Tui Là Tổng Giám Đốc Và Cách Chim Hoàng Yến Nhà Tui Hạ Gục Tui
Chương 10:
Chúc Từ Tửu
05/05/2023
"Mặc dù chúng ta là quan hệ bao nuôi nhưng tôi có nguyên tắc của mình, nếu sau này cậu Khương thích một ai đó hay là có người mới thì phải nói rõ với tôi ngay lập tức."
Khương Ý tiếp túc gật đầu: "Không thành vấn đề."
Điểm ấy Khương Ý có thể đảm bảo.
Dù sao thì một Úc Khâm Xuyên đã khiến cậu đủ đau đầu rồi.
Úc Khâm Xuyên rất hài lòng, anh nói: "Đương nhiên tôi cũng như thế, trừ cậu ra, tôi cũng không phục vụ bất kỳ ai khác nữa."
Khương Ý nghe vậy thì bật cười, cậu trêu: "Thật sao? Lỡ như có người ra giá cao hơn tôi thì sao? Anh cũng không động lòng à?"
Úc Khâm Xuyên cũng cười: "Xin cậu Khương yên tâm, tôi là người có tinh thần trách nhiệm."
Úc Khâm Xuyên mỉm cười bên má trái còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, Khương Ý cảm thấy anh cười rất đẹp.
Về phần lời anh nói, Khương Ý không hề coi là thật.
Người chết vì tiền, như hai hôm trước Úc Khâm Xuyên đã nói, những người khác không có cơ hội, anh không động lòng chỉ vì họ ra giá quá thấp.
Còn lâu mới đến giờ ăn trưa nên Khương Ý cảm thấy ngồi đối mặt nhau thế này cũng không ổn, cậu hỏi Úc Khâm Xuyên có muốn làm gì đó không.
Úc Khâm Xuyên vừa chuyển tới, Khương Ý muốn đưa anh đến siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày cho anh.
Sau khi nghe anh nói, Úc Khâm Xuyên đảo mắt nhìn anh, nói thẳng: "Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng nếu cậu Khương muốn thì tôi vẫn có thể phối hợp."
Vẻ mặt lẫn giọng điệu của Úc Khâm Xuyên đều quá thản nhiên, lúc đầu Khương Ý hoàn toàn không kịp phản ứng, cậu ngẩn người, lộ vẻ mờ mịt
"Phối hợp cái gì?"
Cậu đâu có thiếu gì đâu.
Ngay sau đó, cậu bắt gặp ý cười trong đôi mắt của Úc Khâm Xuyên.
Sau đó Khương Ý phát hiện mình bị đùa giỡn rồi, thế là khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận: "Tôi không cần nhé, anh đứng đắn chút đi!"
Trong giới phú nhị đại rất loạn, mỗi lần gặp nhau thì người bên họ cũng sẽ biến thành người khác, thỉnh thoảng Khương Ý cũng nghĩ...
Sau này người ở bên cạnh cậu sẽ là người thế nào.
Tốt nhất là người yêu, nếu duyên phận chưa đến thì tìm một người bạn giường cố định cũng được.
Nhưng dù là người yêu hay là bạn giường thì chắc chắn phải là người mong manh yếu đuối, dịu dàng hiểu lòng người, chứ không phải giống như bây giờ...
Tìm một con chim hoàng yến cao 1m86, cơ bụng còn nhiều hơn Khương Ý năm múi.
Hay là một con chim hoàng yến lúc nào cũng muốn thực hiện nghĩa vụ, vô cùng có trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, buổi chiều Khương Ý thở dài thườn thượt lúc ở công ty.
Một giây trước Khương Ý thở dài ở đại sảnh công ty, một giây sau nhân viên trong công ty đã ẩn danh trò chuyện với nhau:
[Vừa nãy tui thấy sếp Khương nhỏ thở dài, haizzz.]
[Sếp Khương nhỏ khổ quá, vừa tốt nghiệp đã phải đi đày, vị kia chẳng có tình người chút nào cả.]
[Không cùng một mẹ mà thương yêu gì, anh ta chịu để sếp Khương nhỏ đến quản lý cái công ty nát của chúng ta, có khi là do sợ người ta nói ra nói vào nên không thể không làm đấy chứ.]
[Đúng vậy, đến thư ký của sếp Khương nhỏ cũng là cánh tay đắc lực của anh ta, nói dễ nghe là giúp đỡ, còn nói trắng ra chẳng phải là đang giám sát đó sao?]
[Đây là vị kia đang nhắc nhở sếp Khương nhỏ nên làm một tổng giám đốc vô dụng, cảnh cáo cậu ấy đừng có nghĩ đến thứ không nên nghĩ.]
[Sếp Khương nhỏ thảm quá đi mất, người trong giới nhà giàu không được yêu thương thì cũng thôi đi, còn bị anh trai của mình tính toán chi li.]
[Sếp Khương nhỏ mới có hai mươi hai tuổi, tuổi nhỏ đã chịu đựng nhiều thứ, đau lòng quá.]
[Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cầm số tiền lương ít ỏi mà còn có thời gian đau lòng cho sếp Khương nhỏ, sao không đau lòng cho mình trước đi?]
[...]
Một cuộc thảo luận về việc thấy tiếc cho sếp Khương nhỏ đã kết thúc đột ngột dưới tình huống người trong cuộc không hề hay biết.
Khương Ý là người mới nhậm chức, lại còn không đủ kinh nghiệm, trước khi cậu tới các hạng mục lớn của công ty đều có người chuyên nghiệp phụ trách dưới sự chống lưng của nhà họ Khương, không có cậu thì công ty vẫn hoạt động bình thường.
Nói cách khác, Khương Ý chỉ là một quản lý nhàn rỗi.
Không cần quan tâm tới bất kỳ điều gì, toàn bộ công việc trước mắt của cậu là dự mấy cuộc họp, xem các tài liệu và ký tên.
Đây là ngày thứ ba Khương Ý chính thức nhậm chức, trong lúc nhàn rỗi cậu dành một góc trong phòng làm việc của mình để vẽ tranh.
Khương Ý tiếp túc gật đầu: "Không thành vấn đề."
Điểm ấy Khương Ý có thể đảm bảo.
Dù sao thì một Úc Khâm Xuyên đã khiến cậu đủ đau đầu rồi.
Úc Khâm Xuyên rất hài lòng, anh nói: "Đương nhiên tôi cũng như thế, trừ cậu ra, tôi cũng không phục vụ bất kỳ ai khác nữa."
Khương Ý nghe vậy thì bật cười, cậu trêu: "Thật sao? Lỡ như có người ra giá cao hơn tôi thì sao? Anh cũng không động lòng à?"
Úc Khâm Xuyên cũng cười: "Xin cậu Khương yên tâm, tôi là người có tinh thần trách nhiệm."
Úc Khâm Xuyên mỉm cười bên má trái còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, Khương Ý cảm thấy anh cười rất đẹp.
Về phần lời anh nói, Khương Ý không hề coi là thật.
Người chết vì tiền, như hai hôm trước Úc Khâm Xuyên đã nói, những người khác không có cơ hội, anh không động lòng chỉ vì họ ra giá quá thấp.
Còn lâu mới đến giờ ăn trưa nên Khương Ý cảm thấy ngồi đối mặt nhau thế này cũng không ổn, cậu hỏi Úc Khâm Xuyên có muốn làm gì đó không.
Úc Khâm Xuyên vừa chuyển tới, Khương Ý muốn đưa anh đến siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày cho anh.
Sau khi nghe anh nói, Úc Khâm Xuyên đảo mắt nhìn anh, nói thẳng: "Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng nếu cậu Khương muốn thì tôi vẫn có thể phối hợp."
Vẻ mặt lẫn giọng điệu của Úc Khâm Xuyên đều quá thản nhiên, lúc đầu Khương Ý hoàn toàn không kịp phản ứng, cậu ngẩn người, lộ vẻ mờ mịt
"Phối hợp cái gì?"
Cậu đâu có thiếu gì đâu.
Ngay sau đó, cậu bắt gặp ý cười trong đôi mắt của Úc Khâm Xuyên.
Sau đó Khương Ý phát hiện mình bị đùa giỡn rồi, thế là khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận: "Tôi không cần nhé, anh đứng đắn chút đi!"
Trong giới phú nhị đại rất loạn, mỗi lần gặp nhau thì người bên họ cũng sẽ biến thành người khác, thỉnh thoảng Khương Ý cũng nghĩ...
Sau này người ở bên cạnh cậu sẽ là người thế nào.
Tốt nhất là người yêu, nếu duyên phận chưa đến thì tìm một người bạn giường cố định cũng được.
Nhưng dù là người yêu hay là bạn giường thì chắc chắn phải là người mong manh yếu đuối, dịu dàng hiểu lòng người, chứ không phải giống như bây giờ...
Tìm một con chim hoàng yến cao 1m86, cơ bụng còn nhiều hơn Khương Ý năm múi.
Hay là một con chim hoàng yến lúc nào cũng muốn thực hiện nghĩa vụ, vô cùng có trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, buổi chiều Khương Ý thở dài thườn thượt lúc ở công ty.
Một giây trước Khương Ý thở dài ở đại sảnh công ty, một giây sau nhân viên trong công ty đã ẩn danh trò chuyện với nhau:
[Vừa nãy tui thấy sếp Khương nhỏ thở dài, haizzz.]
[Sếp Khương nhỏ khổ quá, vừa tốt nghiệp đã phải đi đày, vị kia chẳng có tình người chút nào cả.]
[Không cùng một mẹ mà thương yêu gì, anh ta chịu để sếp Khương nhỏ đến quản lý cái công ty nát của chúng ta, có khi là do sợ người ta nói ra nói vào nên không thể không làm đấy chứ.]
[Đúng vậy, đến thư ký của sếp Khương nhỏ cũng là cánh tay đắc lực của anh ta, nói dễ nghe là giúp đỡ, còn nói trắng ra chẳng phải là đang giám sát đó sao?]
[Đây là vị kia đang nhắc nhở sếp Khương nhỏ nên làm một tổng giám đốc vô dụng, cảnh cáo cậu ấy đừng có nghĩ đến thứ không nên nghĩ.]
[Sếp Khương nhỏ thảm quá đi mất, người trong giới nhà giàu không được yêu thương thì cũng thôi đi, còn bị anh trai của mình tính toán chi li.]
[Sếp Khương nhỏ mới có hai mươi hai tuổi, tuổi nhỏ đã chịu đựng nhiều thứ, đau lòng quá.]
[Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cầm số tiền lương ít ỏi mà còn có thời gian đau lòng cho sếp Khương nhỏ, sao không đau lòng cho mình trước đi?]
[...]
Một cuộc thảo luận về việc thấy tiếc cho sếp Khương nhỏ đã kết thúc đột ngột dưới tình huống người trong cuộc không hề hay biết.
Khương Ý là người mới nhậm chức, lại còn không đủ kinh nghiệm, trước khi cậu tới các hạng mục lớn của công ty đều có người chuyên nghiệp phụ trách dưới sự chống lưng của nhà họ Khương, không có cậu thì công ty vẫn hoạt động bình thường.
Nói cách khác, Khương Ý chỉ là một quản lý nhàn rỗi.
Không cần quan tâm tới bất kỳ điều gì, toàn bộ công việc trước mắt của cậu là dự mấy cuộc họp, xem các tài liệu và ký tên.
Đây là ngày thứ ba Khương Ý chính thức nhậm chức, trong lúc nhàn rỗi cậu dành một góc trong phòng làm việc của mình để vẽ tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.