Chương 77: Thẩm Quân Kỳ đưa về
Tư Không Vũ Tịch
07/06/2021
Sau khi buổi học kết thúc, Tiểu Chi lặng lẽ bước ra ngoài.
Bỗng nghe thấy tiếng còi xe.
"Ting Ting".
Tiểu Chi quay lại nhìn thì là xe của Thẩm Quân Kỳ rồi. Cô đứng sững lại, chiếc xe màu đen lập tức chạy nhanh lên gần kề bên người của Tiểu Chi. Cửa kính xe đen hạ thấp xuống, gương mặt người đàn ông hiện lên rõ ràng hơn. Người này không phải là người đàn ông tên Thẩm Quân Kỳ chứ còn ai nữa. “Lên xe” Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Tiểu Chi qua cửa kính xe, sau đó trầm giọng nói. “Hả?”
Tiểu Chi không nghe rõ câu nói của Thẩm Quân Kỳ nên liền hỏi lại.
“Lên xe tôi chở về.” Thẩm Quân Kỳ nhắc lại một lần nữa rõ ràng hơn cho Tiểu Chi. “A. Không cần đâu, tôi tự về cũng được mà”
Tiểu Chi vội vàng xua tay không muốn làm phiền Thẩm Quân Kỳ. Huống hồ hiện tại tâm trạng của Tiểu Chi đang không tốt lắm. Điều này có liên quan mật thiết với người đàn ông trước mặt. Hiện tại nếu cô cùng về nhà với Thẩm Quân Kỳ nữa thì càng khó hơn nên Tiểu Chi quyết định từ chối. “Lên xe. Tôi không muốn lập lại hai lần đâu.” Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt, gằn giọng lặp lại một lần nữa. Cổng trường lúc này cũng đã đông người hơn. Nhiều người bắt đầu chăm chú soi lên người Tiểu Chi. Cô bắt đầu thấy ngượng ngùng, cả người trở nên lúng túng không yên.
Tiểu Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông cứng đầu đang ngồi trên ghế lái. Thẩm Quân Kỳ dường như rất cương quyết. Cả hai người nếu cứ đứng đây giằng co mãi cũng không hay. Tiểu Chi thở dài, cắn răng mà kéo cửa xe ra, ngồi vào trong ghế sau. “Anh mau chạy nhanh đi” Tiểu Chi thúc giục Thẩm Quân Kỳ. Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi qua kính xe, nhếch môi cười sau đó thì cũng lái xe rồi chạy đi. Ở trong xe có hơi ngột ngạt, không ai muốn nói chuyện với ai. Tiểu Chi muốn mở cửa xe xuống cho không khí thoát hơn một chút nhưng lại sợ bạn học nhìn thấy lại dị nghị. Vì vậy mà Tiểu Chi chịu đựng tình cảnh khó chịu này mãi cho đến khi chạy xa trường học rồi thì cô mới mở cửa kính xuống để cho gió lùa vào bên trong xe. Lúc này Tiểu Chi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, thế nhưng Tiểu Chi lại phát hiện ra con đường mà Thẩm Quân Kỳ đang chạy này không phải đường đi về nhà của Thẩm Quân Kỳ. “Anh chạy đi đâu vậy?” Tiểu Chi thắc mắc mà hỏi. “Cô không đói à? Tôi thì đói muốn xỉu rồi đây” Thẩm Quân Kỳ nhàn nhã mà cất lời. “Ơ. Ở nhà cũng có bác Phúc nấu ăn cho anh rồi đó thôi?” Tiểu Chi không đồng ý với lời nói của Thẩm Quân Kỳ. Anh đói thì chạy về nhà họ Thẩm lúc nào chẳng có đồ ăn nấu sẵn chờ anh ta. Vậy mà lại không chịu về nhà mà lại chạy đi đâu không biết? Tiểu Chi cảm thấy thật bó tay đối với Thẩm Quân Kỳ. “Không thích ăn ở nhà. Cô bớt nhà quê đi, suốt ngày chỉ toàn ở nhà? Lâu lâu phải ra ngoài ăn một chút thì mới mở mang tầm mắt được chứ. Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử ở nhà hàng sang trọng để học hỏi thêm nhé”.
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Tiểu Chi thì bật cười, anh trách cô nhà quê chỉ biết ăn ở nhà. Chuyện này lại càng khiến cho Tiểu Chi cảm thấy không phục. Ăn cơm ở nhà thì liên quan gì đến việc là nhà quê hay không nhà quê chứ? Bộ ở nhà quê là không ăn cơm ở nhà à? Rồi bộ ở thành phố thì toàn đi ăn ngoài tiệm chắc. “Anh nói như là hay lắm á. Đi ăn nhà hàng có gì mà mở mang tầm mắt. Nhà hàng sang trọng nào tôi chẳng từng đi ăn qua rồi cũng thấy có hơn được chút nào đâu chứ? Có gì mà học hỏi hả?” Tiểu Chi bị Thẩm Quân Kỳ chọc giận vì vậy mà bản tính tiểu thư ngày xưa quay lại. Khi còn được sống trong môi trường giàu có thì Tiểu Chi cũng thường la cà ở các quán xá sang trọng. Tất cả các nhà hàng có tiếng ở thành phố này cô cũng đã từng đi ăn qua
rồi.
“Ghê thế á? Thật không nhìn ra cô là một tiểu đại gia nha. Khẩu khí thật lớn”
Thẩm Quân Kỳ ngạc nhiên mà châm chọc. Trong đầu có chút suy nghĩ, nhìn bộ dáng của Tiểu Chi không phải dân giàu có gì.
Thế mà khẩu khí này lại không nhỏ. Chuyện này chắc chắn là có ẩn khúc gì bên trong đây. Càng ngày anh càng cảm thấy tò mò về cô gái mang tên Cố Hàm Chi này rồi. Lúc nãy khi cô nàng ở trên sân khấu lớn biểu diễn, tuy là tâm trạng không tốt dẫn đến màn trình diễn hơi kém. Thế nhưng Thẩm Quân Kỳ vẫn nhìn ra được tố chất ngôi sao ẩn sâu bên trong của cô. Nếu cô nàng được đào tạo bài bản chắc chắn sẽ gặt được thành công không nhỏ trong tương lai đó.
“Đi ăn thôi mà. Có gì mà khẩu khí lớn với không lớn ở đây chứ?” Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì cúi đầu xuống mà nói nhỏ, giọng điệu cao ngạo khi nãy đã biến mất. Tiểu Chi bị đánh trở về lại với thực tại. Cô của hiện tại đến cả việc ăn một quán bình dân cũng phải cân nhắc, suy tư chứ ở đó mà nhà hàng năm sao quan trọng. Tiểu Chi đúng là ảo tưởng mà. Cả về tài năng của cô cũng vậy. Khi nãy lúc ở trường cũng vậy, cô tự tin bấy nhiêu thì lại bị hiện thực tàn khốc khiến cho đau đớn bấy nhiêu. Tiểu Chi cô không có tài năng, tiền bạc cũng không có, danh tiếng cũng không. Tiểu Chi chỉ là một cô nàng nhỏ, yếu đuối, ngu ngốc và ảo tưởng mà thôi. “Lại sao nữa thế?” Thẩm Quân Kỳ nghe thấy giọng nói của Tiểu Chi ỉu xìu thì liếc qua kính xe nhìn về người con gái ngồi đằng sau. Anh thấy hình ảnh cô nàng ngốc nghếch đó đang cúi đầu tràn đầy tủi thân và buồn bã. Trong lòng như có ai đó đánh một phát khiến cho đau đớn dày vò. Thẩm Quân Kỳ không muốn nhìn thấy Tiểu Chi trở nên buồn bã như vậy. Anh cũng không biết vì sao nhưng chỉ cảm thấy rất đau lòng mà thôi.
“Không có gì cả”. Tiểu Chi lắc lắc đầu, cô không muốn nói chuyện này cho Thẩm Quân Kỳ nghe. Hơn nữa dù có nói đi chăng nữa thì Thẩm Quân Kỳ cũng không thể nào hiểu được. Đây là chuyện của riêng cô, chỉ có cô mới có thể tự giải quyết được mà thôi. “Mà sao hôm nay anh lại xuất hiện ở trường tôi vậy?” Tiểu Chi cố xốc lại tinh thần, tỏ ra bình thường mà hỏi Thẩm Quân Kỳ. Hôm nay nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ ngồi giữa dàn ban giám khảo của buổi casting khiến Tiểu Chi rất ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không làm thì công ty của Thẩm Quân Kỳ là làm về kinh doanh mà? Có liên quan gì đến nghệ thuật đâu nhỉ? Tiểu Chi nghĩ mãi vẫn không hiểu ra Thẩm Quân Kỳ sẽ có lợi gì trong chuyện lần này. “Tôi là người bỏ tiền ra đầu tư cho bộ phim lần này. Chuyện chọn diễn viên chính cho bộ phim mà công ty đầu tư hoàn toàn thì đương nhiên tôi cũng phải có mặt để lựa chọn rồi” Thẩm Quân Kỳ vẫn lái xe ổn định về phía trước, nhưng vẫn có thể trả lời cho câu hỏi của Tiểu Chi. “Sao anh lại đầu tư vào phim ảnh rồi? Anh có đam mê về nó à?”
Sau khi Thẩm Quân Kỳ trả lời thì Tiểu Chi vẫn cảm thấy không hiểu được lý do của việc đầu tư lần này. Dù rằng Tiểu Chi biết cô sẽ không được tham gia vào bộ phim là điều chắc chắn rồi. Thế nhưng tò mò thì vẫn là tò mò thôi. Tiểu Chi muốn biết được vì sao Thẩm Quân Kỳ lại đưa ra một quyết định liều lĩnh như vậy.
Bỗng nghe thấy tiếng còi xe.
"Ting Ting".
Tiểu Chi quay lại nhìn thì là xe của Thẩm Quân Kỳ rồi. Cô đứng sững lại, chiếc xe màu đen lập tức chạy nhanh lên gần kề bên người của Tiểu Chi. Cửa kính xe đen hạ thấp xuống, gương mặt người đàn ông hiện lên rõ ràng hơn. Người này không phải là người đàn ông tên Thẩm Quân Kỳ chứ còn ai nữa. “Lên xe” Thẩm Quân Kỳ liếc nhìn Tiểu Chi qua cửa kính xe, sau đó trầm giọng nói. “Hả?”
Tiểu Chi không nghe rõ câu nói của Thẩm Quân Kỳ nên liền hỏi lại.
“Lên xe tôi chở về.” Thẩm Quân Kỳ nhắc lại một lần nữa rõ ràng hơn cho Tiểu Chi. “A. Không cần đâu, tôi tự về cũng được mà”
Tiểu Chi vội vàng xua tay không muốn làm phiền Thẩm Quân Kỳ. Huống hồ hiện tại tâm trạng của Tiểu Chi đang không tốt lắm. Điều này có liên quan mật thiết với người đàn ông trước mặt. Hiện tại nếu cô cùng về nhà với Thẩm Quân Kỳ nữa thì càng khó hơn nên Tiểu Chi quyết định từ chối. “Lên xe. Tôi không muốn lập lại hai lần đâu.” Thẩm Quân Kỳ nhăn mặt, gằn giọng lặp lại một lần nữa. Cổng trường lúc này cũng đã đông người hơn. Nhiều người bắt đầu chăm chú soi lên người Tiểu Chi. Cô bắt đầu thấy ngượng ngùng, cả người trở nên lúng túng không yên.
Tiểu Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông cứng đầu đang ngồi trên ghế lái. Thẩm Quân Kỳ dường như rất cương quyết. Cả hai người nếu cứ đứng đây giằng co mãi cũng không hay. Tiểu Chi thở dài, cắn răng mà kéo cửa xe ra, ngồi vào trong ghế sau. “Anh mau chạy nhanh đi” Tiểu Chi thúc giục Thẩm Quân Kỳ. Thẩm Quân Kỳ nhìn Tiểu Chi qua kính xe, nhếch môi cười sau đó thì cũng lái xe rồi chạy đi. Ở trong xe có hơi ngột ngạt, không ai muốn nói chuyện với ai. Tiểu Chi muốn mở cửa xe xuống cho không khí thoát hơn một chút nhưng lại sợ bạn học nhìn thấy lại dị nghị. Vì vậy mà Tiểu Chi chịu đựng tình cảnh khó chịu này mãi cho đến khi chạy xa trường học rồi thì cô mới mở cửa kính xuống để cho gió lùa vào bên trong xe. Lúc này Tiểu Chi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, thế nhưng Tiểu Chi lại phát hiện ra con đường mà Thẩm Quân Kỳ đang chạy này không phải đường đi về nhà của Thẩm Quân Kỳ. “Anh chạy đi đâu vậy?” Tiểu Chi thắc mắc mà hỏi. “Cô không đói à? Tôi thì đói muốn xỉu rồi đây” Thẩm Quân Kỳ nhàn nhã mà cất lời. “Ơ. Ở nhà cũng có bác Phúc nấu ăn cho anh rồi đó thôi?” Tiểu Chi không đồng ý với lời nói của Thẩm Quân Kỳ. Anh đói thì chạy về nhà họ Thẩm lúc nào chẳng có đồ ăn nấu sẵn chờ anh ta. Vậy mà lại không chịu về nhà mà lại chạy đi đâu không biết? Tiểu Chi cảm thấy thật bó tay đối với Thẩm Quân Kỳ. “Không thích ăn ở nhà. Cô bớt nhà quê đi, suốt ngày chỉ toàn ở nhà? Lâu lâu phải ra ngoài ăn một chút thì mới mở mang tầm mắt được chứ. Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử ở nhà hàng sang trọng để học hỏi thêm nhé”.
Thẩm Quân Kỳ nghe lời nói của Tiểu Chi thì bật cười, anh trách cô nhà quê chỉ biết ăn ở nhà. Chuyện này lại càng khiến cho Tiểu Chi cảm thấy không phục. Ăn cơm ở nhà thì liên quan gì đến việc là nhà quê hay không nhà quê chứ? Bộ ở nhà quê là không ăn cơm ở nhà à? Rồi bộ ở thành phố thì toàn đi ăn ngoài tiệm chắc. “Anh nói như là hay lắm á. Đi ăn nhà hàng có gì mà mở mang tầm mắt. Nhà hàng sang trọng nào tôi chẳng từng đi ăn qua rồi cũng thấy có hơn được chút nào đâu chứ? Có gì mà học hỏi hả?” Tiểu Chi bị Thẩm Quân Kỳ chọc giận vì vậy mà bản tính tiểu thư ngày xưa quay lại. Khi còn được sống trong môi trường giàu có thì Tiểu Chi cũng thường la cà ở các quán xá sang trọng. Tất cả các nhà hàng có tiếng ở thành phố này cô cũng đã từng đi ăn qua
rồi.
“Ghê thế á? Thật không nhìn ra cô là một tiểu đại gia nha. Khẩu khí thật lớn”
Thẩm Quân Kỳ ngạc nhiên mà châm chọc. Trong đầu có chút suy nghĩ, nhìn bộ dáng của Tiểu Chi không phải dân giàu có gì.
Thế mà khẩu khí này lại không nhỏ. Chuyện này chắc chắn là có ẩn khúc gì bên trong đây. Càng ngày anh càng cảm thấy tò mò về cô gái mang tên Cố Hàm Chi này rồi. Lúc nãy khi cô nàng ở trên sân khấu lớn biểu diễn, tuy là tâm trạng không tốt dẫn đến màn trình diễn hơi kém. Thế nhưng Thẩm Quân Kỳ vẫn nhìn ra được tố chất ngôi sao ẩn sâu bên trong của cô. Nếu cô nàng được đào tạo bài bản chắc chắn sẽ gặt được thành công không nhỏ trong tương lai đó.
“Đi ăn thôi mà. Có gì mà khẩu khí lớn với không lớn ở đây chứ?” Tiểu Chi nghe Thẩm Quân Kỳ nói như vậy thì cúi đầu xuống mà nói nhỏ, giọng điệu cao ngạo khi nãy đã biến mất. Tiểu Chi bị đánh trở về lại với thực tại. Cô của hiện tại đến cả việc ăn một quán bình dân cũng phải cân nhắc, suy tư chứ ở đó mà nhà hàng năm sao quan trọng. Tiểu Chi đúng là ảo tưởng mà. Cả về tài năng của cô cũng vậy. Khi nãy lúc ở trường cũng vậy, cô tự tin bấy nhiêu thì lại bị hiện thực tàn khốc khiến cho đau đớn bấy nhiêu. Tiểu Chi cô không có tài năng, tiền bạc cũng không có, danh tiếng cũng không. Tiểu Chi chỉ là một cô nàng nhỏ, yếu đuối, ngu ngốc và ảo tưởng mà thôi. “Lại sao nữa thế?” Thẩm Quân Kỳ nghe thấy giọng nói của Tiểu Chi ỉu xìu thì liếc qua kính xe nhìn về người con gái ngồi đằng sau. Anh thấy hình ảnh cô nàng ngốc nghếch đó đang cúi đầu tràn đầy tủi thân và buồn bã. Trong lòng như có ai đó đánh một phát khiến cho đau đớn dày vò. Thẩm Quân Kỳ không muốn nhìn thấy Tiểu Chi trở nên buồn bã như vậy. Anh cũng không biết vì sao nhưng chỉ cảm thấy rất đau lòng mà thôi.
“Không có gì cả”. Tiểu Chi lắc lắc đầu, cô không muốn nói chuyện này cho Thẩm Quân Kỳ nghe. Hơn nữa dù có nói đi chăng nữa thì Thẩm Quân Kỳ cũng không thể nào hiểu được. Đây là chuyện của riêng cô, chỉ có cô mới có thể tự giải quyết được mà thôi. “Mà sao hôm nay anh lại xuất hiện ở trường tôi vậy?” Tiểu Chi cố xốc lại tinh thần, tỏ ra bình thường mà hỏi Thẩm Quân Kỳ. Hôm nay nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ ngồi giữa dàn ban giám khảo của buổi casting khiến Tiểu Chi rất ngạc nhiên. Nếu cô nhớ không làm thì công ty của Thẩm Quân Kỳ là làm về kinh doanh mà? Có liên quan gì đến nghệ thuật đâu nhỉ? Tiểu Chi nghĩ mãi vẫn không hiểu ra Thẩm Quân Kỳ sẽ có lợi gì trong chuyện lần này. “Tôi là người bỏ tiền ra đầu tư cho bộ phim lần này. Chuyện chọn diễn viên chính cho bộ phim mà công ty đầu tư hoàn toàn thì đương nhiên tôi cũng phải có mặt để lựa chọn rồi” Thẩm Quân Kỳ vẫn lái xe ổn định về phía trước, nhưng vẫn có thể trả lời cho câu hỏi của Tiểu Chi. “Sao anh lại đầu tư vào phim ảnh rồi? Anh có đam mê về nó à?”
Sau khi Thẩm Quân Kỳ trả lời thì Tiểu Chi vẫn cảm thấy không hiểu được lý do của việc đầu tư lần này. Dù rằng Tiểu Chi biết cô sẽ không được tham gia vào bộ phim là điều chắc chắn rồi. Thế nhưng tò mò thì vẫn là tò mò thôi. Tiểu Chi muốn biết được vì sao Thẩm Quân Kỳ lại đưa ra một quyết định liều lĩnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.