Tui Là Tổng Giám Đốc Và Cách Chim Hoàng Yến Nhà Tui Hạ Gục Tui
Chương 26:
Chúc Từ Tửu
05/05/2023
Khương Ý: "!"
Chim hoàng yến còn cao hơn mình, sếp Khương bị đâm trúng chỗ đau nổi khùng lên.
Cậu cho rằng với ngoại hình của Thích Bạch mà đến giờ vẫn độc thân, nguyên nhân rất lớn là do đối phương quá độc miệng.
Đồ công lùn tịt, là cái tên khiến người khác tổn thương cỡ nào chứ!
Rõ ràng cậu là mãnh 1 mà!
Lúc ăn cơm xong đi về, Úc Khâm Xuyên chợt nhận ra Khương Ý đang nhìn đỉnh đầu của mình.
Úc Khâm Xuyên đưa tay lên sờ tóc: "Trên đầu của tôi có cái gì à?"
Ánh mắt Khương Ý âm u: "Có phải anh đội tóc giả không?"
Chắc chắn là do kiểu tóc nên trông Úc Khâm Xuyên mới cao hơn mình nhiều như thế!
Úc Khâm Xuyên lắc đầu, Khương Ý lại nhìn bàn chân của anh, hỏi có phải anh độn giày không?
Cuối cùng Úc Khâm Xuyên cũng hiểu vì sao cậu lại xoắn xuýt từ nãy đến giờ, anh bật cười: "Cậu có muốn kiểm tra một chút không?"
"Thôi đi." Khương Ý quay mặt đi: "Tôi không nên tự rước lấy nhục thì hơn."
Úc Khâm Xuyên nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của cậu, anh không nhịn được mà đưa tay sờ đầu cậu: "Cậu đã rất cao rồi."
Khương Ý đẩy bàn tay đang sờ loạn của Úc Khâm Xuyên ra, trợn trừng mắt nhìn anh, không nói chuyện mình bị Thích Bạch chế giễu là đồ công lùn tịt ra.
Sếp Khương vẫn cần thể diện lắm.
Buổi chiều lúc sếp Khương sỉ diện đi làm, cậu điên cuồng tra tài liệu và nhờ sự giúp đỡ của dân mạng.
Người hai mươi hai tuổi làm sao để tăng chiều cao?
Ai cũng trả lời: Đầu thai thêm lần nữa.
Sếp Khương tức giận đến mức quăng vỡ con chuột.
Bất lực, giận dữ x2
...
Bốn chữ "Đồ công lùn tịt" này khiến đâu rất oán hận, cậu quyết định sẽ đi chơi bóng rổ.
Hai mươi ba vẫn còn cao được, trên mạng nói chơi bóng rổ sẽ cao lên, Khương Ý cảm thấy có thể cứu vớt chiều cao của mình.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm tối xong, tay trái Khương Ý dắt theo chim hoàng yến giá hơn triệu, tay phải ôm quá bóng rổ có chữ ký của cầu thủ nổi tiếng nước nào đó do bạn bè tặng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra sân bóng rổ của khu chung cư.
Thay đồng phục, Khương Ý khéo léo dẫn bóng, híp mắt nhìn Úc Khâm Xuyên ở phía đối diện.
Úc Khâm Xuyên hơi khom người tạo tư thế phòng thủ, trong mắt anh đầy ý cười: "Tôi không biết chơi đâu, lát nữa A Ý nhường tôi nhé."
Chim hoàng yến yêu cầu mình nhường điểm trên sân, vậy người làm kim chủ như mình còn nói gì được nữa?
Còn làm gì ấy hả? Sủng ái thôi.
Khương Ý tỏ vẻ 'đúng là hết cách với anh', gật đầu rồi lại dặn dò: "Đã nói trước rồi nhé, tôi chơi bóng rất mạnh, lát nữa anh cẩn thận đừng để bị tôi làm bị thương đấy."
1v1 chính thức bắt đầu, Khương Ý dần nghiêm túc, cầm bóng chạy đến khung rổ.
Cậu lắc người tạo động tác giả, dẫn bóng lưu loát, Khương Ý nhảy lên ném dứt khoát vào rổ...
Gió chiều thổi tung vạt áo rộng thùng thình của cậu, lộ ra vòng eo thon trắng nõn không chút mỡ thừa, gió lướt qua vành tai, tất cả đều hoàn mỹ như thế.
Nếu bóng vào rổ thì càng hoàn mỹ hơn.
Quả bóng còn chưa chạm được đến vành rổ, Khương Ý ho một tiếng cố gắng lấy lại tự tôn: "Ừm, lâu rồi không chơi, làm nóng người trước."
Úc Khâm Xuyên cũng tỏ ra phối hợp: "Lúc nãy tốc độ của cậu rất nhanh, tôi không ngăn được cậu."
Khương Ý nghe thế thì cũng thấy lọt tai, cậu kiêu ngạo hất cằm: "Tôi mà, tôi là Tiểu Bá Vương trên sân bóng ở trường đại học của bọn tôi đấy!"
Xưng hô này cần phải kiểm chứng thêm, trò chơi vẫn phải tiếp tục, Khương Ý xông lên phá vỡ phòng thủ của Úc Khâm Xuyên, cậu nhảy lên, ném rổ...
"Bụp!"
Bóng đập vào bảng rồi trượt ra.
Lúc rơi xuống đất Khương Ý 'ưm' một tiếng, Úc Khâm Xuyên đập bóng chạy tới, vừa định vỗ về Tiểu Bá Vương trên sân bóng vài câu thì một giây sau anh thấy Tiểu Bá Vương co chân trái lên nhảy lò cò trên đất, biểu cảm đau khổ: "Đau, đau, đau quá..."
Ra sân chưa được năm phút, Tiểu Bá Vương rất có tiền đồ mà làm chân mình bong gân luôn.
Tiểu Bá Vương trên sân bóng thật thảm.
"Cậu đấy." Úc Khâm Xuyên thở dài, anh cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống một bên còn mình thì đi mua cho Tiểu Bá Vương.
Chim hoàng yến còn cao hơn mình, sếp Khương bị đâm trúng chỗ đau nổi khùng lên.
Cậu cho rằng với ngoại hình của Thích Bạch mà đến giờ vẫn độc thân, nguyên nhân rất lớn là do đối phương quá độc miệng.
Đồ công lùn tịt, là cái tên khiến người khác tổn thương cỡ nào chứ!
Rõ ràng cậu là mãnh 1 mà!
Lúc ăn cơm xong đi về, Úc Khâm Xuyên chợt nhận ra Khương Ý đang nhìn đỉnh đầu của mình.
Úc Khâm Xuyên đưa tay lên sờ tóc: "Trên đầu của tôi có cái gì à?"
Ánh mắt Khương Ý âm u: "Có phải anh đội tóc giả không?"
Chắc chắn là do kiểu tóc nên trông Úc Khâm Xuyên mới cao hơn mình nhiều như thế!
Úc Khâm Xuyên lắc đầu, Khương Ý lại nhìn bàn chân của anh, hỏi có phải anh độn giày không?
Cuối cùng Úc Khâm Xuyên cũng hiểu vì sao cậu lại xoắn xuýt từ nãy đến giờ, anh bật cười: "Cậu có muốn kiểm tra một chút không?"
"Thôi đi." Khương Ý quay mặt đi: "Tôi không nên tự rước lấy nhục thì hơn."
Úc Khâm Xuyên nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của cậu, anh không nhịn được mà đưa tay sờ đầu cậu: "Cậu đã rất cao rồi."
Khương Ý đẩy bàn tay đang sờ loạn của Úc Khâm Xuyên ra, trợn trừng mắt nhìn anh, không nói chuyện mình bị Thích Bạch chế giễu là đồ công lùn tịt ra.
Sếp Khương vẫn cần thể diện lắm.
Buổi chiều lúc sếp Khương sỉ diện đi làm, cậu điên cuồng tra tài liệu và nhờ sự giúp đỡ của dân mạng.
Người hai mươi hai tuổi làm sao để tăng chiều cao?
Ai cũng trả lời: Đầu thai thêm lần nữa.
Sếp Khương tức giận đến mức quăng vỡ con chuột.
Bất lực, giận dữ x2
...
Bốn chữ "Đồ công lùn tịt" này khiến đâu rất oán hận, cậu quyết định sẽ đi chơi bóng rổ.
Hai mươi ba vẫn còn cao được, trên mạng nói chơi bóng rổ sẽ cao lên, Khương Ý cảm thấy có thể cứu vớt chiều cao của mình.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm tối xong, tay trái Khương Ý dắt theo chim hoàng yến giá hơn triệu, tay phải ôm quá bóng rổ có chữ ký của cầu thủ nổi tiếng nước nào đó do bạn bè tặng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra sân bóng rổ của khu chung cư.
Thay đồng phục, Khương Ý khéo léo dẫn bóng, híp mắt nhìn Úc Khâm Xuyên ở phía đối diện.
Úc Khâm Xuyên hơi khom người tạo tư thế phòng thủ, trong mắt anh đầy ý cười: "Tôi không biết chơi đâu, lát nữa A Ý nhường tôi nhé."
Chim hoàng yến yêu cầu mình nhường điểm trên sân, vậy người làm kim chủ như mình còn nói gì được nữa?
Còn làm gì ấy hả? Sủng ái thôi.
Khương Ý tỏ vẻ 'đúng là hết cách với anh', gật đầu rồi lại dặn dò: "Đã nói trước rồi nhé, tôi chơi bóng rất mạnh, lát nữa anh cẩn thận đừng để bị tôi làm bị thương đấy."
1v1 chính thức bắt đầu, Khương Ý dần nghiêm túc, cầm bóng chạy đến khung rổ.
Cậu lắc người tạo động tác giả, dẫn bóng lưu loát, Khương Ý nhảy lên ném dứt khoát vào rổ...
Gió chiều thổi tung vạt áo rộng thùng thình của cậu, lộ ra vòng eo thon trắng nõn không chút mỡ thừa, gió lướt qua vành tai, tất cả đều hoàn mỹ như thế.
Nếu bóng vào rổ thì càng hoàn mỹ hơn.
Quả bóng còn chưa chạm được đến vành rổ, Khương Ý ho một tiếng cố gắng lấy lại tự tôn: "Ừm, lâu rồi không chơi, làm nóng người trước."
Úc Khâm Xuyên cũng tỏ ra phối hợp: "Lúc nãy tốc độ của cậu rất nhanh, tôi không ngăn được cậu."
Khương Ý nghe thế thì cũng thấy lọt tai, cậu kiêu ngạo hất cằm: "Tôi mà, tôi là Tiểu Bá Vương trên sân bóng ở trường đại học của bọn tôi đấy!"
Xưng hô này cần phải kiểm chứng thêm, trò chơi vẫn phải tiếp tục, Khương Ý xông lên phá vỡ phòng thủ của Úc Khâm Xuyên, cậu nhảy lên, ném rổ...
"Bụp!"
Bóng đập vào bảng rồi trượt ra.
Lúc rơi xuống đất Khương Ý 'ưm' một tiếng, Úc Khâm Xuyên đập bóng chạy tới, vừa định vỗ về Tiểu Bá Vương trên sân bóng vài câu thì một giây sau anh thấy Tiểu Bá Vương co chân trái lên nhảy lò cò trên đất, biểu cảm đau khổ: "Đau, đau, đau quá..."
Ra sân chưa được năm phút, Tiểu Bá Vương rất có tiền đồ mà làm chân mình bong gân luôn.
Tiểu Bá Vương trên sân bóng thật thảm.
"Cậu đấy." Úc Khâm Xuyên thở dài, anh cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống một bên còn mình thì đi mua cho Tiểu Bá Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.