Chương 2: Phòng Ngủ Chính
Chu Phù Yêu
12/01/2024
"Em đổi mật khẩu rồi à?"
Câu hỏi này làm Lục Ngư định thần lại, cô lắp bắp nói: "A, đúng vậy, thỉnh thoảng em sẽ đổi mật khẩu, lần này quên nói với anh."
"Được rồi." Anh trả lời bình thản, dường như không để bụng chuyện thiếu chút nữa không vào được nhà mình.
Cô đứng dựa vào cửa, nhìn anh bước vào, đóng cửa lại và thay giày.
Hàng lang im lặng đến đáng sợ.
"Ừm, sao tối nay anh lại về sớm như vậy?" Lục Ngư xem giờ trên điện thoại, lễ phép hỏi.
Giữa vợ chồng mà không trò chuyện thì có vẻ không ổn lắm.
"Lúc đầu có một ca phẫu thuật, nhưng tạm thời phải hủy bỏ." Anh xoay người, bước vào phòng vệ sinh.
Lục Ngư biết anh rửa tay, vì đây là thói quen của anh. Cô lại ghé sát vào cửa phòng vệ sinh: "Anh ăn cơm tối chưa, em đi lấy chút đồ ăn cho anh nhé?"
Tuy là một câu hỏi chu đáo, nhưng cô cũng chỉ nấu mì ăn liền.
Cũng may Tống Tập Mặc nói: "Không cần, anh đã ăn ở bệnh viện rồi."
Lục Ngư gật đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra chủ đề khác để bắt chuyện. Thôi bỏ qua, đi ngủ vẫn tốt hơn.
"Vậy anh đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon." Cô nói xong liền đi về phía phòng ngủ chính.
Anh chắc là sẽ ngủ ở phòng khách, nếu không thì là đến thư phòng xem những tạp chí y học cả đêm?
Dù sao ngủ riêng cũng không phải một hai lần, nên cũng không có gì thắc mắc. Cô đi ngủ sớm, mà anh hoặc là không về, hoặc là hai ba giờ sáng mới về. Chỉ cần về muộn, anh đều sẽ ngủ trong phòng dành cho khách.
Có thể coi đó là tấm lòng của người làm cha làm mẹ, trân trọng giấc ngủ của cô.
Lại nói, Tống Tập Mặc luôn là người như thế, một học sinh ngoan trong mắt các giáo sư, một đứa con trai ngoan trong mắt bố mẹ. Quả thực rất ưu tú, còn trẻ đã là phó trưởng khoa giải phẫu thần kinh. Một người vừa ưu tú, tính cách cũng tốt, nếu đặt ở thời cổ đại, sẽ là một công tử ôn nhuận mà các công chúa tranh nhau gả cho anh.
Mặc khác, Lục Ngư, trước hai mươi tuổi, là thế hệ thứ hai trong gia đình giàu có, ăn chơi sa đọa lại còn mê trai đẹp. Sau hai mươi tuổi, cô chỉ là một phượng hoàng sa cơ, thất thế, không bằng một con gà. Mọi người đều nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, nhưng chính cô cũng không rõ bản thân làm thế nào lại tiêu hết tiền đến nỗi thành một kẻ trắng tay.
(Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)
Đang muốn đóng cửa, cô thấy Tống Tập Mặc đi ra, bước về phía mình.
"Còn có việc gì không?" Cô bình thản chờ ở bên cửa.
Đúng như dự đoán, anh hỏi: "Mật khẩu mới là gì?"
"À đúng rồi." thiếu chút nữa lại quên mất, Lục Ngư nói: "Là sinh nhật Leo, là... ngày nó được nhặt về.”
"Được rồi." Anh lướt qua cô và đi vào phòng ngủ chính.
Lục Ngư giật mình, khó khăn xoay người lại. Tống Tập Mặc đã cầm quần áo, đóng cửa phòng tắm lại, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.
Lục Ngư không hiểu tại sao đêm nay anh lại đến tắm ở phòng của hai người. Sau đó mới nhận thức được, đây cũng là phòng của anh mà, thay quần áo phần lớn cũng ở chỗ này, sao không thể tắm ở chỗ này?
Nhưng không phải vừa rồi tới hỏi mật khẩu sao, tiện thể vào tắm luôn à?
Cô quay lại giường một lần nữa, đưa lưng về phía phòng tắm và tập trung vào giấc ngủ. Trong nhà có thêm người, ngược lại cô càng cảm thấy an toàn hơn, cũng lười không khóa cửa phòng ngủ, vừa nhắm mắt chưa được hai phút cơn buồn ngủ đã ập đến.
Câu hỏi này làm Lục Ngư định thần lại, cô lắp bắp nói: "A, đúng vậy, thỉnh thoảng em sẽ đổi mật khẩu, lần này quên nói với anh."
"Được rồi." Anh trả lời bình thản, dường như không để bụng chuyện thiếu chút nữa không vào được nhà mình.
Cô đứng dựa vào cửa, nhìn anh bước vào, đóng cửa lại và thay giày.
Hàng lang im lặng đến đáng sợ.
"Ừm, sao tối nay anh lại về sớm như vậy?" Lục Ngư xem giờ trên điện thoại, lễ phép hỏi.
Giữa vợ chồng mà không trò chuyện thì có vẻ không ổn lắm.
"Lúc đầu có một ca phẫu thuật, nhưng tạm thời phải hủy bỏ." Anh xoay người, bước vào phòng vệ sinh.
Lục Ngư biết anh rửa tay, vì đây là thói quen của anh. Cô lại ghé sát vào cửa phòng vệ sinh: "Anh ăn cơm tối chưa, em đi lấy chút đồ ăn cho anh nhé?"
Tuy là một câu hỏi chu đáo, nhưng cô cũng chỉ nấu mì ăn liền.
Cũng may Tống Tập Mặc nói: "Không cần, anh đã ăn ở bệnh viện rồi."
Lục Ngư gật đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra chủ đề khác để bắt chuyện. Thôi bỏ qua, đi ngủ vẫn tốt hơn.
"Vậy anh đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon." Cô nói xong liền đi về phía phòng ngủ chính.
Anh chắc là sẽ ngủ ở phòng khách, nếu không thì là đến thư phòng xem những tạp chí y học cả đêm?
Dù sao ngủ riêng cũng không phải một hai lần, nên cũng không có gì thắc mắc. Cô đi ngủ sớm, mà anh hoặc là không về, hoặc là hai ba giờ sáng mới về. Chỉ cần về muộn, anh đều sẽ ngủ trong phòng dành cho khách.
Có thể coi đó là tấm lòng của người làm cha làm mẹ, trân trọng giấc ngủ của cô.
Lại nói, Tống Tập Mặc luôn là người như thế, một học sinh ngoan trong mắt các giáo sư, một đứa con trai ngoan trong mắt bố mẹ. Quả thực rất ưu tú, còn trẻ đã là phó trưởng khoa giải phẫu thần kinh. Một người vừa ưu tú, tính cách cũng tốt, nếu đặt ở thời cổ đại, sẽ là một công tử ôn nhuận mà các công chúa tranh nhau gả cho anh.
Mặc khác, Lục Ngư, trước hai mươi tuổi, là thế hệ thứ hai trong gia đình giàu có, ăn chơi sa đọa lại còn mê trai đẹp. Sau hai mươi tuổi, cô chỉ là một phượng hoàng sa cơ, thất thế, không bằng một con gà. Mọi người đều nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, nhưng chính cô cũng không rõ bản thân làm thế nào lại tiêu hết tiền đến nỗi thành một kẻ trắng tay.
(Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)
Đang muốn đóng cửa, cô thấy Tống Tập Mặc đi ra, bước về phía mình.
"Còn có việc gì không?" Cô bình thản chờ ở bên cửa.
Đúng như dự đoán, anh hỏi: "Mật khẩu mới là gì?"
"À đúng rồi." thiếu chút nữa lại quên mất, Lục Ngư nói: "Là sinh nhật Leo, là... ngày nó được nhặt về.”
"Được rồi." Anh lướt qua cô và đi vào phòng ngủ chính.
Lục Ngư giật mình, khó khăn xoay người lại. Tống Tập Mặc đã cầm quần áo, đóng cửa phòng tắm lại, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.
Lục Ngư không hiểu tại sao đêm nay anh lại đến tắm ở phòng của hai người. Sau đó mới nhận thức được, đây cũng là phòng của anh mà, thay quần áo phần lớn cũng ở chỗ này, sao không thể tắm ở chỗ này?
Nhưng không phải vừa rồi tới hỏi mật khẩu sao, tiện thể vào tắm luôn à?
Cô quay lại giường một lần nữa, đưa lưng về phía phòng tắm và tập trung vào giấc ngủ. Trong nhà có thêm người, ngược lại cô càng cảm thấy an toàn hơn, cũng lười không khóa cửa phòng ngủ, vừa nhắm mắt chưa được hai phút cơn buồn ngủ đã ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.