Chương 70: Buổi casting (1)
Tư Không Vũ Tịch
05/06/2021
"Ủa, có chuyện gì vậy nhỉ?"
Hàm Chi ngơ ngác nhìn sang Quỳnh Giang mà hỏi lại. Những bạn học khác và cả những sinh viên trong trường đều đang chạy ngược hướng với Hàm Chi và Quỳnh Giang. Hai người bọn họ đi vào lớp học còn đám người khác thì lại chạy từ trong lớp ra ngoài.
"Tớ cũng không biết. Tớ cũng giống cậu mới vào trường mà"
Quỳnh Giang cũng không hiểu chuyện gì giống như Hàm Chi, vì vậy chỉ có thể nhún vai trả lời.
"Để tớ kiếm người nào hỏi thử coi".
Quỳnh Giang nói xong nhanh chóng ngó xung quanh coi có ai quen không để nắm lại hỏi chuyện. Trong lúc Quỳnh Giang đang loay hoay tìm người thì trên trán Hàm Chi lại bị ai đó cốc đầu một cái, đau điếng.
Hàm Chi hô lớn một tiếng sau đó tức giận mà quay lại tìm thủ phạm vừa dám cốc đầu cô. Hàm Chi rất nhanh đã biết được người nào vừa ra tay đánh mình. Thế nhưng người này cô lại không dám ra tay đánh lại, cũng không dám mắng gì nhiều.
"Tân Quân. Cậu rảnh lắm hả? Sao tự dưng cốc đầu tôi".
Hàm Chi không hài lòng mà nhăn mặt nhìn người con trai trước mặt hỏi lại. Đúng vậy, người vừa ra tay cốc đầu Hàm Chi là chàng trai xuất sắc nhất của lớp cô. Hot boy Tân Quân, nhà giàu, mặt đẹp, soái, ngầu. Dùng bao nhiêu từ cũng không thể nào nói rõ hết được phong độ của cậu ta. Vì vậy chỉ có thể tóm lại là con nhà người ta, idol của mọi nhà mà thôi.
Tân Quân sau khi cốc đầu Hàm Chi thì ung dung đứng đó mà nhìn cô. Sau khi nghe thấy Hàm Chi phụng phịu hỏi thì bỗng phì cười.
“Vì cậu quá ngốc thôi"
Tân Quân nhún vai, nói thản nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra hết,
"Người ta đều đi tranh phần tốt hết rồi, hai người còn lóng nga lóng ngóng đứng đây thì làm sao đuổi kịp hả?"
"Tranh phần tốt? Tranh phần tốt gì cơ? Ở đâu? Nói đi để tôi đến tranh nào. Hừ. Tôi tranh để coi ai có thể thắng nổi tôi?" Quỳnh Giang đứng một bên thấy người vừa xuất hiện là Tân Quân thì có hơi e dè. Cô và cậu trai nổi tiếng này không có chút quen biết gì cả, hơn nữa Tân Quân nổi tiếng là khó gần. Vì vậy nên Quỳnh Giang chỉ định đứng nép một bên nghe Tân Quân và Hàm Chi nói chuyện. Thế nhưng cô nàng vừa nghe Tân Quân nói đến có chuyện tốt đang tranh giành thì liền không kiềm chế được bản năng hiếu thắng của mình. Quỳnh Giang xoăn tay áo lên mà nhào đến chỗ của Tân Quân, hùng hồ nói.
"Mọi người đang chạy đi đó thôi. Cậu còn đứng đây mà đòi phần thắng. Mơ tưởng".
Tân Quân liếc nhìn Quỳnh Giang, không nể nang gì mà thẳng thắn đả kích cô nàng. Quỳnh Giang bị lời nói của Tân Quân làm nghẹn họng, không thể nào nói tiếp được nữa. Gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
Hàm Chi nhìn gương mặt nín nhịn của Quỳnh Giang, cảm thấy không nỡ nhìn tiếp nên vội vàng năn nỉ Tân Quân dùm cô bạn. Nếu hiện tại không cho Quỳnh Giang biết chuyện gì đang xảy ra không khéo cô nàng sẽ phát điên mất.
"Thôi được rồi. Cậu đừng có mà úp mở nữa. Tân Quân. Cậu nói thử coi có chuyện gì mà mọi người trở nên vội vã như vậy hả?"
“Chẳng phải hôm trước đã có thông báo lúc ra về rồi sao. Hai người không nghe thấy à?”
Tân Quân nhíu mày nhìn Hàm Chi mà hỏi lại.
Hàm Chi và Quỳnh Giang đều im lặng không nói. Thông báo lúc ra về? Nhưng vừa hết tiết thì Quỳnh Giang đã kéo Hàm Chi đi trung tâm mua sắm rồi thì phải. Hình như đúng là lúc đó cô có nghe loáng thoáng tiếng micro của cô giáo. Nhưng vì Quỳnh Giang hối quá nên Hàm Chi cũng không đứng lại nghe thử. Cô nghĩ chắc cũng chỉ là thông báo về chuyện học thôi, hôm sau lên lớp học lại cũng được. Ai ngờ lại có vụ gì hot như này. Vậy ra do Quỳnh Giang ham mê shopping mà bỏ lỡ việc tốt rồi à? Tân Quân nhìn thấy Hàm Chi và Quỳnh Giang đồng loạt đứng đơ ra thì biết ngay hai cô nàng này không chịu nghe thông báo rồi.
Tân Quân thở dài một tiếng sau đó mới tốt bụng mà nói cho Hàm Chi và Quỳnh Giang nghe.
“Chuyện là có nhà đầu tư đến trường mình tuyển chọn diễn viên. Đoàn này ưu tiên diễn viên chính cho trường mình đó. Tuy là chỉ được chọn một là nữ chính hay là nam chính thôi nhưng cũng đủ hấp dẫn cho đám sinh viên của trường rồi. Hai cậu cũng biết là đối với sinh viên thì lưu lượng diễn rất ít. Đa số chỉ có thể nhận vai quần chúng hoặc vai phụ của phụ mà thôi. Giờ một đoàn phim lớn đầu tư khổng lồ lại ưu tiên vai diễn chính cho sinh viên trường mình. Bọn họ không chạy đi tranh sao? Đang diễn ra casting ngay hội trường kia kìa. Người ta đã đi đăng ký từ lâu rồi làm gì còn đến lượt mấy đứa lơ ngơ như hai cậu chứ?"
Tân Quân nói xong thì lắc lắc đầu cảm thán, tỏ ra nuối tiếc cũng tỏ ra chán nản giống như đang khuyên dạy trẻ nhỏ. Còn Tân Quân ở vai trưởng bối, thấy đám nhỏ không biết phấn đầu mà không hài lòng.
"Vậy cơ á? Chết tiệt thật. Biết vậy hôm đó đã không đi mua sắm rồi."
Quỳnh Giang vừa nghe xong thì đã tiếc hận mà đập mạnh tay nói.
"Ơ. Vậy sao cậu lại còn đứng đây? Sao không lo đi tham gia casting đi. Đây là cơ hội tốt cho cậu còn gì?”
Hàm Chi nghe xong thì cũng cảm thấy tiếc nuối như Quỳnh Giang. Nhưng nhiều hơn hết là bất ngờ vì Tân Quân đang ở đây.
Chẳng phải Tân Quân cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá ở trong trường còn gì? Nếu Tân Quân đi tranh suất diễn nam chính thì phần trăm được chọn đã là hơn chín mươi phần trăm rồi. Bất cứ thầy cô nào dạy Tân Quân đều cảm thán anh ta sẽ là ngôi sao tương lai. Ngoại hình tốt lại có tài năng, ai ai cũng sẽ đều đề cử Tân Quân. Nếu Tân Quân tham gia thì đương nhiên sẽ được bỏ phiếu tuyệt đối bởi thầy cô trong trường rồi.
"Tớ à? Tớ thì không quan tâm lắm." Tân Quân nhún vai, thản nhiên nói.
“Cậu xem tớ phải tranh giành với bọn họ à? Vai diễn này tớ nắm trong tay chắc rồi. Không cần phải với "
"Hừ. Đồ tự cao"
Quỳnh Giang nghe Tân Quân nói thì thè lưỡi ra mà châm chọc. Bộ dạng của Tân Quân lúc này không khác gì thái tử gia trong showbiz rồi chắc.
“Cậu cứ dửng dưng vậy đi. Hồi thì bị rớt vai diễn nam chính thì coi tôi cười vô mặt cậu thế nào. Không phải khi nãy cậu nói chỉ chọn nam hoặc nữ chính thôi à? Nam chính thì có thể là do cậu nắm chắc phần thắng đi. Nhưng còn về nữ chính thì sao? Cậu đừng quên trong trường còn có nhiều mỹ nữ hot như vậy? Coi chừng đạo diễn người ta thích mấy em gái xinh tươi trẻ trung mà chọn vai nữ chính, đá đầu nam diễn viên kiêu ngạo như cậu đi từ vòng giữ xe không biết chừng".
Quỳnh Giang cũng không phải vừa, cô độc mồm độc miệng mà trù ẻo Tân Quân bị rớt vai diễn.
"Ha ha. Chuyện đó có xảy ra thì cũng liên quan gì tới tôi chứ?"
Tân Quân vẫn bộ dạng không quan tâm chuyện của người khác. Đối với anh có tranh được vai diễn này hay không cũng như vậy thôi. Thật ra Tân Quân cũng chỉ là tham gia cho vui theo yêu cầu của thầy cô trong trường. Đến cả việc đăng ký danh sách cũng là thầy dạy diễn xuất đăng ký dùm anh.
"Mà cậu bới châm chọc tôi đi. Cậu lo cho cậu với Tiểu Chi đi là vừa. Người ta đăng ký danh sách hết rồi mà giờ hai cậu còn đứng đây hỏi chuyện gì đang xảy ra. Không thấy muộn rồi à?" Tân Quân nhướng mày ra vẻ bí ẩn.
Hàm Chi ngơ ngác nhìn sang Quỳnh Giang mà hỏi lại. Những bạn học khác và cả những sinh viên trong trường đều đang chạy ngược hướng với Hàm Chi và Quỳnh Giang. Hai người bọn họ đi vào lớp học còn đám người khác thì lại chạy từ trong lớp ra ngoài.
"Tớ cũng không biết. Tớ cũng giống cậu mới vào trường mà"
Quỳnh Giang cũng không hiểu chuyện gì giống như Hàm Chi, vì vậy chỉ có thể nhún vai trả lời.
"Để tớ kiếm người nào hỏi thử coi".
Quỳnh Giang nói xong nhanh chóng ngó xung quanh coi có ai quen không để nắm lại hỏi chuyện. Trong lúc Quỳnh Giang đang loay hoay tìm người thì trên trán Hàm Chi lại bị ai đó cốc đầu một cái, đau điếng.
Hàm Chi hô lớn một tiếng sau đó tức giận mà quay lại tìm thủ phạm vừa dám cốc đầu cô. Hàm Chi rất nhanh đã biết được người nào vừa ra tay đánh mình. Thế nhưng người này cô lại không dám ra tay đánh lại, cũng không dám mắng gì nhiều.
"Tân Quân. Cậu rảnh lắm hả? Sao tự dưng cốc đầu tôi".
Hàm Chi không hài lòng mà nhăn mặt nhìn người con trai trước mặt hỏi lại. Đúng vậy, người vừa ra tay cốc đầu Hàm Chi là chàng trai xuất sắc nhất của lớp cô. Hot boy Tân Quân, nhà giàu, mặt đẹp, soái, ngầu. Dùng bao nhiêu từ cũng không thể nào nói rõ hết được phong độ của cậu ta. Vì vậy chỉ có thể tóm lại là con nhà người ta, idol của mọi nhà mà thôi.
Tân Quân sau khi cốc đầu Hàm Chi thì ung dung đứng đó mà nhìn cô. Sau khi nghe thấy Hàm Chi phụng phịu hỏi thì bỗng phì cười.
“Vì cậu quá ngốc thôi"
Tân Quân nhún vai, nói thản nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra hết,
"Người ta đều đi tranh phần tốt hết rồi, hai người còn lóng nga lóng ngóng đứng đây thì làm sao đuổi kịp hả?"
"Tranh phần tốt? Tranh phần tốt gì cơ? Ở đâu? Nói đi để tôi đến tranh nào. Hừ. Tôi tranh để coi ai có thể thắng nổi tôi?" Quỳnh Giang đứng một bên thấy người vừa xuất hiện là Tân Quân thì có hơi e dè. Cô và cậu trai nổi tiếng này không có chút quen biết gì cả, hơn nữa Tân Quân nổi tiếng là khó gần. Vì vậy nên Quỳnh Giang chỉ định đứng nép một bên nghe Tân Quân và Hàm Chi nói chuyện. Thế nhưng cô nàng vừa nghe Tân Quân nói đến có chuyện tốt đang tranh giành thì liền không kiềm chế được bản năng hiếu thắng của mình. Quỳnh Giang xoăn tay áo lên mà nhào đến chỗ của Tân Quân, hùng hồ nói.
"Mọi người đang chạy đi đó thôi. Cậu còn đứng đây mà đòi phần thắng. Mơ tưởng".
Tân Quân liếc nhìn Quỳnh Giang, không nể nang gì mà thẳng thắn đả kích cô nàng. Quỳnh Giang bị lời nói của Tân Quân làm nghẹn họng, không thể nào nói tiếp được nữa. Gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
Hàm Chi nhìn gương mặt nín nhịn của Quỳnh Giang, cảm thấy không nỡ nhìn tiếp nên vội vàng năn nỉ Tân Quân dùm cô bạn. Nếu hiện tại không cho Quỳnh Giang biết chuyện gì đang xảy ra không khéo cô nàng sẽ phát điên mất.
"Thôi được rồi. Cậu đừng có mà úp mở nữa. Tân Quân. Cậu nói thử coi có chuyện gì mà mọi người trở nên vội vã như vậy hả?"
“Chẳng phải hôm trước đã có thông báo lúc ra về rồi sao. Hai người không nghe thấy à?”
Tân Quân nhíu mày nhìn Hàm Chi mà hỏi lại.
Hàm Chi và Quỳnh Giang đều im lặng không nói. Thông báo lúc ra về? Nhưng vừa hết tiết thì Quỳnh Giang đã kéo Hàm Chi đi trung tâm mua sắm rồi thì phải. Hình như đúng là lúc đó cô có nghe loáng thoáng tiếng micro của cô giáo. Nhưng vì Quỳnh Giang hối quá nên Hàm Chi cũng không đứng lại nghe thử. Cô nghĩ chắc cũng chỉ là thông báo về chuyện học thôi, hôm sau lên lớp học lại cũng được. Ai ngờ lại có vụ gì hot như này. Vậy ra do Quỳnh Giang ham mê shopping mà bỏ lỡ việc tốt rồi à? Tân Quân nhìn thấy Hàm Chi và Quỳnh Giang đồng loạt đứng đơ ra thì biết ngay hai cô nàng này không chịu nghe thông báo rồi.
Tân Quân thở dài một tiếng sau đó mới tốt bụng mà nói cho Hàm Chi và Quỳnh Giang nghe.
“Chuyện là có nhà đầu tư đến trường mình tuyển chọn diễn viên. Đoàn này ưu tiên diễn viên chính cho trường mình đó. Tuy là chỉ được chọn một là nữ chính hay là nam chính thôi nhưng cũng đủ hấp dẫn cho đám sinh viên của trường rồi. Hai cậu cũng biết là đối với sinh viên thì lưu lượng diễn rất ít. Đa số chỉ có thể nhận vai quần chúng hoặc vai phụ của phụ mà thôi. Giờ một đoàn phim lớn đầu tư khổng lồ lại ưu tiên vai diễn chính cho sinh viên trường mình. Bọn họ không chạy đi tranh sao? Đang diễn ra casting ngay hội trường kia kìa. Người ta đã đi đăng ký từ lâu rồi làm gì còn đến lượt mấy đứa lơ ngơ như hai cậu chứ?"
Tân Quân nói xong thì lắc lắc đầu cảm thán, tỏ ra nuối tiếc cũng tỏ ra chán nản giống như đang khuyên dạy trẻ nhỏ. Còn Tân Quân ở vai trưởng bối, thấy đám nhỏ không biết phấn đầu mà không hài lòng.
"Vậy cơ á? Chết tiệt thật. Biết vậy hôm đó đã không đi mua sắm rồi."
Quỳnh Giang vừa nghe xong thì đã tiếc hận mà đập mạnh tay nói.
"Ơ. Vậy sao cậu lại còn đứng đây? Sao không lo đi tham gia casting đi. Đây là cơ hội tốt cho cậu còn gì?”
Hàm Chi nghe xong thì cũng cảm thấy tiếc nuối như Quỳnh Giang. Nhưng nhiều hơn hết là bất ngờ vì Tân Quân đang ở đây.
Chẳng phải Tân Quân cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá ở trong trường còn gì? Nếu Tân Quân đi tranh suất diễn nam chính thì phần trăm được chọn đã là hơn chín mươi phần trăm rồi. Bất cứ thầy cô nào dạy Tân Quân đều cảm thán anh ta sẽ là ngôi sao tương lai. Ngoại hình tốt lại có tài năng, ai ai cũng sẽ đều đề cử Tân Quân. Nếu Tân Quân tham gia thì đương nhiên sẽ được bỏ phiếu tuyệt đối bởi thầy cô trong trường rồi.
"Tớ à? Tớ thì không quan tâm lắm." Tân Quân nhún vai, thản nhiên nói.
“Cậu xem tớ phải tranh giành với bọn họ à? Vai diễn này tớ nắm trong tay chắc rồi. Không cần phải với "
"Hừ. Đồ tự cao"
Quỳnh Giang nghe Tân Quân nói thì thè lưỡi ra mà châm chọc. Bộ dạng của Tân Quân lúc này không khác gì thái tử gia trong showbiz rồi chắc.
“Cậu cứ dửng dưng vậy đi. Hồi thì bị rớt vai diễn nam chính thì coi tôi cười vô mặt cậu thế nào. Không phải khi nãy cậu nói chỉ chọn nam hoặc nữ chính thôi à? Nam chính thì có thể là do cậu nắm chắc phần thắng đi. Nhưng còn về nữ chính thì sao? Cậu đừng quên trong trường còn có nhiều mỹ nữ hot như vậy? Coi chừng đạo diễn người ta thích mấy em gái xinh tươi trẻ trung mà chọn vai nữ chính, đá đầu nam diễn viên kiêu ngạo như cậu đi từ vòng giữ xe không biết chừng".
Quỳnh Giang cũng không phải vừa, cô độc mồm độc miệng mà trù ẻo Tân Quân bị rớt vai diễn.
"Ha ha. Chuyện đó có xảy ra thì cũng liên quan gì tới tôi chứ?"
Tân Quân vẫn bộ dạng không quan tâm chuyện của người khác. Đối với anh có tranh được vai diễn này hay không cũng như vậy thôi. Thật ra Tân Quân cũng chỉ là tham gia cho vui theo yêu cầu của thầy cô trong trường. Đến cả việc đăng ký danh sách cũng là thầy dạy diễn xuất đăng ký dùm anh.
"Mà cậu bới châm chọc tôi đi. Cậu lo cho cậu với Tiểu Chi đi là vừa. Người ta đăng ký danh sách hết rồi mà giờ hai cậu còn đứng đây hỏi chuyện gì đang xảy ra. Không thấy muộn rồi à?" Tân Quân nhướng mày ra vẻ bí ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.