Chương 47: Bố sẽ đưa con về nhà.
Chi Chi
03/10/2023
Buổi lễ nhanh chóng được bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi quan khách, bao
gồm cả An Ngọc. Rất nhanh, cô vứt câu nói của anh ra sau đầu, hướng mắt
về phía sân khấu.
Cô ngồi bên dưới chứng kiến tất thảy cảnh hai người thề sẽ mãi ở bên nhau, dù già trẻ hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo khó cũng không chia lìa, xem đối phương như một phần của cơ thể, tôn trọng, bảo vệ, và trung thành tuyệt đối.
Vào giây phút hai người trao nhẫn, An Ngọc cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười. Rất nhanh thôi, cả hai sẽ phản bội lời thề đó.
- Đừng nhìn nữa, nhanh ăn đi. - Hữu Dương đẩy bát súp ấm nóng tới trước mặt cô. An Ngọc ngoan ngoãn cầm thìa lên thử một chút, sau đó mỉm cười mãn nguyện. Không hổ là khách sạn năm sao, đồ ăn thực sự rất ngon. Cô cũng sắm vai một người vợ tốt, không ngừng gắp thức ăn cho anh, cô không biết anh thích hay không thích món nào, chỉ là gắp đại thôi, nhưng anh đều rất nể mặt đều cho vào miệng, nhai với khuôn mặt vô cảm.
Nhìn xem, biểu cảm như thế thì làm sao cô đoán được chứ?
Chợt, sống lưng cô lạnh toát. Cô vô thức quay đầu nhìn về phía sau, không ngờ lại trông thấy vợ chồng trẻ kia đang nhìn về hướng này, mỗi người một biểu cảm. Một kẻ thì nhíu mày, sầm mặt không vui, một người thì mím môi đầy vẻ ghen tỵ.
Xem đi, giây trước còn buông lời thề linh thiêng như vậy, giây sau đã nhìn người khác với vẻ không cam lòng, trong mắt không hề giấu nổi sự tham lam, hoàn toàn không đặt bạn đời của mình vào mắt. Thật sự là trời sinh một cặp.
Cằm bị người bên cạnh giữ ấy, An Ngọc bị Hữu Dương bóp cằm xoay đầu lại, tay kia còn đang nâng thìa lên, rõ ràng đang muốn đút cho cô.
Lại nữa rồi! Anh lại muốn dùng cách xấu hổ này để trừng phạt cô sao? An Ngọc nhìn anh với ánh mắt cầu xin, nhưng sự thật chứng minh rằng anh không hề nể mặt cô chút nào. Thìa đã được đặt lên môi, An Ngọc run rẩy, cuối cùng biết rằng không lay chuyển được anh nên đành hé môi ra. Hữu Dương mỉm cười hài lòng, ngón tay quệt nhẹ lên môi lau đi phần nước sốt bị dính.
Không dám lơ là, cô tập trung vào bữa ăn, đến khi no ngang bụng rồi mới ngừng lại.
Ngoài hai người kia, An Ngọc còn âm thầm để ý thêm một người nữa luôn nhìn về hướng này với đôi mắt sáng rực. Có vẻ như sau một buổi quan sát cẩn thận, ông ta đã nhận ra mối quan hệ của cô và Hữu Dương không hề tầm thường. Và đây cũng chính là mục đích của cô.
Cô biết, một kẻ thậm chí còn dám bán đứng người thân thì sẽ không quá xem trọng tình cảm và huyết thống. Nhưng nếu mối quan hệ kia liên quan đến lợi ích, chắc chắn ông ta sẽ hành động.
Quả nhiên, sau buổi lễ, lúc cô vừa đi từ phòng vệ sinh ra, cô đã vô tình gặp người chú của mình đứng chờ ở cuối hành lang từ bao giờ. Cô mỉm cười bước tới, ông ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, mở lời trước.
- Chú có thể nói chuyện riêng với con không?
Tất nhiên, An Ngọc không từ chối, cùng ông đi tới khu vực hút thuốc vắng vẻ. Không cần nhiều lời, ông lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp tư, vuốt ve bề mặt giấy một lúc rồi nhìn cô.
- Có chuyện này... có thể con sẽ khó chấp nhận, nhưng chú không thể im lặng mà không cho con biết. - Đoạn, ông ta đưa tờ giấy đó cho cô, lặng im không lên tiếng nữa.
An Ngọc nhìn ông khó hiểu, nhưng tới khi tờ giấy được mở ra, nhìn từng dòng chữ hiện ra trên đó, nụ cười trên môi cô chậm rãi biến mất. An Ngọc mím môi, gấp đôi tờ giấy lại, cúi đầu mím môi không nói gì.
Nhận ra cô không hề bất ngờ, ông cất tiếng.
- Con... đã biết từ trước sao?
An Ngọc nhìn sang nơi khác, không đáp, nhưng vành mắt đã đỏ lên. Đức Tùng nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, giữ lấy hai vai cô xoay người cô lại, giọng khàn đi.
- Con... con đã biết từ trước, đúng không? Là vào ngày hôm đó sao, cho nên con mới có hành động kì lạ như vậy?
An Ngọc vẫn không đáp, cúi đầu chịu đựng. Hai tay cô hơi siết lại, móng tay dài ghim vào tờ giấy mỏng manh, nước mắt chậm rãi lăn xuống gò má.
- Tại sao ngày hôm đó con không nói? Tại sao con không nói con là con gái của bà ấy? Cũng là... con gái của ta?
An Ngọc mím môi, lắc đầu nguầy nguậy. Đức Tùng buông cô ra, quay đầu đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Giọng ông run rẩy.
- Bà ấy đã luôn chạy trốn khỏi ta, vì sao đến cả con cũng không chịu nói cho ta biết? Tại sao lại biến ta trở thành một kẻ ngốc, ngay cả con gái ở trước mặt nhiều năm như vậy cũng không biết?
- Con... không muốn khiến chú khó xử. Con không muốn làm đảo lộn gia đình chú. - Bấy giờ An Ngọc mới nghẹn ngào giải thích. - Con... ngày hôm đó con chỉ đoán thôi, mẹ con... luôn kể rằng bố của con là mối tình đầu của bà ấy, là người bà ấy rất yêu. Cho đến cuối cuộc đời bà ấy mới nói với con những điều đó. Nhưng con không ngờ người đó lại là... chú. Con thật sự rất bối rối. Con...
- Con gái ngốc! Đừng gọi chú nữa! - Ông chợt quay sang ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô. - Ta là bố của con, vĩnh viễn là bố của con.
- Bố! - An Ngọc òa khóc ôm lấy ông. - Mẹ con mất rồi, bà ấy đã luôn sống trong đau khổ, bà ấy luôn nhớ tới bố. Nhưng con lại không kịp nhìn bà ấy lần cuối, ngày đó con đến, bà ấy đã không còn mở mắt nữa. Bố ơi, bây giờ con chỉ còn bố nữa thôi. Bố đừng rời xa con.
- Sẽ không đâu, bố sẽ không bỏ rơi con. - Đức Tùng vỗ lên lưng cô an ủi. - Bố muốn bù đắp cho con, bố sẽ cho con một gia đình trọn vẹn. Con về nhà với bố đi.
Nghe tới đây, An Ngọc buông ông ra, nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên. Một thoáng vui mừng lướt qua, nhưng khi nhớ tới một chuyện, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói với vẻ bối rối.
- Nhưng... nhưng còn dì... cả Thanh Vân nữa, chắc chắn hai người sẽ không chấp nhận được đâu. Hay là thôi đi, chuyện này chỉ cần hai chúng ta biết là được...
- Không thể! - Đức Tùng nói với vẻ kiên quyết. - Con là con gái bố, là máu mủ của bố. Mối quan hệ này không có gì phải giấu giếm hết. Cho dù hai người kia không chấp nhận, bố cũng sẽ khiến họ đồng ý.
Đoạn, ông nắm lấy tay cô, đau khổ lắc đầu.
- Con là báu vật cuối cùng mà bà ấy để lại cho bố, là mối liên kết duy nhất của bố và bà ấy, bố tuyệt đối sẽ không để con chịu ủy khuất. Nếu không, sau này bố còn mặt mũi nào gặp bà ấy nữa.
- Vâng. - An Ngọc cảm động, nước mắt không kìm được lại chảy xuống. - Con tin bố. Con... cảm ơn bố.
- Con gái ngốc, giữa gia đình không cần phải cảm ơn. - Đức Tùng mỉm cười lau nước mắt cho cô. - Chờ bố, bố sẽ đưa con về nhà.
An Ngọc gật nhẹ đầu, đôi mắt sáng ngời ánh lên niềm hy vọng. Đức Tùng dịu dàng nhìn cô, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, ông hỏi.
- Con và Giám đốc Dương... có quan hệ gì vậy?
- Anh ấy là ân nhân của con. - An Ngọc khịt mũi, nhận lấy khăn giấy từ tay ông chấm lên mắt. - Con nói với bố ngày đó con bị tai nạn, đúng không ạ? Chính anh ấy là người đã cứu con, còn chăm sóc cho con.
Nói đến đây, cô mỉm cười ngượng ngùng, hai má đỏ lên.
- Hiện tại con đang ở nhà anh ấy, mấy hôm trước... - Cô giơ tay trái của mình cho ông xem, nụ cười không giấu nổi vẻ hạnh phúc. - ... anh ấy đã đồng ý lời tỏ tình của con. Chúng con đang tìm hiểu nhau.
- Con và Giám đốc Dương ở bên nhau rồi sao? - Rõ ràng, giọng Đức Tùng không hề giấu được vẻ vui mừng, An Ngọc lại vờ như không nhận ra, chỉ ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
Bấy giờ, Đức Tùng mới xâu chuỗi được những thông tin mà ông nhận được mấy ngày trước. Bản báo cáo nói rằng hiện tại cô đang qua lại với một người có thân phận nên khó điều tra sâu được, vì người đó bảo vệ cô rất kĩ. Chút thông tin ít hỏi mà bọn chúng có thể tìm ra đó là, những gì cô nói với ông ngày đó đều là sự thật. Chuyện cô bị tai nạn mất trí nhớ là thật, mà ông càng ngạc nhiên hơn khi nhận được kết quả giám định ADN.
Ông vốn muốn giấu nhẹm chuyện này, dù sao người phụ nữ ấy cũng đã chết, ông có thể giả vờ không biết chuyện, dẫu sao sự thật này đã bị chôn vui suốt mấy chục năm nay, ông không bới ra cũng sẽ chẳng có kẻ nào biết được. Nhưng trời xui đất khiến thế nào ông vẫn cầm theo tờ giám định kia vào ngày đám cưới của con gái ông.
Khi nhìn thấy cô khoác tay Hữu Dương tới đây, ông đã rất ngạc nhiên, len lỏi đâu đó là sự hưng phấn. Hóa ra người có thân phận phía sau cô lại là người đàn ông nổi tiếng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh mà bất cứ ai cũng muốn xum xoe nịnh hót, chỉ vì muốn được anh đầu tư vào dự án của mình mà bất chấp tìm kiếm bao của ngon vật lạ để dâng tới lấy lòng anh. Nhưng vì anh là kẻ nói không với nữ sắc nên việc tìm kiếm quà tặng luôn là vấn đề nan giải khiến bao người đau đầu,bởi chẳng một ai biết anh thích gì, càng không dám tự ý suy đoán. Nhưng lúc này, người đó lại không hề để ý đến xung quanh mà ân cần với cô, cũng không hề keo kiệt khi thể hiện sự yêu thích đối với người phụ nữ của mình.
Và người đó lại là con gái của ông. Điều đó có nghĩa là ông có thể móc nối quan hệ với anh thông qua cô. Vậy thì việc kinh doanh của ông sẽ hoàn toàn được giải quyết, vấn đề tiền bạc cũng chỉ là một cái phất tay.
Cho nên, ông đã gặp riêng cô, nói cho cô biết thân phận của mình. Sự trói buộc về mặt huyết thống là điều không thể chối bỏ, cho dù cô không chấp nhận đi nữa thì một nửa dòng máu trong người cô cũng là của ông. Huống hồ, cô đã thật sự chấp nhận ông, bám víu lấy ông. Bởi vì ông là người thân còn lại của cô trên đời này, mà bản thân cô từ nhỏ đã là người có tính cách yếu đuối, nhu nhược, rất dễ nắm trong lòng bàn tay.
Ông biết Thanh Vân luôn tìm cách bắt nạt và làm khó cô, kể cả đứa con rể tài giỏi ngày hôm nay cũng là do con gái ông cướp ngay trên đầu cô gái ấy, nhưng cô vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt uất ức vào trong và mỉm cười, dù không cam lòng cũng sẽ không làm to chuyện.
Đức Tùng cảm thấy cả người chộn rộn, càng nghĩ lại càng không giấu được vẻ mặt sung sướng của mình.
Đúng là ông trời giúp ông!
Ngay cả ông trời cũng đứng về phía ông!
Cô ngồi bên dưới chứng kiến tất thảy cảnh hai người thề sẽ mãi ở bên nhau, dù già trẻ hay ốm đau, dù giàu sang hay nghèo khó cũng không chia lìa, xem đối phương như một phần của cơ thể, tôn trọng, bảo vệ, và trung thành tuyệt đối.
Vào giây phút hai người trao nhẫn, An Ngọc cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười. Rất nhanh thôi, cả hai sẽ phản bội lời thề đó.
- Đừng nhìn nữa, nhanh ăn đi. - Hữu Dương đẩy bát súp ấm nóng tới trước mặt cô. An Ngọc ngoan ngoãn cầm thìa lên thử một chút, sau đó mỉm cười mãn nguyện. Không hổ là khách sạn năm sao, đồ ăn thực sự rất ngon. Cô cũng sắm vai một người vợ tốt, không ngừng gắp thức ăn cho anh, cô không biết anh thích hay không thích món nào, chỉ là gắp đại thôi, nhưng anh đều rất nể mặt đều cho vào miệng, nhai với khuôn mặt vô cảm.
Nhìn xem, biểu cảm như thế thì làm sao cô đoán được chứ?
Chợt, sống lưng cô lạnh toát. Cô vô thức quay đầu nhìn về phía sau, không ngờ lại trông thấy vợ chồng trẻ kia đang nhìn về hướng này, mỗi người một biểu cảm. Một kẻ thì nhíu mày, sầm mặt không vui, một người thì mím môi đầy vẻ ghen tỵ.
Xem đi, giây trước còn buông lời thề linh thiêng như vậy, giây sau đã nhìn người khác với vẻ không cam lòng, trong mắt không hề giấu nổi sự tham lam, hoàn toàn không đặt bạn đời của mình vào mắt. Thật sự là trời sinh một cặp.
Cằm bị người bên cạnh giữ ấy, An Ngọc bị Hữu Dương bóp cằm xoay đầu lại, tay kia còn đang nâng thìa lên, rõ ràng đang muốn đút cho cô.
Lại nữa rồi! Anh lại muốn dùng cách xấu hổ này để trừng phạt cô sao? An Ngọc nhìn anh với ánh mắt cầu xin, nhưng sự thật chứng minh rằng anh không hề nể mặt cô chút nào. Thìa đã được đặt lên môi, An Ngọc run rẩy, cuối cùng biết rằng không lay chuyển được anh nên đành hé môi ra. Hữu Dương mỉm cười hài lòng, ngón tay quệt nhẹ lên môi lau đi phần nước sốt bị dính.
Không dám lơ là, cô tập trung vào bữa ăn, đến khi no ngang bụng rồi mới ngừng lại.
Ngoài hai người kia, An Ngọc còn âm thầm để ý thêm một người nữa luôn nhìn về hướng này với đôi mắt sáng rực. Có vẻ như sau một buổi quan sát cẩn thận, ông ta đã nhận ra mối quan hệ của cô và Hữu Dương không hề tầm thường. Và đây cũng chính là mục đích của cô.
Cô biết, một kẻ thậm chí còn dám bán đứng người thân thì sẽ không quá xem trọng tình cảm và huyết thống. Nhưng nếu mối quan hệ kia liên quan đến lợi ích, chắc chắn ông ta sẽ hành động.
Quả nhiên, sau buổi lễ, lúc cô vừa đi từ phòng vệ sinh ra, cô đã vô tình gặp người chú của mình đứng chờ ở cuối hành lang từ bao giờ. Cô mỉm cười bước tới, ông ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, mở lời trước.
- Chú có thể nói chuyện riêng với con không?
Tất nhiên, An Ngọc không từ chối, cùng ông đi tới khu vực hút thuốc vắng vẻ. Không cần nhiều lời, ông lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp tư, vuốt ve bề mặt giấy một lúc rồi nhìn cô.
- Có chuyện này... có thể con sẽ khó chấp nhận, nhưng chú không thể im lặng mà không cho con biết. - Đoạn, ông ta đưa tờ giấy đó cho cô, lặng im không lên tiếng nữa.
An Ngọc nhìn ông khó hiểu, nhưng tới khi tờ giấy được mở ra, nhìn từng dòng chữ hiện ra trên đó, nụ cười trên môi cô chậm rãi biến mất. An Ngọc mím môi, gấp đôi tờ giấy lại, cúi đầu mím môi không nói gì.
Nhận ra cô không hề bất ngờ, ông cất tiếng.
- Con... đã biết từ trước sao?
An Ngọc nhìn sang nơi khác, không đáp, nhưng vành mắt đã đỏ lên. Đức Tùng nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, giữ lấy hai vai cô xoay người cô lại, giọng khàn đi.
- Con... con đã biết từ trước, đúng không? Là vào ngày hôm đó sao, cho nên con mới có hành động kì lạ như vậy?
An Ngọc vẫn không đáp, cúi đầu chịu đựng. Hai tay cô hơi siết lại, móng tay dài ghim vào tờ giấy mỏng manh, nước mắt chậm rãi lăn xuống gò má.
- Tại sao ngày hôm đó con không nói? Tại sao con không nói con là con gái của bà ấy? Cũng là... con gái của ta?
An Ngọc mím môi, lắc đầu nguầy nguậy. Đức Tùng buông cô ra, quay đầu đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Giọng ông run rẩy.
- Bà ấy đã luôn chạy trốn khỏi ta, vì sao đến cả con cũng không chịu nói cho ta biết? Tại sao lại biến ta trở thành một kẻ ngốc, ngay cả con gái ở trước mặt nhiều năm như vậy cũng không biết?
- Con... không muốn khiến chú khó xử. Con không muốn làm đảo lộn gia đình chú. - Bấy giờ An Ngọc mới nghẹn ngào giải thích. - Con... ngày hôm đó con chỉ đoán thôi, mẹ con... luôn kể rằng bố của con là mối tình đầu của bà ấy, là người bà ấy rất yêu. Cho đến cuối cuộc đời bà ấy mới nói với con những điều đó. Nhưng con không ngờ người đó lại là... chú. Con thật sự rất bối rối. Con...
- Con gái ngốc! Đừng gọi chú nữa! - Ông chợt quay sang ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô. - Ta là bố của con, vĩnh viễn là bố của con.
- Bố! - An Ngọc òa khóc ôm lấy ông. - Mẹ con mất rồi, bà ấy đã luôn sống trong đau khổ, bà ấy luôn nhớ tới bố. Nhưng con lại không kịp nhìn bà ấy lần cuối, ngày đó con đến, bà ấy đã không còn mở mắt nữa. Bố ơi, bây giờ con chỉ còn bố nữa thôi. Bố đừng rời xa con.
- Sẽ không đâu, bố sẽ không bỏ rơi con. - Đức Tùng vỗ lên lưng cô an ủi. - Bố muốn bù đắp cho con, bố sẽ cho con một gia đình trọn vẹn. Con về nhà với bố đi.
Nghe tới đây, An Ngọc buông ông ra, nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên. Một thoáng vui mừng lướt qua, nhưng khi nhớ tới một chuyện, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói với vẻ bối rối.
- Nhưng... nhưng còn dì... cả Thanh Vân nữa, chắc chắn hai người sẽ không chấp nhận được đâu. Hay là thôi đi, chuyện này chỉ cần hai chúng ta biết là được...
- Không thể! - Đức Tùng nói với vẻ kiên quyết. - Con là con gái bố, là máu mủ của bố. Mối quan hệ này không có gì phải giấu giếm hết. Cho dù hai người kia không chấp nhận, bố cũng sẽ khiến họ đồng ý.
Đoạn, ông nắm lấy tay cô, đau khổ lắc đầu.
- Con là báu vật cuối cùng mà bà ấy để lại cho bố, là mối liên kết duy nhất của bố và bà ấy, bố tuyệt đối sẽ không để con chịu ủy khuất. Nếu không, sau này bố còn mặt mũi nào gặp bà ấy nữa.
- Vâng. - An Ngọc cảm động, nước mắt không kìm được lại chảy xuống. - Con tin bố. Con... cảm ơn bố.
- Con gái ngốc, giữa gia đình không cần phải cảm ơn. - Đức Tùng mỉm cười lau nước mắt cho cô. - Chờ bố, bố sẽ đưa con về nhà.
An Ngọc gật nhẹ đầu, đôi mắt sáng ngời ánh lên niềm hy vọng. Đức Tùng dịu dàng nhìn cô, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, ông hỏi.
- Con và Giám đốc Dương... có quan hệ gì vậy?
- Anh ấy là ân nhân của con. - An Ngọc khịt mũi, nhận lấy khăn giấy từ tay ông chấm lên mắt. - Con nói với bố ngày đó con bị tai nạn, đúng không ạ? Chính anh ấy là người đã cứu con, còn chăm sóc cho con.
Nói đến đây, cô mỉm cười ngượng ngùng, hai má đỏ lên.
- Hiện tại con đang ở nhà anh ấy, mấy hôm trước... - Cô giơ tay trái của mình cho ông xem, nụ cười không giấu nổi vẻ hạnh phúc. - ... anh ấy đã đồng ý lời tỏ tình của con. Chúng con đang tìm hiểu nhau.
- Con và Giám đốc Dương ở bên nhau rồi sao? - Rõ ràng, giọng Đức Tùng không hề giấu được vẻ vui mừng, An Ngọc lại vờ như không nhận ra, chỉ ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
Bấy giờ, Đức Tùng mới xâu chuỗi được những thông tin mà ông nhận được mấy ngày trước. Bản báo cáo nói rằng hiện tại cô đang qua lại với một người có thân phận nên khó điều tra sâu được, vì người đó bảo vệ cô rất kĩ. Chút thông tin ít hỏi mà bọn chúng có thể tìm ra đó là, những gì cô nói với ông ngày đó đều là sự thật. Chuyện cô bị tai nạn mất trí nhớ là thật, mà ông càng ngạc nhiên hơn khi nhận được kết quả giám định ADN.
Ông vốn muốn giấu nhẹm chuyện này, dù sao người phụ nữ ấy cũng đã chết, ông có thể giả vờ không biết chuyện, dẫu sao sự thật này đã bị chôn vui suốt mấy chục năm nay, ông không bới ra cũng sẽ chẳng có kẻ nào biết được. Nhưng trời xui đất khiến thế nào ông vẫn cầm theo tờ giám định kia vào ngày đám cưới của con gái ông.
Khi nhìn thấy cô khoác tay Hữu Dương tới đây, ông đã rất ngạc nhiên, len lỏi đâu đó là sự hưng phấn. Hóa ra người có thân phận phía sau cô lại là người đàn ông nổi tiếng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh mà bất cứ ai cũng muốn xum xoe nịnh hót, chỉ vì muốn được anh đầu tư vào dự án của mình mà bất chấp tìm kiếm bao của ngon vật lạ để dâng tới lấy lòng anh. Nhưng vì anh là kẻ nói không với nữ sắc nên việc tìm kiếm quà tặng luôn là vấn đề nan giải khiến bao người đau đầu,bởi chẳng một ai biết anh thích gì, càng không dám tự ý suy đoán. Nhưng lúc này, người đó lại không hề để ý đến xung quanh mà ân cần với cô, cũng không hề keo kiệt khi thể hiện sự yêu thích đối với người phụ nữ của mình.
Và người đó lại là con gái của ông. Điều đó có nghĩa là ông có thể móc nối quan hệ với anh thông qua cô. Vậy thì việc kinh doanh của ông sẽ hoàn toàn được giải quyết, vấn đề tiền bạc cũng chỉ là một cái phất tay.
Cho nên, ông đã gặp riêng cô, nói cho cô biết thân phận của mình. Sự trói buộc về mặt huyết thống là điều không thể chối bỏ, cho dù cô không chấp nhận đi nữa thì một nửa dòng máu trong người cô cũng là của ông. Huống hồ, cô đã thật sự chấp nhận ông, bám víu lấy ông. Bởi vì ông là người thân còn lại của cô trên đời này, mà bản thân cô từ nhỏ đã là người có tính cách yếu đuối, nhu nhược, rất dễ nắm trong lòng bàn tay.
Ông biết Thanh Vân luôn tìm cách bắt nạt và làm khó cô, kể cả đứa con rể tài giỏi ngày hôm nay cũng là do con gái ông cướp ngay trên đầu cô gái ấy, nhưng cô vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt uất ức vào trong và mỉm cười, dù không cam lòng cũng sẽ không làm to chuyện.
Đức Tùng cảm thấy cả người chộn rộn, càng nghĩ lại càng không giấu được vẻ mặt sung sướng của mình.
Đúng là ông trời giúp ông!
Ngay cả ông trời cũng đứng về phía ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.