Chương 9: Tan Tầm
Chu Phù Yêu
18/01/2024
Sau khi dùng xong bữa sáng trên bàn, Lục Ngư cầm theo túi xách hàng hiệu đi ra cửa, sau đó lại quay trở lại.
"Hôm nay ta mà đến trễ là tại hai người đó!" Ngón tay mảnh khảnh xé một túi thức ăn cho chó, xách ra ban công. Nhìn khay đĩa đã được đổ đầy thức ăn cho chó và nước, Rio ăn rất vui vẻ.
Được rồi.
Cô đặt thức ăn cho chó sang bên cạnh, an tâm ra khỏi cửa.
Cũng may ngày đầu tiên đi làm không có việc gì nhiều, chủ yếu là làm quen với hoàn cảnh và cách thức giảng dạy, lại xem qua một ít tư liệu về học viên. Cơ sở đào tạo mỹ thuật này là hệ thống thành viên, sử dụng phương pháp giảng dạy một thầy - một trò. Lớp học dù nhỏ, nhưng có đủ từ các lớp học theo sở thích, cho đến các lớp bổ túc đặc biệt để đăng ký vào các trường nghệ thuật nước ngoài. Các giáo viên giảng dạy chủ yếu tốt nghiệp các trường nghệ thuật nổi tiếng ở nước ngoài, thấp nhất cũng là bằng thạc sĩ.
Nếu không tự mình mở một triển lãm nghệ thuật xứng đáng với tên tuổi, Lục Ngư có lẽ đã không được nhận. Nhưng cô không có gì ngoài sự tự tin, thương hiệu của cô đã tạo lên làn sóng lớn, với phong thái "Nếu bạn không tuyển tôi, đó chính là thiếu sót lớn". Khiến cho quản lý bật cười thành tiếng, cuối cùng quyết định nhận cô.
Lục đại tiểu thư lười biếng trải qua hai mươi năm sống xa hoa, ngoại trừ xa xỉ và tiệc tùng, thứ duy nhất cô có hứng thú là hội họa. Mặc kệ bức tranh có đẹp hay không, từ năm bốn tuổi cô chưa từng buông cọ vẽ xuống. Cô đã xem qua vô số triển lãm tranh, trong nhà ban đầu chất đống hơn một ngàn bức tranh nổi tiếng lẫn vô danh. Xét về kỹ thuật cô cũng không thua kém tác giả của những bức tranh kia .
Sáu giờ tối, Lục Ngư vừa cầm lấy túi xách liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Lục Ngư tưởng là Hà Minh Hoa, cũng không thèm nhìn tên liền đi ra ngoài: "Có việc gì hả cậu? Cháu đang trên đường về rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng: "Yo, cháu gái, đi giảng dạy lại bị giảm thâm niên hả?"
Lục Ngư nghe xong liền tròn mắt: "Cậu gọi điện thoại cho cháu làm gì, có chuyện gì thì mau nói đi."
"Này, nói chuyện với cậu như thế à? Cậu đợi cháu lâu lắm rồi, mau xuống đi."
Lục Ngư bối rối, mãi đến khi xuống lầu nhìn thấy chiếc xe thể thao tao nhã kia mới biết Lâm Sâm tới làm gì.
Cháu trai đến để khoe chiếc xe mới.
Lâm Sâm là người nổi bật nhất trong tất cả các phú nhị đại mà Lục Ngư quen biết. Anh ấy nổi bật với đôi chân dài, gương mặt điển trai thuần khiết, tự nhiên. Anh ấy chính là được thừa hưởng nhan sắc của mẹ mình .
"Hôm nay ta mà đến trễ là tại hai người đó!" Ngón tay mảnh khảnh xé một túi thức ăn cho chó, xách ra ban công. Nhìn khay đĩa đã được đổ đầy thức ăn cho chó và nước, Rio ăn rất vui vẻ.
Được rồi.
Cô đặt thức ăn cho chó sang bên cạnh, an tâm ra khỏi cửa.
Cũng may ngày đầu tiên đi làm không có việc gì nhiều, chủ yếu là làm quen với hoàn cảnh và cách thức giảng dạy, lại xem qua một ít tư liệu về học viên. Cơ sở đào tạo mỹ thuật này là hệ thống thành viên, sử dụng phương pháp giảng dạy một thầy - một trò. Lớp học dù nhỏ, nhưng có đủ từ các lớp học theo sở thích, cho đến các lớp bổ túc đặc biệt để đăng ký vào các trường nghệ thuật nước ngoài. Các giáo viên giảng dạy chủ yếu tốt nghiệp các trường nghệ thuật nổi tiếng ở nước ngoài, thấp nhất cũng là bằng thạc sĩ.
Nếu không tự mình mở một triển lãm nghệ thuật xứng đáng với tên tuổi, Lục Ngư có lẽ đã không được nhận. Nhưng cô không có gì ngoài sự tự tin, thương hiệu của cô đã tạo lên làn sóng lớn, với phong thái "Nếu bạn không tuyển tôi, đó chính là thiếu sót lớn". Khiến cho quản lý bật cười thành tiếng, cuối cùng quyết định nhận cô.
Lục đại tiểu thư lười biếng trải qua hai mươi năm sống xa hoa, ngoại trừ xa xỉ và tiệc tùng, thứ duy nhất cô có hứng thú là hội họa. Mặc kệ bức tranh có đẹp hay không, từ năm bốn tuổi cô chưa từng buông cọ vẽ xuống. Cô đã xem qua vô số triển lãm tranh, trong nhà ban đầu chất đống hơn một ngàn bức tranh nổi tiếng lẫn vô danh. Xét về kỹ thuật cô cũng không thua kém tác giả của những bức tranh kia .
Sáu giờ tối, Lục Ngư vừa cầm lấy túi xách liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Lục Ngư tưởng là Hà Minh Hoa, cũng không thèm nhìn tên liền đi ra ngoài: "Có việc gì hả cậu? Cháu đang trên đường về rồi."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng: "Yo, cháu gái, đi giảng dạy lại bị giảm thâm niên hả?"
Lục Ngư nghe xong liền tròn mắt: "Cậu gọi điện thoại cho cháu làm gì, có chuyện gì thì mau nói đi."
"Này, nói chuyện với cậu như thế à? Cậu đợi cháu lâu lắm rồi, mau xuống đi."
Lục Ngư bối rối, mãi đến khi xuống lầu nhìn thấy chiếc xe thể thao tao nhã kia mới biết Lâm Sâm tới làm gì.
Cháu trai đến để khoe chiếc xe mới.
Lâm Sâm là người nổi bật nhất trong tất cả các phú nhị đại mà Lục Ngư quen biết. Anh ấy nổi bật với đôi chân dài, gương mặt điển trai thuần khiết, tự nhiên. Anh ấy chính là được thừa hưởng nhan sắc của mẹ mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.