Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
Chương 22: Ai Làm Mất Mặt Ai?
Tình Phi Duyên Tiên
27/09/2022
Khi thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình lần thứ hai, Mộc Ca chợt đưa hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, bày ra dáng vẻ thẹn thùng nói: “Kiêu Mặc Hiên, anh nói xem có phải bọn họ cảm thấy tôi rất quyến rũ, rất đặc biệt cho nên luôn nhìn tôi không?”
Kiêu Mặc Hiên tối sầm mặt lại: “Mộc Ca em đừng có làm mất hết mặt mũi của tôi.”
“Xì, tôi đứng ở bên cạnh anh là giúp anh thêm toả sáng đó. Với độ tuổi, vẻ ngoài và dáng người này, còn có da thịt non nớt phấn nộn của tôi, tên mù nào nói làm anh mất mặt hả?” Mộc Ca không phục liếc anh một cái.
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày: “Đó là do em không mang theo gương trong người.”
“Cút!” Mộc Ca thật sự không muốn nói với anh thêm một câu nào nữa.
Mọi người vốn tưởng rằng Mộc Ca quát như vậy sẽ bị Kiêu Mặc Hiên xử lý, nhưng không ngờ Kiêu Mặc Hiên lại không hề phản ứng mà ngồi xuống đối diện cô, thậm chí còn bị mắng một câu cút!
Tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, mặc dù không biết bọn họ có quan hệ gì, nhưng có thể chắc chắn Kiêu Mặc Hiên rất yêu chiều cô gái này.
Lúc Phong Tử và Uy Hàm đi vào, bọn họ mới khôi phục lại bình thường, Mục Tư Lăng đi theo bên cạnh bọn họ, vừa vào liền thấy hai người Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca.
Trong lòng Phong Tử vẫn luôn run rẩy khi Mục Tư Lăng đi theo bọn họ, bởi vì anh ta rất hiểu Kiêu Mặc Hiên, anh rất chán ghét phụ nữ mưu mô đầy thủ đoạn, cho nên chắc chắn anh rất bài xích, thậm chí chán ghét đối với chuyện Mục Tư Lăng tới nơi này.
Uy Hàm thấy Mộc Ca và Kiêu Mặc Hiên ngồi ở nơi đó, lập tức chỉ vào nơi đó lên tiếng: “Bọn họ cũng ở đây, chỉ đạo viên Mục không ngại qua đó ngồi chung chứ?”
Mục Tư Lăng gật đầu: “Đương nhiên không ngại.”
Phong Tử nhìn Uy Hàm mà trong lòng kêu gào hối hận, sớm biết vậy anh ta sẽ không nông nổi nói cái gì mà cùng đi ăn cơm.
Mộc Ca thấy bọn họ tới gần liền nâng cằm lên: “Kiêu Mặc Hiên đúng là được nhiều người yêu thích, người ta bị anh đối xử như vậy mà vẫn còn đồng ý đến ngồi với anh.”
Kiêu Mặc Hiên nhìn qua theo ánh mắt của cô nhìn, mấy người bọn họ đã ở gần trong gang tấc, Phong Tử thấy Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca còn chưa lấy cơm liền lên tiếng nói: “Tôi đi lấy cơm cho mọi người.”
Mục Tư Lăng nở nụ cười nhạt: “Chúng ta lại gặp mặt."
Mộc Ca gật đầu: “Về sau chắc hẳn mỗi ngày đều phải gặp, nghe nói cô ở đối diện chúng tôi, rất vui vẻ trở thành hàng xóm của nhau.”
Mục Tư Lăng nhíu mày nói: “Đồng chí Mộc Ca đúng là cập nhật tin tức nhanh thật, tôi cũng chỉ vừa biết tôi sống đối diện với cô mà cô còn biết sớm hơn tôi."
Mộc Ca giơ tay chỉ vào anh: “Đó là bởi vì anh ấy nói với tôi.”
Kiêu Mặc Hiên khoát cánh tay lên ghế Mộc Ca, cả người hơi dựa về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộc Ca, con nhóc này càng ngày càng xấu tính, đây chẳng khác nào nói cho Mục Tư Lăng biết là anh xếp cô ta ở đối diện ký túc xá nữ?
Mục Tư Lăng nhìn Kiêu Mặc Hiên, thấy tư thế anh giống như hơi ôm Mộc Ca bảo vệ vào trong ngực, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
"Đội trưởng Kiêu sắp xếp như vậy, tôi cảm thấy tôi không có tư cách ở nơi dành cho giáo quan nhỉ?" Cô ta vốn định ở đối diện với anh, nhưng hôm nay lại trở thành hàng xóm với Mộc Ca, cô ta cảm thấy tất cả đều là do Mộc Ca xúi giục anh làm như vậy.
Kiêu Mặc Hiên quay đầu nhìn Mục Tư Lăng: “Nếu như cô cảm thấy,có thể từ đâu tới thì trở về nơi đó, ở đây…. Tôi là người quyết định.”
Mộc Ca không nhịn được ở trong lòng cho anh một trăm like!
Quá trâu bò!
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, vẻ mặt nói chuyện của anh, cô dám đảm bảo người khác sẽ không nhìn ra anh là một người đàn ông giả tạo.
Mục Tư Lăng tựa như đã sớm nghĩ đến anh sẽ không nể mặt như vậy, cho nên cũng không tức giận, chỉ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nõn rồi nói: “Tôi đến làm việc, sẽ không bởi vì không vui mà rời khỏi nơi này, bởi vì mệnh lệnh lớn hơn tất cả, nếu như có mệnh lệnh điều tôi đi, tôi sẽ lập tức thu dọn hành lý."
Mộc Ca ngồi ở một bên, thấy Phong Tử bưng đồ ăn trở về liền vỗ tay bốp một cái: “Ái chà, cuối cùng tôi cũng thấy cơm rồi, các người cứ nói chuyện đi, tôi ăn trước.”
Từ lúc Uy Hàm ngồi ở đây cũng cảm giác được Kiêu Mặc Hiên có thái độ rất thù địch đối với Mục Tư Lăng, lúc này thấy Phong Tử chỉ bưng hai phần cơm tới, lập tức nói: “Huấn luyện viên Mục, chúng ta đi lấy cơm đi.”
Mục Tư Lăng đang định xoay người rời đi thì chợt nghe thấy Kiêu Mặc Hiên chậm rãi nói: “Tôi mặc kệ cô đến bằng cách nào, nếu muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy định của tôi, nếu không cho dù không có mệnh lệnh, tôi cũng sẽ khiến cô rời khỏi đây.”
Mục Tư Lăng quay đầu lại nhìn anh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh cơ hội khiến tôi rời khỏi đây."
“Khụ khụ. Khụ khụ..." Mộc Ca bị sặc.
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày vuốt ve lưng cô: “Ngon đến vậy sao?”
Mộc Ca gật đầu, đưa miếng thịt đỏ hồng đã cắn một ngụm đến bên miệng anh: “Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.”
Mọi người nhìn hành động của Mộc Ca mà lại thổn thức không thôi, lá gan của cô gái này đúng là không phải lớn bình thường, vậy mà lại dám đưa đồ ăn của mình đến bên miệng Kiêu Mặc Hiên.
Chẳng lẽ cô không biết anh mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng sao?
Mọi người nghĩ rằng Kiêu Mặc Hiên sẽ đánh bay đũa của cô, sau đó trầm giọng quát lớn, nhưng không ngờ Kiêu Mặc Hiên lại rất phối hợp ăn miếng thịt bị cô cắn qua.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Phong Tử cũng sững sờ tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh thật sự thích Mộc Ca này sao?
Nếu không cho dù diễn xuất, anh cũng sẽ không diễn chân thực như vậy.
Uy Hàm giơ tay sờ đầu mình: "Mẹ nó, tôi nghĩ rằng tôi đã bị sốt rồi, cậu ta còn không có tình cảm, chẳng lẽ bị bệnh à?"
Phong Tử bị lời nói của Uy Hàm kéo suy nghĩ trở lại, sau đó hung hăng lườm anh ta một cái: “Tôi thấy nên người nên đi khám bệnh là anh.”
Phong Tử nói xong sải bước đi về phía nơi lấy cơm, Uy Hàm quay đầu lại nhìn Kiêu Mặc Hiên, sau khi chạm đến ánh mắt cảnh cáo của anh, lập tức đuổi theo bước chân của Phong Tử, thoát khỏi nơi thị phi này.
Về phần Mục Tư Lăng tức giận đến mức không thèm ăn cơm, sải bước đi ra khỏi căng tin, vậy mà anh lại ăn đồ ăn đã bị cô cắn qua ư?
Trong tài liệu điều tra của cô ta, rõ ràng anh là một người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không muốn bị người khác đụng chạm vào đồ đạc của mình, cho dù là một người vô tình lướt qua, anh cũng sẽ ghét bỏ thay quần áo.
Nhưng bây giờ thì sao?
Người phụ nữ tên Mộc Ca kia dựa vào cái gì?
Ngoại trừ không phục, cô ta cũng không ngừng nói với bản thân, cô ta không thể nhận thua, cô ta nhất định phải đoạt lấy Kiêu Mặc Hiên từ trong tay Mộc Ca.
Mộc Ca thấy cô ta rời khỏi bèn thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn thịt kho tàu trong chén, đáng thương nói một câu: “Uổng công nửa miếng thịt kho tàu này của tôi! ”
Kiêu Mặc Hiên tối sầm mặt lại: “Mộc Ca em đừng có làm mất hết mặt mũi của tôi.”
“Xì, tôi đứng ở bên cạnh anh là giúp anh thêm toả sáng đó. Với độ tuổi, vẻ ngoài và dáng người này, còn có da thịt non nớt phấn nộn của tôi, tên mù nào nói làm anh mất mặt hả?” Mộc Ca không phục liếc anh một cái.
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày: “Đó là do em không mang theo gương trong người.”
“Cút!” Mộc Ca thật sự không muốn nói với anh thêm một câu nào nữa.
Mọi người vốn tưởng rằng Mộc Ca quát như vậy sẽ bị Kiêu Mặc Hiên xử lý, nhưng không ngờ Kiêu Mặc Hiên lại không hề phản ứng mà ngồi xuống đối diện cô, thậm chí còn bị mắng một câu cút!
Tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, mặc dù không biết bọn họ có quan hệ gì, nhưng có thể chắc chắn Kiêu Mặc Hiên rất yêu chiều cô gái này.
Lúc Phong Tử và Uy Hàm đi vào, bọn họ mới khôi phục lại bình thường, Mục Tư Lăng đi theo bên cạnh bọn họ, vừa vào liền thấy hai người Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca.
Trong lòng Phong Tử vẫn luôn run rẩy khi Mục Tư Lăng đi theo bọn họ, bởi vì anh ta rất hiểu Kiêu Mặc Hiên, anh rất chán ghét phụ nữ mưu mô đầy thủ đoạn, cho nên chắc chắn anh rất bài xích, thậm chí chán ghét đối với chuyện Mục Tư Lăng tới nơi này.
Uy Hàm thấy Mộc Ca và Kiêu Mặc Hiên ngồi ở nơi đó, lập tức chỉ vào nơi đó lên tiếng: “Bọn họ cũng ở đây, chỉ đạo viên Mục không ngại qua đó ngồi chung chứ?”
Mục Tư Lăng gật đầu: “Đương nhiên không ngại.”
Phong Tử nhìn Uy Hàm mà trong lòng kêu gào hối hận, sớm biết vậy anh ta sẽ không nông nổi nói cái gì mà cùng đi ăn cơm.
Mộc Ca thấy bọn họ tới gần liền nâng cằm lên: “Kiêu Mặc Hiên đúng là được nhiều người yêu thích, người ta bị anh đối xử như vậy mà vẫn còn đồng ý đến ngồi với anh.”
Kiêu Mặc Hiên nhìn qua theo ánh mắt của cô nhìn, mấy người bọn họ đã ở gần trong gang tấc, Phong Tử thấy Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca còn chưa lấy cơm liền lên tiếng nói: “Tôi đi lấy cơm cho mọi người.”
Mục Tư Lăng nở nụ cười nhạt: “Chúng ta lại gặp mặt."
Mộc Ca gật đầu: “Về sau chắc hẳn mỗi ngày đều phải gặp, nghe nói cô ở đối diện chúng tôi, rất vui vẻ trở thành hàng xóm của nhau.”
Mục Tư Lăng nhíu mày nói: “Đồng chí Mộc Ca đúng là cập nhật tin tức nhanh thật, tôi cũng chỉ vừa biết tôi sống đối diện với cô mà cô còn biết sớm hơn tôi."
Mộc Ca giơ tay chỉ vào anh: “Đó là bởi vì anh ấy nói với tôi.”
Kiêu Mặc Hiên khoát cánh tay lên ghế Mộc Ca, cả người hơi dựa về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộc Ca, con nhóc này càng ngày càng xấu tính, đây chẳng khác nào nói cho Mục Tư Lăng biết là anh xếp cô ta ở đối diện ký túc xá nữ?
Mục Tư Lăng nhìn Kiêu Mặc Hiên, thấy tư thế anh giống như hơi ôm Mộc Ca bảo vệ vào trong ngực, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
"Đội trưởng Kiêu sắp xếp như vậy, tôi cảm thấy tôi không có tư cách ở nơi dành cho giáo quan nhỉ?" Cô ta vốn định ở đối diện với anh, nhưng hôm nay lại trở thành hàng xóm với Mộc Ca, cô ta cảm thấy tất cả đều là do Mộc Ca xúi giục anh làm như vậy.
Kiêu Mặc Hiên quay đầu nhìn Mục Tư Lăng: “Nếu như cô cảm thấy,có thể từ đâu tới thì trở về nơi đó, ở đây…. Tôi là người quyết định.”
Mộc Ca không nhịn được ở trong lòng cho anh một trăm like!
Quá trâu bò!
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, vẻ mặt nói chuyện của anh, cô dám đảm bảo người khác sẽ không nhìn ra anh là một người đàn ông giả tạo.
Mục Tư Lăng tựa như đã sớm nghĩ đến anh sẽ không nể mặt như vậy, cho nên cũng không tức giận, chỉ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nõn rồi nói: “Tôi đến làm việc, sẽ không bởi vì không vui mà rời khỏi nơi này, bởi vì mệnh lệnh lớn hơn tất cả, nếu như có mệnh lệnh điều tôi đi, tôi sẽ lập tức thu dọn hành lý."
Mộc Ca ngồi ở một bên, thấy Phong Tử bưng đồ ăn trở về liền vỗ tay bốp một cái: “Ái chà, cuối cùng tôi cũng thấy cơm rồi, các người cứ nói chuyện đi, tôi ăn trước.”
Từ lúc Uy Hàm ngồi ở đây cũng cảm giác được Kiêu Mặc Hiên có thái độ rất thù địch đối với Mục Tư Lăng, lúc này thấy Phong Tử chỉ bưng hai phần cơm tới, lập tức nói: “Huấn luyện viên Mục, chúng ta đi lấy cơm đi.”
Mục Tư Lăng đang định xoay người rời đi thì chợt nghe thấy Kiêu Mặc Hiên chậm rãi nói: “Tôi mặc kệ cô đến bằng cách nào, nếu muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy định của tôi, nếu không cho dù không có mệnh lệnh, tôi cũng sẽ khiến cô rời khỏi đây.”
Mục Tư Lăng quay đầu lại nhìn anh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không cho anh cơ hội khiến tôi rời khỏi đây."
“Khụ khụ. Khụ khụ..." Mộc Ca bị sặc.
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày vuốt ve lưng cô: “Ngon đến vậy sao?”
Mộc Ca gật đầu, đưa miếng thịt đỏ hồng đã cắn một ngụm đến bên miệng anh: “Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.”
Mọi người nhìn hành động của Mộc Ca mà lại thổn thức không thôi, lá gan của cô gái này đúng là không phải lớn bình thường, vậy mà lại dám đưa đồ ăn của mình đến bên miệng Kiêu Mặc Hiên.
Chẳng lẽ cô không biết anh mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng sao?
Mọi người nghĩ rằng Kiêu Mặc Hiên sẽ đánh bay đũa của cô, sau đó trầm giọng quát lớn, nhưng không ngờ Kiêu Mặc Hiên lại rất phối hợp ăn miếng thịt bị cô cắn qua.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Phong Tử cũng sững sờ tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh thật sự thích Mộc Ca này sao?
Nếu không cho dù diễn xuất, anh cũng sẽ không diễn chân thực như vậy.
Uy Hàm giơ tay sờ đầu mình: "Mẹ nó, tôi nghĩ rằng tôi đã bị sốt rồi, cậu ta còn không có tình cảm, chẳng lẽ bị bệnh à?"
Phong Tử bị lời nói của Uy Hàm kéo suy nghĩ trở lại, sau đó hung hăng lườm anh ta một cái: “Tôi thấy nên người nên đi khám bệnh là anh.”
Phong Tử nói xong sải bước đi về phía nơi lấy cơm, Uy Hàm quay đầu lại nhìn Kiêu Mặc Hiên, sau khi chạm đến ánh mắt cảnh cáo của anh, lập tức đuổi theo bước chân của Phong Tử, thoát khỏi nơi thị phi này.
Về phần Mục Tư Lăng tức giận đến mức không thèm ăn cơm, sải bước đi ra khỏi căng tin, vậy mà anh lại ăn đồ ăn đã bị cô cắn qua ư?
Trong tài liệu điều tra của cô ta, rõ ràng anh là một người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không muốn bị người khác đụng chạm vào đồ đạc của mình, cho dù là một người vô tình lướt qua, anh cũng sẽ ghét bỏ thay quần áo.
Nhưng bây giờ thì sao?
Người phụ nữ tên Mộc Ca kia dựa vào cái gì?
Ngoại trừ không phục, cô ta cũng không ngừng nói với bản thân, cô ta không thể nhận thua, cô ta nhất định phải đoạt lấy Kiêu Mặc Hiên từ trong tay Mộc Ca.
Mộc Ca thấy cô ta rời khỏi bèn thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn thịt kho tàu trong chén, đáng thương nói một câu: “Uổng công nửa miếng thịt kho tàu này của tôi! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.