Chương 4
Đại Đường Chiêu Nghi
11/04/2024
Edit: Mỳ.
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây bên ngoài cửa sổ, khiến cho buổi sáng càng thêm vui tươi. Cơ thể đang cuộn tròn trên Sofa của Lư Hyde chuyển động, lật người lại, ánh sáng gay gắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào, rọi thẳng lên người anh. Lư Hyde cau mày, mở mắt ra. Đồng hồ sinh học khiến anh phải thức dậy lúc 7 giờ sáng, kể cả ngày hôm sau có là ngày nghỉ hay không, lúc nào cũng giống như đồng hồ xe lửa của Đức. Dù cho anh có muốn ngủ nướng cũng không được.
Anh duỗi bàn tay có chút tê dại, xốc chăn mỏng trên người lên rồi ngồi dậy. Áo sơ mi trước ngực bị mở ra vẫn chưa được cài lại, hở ra hơn phân nửa, thoạt nhìn có hơi xốc xếch. Anh thuận tay vuốt mặt, nhưng vẫn không nhúc nhích mà ngồi trên sofa ngái ngủ tỉnh dậy.
Lúc này trong phòng bếp hình như có vài tiếng động nhỏ, trong không khí còn vương lên một mùi thơm như có như không. Vì sự mẫn cảm với nghề nghiệp, khiến anh không khỏi vang lên một tiếng chuông báo động trong đầu. Lư Hyde vô thức đưa tay chạm vào khẩu súng mang theo bên mình, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm, động tác chạm vào súng dường như lại dừng lại giữa chừng.
Anh gần như quên mất rằng, ngày hôm qua trong phòng mình vừa có thêm một cô gái! Có phải là cô ấy đang làm bữa sáng không? Dậy sớm vậy sao? Anh ngồi thẳng dậy ngửi, hình như là mùi trứng ốp la chiên. Mùi trứng tươi khiến anh ứa cả nước miếng, không nhịn được đành nuốt một ngụm xuống.
Tối hôm qua anh cùng với đồng nghiệp chỉ mãi uống rượu, không ăn gì nhiều. Sau đó lại nôn một trận lớn, nôn ra hết những món còn dư lại trong bụng. Kỳ thật tối hôm qua trước lúc đi ngủ, anh đã cảm thấy đói bụng nhưng lại không tiện ăn trước mặt cô. Vì thế chỉ đành ôm cái bụng đói mà lật qua lật lại trên sofa đến khuya mới miễn cưỡng đi ngủ.
Bây giờ mùi thơm quyến rũ càng làm cho anh cảm thấy đói đến mức có thể ăn được cả một con bò! Đang nghĩ như vậy, bụng cũng vô cùng phối hợp mà truyền đến vài tiếng “ùng ục”. Bụng đói bắt đầu hoảng hốt, anh vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Đi chân trần vào trong phòng bếp, quả nhiên là nhìn thấy một bóng dáng bận rộn đang qua lại, mà trên mặt bàn bên cạnh bếp gas đã được đặt một đĩa ốp la vừa mới chiên xong.
“Chào buổi sáng! Cô dậy sớm quá! Giờ vẫn còn sớm lắm, bộ cô không muốn ngủ thêm chút nữa hả?” Lư Hyde ngáp một cái, khoanh tay rồi tựa vào khung cửa. Anh nhìn Ngô Đan thuần thục xào cơm nguội của mấy hôm trước trên chảo.
“À, anh đã dậy rồi. Bình thường tôi cũng thức rất sớm mà. Lúc vừa mới đến Hungary, bởi vì không thạo ngôn ngữ nên cuộc sống cũng khá bất tiện ấy. Cho nên vì để quen với tiếng của người ta, mỗi ngày tôi đều dậy rất sớm để học thuộc từ vựng. Dần dà rồi cũng thành thói quen.
Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm nên muốn làm bữa sáng cho anh để cảm ơn anh vì đã cưu mang tôi đêm qua!….Có điều, tôi chỉ thấy có bao nhiêu đây món trong tủ lạnh của anh, bởi thế nên tôi đành làm một bữa sáng đơn giản thế này thôi, không thì tôi cũng đã làm một bữa hoành tráng hơn rồi! Anh ăn tạm nhé.” Ngô Đan nghiêng đầu, vừa chiên cơm vừa mỉm cười với anh.
Cơm nguội để qua đêm trong tủ lạnh đã được bàn tay khéo léo của cô xào chín, bắt đầu tỏa ra một mùi hương thơm ngát khác hẳn với cơm nguội thường. Ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, Lư Hyde không khỏi tiến lên vài bước, vươn cổ đứng phía sau cô. Mắt liếc nhìn vào chiếc chảo rán, tự hỏi cô đã dùng phương pháp gì để “biến phế liệu thành bảo bối”, chỉ bằng một món cơm bình thường, vừa nhạt nhẽo lại còn vô vị này.
“Tôi không ngờ anh lại thích anh cơm. Không phải người Hungary bình thường đều thích ăn mì ống thôi sao? Lúc nhìn thấy cơm trong tủ lạnh nhà anh, tôi cảm thấy vô cùng thân thiết luôn ấy! Tiếc là nguyên liệu ở đây quá ít, nếu như ở chỗ anh có muối, bột ngọt hay gì đó thì tôi cũng đã làm cho anh một bát cơm chiên trứng thơm phức rồi!” Ngô Đan vui vẻ nói. Thấy đồ ăn vừa chín, cô tắt bếp, đậy nắp lại để giữ hơi ấm.
“Trông tôi giống người Hungary lắm à? Tôi thì lại không nghĩ thế…..Cô đã nêm gì vào cơm mà ngon vậy?” Lư Hyde hỏi, không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cái chảo.
“À, tôi chỉ tìm thấy một số trứng, sốt cà chua, cơm nguội và dầu ô-liu trong tủ lạnh của anh. Tôi nghĩ, với những món này ngoại trừ có thể dùng để chiên trứng ốp la ra thì còn có thể chiên cơm nữa. Mà nếu chiên cơm với dầu ô-liu thì lại rất tốt cho sức khỏe, hơn nữa còn có mùi thơm riêng biệt. Nhưng có thể mùi vị sẽ hơi nhạt một tí vì không có muối. Cho nên, hồi nữa anh ăn mà thấy nhạt quá thì anh cũng có thể trộn chung với sốt cà chua. Tôi nghĩ vậy thì nó cũng sẽ ngon hơn.”
Trong lúc nói chuyện, cô nhấc nắp nồi lên, mùi thơm phả vào mặt làm cho hai người cũng không khỏi hít sâu một hơi. Món cơm chiên kia trải qua thời gian hầm ngắn ngủi, mùi thơm ngát của dầu ô-liu tất cả đều thấm vào trong hạt gạo, hơn nữa màu sắc thoạt nhìn sáng lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt.
“Wow, tôi không ngờ là cô giỏi vậy luôn đó. Xem ra đêm qua tôi giữ cô lại là một quyết định đúng đắn mà!” Ánh mắt anh liên tục nhìn vào chảo cơm chiên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, định đưa tay ra múc một miếng ăn thử.
“Bốp” một tiếng, Ngô Đan khẽ cười rồi dùng đôi đũa trong tay gõ vào “bàn tay đen” đang định thì vào trong chảo kia.
“Tay để qua đêm rồi, thật sự rất mất vệ sinh! Nếu anh muốn ăn thì đi đánh răng rửa mặt….tiện thể mặc luôn cả quần áo vào đi!” Vừa nói, ánh mắt cô vừa nhìn liếc qua lồng ngực đang lộ ra dưới lớp áo không cài khuy kia, khiến cho mặt cô ửng đỏ.
“Ôi, chết tiệt. Suýt chút nữa tôi quên mất….Ôi, tôi xin lỗi!” Lúc này Lư Hyde mới nhận ra mình có chút thô lỗ. Anh nhìn Ngô Đan xin lỗi một tiếng rồi vội vã vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Anh đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn thấy bản thân trong gương vẫn còn là đáng vẻ chưa tỉnh rượu. Hơn nửa áo sơ mi trên người gần như “lộ thiên”, hở ra gần hết cả bộ ngực cường tráng. Hình ảnh này nhìn chẳng giống cảnh sát xíu nào, thay vào đó còn giống một tên “côn đồ” ngoài đường hơn.
“Chết tiệt!” Nhìn thấy bản thân mình như vậy, Lư Hyde cúi đầu mắng một câu. Anh vội vàng cởi quần áo trên người mình xuống, vắt kem đánh răng, xoay vòi nước nóng rồi đứng dưới vòi sen bắt đầu đánh răng. Nước nóng theo đường ống ào xuống cơ thể cường tráng của anh. Đến khi anh đánh răng xong, hai tay vịn trên vách tường, ngẩng đầu đối mặt với dòng nước, mặc cho nước nóng hột rửa. Trong đầu không ngừng nghĩ về cô gái ngoài cửa.
Đã bao lâu rồi ngôi nhà không có cảm giác này? Chỉ vì có cô mà ngôi nhà lạnh lẽo bỗng dưng hóa ấm áp hơn rất nhiều. Như thể, nơi đây không còn là khách sạn nữa mà là một “tổ ấm” thật sự, là nơi mà có người chờ anh trở về.
Anh cũng không nhớ đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng khi tỉnh dậy là đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng như thế này! Mười năm? Hai mươi năm? Hay lâu hơn thế nữa? Mãi cho đến khi anh đột ngột được sống dậy trong cái cảm giác tuyệt vời này thêm lần nữa. Đó là khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong bếp, anh đột nhiên cảm thấy chua xót, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương. Anh thật sự muốn nắm bắt cơ hội mà mình đã hy vọng từ rất lâu nằm sâu tận trong đáy lòng, và cuộc sống cứ như thế mà tiếp tục.
Chỉ là những suy nghĩ như vậy cứ lóe lên trong đầu anh, bởi vì anh cũng hiểu được rằng những điều này không thể xảy ra với mình. Anh làm cảnh sát đã nhiều năm, cũng gặp qua vô số người. Ấy thế mà mới chỉ gặp cô có một ngày, mà anh cũng nhận ra là cô rất đơn thuần, ngây thơ và trong sạch như một tờ giấy trắng.
Trong đôi mắt đen láy của cô, anh không nhìn thấy âm mưu hay thủ đoạn, không hợm hĩnh và ngụy biện. Trong số nhiều người Trung Quốc mà anh đã gặp qua, bao gồm cả du học sinh, cô khác với tất cả. Sự chân thành và ngây thơ trong mắt cô khiến anh cảm thấy xấu hổ. Còn anh, thân là một cảnh sát lại trông giống như “kẻ xấu”, gần như “thối” từ tận bên trong ra tới bên ngoài cũng không nỡ làm bẩn đi cô!
Ngược lại so với cô, anh lại là một cảnh sát hình sự có một lối sinh hoạt giữa làm việc và nghỉ ngơi thất thường. Để phá các vụ án, cả ngày lẫn đêm anh đều phải tiếp xúc với mặt trái của xã hội. Trong lúc đối phó với các thành phần tội phạm, anh cũng phải đối mặt với những quy tắc bất thành văn và cả những hành vi xấu từ sở cảnh sát.
Ở Hungary, mức độ tham nhũng trong ngành cảnh sát thuộc dạng tệ nhất trong toàn bộ hệ thống chính quyền của nước này. Hầu hết các cảnh sát điều hoặc ít hoặc nhiều một số thứ không lành mạnh. Có thể là mượn cơ hội để lừa đảo, lạm dụng bạo lực hay tham ô nhận hối lộ nhiều đến mức không đếm xuể. Nói tóm lại, trong mắt người dân, “cảnh sát” không phải là một nghề tốt.
Anh thừa nhận rằng mình cũng “thông đồng làm bậy” với những người đó. Trong quá trình điều tra, anh đã nhận không ít tiền và vật phẩm hối lộ. Mà tính chất công việc đã làm cho anh học gần như hết các thói hư tật xấu phải có khi tiếp xúc với dám “lưu manh”, “côn đồ” trong thế giới ngầm: hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, đánh nhau, nói tục và cả tính cách của con người cũng bị thay đổi do các tên đó gây ra: âm mưu, lừa dối, giết người cướp của…..
Từ năm này qua năm nọ, ngày này qua ngày kia, anh chỉ cảm thấy lòng mình ngày càng tàn nhẫn hơn. Con người mỗi lúc càng trở nên lạnh lùng, đối với cuộc sống thì tình cảm cũng dần dần biến mất. Thậm chí, những khi anh nhìn nhận một sự việc nào đó, theo thói quen điều sẽ suy xét đến những yếu tố tiêu cực, giống như bây giờ…..
Cuối cùng cô vẫn phải trở về, anh vẫn phải tiếp tục đi trên con đường này. Cô cũng không thể vì anh mà dừng lại, mà anh cũng không thể từ bỏ cuộc sống hiện tại mà để sống cùng cô. Lư Hyde đã bị mắc kẹt trong “cuộc sống hỗn độn” này quá lâu rồi, lâu đến mức anh đã quên mất cách đối phó với người bình thường. Anh chỉ có thể sống trong môi trường như vậy, chỉ có ở đây anh mới có thể biết được ý nghĩa tồn tại của mình. Và chỉ có ở đây, anh mới có thể tìm thấy giá trị của chính mình.
Có lẽ, sau khi chia tay với mình hôm nay, cô sẽ quên đi tất cả, quên đi người cảnh sát mà cô đã từng gặp. Cô và anh, chỉ là hai đường thẳng giao nhau. Sau lần giao nhau này, ai cũng sẽ quay lại với cuộc sống của mình, quỹ đạo cũng sẽ càng lúc càng xa, và sau này sẽ không thể nào gặp lại nhau được nữa.
Là tình yêu sét đánh, những gì anh cảm nhận về cô chắc chắn là tình yêu sét đánh! Trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi, cái cảm giác kỳ lạ thường xuyên xuất hiện trong lòng này được gọi là “tình yêu sét đánh” sao? Phải chăng vì cô trông quá giống với “cô ấy”?
Họ đều thích khóc, luôn lộ ra vẻ rụt rè, đôi khi lại hay duỗi móng vuốt sắc nhọn đột ngột như “mèo con” để khiến bạn phải há hốc mồm. Họ luôn khiến cho người khác sinh ra một ý nghĩ muốn mình bảo vệ, giữ họ bên mình…..Nếu không phải là thế, tại sao anh lại muốn giữ cô bên mình khi mà chỉ mới biết cô có đúng một ngày? Chẳng lẽ là vì bát cơm chiên đó à?
Ôi trời ơi, anh điên rồi! Chắc chắn là vậy! Dưới làn nước nóng gột rửa, Lư Hyde lắc đầu thật mạnh khiến cho nước bắn tung tớ khắp nơi. Anh tắt vòi hoa sen, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. Kế đến, anh cầm lấy áo choàng tắm mặc vào rồi bước ra ngoài.
Lúc này bữa sáng đã được dọn ra trên bàn trà trong phòng, bao gồm sữa, trứng luộc và cơm chiên. Một lớp sốt cà chua được rưới lên trên bề mặt cơm chiên béo ngậy, thoạt nhìn vô cùng ngon mắt, khiến người ta không khỏi muốn động tay. Thấy Lư Hyde đã rửa mặt xong, Ngô Đan đưa chiếc đũa trên bàn trà qua rồi mỉm cười, nói:
“À, tôi xin lỗi, ăn cơm chiên mà uống sữa bò thật sự rất kỳ lạ. Theo lý thuyết, nếu như mà bữa sáng ăn như thế này thì nên uống sữa đậu nành sẽ tốt hơn. Có điều, ở Budapest này rất khó để tìm ra được sữa đậu nành nguyên chất. Tôi nghĩ anh sẽ không để ý đến việc này đâu, đúng không! Nào, hãy nếm thử tay nghề của tôi đi. Mong rằng sẽ khiến anh có cảm giác giữ tôi lại đêm qua là một suy nghĩ không tồi!”
“Về chuyện này tôi chưa từng nghi ngờ gì.” Lư Hyde cầm lấy đôi đũa, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt thanh tú của Ngô Đan rồi tự nhủ.
“Thế nào? Ăn được không?” Tuy Ngô Đan cầm đũa nhưng lại không dám hạ xuống, lo lắng nhìn miệng Lư Hyde đang không ngừng chuyển động mà cẩn thận hỏi. Ấy thế nhưng Lư Hyde vẫn vùi đầu xuống bát thật lâu là không lên tiếng, chỉ ra sức ăn cơm. Vài giây sau đã chén sạch sẽ hai cái trứng ốp la, kế đến là vứt sạch hết bát cơm chiên như gió cuốn.
“Ợ….” Anh đặt bát đũa xuống bàn. Lư Hyde hài lòng sờ bụng, ợ một cái rồi nhún vai nói với Ngô Đan, người đang há hốc mồm vì ngạc nhiên:
“Không cần tôi nói gì nữa đâu! Sự thật là đã có câu trả lời rồi!”
“Ồ, thật vui khi thấy anh ăn ngon.” Ngô Đan cũng nhún vai, đáp lại anh bằng một nụ cười thoải mái rồi cũng bắt đầu đụng đũa.
“Lát nữa cô có cần phải quay về chỗ bạn mình không? Cô ấy sống ở đâu?”
“Cô ấy sống trong một con phố nhỏ phía sau quảng trường Lacozzi tại quận 8. Căn phòng mà cô ấy ở, ban đầu được dùng để đựng những món đồ lặt vặt. Nhưng cô ấy bảo là luôn sẵn sàng dọn dẹp nó cho tôi trước khi tôi tìm thấy một nơi ở mới.”
“Quảng trường Lacozzi? Chỗ đó không ổn đâu!” Khi Lư Hyde vừa nghe đến địa danh này, thứ hiện lên trong đầu anh là hình ảnh của Ngô Đan vào buổi tối ngày hôm qua. Nghĩ đến đây khiến anh không khỏi cau mày lại.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi cũng biết hoàn cảnh ở đó cũng không được tốt cho lắm. Nhưng mà tôi chỉ ở đó có vài ngày thôi, đợi đến khi tìm thấy chỗ ở mới thì tôi sẽ dọn đi ngay.” Ngô Đan nghe được từ trong giọng nói của Lư Hyde đột nhiên tăng lên vài phần nghi ngờ, vì vậy quyết định giải thích với anh một chút.
“Nhớ kỹ lời khuyên của tôi, đừng bao giờ chạy lung tung ra ngoài vào ban đêm. Lần sau sẽ không thể nào may mắn như lần trước đâu! Tốt hơn hết là cô tìm chỗ ở sớm nhất có thể rồi chuyển ra ngoài đi.” Lư Hyde cúi đầu và nói. Nghĩ một lúc, vài lần định mở miệng lên tiếng, những gì suy nghĩ trong đầu gần như sắp ra đến cửa miệng thế mà cuối cùng lại nuốt xuống, chỉ có thể nói ra những câu nói quan tâm này.
“Cảm ơn! Tôi sẽ làm thế.”
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng. Dưới sự kiên trì của Lư Hyde, cô cũng để cho anh lái xe đưa mình đến trước cổng nhà cô bạn kia.
Lư Hyde xuống xe nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnh tựa như tất cả mọi thứ đều chìm trong im lặng. Ban ngày đối với nơi đây mà nói, là thời gian nghỉ ngơi của những người “lao động” vất vả cả một đêm qua. Tất nhiên, thi thoảng nhìn quanh cũng có vài anh chàng vừa mới “giao dịch” xong, tóc tai bù xù bước ra từ trong những căn nhà cũ kia.
Hầu hết quần áo của bọn họ đều buông thõng trên người. Áo sơ mi chỉ cài vài cúc, gấu áo được nhét vào quần một cách bừa bãi. Trên mặt còn vương nét ngái ngủ và phóng đãng, trông như thể họ là những người tìm kiếm niềm vui. Những tên này khi đi ngang qua còn ngả ngớn nhìn Ngô Đan.
Trên người bọn họ phát ra một hỗn hợp mùi cơ thể, xen kẽ giữa mùi rượu là một loại mùi lạ xộc thẳng vào mũi anh, khiến anh không nhịn được mà nhíu mày. Cô thật sự có thể chịu được môi trường này sao? Nơi này thật sự rất tồi tệ, phố đèn đỏ là một khu rồng cá lẫn lộn. Đối với anh mà nói, đâu không phải là nơi có thể ở được!
“Cô có muốn tôi đưa cô lên không?” Thấy cảnh này, anh có chút lo lắng hỏi.
“Cảm ơn anh, tôi tự lên được. Anh về đi, không thôi trễ giờ đi làm đấy. Cảm ơn anh đã đưa tôi về! Cảnh sát Lư, rất vui được gặp anh! Tạm biệt!” Ngô Đan đứng dưới lầu cười rồi vẫy tay với anh, sau đó một mình quay vào hành lang.
Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô! Một lần nữa, Lư Hyde đưa mắt dõi theo bóng lưng cô dần biến mất trước mắt mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nhướng mày, không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩ đằng sau cái cảm giác kỳ lạ này. Đến khi quay về trước xe, anh mới ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư. Sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe rồi lái ra khỏi “phố đèn đỏ” đang rơi vào trạng thái ngủ đông này.
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây bên ngoài cửa sổ, khiến cho buổi sáng càng thêm vui tươi. Cơ thể đang cuộn tròn trên Sofa của Lư Hyde chuyển động, lật người lại, ánh sáng gay gắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào, rọi thẳng lên người anh. Lư Hyde cau mày, mở mắt ra. Đồng hồ sinh học khiến anh phải thức dậy lúc 7 giờ sáng, kể cả ngày hôm sau có là ngày nghỉ hay không, lúc nào cũng giống như đồng hồ xe lửa của Đức. Dù cho anh có muốn ngủ nướng cũng không được.
Anh duỗi bàn tay có chút tê dại, xốc chăn mỏng trên người lên rồi ngồi dậy. Áo sơ mi trước ngực bị mở ra vẫn chưa được cài lại, hở ra hơn phân nửa, thoạt nhìn có hơi xốc xếch. Anh thuận tay vuốt mặt, nhưng vẫn không nhúc nhích mà ngồi trên sofa ngái ngủ tỉnh dậy.
Lúc này trong phòng bếp hình như có vài tiếng động nhỏ, trong không khí còn vương lên một mùi thơm như có như không. Vì sự mẫn cảm với nghề nghiệp, khiến anh không khỏi vang lên một tiếng chuông báo động trong đầu. Lư Hyde vô thức đưa tay chạm vào khẩu súng mang theo bên mình, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm, động tác chạm vào súng dường như lại dừng lại giữa chừng.
Anh gần như quên mất rằng, ngày hôm qua trong phòng mình vừa có thêm một cô gái! Có phải là cô ấy đang làm bữa sáng không? Dậy sớm vậy sao? Anh ngồi thẳng dậy ngửi, hình như là mùi trứng ốp la chiên. Mùi trứng tươi khiến anh ứa cả nước miếng, không nhịn được đành nuốt một ngụm xuống.
Tối hôm qua anh cùng với đồng nghiệp chỉ mãi uống rượu, không ăn gì nhiều. Sau đó lại nôn một trận lớn, nôn ra hết những món còn dư lại trong bụng. Kỳ thật tối hôm qua trước lúc đi ngủ, anh đã cảm thấy đói bụng nhưng lại không tiện ăn trước mặt cô. Vì thế chỉ đành ôm cái bụng đói mà lật qua lật lại trên sofa đến khuya mới miễn cưỡng đi ngủ.
Bây giờ mùi thơm quyến rũ càng làm cho anh cảm thấy đói đến mức có thể ăn được cả một con bò! Đang nghĩ như vậy, bụng cũng vô cùng phối hợp mà truyền đến vài tiếng “ùng ục”. Bụng đói bắt đầu hoảng hốt, anh vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa. Đi chân trần vào trong phòng bếp, quả nhiên là nhìn thấy một bóng dáng bận rộn đang qua lại, mà trên mặt bàn bên cạnh bếp gas đã được đặt một đĩa ốp la vừa mới chiên xong.
“Chào buổi sáng! Cô dậy sớm quá! Giờ vẫn còn sớm lắm, bộ cô không muốn ngủ thêm chút nữa hả?” Lư Hyde ngáp một cái, khoanh tay rồi tựa vào khung cửa. Anh nhìn Ngô Đan thuần thục xào cơm nguội của mấy hôm trước trên chảo.
“À, anh đã dậy rồi. Bình thường tôi cũng thức rất sớm mà. Lúc vừa mới đến Hungary, bởi vì không thạo ngôn ngữ nên cuộc sống cũng khá bất tiện ấy. Cho nên vì để quen với tiếng của người ta, mỗi ngày tôi đều dậy rất sớm để học thuộc từ vựng. Dần dà rồi cũng thành thói quen.
Tôi thấy thời gian vẫn còn sớm nên muốn làm bữa sáng cho anh để cảm ơn anh vì đã cưu mang tôi đêm qua!….Có điều, tôi chỉ thấy có bao nhiêu đây món trong tủ lạnh của anh, bởi thế nên tôi đành làm một bữa sáng đơn giản thế này thôi, không thì tôi cũng đã làm một bữa hoành tráng hơn rồi! Anh ăn tạm nhé.” Ngô Đan nghiêng đầu, vừa chiên cơm vừa mỉm cười với anh.
Cơm nguội để qua đêm trong tủ lạnh đã được bàn tay khéo léo của cô xào chín, bắt đầu tỏa ra một mùi hương thơm ngát khác hẳn với cơm nguội thường. Ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, Lư Hyde không khỏi tiến lên vài bước, vươn cổ đứng phía sau cô. Mắt liếc nhìn vào chiếc chảo rán, tự hỏi cô đã dùng phương pháp gì để “biến phế liệu thành bảo bối”, chỉ bằng một món cơm bình thường, vừa nhạt nhẽo lại còn vô vị này.
“Tôi không ngờ anh lại thích anh cơm. Không phải người Hungary bình thường đều thích ăn mì ống thôi sao? Lúc nhìn thấy cơm trong tủ lạnh nhà anh, tôi cảm thấy vô cùng thân thiết luôn ấy! Tiếc là nguyên liệu ở đây quá ít, nếu như ở chỗ anh có muối, bột ngọt hay gì đó thì tôi cũng đã làm cho anh một bát cơm chiên trứng thơm phức rồi!” Ngô Đan vui vẻ nói. Thấy đồ ăn vừa chín, cô tắt bếp, đậy nắp lại để giữ hơi ấm.
“Trông tôi giống người Hungary lắm à? Tôi thì lại không nghĩ thế…..Cô đã nêm gì vào cơm mà ngon vậy?” Lư Hyde hỏi, không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cái chảo.
“À, tôi chỉ tìm thấy một số trứng, sốt cà chua, cơm nguội và dầu ô-liu trong tủ lạnh của anh. Tôi nghĩ, với những món này ngoại trừ có thể dùng để chiên trứng ốp la ra thì còn có thể chiên cơm nữa. Mà nếu chiên cơm với dầu ô-liu thì lại rất tốt cho sức khỏe, hơn nữa còn có mùi thơm riêng biệt. Nhưng có thể mùi vị sẽ hơi nhạt một tí vì không có muối. Cho nên, hồi nữa anh ăn mà thấy nhạt quá thì anh cũng có thể trộn chung với sốt cà chua. Tôi nghĩ vậy thì nó cũng sẽ ngon hơn.”
Trong lúc nói chuyện, cô nhấc nắp nồi lên, mùi thơm phả vào mặt làm cho hai người cũng không khỏi hít sâu một hơi. Món cơm chiên kia trải qua thời gian hầm ngắn ngủi, mùi thơm ngát của dầu ô-liu tất cả đều thấm vào trong hạt gạo, hơn nữa màu sắc thoạt nhìn sáng lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt.
“Wow, tôi không ngờ là cô giỏi vậy luôn đó. Xem ra đêm qua tôi giữ cô lại là một quyết định đúng đắn mà!” Ánh mắt anh liên tục nhìn vào chảo cơm chiên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, định đưa tay ra múc một miếng ăn thử.
“Bốp” một tiếng, Ngô Đan khẽ cười rồi dùng đôi đũa trong tay gõ vào “bàn tay đen” đang định thì vào trong chảo kia.
“Tay để qua đêm rồi, thật sự rất mất vệ sinh! Nếu anh muốn ăn thì đi đánh răng rửa mặt….tiện thể mặc luôn cả quần áo vào đi!” Vừa nói, ánh mắt cô vừa nhìn liếc qua lồng ngực đang lộ ra dưới lớp áo không cài khuy kia, khiến cho mặt cô ửng đỏ.
“Ôi, chết tiệt. Suýt chút nữa tôi quên mất….Ôi, tôi xin lỗi!” Lúc này Lư Hyde mới nhận ra mình có chút thô lỗ. Anh nhìn Ngô Đan xin lỗi một tiếng rồi vội vã vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Anh đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn thấy bản thân trong gương vẫn còn là đáng vẻ chưa tỉnh rượu. Hơn nửa áo sơ mi trên người gần như “lộ thiên”, hở ra gần hết cả bộ ngực cường tráng. Hình ảnh này nhìn chẳng giống cảnh sát xíu nào, thay vào đó còn giống một tên “côn đồ” ngoài đường hơn.
“Chết tiệt!” Nhìn thấy bản thân mình như vậy, Lư Hyde cúi đầu mắng một câu. Anh vội vàng cởi quần áo trên người mình xuống, vắt kem đánh răng, xoay vòi nước nóng rồi đứng dưới vòi sen bắt đầu đánh răng. Nước nóng theo đường ống ào xuống cơ thể cường tráng của anh. Đến khi anh đánh răng xong, hai tay vịn trên vách tường, ngẩng đầu đối mặt với dòng nước, mặc cho nước nóng hột rửa. Trong đầu không ngừng nghĩ về cô gái ngoài cửa.
Đã bao lâu rồi ngôi nhà không có cảm giác này? Chỉ vì có cô mà ngôi nhà lạnh lẽo bỗng dưng hóa ấm áp hơn rất nhiều. Như thể, nơi đây không còn là khách sạn nữa mà là một “tổ ấm” thật sự, là nơi mà có người chờ anh trở về.
Anh cũng không nhớ đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng khi tỉnh dậy là đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng như thế này! Mười năm? Hai mươi năm? Hay lâu hơn thế nữa? Mãi cho đến khi anh đột ngột được sống dậy trong cái cảm giác tuyệt vời này thêm lần nữa. Đó là khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong bếp, anh đột nhiên cảm thấy chua xót, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương. Anh thật sự muốn nắm bắt cơ hội mà mình đã hy vọng từ rất lâu nằm sâu tận trong đáy lòng, và cuộc sống cứ như thế mà tiếp tục.
Chỉ là những suy nghĩ như vậy cứ lóe lên trong đầu anh, bởi vì anh cũng hiểu được rằng những điều này không thể xảy ra với mình. Anh làm cảnh sát đã nhiều năm, cũng gặp qua vô số người. Ấy thế mà mới chỉ gặp cô có một ngày, mà anh cũng nhận ra là cô rất đơn thuần, ngây thơ và trong sạch như một tờ giấy trắng.
Trong đôi mắt đen láy của cô, anh không nhìn thấy âm mưu hay thủ đoạn, không hợm hĩnh và ngụy biện. Trong số nhiều người Trung Quốc mà anh đã gặp qua, bao gồm cả du học sinh, cô khác với tất cả. Sự chân thành và ngây thơ trong mắt cô khiến anh cảm thấy xấu hổ. Còn anh, thân là một cảnh sát lại trông giống như “kẻ xấu”, gần như “thối” từ tận bên trong ra tới bên ngoài cũng không nỡ làm bẩn đi cô!
Ngược lại so với cô, anh lại là một cảnh sát hình sự có một lối sinh hoạt giữa làm việc và nghỉ ngơi thất thường. Để phá các vụ án, cả ngày lẫn đêm anh đều phải tiếp xúc với mặt trái của xã hội. Trong lúc đối phó với các thành phần tội phạm, anh cũng phải đối mặt với những quy tắc bất thành văn và cả những hành vi xấu từ sở cảnh sát.
Ở Hungary, mức độ tham nhũng trong ngành cảnh sát thuộc dạng tệ nhất trong toàn bộ hệ thống chính quyền của nước này. Hầu hết các cảnh sát điều hoặc ít hoặc nhiều một số thứ không lành mạnh. Có thể là mượn cơ hội để lừa đảo, lạm dụng bạo lực hay tham ô nhận hối lộ nhiều đến mức không đếm xuể. Nói tóm lại, trong mắt người dân, “cảnh sát” không phải là một nghề tốt.
Anh thừa nhận rằng mình cũng “thông đồng làm bậy” với những người đó. Trong quá trình điều tra, anh đã nhận không ít tiền và vật phẩm hối lộ. Mà tính chất công việc đã làm cho anh học gần như hết các thói hư tật xấu phải có khi tiếp xúc với dám “lưu manh”, “côn đồ” trong thế giới ngầm: hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, đánh nhau, nói tục và cả tính cách của con người cũng bị thay đổi do các tên đó gây ra: âm mưu, lừa dối, giết người cướp của…..
Từ năm này qua năm nọ, ngày này qua ngày kia, anh chỉ cảm thấy lòng mình ngày càng tàn nhẫn hơn. Con người mỗi lúc càng trở nên lạnh lùng, đối với cuộc sống thì tình cảm cũng dần dần biến mất. Thậm chí, những khi anh nhìn nhận một sự việc nào đó, theo thói quen điều sẽ suy xét đến những yếu tố tiêu cực, giống như bây giờ…..
Cuối cùng cô vẫn phải trở về, anh vẫn phải tiếp tục đi trên con đường này. Cô cũng không thể vì anh mà dừng lại, mà anh cũng không thể từ bỏ cuộc sống hiện tại mà để sống cùng cô. Lư Hyde đã bị mắc kẹt trong “cuộc sống hỗn độn” này quá lâu rồi, lâu đến mức anh đã quên mất cách đối phó với người bình thường. Anh chỉ có thể sống trong môi trường như vậy, chỉ có ở đây anh mới có thể biết được ý nghĩa tồn tại của mình. Và chỉ có ở đây, anh mới có thể tìm thấy giá trị của chính mình.
Có lẽ, sau khi chia tay với mình hôm nay, cô sẽ quên đi tất cả, quên đi người cảnh sát mà cô đã từng gặp. Cô và anh, chỉ là hai đường thẳng giao nhau. Sau lần giao nhau này, ai cũng sẽ quay lại với cuộc sống của mình, quỹ đạo cũng sẽ càng lúc càng xa, và sau này sẽ không thể nào gặp lại nhau được nữa.
Là tình yêu sét đánh, những gì anh cảm nhận về cô chắc chắn là tình yêu sét đánh! Trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi, cái cảm giác kỳ lạ thường xuyên xuất hiện trong lòng này được gọi là “tình yêu sét đánh” sao? Phải chăng vì cô trông quá giống với “cô ấy”?
Họ đều thích khóc, luôn lộ ra vẻ rụt rè, đôi khi lại hay duỗi móng vuốt sắc nhọn đột ngột như “mèo con” để khiến bạn phải há hốc mồm. Họ luôn khiến cho người khác sinh ra một ý nghĩ muốn mình bảo vệ, giữ họ bên mình…..Nếu không phải là thế, tại sao anh lại muốn giữ cô bên mình khi mà chỉ mới biết cô có đúng một ngày? Chẳng lẽ là vì bát cơm chiên đó à?
Ôi trời ơi, anh điên rồi! Chắc chắn là vậy! Dưới làn nước nóng gột rửa, Lư Hyde lắc đầu thật mạnh khiến cho nước bắn tung tớ khắp nơi. Anh tắt vòi hoa sen, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. Kế đến, anh cầm lấy áo choàng tắm mặc vào rồi bước ra ngoài.
Lúc này bữa sáng đã được dọn ra trên bàn trà trong phòng, bao gồm sữa, trứng luộc và cơm chiên. Một lớp sốt cà chua được rưới lên trên bề mặt cơm chiên béo ngậy, thoạt nhìn vô cùng ngon mắt, khiến người ta không khỏi muốn động tay. Thấy Lư Hyde đã rửa mặt xong, Ngô Đan đưa chiếc đũa trên bàn trà qua rồi mỉm cười, nói:
“À, tôi xin lỗi, ăn cơm chiên mà uống sữa bò thật sự rất kỳ lạ. Theo lý thuyết, nếu như mà bữa sáng ăn như thế này thì nên uống sữa đậu nành sẽ tốt hơn. Có điều, ở Budapest này rất khó để tìm ra được sữa đậu nành nguyên chất. Tôi nghĩ anh sẽ không để ý đến việc này đâu, đúng không! Nào, hãy nếm thử tay nghề của tôi đi. Mong rằng sẽ khiến anh có cảm giác giữ tôi lại đêm qua là một suy nghĩ không tồi!”
“Về chuyện này tôi chưa từng nghi ngờ gì.” Lư Hyde cầm lấy đôi đũa, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt thanh tú của Ngô Đan rồi tự nhủ.
“Thế nào? Ăn được không?” Tuy Ngô Đan cầm đũa nhưng lại không dám hạ xuống, lo lắng nhìn miệng Lư Hyde đang không ngừng chuyển động mà cẩn thận hỏi. Ấy thế nhưng Lư Hyde vẫn vùi đầu xuống bát thật lâu là không lên tiếng, chỉ ra sức ăn cơm. Vài giây sau đã chén sạch sẽ hai cái trứng ốp la, kế đến là vứt sạch hết bát cơm chiên như gió cuốn.
“Ợ….” Anh đặt bát đũa xuống bàn. Lư Hyde hài lòng sờ bụng, ợ một cái rồi nhún vai nói với Ngô Đan, người đang há hốc mồm vì ngạc nhiên:
“Không cần tôi nói gì nữa đâu! Sự thật là đã có câu trả lời rồi!”
“Ồ, thật vui khi thấy anh ăn ngon.” Ngô Đan cũng nhún vai, đáp lại anh bằng một nụ cười thoải mái rồi cũng bắt đầu đụng đũa.
“Lát nữa cô có cần phải quay về chỗ bạn mình không? Cô ấy sống ở đâu?”
“Cô ấy sống trong một con phố nhỏ phía sau quảng trường Lacozzi tại quận 8. Căn phòng mà cô ấy ở, ban đầu được dùng để đựng những món đồ lặt vặt. Nhưng cô ấy bảo là luôn sẵn sàng dọn dẹp nó cho tôi trước khi tôi tìm thấy một nơi ở mới.”
“Quảng trường Lacozzi? Chỗ đó không ổn đâu!” Khi Lư Hyde vừa nghe đến địa danh này, thứ hiện lên trong đầu anh là hình ảnh của Ngô Đan vào buổi tối ngày hôm qua. Nghĩ đến đây khiến anh không khỏi cau mày lại.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi cũng biết hoàn cảnh ở đó cũng không được tốt cho lắm. Nhưng mà tôi chỉ ở đó có vài ngày thôi, đợi đến khi tìm thấy chỗ ở mới thì tôi sẽ dọn đi ngay.” Ngô Đan nghe được từ trong giọng nói của Lư Hyde đột nhiên tăng lên vài phần nghi ngờ, vì vậy quyết định giải thích với anh một chút.
“Nhớ kỹ lời khuyên của tôi, đừng bao giờ chạy lung tung ra ngoài vào ban đêm. Lần sau sẽ không thể nào may mắn như lần trước đâu! Tốt hơn hết là cô tìm chỗ ở sớm nhất có thể rồi chuyển ra ngoài đi.” Lư Hyde cúi đầu và nói. Nghĩ một lúc, vài lần định mở miệng lên tiếng, những gì suy nghĩ trong đầu gần như sắp ra đến cửa miệng thế mà cuối cùng lại nuốt xuống, chỉ có thể nói ra những câu nói quan tâm này.
“Cảm ơn! Tôi sẽ làm thế.”
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng. Dưới sự kiên trì của Lư Hyde, cô cũng để cho anh lái xe đưa mình đến trước cổng nhà cô bạn kia.
Lư Hyde xuống xe nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnh tựa như tất cả mọi thứ đều chìm trong im lặng. Ban ngày đối với nơi đây mà nói, là thời gian nghỉ ngơi của những người “lao động” vất vả cả một đêm qua. Tất nhiên, thi thoảng nhìn quanh cũng có vài anh chàng vừa mới “giao dịch” xong, tóc tai bù xù bước ra từ trong những căn nhà cũ kia.
Hầu hết quần áo của bọn họ đều buông thõng trên người. Áo sơ mi chỉ cài vài cúc, gấu áo được nhét vào quần một cách bừa bãi. Trên mặt còn vương nét ngái ngủ và phóng đãng, trông như thể họ là những người tìm kiếm niềm vui. Những tên này khi đi ngang qua còn ngả ngớn nhìn Ngô Đan.
Trên người bọn họ phát ra một hỗn hợp mùi cơ thể, xen kẽ giữa mùi rượu là một loại mùi lạ xộc thẳng vào mũi anh, khiến anh không nhịn được mà nhíu mày. Cô thật sự có thể chịu được môi trường này sao? Nơi này thật sự rất tồi tệ, phố đèn đỏ là một khu rồng cá lẫn lộn. Đối với anh mà nói, đâu không phải là nơi có thể ở được!
“Cô có muốn tôi đưa cô lên không?” Thấy cảnh này, anh có chút lo lắng hỏi.
“Cảm ơn anh, tôi tự lên được. Anh về đi, không thôi trễ giờ đi làm đấy. Cảm ơn anh đã đưa tôi về! Cảnh sát Lư, rất vui được gặp anh! Tạm biệt!” Ngô Đan đứng dưới lầu cười rồi vẫy tay với anh, sau đó một mình quay vào hành lang.
Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô! Một lần nữa, Lư Hyde đưa mắt dõi theo bóng lưng cô dần biến mất trước mắt mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nhướng mày, không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩ đằng sau cái cảm giác kỳ lạ này. Đến khi quay về trước xe, anh mới ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư. Sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe rồi lái ra khỏi “phố đèn đỏ” đang rơi vào trạng thái ngủ đông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.