Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
Chương 28: Làm Tốt Lắm!
Tình Phi Duyên Tiên
27/09/2022
Sau những buổi huấn luyện từ ngày này qua ngày khác, thoáng cái một tuần đã trôi qua, Mộc Ca và Lâm Nhi đã đen như cục than.
Bây giờ bọn họ cũng từ từ thích ứng cảm giác đau nhức khắp người lúc đầu, hai người cổ vũ lẫn nhau không được nhụt chí, càng không có ý định rời khỏi, phải không ngừng tiến bộ.
Lúc này vừa mới ăn cơm tối xong, Mộc Ca và Lâm Nhi không có trở về nghỉ ngơi mà chạy tới sân huấn luyện tiếp tục huấn luyện.
Mặc dù các cô đã mệt như chó, nhưng thu hoạch rất lớn, lớn đến mức làm cho các cô hơi giật mình.
Ban đầu hai người bọn họ ngay cả động tác cũng làm không đúng tiêu chuẩn, chứ đừng nói là có thể đạt được yêu cầu, nhưng trải qua một tuần cố gắng huấn luyện, các cô không chỉ có thể đạt tiêu chuẩn về động tác, thậm chí còn có thể thi đấu mấy hiệp với các chiến hữu.
Mục Tư Lăng đi ra từ phòng ăn thì thấy Mộc Ca và Lâm Nhi còn đang huấn luyện, cô ta lén xoay người đi sang một bên, không bao lâu sau đã thấy cô ta mang theo một đám binh lính cũ đi tới.
Mộc Ca nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Mục Tư Lăng nhảy xuống từ xà đơn, trái lại không có ấn tượng gì với binh lính cũ phía sau cô ta.
“Giáo viên hướng dẫn tới đây thị sát à?"
Mục Tư Lăng luôn bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, giống như không thèm bỏ bất cứ kẻ nào vào trong mắt.
"Thật không nhìn ra, ngày thường huấn luyện thì lề mà lề mề, còn buổi tối lại rất chăm chỉ, không biết các cô thật sự đang đi huấn luyện hay là đang tính toán cái gì đây?"
Mộc Ca vỗ bàn tay nhỏ, cười tươi nói: "Giáo viên Mục nói xem chúng tôi đang tính toán cái gì?”
“Theo tôi thấy, các cô nghĩ tối nay sẽ có rất nhiều binh lính lui tới, mà ở đây chỉ có hai binh lính nữ các cô, chắc là muốn các binh lính nam chú ý, sau đó có một số suy nghĩ không nên có đúng không?”
Lâm Nhi ở bên cạnh đi tới: "Cô nói như vậy là không đúng rồi, chúng tôi huấn luyện là vì không muốn bị mọi người bỏ lại phía sau, sao đến trong miệng cô lại xấu đến như vậy?”
Mộc Ca vỗ bả vai Lâm Nhi: “Giáo viên đang xem xét tố chất tâm lý của chúng ta, sao cô lại coi là thật chứ. Hơn nữa cấp bậc nữ binh như chúng ta sao có thể nghĩ đến suy nghĩ cao thâm khó lường như vậy được?"
Lời nói của Mộc Ca khiến Lâm Nhi nhếch môi cười: “Ha ha, thì ra là giáo viên đang kiểm tra tố chất tâm lý của chúng ta, vậy tôi yên tâm rồi, nếu không lời này truyền đến tai người khác, có thể ảnh hưởng đến danh dự của giáo viên hướng dẫn.”
“Cô lại nói sai rồi, giáo viên Mục là ai, mặc dù thật sự có ý nghĩ như vậy thì có ai dám nhiều lời chứ?”
Lâm Nhi mỉm cười gật đầu, cảm thấy Mộc Ca đúng là không chịu thiệt một chút nào: “Ừm, cô nói như vậy cũng đúng.”
Mục Tư Lăng thấy hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, bàn tay đặt ở sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, một binh lính cũ bên cạnh cô ta đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay chỉ vào Mộc Ca, nói với ánh mắt tràn đầy lửa giận.
"Một tân binh nhỏ mà dám lớn gan nói chuyện với giáo viên như thế à, còn chống đối bôi nhọ, đội trưởng các cô dạy các cô như vậy sao?"
Người thông minh như Mộc Ca vừa nghe thấy những lời này của binh lính cũ này, liền cho biết anh ta không phải lính nơi này, về phần vì sao lại đứng chung cùng với Mục Tư Lăng, hơn nữa còn mặc quần áo huấn luyện, chắc là phải đi hỏi Phong Tử mới biết.
“Vị đồng chí này, đại đội trưởng chúng tôi dạy chúng tôi lấy lý lẽ để thuyết phục người, lấy đạo đức để thuyết phục quần chúng, cho hỏi đại đội trưởng nhà các anh dạy các anh như thế nào? Chẳng lẽ là bảo các anh cậy già lên mặt, khi dễ tân binh à?”
Lính cũ bị lời nói của Mộc Ca chặn đến sửng sốt, tựa như không nghĩ tới miệng lưỡi cô lanh lẹ như vậy: “Đại đội trưởng chúng tôi dạy là phải phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy, phải tuyệt đối phục tùng đối với cấp trên.”
“Vậy đại đội trưởng các người có ra lệnh cho các người chạy đến địa bàn của người khác sinh sự, phá hủy thanh danh của người khác không?” Mẹ nó, mặc dù Kiêu Mặc Hiên kia đã lâu không xuất hiện, nhưng trong lòng cô vẫn không vui khi nghe người khác nói xấu anh.
"Nếu cô không phục như vậy, không bằng tỷ thí với chúng tôi, tỷ thí hạng mục mà cô vừa mới luyện đó."
"Tôi không bị ngốc, các người đến đây tinh thần sảng khoái, hai chúng tôi cả một ngày mệt mỏi cộng thêm vừa rồi còn vận động, bây giờ muốn đến tỷ thí với chúng tôi, là muốn bắt nạt chúng tôi không có thể lực sao?"
Lính cũ đứng ở phía sau hỏi: “Vậy cô nói xem muốn tỷ thí cái gì?"
“Chỉ cần không phải vận động thể lực, cái gì cũng được." Mộc Ca cảm thấy chỉ cần bài trừ thể lực đọ sức, còn lại cô và Lâm Nhi đều nắm chắc.
"Vậy bắn súng trong nhà, máy tính, thi đấu cờ vây, thế nào?" Người đàn ông nói chuyện trước đó lại lên tiếng.
"Không thành vấn đề." Mộc Ca tươi cười đáp, Lâm Nhi chính là cao thủ bắn súng, mặc dù mình không nắm chắc máy tính, nhiều nhất cũng chỉ là đánh ngang tay, về phần cờ vây...
"Các người đừng để quá mất mặt." Mục Tư Lăng nói, bởi vì cô ta cảm thấy mặc dù Lâm Nhi bắn tốt, nhưng cũng chưa chắc có thể thắng được người của anh trai.
Lâm Nhi giơ tay khoác lên vai Mộc Ca: “Nói xem có được không?”
“Được hay không được cũng phải được, không thể bị người ta coi thường, hơn nữa bọn họ còn nói xấu người đàn ông của tôi, chẳng phải chị đây phải vả mặt bọn họ sao?”
Lâm Nhi giơ ngón tay cái lên với cô: “Khí phách! Tôi ủng hộ cô."
“Đi."
Hai người nói xong đuổi theo bước chân của những người phía trước, đi tới phòng huấn luyện bắn súng, Lâm Nhi làm thủ thế mời: “Người tới là khách, các anh lên trước đi.”
Binh lính nam bên cạnh Mục Tư Lăng tiến lên, dáng vẻ hoàn toàn không để Lâm Nhi vào mắt: “Được, vậy nhìn cho kỹ đây."
“Đoàng đoàng đoàng." Liên tiếp mấy phát súng đều là vòng mười.
Người đàn ông rất khoái chí thổi một hơi vào họng súng: “Em gái đừng để thua quá khó coi.”
Lâm Nhi nhếch khóe miệng, giơ tay lên nhắm vào: “Đoàng đoàng..." Sau mấy phát súng, mọi người nhìn mục tiêu di động kia mà choáng váng, Mộc Ca cười giơ tay lên đập tay với cô ấy.
"Làm tốt lắm!"
Lâm Nhi cười ra tiếng: “Chuyện nhỏ.”
Người đàn ông kia lùi về phía sau với vẻ mặt khó coi, sau đó các cô chuyển đổi trận địa đi tới phòng vi tính, hai cái máy tính giống nhau với trang bị giống nhau, Mộc Ca ngồi xuống trước.
Người đàn ông lúc trước nói muốn tỷ thí với Mộc Ca tiến lên ngồi xuống: “Thi cái gì?"
“Anh muốn thi với cái gì thì thi cái đó."
“Vậy lấy kho tài liệu của bộ đội các cô làm mục tiêu, tôi tấn công cô phòng thủ, như thế nào?”
Mộc Ca đảo mắt, mỉm cười nói: “Không bằng là anh phòng thủ tôi tấn công, như vậy nếu tôi thua, tài liệu trong đội chúng tôi cũng không đến mức bị tiết lộ ra ngoài, anh thấy sao?"
Người đàn ông nhìn Mộc Ca với ánh mắt châm chọc: “Nếu cô đã không có lòng tin như vậy thì tuỳ cô thôi.”
Mộc Ca trợn mắt, mẹ nó, không có lòng tin, chị đây dùng đầu ngón chân cũng có thể thắng anh đấy!
Cô muốn tấn công, đơn giản chỉ là vì muốn mượn tay anh ta điều tra thông tin liên quan đến Mục Tư Lăng, còn có chính là...
Bây giờ bọn họ cũng từ từ thích ứng cảm giác đau nhức khắp người lúc đầu, hai người cổ vũ lẫn nhau không được nhụt chí, càng không có ý định rời khỏi, phải không ngừng tiến bộ.
Lúc này vừa mới ăn cơm tối xong, Mộc Ca và Lâm Nhi không có trở về nghỉ ngơi mà chạy tới sân huấn luyện tiếp tục huấn luyện.
Mặc dù các cô đã mệt như chó, nhưng thu hoạch rất lớn, lớn đến mức làm cho các cô hơi giật mình.
Ban đầu hai người bọn họ ngay cả động tác cũng làm không đúng tiêu chuẩn, chứ đừng nói là có thể đạt được yêu cầu, nhưng trải qua một tuần cố gắng huấn luyện, các cô không chỉ có thể đạt tiêu chuẩn về động tác, thậm chí còn có thể thi đấu mấy hiệp với các chiến hữu.
Mục Tư Lăng đi ra từ phòng ăn thì thấy Mộc Ca và Lâm Nhi còn đang huấn luyện, cô ta lén xoay người đi sang một bên, không bao lâu sau đã thấy cô ta mang theo một đám binh lính cũ đi tới.
Mộc Ca nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Mục Tư Lăng nhảy xuống từ xà đơn, trái lại không có ấn tượng gì với binh lính cũ phía sau cô ta.
“Giáo viên hướng dẫn tới đây thị sát à?"
Mục Tư Lăng luôn bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, giống như không thèm bỏ bất cứ kẻ nào vào trong mắt.
"Thật không nhìn ra, ngày thường huấn luyện thì lề mà lề mề, còn buổi tối lại rất chăm chỉ, không biết các cô thật sự đang đi huấn luyện hay là đang tính toán cái gì đây?"
Mộc Ca vỗ bàn tay nhỏ, cười tươi nói: "Giáo viên Mục nói xem chúng tôi đang tính toán cái gì?”
“Theo tôi thấy, các cô nghĩ tối nay sẽ có rất nhiều binh lính lui tới, mà ở đây chỉ có hai binh lính nữ các cô, chắc là muốn các binh lính nam chú ý, sau đó có một số suy nghĩ không nên có đúng không?”
Lâm Nhi ở bên cạnh đi tới: "Cô nói như vậy là không đúng rồi, chúng tôi huấn luyện là vì không muốn bị mọi người bỏ lại phía sau, sao đến trong miệng cô lại xấu đến như vậy?”
Mộc Ca vỗ bả vai Lâm Nhi: “Giáo viên đang xem xét tố chất tâm lý của chúng ta, sao cô lại coi là thật chứ. Hơn nữa cấp bậc nữ binh như chúng ta sao có thể nghĩ đến suy nghĩ cao thâm khó lường như vậy được?"
Lời nói của Mộc Ca khiến Lâm Nhi nhếch môi cười: “Ha ha, thì ra là giáo viên đang kiểm tra tố chất tâm lý của chúng ta, vậy tôi yên tâm rồi, nếu không lời này truyền đến tai người khác, có thể ảnh hưởng đến danh dự của giáo viên hướng dẫn.”
“Cô lại nói sai rồi, giáo viên Mục là ai, mặc dù thật sự có ý nghĩ như vậy thì có ai dám nhiều lời chứ?”
Lâm Nhi mỉm cười gật đầu, cảm thấy Mộc Ca đúng là không chịu thiệt một chút nào: “Ừm, cô nói như vậy cũng đúng.”
Mục Tư Lăng thấy hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, bàn tay đặt ở sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, một binh lính cũ bên cạnh cô ta đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay chỉ vào Mộc Ca, nói với ánh mắt tràn đầy lửa giận.
"Một tân binh nhỏ mà dám lớn gan nói chuyện với giáo viên như thế à, còn chống đối bôi nhọ, đội trưởng các cô dạy các cô như vậy sao?"
Người thông minh như Mộc Ca vừa nghe thấy những lời này của binh lính cũ này, liền cho biết anh ta không phải lính nơi này, về phần vì sao lại đứng chung cùng với Mục Tư Lăng, hơn nữa còn mặc quần áo huấn luyện, chắc là phải đi hỏi Phong Tử mới biết.
“Vị đồng chí này, đại đội trưởng chúng tôi dạy chúng tôi lấy lý lẽ để thuyết phục người, lấy đạo đức để thuyết phục quần chúng, cho hỏi đại đội trưởng nhà các anh dạy các anh như thế nào? Chẳng lẽ là bảo các anh cậy già lên mặt, khi dễ tân binh à?”
Lính cũ bị lời nói của Mộc Ca chặn đến sửng sốt, tựa như không nghĩ tới miệng lưỡi cô lanh lẹ như vậy: “Đại đội trưởng chúng tôi dạy là phải phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy, phải tuyệt đối phục tùng đối với cấp trên.”
“Vậy đại đội trưởng các người có ra lệnh cho các người chạy đến địa bàn của người khác sinh sự, phá hủy thanh danh của người khác không?” Mẹ nó, mặc dù Kiêu Mặc Hiên kia đã lâu không xuất hiện, nhưng trong lòng cô vẫn không vui khi nghe người khác nói xấu anh.
"Nếu cô không phục như vậy, không bằng tỷ thí với chúng tôi, tỷ thí hạng mục mà cô vừa mới luyện đó."
"Tôi không bị ngốc, các người đến đây tinh thần sảng khoái, hai chúng tôi cả một ngày mệt mỏi cộng thêm vừa rồi còn vận động, bây giờ muốn đến tỷ thí với chúng tôi, là muốn bắt nạt chúng tôi không có thể lực sao?"
Lính cũ đứng ở phía sau hỏi: “Vậy cô nói xem muốn tỷ thí cái gì?"
“Chỉ cần không phải vận động thể lực, cái gì cũng được." Mộc Ca cảm thấy chỉ cần bài trừ thể lực đọ sức, còn lại cô và Lâm Nhi đều nắm chắc.
"Vậy bắn súng trong nhà, máy tính, thi đấu cờ vây, thế nào?" Người đàn ông nói chuyện trước đó lại lên tiếng.
"Không thành vấn đề." Mộc Ca tươi cười đáp, Lâm Nhi chính là cao thủ bắn súng, mặc dù mình không nắm chắc máy tính, nhiều nhất cũng chỉ là đánh ngang tay, về phần cờ vây...
"Các người đừng để quá mất mặt." Mục Tư Lăng nói, bởi vì cô ta cảm thấy mặc dù Lâm Nhi bắn tốt, nhưng cũng chưa chắc có thể thắng được người của anh trai.
Lâm Nhi giơ tay khoác lên vai Mộc Ca: “Nói xem có được không?”
“Được hay không được cũng phải được, không thể bị người ta coi thường, hơn nữa bọn họ còn nói xấu người đàn ông của tôi, chẳng phải chị đây phải vả mặt bọn họ sao?”
Lâm Nhi giơ ngón tay cái lên với cô: “Khí phách! Tôi ủng hộ cô."
“Đi."
Hai người nói xong đuổi theo bước chân của những người phía trước, đi tới phòng huấn luyện bắn súng, Lâm Nhi làm thủ thế mời: “Người tới là khách, các anh lên trước đi.”
Binh lính nam bên cạnh Mục Tư Lăng tiến lên, dáng vẻ hoàn toàn không để Lâm Nhi vào mắt: “Được, vậy nhìn cho kỹ đây."
“Đoàng đoàng đoàng." Liên tiếp mấy phát súng đều là vòng mười.
Người đàn ông rất khoái chí thổi một hơi vào họng súng: “Em gái đừng để thua quá khó coi.”
Lâm Nhi nhếch khóe miệng, giơ tay lên nhắm vào: “Đoàng đoàng..." Sau mấy phát súng, mọi người nhìn mục tiêu di động kia mà choáng váng, Mộc Ca cười giơ tay lên đập tay với cô ấy.
"Làm tốt lắm!"
Lâm Nhi cười ra tiếng: “Chuyện nhỏ.”
Người đàn ông kia lùi về phía sau với vẻ mặt khó coi, sau đó các cô chuyển đổi trận địa đi tới phòng vi tính, hai cái máy tính giống nhau với trang bị giống nhau, Mộc Ca ngồi xuống trước.
Người đàn ông lúc trước nói muốn tỷ thí với Mộc Ca tiến lên ngồi xuống: “Thi cái gì?"
“Anh muốn thi với cái gì thì thi cái đó."
“Vậy lấy kho tài liệu của bộ đội các cô làm mục tiêu, tôi tấn công cô phòng thủ, như thế nào?”
Mộc Ca đảo mắt, mỉm cười nói: “Không bằng là anh phòng thủ tôi tấn công, như vậy nếu tôi thua, tài liệu trong đội chúng tôi cũng không đến mức bị tiết lộ ra ngoài, anh thấy sao?"
Người đàn ông nhìn Mộc Ca với ánh mắt châm chọc: “Nếu cô đã không có lòng tin như vậy thì tuỳ cô thôi.”
Mộc Ca trợn mắt, mẹ nó, không có lòng tin, chị đây dùng đầu ngón chân cũng có thể thắng anh đấy!
Cô muốn tấn công, đơn giản chỉ là vì muốn mượn tay anh ta điều tra thông tin liên quan đến Mục Tư Lăng, còn có chính là...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.