Chương 12
Nạo Thời Quang
25/08/2023
"Không hổ danh là đồng hành của tôi, tính lười biếng giống tôi như đúc."
Thẩm Văn Mân mê phải một việc.
Đó là thưởng đồ cho ngài K.
Nhưng thưởng cái gì cũng phải để ý chút, thưởng đồ vật ngài K thích, thanh âm hắn dày dặn lưu luyến, để Thẩm Văn Mân cam nguyện làm một "hôn quân".
Nhưng nếu phần thưởng không phải là thứ ngài K thích, như vậy giọng nói của hắn sẽ lành lạnh, không chỉ lạnh giọng, giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu cũng dao động rất lớn.
Nhưng Thẩm Văn Mân hiện tại cũng không sợ giá trị hắc hóa của hắn cho lắm, trái phải sẽ không vượt quá 100, tùy tiện trêu chọc hắn cũng rất vui, nhưng cậu không dám trêu chọc quá mức, ánh mắt ngài K như muốn giết người, cậu ở trước mặt hắn, vẫn là hơi nhát chút xíu.
Chẳng bao lâu Thẩm Văn Mân đã thưởng cho ngài K tất cả những thứ hắn thích, nhà kho nhỏ đột nhiên trống rỗng, cậu phải tiếp tục phấn đấu, nếu không cậu sẽ không thể thỏa mãn ngài K.
Sau một hồi ban thưởng, Thẩm Văn Mân mới nghiêm túc nhớ ra.
Cậu là chỉ mơ một giấc, hay thật sự tiến vào trong game?
Nơi này cùng cảnh tượng cậu nhìn thấy trên máy tính không khác gì nhau, chỉ khác là cậu nhìn thế giới này thông qua màn hình, mà cậu hiện tại chính là người của thế giới này, nếu muốn ra khỏi thế giới này, có lẽ còn phải đợi tỉnh lại nghiệm chứng một chút.
Việc kiểm chứng cũng rất đơn giản, cậu chỉ cần vừa tỉnh liền nhìn vào kho hàng của mình là được.
Thẩm Văn Mân lớn như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng là không thể không nói, đây thực sự là một trải nghiệm thần kỳ, cậu chơi game lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp tiến vào trong game trải nghiệm nha.
Loại kinh nghiệm này hiếm thấy, huống chi có thể cùng người 2D của mình vui vẻ trong trò chơi, nhất định phải nắm bắt cơ hội, trải nghiệm thật tốt.
......
Trò nổi tiếng đồ họa đẹp, Thẩm Văn Mân yêu thích nhất là ngắm cảnh.
Cậu lôi kéo ngài K, đi tới thắng cảnh nổi danh nhất trong game là Tam thập lý đào lâm (Rừng đào ba mươi dặm).
"Đây là nơi tôi thích nhất." Vừa đi Thẩm Văn Mân vừa giới thiệu Tam thập lý đào lâm với ngài K.
Ngài K vẫn im lặng, đôi mắt của hắn dán chặt vào bàn tay chủ đang nắm tay hắn.
Hắn vốn là một kẻ phạm tội, tới đây để bị trừng phạt, nhưng vị chủ nhân mới này không quan tâm đến thân phận của chính mình, bình thường có nhiều động tác thân cận hắn thì cũng thôi, hiện tại lại vô cùng thân thiết cầm lấy tay hắn, cùng hắn cùng thưởng ngoạn rừng đào.
Tân chủ là người nói nhiều, trước kia luôn lảm nhảm nói mấy câu nhảm nhí với hắn, bây giờ những lời này nghe vào tai, trong lòng lại có chút ấm áp.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Thẩm Văn Mân vốn đang tập trung vào ngài K, thấy khóe miệng hắn cong lên, đương nhiên là chú ý ngay.
"Anh cười, là bởi vì anh thích nơi này sao?" Thẩm Văn Mân vốn đã say mê khuôn mặt của hắn, hiện tại ngài K lại thật sự cười, Thẩm Văn Mân cong mắt, lần lượt hỏi: "Nơi này đẹp không? Nếu như anh thích, từ nay về sau ngày nào tôi cũng dẫn anh đến đây, anh cười nhiều lên nhé, anh cười lên siêu đẹp luôn."
Khóe miệng ngài K giật giật, hắn không quen cười, vừa rồi chỉ là động tác trong lúc vô ý mà thôi.
Hắn trở lại khuôn mặt lạnh lùng trước đây.
Nhưng Thẩm Văn Mân lập tức chọt vào mặt ngài K, chọt ra khuôn mặt tươi cười cho ngài K.
"Như vầy nè, vậy mới dễ nhìn nhất."
Ngài K mím chặt môi, trước mặt hắn là bản phóng to khuôn mặt của tân chủ nhân.
"Chủ nhân, tự trọng."
Tự trọng?
Thẩm Văn Mân chớp mắt, hình như cậu không làm gì mà?
Sau đó nhìn lên giá trị hắc hóa và giá trị yêu thích trên đầu ngài K, giá trị hắc hóa dường như dao động ngẫu nhiên, nhưng giá trị yêu thích đang từ từ tăng lên.
Chậc chậc......
Không ngờ ngài K là tên ngoài miệng thì ngại thân thể lại thành thật, miệng thì nói tự trọng, kỳ thực lại yêu thích đâu.
"Mặc dù nhà thiết kế thiết lập anh là phản diện mặt đen, nhưng chúng ta cứ mỉm cười mà sống thôi, cười thêm một cái, tâm tình của tôi cũng tốt hơn."
Thật ra Thẩm Văn Mân sau khi đọc cuộc đời của ngài K, cũng cảm thấy tiếc cho người 2D như hắn, mặc dù những tiểu sử đó là do người thiết kế ra ngài K biên soạn, nhưng Thẩm Văn Mân là chủ nhân, đương nhiên đau lòng cho người của mình, hắn không thể thay đổi, nhưng bây giờ cậu làm tân chủ, phải hết lòng làm hắn vui vẻ mới đúng.
Huống chi, hiện tại cậu không phải chơi trò chơi, mà là ở trong trò chơi, có cảm giác nhập vai mạnh hơn, cậu không muốn cả ngày nhìn thấy ngài K khuôn mặt đen thui, vừa không đẹp, làm giảm giá trị nhan sắc, vừa cảm thấy hắn thiếu chút là hắc hóa à nha.
"Tôi là chủ nhân của anh, anh nhất định phải nghe lời tôi, nhưng nếu tôi ra lệnh cho anh thì anh mới cười, sẽ không vui." Thẩm Văn Mân không phải một chủ nhân làm khó người 2D, nếu không cậu cứ chơi game thiết kế nhân vật, muốn char nào có char đó, cậu thì càng thích cải tạo game, đem diêm vương mặt đen như ngài K biến thành một người 2D ấm lòng, đó tuyệt đối là chuyện siêu siêu thành công lại xúc động.
Ngài K ngạc nhiên liếc nhìn tân chủ.
Hắn thật không ngờ tân chủ nhân lại nói như vậy, rõ ràng cậu là chủ nhân, chỉ cần cậu nghĩ, một mệnh lệnh đã có thể khiến hắn lên núi kiếm xuống biển lửa, nhưng cậu không có làm như vậy, cười hay không cười là việc nhỏ, cậu cũng không muốn ép buộc hắn.
Tân chủ quả thật khác biệt.
Thẩm Văn Mân không biết thái độ của ngài K với cậu chạy như tàu lượn siêu tốc, cậu chỉ nói huyên thuyên theo thói quen, lôi kéo ngài K lòng vòng trong Tam thập lý đào lâm, lại đi chèo thuyền qua con lạch.
Điều này ngoài đời thực không thể trải nghiệm được, từ khi cậu không thể đứng lên, cậu không thể đi rất nhiều nơi, nhưng trong trò chơi, cậu không cần phiền muộn việc đứng không được, có thể chơi thỏa thích.
Chèo thuyền là một mục giải trí trong, người chơi có thể
chèo thuyền để lấy thức ăn, thức ăn này là đạo cụ trong trò chơi, nó có
thể dùng để nuôi thú cưng, thú cưỡi, còn có thể đút cho đồng hành.
Thẩm Văn Mân thích nơi này, bây giờ có thể tự mình trải nghiệm niềm vui khi chèo thuyền, còn rất vui nữa.
"Chúng ta PK nhé? Nếu anh thắng, tôi phải đánh boss nhỏ và thăng cấp cho anh, nhưng nếu tôi thắng, anh phải đồng ý một yêu cầu của tôi." Thẩm Văn Mân phát hiện, ngài K trong game có ý thức tự chủ hơi bị cao, cậu xem hẳn ngài K như người thường mà đối xử, làm giao dịch luôn với ngài K.
Trước đây cậu không biết rõ về ngài K, nhưng thông qua nhiệm vụ cứu ngài K, cậu gần như biết phải trao đổi gì với ngài K để hắn vui vẻ.
Quả nhiên sau khi nghe lời này, giá trị yêu thích của ngài K tăng lên không ít.
Thẩm Văn Mân và ngài K một người một thuyền, sau khi Thẩm Văn Mân ra lệnh một tiếng, xình xịch trượt về phía trước.
Ngài K nhìn cậu chèo đi xa, còn quay lại kêu: "Tôi nhất định sẽ thắng anh, tôi sẽ vẽ hoa trên trán anh."
Lúc trước cầm bút miêu hoa, cậu đã muốn làm như vậy, nhưng lúc ấy giá trị hắc hóa của ngài K tăng vọt, cậu không dám làm bậy, thành ra vẽ không thành.
Nhưng nếu cậu đấu thắng ngài K, vậy thì ngài K không có lý do để hắc hóa.
Thẩm Văn Mân nghĩ rất đẹp, nhưng cậu quên mất một điều, đó là ngài K là đồng hành có giá trị vũ lực số một, hắn mà chèo thuyền, còn cần nghĩ sao...
Thẩm Văn Mân đang hì hục chèo thuyền, không ngờ đến ngài K khoanh tay trước ngực, ngồi thả lỏng trên thuyền, Sát Nguyệt gạt ra từng sóng nước, thẳng bỏ Thẩm Văn Mân lại phía sau.
"..." Đồng hành này còn ăn gian nữa? Vậy mà dám dùng đồ gian lận công khai trước mặt chủ nhân?
Đáng tiếc chủ nhân cậu đây còn non và xanh lắm, trước trận đấu không nói rõ quy tắc, hiện tại trò chơi kết thúc, khi cậu về đích, ngài K đã ngồi ở vạch đích chờ cậu.
"Anh... Thẩm Văn Mân lần đầu tiên chịu thiệt như vậy, còn là trong tay đồng hành, cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở vạch đích, xúc động nói: "Không hổ danh là đồng hành của tôi, tính lười biếng giống tôi như đúc."
Tuy là thua trận, nhưng những gì Thẩm Văn Mân đã hứa vẫn sẽ thực hiện.
"Lát nữa chúng ta đi đánh boss nhỏ đi, muốn chơi phó bản nào thì đi phó bản đó, như vậy có được không?" Thẩm Văn Mân có chút mệt mỏi nằm ở trên bàn gỗ, vẻ mặt lười biếng.
Ngài K liếc nhìn chủ nhân mới của mình, cậu vừa mới vận động đã mệt mỏi như vậy, cơ thể thực sự quá yếu.
Hắn phất tay, bấm dọn đồ ăn, đồ ăn liền xuất hiện trên bàn gỗ.
Thẩm Văn Mân nhanh chóng rời khỏi bàn gỗ, nhìn thấy một bàn đồ ăn: "Làm sao trên bàn lại xuất hiện thứ này?"
"Tôi lấy."
Cậu không đặt mối quan hệ chủ-phụ, vì vậy ngài K có rất nhiều tự do.
Cơ mà...
Thẩm Văn Mân nghi ngờ nhìn ngài K, ngập ngừng nói: "Anh vậy mà, còn chủ động quan tâm người ta?"
Có thể nào, người 2D thực sự là người thật?
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Văn Mân: ngài K bây giờ biết quan tâm người ta, huhuhu, nhóc con mình nuôi cuối cùng hiểu được ba ba tốt, rốt cục biết đau lòng ba ba.
ngài K: nghe nói có người muốn làm cha ta?
Editor có lời muốn nói: Chu choa, tui search tên truyện để mò lại raw tiện thể xem truyện mình có hiện lên mục tìm kiếm không, vậy mà không thấy thiệt =))) đứng đầu là thím truyenfull đình đám =)) ngay cả wattpad.vn cũng có mà không có trang mình =)) dùng công sức phi lợi nhuận của người khác kiếm tiền cũng thôi, ngay cả tên người làm cũng chìm như kim đáy biển, làm sao để có động lực edit tiếp nhỉ =))) với cả tui không tài nào tìm được truyện mình trên gg, tại sao vậy nhỉ???
Thẩm Văn Mân mê phải một việc.
Đó là thưởng đồ cho ngài K.
Nhưng thưởng cái gì cũng phải để ý chút, thưởng đồ vật ngài K thích, thanh âm hắn dày dặn lưu luyến, để Thẩm Văn Mân cam nguyện làm một "hôn quân".
Nhưng nếu phần thưởng không phải là thứ ngài K thích, như vậy giọng nói của hắn sẽ lành lạnh, không chỉ lạnh giọng, giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu cũng dao động rất lớn.
Nhưng Thẩm Văn Mân hiện tại cũng không sợ giá trị hắc hóa của hắn cho lắm, trái phải sẽ không vượt quá 100, tùy tiện trêu chọc hắn cũng rất vui, nhưng cậu không dám trêu chọc quá mức, ánh mắt ngài K như muốn giết người, cậu ở trước mặt hắn, vẫn là hơi nhát chút xíu.
Chẳng bao lâu Thẩm Văn Mân đã thưởng cho ngài K tất cả những thứ hắn thích, nhà kho nhỏ đột nhiên trống rỗng, cậu phải tiếp tục phấn đấu, nếu không cậu sẽ không thể thỏa mãn ngài K.
Sau một hồi ban thưởng, Thẩm Văn Mân mới nghiêm túc nhớ ra.
Cậu là chỉ mơ một giấc, hay thật sự tiến vào trong game?
Nơi này cùng cảnh tượng cậu nhìn thấy trên máy tính không khác gì nhau, chỉ khác là cậu nhìn thế giới này thông qua màn hình, mà cậu hiện tại chính là người của thế giới này, nếu muốn ra khỏi thế giới này, có lẽ còn phải đợi tỉnh lại nghiệm chứng một chút.
Việc kiểm chứng cũng rất đơn giản, cậu chỉ cần vừa tỉnh liền nhìn vào kho hàng của mình là được.
Thẩm Văn Mân lớn như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng là không thể không nói, đây thực sự là một trải nghiệm thần kỳ, cậu chơi game lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp tiến vào trong game trải nghiệm nha.
Loại kinh nghiệm này hiếm thấy, huống chi có thể cùng người 2D của mình vui vẻ trong trò chơi, nhất định phải nắm bắt cơ hội, trải nghiệm thật tốt.
......
Trò
Cậu lôi kéo ngài K, đi tới thắng cảnh nổi danh nhất trong game
"Đây là nơi tôi thích nhất." Vừa đi Thẩm Văn Mân vừa giới thiệu Tam thập lý đào lâm với ngài K.
Ngài K vẫn im lặng, đôi mắt của hắn dán chặt vào bàn tay chủ đang nắm tay hắn.
Hắn vốn là một kẻ phạm tội, tới đây để bị trừng phạt, nhưng vị chủ nhân mới này không quan tâm đến thân phận của chính mình, bình thường có nhiều động tác thân cận hắn thì cũng thôi, hiện tại lại vô cùng thân thiết cầm lấy tay hắn, cùng hắn cùng thưởng ngoạn rừng đào.
Tân chủ là người nói nhiều, trước kia luôn lảm nhảm nói mấy câu nhảm nhí với hắn, bây giờ những lời này nghe vào tai, trong lòng lại có chút ấm áp.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Thẩm Văn Mân vốn đang tập trung vào ngài K, thấy khóe miệng hắn cong lên, đương nhiên là chú ý ngay.
"Anh cười, là bởi vì anh thích nơi này sao?" Thẩm Văn Mân vốn đã say mê khuôn mặt của hắn, hiện tại ngài K lại thật sự cười, Thẩm Văn Mân cong mắt, lần lượt hỏi: "Nơi này đẹp không? Nếu như anh thích, từ nay về sau ngày nào tôi cũng dẫn anh đến đây, anh cười nhiều lên nhé, anh cười lên siêu đẹp luôn."
Khóe miệng ngài K giật giật, hắn không quen cười, vừa rồi chỉ là động tác trong lúc vô ý mà thôi.
Hắn trở lại khuôn mặt lạnh lùng trước đây.
Nhưng Thẩm Văn Mân lập tức chọt vào mặt ngài K, chọt ra khuôn mặt tươi cười cho ngài K.
"Như vầy nè, vậy mới dễ nhìn nhất."
Ngài K mím chặt môi, trước mặt hắn là bản phóng to khuôn mặt của tân chủ nhân.
"Chủ nhân, tự trọng."
Tự trọng?
Thẩm Văn Mân chớp mắt, hình như cậu không làm gì mà?
Sau đó nhìn lên giá trị hắc hóa và giá trị yêu thích trên đầu ngài K, giá trị hắc hóa dường như dao động ngẫu nhiên, nhưng giá trị yêu thích đang từ từ tăng lên.
Chậc chậc......
Không ngờ ngài K là tên ngoài miệng thì ngại thân thể lại thành thật, miệng thì nói tự trọng, kỳ thực lại yêu thích đâu.
"Mặc dù nhà thiết kế thiết lập anh là phản diện mặt đen, nhưng chúng ta cứ mỉm cười mà sống thôi, cười thêm một cái, tâm tình của tôi cũng tốt hơn."
Thật ra Thẩm Văn Mân sau khi đọc cuộc đời của ngài K, cũng cảm thấy tiếc cho người 2D như hắn, mặc dù những tiểu sử đó là do người thiết kế ra ngài K biên soạn, nhưng Thẩm Văn Mân là chủ nhân, đương nhiên đau lòng cho người của mình, hắn không thể thay đổi, nhưng bây giờ cậu làm tân chủ, phải hết lòng làm hắn vui vẻ mới đúng.
Huống chi, hiện tại cậu không phải chơi trò chơi, mà là ở trong trò chơi, có cảm giác nhập vai mạnh hơn, cậu không muốn cả ngày nhìn thấy ngài K khuôn mặt đen thui, vừa không đẹp, làm giảm giá trị nhan sắc, vừa cảm thấy hắn thiếu chút là hắc hóa à nha.
"Tôi là chủ nhân của anh, anh nhất định phải nghe lời tôi, nhưng nếu tôi ra lệnh cho anh thì anh mới cười, sẽ không vui." Thẩm Văn Mân không phải một chủ nhân làm khó người 2D, nếu không cậu cứ chơi game thiết kế nhân vật, muốn char nào có char đó, cậu thì càng thích cải tạo game, đem diêm vương mặt đen như ngài K biến thành một người 2D ấm lòng, đó tuyệt đối là chuyện siêu siêu thành công lại xúc động.
Ngài K ngạc nhiên liếc nhìn tân chủ.
Hắn thật không ngờ tân chủ nhân lại nói như vậy, rõ ràng cậu là chủ nhân, chỉ cần cậu nghĩ, một mệnh lệnh đã có thể khiến hắn lên núi kiếm xuống biển lửa, nhưng cậu không có làm như vậy, cười hay không cười là việc nhỏ, cậu cũng không muốn ép buộc hắn.
Tân chủ quả thật khác biệt.
Thẩm Văn Mân không biết thái độ của ngài K với cậu chạy như tàu lượn siêu tốc, cậu chỉ nói huyên thuyên theo thói quen, lôi kéo ngài K lòng vòng trong Tam thập lý đào lâm, lại đi chèo thuyền qua con lạch.
Điều này ngoài đời thực không thể trải nghiệm được, từ khi cậu không thể đứng lên, cậu không thể đi rất nhiều nơi, nhưng trong trò chơi, cậu không cần phiền muộn việc đứng không được, có thể chơi thỏa thích.
Chèo thuyền là một mục giải trí trong
Thẩm Văn Mân thích nơi này, bây giờ có thể tự mình trải nghiệm niềm vui khi chèo thuyền, còn rất vui nữa.
"Chúng ta PK nhé? Nếu anh thắng, tôi phải đánh boss nhỏ và thăng cấp cho anh, nhưng nếu tôi thắng, anh phải đồng ý một yêu cầu của tôi." Thẩm Văn Mân phát hiện, ngài K trong game có ý thức tự chủ hơi bị cao, cậu xem hẳn ngài K như người thường mà đối xử, làm giao dịch luôn với ngài K.
Trước đây cậu không biết rõ về ngài K, nhưng thông qua nhiệm vụ cứu ngài K, cậu gần như biết phải trao đổi gì với ngài K để hắn vui vẻ.
Quả nhiên sau khi nghe lời này, giá trị yêu thích của ngài K tăng lên không ít.
Thẩm Văn Mân và ngài K một người một thuyền, sau khi Thẩm Văn Mân ra lệnh một tiếng, xình xịch trượt về phía trước.
Ngài K nhìn cậu chèo đi xa, còn quay lại kêu: "Tôi nhất định sẽ thắng anh, tôi sẽ vẽ hoa trên trán anh."
Lúc trước cầm bút miêu hoa, cậu đã muốn làm như vậy, nhưng lúc ấy giá trị hắc hóa của ngài K tăng vọt, cậu không dám làm bậy, thành ra vẽ không thành.
Nhưng nếu cậu đấu thắng ngài K, vậy thì ngài K không có lý do để hắc hóa.
Thẩm Văn Mân nghĩ rất đẹp, nhưng cậu quên mất một điều, đó là ngài K là đồng hành có giá trị vũ lực số một, hắn mà chèo thuyền, còn cần nghĩ sao...
Thẩm Văn Mân đang hì hục chèo thuyền, không ngờ đến ngài K khoanh tay trước ngực, ngồi thả lỏng trên thuyền, Sát Nguyệt gạt ra từng sóng nước, thẳng bỏ Thẩm Văn Mân lại phía sau.
"..." Đồng hành này còn ăn gian nữa? Vậy mà dám dùng đồ gian lận công khai trước mặt chủ nhân?
Đáng tiếc chủ nhân cậu đây còn non và xanh lắm, trước trận đấu không nói rõ quy tắc, hiện tại trò chơi kết thúc, khi cậu về đích, ngài K đã ngồi ở vạch đích chờ cậu.
"Anh... Thẩm Văn Mân lần đầu tiên chịu thiệt như vậy, còn là trong tay đồng hành, cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở vạch đích, xúc động nói: "Không hổ danh là đồng hành của tôi, tính lười biếng giống tôi như đúc."
Tuy là thua trận, nhưng những gì Thẩm Văn Mân đã hứa vẫn sẽ thực hiện.
"Lát nữa chúng ta đi đánh boss nhỏ đi, muốn chơi phó bản nào thì đi phó bản đó, như vậy có được không?" Thẩm Văn Mân có chút mệt mỏi nằm ở trên bàn gỗ, vẻ mặt lười biếng.
Ngài K liếc nhìn chủ nhân mới của mình, cậu vừa mới vận động đã mệt mỏi như vậy, cơ thể thực sự quá yếu.
Hắn phất tay, bấm dọn đồ ăn, đồ ăn liền xuất hiện trên bàn gỗ.
Thẩm Văn Mân nhanh chóng rời khỏi bàn gỗ, nhìn thấy một bàn đồ ăn: "Làm sao trên bàn lại xuất hiện thứ này?"
"Tôi lấy."
Cậu không đặt mối quan hệ chủ-phụ, vì vậy ngài K có rất nhiều tự do.
Cơ mà...
Thẩm Văn Mân nghi ngờ nhìn ngài K, ngập ngừng nói: "Anh vậy mà, còn chủ động quan tâm người ta?"
Có thể nào, người 2D thực sự là người thật?
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Văn Mân: ngài K bây giờ biết quan tâm người ta, huhuhu, nhóc con mình nuôi cuối cùng hiểu được ba ba tốt, rốt cục biết đau lòng ba ba.
ngài K: nghe nói có người muốn làm cha ta?
Editor có lời muốn nói: Chu choa, tui search tên truyện để mò lại raw tiện thể xem truyện mình có hiện lên mục tìm kiếm không, vậy mà không thấy thiệt =))) đứng đầu là thím truyenfull đình đám =)) ngay cả wattpad.vn cũng có mà không có trang mình =)) dùng công sức phi lợi nhuận của người khác kiếm tiền cũng thôi, ngay cả tên người làm cũng chìm như kim đáy biển, làm sao để có động lực edit tiếp nhỉ =))) với cả tui không tài nào tìm được truyện mình trên gg, tại sao vậy nhỉ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.