Chương 25
Nạo Thời Quang
02/11/2023
Thế giới đã thay đổi rất nhiều.
Ngài K đã lâu không hiểu rõ thế giới này, hắn không biết mình đã sống được bao lâu, dù sao hắn cũng chỉ sống tạm ngày đêm chỉ vì chịu phạt, mà đã sống tạm, vậy không cần phải tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Hiện giờ nghe tân chủ miêu tả thế giới bên ngoài, khiến hắn lần đầu tiên khao khát, cũng là lần đầu tiên chủ động
xin tân chủ sách thế giới.
Theo sách thế giới, đám cưới có thể chia thành phong cách Trung Hoa và phong cách phương Tây, trong đó kiểu Trung Quốc là váy cưới màu đỏ, còn màu trắng là kiểu phương Tây.
Thực sự khác biệt với thế giới mà hắn biết.
Trong lúc hắn đang đọc, Thẩm Văn Mân đột nhiên xuất hiện sau lưng, thấy được nội dung hắn đang xem.
"Tôi còn nói sao anh lại đòi xem sách thế giới, có phải để ý đồng hành nào rồi không?"
Thẩm Văn Mân thấy hắn lật sang chương hôn nhân, còn tưởng hắn xem trọng đồng hành nào nên muốn cầu hôn.
Cậu vô cùng đau đớn, con trai lớn không giữ được nha.
Ngài K thấy vẻ mặt của cậu không đúng, phủ nhận nói: "Không phải."
Màn biểu diễn của Thẩm Văn Mân còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước, cậu kinh ngạc nói: "Không phải?"
Ngài K gập sách lại, nghiêm túc nói: "Đã lâu rồi chưa từng hiểu biết thế giới này, cho nên xem một chút."
Thẩm Văn Mân nghi ngờ liếc nhìn ngài K, theo lý mà nói, làm nhân vật trong game, mấy thứ này không phải là thiết lập ban đầu của nhà thiết kế hay sao?
Ngài K nhìn thì thông minh lắm à, vậy mà lại không hiểu biết về thế giới này.
Rốt cuộc là ngài K rất cá tính, hay đó là một bug?
Ngài K không biết Thẩm Văn Mân đang thắc mắc liệu mình có phải bị bug hay không, hắn thuận miệng đổi chủ đề nói: "Có muốn tiếp tục đào kho báu không?"
"Muốn chứ muốn chứ, tôi vừa mới đào được một thứ hay ho." Thẩm Văn Mân đưa ra bảo bối vừa lấy được, đó là một cục lông tròn, thân hình trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe, phát ra âm thanh rè rè.
Sau khi bị Thẩm Văn Mân lôi ra cứ co thành một nắm, không dám nhìn ngài K.
"Dựa vào kinh nghiệm của tôi, đây là một con mãnh thú siêu hung dữ." Bởi vì thông tin về quả cầu lông này nói rằng nó là một loài chưa biết, nói chung, những loài chưa biết cuối cùng sẽ bộc phát và trở thành đòn sát thủ.
Cậu vừa nói lời này, quả cầu lông trong lòng bàn tay tự mình cuộn thành một cục, mặt vùi thẳng vào bụng không chịu ra ngoài, thân thể vẫn đang run rẩy.
"Cậu... xác định?"
Thẩm Văn Mân bị hỏi cũng không dám chắc chắn.
Dù sao cái game này luôn không ấn theo lẽ thường, lần
trước là chất lỏng không biết tên xém nữa độc chết ngài K, con thú không biết tên này, không lẽ chỉ là linh vật?
Cơ mà không quan trọng, cậu không muốn có một con linh thú hung dữ đâu, tên nhóc này trông đáng yêu như vậy, cậu muốn dùng nó làm linh thú.
"Tôi quyết định, tôi muốn nó trở thành linh thú của tôi."
"Không." Ngài K cau mày nhìn vật nhỏ nhát như chuột này, lắc đầu nói: "Thực lực nó quá yếu."
"Nhưng mà nó đẹp nha." Thẩm Văn Mân cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn bề ngoài mà thôi, hơn nữa, thứ này đào ra từ bảo khố, cho nên chắc chắn là một bảo vật không tệ. Huống chi, tiểu tử này là một sinh vật sống chứ không phải trâm cài, không lẽ bảo cậu quăng nó đi?
" Tôi nói không thể." Ngài K không thích tên nhóc này, một tay hắn có thể bóp chết nó, sinh cơ cực kỳ yếu ớt, hắn nói: "Chủ nhân chỉ có thể trói buộc một linh thú."
Nếu thật sự bị ràng buộc với tên vô dụng này, khi gặp những linh thú khác mà mình thích, vậy thì không thể buộc định được nữa.
"Tôi nghĩ nó còn..." Thẩm Văn Mân không muốn đánh boss, nhưng ngài K thích, nên việc cày phó bản hàng ngày là điều tất yếu.
Thật là rối rắm.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn ngài K, ngài K đang rất khó chịu với nắm lông trong lòng bàn tay cậu.
Cục lông sợ ngài K, còn ngài K lại ghét cục lông nhỏ.
Nếu sau này hai tên đụng độ nhau, cuộc sống dường như sẽ rất thú vị.
Chẳng qua bây giờ ngài K đang có tâm lý phiền chán cục lông, cậu phải giúp hắn vượt qua mới được.
"Vậy thì thế này, giờ tôi chưa buộc định với nó, sau khi nhiệm vụ linh thú kết thúc, nếu chưa tìm được con thích hợp, tôi sẽ buộc lại. Thế nào?"
Ngài K muốn nói lại thôi, hắn kỳ thật không có lập trường can thiệp vào sự lựa chọn của chủ nhân, nhưng nhìn thấy vật nhát cáy này nằm trong lòng bàn tay chủ nhân, trong lòng hắn rất không vui.
"Chủ nhân quyết định là được."
Thấy thái độ hắn đã dịu đi, Thẩm Văn Mân thầm nghĩ có hy vọng.
Hiện tại cậu cũng không muốn đào bảo nữa, mang theo cục lông và ngài K trở về cung điện.
Cục lông là một nhóc con trông giống hồ ly, nhưng khuôn mặt lại như mặt chó, chắc do phía nhà phát hành thiết kế, lại chẳng biết đặt tên gì nên đặt đại là 'chủng loại chưa biết'.
Không thì ta đặt cho mi một cái tên, gọi là Tiểu Mao Cầu đi. Thẩm Văn Mân đặt tên cho nó, Tiểu Mao Cầu ngao một tiếng, nhấc chân ngắn trốn ra sau lưng Thẩm Văn Mân.
Thẩm Văn Mân ngẩng đầu thấy ngài K đứng trước cửa cung điện, trong tay cầm Sát Nguyệt, trông có vẻ đặc biết đáng sợ.
" Anh thu lại Sát Nguyệt đi, dọa sợ Tiểu Mao Cầu rồi nè."
Thật ra Thẩm Văn Mân có thể tự cất đi, nhưng đã ở chung với ngài K lâu như vậy, biết hắn yêu quý thanh đao kia cực kỳ, dưới tình huống không cần thiết vẫn nên hỏi ý hắn cất Sát Nguyệt đi.
Ngài K bất mãn lườm cục lông trốn sau lưng Thẩm Văn Mân, cuối cũng vẫn chậm chạp thu về Sát Nguyệt.
"Rồi đó, hắn cất đao về rồi, nhóc không cần sợ."
Thẩm Văn Mân ôm Tiểu Mao Cầu nhét vào trong ngực, tuy trong trò chơi không cảm giác được ấm lạnh, nhưng nhìn dáng vẻ cục bông nhí nhảnh như vậy cũng thấy ấm trong lòng.
"Nhóc con kia dễ cưng quá ò, nếu làm... "
"Giá trị vũ lực của nó bằng 0, không thể làm linh thú."
"Còn nhớ vụ này luôn hở?" Thẩm Văn Mân không ngờ trí nhớ ngài K tốt như vậy, thế mà còn nhớ chuyện này, cậu chỉ có thể đổi chủ đề: "Vậy thì chúng ta trước không nói đến chuyện làm linh thú, chơi với nó cái đã, anh xem nó đáng yêu chưa kìa."
Tiểu Mao Cầu dụi dụi trong ngực cậu, nhưng ngài K mà lại gần liền bắt đầu run bần bật.
Thẩm Văn Mân còn đang nghĩ xem có phải ngài K quá hung dữ, cho nên Tiểu Mao Cầu mới sợ như vậy.
Nhưng cậu liếc trúng viền lông hồ ly trắng trên chiếc áo khoác đỏ ngài K đang mặc, đột nhiên tỉnh ngộ, chớ không phải Tiểu Mao Cầu tưởng lông trắng trên quần áo hắn là dùng lông đồng loại của nó làm da chứ?
Phải hay không thử xem liền biết.
Cậu rút lại áo khoác đỏ trên người ngài K, chỉ chừa lại trang phục trên người, Tiểu Mao Cầu lập tức chui khỏi lồng ngực Thẩm Văn Mân vui vẻ kêu ngao ngao.
"Thì ra nó sợ lông hồ ly trên người anh nha."
Thẩm Văn Mân tuốt lông Tiểu Mao Cầu, Tiểu Mao Cầu lười nhác lăn lộn trong lòng bàn tay cậu.
"Cưng quá, thích quá đi."
Thẩm Văn Mân mải tuốt lông cho cục bông, không nhìn đến ngài K ở một bên mặt mày đen thùi.
Hắn vốn không thích tên nhóc vô dụng kia, hiện tại thấy nó nằm yên trong lòng bàn tay chủ nhân, trong lòng không biết là tư vị gì.
Vừa rồi tân chủ thoát đi áo khoác lần đầu khi gặp mặt đã cho hắn, chỉ vì khiến thằng nhóc này vui vẻ.
A--
Nó là cái thá gì vậy?
Ánh mắt ngài K trở nên nguy hiểm, mà Tiểu Mao Cầu trong lòng Thẩm Văn Mân khiêu khích nhìn qua hắn, sau đó bắt đầu run rẩy tránh trong ngực cậu không chịu chui ra.
Thẩm Văn Mân ngẩng đầu liền bắt gặp biểu tình hung thần ác sát của ngài K.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngài K: A, chưa từng thấy linh sủng nào trà xanh như vậy!
Tiểu Mao Cầu: ngao ngao chiếp~
(Tiểu Mao Cầu: Làm linh sủng trà xanh nhất quả đất, thần trợ công hữu lực nhất, mấy người cũng không thể không thương tui~~~)
Mộng Du: dạo này cái gì cũng lộn xộn, hàng trữ hết xa lắc xa lơ nên là thời gian up cũng không cố định nữa, lần trước lap thay pin, giờ tới lượt cái màn hình mà chưa có xiền thay, vẫn thấy đường đánh chữ mà nó giật nháy như mấy trăm đứa đá lông nheo dị:)))
Ngài K đã lâu không hiểu rõ thế giới này, hắn không biết mình đã sống được bao lâu, dù sao hắn cũng chỉ sống tạm ngày đêm chỉ vì chịu phạt, mà đã sống tạm, vậy không cần phải tìm hiểu về thế giới bên ngoài.
Hiện giờ nghe tân chủ miêu tả thế giới bên ngoài, khiến hắn lần đầu tiên khao khát, cũng là lần đầu tiên chủ động
xin tân chủ sách thế giới.
Theo sách thế giới, đám cưới có thể chia thành phong cách Trung Hoa và phong cách phương Tây, trong đó kiểu Trung Quốc là váy cưới màu đỏ, còn màu trắng là kiểu phương Tây.
Thực sự khác biệt với thế giới mà hắn biết.
Trong lúc hắn đang đọc, Thẩm Văn Mân đột nhiên xuất hiện sau lưng, thấy được nội dung hắn đang xem.
"Tôi còn nói sao anh lại đòi xem sách thế giới, có phải để ý đồng hành nào rồi không?"
Thẩm Văn Mân thấy hắn lật sang chương hôn nhân, còn tưởng hắn xem trọng đồng hành nào nên muốn cầu hôn.
Cậu vô cùng đau đớn, con trai lớn không giữ được nha.
Ngài K thấy vẻ mặt của cậu không đúng, phủ nhận nói: "Không phải."
Màn biểu diễn của Thẩm Văn Mân còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước, cậu kinh ngạc nói: "Không phải?"
Ngài K gập sách lại, nghiêm túc nói: "Đã lâu rồi chưa từng hiểu biết thế giới này, cho nên xem một chút."
Thẩm Văn Mân nghi ngờ liếc nhìn ngài K, theo lý mà nói, làm nhân vật trong game, mấy thứ này không phải là thiết lập ban đầu của nhà thiết kế hay sao?
Ngài K nhìn thì thông minh lắm à, vậy mà lại không hiểu biết về thế giới này.
Rốt cuộc là ngài K rất cá tính, hay đó là một bug?
Ngài K không biết Thẩm Văn Mân đang thắc mắc liệu mình có phải bị bug hay không, hắn thuận miệng đổi chủ đề nói: "Có muốn tiếp tục đào kho báu không?"
"Muốn chứ muốn chứ, tôi vừa mới đào được một thứ hay ho." Thẩm Văn Mân đưa ra bảo bối vừa lấy được, đó là một cục lông tròn, thân hình trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe, phát ra âm thanh rè rè.
Sau khi bị Thẩm Văn Mân lôi ra cứ co thành một nắm, không dám nhìn ngài K.
"Dựa vào kinh nghiệm của tôi, đây là một con mãnh thú siêu hung dữ." Bởi vì thông tin về quả cầu lông này nói rằng nó là một loài chưa biết, nói chung, những loài chưa biết cuối cùng sẽ bộc phát và trở thành đòn sát thủ.
Cậu vừa nói lời này, quả cầu lông trong lòng bàn tay tự mình cuộn thành một cục, mặt vùi thẳng vào bụng không chịu ra ngoài, thân thể vẫn đang run rẩy.
"Cậu... xác định?"
Thẩm Văn Mân bị hỏi cũng không dám chắc chắn.
Dù sao cái game
Cơ mà không quan trọng, cậu không muốn có một con linh thú hung dữ đâu, tên nhóc này trông đáng yêu như vậy, cậu muốn dùng nó làm linh thú.
"Tôi quyết định, tôi muốn nó trở thành linh thú của tôi."
"Không." Ngài K cau mày nhìn vật nhỏ nhát như chuột này, lắc đầu nói: "Thực lực nó quá yếu."
"Nhưng mà nó đẹp nha." Thẩm Văn Mân cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn bề ngoài mà thôi, hơn nữa, thứ này đào ra từ bảo khố, cho nên chắc chắn là một bảo vật không tệ. Huống chi, tiểu tử này là một sinh vật sống chứ không phải trâm cài, không lẽ bảo cậu quăng nó đi?
" Tôi nói không thể." Ngài K không thích tên nhóc này, một tay hắn có thể bóp chết nó, sinh cơ cực kỳ yếu ớt, hắn nói: "Chủ nhân chỉ có thể trói buộc một linh thú."
Nếu thật sự bị ràng buộc với tên vô dụng này, khi gặp những linh thú khác mà mình thích, vậy thì không thể buộc định được nữa.
"Tôi nghĩ nó còn..." Thẩm Văn Mân không muốn đánh boss, nhưng ngài K thích, nên việc cày phó bản hàng ngày là điều tất yếu.
Thật là rối rắm.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn ngài K, ngài K đang rất khó chịu với nắm lông trong lòng bàn tay cậu.
Cục lông sợ ngài K, còn ngài K lại ghét cục lông nhỏ.
Nếu sau này hai tên đụng độ nhau, cuộc sống dường như sẽ rất thú vị.
Chẳng qua bây giờ ngài K đang có tâm lý phiền chán cục lông, cậu phải giúp hắn vượt qua mới được.
"Vậy thì thế này, giờ tôi chưa buộc định với nó, sau khi nhiệm vụ linh thú kết thúc, nếu chưa tìm được con thích hợp, tôi sẽ buộc lại. Thế nào?"
Ngài K muốn nói lại thôi, hắn kỳ thật không có lập trường can thiệp vào sự lựa chọn của chủ nhân, nhưng nhìn thấy vật nhát cáy này nằm trong lòng bàn tay chủ nhân, trong lòng hắn rất không vui.
"Chủ nhân quyết định là được."
Thấy thái độ hắn đã dịu đi, Thẩm Văn Mân thầm nghĩ có hy vọng.
Hiện tại cậu cũng không muốn đào bảo nữa, mang theo cục lông và ngài K trở về cung điện.
Cục lông là một nhóc con trông giống hồ ly, nhưng khuôn mặt lại như mặt chó, chắc do phía nhà phát hành thiết kế, lại chẳng biết đặt tên gì nên đặt đại là 'chủng loại chưa biết'.
Không thì ta đặt cho mi một cái tên, gọi là Tiểu Mao Cầu đi. Thẩm Văn Mân đặt tên cho nó, Tiểu Mao Cầu ngao một tiếng, nhấc chân ngắn trốn ra sau lưng Thẩm Văn Mân.
Thẩm Văn Mân ngẩng đầu thấy ngài K đứng trước cửa cung điện, trong tay cầm Sát Nguyệt, trông có vẻ đặc biết đáng sợ.
" Anh thu lại Sát Nguyệt đi, dọa sợ Tiểu Mao Cầu rồi nè."
Thật ra Thẩm Văn Mân có thể tự cất đi, nhưng đã ở chung với ngài K lâu như vậy, biết hắn yêu quý thanh đao kia cực kỳ, dưới tình huống không cần thiết vẫn nên hỏi ý hắn cất Sát Nguyệt đi.
Ngài K bất mãn lườm cục lông trốn sau lưng Thẩm Văn Mân, cuối cũng vẫn chậm chạp thu về Sát Nguyệt.
"Rồi đó, hắn cất đao về rồi, nhóc không cần sợ."
Thẩm Văn Mân ôm Tiểu Mao Cầu nhét vào trong ngực, tuy trong trò chơi không cảm giác được ấm lạnh, nhưng nhìn dáng vẻ cục bông nhí nhảnh như vậy cũng thấy ấm trong lòng.
"Nhóc con kia dễ cưng quá ò, nếu làm... "
"Giá trị vũ lực của nó bằng 0, không thể làm linh thú."
"Còn nhớ vụ này luôn hở?" Thẩm Văn Mân không ngờ trí nhớ ngài K tốt như vậy, thế mà còn nhớ chuyện này, cậu chỉ có thể đổi chủ đề: "Vậy thì chúng ta trước không nói đến chuyện làm linh thú, chơi với nó cái đã, anh xem nó đáng yêu chưa kìa."
Tiểu Mao Cầu dụi dụi trong ngực cậu, nhưng ngài K mà lại gần liền bắt đầu run bần bật.
Thẩm Văn Mân còn đang nghĩ xem có phải ngài K quá hung dữ, cho nên Tiểu Mao Cầu mới sợ như vậy.
Nhưng cậu liếc trúng viền lông hồ ly trắng trên chiếc áo khoác đỏ ngài K đang mặc, đột nhiên tỉnh ngộ, chớ không phải Tiểu Mao Cầu tưởng lông trắng trên quần áo hắn là dùng lông đồng loại của nó làm da chứ?
Phải hay không thử xem liền biết.
Cậu rút lại áo khoác đỏ trên người ngài K, chỉ chừa lại trang phục trên người, Tiểu Mao Cầu lập tức chui khỏi lồng ngực Thẩm Văn Mân vui vẻ kêu ngao ngao.
"Thì ra nó sợ lông hồ ly trên người anh nha."
Thẩm Văn Mân tuốt lông Tiểu Mao Cầu, Tiểu Mao Cầu lười nhác lăn lộn trong lòng bàn tay cậu.
"Cưng quá, thích quá đi."
Thẩm Văn Mân mải tuốt lông cho cục bông, không nhìn đến ngài K ở một bên mặt mày đen thùi.
Hắn vốn không thích tên nhóc vô dụng kia, hiện tại thấy nó nằm yên trong lòng bàn tay chủ nhân, trong lòng không biết là tư vị gì.
Vừa rồi tân chủ thoát đi áo khoác lần đầu khi gặp mặt đã cho hắn, chỉ vì khiến thằng nhóc này vui vẻ.
A--
Nó là cái thá gì vậy?
Ánh mắt ngài K trở nên nguy hiểm, mà Tiểu Mao Cầu trong lòng Thẩm Văn Mân khiêu khích nhìn qua hắn, sau đó bắt đầu run rẩy tránh trong ngực cậu không chịu chui ra.
Thẩm Văn Mân ngẩng đầu liền bắt gặp biểu tình hung thần ác sát của ngài K.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngài K: A, chưa từng thấy linh sủng nào trà xanh như vậy!
Tiểu Mao Cầu: ngao ngao chiếp~
(Tiểu Mao Cầu: Làm linh sủng trà xanh nhất quả đất, thần trợ công hữu lực nhất, mấy người cũng không thể không thương tui~~~)
Mộng Du: dạo này cái gì cũng lộn xộn, hàng trữ hết xa lắc xa lơ nên là thời gian up cũng không cố định nữa, lần trước lap thay pin, giờ tới lượt cái màn hình mà chưa có xiền thay, vẫn thấy đường đánh chữ mà nó giật nháy như mấy trăm đứa đá lông nheo dị:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.