Túng Bao Tiểu Tang Thi Chỉ Nghĩ Cẩu Mệnh
Chương 6: Xét Nghiệm Máu 2
Trình Kinh Đường
23/12/2023
Cậu hiện tại vẫn là giai đoạn vừa thức tỉnh dị năng, một ngày liên tiếp
chữa trị cho vết thương Ngọc Lâu và Thẩm Tư Niên, cậu cũng nhanh đến cực hạn.
Quá yếu.
So sánh kiếp trước cuối cùng đoạn thời gian này, Trì Bạn cảm thấy bản thân mình thật yếu.
Trước mặt là băng gạc được tẩm thuốc, Trì Bạn giương mắt, thấy Giải Ngọc Lâu.
"Lau đi." Hắn nói.
Lòng bàn tay Trì Bạn toàn là máu của tiến sĩ.
"Cảm ơn." Trì Bạn nhỏ giọng nói, tay nhận băng gạc đưa đến gần.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Giải Ngọc Lâu không có dọa người.
Thẩm Tư Niên vuốt ve miệng vết thương do bản thân làm ra, nghiêm túc: "Trì Bạn, tôi hy vọng cậu có thể ở viện khoa học một thời gian khá lâu, có thể chứ?"
Trì Bạn giương mắt xem anh, không biết nên như thế nào trả lời, bởi vì cậu vừa rồi còn nghĩ muốn nhân đêm chạy trốn.
Giải Ngọc Lâu bỗng nhiên nói: "Nói sau."
Trì Bạn ngẩn ra, ngẩng đầu xem hắn.
Giải Ngọc Lâu không thấy cậu, mà nhìn Thẩm Tư Niên nói: "Tiến sĩ, anh cho xem răng em ấy đi."
"Răng?"
"Em ấy vừa rồi cắn một xương đùi gà." Giải Ngọc Lâu liếc Trì Bạn một cái.
Trì Bạn: "..."
Một khúc xương thôi, kiếp trước cậu đói bụng đều gặm cả.
Thẩm Tư Niên trầm mặc một lát, lúc sau nhìn về phía Đồng Hòa.
Đồng Hòa sắc mặt phức tạp nhưng anh vẫn cầm cái đèn pin nhỏ lại chỗ Trì Bạn nhìn răng cậu một chút.
Kết quả cuối cùng: Trì Bạn răng cực tốt, đừng nói là xương đùi gà, nói quá một chút, đó chính là xương trâu có thể nhai nát.
Trì Bạn cắn môi dưới, giương mắt nhìn về phía Giải Ngọc Lâu.
"Đi." Giải Ngọc Lâu duỗi tay xách cổ cậu, đem Trì bạn mang theo.
Trì Bạn ngốc ngốc, bị hắn xách đi ra phía ngoài.
Thẩm Tư Niên nói: "Lập tức mở họp."
Giải Ngọc Lâu liền đầu cũng chưa đáp.
Mập Mạp cười nói: "Kia gì, tôi phát hiện đại ca gặp gỡ Tiểu Trì liền có hành động vô cùng cổ quái, hai ngươi đừng để trong lòng."
"Không có việc gì." Thẩm Tư Niên quên Giản Ngọc Lâu rất lâu, cho nên hoàn toàn không thèm để ý, anh càng để ý máu của mấy người có kiểm tra đo lường kết quả.
Nhưng thật ra Đồng Hòa ý vị thâm trường mà cười cười.
Mập Mạp cùng bọn họ nói trong chốc lát, lúc sau liền chậm rì rì đuổi kịp hai người Trì Bạn, cùng sải bước.
Trì Bạn không quay đầu, lại nghe Đồng Hòa thấp giọng nói cái gì, hình như đang trách Thẩm Tư Niên xúc động làm thương chính mình.
Giải Ngọc Lâu buông cổ Trì Bạn, ngược lại dùng tay xách cổ cậu, tư thế này làm Trì Bạn nổi lông hết cả lên.
Bị huỷ diệt giả bắt lấy cổ, nói ra có thể hù chết lượng lớn tang thi!
"Nhìn đường." giọng Giải Ngọc Lâu luôn mang theo một chút cảm giác lười biếng.
Trì Bạn nhỏ giọng phản bác: "Em có nhìn đi đâu đâu."
Giải Ngọc Lâu nhướng mày: "Cãi?"
Trì Bạn không nói.
Huỷ diệt giả lại uy hiếp tang thi! Hắn quả nhiên cực dữ!
Thời điểm bọn họ liền đi ngang mấy gian phòng thí nghiệm khác, vẫn là đường cũ, mà khi ba người bọn họ đến một gian cửa, bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng đánh thật lớn.
Cùng lúc đó, tiếng gầm lên giận dữ từ trong phòng truyền ra.
Không phải âm thanh nhân loại có thể phát ra, mà là tang thi!
Trì Bạn run lên, lập tức hướng Giải Ngọc Lâu trốn, đôi tay gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn.
Nơi này có tang thi!
Thân phận của cậu sẽ không bị phát hiện nhỉ? Rốt cuộc tang thi nhìn đến cậu đều sẽ biểu hiện rất kỳ quái!
Giải Ngọc Lâu và Mập Mạp lấy ra vũ khí, cẩn thận mà đi vào gian phòng thí nghiệm kia.
Trì Bạn không có cách, chỉ có thể cố gắng tránh sau Giải Ngọc Lâu không lộ mặt, lòng bàn tay làm ướt môt mảng vạt áo.
Cậu theo bản năng nhìn chính cánh tay đằng trước của mình.
Còn tốt, vừa rồi vết tích khi lấy máu đã bị cậu lau.
Phòng thí nghiệm mở ra, đi vào, có thể theo hướng kính trên tường mà chạm vô mũi tang thi.
Tiếng đánh cùng tiếng rống giận, quanh quẩn ở toàn bộ phòng thí nghiệm, lại truyền đi, vang toàn bộ tầng cao nhất.
"Cứ đóng lại như cũ" Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra: "Dọa ông đây nhảy dựng, còn tưởng rằng mày chạy ra."
Giải Ngọc Lâu nhìn tang thi, phát hiện cặp mắt xám xịt, lăm lăm nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Tư Niên cũng đuổi lại đây, anh đẩy đẩy trên mũi mắt kính, đi đến một bên trên máy tính bắt đầu ấn lách cách, không chừng là số liệu ghi chép.
"Tiến sĩ, nó vừa rồi không phải tốt sao, sao mà bỗng nhiên điên rồi?" Mập Mạp buồn bực.
Thẩm Tư Niên giữa mày nhíu chặt, nói: "Không biết, gần đây nó cảm xúc không ổn định, nhưng hiện tại kịch liệt như thế vẫn là lần đầu tiên."
Tang thi không mũi phẫn nộ rống lên một tiếng làm ở đây mọi người đều chú ý, Giải Ngọc Lâu trầm mặc một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về người phía sau mình.
Trì Bạn run run rẩy rẩy, mặt tái nhợt giờ càng không có huyết sắc.
Người khác không biết, nhưng Trì Bạn kiếp trước cùng tang thi cùng tòa thành ở lâu như vậy, bản thân mình lại là người lây nhiễm, cho nên đại khái hiểu ý tang thi kia.
Nó dường như càng hưng phấn cùng kích động, lại càng bi phẫn.
Nó từ chỗ kính trong phòng lao tới!
Trì Bạn chỉ có thể cảm giác vài loại cảm xúc nhưng đủ khiến cậu sợ hãi.
Cậu càng nắm lấy vạt áo Giải Ngọc Lâu, cả người đều tránh ở phía sau.
Giải Ngọc Lâu đốn hạ, lúc sau giơ tay túm khai Trì Bạn tay, chính mình triều một khác đầu đi qua đi, lưu lại Trì Bạn mờ mịt mà đứng ở tại chỗ.
"Gàooo!" Tang thi không mũi hung tợn mà nhìn chằm chằm Giải Ngọc Lâu, tiếng rống giận so vừa rồi lớn hơn nữa.
Trì Bạn run lên, đôi mắt thiếu chút nữa nhắm lại.
Giải Ngọc Lâu trầm mặc.
Hắn vừa rồi tại sao cho rằng tang thi kia chỉ rống chỗ Trì Bạn?
Hiện tại thì ra mục tiêu tang thi rõ ràng là hắn.
"Ôi đm, thứ này có phải là anh bắt nó?" Mập Mạp khiếp sợ: "Nó vì sao chỉ nhìn phía anh mà rống?"
Giải Ngọc Lâu nhìn về phía Trì Bạn, thấy cậu còn ngơ ngác mà đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, có sự đáng thương.
"Chậc." Giải Ngọc Lâu kêu hắn: "Lại đây."
Trì Bạn liếc hắn một cái, lúc sau chậm rì rì dịch bên Mập Mạp rồi dừng lại, dùng hành động tỏ vẻ, cậu không đi!
Giải Ngọc Lâu: "......"
Quá yếu.
So sánh kiếp trước cuối cùng đoạn thời gian này, Trì Bạn cảm thấy bản thân mình thật yếu.
Trước mặt là băng gạc được tẩm thuốc, Trì Bạn giương mắt, thấy Giải Ngọc Lâu.
"Lau đi." Hắn nói.
Lòng bàn tay Trì Bạn toàn là máu của tiến sĩ.
"Cảm ơn." Trì Bạn nhỏ giọng nói, tay nhận băng gạc đưa đến gần.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Giải Ngọc Lâu không có dọa người.
Thẩm Tư Niên vuốt ve miệng vết thương do bản thân làm ra, nghiêm túc: "Trì Bạn, tôi hy vọng cậu có thể ở viện khoa học một thời gian khá lâu, có thể chứ?"
Trì Bạn giương mắt xem anh, không biết nên như thế nào trả lời, bởi vì cậu vừa rồi còn nghĩ muốn nhân đêm chạy trốn.
Giải Ngọc Lâu bỗng nhiên nói: "Nói sau."
Trì Bạn ngẩn ra, ngẩng đầu xem hắn.
Giải Ngọc Lâu không thấy cậu, mà nhìn Thẩm Tư Niên nói: "Tiến sĩ, anh cho xem răng em ấy đi."
"Răng?"
"Em ấy vừa rồi cắn một xương đùi gà." Giải Ngọc Lâu liếc Trì Bạn một cái.
Trì Bạn: "..."
Một khúc xương thôi, kiếp trước cậu đói bụng đều gặm cả.
Thẩm Tư Niên trầm mặc một lát, lúc sau nhìn về phía Đồng Hòa.
Đồng Hòa sắc mặt phức tạp nhưng anh vẫn cầm cái đèn pin nhỏ lại chỗ Trì Bạn nhìn răng cậu một chút.
Kết quả cuối cùng: Trì Bạn răng cực tốt, đừng nói là xương đùi gà, nói quá một chút, đó chính là xương trâu có thể nhai nát.
Trì Bạn cắn môi dưới, giương mắt nhìn về phía Giải Ngọc Lâu.
"Đi." Giải Ngọc Lâu duỗi tay xách cổ cậu, đem Trì bạn mang theo.
Trì Bạn ngốc ngốc, bị hắn xách đi ra phía ngoài.
Thẩm Tư Niên nói: "Lập tức mở họp."
Giải Ngọc Lâu liền đầu cũng chưa đáp.
Mập Mạp cười nói: "Kia gì, tôi phát hiện đại ca gặp gỡ Tiểu Trì liền có hành động vô cùng cổ quái, hai ngươi đừng để trong lòng."
"Không có việc gì." Thẩm Tư Niên quên Giản Ngọc Lâu rất lâu, cho nên hoàn toàn không thèm để ý, anh càng để ý máu của mấy người có kiểm tra đo lường kết quả.
Nhưng thật ra Đồng Hòa ý vị thâm trường mà cười cười.
Mập Mạp cùng bọn họ nói trong chốc lát, lúc sau liền chậm rì rì đuổi kịp hai người Trì Bạn, cùng sải bước.
Trì Bạn không quay đầu, lại nghe Đồng Hòa thấp giọng nói cái gì, hình như đang trách Thẩm Tư Niên xúc động làm thương chính mình.
Giải Ngọc Lâu buông cổ Trì Bạn, ngược lại dùng tay xách cổ cậu, tư thế này làm Trì Bạn nổi lông hết cả lên.
Bị huỷ diệt giả bắt lấy cổ, nói ra có thể hù chết lượng lớn tang thi!
"Nhìn đường." giọng Giải Ngọc Lâu luôn mang theo một chút cảm giác lười biếng.
Trì Bạn nhỏ giọng phản bác: "Em có nhìn đi đâu đâu."
Giải Ngọc Lâu nhướng mày: "Cãi?"
Trì Bạn không nói.
Huỷ diệt giả lại uy hiếp tang thi! Hắn quả nhiên cực dữ!
Thời điểm bọn họ liền đi ngang mấy gian phòng thí nghiệm khác, vẫn là đường cũ, mà khi ba người bọn họ đến một gian cửa, bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng đánh thật lớn.
Cùng lúc đó, tiếng gầm lên giận dữ từ trong phòng truyền ra.
Không phải âm thanh nhân loại có thể phát ra, mà là tang thi!
Trì Bạn run lên, lập tức hướng Giải Ngọc Lâu trốn, đôi tay gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn.
Nơi này có tang thi!
Thân phận của cậu sẽ không bị phát hiện nhỉ? Rốt cuộc tang thi nhìn đến cậu đều sẽ biểu hiện rất kỳ quái!
Giải Ngọc Lâu và Mập Mạp lấy ra vũ khí, cẩn thận mà đi vào gian phòng thí nghiệm kia.
Trì Bạn không có cách, chỉ có thể cố gắng tránh sau Giải Ngọc Lâu không lộ mặt, lòng bàn tay làm ướt môt mảng vạt áo.
Cậu theo bản năng nhìn chính cánh tay đằng trước của mình.
Còn tốt, vừa rồi vết tích khi lấy máu đã bị cậu lau.
Phòng thí nghiệm mở ra, đi vào, có thể theo hướng kính trên tường mà chạm vô mũi tang thi.
Tiếng đánh cùng tiếng rống giận, quanh quẩn ở toàn bộ phòng thí nghiệm, lại truyền đi, vang toàn bộ tầng cao nhất.
"Cứ đóng lại như cũ" Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra: "Dọa ông đây nhảy dựng, còn tưởng rằng mày chạy ra."
Giải Ngọc Lâu nhìn tang thi, phát hiện cặp mắt xám xịt, lăm lăm nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Tư Niên cũng đuổi lại đây, anh đẩy đẩy trên mũi mắt kính, đi đến một bên trên máy tính bắt đầu ấn lách cách, không chừng là số liệu ghi chép.
"Tiến sĩ, nó vừa rồi không phải tốt sao, sao mà bỗng nhiên điên rồi?" Mập Mạp buồn bực.
Thẩm Tư Niên giữa mày nhíu chặt, nói: "Không biết, gần đây nó cảm xúc không ổn định, nhưng hiện tại kịch liệt như thế vẫn là lần đầu tiên."
Tang thi không mũi phẫn nộ rống lên một tiếng làm ở đây mọi người đều chú ý, Giải Ngọc Lâu trầm mặc một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn về người phía sau mình.
Trì Bạn run run rẩy rẩy, mặt tái nhợt giờ càng không có huyết sắc.
Người khác không biết, nhưng Trì Bạn kiếp trước cùng tang thi cùng tòa thành ở lâu như vậy, bản thân mình lại là người lây nhiễm, cho nên đại khái hiểu ý tang thi kia.
Nó dường như càng hưng phấn cùng kích động, lại càng bi phẫn.
Nó từ chỗ kính trong phòng lao tới!
Trì Bạn chỉ có thể cảm giác vài loại cảm xúc nhưng đủ khiến cậu sợ hãi.
Cậu càng nắm lấy vạt áo Giải Ngọc Lâu, cả người đều tránh ở phía sau.
Giải Ngọc Lâu đốn hạ, lúc sau giơ tay túm khai Trì Bạn tay, chính mình triều một khác đầu đi qua đi, lưu lại Trì Bạn mờ mịt mà đứng ở tại chỗ.
"Gàooo!" Tang thi không mũi hung tợn mà nhìn chằm chằm Giải Ngọc Lâu, tiếng rống giận so vừa rồi lớn hơn nữa.
Trì Bạn run lên, đôi mắt thiếu chút nữa nhắm lại.
Giải Ngọc Lâu trầm mặc.
Hắn vừa rồi tại sao cho rằng tang thi kia chỉ rống chỗ Trì Bạn?
Hiện tại thì ra mục tiêu tang thi rõ ràng là hắn.
"Ôi đm, thứ này có phải là anh bắt nó?" Mập Mạp khiếp sợ: "Nó vì sao chỉ nhìn phía anh mà rống?"
Giải Ngọc Lâu nhìn về phía Trì Bạn, thấy cậu còn ngơ ngác mà đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, có sự đáng thương.
"Chậc." Giải Ngọc Lâu kêu hắn: "Lại đây."
Trì Bạn liếc hắn một cái, lúc sau chậm rì rì dịch bên Mập Mạp rồi dừng lại, dùng hành động tỏ vẻ, cậu không đi!
Giải Ngọc Lâu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.