Chương 73: Người đầu tư (1)
Tư Không Vũ Tịch
06/06/2021
Hành động đùa giỡn và có chút thân mật vô ý của Tân Quân và Hàm Chi
không ngờ lại lọt vào ánh mắt của một người. Anh ta nhìn chăm chăm vào
Hàm Chi sau đó tức giận quay mặt đi. Hàm Chi bỗng dưng có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên vội nhìn xung quanh tìm kiếm, thế nhưng rõ ràng
không thấy ai đang nhìn cô cả, xung quanh cô cũng không có người quen
nào. “Sao vậy?"
Quỳnh Giang đứng bên cạnh Hàm Chi thấy cô xoay người nhìn trái rồi nhìn phải thì liền tò mò hỏi.
"Khi nãy tớ cứ có cảm giác có người nào đang nhìn tớ ấy. Nhìn đến mức tớ lạnh cả người luôn này. Thế nhưng nhìn qua nhìn lại chẳng thấy ai cả. Ngộ thật"
Hàm Chi tiếp tục loay hoay tìm kiếm, thế nhưng lại chẳng thấy ai có thể nhìn lén cô cả.
"Này cậu có chắc thứ cậu đang nói là người không vậy?"
Quỳnh Giang như sợ sự việc chưa đủ loạn. Cô bắt chước nhìn qua lại trái phải, trước sau rồi lại ôm lấy hai tay, khẽ xoa xoa mà hỏi đầy ý tứ.
"Không phải người thì là gì hả?”
Hàm Chi nhướng mày nhìn Quỳnh Giang, không biết cô bạn lại định giở trò gì đây, "Thì cậu thấy có người nhìn cậu đến lạnh cả người nhưng quay đi tìm lại không có ai hết đúng không? Vậy thì phần trăm cao nhất có thể xác nhận rằng người đó là người khuất mặt khuất mày rồi."
Quỳnh Giang kề sát lại bên người Hàm Chi, nói nhỏ vào vai cô, Hàm Chi vừa nghe xong câu nói của Quỳnh Giang thì mặt mũi lập tức trở nên đen thui.
"Quỳnh Giang. Cậu bớt suy nghĩ tào lao đi được không hả? Người khuất mặt khuất mày gì ở đây? Nói chuyện không chịu suy nghĩ chút nào hết."
Hàm Chi khó chịu mà đẩy người Quỳnh Giang rời ra khỏi mình. Cố nén cảm giác sợ hãi trong người xuống. Hàm Chi là một cô bé nhát gan, giờ lại bị Quỳnh Giang trêu chọc như thế thật sự cảm thấy trong lòng, căng thẳng và lo lắng.
"Ơ. Tớ nói nhăng nói cuội với cậu khi nào. Khi nãy chính cậu nói rõ ràng với tớ cảm giác khi bị nhìn đó là lạnh gáy sao? Tớ nói cho cậu biết nha Tiểu Chi, khi nãy lúc tớ đứng gần cậu, dựa vào cậu thì tớ cũng thấy lạnh dùm luôn đấy. Không chừng chỗ của cậu đang có người nào đó dòm ngó tới rồi. Người đó nói là lạnh quá lạnh quá làm ơn cứu tôi. Đó, như vậy phải không?” Quỳnh Giang vẫn chưa chịu dừng lại trò đùa quái ác của cô. Quỳnh Giang lại một lần nữa sắn đến chỗ của Hàm Chi mà nói bên
tai cô một cách kinh dị.
"Quỳnh Giang. Cậu có thôi đi không hả?"
Hàm Chi thật sự phát hỏa với cô bạn của mình. Hàm Chi đẩy mạnh Quỳnh Giang ra, tức giận nhưng vẫn phải đè nén giọng nói của mình xuống vì cô không muốn hét toang lên cho cả hội trường đều nghe thấy. Hàm Chi gằn giọng nói từng chữ một “Ha ha ha. Cậu sợ đến muốn tè ra khỏi quần rồi chứ?" Quỳnh Giang thấy mục đích dọa sợ Hàm Chi của mình đã thành
công thì liền ôm bụng cười lớn. Hài chết cô rồi này. Hàm Chi thật sự bị dọa đến mặt trắng bệch rồi.
"Con điên này. Bé bé cái mồm dùm coi. Ai sợ đến mức tè ra quần hả?"
Hàm Chi vội vàng chạy đến chỗ Quỳnh Giang, bịt miệng cô nàng lại mà cảnh giác nhìn người xung quanh. Cô sợ có ai đó nghe thấy những lời nói của Quỳnh Giang, nhất là anh chàng Tân Quân đang đứng bên cạnh cô nàng. Nếu những lời nói của Quỳnh Giang mà để Tân Quân nghe thấy được chắc Hàm Chi phải nhanh chóng đào một lỗ chui xuống đất mà trốn luôn quá. "Ha ha ha."
Quỳnh Giang vẫn cười ngặt nghẽo không dừng lại được. Cô cảm thấy chọc ghẹo Hàm Chi vui quá đi mất. Còn Hàm Chi thì ngược lại, cô cực kỳ không vui. Sau khi Quỳnh Giang cười đủ cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh hơn, cô trừng mắt nhìn cô nàng rồi bỏ tay ra. Hàm Chi quay người lại, nghiêm túc đứng xem những người dự thi trên sân khấu mà không thèm để ý gì đến Quỳnh Giang nữa. Nhưng dù Hàm Chi không tin tưởng vào những lời nói của Quỳnh Giang nhưng không hiểu sao Hàm Chi vẫn bước dịch ra khỏi chỗ cũ, chừa một khoảng trống nhỏ trước mặt đủ cho một người đứng.
Hàm Chi nghĩ nếu thật sự có chuyện như Quỳnh Giang nói thì cô cũng đã nhường chỗ tốt nhất của mình ra rồi đấy. Hy vọng người đó sẽ không giận dỗi mà liếc nhìn cô nữa.
Chỗ đứng này thật ra lúc đầu là do công sức của Tân Quân một mình che chắn để Quỳnh Giang và cô có thể chen được vào đây. Tân Quân đứng bên cạnh Hàm Chi, tự dưng thấy cô lùi xuống một bước, chứa một khoảng trống trước mặt cô và ở ngang bên cạnh anh.
"Cậu hâm à?".
Tân Quân liếc qua nhìn Hàm Chi mà hỏi. Anh chẳng hiểu nổi trong đầu cô nàng này lại nghĩ chuyện vớ vẩn gì nữa rồi.
“Kệ tôi đi. Cậu cứ tiếp tục đứng xem biểu diễn đi"
Hàm Chi xua xua tay, ý bảo Tân Quân đừng có mà tiếp tục để ý đến cô nữa. Hàm Chi dù đứng lùi lại về sau một bước, thấp hơn Tân Quân đang đứng ở hàng đầu khoảng nửa cánh tay, thế nhưng cũng xem rất rõ được mà. Hàm Chi cần gì phải bon chen lên phía trước làm gì chứ?
Hơn nữa không hiểu sao nhưng đúng thật là khi Hàm Chi bước lùi về sau một bước rồi thì không còn thấy bị dòm ngó nữa, cả người cũng không còn lạnh. Đúng thật là quá kỳ lạ mà.
"Này. Giận thật à?”
Quỳnh Giang thấy Hàm Chi cứ đứng im một mình ngơ ngẩn thì lại tưởng cô bạn thân của mình giận dỗi nên cất tiếng hỏi. Thật ra thì Hàm Chi chỉ là đang khó hiểu và cảm thấy việc tại sao cô không đứng ở phía trước thì lại không cảm thấy lạnh người nữa. Chẳng lẽ chuyện này đúng như Quỳnh Giang đã kể sao trời.
"Tớ không giận "
Hàm Chi lắc đầu, trả lời một cách thân thật. Đúng ra cô cũng muốn giận dỗi Quỳnh Giang một thời gian. Nhưng khi thấy Quỳnh Giang chủ động bắt chuyện với cô thì lại cảm thấy không có gì phải giận dỗi nữa. Hàm Chi trả lời rất thoải mái.
"Không giận thật chứ?” Quỳnh Giang nghi ngờ hỏi lại, cô nàng Hàm Chi đang đứng bên cạnh, nhưng mặt mũi Hàm Chi vẫn lạnh tanh, không còn vui vẻ như lúc nãy. “Đã bảo không giận thật mà, cậu cứ lề mề vậy làm gì chứ? Rồi cuối cùng thì muốn nói gì nào? Nếu không muốn nói gì thì thôi đừng có phá tớ nữa. Tớ phải xem xem hoa khôi trường biểu diễn như thế nào để học hỏi kinh nghiệm nữa mà"
Hàm Chi bó tay với cô bạn, thở dài rồi nói. Cô đã bảo cô không giận thì sẽ không giận mà. Chuyện này nói đi cũng phải nói lại. Có chuyện nào cô lại giấu Quỳnh Giang làm gì cơ chứ.
" Không giận được thì tốt. Khi nãy tớ chỉ chọc ghẹo vậy thôi. Nhưng đúng thật tớ có từng nghĩ vì sao cậu có cảm giác bị nhìn đến lạnh rồi." Quỳnh Giang gật gù nói, lại đứng sát với Hàm Chi, khoác vai cô. Ánh mắt hai người vẫn đang nhìn trên sân khấu để theo dõi cốt truyện của vị hoa khôi trước mặt.
"Vì sao?"
Câu nói của Quỳnh Giang thành công lôi kéo Hàm Chi ra khỏi say mê coi màn diễn trên sân khấu. Hàm Chi nhìn sang Quỳnh Giang mà hỏi lại, cô cũng trông chờ xem cô nàng vô tâm như Quỳnh Giang thì có thể nghĩ ra được lý do gì nữa đây.
"Chuyện này quá dễ hiểu mà. Cậu cũng không thử nhìn lại xem cậu đang đứng bên cạnh người nào?”. Quỳnh Giang cũng rời mắt khỏi sân khấu, nói với Hàm Chi rồi hất mặt về phía bên cạnh Hàm Chi nơi có chàng trai xuất sắc Tân Quân đang đứng.
Quỳnh Giang đứng bên cạnh Hàm Chi thấy cô xoay người nhìn trái rồi nhìn phải thì liền tò mò hỏi.
"Khi nãy tớ cứ có cảm giác có người nào đang nhìn tớ ấy. Nhìn đến mức tớ lạnh cả người luôn này. Thế nhưng nhìn qua nhìn lại chẳng thấy ai cả. Ngộ thật"
Hàm Chi tiếp tục loay hoay tìm kiếm, thế nhưng lại chẳng thấy ai có thể nhìn lén cô cả.
"Này cậu có chắc thứ cậu đang nói là người không vậy?"
Quỳnh Giang như sợ sự việc chưa đủ loạn. Cô bắt chước nhìn qua lại trái phải, trước sau rồi lại ôm lấy hai tay, khẽ xoa xoa mà hỏi đầy ý tứ.
"Không phải người thì là gì hả?”
Hàm Chi nhướng mày nhìn Quỳnh Giang, không biết cô bạn lại định giở trò gì đây, "Thì cậu thấy có người nhìn cậu đến lạnh cả người nhưng quay đi tìm lại không có ai hết đúng không? Vậy thì phần trăm cao nhất có thể xác nhận rằng người đó là người khuất mặt khuất mày rồi."
Quỳnh Giang kề sát lại bên người Hàm Chi, nói nhỏ vào vai cô, Hàm Chi vừa nghe xong câu nói của Quỳnh Giang thì mặt mũi lập tức trở nên đen thui.
"Quỳnh Giang. Cậu bớt suy nghĩ tào lao đi được không hả? Người khuất mặt khuất mày gì ở đây? Nói chuyện không chịu suy nghĩ chút nào hết."
Hàm Chi khó chịu mà đẩy người Quỳnh Giang rời ra khỏi mình. Cố nén cảm giác sợ hãi trong người xuống. Hàm Chi là một cô bé nhát gan, giờ lại bị Quỳnh Giang trêu chọc như thế thật sự cảm thấy trong lòng, căng thẳng và lo lắng.
"Ơ. Tớ nói nhăng nói cuội với cậu khi nào. Khi nãy chính cậu nói rõ ràng với tớ cảm giác khi bị nhìn đó là lạnh gáy sao? Tớ nói cho cậu biết nha Tiểu Chi, khi nãy lúc tớ đứng gần cậu, dựa vào cậu thì tớ cũng thấy lạnh dùm luôn đấy. Không chừng chỗ của cậu đang có người nào đó dòm ngó tới rồi. Người đó nói là lạnh quá lạnh quá làm ơn cứu tôi. Đó, như vậy phải không?” Quỳnh Giang vẫn chưa chịu dừng lại trò đùa quái ác của cô. Quỳnh Giang lại một lần nữa sắn đến chỗ của Hàm Chi mà nói bên
tai cô một cách kinh dị.
"Quỳnh Giang. Cậu có thôi đi không hả?"
Hàm Chi thật sự phát hỏa với cô bạn của mình. Hàm Chi đẩy mạnh Quỳnh Giang ra, tức giận nhưng vẫn phải đè nén giọng nói của mình xuống vì cô không muốn hét toang lên cho cả hội trường đều nghe thấy. Hàm Chi gằn giọng nói từng chữ một “Ha ha ha. Cậu sợ đến muốn tè ra khỏi quần rồi chứ?" Quỳnh Giang thấy mục đích dọa sợ Hàm Chi của mình đã thành
công thì liền ôm bụng cười lớn. Hài chết cô rồi này. Hàm Chi thật sự bị dọa đến mặt trắng bệch rồi.
"Con điên này. Bé bé cái mồm dùm coi. Ai sợ đến mức tè ra quần hả?"
Hàm Chi vội vàng chạy đến chỗ Quỳnh Giang, bịt miệng cô nàng lại mà cảnh giác nhìn người xung quanh. Cô sợ có ai đó nghe thấy những lời nói của Quỳnh Giang, nhất là anh chàng Tân Quân đang đứng bên cạnh cô nàng. Nếu những lời nói của Quỳnh Giang mà để Tân Quân nghe thấy được chắc Hàm Chi phải nhanh chóng đào một lỗ chui xuống đất mà trốn luôn quá. "Ha ha ha."
Quỳnh Giang vẫn cười ngặt nghẽo không dừng lại được. Cô cảm thấy chọc ghẹo Hàm Chi vui quá đi mất. Còn Hàm Chi thì ngược lại, cô cực kỳ không vui. Sau khi Quỳnh Giang cười đủ cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh hơn, cô trừng mắt nhìn cô nàng rồi bỏ tay ra. Hàm Chi quay người lại, nghiêm túc đứng xem những người dự thi trên sân khấu mà không thèm để ý gì đến Quỳnh Giang nữa. Nhưng dù Hàm Chi không tin tưởng vào những lời nói của Quỳnh Giang nhưng không hiểu sao Hàm Chi vẫn bước dịch ra khỏi chỗ cũ, chừa một khoảng trống nhỏ trước mặt đủ cho một người đứng.
Hàm Chi nghĩ nếu thật sự có chuyện như Quỳnh Giang nói thì cô cũng đã nhường chỗ tốt nhất của mình ra rồi đấy. Hy vọng người đó sẽ không giận dỗi mà liếc nhìn cô nữa.
Chỗ đứng này thật ra lúc đầu là do công sức của Tân Quân một mình che chắn để Quỳnh Giang và cô có thể chen được vào đây. Tân Quân đứng bên cạnh Hàm Chi, tự dưng thấy cô lùi xuống một bước, chứa một khoảng trống trước mặt cô và ở ngang bên cạnh anh.
"Cậu hâm à?".
Tân Quân liếc qua nhìn Hàm Chi mà hỏi. Anh chẳng hiểu nổi trong đầu cô nàng này lại nghĩ chuyện vớ vẩn gì nữa rồi.
“Kệ tôi đi. Cậu cứ tiếp tục đứng xem biểu diễn đi"
Hàm Chi xua xua tay, ý bảo Tân Quân đừng có mà tiếp tục để ý đến cô nữa. Hàm Chi dù đứng lùi lại về sau một bước, thấp hơn Tân Quân đang đứng ở hàng đầu khoảng nửa cánh tay, thế nhưng cũng xem rất rõ được mà. Hàm Chi cần gì phải bon chen lên phía trước làm gì chứ?
Hơn nữa không hiểu sao nhưng đúng thật là khi Hàm Chi bước lùi về sau một bước rồi thì không còn thấy bị dòm ngó nữa, cả người cũng không còn lạnh. Đúng thật là quá kỳ lạ mà.
"Này. Giận thật à?”
Quỳnh Giang thấy Hàm Chi cứ đứng im một mình ngơ ngẩn thì lại tưởng cô bạn thân của mình giận dỗi nên cất tiếng hỏi. Thật ra thì Hàm Chi chỉ là đang khó hiểu và cảm thấy việc tại sao cô không đứng ở phía trước thì lại không cảm thấy lạnh người nữa. Chẳng lẽ chuyện này đúng như Quỳnh Giang đã kể sao trời.
"Tớ không giận "
Hàm Chi lắc đầu, trả lời một cách thân thật. Đúng ra cô cũng muốn giận dỗi Quỳnh Giang một thời gian. Nhưng khi thấy Quỳnh Giang chủ động bắt chuyện với cô thì lại cảm thấy không có gì phải giận dỗi nữa. Hàm Chi trả lời rất thoải mái.
"Không giận thật chứ?” Quỳnh Giang nghi ngờ hỏi lại, cô nàng Hàm Chi đang đứng bên cạnh, nhưng mặt mũi Hàm Chi vẫn lạnh tanh, không còn vui vẻ như lúc nãy. “Đã bảo không giận thật mà, cậu cứ lề mề vậy làm gì chứ? Rồi cuối cùng thì muốn nói gì nào? Nếu không muốn nói gì thì thôi đừng có phá tớ nữa. Tớ phải xem xem hoa khôi trường biểu diễn như thế nào để học hỏi kinh nghiệm nữa mà"
Hàm Chi bó tay với cô bạn, thở dài rồi nói. Cô đã bảo cô không giận thì sẽ không giận mà. Chuyện này nói đi cũng phải nói lại. Có chuyện nào cô lại giấu Quỳnh Giang làm gì cơ chứ.
" Không giận được thì tốt. Khi nãy tớ chỉ chọc ghẹo vậy thôi. Nhưng đúng thật tớ có từng nghĩ vì sao cậu có cảm giác bị nhìn đến lạnh rồi." Quỳnh Giang gật gù nói, lại đứng sát với Hàm Chi, khoác vai cô. Ánh mắt hai người vẫn đang nhìn trên sân khấu để theo dõi cốt truyện của vị hoa khôi trước mặt.
"Vì sao?"
Câu nói của Quỳnh Giang thành công lôi kéo Hàm Chi ra khỏi say mê coi màn diễn trên sân khấu. Hàm Chi nhìn sang Quỳnh Giang mà hỏi lại, cô cũng trông chờ xem cô nàng vô tâm như Quỳnh Giang thì có thể nghĩ ra được lý do gì nữa đây.
"Chuyện này quá dễ hiểu mà. Cậu cũng không thử nhìn lại xem cậu đang đứng bên cạnh người nào?”. Quỳnh Giang cũng rời mắt khỏi sân khấu, nói với Hàm Chi rồi hất mặt về phía bên cạnh Hàm Chi nơi có chàng trai xuất sắc Tân Quân đang đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.