Chương 67: Phò Mã
Nam Mệnh Vũ
27/08/2021
"Giờ lành đã đến"
************************
Uống hay là không uống, đó là một vấn đề.
Lúc trước cũng từng xem trên phim truyền hình lấy độc để khảo nghiệm lưỡng tình duyệt của đối phương, hôm nay nhìn thấy thái giám bưng cái chén rượu kia, Lưu Lê cảm thấy nàng làm làm sao lại may mắn đến vậy được thử nghiệm tình tiết cẩu huyết này đây? Do dự mà hướng Tần Nguyệt Dao quăng ánh mắt cầu cứu, cho dù Lưu Lê là một người hiểu rõ chuyện sinh tử cũng không muốn chết không rõ ràng dưới rượu độc của Tần Nguyệt Dao. Huống chi, nếu như độc trong rượu không đủ liều, cho dù nàng không chết thì ngược lại cũng trở thành người thực vật chẳng phải là hại người hại mình sao?
Trong đầu có chút rối loạn, Lưu Lê nhận lấy rượu độc, vừa cảm thấy Tần Nguyệt Dao sẽ không độc ác tới mình muốn chơi chết mình thật. Tối hôm qua nói rõ ràng như vậy, nàng ta sao có thể hôm nay đem chén rượu độc này phá hủy kế hoạch của nàng ta chứ! Suy đi nghĩ lại, Lưu Lê kết luận Tần Nguyệt Dao là muốn màn kịch này diễn chân thật hơn một chút, nếu nàng ta muốn như vậy, vậy thì bản thân phải cùng nàng ta diễn cho trọn màn kịch này. Lưu Lê cầm chén rượu đưa lên môi của mình, thâm tình nhìn Tần Nguyệt Dao, nói: "Nguyệt Dao, tình cảm của ta đối với ngươi thiên địa chứng giám. Ngươi đã muốn biết ta yêu ngươi sâu đậm thế nào, như vậy hiện tại ta nói cho ngươi biết, tình yêu của ta đối với ngươi, cho dù là tam sinh tam thế cũng không giảm đi chút nào." Phi! Ta nói đều là nói dối! Lưu Lê ở trong lòng bổ sung thêm một câu, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén. Vốn tưởng rằng diễn xong màn này tất cả đều sẽ vui vẻ, nhưng đang lúc nàng nghĩ lúc này nên nói gì thêm, thì trước mắt đột ngột tối sầm mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại Lưu Lê đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, nàng nhấn nhấn một chút ở huyệt Thái Dương, chậm chạp quay đầu nhìn căn phòng xa lạ quanh mình, tự nhủ: "Chẳng lẽ ta đã chết sao? Tần Nguyệt Dao chết tiệt, lại bỏ độc trong rượu thật, đợi đến lúc gặp Diêm Vương ta nhất định đi cáo trạng nàng ta."
"Ha ha, Bổn cung cũng không đến mức đáng chết nha! Yên tâm đi, mạng của ngươi cứng như vậy Diêm Vương gia cũng lười thu nhận ngươi!" Một làn hương dễ ngửi phả vào mặt, vẫn là y phục đỏ thẫm như cũ, Tần Nguyệt Dao chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống cầm lấy bàn tay của Lưu lê, cười run rẩy hết cả người: "Bổn cung cũng không phải nhẫn tâm như ngươi nói, ở trong rượu mà hạ độc. Bổn cung chẳng qua là không muốn Hoàng huynh dài dòng, nói hoài nói không xong, mới ở trong rượu hạ xuống một chút mê dược. Chuyện này tạm thời xem như là xong rồi. Bổn cung đã bẩm báo Hoàng huynh hôn sự không cần tổ chức lớn, chỉ cần làm nghi lễ giản lược bái đường trong cung là đủ. Còn thời gian nha, liền định là giờ lành ngày kia!"
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Đầu óc Lưu Lê ngây ngất căn bản không đem lời nói của Tần Nguyệt Dao tiêu hóa hoàn toàn, nàng gượng chống đỡ mí mắt để bản thân không nhắm mắt lại lần nữa, đánh ngáp mấy lần.
"Bổn cung nói, chúng ta ngày kia liền bái đường thành thân. Mà ngươi, dĩ nhiên là Phò mã gia cũng Bổn cung!" Tần Nguyệt Dao rất là kiên nhẫn đem lời nói đơn giản lập lại lần nữa, nhìn vẻ mặt Lưu Lê từ kinh ngạc đến thất thần cũng không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì, lúc này mới bổ sung thêm: "Bổn cung nói chuyện trước giờ luôn giữ lời, sau khi thành thân Bổn cung sẽ ban có ngươi lệnh bài, đến lúc đó ngươi ở Vân Thư điện là được rồi."
"Vân Thư điện ở nơi nào?"
"Tất nhiên là trong cung. Yên Nhi của ngươi được Bổn cung an bài ở Vân Thư điện, ngày sau ngươi ở nơi đó thì mỗi ngày đều sẽ gặp được nàng ấy, đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Bất quá, Bổn cung nói trước, ngươi ở trong Vân Thư điện muốn thế nào thì làm thế đó Bổn cung có thể mở một mắt nhắm một mắt giả bộ chuyện gì cũng không biết. Nếu như ngươi làm loạn đến nơi khác, đừng trách Bổn cung đối với ngươi không khách sáo. Đến lúc đó đừng nói mỗi ngày cùng Yên Nhi của ngươi gặp nhau, chỉ sợ mặt đối mặt còn khó lắm đấy!" Tần Nguyệt Dao vuốt ve gương mặt của Lưu Lê, lần theo từ chiếc cằm trơn bóng của nàng ấy thì dừng lại ở hình xăm trên cổ nàng ấy, cúi người về phía trước đặt xuống một nụ hôn, lưu luyến không muốn rời đi.
"Ta biết rồi, còn chưa nói tới Hoàng cung căn bản ta cũng chưu quen thuộc, trừ Vân Thư điện ta còn có thể ở đâu nữa chứ!? Thiệt là!" Lưu Lê bị cánh môi mềm mại của nàng ấy làm cho có chút không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người về phía sau đầu giường, nói: "Ngươi có thể đừng động tay động chân với ta được hay không, ngươi thích động tay động chân như vậy thì đi động người khác đi! Ngươi đụng vô cổ ta, ngứa vô cùng!"
"Ngươi! Bỏ đi, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này cho ta, đến ngày thành thân sẽ có ma ma giúp ngươi mặc y phục." Tần Nguyệt Dao dở khóc dở cười đứng dậy, vốn là muốn thân cận với nàng ấy nhiều thêm, mà Lưu Lê nói chuyện lại hết lần ngay đến lần khác thật sự quá khó nghe. Huống chi, nàng còn những chuyện khác cần làm, chuyện đó đối với việc thân cận Lưu Lê càng quan trọng hơn.
Ở nơi tương tự như phủ Công chúa miễn cưỡng đau khổ thêm vài ngày, Lưu Lê vào buổi sáng ngày nào đó nghênh đón vị ma ma cầm hỉ phục trong tay. Tùy ý để các nàng hầu hạ đem hỉ phục mặc chỉnh tề, Lưu Lê quả thực không thể tin nổi được bản thân mình trong gương như thiên thần hạ phàm như vậy. Nhìn người trong đó mặc hỉ phục, Lưu Lê lúc này mới nhớ đến từ ngày hôm đó thì nàng cũng chưa có nhìn thấy Tần Nguyệt Dao, bị sự tò mò trong lòng quấy phá, nàng không ngừng suy đoán mấy ngày qua Tần Nguyệt Dao có thể sẽ đi làm những việc gì.
Hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, thời điểm các ma ma cùng hô lên "Giờ lành đã đến", Lưu Lê tùy ý để mấy người thái giám dẫn vào trong kim loan đại điện. Có lẽ là bởi vì Tần Nguyệt Dao yêu cầu tổ chức trong hoàng gia, nên ngoài trừ Tần Hiên còn có hai vị vương gia huynh đệ là Tần Hạo và Tần Dịch
Thấy Lưu Lê mặc một thân hỉ phục đỏ, ánh mắt phức tạp của Tần Hạo nhìn chằm chằm nàng ấy, cho đến lúc nàng ấy đi tới bên cạnh Tần Nguyệt Dao cũng đang mặc hỉ phục, lồng ngực hắn phập phồng suy nghĩ muốn tiến lên trước một bước, kết quả bị Tần Dịch kế bên túm lấy, lấy ánh mắt ngăn cản hành động cản rỡ của hắn.
"Nhất bái Thánh thượng!" Vị thái giám trung niên mặc mãng bào triển khai thánh chỉ cao giọng hô đọc, hai người cùng hướng Tần Hiên bái một lạy, sau đó hắn theo sát hô lên "Nhị bái thiên địa!" đợi sau khi Lưu Lê cùng Tần Nguyệt Dao xoay người hướng ra ngoại khoảng không rộng lớn trước mặt bái một lạy tới trời đất, hai người đợi vị thái giám trung niên hô một câu cuối cùng "Phu thê giao bái" thì hoàn thành nghi thức cưới bái. Nghi thức không xa hoa như đầy đủ trình tự, tâm tình Lưu Lê từ buổi sáng vẫn duy trì kích động và hưng phấn, bởi vì Tần Nguyệt Dao đã nói chỉ cần thành hôn với nàng ta có thể gặp được Yên Nhi, có thể mỗi ngày cùng nàng ấy sinh sống chung một chỗ.
Đèn lồng đại hỷ treo cao ở trên cửa phủ Công chúa. Trong phòng, Lưu Lê vén khăn voan đang che khuông mặt Tần Nguyệt Dao lên, hướng nàng ấy nở một nụ cười thật tươi, vươn tay, nói: "Màn diễn xong, ngươi nên đưa cho ta kim bài đi? Ta thật sự muốn đi đến Vân Thư điện tìm Yên Nhi ngay bây giờ!"
"Lưu Lê, ngươi thật không đem Bổn cung để vào trong mắt. Không nói đến thời điểm này cửa cung đã đóng, hôm nay lại là ngày ngươi cùng Bổn cung động phòng, phía ngoài tin tức người dõi theo cũng nhiều không kể xiết, ngay bây giờ nếu ngươi rời đi, ngày mai liền sẽ có người bẩm báo với Hoàng huynh nói ngươi cùng Bổn cung không thực hiện phu thê chi thực, đều là kết bè kết phái lừa gạt Thánh thượng, khi quân phạm thượng."
Tần Nguyệt Dao cởi hỉ phục trên người xuống, chỉ còn cái yếm và quần lót đứng bên cạnh giường, thân hình lại giống như rắn nước quấn lấy Lưu Lê, thời điểm nàng ấy không phát hiện liền cởi đi áo khoác ngoài của nàng ấy, nói: "Cho dù ngươi gấp gấp muốn đi thăm Yên Nhi của ngươi cũng phải đợi đến ngày mai đi cùng Bổn cung, tối nay là ngày đại hôn của Bổn cung và ngươi, cho dù không xem khế ước, ngươi thân là Phò mã cũng nên ôm Bổn cung, dỗ dành Bổn cung ngủ, không phải sao?" Tần Nguyệt Dao cười yêu mị, chỉ một cái chớp mắt đầy dụ hoặc, liền làm cho trái tim Lưu Lê nhảy chậm một nhịp. Không được tự nhiên kéo vòng eo của Tần Nguyệt Dao qua, Lưu Lê ôm lấy nàng ấy cùng nàng nằm trên chiếc giường mềm mại kia, lòng bàn tay đối với nàng mà nói đầy xúc cảm mềm mại làm nàng không muốn buông tay.
"Ngươi nói, sáng sớm ngày mai sẽ mang ta đi gặp Yên Nhi." Hô hấp Lưu Lê có chút nặng nề, nàng theo bản năng đem bàn tay dán chặt lên lưng của Tần Nguyệt Dao mà dao động. Ngắm gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc làm người ta hít thở không thông này, từ trong con ngươi của Lưu Lê đã nhìn thấy thân ảnh của nàng ấy.
Cặp nến long phượng vẫn còn đang chậm rãi đốt cháy, Tần Nguyệt Dao ở trên cổ của Lưu Lê mà phả ra nhiệt khí, trêu ghẹo nói: "Bổn cung trước nay luôn nói lời giữ lời. Lưu Lê, mảnh vải nịt ngực này quấn không thoải mái sao không tháo ra. Đỡ phải để ngươi hô hấp gấp gáp như vậy, ha ha."
"Ngươi biết ta là nữ tử?" Mặt của Lưu Lê có chút ửng hồng, nàng làm sao lại không biết ẩn ý của Tần Nguyệt Dao chứ! Rõ ràng, rõ ràng chính là mang theo dục vọng trêu đùa mình.
"Làm sao không biết đây? Ngươi thật đúng là tên ngốc." Tần Nguyệt Dao dùng ngón tay chọc chọc vào bụng của nàng ấy, làm cho hai đỉnh nhũ hoa như ẩn như hiện dưới áo yếm hiện lên trong mắt của Lưu Lê. Nàng rất có "ý tốt" đem tay thăm dò vào trong y phục của Lưu Lê, chậm rãi thay nàng ấy nới lỏng mảnh nịt ngực, nói : "Cái này, hẳn là có thể thoải mái ngủ ngon một giấc rồi nhỉ!"
"Ừ, ừ!" Lưu Lê chậm chạp gật đầu, tránh xa con ngươi đen láy đang nhìn chằm chằm của Tần Nguyệt Dao, nhắm mắt không nói gì. Ngủ ngon? Thật có thể ngủ ngon sao? Một vưu vật như vậy nằm ngay bên cạnh của nàng, thỉnh thoảng làm động tác quyến rũ, lại để mùi thơm trên người nàng ấy thổi qua mũi của Lưu Lê, một đêm như vậy, nhất định Lưu Lê sẽ mất ngủ.
---------------------HẾT CHƯƠNG 66-----------------------
************************
Uống hay là không uống, đó là một vấn đề.
Lúc trước cũng từng xem trên phim truyền hình lấy độc để khảo nghiệm lưỡng tình duyệt của đối phương, hôm nay nhìn thấy thái giám bưng cái chén rượu kia, Lưu Lê cảm thấy nàng làm làm sao lại may mắn đến vậy được thử nghiệm tình tiết cẩu huyết này đây? Do dự mà hướng Tần Nguyệt Dao quăng ánh mắt cầu cứu, cho dù Lưu Lê là một người hiểu rõ chuyện sinh tử cũng không muốn chết không rõ ràng dưới rượu độc của Tần Nguyệt Dao. Huống chi, nếu như độc trong rượu không đủ liều, cho dù nàng không chết thì ngược lại cũng trở thành người thực vật chẳng phải là hại người hại mình sao?
Trong đầu có chút rối loạn, Lưu Lê nhận lấy rượu độc, vừa cảm thấy Tần Nguyệt Dao sẽ không độc ác tới mình muốn chơi chết mình thật. Tối hôm qua nói rõ ràng như vậy, nàng ta sao có thể hôm nay đem chén rượu độc này phá hủy kế hoạch của nàng ta chứ! Suy đi nghĩ lại, Lưu Lê kết luận Tần Nguyệt Dao là muốn màn kịch này diễn chân thật hơn một chút, nếu nàng ta muốn như vậy, vậy thì bản thân phải cùng nàng ta diễn cho trọn màn kịch này. Lưu Lê cầm chén rượu đưa lên môi của mình, thâm tình nhìn Tần Nguyệt Dao, nói: "Nguyệt Dao, tình cảm của ta đối với ngươi thiên địa chứng giám. Ngươi đã muốn biết ta yêu ngươi sâu đậm thế nào, như vậy hiện tại ta nói cho ngươi biết, tình yêu của ta đối với ngươi, cho dù là tam sinh tam thế cũng không giảm đi chút nào." Phi! Ta nói đều là nói dối! Lưu Lê ở trong lòng bổ sung thêm một câu, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén. Vốn tưởng rằng diễn xong màn này tất cả đều sẽ vui vẻ, nhưng đang lúc nàng nghĩ lúc này nên nói gì thêm, thì trước mắt đột ngột tối sầm mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại Lưu Lê đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, nàng nhấn nhấn một chút ở huyệt Thái Dương, chậm chạp quay đầu nhìn căn phòng xa lạ quanh mình, tự nhủ: "Chẳng lẽ ta đã chết sao? Tần Nguyệt Dao chết tiệt, lại bỏ độc trong rượu thật, đợi đến lúc gặp Diêm Vương ta nhất định đi cáo trạng nàng ta."
"Ha ha, Bổn cung cũng không đến mức đáng chết nha! Yên tâm đi, mạng của ngươi cứng như vậy Diêm Vương gia cũng lười thu nhận ngươi!" Một làn hương dễ ngửi phả vào mặt, vẫn là y phục đỏ thẫm như cũ, Tần Nguyệt Dao chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống cầm lấy bàn tay của Lưu lê, cười run rẩy hết cả người: "Bổn cung cũng không phải nhẫn tâm như ngươi nói, ở trong rượu mà hạ độc. Bổn cung chẳng qua là không muốn Hoàng huynh dài dòng, nói hoài nói không xong, mới ở trong rượu hạ xuống một chút mê dược. Chuyện này tạm thời xem như là xong rồi. Bổn cung đã bẩm báo Hoàng huynh hôn sự không cần tổ chức lớn, chỉ cần làm nghi lễ giản lược bái đường trong cung là đủ. Còn thời gian nha, liền định là giờ lành ngày kia!"
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Đầu óc Lưu Lê ngây ngất căn bản không đem lời nói của Tần Nguyệt Dao tiêu hóa hoàn toàn, nàng gượng chống đỡ mí mắt để bản thân không nhắm mắt lại lần nữa, đánh ngáp mấy lần.
"Bổn cung nói, chúng ta ngày kia liền bái đường thành thân. Mà ngươi, dĩ nhiên là Phò mã gia cũng Bổn cung!" Tần Nguyệt Dao rất là kiên nhẫn đem lời nói đơn giản lập lại lần nữa, nhìn vẻ mặt Lưu Lê từ kinh ngạc đến thất thần cũng không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì, lúc này mới bổ sung thêm: "Bổn cung nói chuyện trước giờ luôn giữ lời, sau khi thành thân Bổn cung sẽ ban có ngươi lệnh bài, đến lúc đó ngươi ở Vân Thư điện là được rồi."
"Vân Thư điện ở nơi nào?"
"Tất nhiên là trong cung. Yên Nhi của ngươi được Bổn cung an bài ở Vân Thư điện, ngày sau ngươi ở nơi đó thì mỗi ngày đều sẽ gặp được nàng ấy, đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Bất quá, Bổn cung nói trước, ngươi ở trong Vân Thư điện muốn thế nào thì làm thế đó Bổn cung có thể mở một mắt nhắm một mắt giả bộ chuyện gì cũng không biết. Nếu như ngươi làm loạn đến nơi khác, đừng trách Bổn cung đối với ngươi không khách sáo. Đến lúc đó đừng nói mỗi ngày cùng Yên Nhi của ngươi gặp nhau, chỉ sợ mặt đối mặt còn khó lắm đấy!" Tần Nguyệt Dao vuốt ve gương mặt của Lưu Lê, lần theo từ chiếc cằm trơn bóng của nàng ấy thì dừng lại ở hình xăm trên cổ nàng ấy, cúi người về phía trước đặt xuống một nụ hôn, lưu luyến không muốn rời đi.
"Ta biết rồi, còn chưa nói tới Hoàng cung căn bản ta cũng chưu quen thuộc, trừ Vân Thư điện ta còn có thể ở đâu nữa chứ!? Thiệt là!" Lưu Lê bị cánh môi mềm mại của nàng ấy làm cho có chút không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người về phía sau đầu giường, nói: "Ngươi có thể đừng động tay động chân với ta được hay không, ngươi thích động tay động chân như vậy thì đi động người khác đi! Ngươi đụng vô cổ ta, ngứa vô cùng!"
"Ngươi! Bỏ đi, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này cho ta, đến ngày thành thân sẽ có ma ma giúp ngươi mặc y phục." Tần Nguyệt Dao dở khóc dở cười đứng dậy, vốn là muốn thân cận với nàng ấy nhiều thêm, mà Lưu Lê nói chuyện lại hết lần ngay đến lần khác thật sự quá khó nghe. Huống chi, nàng còn những chuyện khác cần làm, chuyện đó đối với việc thân cận Lưu Lê càng quan trọng hơn.
Ở nơi tương tự như phủ Công chúa miễn cưỡng đau khổ thêm vài ngày, Lưu Lê vào buổi sáng ngày nào đó nghênh đón vị ma ma cầm hỉ phục trong tay. Tùy ý để các nàng hầu hạ đem hỉ phục mặc chỉnh tề, Lưu Lê quả thực không thể tin nổi được bản thân mình trong gương như thiên thần hạ phàm như vậy. Nhìn người trong đó mặc hỉ phục, Lưu Lê lúc này mới nhớ đến từ ngày hôm đó thì nàng cũng chưa có nhìn thấy Tần Nguyệt Dao, bị sự tò mò trong lòng quấy phá, nàng không ngừng suy đoán mấy ngày qua Tần Nguyệt Dao có thể sẽ đi làm những việc gì.
Hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, thời điểm các ma ma cùng hô lên "Giờ lành đã đến", Lưu Lê tùy ý để mấy người thái giám dẫn vào trong kim loan đại điện. Có lẽ là bởi vì Tần Nguyệt Dao yêu cầu tổ chức trong hoàng gia, nên ngoài trừ Tần Hiên còn có hai vị vương gia huynh đệ là Tần Hạo và Tần Dịch
Thấy Lưu Lê mặc một thân hỉ phục đỏ, ánh mắt phức tạp của Tần Hạo nhìn chằm chằm nàng ấy, cho đến lúc nàng ấy đi tới bên cạnh Tần Nguyệt Dao cũng đang mặc hỉ phục, lồng ngực hắn phập phồng suy nghĩ muốn tiến lên trước một bước, kết quả bị Tần Dịch kế bên túm lấy, lấy ánh mắt ngăn cản hành động cản rỡ của hắn.
"Nhất bái Thánh thượng!" Vị thái giám trung niên mặc mãng bào triển khai thánh chỉ cao giọng hô đọc, hai người cùng hướng Tần Hiên bái một lạy, sau đó hắn theo sát hô lên "Nhị bái thiên địa!" đợi sau khi Lưu Lê cùng Tần Nguyệt Dao xoay người hướng ra ngoại khoảng không rộng lớn trước mặt bái một lạy tới trời đất, hai người đợi vị thái giám trung niên hô một câu cuối cùng "Phu thê giao bái" thì hoàn thành nghi thức cưới bái. Nghi thức không xa hoa như đầy đủ trình tự, tâm tình Lưu Lê từ buổi sáng vẫn duy trì kích động và hưng phấn, bởi vì Tần Nguyệt Dao đã nói chỉ cần thành hôn với nàng ta có thể gặp được Yên Nhi, có thể mỗi ngày cùng nàng ấy sinh sống chung một chỗ.
Đèn lồng đại hỷ treo cao ở trên cửa phủ Công chúa. Trong phòng, Lưu Lê vén khăn voan đang che khuông mặt Tần Nguyệt Dao lên, hướng nàng ấy nở một nụ cười thật tươi, vươn tay, nói: "Màn diễn xong, ngươi nên đưa cho ta kim bài đi? Ta thật sự muốn đi đến Vân Thư điện tìm Yên Nhi ngay bây giờ!"
"Lưu Lê, ngươi thật không đem Bổn cung để vào trong mắt. Không nói đến thời điểm này cửa cung đã đóng, hôm nay lại là ngày ngươi cùng Bổn cung động phòng, phía ngoài tin tức người dõi theo cũng nhiều không kể xiết, ngay bây giờ nếu ngươi rời đi, ngày mai liền sẽ có người bẩm báo với Hoàng huynh nói ngươi cùng Bổn cung không thực hiện phu thê chi thực, đều là kết bè kết phái lừa gạt Thánh thượng, khi quân phạm thượng."
Tần Nguyệt Dao cởi hỉ phục trên người xuống, chỉ còn cái yếm và quần lót đứng bên cạnh giường, thân hình lại giống như rắn nước quấn lấy Lưu Lê, thời điểm nàng ấy không phát hiện liền cởi đi áo khoác ngoài của nàng ấy, nói: "Cho dù ngươi gấp gấp muốn đi thăm Yên Nhi của ngươi cũng phải đợi đến ngày mai đi cùng Bổn cung, tối nay là ngày đại hôn của Bổn cung và ngươi, cho dù không xem khế ước, ngươi thân là Phò mã cũng nên ôm Bổn cung, dỗ dành Bổn cung ngủ, không phải sao?" Tần Nguyệt Dao cười yêu mị, chỉ một cái chớp mắt đầy dụ hoặc, liền làm cho trái tim Lưu Lê nhảy chậm một nhịp. Không được tự nhiên kéo vòng eo của Tần Nguyệt Dao qua, Lưu Lê ôm lấy nàng ấy cùng nàng nằm trên chiếc giường mềm mại kia, lòng bàn tay đối với nàng mà nói đầy xúc cảm mềm mại làm nàng không muốn buông tay.
"Ngươi nói, sáng sớm ngày mai sẽ mang ta đi gặp Yên Nhi." Hô hấp Lưu Lê có chút nặng nề, nàng theo bản năng đem bàn tay dán chặt lên lưng của Tần Nguyệt Dao mà dao động. Ngắm gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc làm người ta hít thở không thông này, từ trong con ngươi của Lưu Lê đã nhìn thấy thân ảnh của nàng ấy.
Cặp nến long phượng vẫn còn đang chậm rãi đốt cháy, Tần Nguyệt Dao ở trên cổ của Lưu Lê mà phả ra nhiệt khí, trêu ghẹo nói: "Bổn cung trước nay luôn nói lời giữ lời. Lưu Lê, mảnh vải nịt ngực này quấn không thoải mái sao không tháo ra. Đỡ phải để ngươi hô hấp gấp gáp như vậy, ha ha."
"Ngươi biết ta là nữ tử?" Mặt của Lưu Lê có chút ửng hồng, nàng làm sao lại không biết ẩn ý của Tần Nguyệt Dao chứ! Rõ ràng, rõ ràng chính là mang theo dục vọng trêu đùa mình.
"Làm sao không biết đây? Ngươi thật đúng là tên ngốc." Tần Nguyệt Dao dùng ngón tay chọc chọc vào bụng của nàng ấy, làm cho hai đỉnh nhũ hoa như ẩn như hiện dưới áo yếm hiện lên trong mắt của Lưu Lê. Nàng rất có "ý tốt" đem tay thăm dò vào trong y phục của Lưu Lê, chậm rãi thay nàng ấy nới lỏng mảnh nịt ngực, nói : "Cái này, hẳn là có thể thoải mái ngủ ngon một giấc rồi nhỉ!"
"Ừ, ừ!" Lưu Lê chậm chạp gật đầu, tránh xa con ngươi đen láy đang nhìn chằm chằm của Tần Nguyệt Dao, nhắm mắt không nói gì. Ngủ ngon? Thật có thể ngủ ngon sao? Một vưu vật như vậy nằm ngay bên cạnh của nàng, thỉnh thoảng làm động tác quyến rũ, lại để mùi thơm trên người nàng ấy thổi qua mũi của Lưu Lê, một đêm như vậy, nhất định Lưu Lê sẽ mất ngủ.
---------------------HẾT CHƯƠNG 66-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.