Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
Chương 20: Nhà Vàng Cất Người Đẹp
Tình Phi Duyên Tiên
27/09/2022
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày khi nhìn thấy người phụ nữ trong phòng: “Ai cho cô vào đây?”
Mộc Ca nhìn thấy trong phòng có một người phụ nữ xinh đẹp mặc quân phục, không khỏi nói đùa: “Chà, thật không ngờ đấy, anh cũng chơi trò nhà vàng cất người đẹp à?”
Mộc Ca không quan tâm đến việc người đó là ai, chủ yếu là vì cô có quan hệ hợp đồng với Kiêu Mặc Hiên, cô không có quyền quản chuyện riêng tư của người khác.
Vì vậy sau khi Mộc Ca nói xong liền nhìn xung quanh, không coi trọng người phụ nữ trong phòng chút nào.
“Tôi thậm chí không phải là bạn của cô ấy, làm sao có thể nói là cất người đẹp được chứ?”
Người phụ nữ đứng trong phòng tên là Mục Tư Lăng, 27 tuổi, cao khoảng 1m7, rất cao, sau khi tốt nghiệp học viện quân sự đã từng đi lính, bởi vì đã từng gặp Kiêu Mặc Hiên vài lần, sau đó liền yêu Kiêu Mặc Hiên.
Nhìn thấy Kiêu Mặc Hiên đối xử lạnh nhạt với mình còn nói họ không phải là bạn bè, Mục Tư Lăng cảm thấy hơi khó chịu: “Tôi được chuyển đến đây làm giáo viên hướng dẫn, tôi chỉ muốn làm cho anh bất ngờ mà thôi.”
Kiêu Mặc Hiên lại cau mày: “Giáo viên hướng dẫn sao?” Tại sao anh không biết gì về việc này?
“Ừm. Vì muốn tạo bất ngờ cho anh cho nên không chào hỏi anh trước, nhưng nhìn phản ứng của anh, có vẻ như không chào đón sự xuất hiện của tôi.” Khi Mục Tư Lăng nói chuyện, ánh mắt của cô ta cứ nhìn Mộc Ca.
“Tôi không thích hợp tác với phụ nữ.” Anh nói với giọng điệu lạnh lùng, không hề có một tí độ ấm nào.
Mộc Ca nhìn xung quanh, khi nghe thấy lời nói của anh thì không khỏi bật cười: “Phốc…” Người đàn ông này có cần trực tiếp như vậy không?
Mục Tư Lăng nhìn Mộc Ca: “Anh sợ cô ấy không vui sao?”
Kiêu Mặc Hiên bước đến gần Mộc Ca, khoác vai cô: “Em ấy là người phụ nữ của tôi, vì vậy không vui cũng đúng.”
Mục Tư Lăng khinh thường nói: “Cô ấy là người phụ nữ của anh sao?”
Mộc Ca không muốn phối hợp với Kiêu Mặc Hiên, nhưng thấy cô ta nói với giọng điệu như vậy, lập tức chụt một tiếng hôn lên mặt của Kiêu Mặc Hiên: “Hmm, anh ấy là người đàn ông của tôi, mặc dù tôi không thích anh ấy lắm, nhưng anh ấy cứ luôn nhớ tôi, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo.”
Bàn tay trong túi quần của Mục Tư Lăng siết chặt: “Tôi còn phải đi báo cáo, không làm phiền hai người nói chuyện nữa, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian, nên lúc này cũng không vội.”
“Ừm, chúng tôi thân mật trước, lát nữa mới nói chuyện.” Mộc Ca vừa nói còn không quên sờ soạng cơ thể của Kiêu Mặc Hiên.
Mục Tư Lăng tức giận bước ra khỏi phòng, Mộc Ca thấy người đã đi ra ngoài, lập tức buông bàn tay đang ôm Kiêu Mặc Hiên ra: “Tôi nói cho anh biết, nếu sau này cô ta gây khó dễ cho tôi, anh phải bảo vệ tôi đó, nếu không tôi sẽ xem thường anh.”
Kiêu Mặc Hiên vỗ nhẹ lên đầu cô: “Vừa rồi làm rất tốt, nếu sau này cũng ngoan như vậy thì bảo vệ em không phải là vấn đề.”
“Tôi có thể nhận ra cô ta thích anh, đoán chừng đến đây chính là vì anh, nhưng mà nói thật thì người kia chẳng ra làm sao hết, bày ra dáng vẻ độc đoán kiêu ngạo, giống như trên thế giới này chỉ có cô ta mới xứng với anh vậy, thật đáng ghét.”
“Có rất nhiều người thích tôi.” Kiêu Mặc Hiên nói rồi lấy một cái ly ra, rót cho cô một ly nước.
Mộc Ca cầm lấy ly nước: “Anh ở đây thật dễ dàng, nếu sau này tôi muốn ăn đồ ăn ngon, tôi có thể đến chỗ của anh tìm thức ăn được không?”
Mặc dù căn phòng của anh trông đơn giản nhưng lại có đầy đủ vật dụng, có tất cả mọi thứ, vì vậy cô mới nói sau này nếu muốn ăn món ngon thì sẽ đến chỗ của anh ăn.
“Thỉnh thoảng thì được.” Nếu như anh đã đưa cô đến đây chịu khổ, tốt hơn hết là cũng nên cho cô một chút lợi lộc mới được, nếu không thì cô nhóc này sẽ không thành thật ở lại đây.
“Vậy cũng được, nhân tiện khi nào thì đội viên nữ sẽ đến vậy?” Cô định gặp mặt và kết bạn.
“Trước năm giờ chiều nay.”
“Vậy khi nào thì huấn luyện? Ngày mai hả?”
“Có lẽ sẽ bắt đầu khi đội viên đến đủ.”
“Trời ạ, các anh sẽ không bắt chúng tôi luyện tập thêm vào lúc nửa đêm chứ?” Điều này quá vô nhân đạo, dù sao họ cũng vừa đến đây, còn chưa vào giấc ngủ đã bị bắt đi huấn luyện, thật là khổ quá đi.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay đỡ cô: “Em nên làm quen với việc này đi, bởi vì đây là chuyện vô cùng bình thường trong quân đội.”
“Anh sẽ cướp đi giấc ngủ đẹp của tôi.”
“Từ nay về sau, mỗi tối đến chỗ tôi học đi.”
“Tôi có thể từ chối không?” Cô nhìn anh một cách đáng thương, cô thật sự không muốn sau một ngày mệt mỏi còn phải học đủ loại kiến thức.
“Từ chối không có hiệu quả, ngoan ngoãn nghe lời sẽ được thưởng.” Kiêu Mặc Hiên không nói phần thưởng là cái gì.
“Tôi không dám hy vọng xa vời là sẽ có phần thưởng, đừng có lúc nào cũng gây phiền phức cho tôi là được.” Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn, nhưng kỳ lạ là không có tín hiệu gì.
Kiêu Mặc Hiên nói: “Ở đây không có tín hiệu, cũng không được phép sử dụng điện thoại của mình để liên lạc với thế giới bên ngoài nếu không được cho phép.”
Mộc Ca nhìn vào điện thoại của mình: “Ý của anh là bây giờ thứ này đã trở thành một vật trang trí à?”
Kiêu Mặc Hiên gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
“Nếu đã như vậy thì tôi giữ nó được đúng không? Dù sao ở chỗ các anh cũng không có tín hiệu, lúc rảnh rỗi tôi chơi game hay gì đó cũng có thể giải tỏa sự buồn chán.”
Kiêu Mặc Hiên cướp lấy điện thoại của cô, ném vào ngăn kéo, Mộc Ca nhìn thấy vậy thì định giật lấy, nhưng làm sao cô có thể lấy lại với tốc độ của Kiêu Mặc Hiên được.
“Kiêu Mặc Hiên, anh thật quá đáng, hai người chúng ta đã đồng ý sẽ chăm sóc cho nhau mà.” Mộc Ca chống hông nói với vẻ mặt tức giận.
Kiêu Mặc Hiên mỉm cười gõ nhẹ vào chóp mũi của cô: “Đương nhiên là tôi sẽ chăm sóc cho em, nhưng không thể vi phạm kỷ luật được. Nếu em đã là người phụ nữ của tôi, vậy thì cần phải làm gương.”
“Mẹ nó, đây đúng là một cái bẫy mà!” Mộc Ca tức giận đến mức nghẹn họng.
“Cốc cốc cốc, báo cáo.”
Kiêu Mặc Hiên xoa tóc của cô, lạnh lùng đáp lại bên ngoài: “Vào đi.”
“Báo cáo đại đội trưởng, lãnh đạo ra lệnh bảo anh đến đó, đưa đồng chí Mộc Ca theo.” Đây là lính của anh, tên là Tiểu Võ.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tiểu Võ chào theo kiểu quân đội rồi lùi lại, Mộc Ca nhìn Kiêu Mặc Hiên nói: “Lãnh đạo của các anh muốn gặp một lính nhỏ như tôi thật là phi lý, vừa rồi tôi cũng quên hỏi anh, người đẹp vừa rồi được anh cất giấu có lai lịch gì vậy?”
Kiêu Mặc Hiên khóa ngăn kéo đang cất điện thoại của cô lại: “Lãnh đạo muốn gặp em vì biết em là người mà tôi đưa đến. Về thân phận của Mục Tư Lăng, cô ta là con gái của một chỉ huy quân sự.”
Mộc Ca vừa nghe thấy giá trị của người này, lập tức vỗ đùi: “Chết tiệt, lần này tôi thật sự sẽ trở thành vật hy sinh rồi!”
Dù sao thì người ta cũng là con gái của một chỉ huy quân sự, nếu thật sự đã gây thù với cô ta, cô còn có thể trốn thoát không?
Mộc Ca nhìn thấy trong phòng có một người phụ nữ xinh đẹp mặc quân phục, không khỏi nói đùa: “Chà, thật không ngờ đấy, anh cũng chơi trò nhà vàng cất người đẹp à?”
Mộc Ca không quan tâm đến việc người đó là ai, chủ yếu là vì cô có quan hệ hợp đồng với Kiêu Mặc Hiên, cô không có quyền quản chuyện riêng tư của người khác.
Vì vậy sau khi Mộc Ca nói xong liền nhìn xung quanh, không coi trọng người phụ nữ trong phòng chút nào.
“Tôi thậm chí không phải là bạn của cô ấy, làm sao có thể nói là cất người đẹp được chứ?”
Người phụ nữ đứng trong phòng tên là Mục Tư Lăng, 27 tuổi, cao khoảng 1m7, rất cao, sau khi tốt nghiệp học viện quân sự đã từng đi lính, bởi vì đã từng gặp Kiêu Mặc Hiên vài lần, sau đó liền yêu Kiêu Mặc Hiên.
Nhìn thấy Kiêu Mặc Hiên đối xử lạnh nhạt với mình còn nói họ không phải là bạn bè, Mục Tư Lăng cảm thấy hơi khó chịu: “Tôi được chuyển đến đây làm giáo viên hướng dẫn, tôi chỉ muốn làm cho anh bất ngờ mà thôi.”
Kiêu Mặc Hiên lại cau mày: “Giáo viên hướng dẫn sao?” Tại sao anh không biết gì về việc này?
“Ừm. Vì muốn tạo bất ngờ cho anh cho nên không chào hỏi anh trước, nhưng nhìn phản ứng của anh, có vẻ như không chào đón sự xuất hiện của tôi.” Khi Mục Tư Lăng nói chuyện, ánh mắt của cô ta cứ nhìn Mộc Ca.
“Tôi không thích hợp tác với phụ nữ.” Anh nói với giọng điệu lạnh lùng, không hề có một tí độ ấm nào.
Mộc Ca nhìn xung quanh, khi nghe thấy lời nói của anh thì không khỏi bật cười: “Phốc…” Người đàn ông này có cần trực tiếp như vậy không?
Mục Tư Lăng nhìn Mộc Ca: “Anh sợ cô ấy không vui sao?”
Kiêu Mặc Hiên bước đến gần Mộc Ca, khoác vai cô: “Em ấy là người phụ nữ của tôi, vì vậy không vui cũng đúng.”
Mục Tư Lăng khinh thường nói: “Cô ấy là người phụ nữ của anh sao?”
Mộc Ca không muốn phối hợp với Kiêu Mặc Hiên, nhưng thấy cô ta nói với giọng điệu như vậy, lập tức chụt một tiếng hôn lên mặt của Kiêu Mặc Hiên: “Hmm, anh ấy là người đàn ông của tôi, mặc dù tôi không thích anh ấy lắm, nhưng anh ấy cứ luôn nhớ tôi, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo.”
Bàn tay trong túi quần của Mục Tư Lăng siết chặt: “Tôi còn phải đi báo cáo, không làm phiền hai người nói chuyện nữa, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian, nên lúc này cũng không vội.”
“Ừm, chúng tôi thân mật trước, lát nữa mới nói chuyện.” Mộc Ca vừa nói còn không quên sờ soạng cơ thể của Kiêu Mặc Hiên.
Mục Tư Lăng tức giận bước ra khỏi phòng, Mộc Ca thấy người đã đi ra ngoài, lập tức buông bàn tay đang ôm Kiêu Mặc Hiên ra: “Tôi nói cho anh biết, nếu sau này cô ta gây khó dễ cho tôi, anh phải bảo vệ tôi đó, nếu không tôi sẽ xem thường anh.”
Kiêu Mặc Hiên vỗ nhẹ lên đầu cô: “Vừa rồi làm rất tốt, nếu sau này cũng ngoan như vậy thì bảo vệ em không phải là vấn đề.”
“Tôi có thể nhận ra cô ta thích anh, đoán chừng đến đây chính là vì anh, nhưng mà nói thật thì người kia chẳng ra làm sao hết, bày ra dáng vẻ độc đoán kiêu ngạo, giống như trên thế giới này chỉ có cô ta mới xứng với anh vậy, thật đáng ghét.”
“Có rất nhiều người thích tôi.” Kiêu Mặc Hiên nói rồi lấy một cái ly ra, rót cho cô một ly nước.
Mộc Ca cầm lấy ly nước: “Anh ở đây thật dễ dàng, nếu sau này tôi muốn ăn đồ ăn ngon, tôi có thể đến chỗ của anh tìm thức ăn được không?”
Mặc dù căn phòng của anh trông đơn giản nhưng lại có đầy đủ vật dụng, có tất cả mọi thứ, vì vậy cô mới nói sau này nếu muốn ăn món ngon thì sẽ đến chỗ của anh ăn.
“Thỉnh thoảng thì được.” Nếu như anh đã đưa cô đến đây chịu khổ, tốt hơn hết là cũng nên cho cô một chút lợi lộc mới được, nếu không thì cô nhóc này sẽ không thành thật ở lại đây.
“Vậy cũng được, nhân tiện khi nào thì đội viên nữ sẽ đến vậy?” Cô định gặp mặt và kết bạn.
“Trước năm giờ chiều nay.”
“Vậy khi nào thì huấn luyện? Ngày mai hả?”
“Có lẽ sẽ bắt đầu khi đội viên đến đủ.”
“Trời ạ, các anh sẽ không bắt chúng tôi luyện tập thêm vào lúc nửa đêm chứ?” Điều này quá vô nhân đạo, dù sao họ cũng vừa đến đây, còn chưa vào giấc ngủ đã bị bắt đi huấn luyện, thật là khổ quá đi.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay đỡ cô: “Em nên làm quen với việc này đi, bởi vì đây là chuyện vô cùng bình thường trong quân đội.”
“Anh sẽ cướp đi giấc ngủ đẹp của tôi.”
“Từ nay về sau, mỗi tối đến chỗ tôi học đi.”
“Tôi có thể từ chối không?” Cô nhìn anh một cách đáng thương, cô thật sự không muốn sau một ngày mệt mỏi còn phải học đủ loại kiến thức.
“Từ chối không có hiệu quả, ngoan ngoãn nghe lời sẽ được thưởng.” Kiêu Mặc Hiên không nói phần thưởng là cái gì.
“Tôi không dám hy vọng xa vời là sẽ có phần thưởng, đừng có lúc nào cũng gây phiền phức cho tôi là được.” Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn, nhưng kỳ lạ là không có tín hiệu gì.
Kiêu Mặc Hiên nói: “Ở đây không có tín hiệu, cũng không được phép sử dụng điện thoại của mình để liên lạc với thế giới bên ngoài nếu không được cho phép.”
Mộc Ca nhìn vào điện thoại của mình: “Ý của anh là bây giờ thứ này đã trở thành một vật trang trí à?”
Kiêu Mặc Hiên gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
“Nếu đã như vậy thì tôi giữ nó được đúng không? Dù sao ở chỗ các anh cũng không có tín hiệu, lúc rảnh rỗi tôi chơi game hay gì đó cũng có thể giải tỏa sự buồn chán.”
Kiêu Mặc Hiên cướp lấy điện thoại của cô, ném vào ngăn kéo, Mộc Ca nhìn thấy vậy thì định giật lấy, nhưng làm sao cô có thể lấy lại với tốc độ của Kiêu Mặc Hiên được.
“Kiêu Mặc Hiên, anh thật quá đáng, hai người chúng ta đã đồng ý sẽ chăm sóc cho nhau mà.” Mộc Ca chống hông nói với vẻ mặt tức giận.
Kiêu Mặc Hiên mỉm cười gõ nhẹ vào chóp mũi của cô: “Đương nhiên là tôi sẽ chăm sóc cho em, nhưng không thể vi phạm kỷ luật được. Nếu em đã là người phụ nữ của tôi, vậy thì cần phải làm gương.”
“Mẹ nó, đây đúng là một cái bẫy mà!” Mộc Ca tức giận đến mức nghẹn họng.
“Cốc cốc cốc, báo cáo.”
Kiêu Mặc Hiên xoa tóc của cô, lạnh lùng đáp lại bên ngoài: “Vào đi.”
“Báo cáo đại đội trưởng, lãnh đạo ra lệnh bảo anh đến đó, đưa đồng chí Mộc Ca theo.” Đây là lính của anh, tên là Tiểu Võ.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tiểu Võ chào theo kiểu quân đội rồi lùi lại, Mộc Ca nhìn Kiêu Mặc Hiên nói: “Lãnh đạo của các anh muốn gặp một lính nhỏ như tôi thật là phi lý, vừa rồi tôi cũng quên hỏi anh, người đẹp vừa rồi được anh cất giấu có lai lịch gì vậy?”
Kiêu Mặc Hiên khóa ngăn kéo đang cất điện thoại của cô lại: “Lãnh đạo muốn gặp em vì biết em là người mà tôi đưa đến. Về thân phận của Mục Tư Lăng, cô ta là con gái của một chỉ huy quân sự.”
Mộc Ca vừa nghe thấy giá trị của người này, lập tức vỗ đùi: “Chết tiệt, lần này tôi thật sự sẽ trở thành vật hy sinh rồi!”
Dù sao thì người ta cũng là con gái của một chỉ huy quân sự, nếu thật sự đã gây thù với cô ta, cô còn có thể trốn thoát không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.