Chương 40
Nhii_Min
13/04/2022
Một buổi sáng với những ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng tinh nghịch chiếu vào gương mặt xinh đẹp của Khả Ái khiến cô nhăn mày khó chịu, cô chớp chớp đôi mắt vài cái để làm quen với ánh sáng, cô nhìn xuống cái người đang bị cô ôm chặt trong lòng ngực, từng đợt hơi thở ấm áp của người đó phả vào cổ cô làm cho cô có chút nhột, cô đưa tay lướt nhẹ các đường nét trên gương mặt của người kia, mắt, mũi, môi, toàn bộ cô đều muốn khắc sâu vào tâm trí, chợt tay cô khựng lại mắt nhìn vào những đoá hoa màu đo đỏ ngự trị trên cái cổ trắng ngần và vài đoá nằm rải rác trên xương quai xanh kiêu hãnh của người kia, lúc này những hình ảnh của hai người diễn ra tối qua từng chút ùa về chiếm lấy tâm trí của Khả Ái.
Bây giờ Uyển Nhi em ấy là của cô. Lê Hoàng Uyển Nhi chính thức thuộc về Trần Khả Ái rồi. Ôi, hạnh phúc chết mất thôi. Cô cảm thấy vui vẻ bất thường, môi vẽ nên một nụ cười rất đẹp, phải nói là đẹp nhất từ trước đến giờ. Cô cuối đầu nhẹ hôn lên trán Uyển Nhi rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Lát sau, cô bước ra với một bộ đồ thoải mái. Mở cửa phòng và đi xuống nhà bếp. Hôm nay cô muốn nấu cho em người yêu bữa sáng để hồi phục thể lực sau "trận chiến" tối qua.
-Đại tiểu thư muốn ăn gì cứ nói tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho ạ. Vị giúp việc đã có tuổi lên tiếng khi thấy Khả Ái bước xuống bếp, xoăn tay áo lên mở tủ lạnh lấy ra vài món để chế biến.
-Con muốn tự tay nấu, bà có thể làm việc khác. Khả Ái dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn bà giúp việc rồi nở nụ cười.
Còn về phần bà giúp việc thì đứng hình bởi nụ cười đó. Đại tiểu thư đang cười đó sao ?! Đây là lần đầu tiên bà thấy Đại tiểu thư cười đấy. Thật không thể tin được mà. Từ hồi ông chủ dắt tiểu thư về nhà thì trên mặt cô tuyệt nhiên chẳng có chút gì gọi là biểu cảm cả, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố cô đều không thể hiện ra bên ngoài, trên mặt cô lúc nào cũng ẩn hiện những tia lạnh lùng đáng sợ, người làm trong nhà ai ai cũng phải khiếp sợ, tránh xa, kẻo rước vạ vào thân thì khổ. Nhưng bà ấy biết Khả Ái không phải đứa trẻ khó gần như thế, đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, đằng sau lớp vỏ bọc ấy là cả một vùng trời đau thương lẫn nước mắt dành cho người mẹ quá cố của Khả Ái. Vì thế bà rất thương Khả Ái.
-À ừm, để tôi giúp Đại tiểu thư một tay nhé !
-Hmm, như vậy cũng được ạ.
Nói rồi hai người một già một trẻ bắt tay vào công việc nấu nướng. Sau một hồi "vật lộn với đống đồ ăn trên bàn" thì cuối cùng hai người cũng làm xong tất cả những món ăn và bày biện chúng lên bàn. Khả Ái đứng nhìn thành quả của mình mà vui vẻ. Cô cảm ơn bà giúp việc rồi nhanh chóng lên lầu gọi con mèo nhỏ ham ngủ kia dậy
Khả Ái mở tung cửa sổ ra làm cho những tia nắng bị nhốt bên ngoài được dịp tràn vào trong phòng. Rồi cô bước đến bên chiếc giường, nơi mà có một cục bông đang chơi trò trốn tìm trong cái mền kia
-Bảo bối à~~ Sáng rồi dậy đi em. Khả Ái hôn lên trán Uyển Nhi.
-Ưmm, cho em 5 phút nữa thôi~~ Uyển Nhi trả lời bằng giọng ngáy ngủ, hết sức đáng yêu.
-Chị đã nấu bữa sáng cho em rồi, nếu không dậy chị sẽ ăn hết cho xem, còn nữa sẽ không mua kem cho em nữa. Khả Ái đe doạ
-Nhưng cả người em đau lắm, không đi được. Uyển Nhi chui đầu ra ngoài chăn ấm ức nói. Cái đồ không biết tiết chế Trần Khả Ái. Tối qua được nước làm tới hại cô sáng nay nhấc người cũng khó nữa ah
-Chị xin lỗi. Để chị bế em vào phòng tắm nhé ! Khả Ái tự trách bản thân tối qua tại sao không biết kiềm chế
Uyển Nhi gật đầu. Khả Ái nhận được sự đồng ý của mèo nhỏ nên lập tức bế Uyển Nhi vào phòng tắm. Cô điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp rồi cô đi đến chỗ Uyển Nhi định giúp người ta tắm.
-Yahh, chị định làm gì vậy ?! Uyển Nhi nhìn Khả Ái đang từ từ tiến lại gần mình, mặt có chút gian nên cô vội đan chéo hai tay trước ngực mình để phòng thủ
-Giúp em tắm. Khả Ái trả lời tỉnh bơ
-Em...em tự làm được rồi. Chị mau ra ngoài đi. Bất chợt một loạt hình ảnh nóng bỏng của tối qua liên tục tấn công lấy tâm trí của Uyển Nhi khiến cô sắc mặt càng ngày càng đỏ.
-Có gì của em mà chị chưa thấy đâu. Khả Ái càng lúc càng tiến lại gần hơn
-Yahh, biếи ŧɦái. Mau ra khỏi đây ngay. Nhờ câu nói của Khả Ái mà gương mặt Uyển Nhi lại nhiễm thêm một tầng đỏ ửng nữa rồi
-Haha, okay okay. Chị đợi em dưới lầu nhé. Nhanh lên đấy. À mà, tối qua em rất quyến rũ nha~~
-Yahh, sắc lang. Đồ đáng ghét. Cái đồ không biết xấu hổ. Yahh Em ghét chị.
Uyển Nhi chỉ biết la hét trong phòng tắm vọng ra ngoài. Cô thật tức chết mà. Cô trút bỏ hết quần áo rồi đứng nhìn thân thể mình trước tấm gương lớn trong phòng tắm. Mặt cô lần nữa đỏ ửng khi thấy những vết màu đo đỏ do tên đáng ghét kia để lại, nhằm đánh dấu chủ quyền. Nhưng rất nhanh sau đó cô lại nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.
Bây giờ Uyển Nhi em ấy là của cô. Lê Hoàng Uyển Nhi chính thức thuộc về Trần Khả Ái rồi. Ôi, hạnh phúc chết mất thôi. Cô cảm thấy vui vẻ bất thường, môi vẽ nên một nụ cười rất đẹp, phải nói là đẹp nhất từ trước đến giờ. Cô cuối đầu nhẹ hôn lên trán Uyển Nhi rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Lát sau, cô bước ra với một bộ đồ thoải mái. Mở cửa phòng và đi xuống nhà bếp. Hôm nay cô muốn nấu cho em người yêu bữa sáng để hồi phục thể lực sau "trận chiến" tối qua.
-Đại tiểu thư muốn ăn gì cứ nói tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho ạ. Vị giúp việc đã có tuổi lên tiếng khi thấy Khả Ái bước xuống bếp, xoăn tay áo lên mở tủ lạnh lấy ra vài món để chế biến.
-Con muốn tự tay nấu, bà có thể làm việc khác. Khả Ái dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn bà giúp việc rồi nở nụ cười.
Còn về phần bà giúp việc thì đứng hình bởi nụ cười đó. Đại tiểu thư đang cười đó sao ?! Đây là lần đầu tiên bà thấy Đại tiểu thư cười đấy. Thật không thể tin được mà. Từ hồi ông chủ dắt tiểu thư về nhà thì trên mặt cô tuyệt nhiên chẳng có chút gì gọi là biểu cảm cả, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố cô đều không thể hiện ra bên ngoài, trên mặt cô lúc nào cũng ẩn hiện những tia lạnh lùng đáng sợ, người làm trong nhà ai ai cũng phải khiếp sợ, tránh xa, kẻo rước vạ vào thân thì khổ. Nhưng bà ấy biết Khả Ái không phải đứa trẻ khó gần như thế, đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, đằng sau lớp vỏ bọc ấy là cả một vùng trời đau thương lẫn nước mắt dành cho người mẹ quá cố của Khả Ái. Vì thế bà rất thương Khả Ái.
-À ừm, để tôi giúp Đại tiểu thư một tay nhé !
-Hmm, như vậy cũng được ạ.
Nói rồi hai người một già một trẻ bắt tay vào công việc nấu nướng. Sau một hồi "vật lộn với đống đồ ăn trên bàn" thì cuối cùng hai người cũng làm xong tất cả những món ăn và bày biện chúng lên bàn. Khả Ái đứng nhìn thành quả của mình mà vui vẻ. Cô cảm ơn bà giúp việc rồi nhanh chóng lên lầu gọi con mèo nhỏ ham ngủ kia dậy
Khả Ái mở tung cửa sổ ra làm cho những tia nắng bị nhốt bên ngoài được dịp tràn vào trong phòng. Rồi cô bước đến bên chiếc giường, nơi mà có một cục bông đang chơi trò trốn tìm trong cái mền kia
-Bảo bối à~~ Sáng rồi dậy đi em. Khả Ái hôn lên trán Uyển Nhi.
-Ưmm, cho em 5 phút nữa thôi~~ Uyển Nhi trả lời bằng giọng ngáy ngủ, hết sức đáng yêu.
-Chị đã nấu bữa sáng cho em rồi, nếu không dậy chị sẽ ăn hết cho xem, còn nữa sẽ không mua kem cho em nữa. Khả Ái đe doạ
-Nhưng cả người em đau lắm, không đi được. Uyển Nhi chui đầu ra ngoài chăn ấm ức nói. Cái đồ không biết tiết chế Trần Khả Ái. Tối qua được nước làm tới hại cô sáng nay nhấc người cũng khó nữa ah
-Chị xin lỗi. Để chị bế em vào phòng tắm nhé ! Khả Ái tự trách bản thân tối qua tại sao không biết kiềm chế
Uyển Nhi gật đầu. Khả Ái nhận được sự đồng ý của mèo nhỏ nên lập tức bế Uyển Nhi vào phòng tắm. Cô điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp rồi cô đi đến chỗ Uyển Nhi định giúp người ta tắm.
-Yahh, chị định làm gì vậy ?! Uyển Nhi nhìn Khả Ái đang từ từ tiến lại gần mình, mặt có chút gian nên cô vội đan chéo hai tay trước ngực mình để phòng thủ
-Giúp em tắm. Khả Ái trả lời tỉnh bơ
-Em...em tự làm được rồi. Chị mau ra ngoài đi. Bất chợt một loạt hình ảnh nóng bỏng của tối qua liên tục tấn công lấy tâm trí của Uyển Nhi khiến cô sắc mặt càng ngày càng đỏ.
-Có gì của em mà chị chưa thấy đâu. Khả Ái càng lúc càng tiến lại gần hơn
-Yahh, biếи ŧɦái. Mau ra khỏi đây ngay. Nhờ câu nói của Khả Ái mà gương mặt Uyển Nhi lại nhiễm thêm một tầng đỏ ửng nữa rồi
-Haha, okay okay. Chị đợi em dưới lầu nhé. Nhanh lên đấy. À mà, tối qua em rất quyến rũ nha~~
-Yahh, sắc lang. Đồ đáng ghét. Cái đồ không biết xấu hổ. Yahh Em ghét chị.
Uyển Nhi chỉ biết la hét trong phòng tắm vọng ra ngoài. Cô thật tức chết mà. Cô trút bỏ hết quần áo rồi đứng nhìn thân thể mình trước tấm gương lớn trong phòng tắm. Mặt cô lần nữa đỏ ửng khi thấy những vết màu đo đỏ do tên đáng ghét kia để lại, nhằm đánh dấu chủ quyền. Nhưng rất nhanh sau đó cô lại nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.