Chương 116: kết thúc
Tư Không Vũ Tịch
22/06/2021
"Em xin lỗi. Em đến muộn"
Giọng nói Tiểu Chi cất lên từ phía cửa vào.
"Sao hôm nay nhà hàng vắng khách vậy?”
"Là anh đã bao trọn đấy"
Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, cầm bó hoa tặng cho Tiểu Chi rồi nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi xuống.
"Chỉ là xin lỗi thôi anh có cần khoa trương thế không?"
"Ai nói chỉ là xin lỗi thôi chứ."
Nói rồi anh quỳ xuống trước mặt Tiểu Chi, bản nhạc du dương cất lên, anh lấy ra từ túi một chiếc hộp rồi từ từ mở nó ra:
"Tiểu Chi. Đồng ý bên anh trọn đời nhé".
Tiểu Chi nét mặt đầy bất ngờ, cô đưa tay che đi những giọt nước mắt đang lăn dài và gật đầu đồng ý. Thẩm Quân Kỳ lấy chiếc nhẫn ra đeo nó vào cho cô.
"Vậy là em đã thành của anh rồi nhé. Đừng hòng chạy trốn nữa."
Thẩm Quân Kỳ ôm cô vào lòng. Pháo hoa trên bầu trời tuyệt đẹp hiện lên qua cửa kính. Cả hai đã tận hưởng một đêm tuyệt vời.
Sáng hôm sau, khi cả hai đang ăn sáng, Tiểu Chi nhận được điện thoại từ Vũ Luân, cô e dè:
"Là Vũ Luân."
“Em cứ nghe đi. Xem anh ta nói chuyện gì, lỡ đâu là chuyện của ba em."
Tiểu Chi nhắc máy nghe, đầu dây bên kia vang lên.
"Gặp anh một chút được không? Anh có chuyện muốn nói với em."
Vì Tiểu Chi bật loa ngoài nên Thẩm Quân Kỳ đã sớm nghe được. Tiểu Chi nhìn anh thăm dò, anh khẽ gật đầu.
"Được rồi. Cho em địa chỉ đi, em sẽ qua"
Nói rồi cô sửa soạn qua chỗ hẹn với Vũ Luân. Trong quán cafe, Vũ Luân trầm lặng khác hoàn toàn so với vẻ linh hoạt thường ngày, vừa thấy Tiểu Chi đến anh ta đứng dậy.
"Em đến rồi à."
"Vâng. Anh có chuyện gì sao?"
"Em cứ ngồi xuống trước đã. Em uống gì?”
“Cho em một cam vắt đi"
Gọi nước xong, cả hai im lặng không nói gì. Một bầu không khí ngại ngùng bao trùm, mãi một lúc sau Vũ Luân mới mở lời:
"Tiểu Chi này. Dù biết em sẽ từ chối nhưng thật sự anh chỉ muốn tới đây gặp em để hỏi em lần cuối. Chưa bao giờ em có chút tình cảm nào với anh sao?"
“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Vũ Luân à, em chỉ là xem anh như một người anh thôi. Hơn nữa em với Thẩm Quân Kỳ cũng sắp kết hôn rồi."
Vũ Luân thoáng nét mặt buồn nhưng sau đó lại mỉm cười:
“Nghe em từ chối thế này anh mới từ bỏ được. Chúc mừng em nhé. Khi nào hai người định kết hôn? Đã bảo cho bác Cố chưa?"
“Chúng em định cuối tháng sau. Tối nay sẽ báo cho ba em"
“Thế thì tốt quá. Thôi em về đi, có vẻ Thẩm Quân Kỳ đang sốt ruột đấy.”
Hai người tạm biệt nhau. Tiểu Chi cùng Thẩm Quân Kỳ ra về. "Anh có nhờ nhà thiết kế giúp em thiết kế váy cưới rồi. Em xem thử muốn mẫu nào nhé."
Tiểu Chi đỡ lấy chiếc máy tính rồi lướt xem các mẫu váy: "Tuyệt quá. Mẫu nào cũng đẹp hay anh giúp em chọn đi. Em thấy khó chọn quá"
“Nếu khó chọn quá thì anh bảo họ thiết kế cả nhé."
"Anh định mở viện áo cưới hay sao? Hay anh định để dành để cưới thêm cô nào khác nữa?"
"Không. Cả đời này anh chỉ cưới em thôi."
“Đúng là dẻo miệng mà"
Cả hai vui vẻ lái xe về nhà. Dạo này Thẩm Quân Kỳ ngoài công việc ở tập đoàn còn phải chạy đôn chạy đáo lo cho đám cưới. Anh chăm chút, tận tay lựa từng loại hoa tươi để trang trí. Nhìn dáng vẻ lo lắng này của anh, lòng Tiểu Chi ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Ngày mai đã là đám cưới của Thẩm Quân Kỳ và Tiểu Chi. Thẩm Quân Kỳ lo lắng không thôi, cứ đi đi lại lại trước mặt Tiểu Chi lẩm nhẩm đọc thuộc từng lời đã chuẩn bị trước để phát biểu trong hôn lễ ngày mai.
“Xem anh kìa. Dáng vẻ này là gì vậy. Sao anh lo lắng thế? Kết hôn chứ đâu phải kí hợp đồng làm ăn đâu chứ."
“Kí hợp đồng sao căng thẳng bằng việc này chứ? Anh đã chuẩn bị gần một tháng rồi đấy. Hôn lễ của chúng ta phải diễn ra thật hoàn hảo, không thể có bất kì sai sót nào."
"Được rồi thưa quý ông. Thế còn nhẫn cưới của chúng ta anh để đâu rồi? Không có nhẫn cưới thì không xong đâu đấy."
"Đúng rồi. Nhẫn cưới"
Nói rồi Thẩm Quân Kỳ vội chạy đi tìm nhẫn. Anh nhớ là mình đã cất vào hộp tủ nhưng thật kì lạ là khi mở ra không thấy nhẫn đâu. Anh vội vàng hô hoán lên.
"Nhẫn cưới mất rồi. Rõ ràng anh để nó ở đây cơ mà."
"Anh tìm lại kĩ chưa?"
"Anh đã lôi cả hộp tủ ra ngoài rồi vẫn không thấy đâu.”
Rồi Thẩm Quân Kỳ như chợt nhớ ra điều gì. Anh chạy tới phòng làm việc, thấy nhẫn ở trên bàn làm việc. Thì ra hôm trước vì nôn nóng quá nên anh đã kiểm tra lại nhẫn cưới rồi bỏ quên ở đó.
"May có em nhắc không thì anh cũng quên mất"
"Đầu óc minh mẫn của anh đâu rồi chứ? Thật không hiểu nổi mà."
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Chi chạy ra mở cửa.
"Ba. Sao ba lại ở đây? Con tưởng ba đang ở khách sạn chứ?"
"Đi. Theo ta về"
"Sao vậy ba? Mai là hôn lễ của con rồi ba định bắt con về với ba nữa?"
“Đúng rồi bác Cố, xin bác đừng bắt Tiểu Chi đi nữa mà”
Thẩm Quân Kỳ vội chạy theo nắm tay Tiểu Chi lại, ánh mắt đầy thỉnh cầu.
“Biết mai là hôn lễ mà giờ này còn ở đây à? Có cô dâu nào trước đêm làm đám cưới còn ở nhà chồng chứ? Thế mai cô cậu định đón dâu kiểu gì?”
“A... bọn con không để ý việc này."
“Thật là... mau theo ta về"
Tiểu Chi và Cố Thành về khách sạn để lại một mình Thẩm Quân Kỳ bơ vơ ở lại. Anh nhắm mắt cố dặn lòng mình phải ngủ để mai còn rước Tiểu Chi về.
Sáng hôm sau, Thẩm Quân Kỳ đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, mặc lễ phục rồi lái xe tới địa điểm tổ chức hôn lễ cùng đoàn rước dâu. Đoàn xe xuất phát, lòng Thẩm Quân Kỳ phấn khởi vô cùng. Cũng đã tới khách sạn, Thẩm Quân Kỳ cùng đoàn phụ rể đứng ở sảnh chờ Tiểu Chi. Tiểu Chi bước xuống, xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Hôm nay là ngày cô xinh đẹp nhất cũng là ngày mà cô hạnh phúc nhất. Thẩm Quân Kỳ không kìm được tiến về phía cô, nắm tay cô cùng bước ra xe không để ý gì đến cả dàn phụ dâu phụ rể và cả bố vợ. Tiếng đồng thanh vang lên:
"Hai người định tổ chức hôn lễ mà không cần chúng tôi luôn sao?"
Thẩm Quân Kỳ lúc này mới nhớ ra, tự cười ngô nghê. Cả đoàn xe tiến về khách sạn nơi diễn ra hôn lễ. Khách mời cũng đã tới đông đủ, Thẩm Quân Kỳ đứng trên bục lễ đài cùng chủ hôn, chờ đợi Tiểu Chi. Cố Thành dắt tay Tiểu Chi bước vào. Xung quanh tiếng vỗ tay vang lên cùng tiếng thì thầm suýt xoa: “Cô dâu xinh đẹp quá".
"Thẩm Quân Kỳ thật là có phúc mà."
Thẩm Quân Kỳ hồi hộp tim đập thình thịch nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười. Tay anh run run đỡ lấy tay Tiểu Chi. Ông nghiêm mặt dặn dò: “Ta giao con gái duy nhất của ta cho cậu. Đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương nó một lần nào, tôi sẽ đến đón nó về đấy"
Thẩm Quân Kỳ khẽ gật đầu. Có cho gan trời anh cũng không dám làm tổn thương cô, giờ đây anh chỉ muốn làm tất cả những gì khiến cô hạnh phúc nhất.
"Được rồi. Cô dâu chú rể chúng ta làm lễ chứ nhỉ?"
"Vâng ạ"
Hôn lễ diễn ra thành công như dự định. Khoảnh khắc Thẩm Quân Kỳ và Tiểu Chi trao nhau chiếc nhẫn cưới, nói những lời ước hẹn, cả hai đã nguyện trọn đời này sẽ ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ lìa xa.
Giọng nói Tiểu Chi cất lên từ phía cửa vào.
"Sao hôm nay nhà hàng vắng khách vậy?”
"Là anh đã bao trọn đấy"
Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, cầm bó hoa tặng cho Tiểu Chi rồi nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi xuống.
"Chỉ là xin lỗi thôi anh có cần khoa trương thế không?"
"Ai nói chỉ là xin lỗi thôi chứ."
Nói rồi anh quỳ xuống trước mặt Tiểu Chi, bản nhạc du dương cất lên, anh lấy ra từ túi một chiếc hộp rồi từ từ mở nó ra:
"Tiểu Chi. Đồng ý bên anh trọn đời nhé".
Tiểu Chi nét mặt đầy bất ngờ, cô đưa tay che đi những giọt nước mắt đang lăn dài và gật đầu đồng ý. Thẩm Quân Kỳ lấy chiếc nhẫn ra đeo nó vào cho cô.
"Vậy là em đã thành của anh rồi nhé. Đừng hòng chạy trốn nữa."
Thẩm Quân Kỳ ôm cô vào lòng. Pháo hoa trên bầu trời tuyệt đẹp hiện lên qua cửa kính. Cả hai đã tận hưởng một đêm tuyệt vời.
Sáng hôm sau, khi cả hai đang ăn sáng, Tiểu Chi nhận được điện thoại từ Vũ Luân, cô e dè:
"Là Vũ Luân."
“Em cứ nghe đi. Xem anh ta nói chuyện gì, lỡ đâu là chuyện của ba em."
Tiểu Chi nhắc máy nghe, đầu dây bên kia vang lên.
"Gặp anh một chút được không? Anh có chuyện muốn nói với em."
Vì Tiểu Chi bật loa ngoài nên Thẩm Quân Kỳ đã sớm nghe được. Tiểu Chi nhìn anh thăm dò, anh khẽ gật đầu.
"Được rồi. Cho em địa chỉ đi, em sẽ qua"
Nói rồi cô sửa soạn qua chỗ hẹn với Vũ Luân. Trong quán cafe, Vũ Luân trầm lặng khác hoàn toàn so với vẻ linh hoạt thường ngày, vừa thấy Tiểu Chi đến anh ta đứng dậy.
"Em đến rồi à."
"Vâng. Anh có chuyện gì sao?"
"Em cứ ngồi xuống trước đã. Em uống gì?”
“Cho em một cam vắt đi"
Gọi nước xong, cả hai im lặng không nói gì. Một bầu không khí ngại ngùng bao trùm, mãi một lúc sau Vũ Luân mới mở lời:
"Tiểu Chi này. Dù biết em sẽ từ chối nhưng thật sự anh chỉ muốn tới đây gặp em để hỏi em lần cuối. Chưa bao giờ em có chút tình cảm nào với anh sao?"
“Em đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Vũ Luân à, em chỉ là xem anh như một người anh thôi. Hơn nữa em với Thẩm Quân Kỳ cũng sắp kết hôn rồi."
Vũ Luân thoáng nét mặt buồn nhưng sau đó lại mỉm cười:
“Nghe em từ chối thế này anh mới từ bỏ được. Chúc mừng em nhé. Khi nào hai người định kết hôn? Đã bảo cho bác Cố chưa?"
“Chúng em định cuối tháng sau. Tối nay sẽ báo cho ba em"
“Thế thì tốt quá. Thôi em về đi, có vẻ Thẩm Quân Kỳ đang sốt ruột đấy.”
Hai người tạm biệt nhau. Tiểu Chi cùng Thẩm Quân Kỳ ra về. "Anh có nhờ nhà thiết kế giúp em thiết kế váy cưới rồi. Em xem thử muốn mẫu nào nhé."
Tiểu Chi đỡ lấy chiếc máy tính rồi lướt xem các mẫu váy: "Tuyệt quá. Mẫu nào cũng đẹp hay anh giúp em chọn đi. Em thấy khó chọn quá"
“Nếu khó chọn quá thì anh bảo họ thiết kế cả nhé."
"Anh định mở viện áo cưới hay sao? Hay anh định để dành để cưới thêm cô nào khác nữa?"
"Không. Cả đời này anh chỉ cưới em thôi."
“Đúng là dẻo miệng mà"
Cả hai vui vẻ lái xe về nhà. Dạo này Thẩm Quân Kỳ ngoài công việc ở tập đoàn còn phải chạy đôn chạy đáo lo cho đám cưới. Anh chăm chút, tận tay lựa từng loại hoa tươi để trang trí. Nhìn dáng vẻ lo lắng này của anh, lòng Tiểu Chi ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Ngày mai đã là đám cưới của Thẩm Quân Kỳ và Tiểu Chi. Thẩm Quân Kỳ lo lắng không thôi, cứ đi đi lại lại trước mặt Tiểu Chi lẩm nhẩm đọc thuộc từng lời đã chuẩn bị trước để phát biểu trong hôn lễ ngày mai.
“Xem anh kìa. Dáng vẻ này là gì vậy. Sao anh lo lắng thế? Kết hôn chứ đâu phải kí hợp đồng làm ăn đâu chứ."
“Kí hợp đồng sao căng thẳng bằng việc này chứ? Anh đã chuẩn bị gần một tháng rồi đấy. Hôn lễ của chúng ta phải diễn ra thật hoàn hảo, không thể có bất kì sai sót nào."
"Được rồi thưa quý ông. Thế còn nhẫn cưới của chúng ta anh để đâu rồi? Không có nhẫn cưới thì không xong đâu đấy."
"Đúng rồi. Nhẫn cưới"
Nói rồi Thẩm Quân Kỳ vội chạy đi tìm nhẫn. Anh nhớ là mình đã cất vào hộp tủ nhưng thật kì lạ là khi mở ra không thấy nhẫn đâu. Anh vội vàng hô hoán lên.
"Nhẫn cưới mất rồi. Rõ ràng anh để nó ở đây cơ mà."
"Anh tìm lại kĩ chưa?"
"Anh đã lôi cả hộp tủ ra ngoài rồi vẫn không thấy đâu.”
Rồi Thẩm Quân Kỳ như chợt nhớ ra điều gì. Anh chạy tới phòng làm việc, thấy nhẫn ở trên bàn làm việc. Thì ra hôm trước vì nôn nóng quá nên anh đã kiểm tra lại nhẫn cưới rồi bỏ quên ở đó.
"May có em nhắc không thì anh cũng quên mất"
"Đầu óc minh mẫn của anh đâu rồi chứ? Thật không hiểu nổi mà."
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Chi chạy ra mở cửa.
"Ba. Sao ba lại ở đây? Con tưởng ba đang ở khách sạn chứ?"
"Đi. Theo ta về"
"Sao vậy ba? Mai là hôn lễ của con rồi ba định bắt con về với ba nữa?"
“Đúng rồi bác Cố, xin bác đừng bắt Tiểu Chi đi nữa mà”
Thẩm Quân Kỳ vội chạy theo nắm tay Tiểu Chi lại, ánh mắt đầy thỉnh cầu.
“Biết mai là hôn lễ mà giờ này còn ở đây à? Có cô dâu nào trước đêm làm đám cưới còn ở nhà chồng chứ? Thế mai cô cậu định đón dâu kiểu gì?”
“A... bọn con không để ý việc này."
“Thật là... mau theo ta về"
Tiểu Chi và Cố Thành về khách sạn để lại một mình Thẩm Quân Kỳ bơ vơ ở lại. Anh nhắm mắt cố dặn lòng mình phải ngủ để mai còn rước Tiểu Chi về.
Sáng hôm sau, Thẩm Quân Kỳ đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, mặc lễ phục rồi lái xe tới địa điểm tổ chức hôn lễ cùng đoàn rước dâu. Đoàn xe xuất phát, lòng Thẩm Quân Kỳ phấn khởi vô cùng. Cũng đã tới khách sạn, Thẩm Quân Kỳ cùng đoàn phụ rể đứng ở sảnh chờ Tiểu Chi. Tiểu Chi bước xuống, xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Hôm nay là ngày cô xinh đẹp nhất cũng là ngày mà cô hạnh phúc nhất. Thẩm Quân Kỳ không kìm được tiến về phía cô, nắm tay cô cùng bước ra xe không để ý gì đến cả dàn phụ dâu phụ rể và cả bố vợ. Tiếng đồng thanh vang lên:
"Hai người định tổ chức hôn lễ mà không cần chúng tôi luôn sao?"
Thẩm Quân Kỳ lúc này mới nhớ ra, tự cười ngô nghê. Cả đoàn xe tiến về khách sạn nơi diễn ra hôn lễ. Khách mời cũng đã tới đông đủ, Thẩm Quân Kỳ đứng trên bục lễ đài cùng chủ hôn, chờ đợi Tiểu Chi. Cố Thành dắt tay Tiểu Chi bước vào. Xung quanh tiếng vỗ tay vang lên cùng tiếng thì thầm suýt xoa: “Cô dâu xinh đẹp quá".
"Thẩm Quân Kỳ thật là có phúc mà."
Thẩm Quân Kỳ hồi hộp tim đập thình thịch nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười. Tay anh run run đỡ lấy tay Tiểu Chi. Ông nghiêm mặt dặn dò: “Ta giao con gái duy nhất của ta cho cậu. Đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương nó một lần nào, tôi sẽ đến đón nó về đấy"
Thẩm Quân Kỳ khẽ gật đầu. Có cho gan trời anh cũng không dám làm tổn thương cô, giờ đây anh chỉ muốn làm tất cả những gì khiến cô hạnh phúc nhất.
"Được rồi. Cô dâu chú rể chúng ta làm lễ chứ nhỉ?"
"Vâng ạ"
Hôn lễ diễn ra thành công như dự định. Khoảnh khắc Thẩm Quân Kỳ và Tiểu Chi trao nhau chiếc nhẫn cưới, nói những lời ước hẹn, cả hai đã nguyện trọn đời này sẽ ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ lìa xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.