Chương 64: Đi biển (1)
Tư Không Vũ Tịch
31/05/2021
“Chuyện anh nói thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Hàm Chi sau khi nghe Thẩm Quân Kỳ nói về lý do thật sự của việc cô gặp anh ở trung tâm thương mại thì bĩu môi nói. Dù thật ra trong lòng Hàm Chi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy. “Không liên quan thật sao?” Thẩm Quân Kỳ nhướng mày, cố ý trêu chọc Hàm Chi. “Thật. Liên quan gì tới tôi. Tránh ra”.
Hàm Chi mạnh miệng mà nói lớn, sau đó đẩy mạnh Thẩm Quân Kỳ ra khỏi người mình. “Giờ thì anh có thể thả tôi xuống khỏi xe được chưa?” Hàm Chi trừng mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi. “Em xuống xe làm gì? Chỗ này vắng vẻ như vậy em xuống rồi cũng có biết đường về đâu? Ở đây cũng đâu thể bắt xe được?"
Thẩm Quân Kỳ tạm buông Hàm Chi ra nhưng vẫn không chịu mở chốt cửa xe cho cô. “Chuyện này là chuyện của tôi. Liên quan gì tới anh mà anh nhiều chuyện chứ? Thả ra.”
Hàm Chi vẫn hùng hổ mà nói. Đúng thật là cô không biết phải đi đâu cả, xuống xe xong cũng không biết đường về nhà. Thế nhưng tâm trạng phản kích ở trong người vẫn dâng cao. Hàm Chi không muốn ngồi chung xe với Thẩm Quân Kỳ nữa, cô không muốn nói chuyện với anh ta.“Được rồi. Đừng giận dỗi với anh nữa mà. Anh không phải đã xin lỗi em rồi sao?”.
Thẩm Quân Kỳ thở dài, bất đắc dĩ mà nói. Khi anh đối diện với Hàm Chi thì đều không có biện pháp nào cả, cô nàng cứng đầu và ương bướng, vì vậy nên chỉ có thể xuống nước trước cô nàng mà thôi. “Ai giận dỗi với anh chứ?” Hàm Chi nâng cao giọng rồi nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân Kỳ. “Tôi chẳng qua chỉ là.." Hàm Chi đảo mắt ngó nghiêng qua lại để tìm kiếm lý do phù hợp mà nói lại với Thẩm Quân Kỳ. Nhưng khi Hàm Chi còn chưa tìm được lý do nào hết thì đã nghe thấy tiếng kêu vang dội từ trong bụng của mình. "Ọt... Ọt..." Hai tiếng động vang lên dữ dội, Hàm Chi đỏ cả mặt, ngượng đến mức chỉ hận không thể chui xuống lỗ mà trốn thôi. Trời đất. Tại sao lại đói bụng vào lúc này cơ chứ. Cái bụng chết tiệt. Hàm Chi ảo não cúi đầu tự mắng. Thẩm Quân Kỳ nghe thấy tiếng kêu từ bụng của Hàm Chi, đầu tiên là ngỡ ngàng, sững sờ. Sau đó lập tức nín cười mà nói: “À. Ra là em đói bụng sao? Sao em không nói sớm. Để anh dẫn em đi ăn là được chứ gì? Anh biết gần đây có quán ăn hải sản ngon lắm đấy”.Thẩm Quân Kỳ nói xong thì vui vẻ khởi động xe chạy đi. Trong lòng không khỏi cảm thấy cô bé này thật sự đáng yêu. “Không, không phải như vậy mà...” Hàm Chi ngượng chín mặt, chỉ có thể nhỏ giọng lắp bắp phản kháng Thẩm Quân Kỳ. Thế nhưng đương nhiên chẳng có hiệu quả gì rồi. Thẩm Quân Kỳ cứ thích làm theo ý anh ta mà thôi.
Chiếc xe hơi sang trọng nhanh chóng chạy đến địa chỉ một quán ăn. Xe thắng lại, Thẩm Quân Kỳ bước xuống trước. Sau đó lễ độ mà đi vòng sang phía bên kia của chiếc xe mà mở cửa cho Hàm Chi bước xuống. Cô gái nhỏ vẫn còn đang trong tâm trạng xấu hổ, cô lóng nga lóng ngóng mà bước xuống rồi nhìn xung quanh. Không gian yên tĩnh, có thể nghe được tiếng sóng rì rào. Hàm Chi không ngờ rằng một con người thô lỗ như Thẩm Quân Kỳ cũng biết được một quán ăn đầy tinh tế thế này đấy. Hàm Chi vốn ngỡ Thẩm Quân Kỳ chỉ đến những khách sạn năm sao hoặc những quán ăn sang trọng, tối đèn, những quán bar để thuận tiện săn gái và ân ái thôi. “Sao thế?”.
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi bước xuống xe, nhìn xung quanh sau đó lập tức ngẩn ngơ thì tò mò mà hỏi lại cô. “Quán này đẹp quá!” Hàm Chi nhịn không được mà khen một câu thật lòng. Trước đến giờ đúng là Hàm Chi chưa bao giờ gặp một nơi đẹp đến như vậy.“Đương nhiên rồi. Quán do tôi hùn vốn và đầu tư mà, không đẹp mới lạ” Thẩm Quân Kỳ hất mặt cao lên, kiêu ngạo mà nói. Nơi đây là một trong những nơi đầu tư ưng ý nhất của anh, cũng là nơi anh đặt nhiều tâm huyết vào. Tuy nhiên đây là một dự án bí mật, Thẩm Quân Kỳ không công khai thông tin mình cùng hùn vốn vào quán để tránh sự bàn tán không hay của dư luận. Đối với mô hình nhà hàng vùng biển này Thẩm Quân Kỳ muốn nó thật trầm lặng và thư giãn cho người đến thưởng thức. Vì vậy cứ coi cứ là tùy duyên người ghé đi, anh cũng không đẩy mạnh truyền thông quảng bá cho nhà hàng này làm gì. Thẩm Quân Kỳ cũng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có thể tự nói ra việc này với một người thứ ba. Thế nhưng khi thấy cô nàng Hàm Chi ngẩn ngơ, cảm thán quán ăn này thì Thẩm Quân Kỳ lại muốn khoe mẽ với cô một chút. Cảm giác này đến hoàn toàn bất chợt và tự nhiên. “Anh hùng vốn vào quán ăn này á?”
Hàm Chi ngạc nhiên cực kỳ khi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy. Cô lại một lần nữa đánh giá lại không gian xung quanh mình, rồi lại nhìn về người đàn ông trước mặt. Hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Hàm Chi không tin rằng một người đàn ông phóng khoáng, ăn chơi như Thẩm Quân Kỳ lại có thể có hứng thú với một quán ăn trang nhã như ở đây. Hơn thế nữa Thẩm Quân Kỳ lại nói anh là một trong những nhà đầu tư vào nơi này á? Điều này cũng quá bất ngờ rồi.“Đúng vậy. Em không tin à? Anh cần gì nói dối em chứ?” Thẩm Quân Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời cho câu hỏi của Hàm Chi. Cô nàng này có phải phản ứng hơi quá rồi đúng không nhỉ, tại sao anh lại không thể đầu tư vào đây chứ?
Hàm Chi liếc nhìn bộ dáng tự tin của Thẩm Quân Kỳ một lúc, sau đó im lặng không nói gì nữa. Mặc kệ anh ta vậy, cũng chẳng có liên quan gì tới cô.
“Kệ anh. Có vào ăn hay không? Không thì đi về, chứ tôi đói lắm rồi này.”
Hàm Chi nhún vai, bỏ qua vấn đề tranh cãi hiện tại với Thẩm Quân Kỳ mà nói về vấn đề cấp bách trước mặt. Bụng cô đói cồn cào rồi. Trước việc đói thì vẻ đẹp tao nhã chẳng thể thưởng thức nỗi đâu. “Ha ha. Được rồi. Vào thôi. Cô bé xấu tính” Thẩm Quân Kỳ thoải mái cười lớn, sau đó khoác vai cô đi vào trong quán ăn trước mặt. Cổng vào được thiết kế như một con đường được làm bằng đá, xung quanh sẽ là những bàn ăn được bố trí như một ngôi nhà trên biển. Đặc biệt quán mở cửa thoáng hết xung quanh, tận dụng gió biển để làm mát khu vực nhà ăn chứ không hề sử dụng đến các thiết bị điện. Khách đến ăn sẽ vừa được thưởng thức món ăn ngon, được tận hưởng không khí biển một cách trọn vẹn. Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi ngồi ngắm ra bờ biển, nghe tiếng sóng vỗ rì rào trong lúc chờ thức ăn được mang
ra.Dù rằng hiện tại Hàm Chi thật sự đã rất đói rồi, nhưng cũng có thể tận hưởng chút không gian hoàn toàn thư giãn này. Thật sự là rất dễ chịu. Trong lúc ngắm nhìn ra bãi biển, Hàm Chi bỗng dưng nhớ ra điều gì liền quay ngoắt lại mà nhìn Thẩm Quân Kỳ, ánh mắt dò xét. " Khi nãy anh nói gạt tôi đúng không?”
Thẩm Quân Kỳ đang nhấp một ngụm rượu vang, cùng Hàm Chi thả lỏng cơ thể mà ngắm nhìn khung cảnh êm đềm thì bỗng dưng câu hỏi không đầu không đuôi gì của Hàm Chi vang lên. Thẩm Quân Kỳ bất ngờ đến mức xém xíu nữa là sặc rượu.
Anh nhàn nhã đặt ly rượu xuống bàn, dùng khăn ăn lau xung quanh miệng rồi hỏi lại: “Gạt em chuyện gì cơ?”.
Hàm Chi sau khi nghe Thẩm Quân Kỳ nói về lý do thật sự của việc cô gặp anh ở trung tâm thương mại thì bĩu môi nói. Dù thật ra trong lòng Hàm Chi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy. “Không liên quan thật sao?” Thẩm Quân Kỳ nhướng mày, cố ý trêu chọc Hàm Chi. “Thật. Liên quan gì tới tôi. Tránh ra”.
Hàm Chi mạnh miệng mà nói lớn, sau đó đẩy mạnh Thẩm Quân Kỳ ra khỏi người mình. “Giờ thì anh có thể thả tôi xuống khỏi xe được chưa?” Hàm Chi trừng mắt nhìn Thẩm Quân Kỳ mà hỏi. “Em xuống xe làm gì? Chỗ này vắng vẻ như vậy em xuống rồi cũng có biết đường về đâu? Ở đây cũng đâu thể bắt xe được?"
Thẩm Quân Kỳ tạm buông Hàm Chi ra nhưng vẫn không chịu mở chốt cửa xe cho cô. “Chuyện này là chuyện của tôi. Liên quan gì tới anh mà anh nhiều chuyện chứ? Thả ra.”
Hàm Chi vẫn hùng hổ mà nói. Đúng thật là cô không biết phải đi đâu cả, xuống xe xong cũng không biết đường về nhà. Thế nhưng tâm trạng phản kích ở trong người vẫn dâng cao. Hàm Chi không muốn ngồi chung xe với Thẩm Quân Kỳ nữa, cô không muốn nói chuyện với anh ta.“Được rồi. Đừng giận dỗi với anh nữa mà. Anh không phải đã xin lỗi em rồi sao?”.
Thẩm Quân Kỳ thở dài, bất đắc dĩ mà nói. Khi anh đối diện với Hàm Chi thì đều không có biện pháp nào cả, cô nàng cứng đầu và ương bướng, vì vậy nên chỉ có thể xuống nước trước cô nàng mà thôi. “Ai giận dỗi với anh chứ?” Hàm Chi nâng cao giọng rồi nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Quân Kỳ. “Tôi chẳng qua chỉ là.." Hàm Chi đảo mắt ngó nghiêng qua lại để tìm kiếm lý do phù hợp mà nói lại với Thẩm Quân Kỳ. Nhưng khi Hàm Chi còn chưa tìm được lý do nào hết thì đã nghe thấy tiếng kêu vang dội từ trong bụng của mình. "Ọt... Ọt..." Hai tiếng động vang lên dữ dội, Hàm Chi đỏ cả mặt, ngượng đến mức chỉ hận không thể chui xuống lỗ mà trốn thôi. Trời đất. Tại sao lại đói bụng vào lúc này cơ chứ. Cái bụng chết tiệt. Hàm Chi ảo não cúi đầu tự mắng. Thẩm Quân Kỳ nghe thấy tiếng kêu từ bụng của Hàm Chi, đầu tiên là ngỡ ngàng, sững sờ. Sau đó lập tức nín cười mà nói: “À. Ra là em đói bụng sao? Sao em không nói sớm. Để anh dẫn em đi ăn là được chứ gì? Anh biết gần đây có quán ăn hải sản ngon lắm đấy”.Thẩm Quân Kỳ nói xong thì vui vẻ khởi động xe chạy đi. Trong lòng không khỏi cảm thấy cô bé này thật sự đáng yêu. “Không, không phải như vậy mà...” Hàm Chi ngượng chín mặt, chỉ có thể nhỏ giọng lắp bắp phản kháng Thẩm Quân Kỳ. Thế nhưng đương nhiên chẳng có hiệu quả gì rồi. Thẩm Quân Kỳ cứ thích làm theo ý anh ta mà thôi.
Chiếc xe hơi sang trọng nhanh chóng chạy đến địa chỉ một quán ăn. Xe thắng lại, Thẩm Quân Kỳ bước xuống trước. Sau đó lễ độ mà đi vòng sang phía bên kia của chiếc xe mà mở cửa cho Hàm Chi bước xuống. Cô gái nhỏ vẫn còn đang trong tâm trạng xấu hổ, cô lóng nga lóng ngóng mà bước xuống rồi nhìn xung quanh. Không gian yên tĩnh, có thể nghe được tiếng sóng rì rào. Hàm Chi không ngờ rằng một con người thô lỗ như Thẩm Quân Kỳ cũng biết được một quán ăn đầy tinh tế thế này đấy. Hàm Chi vốn ngỡ Thẩm Quân Kỳ chỉ đến những khách sạn năm sao hoặc những quán ăn sang trọng, tối đèn, những quán bar để thuận tiện săn gái và ân ái thôi. “Sao thế?”.
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi bước xuống xe, nhìn xung quanh sau đó lập tức ngẩn ngơ thì tò mò mà hỏi lại cô. “Quán này đẹp quá!” Hàm Chi nhịn không được mà khen một câu thật lòng. Trước đến giờ đúng là Hàm Chi chưa bao giờ gặp một nơi đẹp đến như vậy.“Đương nhiên rồi. Quán do tôi hùn vốn và đầu tư mà, không đẹp mới lạ” Thẩm Quân Kỳ hất mặt cao lên, kiêu ngạo mà nói. Nơi đây là một trong những nơi đầu tư ưng ý nhất của anh, cũng là nơi anh đặt nhiều tâm huyết vào. Tuy nhiên đây là một dự án bí mật, Thẩm Quân Kỳ không công khai thông tin mình cùng hùn vốn vào quán để tránh sự bàn tán không hay của dư luận. Đối với mô hình nhà hàng vùng biển này Thẩm Quân Kỳ muốn nó thật trầm lặng và thư giãn cho người đến thưởng thức. Vì vậy cứ coi cứ là tùy duyên người ghé đi, anh cũng không đẩy mạnh truyền thông quảng bá cho nhà hàng này làm gì. Thẩm Quân Kỳ cũng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có thể tự nói ra việc này với một người thứ ba. Thế nhưng khi thấy cô nàng Hàm Chi ngẩn ngơ, cảm thán quán ăn này thì Thẩm Quân Kỳ lại muốn khoe mẽ với cô một chút. Cảm giác này đến hoàn toàn bất chợt và tự nhiên. “Anh hùng vốn vào quán ăn này á?”
Hàm Chi ngạc nhiên cực kỳ khi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy. Cô lại một lần nữa đánh giá lại không gian xung quanh mình, rồi lại nhìn về người đàn ông trước mặt. Hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Hàm Chi không tin rằng một người đàn ông phóng khoáng, ăn chơi như Thẩm Quân Kỳ lại có thể có hứng thú với một quán ăn trang nhã như ở đây. Hơn thế nữa Thẩm Quân Kỳ lại nói anh là một trong những nhà đầu tư vào nơi này á? Điều này cũng quá bất ngờ rồi.“Đúng vậy. Em không tin à? Anh cần gì nói dối em chứ?” Thẩm Quân Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời cho câu hỏi của Hàm Chi. Cô nàng này có phải phản ứng hơi quá rồi đúng không nhỉ, tại sao anh lại không thể đầu tư vào đây chứ?
Hàm Chi liếc nhìn bộ dáng tự tin của Thẩm Quân Kỳ một lúc, sau đó im lặng không nói gì nữa. Mặc kệ anh ta vậy, cũng chẳng có liên quan gì tới cô.
“Kệ anh. Có vào ăn hay không? Không thì đi về, chứ tôi đói lắm rồi này.”
Hàm Chi nhún vai, bỏ qua vấn đề tranh cãi hiện tại với Thẩm Quân Kỳ mà nói về vấn đề cấp bách trước mặt. Bụng cô đói cồn cào rồi. Trước việc đói thì vẻ đẹp tao nhã chẳng thể thưởng thức nỗi đâu. “Ha ha. Được rồi. Vào thôi. Cô bé xấu tính” Thẩm Quân Kỳ thoải mái cười lớn, sau đó khoác vai cô đi vào trong quán ăn trước mặt. Cổng vào được thiết kế như một con đường được làm bằng đá, xung quanh sẽ là những bàn ăn được bố trí như một ngôi nhà trên biển. Đặc biệt quán mở cửa thoáng hết xung quanh, tận dụng gió biển để làm mát khu vực nhà ăn chứ không hề sử dụng đến các thiết bị điện. Khách đến ăn sẽ vừa được thưởng thức món ăn ngon, được tận hưởng không khí biển một cách trọn vẹn. Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi ngồi ngắm ra bờ biển, nghe tiếng sóng vỗ rì rào trong lúc chờ thức ăn được mang
ra.Dù rằng hiện tại Hàm Chi thật sự đã rất đói rồi, nhưng cũng có thể tận hưởng chút không gian hoàn toàn thư giãn này. Thật sự là rất dễ chịu. Trong lúc ngắm nhìn ra bãi biển, Hàm Chi bỗng dưng nhớ ra điều gì liền quay ngoắt lại mà nhìn Thẩm Quân Kỳ, ánh mắt dò xét. " Khi nãy anh nói gạt tôi đúng không?”
Thẩm Quân Kỳ đang nhấp một ngụm rượu vang, cùng Hàm Chi thả lỏng cơ thể mà ngắm nhìn khung cảnh êm đềm thì bỗng dưng câu hỏi không đầu không đuôi gì của Hàm Chi vang lên. Thẩm Quân Kỳ bất ngờ đến mức xém xíu nữa là sặc rượu.
Anh nhàn nhã đặt ly rượu xuống bàn, dùng khăn ăn lau xung quanh miệng rồi hỏi lại: “Gạt em chuyện gì cơ?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.