Chương 75: Ám Sát (H)
Nam Mệnh Vũ
27/08/2021
"Thích?! Chẳng lẽ nàng ấy thích mình là giả sao"
************************
Tẩm cung vốn là có tiếng cười vui vẻ nhưng bởi vì Lưu Lê rống một câu gọi thẳng tên họ mà yên lặng như tờ, qua một lúc, thời điểm Lưu Lê dự định nhấc chân đá văng cửa lớn tẩm cung, thì Tần Nguyệt Dao đã mở cửa xuất hiện trước mặt nàng, nàng ấy nheo mắt lại, nhìn không ra đang cất giấu tâm tình gì, khóe môi khẽ cong lên tựa hồ bởi vì đoán được Lưu Lê đắc thủ mà vui vẻ, hay là nói bởi vì câu rống ghen tuông của Lưu Lê mà mừng rỡ.
"Trở về! Ngủ!" Lưu Lê không muốn nhìn cái giường bên trong tẩm cung có như nàng tưởng tượng không ngăn nắp hay không, bàn tay nắm chặt cổ tay của Tần Nguyệt Dao không buông ra, cũng không quay đầu nhìn mà lôi kéo nàng ấy trở về tẩm cung tạm thời của các nàng.
Xác định cửa đã đóng kỹ, Lưu Lê trực tiếp đẩy Tần Nguyệt Dao ngồi lên trên giường, đem nửa tấm da dê ném cho nàng ấy, nói: "Tần Nguyệt Dao, chuyện của nàng ta đã thay nàng làm xong! Nếu như nàng nguyện ý ở đây tiếp tục cùng Trạch ca ca của nàng tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình liên tục như vậy thì cứ tiếp tục làm. Bây giờ ta trở về, tìm Yên Nhi của, Mỵ Như của ta..." một chữ "Trần" còn chưa phát ra, môi của Lưu Lê đã bị Tần Nguyệt Dao hôn lên mà mút lấy mút để, thân thể đối phương quấn lên thân thể nàng, ngăn ngừa nàng nói ra câu tiếp theo. *
*Diễn biến tình cảm thay đổi cách xưng hô
"Hình như là ghen rồi?" Rời khỏi môi Lưu Lê, hai tay Tần Nguyệt Dao câu lên cổ của nàng không ngừng ma sát, sau đó chuyển tới vành tai của nàng, không ngừng vuốt ve. Cảm giác tê dại truyền đến khắp toàn thân, nhìn đôi mắt của Tần Nguyệt Dao cũng đang dần dần trở nên mông lung, lần này không đợi đến khi Tần Nguyệt Dao chủ động thay nàng cởi y phục, Lưu Lê bắt được bàn tay của nàng khiến nó rời khỏi vành tai của mình, phí chút sức đem này ấy ngồi lên trên giường, cởi sạch y phục của nàng ấy, thanh âm tràn đầy dục vọng trở nên khàn đục: "Dù sao nàng cũng đã cùng bao nhiêu người làm "cái kia" rồi, thêm một mình ta nữa cũng không xem là nhiều, phải không?"
Lời nói như vậy, rõ ràng vừa đả thương vừa làm thương tâm người khác. Nhưng cho dù bao nhiêu lần đi nữa Tần Nguyệt Dao cũng không phản bác lấy một lần, ngược lại kéo cái yếm của nàng xuống để cho hai vật mềm mại bật ra trước mắt Lưu Lê. Lại cởi ngay nội khố vứt xuống đất, hai chân liền quấn lấy vòng eo của Lưu Lê, ý đồ đã quá rõ ràng.
A, Lưu Lê không khỏi cười lạnh, nữ nhân chủ động như vậy còn có thể lần đầu tiên sao? Như vậy cũng tốt, xem như nàng nhận phần thưởng của Tần Nguyệt Dao vì thay nàng ấy lấy tấm da dê đi.
Cúi người ngậm lấy vành vai Tần Nguyệt Dao, chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhạy cảm, lại làm cho người nọ say mê hừ nhẹ, Lưu Lê hiển nhiên đối với phía dưới của vưu vật này muốn ngăn cũng ngăn không được mà trầm mê. Đầu gối của nàng chen vào giữa hai chân của Tần Nguyệt Dao, trên dưới ma sát tại nơi tư mật đã có không ít dịch thủy ướt át, dùng hai tay nâng khuôn mặt nàng ấy lên, đối diện với cánh môi khêu gợi mà không ngừng yêu thích giày xéo.
"Thật không biết vưu vậy như nàng, lần đầu tiên lại giao cho tên khốn nào. Người có thể có lần đầu tiên của nàng , nhất định là người may mắn nhất toàn thế giới rồi." Trong lời nói Lưu Lê lộ ra vị chua vô tận, thanh âm mang theo dục vọng khàn khàn làm Lưu Le không khỏi thừa nhận Tần Nguyệt Dao đích thị là yêu nghiệt làm người khác mê luyến. Nàng lấy một tay giam cầm lấy hai tay của Tần Nguyệt Dao, há miệng múi vào nơi mềm mại nào đó, ở thời điểm Tần Nguyệt Dao không được tự nhiên đung đưa vòng eo thì kẽ mở hàm răng, cọ xát cắn lấy nhũ hoa.
"Uhm....Đau." Tần Nguyệt Dao nhíu chân mày lại, mười phần lẳng lơ câu dẫn.
"Vậy, ta không làm nữa?!" Lưu Lê vừa nói, khẽ ngẩng đầu để miệng rời khỏi nơi mềm mại của nàng ấy, đầu lưỡi vẫn một mực qua lại nơi ửng đỏ, trêu chọc qua lại. Không, Tần Nguyệt Dao thoát khỏi sự giam cầm của Lưu Lê, giơ tay đè lấy đầu Lưu Lê, lấy hành động ý bảo nàng phải tiếp tục, lần tiếp xúc tiếp theo chính là tiếp tục hành trình cắn xé khi nãy.
Cười vì đã thỏa mãn như ý, một cánh tay khác của Lưu Lê không ngừng vuốt ve một chỗ mềm mại khác, da thịt trơn mềm như vậy, Lưu Lê dùng lưỡi ở giữa hai khỏa ngực của nàng ấy mà liếm qua lại, hai tay vẫn như cũ ở tại hai khỏa ngực mà xoa nắn, cằm đặt trên da thịt Tần Nguyệt Dao không ngừng dời xuống, cho đến khi nàng dừng ở phần bụng, đưa đầu lưỡi phác thảo trên rốn Tần Nguyệt Dao, dẫn tới thân thể Tần Nguyệt Dao dường như đạt tới cực khoái, đôi chân cong lên ôm lấy bàn tay Lưu Lê đang tùy tiện ma sát qua lại tại giữa hai chân nàng.
"Nàng thật đúng là gấp gáp mà!" Nụ cười của Lưu Lê ngày càng sâu, cũng không nhiều lời, ma sát bắp đùi của nàng, sau đó trực tiếp đưa hai ngón tay thăm dò vào trong hoa huyệt. Trong nhận thức của nàng, nếu Tần Nguyệt Dao đã không phải là lần đầu tiên, vậy thì không cần đối đãi ôn như với nàng ấy. Chẳng qua là, bên trong hoa huyệt của Tần Nguyệt Dao căn bản không chứa nổi hai ngón tay, Lưu Lê nhíu mày, nhưng vẫn thu hồi lại một ngón tay, một ngón lại lần nữa tiến hành thăm dò.
Có trở ngại! Lưu Lê chợt ngẩng đầu, động tác trong nháy mắt dừng lại, nụ cười trên miệng đột nhiên cứng lại: "Nàng ...nàng là lần đầu tiên..." Lại, lại là lần đầu tiên sao?! Là nàng nghĩ sai rồi, là từ đầu đến cuối đều là do nàng nghĩ sai rồi, hiểu lầm nàng ấy!
"Lưu Lê, hiện tại nàng biết lần đầu tiên của ta giao cho tên khốn nào rồi?! Hử?" Nụ cười Tần Nguyệt Dao vẫn như cũ đầy yêu mị, năm lấy bàn tay của Lưu Lê mà dùng sức tiến vào, phá bỏ trở ngại kia, cố nén sự thống khổ bị xé rách kia, thở hổn hển, nói: "Khốn kiếp, tiếp tục...Còn, còn không tiếp tục."
"Thật xin lỗi." Lưu Lê ôn nhu cúi người hôn lên môi của nàng, ngón tay ở trong hoa huyệt của nàng ấy cử động trong thân thể Tần Nguyệt Dao cho đến khi nàng ấy thích ứng mới bắt đầu luận động, một lần nữa tiếng rên khẽ lại vang lên, động tác tay của nàng lại tiếp tục tăng nhanh lên, nụ hôn rơi xuống cổ rồi tới xương quai xanh của nàng ấy, thời điểm Tần Nguyệt Dao đạt tới cao trào mà từ từ rút khỏi hoa huyệt, hoa huyệt ướt đẫm, khi ngón tay được rút ra, dịch thủy tràn ra kèm theo sợi tơ máu đỏ sẫm tượng trưng cho lần đầu tiên của nàng ấy.
Vưu vật, ngay cả lúc cao trào mà run rẩy vẫn lấy đi lòng người như vậy.
Nữ nhân ở dưới thân như vậy Lưu Lê làm sao có thể dễ đang kết thúc triền miên như vậy? Nụ hôn vụn vặt rơi xuống trên người Tần Nguyệt Dao, ở trên cơ thể nàng ấy mà cầu hoan, trên da thịt lưu lại lần lượt các dầu vết kích tình. Thân thể dính sát nhau, Lưu Lê gỡ nội khó duy nhất trên người mình xuống, dùng sức đưa một chân Tần Nguyệt Dao đặt lên trên vai, đặt hoa huyệt của bản thân ép sát vào hoa huyệt của Tần Nguyệt Dao, dùng tư thế ma kính điển hình để tiến hành giao hoan, thắt lưng của Lưu Lê từ từ nhịp động lên xuống, hoa huyệt ma sát lẫn nhau, dịch thủy kết dính sinh ra khoái cảm, làm đối phương không thể ngừng vui thích mà cất tiếng rên.
"Uhm...A..." Lưu Lê nắm chặt bàn tay Tần Nguyệt Dao, hưng phấn mà dùng sức ma sát tới lui, tiếng rên đã không còn khẽ khàng như trước mà trước nên lớn tiếng hơn, cũng không biết là người nào lên đỉnh trước, mà người còn lại cũng vui sướng mà tiếp bước theo.
"Tần Nguyệt Dao, nàng thật sự vô cùng..." mất hồn. Trong đầu Lưu Lê không khỏi nhảy ra một từ như vậy, nàng mệt rã trên người Tần Nguyệt Dao, hôn lên mái tóc của nàng ấy, nơi nào đó tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Thích không? Khốn kiếp, hiện tại biết ta là nữ tử phóng đãng thế nào rồi đúng không?" Hai tay Tần Nguyệt Dao vuốt ve qua lại lưng của Lưu Lê, thanh âm suy yếu vô lực.
"Làm sao lại phóng đãng, nàng mới không phải nữ tử phóng đãng." Lưu Lê nhẹ nhàng hôn lên trên trán của nàng, trên thân thể của nàng đặt vài nụ hôn, tay cũng không buông ra, ngược lại mười ngón tương khấu, càng thêm chặt chẽ, từ người Tần Nguyệt Dao nằm xuống kế bên, thỏa mãn mà ôm lấy nàng ấy tiến vào giấc ngủ.
Trước lúc mặt trời mọc, Tần Nguyệt Dao cố nén đau đớn giữa hai chân mà mặc lại y phục cũng đánh thức Lưu Lê đang ở bên trong mộng. Các nàng phải thời dịp thời điểm trời còn chưa sáng phải rời khỏi hoàng cung, nếu như chậm trễ Đoàn Can Trạch tất nhiên sẽ không để cho các nàng rời đi.
Thủ vệ nước Ảnh không tính là nghiêm cẩn, hai người thừa dịp sắc trời còn tối mà nhảy ra khỏi hoàng cung, đi được một lúc cũng không biết từ nơi nào lấy được ngựa mà chạy thẳng đến biên giới nước Ảnh. Đến nơi đó, Tần Nguyệt Dao không tiếp tục cưỡi ngựa nữa mà chuyển tới chỗ binh lính Đại Tần triều đang cắm trại, ra lệnh cho bọn họ lập túc hộ tống các nàng lên đường trở về Lạc tĩnh thành. Không rõ nàng ấy làm vậy với ý đồ gì, Lưu Lê rất muốn nói với nàng ấy không cần phải như vậy, hai người ngược lại có thể trở về hoàng cung Đại Tần triều thì sẽ nhanh hơn một chút. Chẳng qua là lời này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đoàn người khi đang đi ra bên ngoài đã bị mai phục.
Mười mấy tên hắc y nhân không biết từ nơi nào xuất hiện trong tay cầm đao cầm kiếm hướng những binh lính kia tấn công, bọn họ không ham chiến, mục tiêu chỉ cần có cơ hội là xông thẳng đến Tần Nguyệt Dao, lập tức thực hiện mưu đồ ám sát nàng ấy. Trong hỗn loạn, Lưu Lê che chở cho Tần Nguyệt ở phía sau, tay không cùng hắc y nhân đấu với nhau. Thời điểm rất nhanh không còn khí lực, hắc y nhân đã bị cung tiễn bắn chết, còn lại tất cả cũng căn cứ nguyên tắc chạy trốn quan trọng hơn, vội vã rời đi.
"Ha ha, thật đúng là tương tiễn hà thái cấp*. Đây cũng là ngươi ép ta!" Tần Nguyệt Dao nhìn phương hướng Lạc tĩnh thành nhàn nhạt nói, phân phó đội ngũ tiếp tục hướng về phía trước, mà nàng thì mang một con ngựa cùng Lưu Lê hướng đường nhỏ mà rời đi. Giống như là biết nghi ngờ của nàng, trên đường đi, Tần Nguyệt Dao nắm lấy bàn tay Lưu Lê đang ôm chặt bên hông mình, nói: "Cho dù phía trước có mai phục, thì cũng sẽ chọn ở đường lớn. Đường nhỏ này nha, trừ người kia, sẽ không có người nào ở chỗ này chờ chúng ta đâu."
*相煎何太急 – Tương tiễn hà thái cấp: Xuất phát từ bài thơ Thất bộ thi, câu chuyện và bài thơ này được ghi chép trong Thế thuyết tân ngữ. Câu chuyện về sự tương tàn của hai anh em Tào Phi và Tào Thực. Tào Phi ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực.
"Người kia? Người kia là ai vậy?"
Tần Nguyệt Dao ghìm chặt dây ngựa để cho ngựa dừng lại, chỉ là hướng về bóng trắng trước mặt nói: "Đây, còn không phải đã tới rồi sao?!"
"Thanh Nhiên?!" Lưu Lê đi theo Tần nhảy người xuống ngựa, đến khi thấy rõ ràng người đến là người nào thì nhất thời sửng sốt. Vẫn là một thân bạch y như cũ, vẫn là thanh trường kiếm kia, vẫn là gương mặt hờ hững mà tuyệt mỹ đó, người này, trừ Tiêu Thanh Nhiên ra thì còn ai vào đây?! Đã lâu rồi không gặp, lúc nàng ấy xuất hiện Lưu Lê đã mừng rỡ không ít, chẳng qua là tại sao ánh mắt Tiêu Thanh Nhiên nhìn nàng lại phức tạp đến như thế, thậm chí có chút ít ai oán nữa?!
"Vẫn còn Thanh Nhiên cơ đấy, nàng gọi nghe thân mật nhỉ!" Tần Nguyệt Dao nhéo một bên hông của Lưu Lê, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cũng không biết gió nào thổi người qua bên đó vậy, Lương vương kia thật sự không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, trời lạnh thế này mà cũng không cho ngươi mặc y phục dày hơn. Hắn không đau lòng, ta đây làm sư muội rất đau lòng nha!"
"Không cần ngươi giả mù sa mưa! Tần Nguyệt Dao, giao thứ đồ trong tay của ngươi ra đây, nếu không, đừng trách ta không để ý để tình cảm sư tỷ muội đồng môn!" Tiêu Thanh Nhiên rút kiếm chỉ hướng Tần Nguyệt Dao, trong chớp mắt ánh mắt liếc nhìn về phía Lưu Lê, trong nội tâm như bị bóp nghẹn.
Hôm đó, Lưu Lê một câu nói thích nàng mà làm cho nàng quấn quít không ngừng, thời điểm khi nàng đi tìm Lưu Lê mới phát hiện nàng ấy đã sớm không còn bóng dáng. Khó chịu, chua xót, chực khóc, cảm giác phức tạp cứ len lỏi trong lòng nàng, nàng mới phát hiện bản thân không muốn Lưu Lê rời đi. Mặc y phục đơn bạc giữa màn đêm tìm kiếm Lưu Lê khắp nơi, nhưng cho đến trời sáng cũng không tìm được một chút bóng dáng của nàng ấy. Lo lắng, khó chịu, gấp gáp, tâm tình nàng bị những cảm xúc hỗn tạp này hành hạ đã rất lâu. Nhưng giờ đây Lưu Lê, chẳng những làm phò mã của Tần Nguyệt Dao, lại còn cùng nàng ta thân mật như vậy.
Thích?! Chẳng lẽ nàng ấy thích mình là giả sao, chỉ là muốn trêu chọc nàng chứ chưa bao giờ động tâm sao?!
-------------------HẾT CHƯƠNG 74-----------------------
************************
Tẩm cung vốn là có tiếng cười vui vẻ nhưng bởi vì Lưu Lê rống một câu gọi thẳng tên họ mà yên lặng như tờ, qua một lúc, thời điểm Lưu Lê dự định nhấc chân đá văng cửa lớn tẩm cung, thì Tần Nguyệt Dao đã mở cửa xuất hiện trước mặt nàng, nàng ấy nheo mắt lại, nhìn không ra đang cất giấu tâm tình gì, khóe môi khẽ cong lên tựa hồ bởi vì đoán được Lưu Lê đắc thủ mà vui vẻ, hay là nói bởi vì câu rống ghen tuông của Lưu Lê mà mừng rỡ.
"Trở về! Ngủ!" Lưu Lê không muốn nhìn cái giường bên trong tẩm cung có như nàng tưởng tượng không ngăn nắp hay không, bàn tay nắm chặt cổ tay của Tần Nguyệt Dao không buông ra, cũng không quay đầu nhìn mà lôi kéo nàng ấy trở về tẩm cung tạm thời của các nàng.
Xác định cửa đã đóng kỹ, Lưu Lê trực tiếp đẩy Tần Nguyệt Dao ngồi lên trên giường, đem nửa tấm da dê ném cho nàng ấy, nói: "Tần Nguyệt Dao, chuyện của nàng ta đã thay nàng làm xong! Nếu như nàng nguyện ý ở đây tiếp tục cùng Trạch ca ca của nàng tình chàng ý thiếp, liếc mắt đưa tình liên tục như vậy thì cứ tiếp tục làm. Bây giờ ta trở về, tìm Yên Nhi của, Mỵ Như của ta..." một chữ "Trần" còn chưa phát ra, môi của Lưu Lê đã bị Tần Nguyệt Dao hôn lên mà mút lấy mút để, thân thể đối phương quấn lên thân thể nàng, ngăn ngừa nàng nói ra câu tiếp theo. *
*Diễn biến tình cảm thay đổi cách xưng hô
"Hình như là ghen rồi?" Rời khỏi môi Lưu Lê, hai tay Tần Nguyệt Dao câu lên cổ của nàng không ngừng ma sát, sau đó chuyển tới vành tai của nàng, không ngừng vuốt ve. Cảm giác tê dại truyền đến khắp toàn thân, nhìn đôi mắt của Tần Nguyệt Dao cũng đang dần dần trở nên mông lung, lần này không đợi đến khi Tần Nguyệt Dao chủ động thay nàng cởi y phục, Lưu Lê bắt được bàn tay của nàng khiến nó rời khỏi vành tai của mình, phí chút sức đem này ấy ngồi lên trên giường, cởi sạch y phục của nàng ấy, thanh âm tràn đầy dục vọng trở nên khàn đục: "Dù sao nàng cũng đã cùng bao nhiêu người làm "cái kia" rồi, thêm một mình ta nữa cũng không xem là nhiều, phải không?"
Lời nói như vậy, rõ ràng vừa đả thương vừa làm thương tâm người khác. Nhưng cho dù bao nhiêu lần đi nữa Tần Nguyệt Dao cũng không phản bác lấy một lần, ngược lại kéo cái yếm của nàng xuống để cho hai vật mềm mại bật ra trước mắt Lưu Lê. Lại cởi ngay nội khố vứt xuống đất, hai chân liền quấn lấy vòng eo của Lưu Lê, ý đồ đã quá rõ ràng.
A, Lưu Lê không khỏi cười lạnh, nữ nhân chủ động như vậy còn có thể lần đầu tiên sao? Như vậy cũng tốt, xem như nàng nhận phần thưởng của Tần Nguyệt Dao vì thay nàng ấy lấy tấm da dê đi.
Cúi người ngậm lấy vành vai Tần Nguyệt Dao, chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhạy cảm, lại làm cho người nọ say mê hừ nhẹ, Lưu Lê hiển nhiên đối với phía dưới của vưu vật này muốn ngăn cũng ngăn không được mà trầm mê. Đầu gối của nàng chen vào giữa hai chân của Tần Nguyệt Dao, trên dưới ma sát tại nơi tư mật đã có không ít dịch thủy ướt át, dùng hai tay nâng khuôn mặt nàng ấy lên, đối diện với cánh môi khêu gợi mà không ngừng yêu thích giày xéo.
"Thật không biết vưu vậy như nàng, lần đầu tiên lại giao cho tên khốn nào. Người có thể có lần đầu tiên của nàng , nhất định là người may mắn nhất toàn thế giới rồi." Trong lời nói Lưu Lê lộ ra vị chua vô tận, thanh âm mang theo dục vọng khàn khàn làm Lưu Le không khỏi thừa nhận Tần Nguyệt Dao đích thị là yêu nghiệt làm người khác mê luyến. Nàng lấy một tay giam cầm lấy hai tay của Tần Nguyệt Dao, há miệng múi vào nơi mềm mại nào đó, ở thời điểm Tần Nguyệt Dao không được tự nhiên đung đưa vòng eo thì kẽ mở hàm răng, cọ xát cắn lấy nhũ hoa.
"Uhm....Đau." Tần Nguyệt Dao nhíu chân mày lại, mười phần lẳng lơ câu dẫn.
"Vậy, ta không làm nữa?!" Lưu Lê vừa nói, khẽ ngẩng đầu để miệng rời khỏi nơi mềm mại của nàng ấy, đầu lưỡi vẫn một mực qua lại nơi ửng đỏ, trêu chọc qua lại. Không, Tần Nguyệt Dao thoát khỏi sự giam cầm của Lưu Lê, giơ tay đè lấy đầu Lưu Lê, lấy hành động ý bảo nàng phải tiếp tục, lần tiếp xúc tiếp theo chính là tiếp tục hành trình cắn xé khi nãy.
Cười vì đã thỏa mãn như ý, một cánh tay khác của Lưu Lê không ngừng vuốt ve một chỗ mềm mại khác, da thịt trơn mềm như vậy, Lưu Lê dùng lưỡi ở giữa hai khỏa ngực của nàng ấy mà liếm qua lại, hai tay vẫn như cũ ở tại hai khỏa ngực mà xoa nắn, cằm đặt trên da thịt Tần Nguyệt Dao không ngừng dời xuống, cho đến khi nàng dừng ở phần bụng, đưa đầu lưỡi phác thảo trên rốn Tần Nguyệt Dao, dẫn tới thân thể Tần Nguyệt Dao dường như đạt tới cực khoái, đôi chân cong lên ôm lấy bàn tay Lưu Lê đang tùy tiện ma sát qua lại tại giữa hai chân nàng.
"Nàng thật đúng là gấp gáp mà!" Nụ cười của Lưu Lê ngày càng sâu, cũng không nhiều lời, ma sát bắp đùi của nàng, sau đó trực tiếp đưa hai ngón tay thăm dò vào trong hoa huyệt. Trong nhận thức của nàng, nếu Tần Nguyệt Dao đã không phải là lần đầu tiên, vậy thì không cần đối đãi ôn như với nàng ấy. Chẳng qua là, bên trong hoa huyệt của Tần Nguyệt Dao căn bản không chứa nổi hai ngón tay, Lưu Lê nhíu mày, nhưng vẫn thu hồi lại một ngón tay, một ngón lại lần nữa tiến hành thăm dò.
Có trở ngại! Lưu Lê chợt ngẩng đầu, động tác trong nháy mắt dừng lại, nụ cười trên miệng đột nhiên cứng lại: "Nàng ...nàng là lần đầu tiên..." Lại, lại là lần đầu tiên sao?! Là nàng nghĩ sai rồi, là từ đầu đến cuối đều là do nàng nghĩ sai rồi, hiểu lầm nàng ấy!
"Lưu Lê, hiện tại nàng biết lần đầu tiên của ta giao cho tên khốn nào rồi?! Hử?" Nụ cười Tần Nguyệt Dao vẫn như cũ đầy yêu mị, năm lấy bàn tay của Lưu Lê mà dùng sức tiến vào, phá bỏ trở ngại kia, cố nén sự thống khổ bị xé rách kia, thở hổn hển, nói: "Khốn kiếp, tiếp tục...Còn, còn không tiếp tục."
"Thật xin lỗi." Lưu Lê ôn nhu cúi người hôn lên môi của nàng, ngón tay ở trong hoa huyệt của nàng ấy cử động trong thân thể Tần Nguyệt Dao cho đến khi nàng ấy thích ứng mới bắt đầu luận động, một lần nữa tiếng rên khẽ lại vang lên, động tác tay của nàng lại tiếp tục tăng nhanh lên, nụ hôn rơi xuống cổ rồi tới xương quai xanh của nàng ấy, thời điểm Tần Nguyệt Dao đạt tới cao trào mà từ từ rút khỏi hoa huyệt, hoa huyệt ướt đẫm, khi ngón tay được rút ra, dịch thủy tràn ra kèm theo sợi tơ máu đỏ sẫm tượng trưng cho lần đầu tiên của nàng ấy.
Vưu vật, ngay cả lúc cao trào mà run rẩy vẫn lấy đi lòng người như vậy.
Nữ nhân ở dưới thân như vậy Lưu Lê làm sao có thể dễ đang kết thúc triền miên như vậy? Nụ hôn vụn vặt rơi xuống trên người Tần Nguyệt Dao, ở trên cơ thể nàng ấy mà cầu hoan, trên da thịt lưu lại lần lượt các dầu vết kích tình. Thân thể dính sát nhau, Lưu Lê gỡ nội khó duy nhất trên người mình xuống, dùng sức đưa một chân Tần Nguyệt Dao đặt lên trên vai, đặt hoa huyệt của bản thân ép sát vào hoa huyệt của Tần Nguyệt Dao, dùng tư thế ma kính điển hình để tiến hành giao hoan, thắt lưng của Lưu Lê từ từ nhịp động lên xuống, hoa huyệt ma sát lẫn nhau, dịch thủy kết dính sinh ra khoái cảm, làm đối phương không thể ngừng vui thích mà cất tiếng rên.
"Uhm...A..." Lưu Lê nắm chặt bàn tay Tần Nguyệt Dao, hưng phấn mà dùng sức ma sát tới lui, tiếng rên đã không còn khẽ khàng như trước mà trước nên lớn tiếng hơn, cũng không biết là người nào lên đỉnh trước, mà người còn lại cũng vui sướng mà tiếp bước theo.
"Tần Nguyệt Dao, nàng thật sự vô cùng..." mất hồn. Trong đầu Lưu Lê không khỏi nhảy ra một từ như vậy, nàng mệt rã trên người Tần Nguyệt Dao, hôn lên mái tóc của nàng ấy, nơi nào đó tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Thích không? Khốn kiếp, hiện tại biết ta là nữ tử phóng đãng thế nào rồi đúng không?" Hai tay Tần Nguyệt Dao vuốt ve qua lại lưng của Lưu Lê, thanh âm suy yếu vô lực.
"Làm sao lại phóng đãng, nàng mới không phải nữ tử phóng đãng." Lưu Lê nhẹ nhàng hôn lên trên trán của nàng, trên thân thể của nàng đặt vài nụ hôn, tay cũng không buông ra, ngược lại mười ngón tương khấu, càng thêm chặt chẽ, từ người Tần Nguyệt Dao nằm xuống kế bên, thỏa mãn mà ôm lấy nàng ấy tiến vào giấc ngủ.
Trước lúc mặt trời mọc, Tần Nguyệt Dao cố nén đau đớn giữa hai chân mà mặc lại y phục cũng đánh thức Lưu Lê đang ở bên trong mộng. Các nàng phải thời dịp thời điểm trời còn chưa sáng phải rời khỏi hoàng cung, nếu như chậm trễ Đoàn Can Trạch tất nhiên sẽ không để cho các nàng rời đi.
Thủ vệ nước Ảnh không tính là nghiêm cẩn, hai người thừa dịp sắc trời còn tối mà nhảy ra khỏi hoàng cung, đi được một lúc cũng không biết từ nơi nào lấy được ngựa mà chạy thẳng đến biên giới nước Ảnh. Đến nơi đó, Tần Nguyệt Dao không tiếp tục cưỡi ngựa nữa mà chuyển tới chỗ binh lính Đại Tần triều đang cắm trại, ra lệnh cho bọn họ lập túc hộ tống các nàng lên đường trở về Lạc tĩnh thành. Không rõ nàng ấy làm vậy với ý đồ gì, Lưu Lê rất muốn nói với nàng ấy không cần phải như vậy, hai người ngược lại có thể trở về hoàng cung Đại Tần triều thì sẽ nhanh hơn một chút. Chẳng qua là lời này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đoàn người khi đang đi ra bên ngoài đã bị mai phục.
Mười mấy tên hắc y nhân không biết từ nơi nào xuất hiện trong tay cầm đao cầm kiếm hướng những binh lính kia tấn công, bọn họ không ham chiến, mục tiêu chỉ cần có cơ hội là xông thẳng đến Tần Nguyệt Dao, lập tức thực hiện mưu đồ ám sát nàng ấy. Trong hỗn loạn, Lưu Lê che chở cho Tần Nguyệt ở phía sau, tay không cùng hắc y nhân đấu với nhau. Thời điểm rất nhanh không còn khí lực, hắc y nhân đã bị cung tiễn bắn chết, còn lại tất cả cũng căn cứ nguyên tắc chạy trốn quan trọng hơn, vội vã rời đi.
"Ha ha, thật đúng là tương tiễn hà thái cấp*. Đây cũng là ngươi ép ta!" Tần Nguyệt Dao nhìn phương hướng Lạc tĩnh thành nhàn nhạt nói, phân phó đội ngũ tiếp tục hướng về phía trước, mà nàng thì mang một con ngựa cùng Lưu Lê hướng đường nhỏ mà rời đi. Giống như là biết nghi ngờ của nàng, trên đường đi, Tần Nguyệt Dao nắm lấy bàn tay Lưu Lê đang ôm chặt bên hông mình, nói: "Cho dù phía trước có mai phục, thì cũng sẽ chọn ở đường lớn. Đường nhỏ này nha, trừ người kia, sẽ không có người nào ở chỗ này chờ chúng ta đâu."
*相煎何太急 – Tương tiễn hà thái cấp: Xuất phát từ bài thơ Thất bộ thi, câu chuyện và bài thơ này được ghi chép trong Thế thuyết tân ngữ. Câu chuyện về sự tương tàn của hai anh em Tào Phi và Tào Thực. Tào Phi ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực.
"Người kia? Người kia là ai vậy?"
Tần Nguyệt Dao ghìm chặt dây ngựa để cho ngựa dừng lại, chỉ là hướng về bóng trắng trước mặt nói: "Đây, còn không phải đã tới rồi sao?!"
"Thanh Nhiên?!" Lưu Lê đi theo Tần nhảy người xuống ngựa, đến khi thấy rõ ràng người đến là người nào thì nhất thời sửng sốt. Vẫn là một thân bạch y như cũ, vẫn là thanh trường kiếm kia, vẫn là gương mặt hờ hững mà tuyệt mỹ đó, người này, trừ Tiêu Thanh Nhiên ra thì còn ai vào đây?! Đã lâu rồi không gặp, lúc nàng ấy xuất hiện Lưu Lê đã mừng rỡ không ít, chẳng qua là tại sao ánh mắt Tiêu Thanh Nhiên nhìn nàng lại phức tạp đến như thế, thậm chí có chút ít ai oán nữa?!
"Vẫn còn Thanh Nhiên cơ đấy, nàng gọi nghe thân mật nhỉ!" Tần Nguyệt Dao nhéo một bên hông của Lưu Lê, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cũng không biết gió nào thổi người qua bên đó vậy, Lương vương kia thật sự không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, trời lạnh thế này mà cũng không cho ngươi mặc y phục dày hơn. Hắn không đau lòng, ta đây làm sư muội rất đau lòng nha!"
"Không cần ngươi giả mù sa mưa! Tần Nguyệt Dao, giao thứ đồ trong tay của ngươi ra đây, nếu không, đừng trách ta không để ý để tình cảm sư tỷ muội đồng môn!" Tiêu Thanh Nhiên rút kiếm chỉ hướng Tần Nguyệt Dao, trong chớp mắt ánh mắt liếc nhìn về phía Lưu Lê, trong nội tâm như bị bóp nghẹn.
Hôm đó, Lưu Lê một câu nói thích nàng mà làm cho nàng quấn quít không ngừng, thời điểm khi nàng đi tìm Lưu Lê mới phát hiện nàng ấy đã sớm không còn bóng dáng. Khó chịu, chua xót, chực khóc, cảm giác phức tạp cứ len lỏi trong lòng nàng, nàng mới phát hiện bản thân không muốn Lưu Lê rời đi. Mặc y phục đơn bạc giữa màn đêm tìm kiếm Lưu Lê khắp nơi, nhưng cho đến trời sáng cũng không tìm được một chút bóng dáng của nàng ấy. Lo lắng, khó chịu, gấp gáp, tâm tình nàng bị những cảm xúc hỗn tạp này hành hạ đã rất lâu. Nhưng giờ đây Lưu Lê, chẳng những làm phò mã của Tần Nguyệt Dao, lại còn cùng nàng ta thân mật như vậy.
Thích?! Chẳng lẽ nàng ấy thích mình là giả sao, chỉ là muốn trêu chọc nàng chứ chưa bao giờ động tâm sao?!
-------------------HẾT CHƯƠNG 74-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.