Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh
Quyển 1 - Chương 12
Thần Mộ Nhi
09/05/2015
Mấy ngày sau, Nghê gia lại nghênh đón một vị khách mời trẻ tuổi, một chiếc Buick màu đen khiêm tốn dừng ở trước cổng nhà, người lái xe bước nhanh xuống xe, một người đàn ông có tướng mạo xuất sắc bước xuống, đánh giá tất cả bên trong sân.
Hôm nay Đan Diệc Thần mặc áo sơ mi trắng đơn giản, anh ra hiệu cho viên cảnh vệ ở bên ngoài chờ anh, anh chỉ mang theo hai chai rượu đi vào trong.
Tiếng gió thổi qua trước mặt, Đan Diệc Thần cảnh giác nghiêng người né tránh, người nọ không ngờ anh có thể né tránh, chiêu thức chưa dừng lại, một quyền hắc hổ đào tâm lại tiếp tục.
Năm đó, Đan Diệc Thần ở trong quân đội am hiểu nhất chính là đánh nhau và thuật bắt tóm, chỉ là anh không rõ người đánh lén mình là ai, vì thế cánh tay của anh duỗi ra, muôn vặn lấy cánh tay của vặn lấy cánh tay của đối phương, thế nhưng đối phương cũng nhạy bén phát giác ra điều đó, thuận thế tránh né được đòn tập kích của anh, sau đó thừa dịp huých cùi chỏ lên.
Bên này hai người bắt đầu giao đấu với nhau, bên kia, Nghê Tiêu vừa mới thức dậy đang mơ mơ màng màng chuẩn bi đi đánh răng, khi đi ngang nhìn thấy 2 người đánh nhau thì cô bỗng hét lên một tiếng:
“Bố, Đan Diệc Thần, hai người định phá hủy cái sân này sao?”
Bố?. Trong lòng Đan Diệc Thần chấn động, thoáng nhìn thấy nắm đấm của ông đang đánh về phía mình, động tác của anh chậm lại, dĩ nhiên anh bị trúng một đấm vào đầu
Ở ngoài, viên cảnh vệ nghe được động tĩnh, suýt nữa đã nổ súng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đan Diệc Thần thì bất đắc dĩ lùi về phía sau vài bước.
Nghê Chấn thu hồi chiêu thức, híp mắt đánh giá thân thủ của người trẻ tuổi trước mặt, sau đó thì ngây ngẩn cả người, vẻ mặt Đan Diệc Thần cũng tràn đầy kinh ngạc:
“Nghê huấn luyện viên”
“Hóa ra hai người quen biết nhau à?”
Nghê Tiêu bĩu môi, thấy mẹ cô đang làm việc trong nhà cũng ra đón, vẻ mặt nhiệt tình: “Diệc Thần a, không ngờ người đến cầu hôn là cháu, lâu rồi không gặp đã làm đến tư lệnh rồi”
Thái độ của Đan Diệc Thần, bộ dạng ngoan ngoãn giống như ở rể, mở miệng một tiếng:
“Chào dì”
Khiến sắc mặt của bà Dương Vạn Lệ cũng sáng rỡ hẳn lên.
Mắt thấy mẹ mình đã sớm quên mất chủ trương đối ngoại, Nghê Tiêu không nhịn được níu góc áo của Nghê Chấn: “Bố, các người không đem bán con gái của mình chứ?”
Nghê Chấn cười haha, vỗ vỗ đầu của Nghê Tiêu: “Bán cho người khác thì chỉ có một chữ thiệt thòi, nhưng bán cho thằng nhóc Diệc Thần này thì ổn định, không cần bồi thường a”
Nghê Tiêu biết tính của mẹ cô, chỉ cần trong nhà có khách tới chơi, cảm xúc nấu ăn của bà cũng tăng vọt lên, quả thực nhiệt tình mười phần, Đan Diệc Thần lại biết tùy mặt gửi lời, cho nên chọc cho Nghê Chấn rất vui vẻ, hai người đánh cờ trong phòng khách, Nghê Chấn thắng được vài ván, cho nên tâm tình càng thêm thoải mái.
Nghê Tiêu ngơ ngác ngồi ở một bên giống như người ngoài, cô bi thống nghĩ, có lẽ cô không phải là con ruột của bố mẹ, cô thấy nếu tiếp tục cục diện này, sự tồn tại của cô một chút cũng không có.
Trong bữa cơm nâng ly cạn chén, Nghê Tiêu mới biết, hồi đó lúc Đan Diệc Thần mới vào quân đội, bố của cô là huấn luyện viên thể năng của anh, hướng dẫn cho anh vài năm rồi mới rời đi.
Nghê Chấn khen Đan Diệc Thần không dứt miệng, Đan Diệc Thần cũng không hề đề cập đến chuyện cầu hôn, chỉ quanh quẩn nhớ lại chuyện cũ, rượu được ba tuần thì Nghê Chấn say, vỗ vỗ bả vai của Đan Diệc Thần:
“Tiểu tử cậu, có tiền đồ…Luận về gia thế, tướng mạo, học vấn, con gái của bác không xứng với cháu…”
Nghê Tiêu gắp một cục sườn bỏ vào trong miệng, nháy mắt biến thành tảng đá, buồn phiền ngăn ở trong ngực.
Đan Diệc Thần vẻ mặt khiêm tốn, nét mặt hoảng sợ nói:
“Huấn luyện viên quá lời…”
Nghê Chấn cười haha, xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà chuyện hôn nhân vẫn phải do con gái của bác quyết định, Diệc Thần à, nếu con không nắm được trái tim của con bé, bác cũng…”
Đan Diệc Thần cười: “Huấn luận viên nói phải, điều này con sẽ chú ý”
Tính cách 2 người đều giống như hồ ly, khi nói chuyện thì một giọt nước cũng không lọt, mỗi người đều đọ sức không lùi
Nghê Tiêu nghe đến đây, bố đã đem chuyện hôn nhân giao cho mình quyết định, chuyện hôn nhân này có thành hay không cũng phải do mình đồng ý, nhất thời cảm thấy cơm rất thơm, nhai như thế nào cũng rất ngon.
Cô cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Đan Diệc Thần một cái, thấy anh cười dịu dàng nhìn mình, nhất thời nghiêm mặt lên, kiêu ngạo không thèm để ý đến anh, ai bảo anh ta chạy tới đây chịu khổ, đáng đời!
Sau khi ăn cơm xong, Đan Diệc Thần từ giã muốn ra về, Dương Vạn Lệ gọi con gái đi tiễn, hai người vừa ra khỏi nhà, Nghê Tiêu đã cười ha hả nhìn anh:
“Sao, hôm nay có phải cảm thấy rất ấm ức hay không?”
Tiếng cười còn chưa dứt, anh đã đè cô lên tường, hơi thở đàn ông mãnh liệt đột nhiên xâm nhập, tay của Nghê Tiêu như bị gông cùm xiềng xích không thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt hung tợn uy hiếp anh:
“Này, đây là nhà của tôi, anh dám làm càn, tôi kêu lên đấy, để cho người lớn trong nhà nhìn thấy bộ mặt thật của anh”
Đan Diệc Thần nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt thanh thản nói: “Được, em gọi đi”
Gọi thì gọi, ai sợ ai!. Nghê Tiêu nâng cao âm lượng, tiếng “Bố ơi” còn chưa ra khỏi miệng thì miệng đã bị Đan Diệc Thần ngăn lại, Nghê Tiêu cắn chặt khớp hàm, ngăn không cho đầu lưỡi của anh tiến vào.
Đan Diệc Thần cũng không gấp, nhẫn nãi quanh co ở trên môi cô một hồi, Nghê Tiêu nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Sau khi tôi ăn cơm xong còn chưa đánh răng đấy”
“Không sao…”
Đan Diệc Thần thì thầm một tiếng, công chiếm đôi môi mềm mại của cô.
Nghê Tiêu ưm, ưm ưm, mạnh mẽ vỗ ngực của anh, thay vào đó thân thể đàn ông của anh cũng cứng rắn giống như sắt thép, khoa tay múa chân bình thường hoàn toàn không có sức uy hiếp nào với anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi đến khi Đan Diệc Thần hôn đủ rồi, lúc này anh mới thấy thỏa mãn nâng cằm của Nghê Tiêu lên, anh hài lòng đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của cô, cùng ánh mắt mông lung như nước, nhịn không được lại khẽ hôn thêm một cái:
“Nhớ kỹ, tất cả của em đều thuộc về anh, người đàn ông khác đừng mơ tưởng chạm vào”
Sau khi tuyên bố một cách bá đạo, anh ta lên xe đi mất, Nghê Tiêu tựa vào tường, vuốt vuốt trái tim luống cuống của mình, thẹn quá hóa giận.
Hừ, vừa rồi cô lại không kiềm lòng được chìm đắm trong nụ hôn của anh ta!
Tại sao cô không thể kiềm lòng của mình được. Như vậy không phải sẽ làm cho anh Thiệu Dương thất vọng sao?.
Cuộc đời của Nghê Tiêu lại lần thứ hai trở nên rối rắm!.
“Nghe nói, nếu như một người phụ nữ không cảm thấy bài xích với nụ hôn của một người đàn ông, thì chứng tỏ người phụ nữ đó cũng không hề ghét anh ta, có lẽ trong tiềm thức của cô ấy thẳng thắn hơn bản thân cô ấy”
Không biết Diệp Miêu Miêu đang xem trang web nào đấy, mà nói lẩm bẩm một mình.
Trong khoảng thời gian này, Nghê Tiêu vội vàng thi lấy bằng luật sư, tuy rằng sau khi thắng vụ kiện của Lặc Tư Thanh thì danh tiếng của cô cũng lan truyền rộng, nhưng mà năng lực của cô đến đâu, bản thân cô biết rõ, dù sao cũng là sinh viên vừa bước ra khỏi cánh cổng đại học chính pháp, vì thế đi từng bước kiên định cũng tốt.
Lúc này, cô đang xoa xoa ánh mắt nhức mỏi vì đọc sách, tiện tay móc một túi khoai tây chiên của Diệp Miêu Miêu để thả lỏng tâm tình, ai ngờ liếc nhìn đến màn hình máy tính của Diệp Miêu Miêu.
Hôm nay Đan Diệc Thần mặc áo sơ mi trắng đơn giản, anh ra hiệu cho viên cảnh vệ ở bên ngoài chờ anh, anh chỉ mang theo hai chai rượu đi vào trong.
Tiếng gió thổi qua trước mặt, Đan Diệc Thần cảnh giác nghiêng người né tránh, người nọ không ngờ anh có thể né tránh, chiêu thức chưa dừng lại, một quyền hắc hổ đào tâm lại tiếp tục.
Năm đó, Đan Diệc Thần ở trong quân đội am hiểu nhất chính là đánh nhau và thuật bắt tóm, chỉ là anh không rõ người đánh lén mình là ai, vì thế cánh tay của anh duỗi ra, muôn vặn lấy cánh tay của vặn lấy cánh tay của đối phương, thế nhưng đối phương cũng nhạy bén phát giác ra điều đó, thuận thế tránh né được đòn tập kích của anh, sau đó thừa dịp huých cùi chỏ lên.
Bên này hai người bắt đầu giao đấu với nhau, bên kia, Nghê Tiêu vừa mới thức dậy đang mơ mơ màng màng chuẩn bi đi đánh răng, khi đi ngang nhìn thấy 2 người đánh nhau thì cô bỗng hét lên một tiếng:
“Bố, Đan Diệc Thần, hai người định phá hủy cái sân này sao?”
Bố?. Trong lòng Đan Diệc Thần chấn động, thoáng nhìn thấy nắm đấm của ông đang đánh về phía mình, động tác của anh chậm lại, dĩ nhiên anh bị trúng một đấm vào đầu
Ở ngoài, viên cảnh vệ nghe được động tĩnh, suýt nữa đã nổ súng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đan Diệc Thần thì bất đắc dĩ lùi về phía sau vài bước.
Nghê Chấn thu hồi chiêu thức, híp mắt đánh giá thân thủ của người trẻ tuổi trước mặt, sau đó thì ngây ngẩn cả người, vẻ mặt Đan Diệc Thần cũng tràn đầy kinh ngạc:
“Nghê huấn luyện viên”
“Hóa ra hai người quen biết nhau à?”
Nghê Tiêu bĩu môi, thấy mẹ cô đang làm việc trong nhà cũng ra đón, vẻ mặt nhiệt tình: “Diệc Thần a, không ngờ người đến cầu hôn là cháu, lâu rồi không gặp đã làm đến tư lệnh rồi”
Thái độ của Đan Diệc Thần, bộ dạng ngoan ngoãn giống như ở rể, mở miệng một tiếng:
“Chào dì”
Khiến sắc mặt của bà Dương Vạn Lệ cũng sáng rỡ hẳn lên.
Mắt thấy mẹ mình đã sớm quên mất chủ trương đối ngoại, Nghê Tiêu không nhịn được níu góc áo của Nghê Chấn: “Bố, các người không đem bán con gái của mình chứ?”
Nghê Chấn cười haha, vỗ vỗ đầu của Nghê Tiêu: “Bán cho người khác thì chỉ có một chữ thiệt thòi, nhưng bán cho thằng nhóc Diệc Thần này thì ổn định, không cần bồi thường a”
Nghê Tiêu biết tính của mẹ cô, chỉ cần trong nhà có khách tới chơi, cảm xúc nấu ăn của bà cũng tăng vọt lên, quả thực nhiệt tình mười phần, Đan Diệc Thần lại biết tùy mặt gửi lời, cho nên chọc cho Nghê Chấn rất vui vẻ, hai người đánh cờ trong phòng khách, Nghê Chấn thắng được vài ván, cho nên tâm tình càng thêm thoải mái.
Nghê Tiêu ngơ ngác ngồi ở một bên giống như người ngoài, cô bi thống nghĩ, có lẽ cô không phải là con ruột của bố mẹ, cô thấy nếu tiếp tục cục diện này, sự tồn tại của cô một chút cũng không có.
Trong bữa cơm nâng ly cạn chén, Nghê Tiêu mới biết, hồi đó lúc Đan Diệc Thần mới vào quân đội, bố của cô là huấn luyện viên thể năng của anh, hướng dẫn cho anh vài năm rồi mới rời đi.
Nghê Chấn khen Đan Diệc Thần không dứt miệng, Đan Diệc Thần cũng không hề đề cập đến chuyện cầu hôn, chỉ quanh quẩn nhớ lại chuyện cũ, rượu được ba tuần thì Nghê Chấn say, vỗ vỗ bả vai của Đan Diệc Thần:
“Tiểu tử cậu, có tiền đồ…Luận về gia thế, tướng mạo, học vấn, con gái của bác không xứng với cháu…”
Nghê Tiêu gắp một cục sườn bỏ vào trong miệng, nháy mắt biến thành tảng đá, buồn phiền ngăn ở trong ngực.
Đan Diệc Thần vẻ mặt khiêm tốn, nét mặt hoảng sợ nói:
“Huấn luyện viên quá lời…”
Nghê Chấn cười haha, xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà chuyện hôn nhân vẫn phải do con gái của bác quyết định, Diệc Thần à, nếu con không nắm được trái tim của con bé, bác cũng…”
Đan Diệc Thần cười: “Huấn luận viên nói phải, điều này con sẽ chú ý”
Tính cách 2 người đều giống như hồ ly, khi nói chuyện thì một giọt nước cũng không lọt, mỗi người đều đọ sức không lùi
Nghê Tiêu nghe đến đây, bố đã đem chuyện hôn nhân giao cho mình quyết định, chuyện hôn nhân này có thành hay không cũng phải do mình đồng ý, nhất thời cảm thấy cơm rất thơm, nhai như thế nào cũng rất ngon.
Cô cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Đan Diệc Thần một cái, thấy anh cười dịu dàng nhìn mình, nhất thời nghiêm mặt lên, kiêu ngạo không thèm để ý đến anh, ai bảo anh ta chạy tới đây chịu khổ, đáng đời!
Sau khi ăn cơm xong, Đan Diệc Thần từ giã muốn ra về, Dương Vạn Lệ gọi con gái đi tiễn, hai người vừa ra khỏi nhà, Nghê Tiêu đã cười ha hả nhìn anh:
“Sao, hôm nay có phải cảm thấy rất ấm ức hay không?”
Tiếng cười còn chưa dứt, anh đã đè cô lên tường, hơi thở đàn ông mãnh liệt đột nhiên xâm nhập, tay của Nghê Tiêu như bị gông cùm xiềng xích không thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt hung tợn uy hiếp anh:
“Này, đây là nhà của tôi, anh dám làm càn, tôi kêu lên đấy, để cho người lớn trong nhà nhìn thấy bộ mặt thật của anh”
Đan Diệc Thần nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt thanh thản nói: “Được, em gọi đi”
Gọi thì gọi, ai sợ ai!. Nghê Tiêu nâng cao âm lượng, tiếng “Bố ơi” còn chưa ra khỏi miệng thì miệng đã bị Đan Diệc Thần ngăn lại, Nghê Tiêu cắn chặt khớp hàm, ngăn không cho đầu lưỡi của anh tiến vào.
Đan Diệc Thần cũng không gấp, nhẫn nãi quanh co ở trên môi cô một hồi, Nghê Tiêu nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Sau khi tôi ăn cơm xong còn chưa đánh răng đấy”
“Không sao…”
Đan Diệc Thần thì thầm một tiếng, công chiếm đôi môi mềm mại của cô.
Nghê Tiêu ưm, ưm ưm, mạnh mẽ vỗ ngực của anh, thay vào đó thân thể đàn ông của anh cũng cứng rắn giống như sắt thép, khoa tay múa chân bình thường hoàn toàn không có sức uy hiếp nào với anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi đến khi Đan Diệc Thần hôn đủ rồi, lúc này anh mới thấy thỏa mãn nâng cằm của Nghê Tiêu lên, anh hài lòng đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của cô, cùng ánh mắt mông lung như nước, nhịn không được lại khẽ hôn thêm một cái:
“Nhớ kỹ, tất cả của em đều thuộc về anh, người đàn ông khác đừng mơ tưởng chạm vào”
Sau khi tuyên bố một cách bá đạo, anh ta lên xe đi mất, Nghê Tiêu tựa vào tường, vuốt vuốt trái tim luống cuống của mình, thẹn quá hóa giận.
Hừ, vừa rồi cô lại không kiềm lòng được chìm đắm trong nụ hôn của anh ta!
Tại sao cô không thể kiềm lòng của mình được. Như vậy không phải sẽ làm cho anh Thiệu Dương thất vọng sao?.
Cuộc đời của Nghê Tiêu lại lần thứ hai trở nên rối rắm!.
“Nghe nói, nếu như một người phụ nữ không cảm thấy bài xích với nụ hôn của một người đàn ông, thì chứng tỏ người phụ nữ đó cũng không hề ghét anh ta, có lẽ trong tiềm thức của cô ấy thẳng thắn hơn bản thân cô ấy”
Không biết Diệp Miêu Miêu đang xem trang web nào đấy, mà nói lẩm bẩm một mình.
Trong khoảng thời gian này, Nghê Tiêu vội vàng thi lấy bằng luật sư, tuy rằng sau khi thắng vụ kiện của Lặc Tư Thanh thì danh tiếng của cô cũng lan truyền rộng, nhưng mà năng lực của cô đến đâu, bản thân cô biết rõ, dù sao cũng là sinh viên vừa bước ra khỏi cánh cổng đại học chính pháp, vì thế đi từng bước kiên định cũng tốt.
Lúc này, cô đang xoa xoa ánh mắt nhức mỏi vì đọc sách, tiện tay móc một túi khoai tây chiên của Diệp Miêu Miêu để thả lỏng tâm tình, ai ngờ liếc nhìn đến màn hình máy tính của Diệp Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.