Chương 64: Không có quan hệ ruột thịt.
Chi Chi
23/10/2023
An Ngọc cho một miếng thịt đã được cắt gọn gàng vào miệng, vừa nhai vừa
nhìn Hữu Dương với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Ở phía đối diện, anh cúi
đầu chuyên chú cắt thịt, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của cô nữa bèn ngẩng đầu lên, hỏi.
- Chuyện gì?
- Sao anh lại làm như vậy? - Cô đặt dao nĩa xuống\, nghiêm túc nhìn anh hỏi thẳng.
Cô vẫn không hiểu, nếu anh muốn trách mắng người đàn ông ấy thì có thể tìm chỗ nào đó riêng tư một chút, hoặc vào văn phòng rồi muốn nói gì cũng được. Đằng này, anh lại chọn cách thiếu khôn ngoan nhất đó là xử phạt công khai, còn bắt ông ấy quỳ cho đến khi bản thân nói xong mới cho đứng dậy, ngay trước mặt những nhân viên ở đây. Rõ ràng hành động ấy của anh chẳng khác gì giáng một cái tát thật mạnh lên mặt ông ấy, khiến ông ấy mất hết mặt mũi. Chính anh cũng biết điều đó, thế nhưng anh vẫn lựa chọn cách làm như vậy.
Hữu Dương nghe cô hỏi thì nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt có vẻ hơi khó hiểu.
- Có vấn đề gì sao?
- Em không muốn xen vào bất cứ quyết định nào của anh\, nhưng làm như vậy...
- Nếu không làm vậy\, có một số người sẽ tự mãn về bản thân và xem thường sự tồn tại của em. - Anh cắt ngang lời cô\, tiếp tục điềm nhiên cắt thịt. - Tôi muốn chống lưng cho vợ mình thì sẽ không để ý nhiều như vậy\, cũng coi như trả lời câu hỏi ngày trước của em.
Câu hỏi của cô?
À! Là cái câu cô đã hỏi anh về sự lựa chọn, rằng anh sẽ bảo vệ tâm phúc của mình không cho cô động vào, hay là sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu như cô có hành động gì đó.
Vậy nên ý của anh chính là, anh không chỉ nhắm mắt làm ngơ với những gì cô đã làm, anh còn chống lưng cho cô, thậm chí còn chẳng hề chớp mắt niệm tình, so với cô càng máu lạnh tàn nhẫn hơn.
- Lần sau muốn làm gì thì hãy bảo Lim làm\, đừng tự mình hành động như vậy. - Thấy cô im lặng\, anh liếc nhìn cô một cái\, nói tiếp. - Nếu em bị thương thì tôi sẽ không vui đâu.
Lần này An Ngọc không thể kỳm chế được khóe môi đang muốn nhếch lên của mình nữa. Cô cười, ngoan ngoãn đáp lại.
- Vâng\, em hiểu rồi. Lần sau em sẽ chú ý.
Hữu Dương gật đầu coi như hài lòng. Hai người dùng bữa trong im lặng, ấy thế nhưng lại không có cảm giác tẻ nhạt mà đổi lại có sự ăn ý ngầm kỳ lạ.
Lúc ăn anh thường không thích nói chuyện, khuôn mặt thường rất lạnh nhạt xa cách. Ban đầu An Ngọc cảm thấy khá áp lực khi ngồi dùng bữa cùng anh. Nhưng lâu dần, thói quen tôi luyện cô trở nên thích nghi với hoàn cảnh, dù anh tỏ thái độ thế nào cũng không hề ảnh hưởng tới việc thưởng thức món ngon trước mặt cô.
- À. - Lúc dùng tráng miệng\, Hữu Dương hơi nhăn mặt sau khi nếm thử miếng đầu tiên. Anh đặt dĩa xuống\, lau miệng\, sau đó nhìn cô nói. - Tôi có một thứ muốn cho em.
- Gì vậy ạ? - An Ngọc đang chìm đắm trong hạnh phúc khi được ăn đồ ngon\, tâm trạng thả lỏng\, lúc trả lời anh còn bất giác mỉm cười. Hữu Dương nhìn khóe môi cô bị dính kem\, ngón tay khẽ động\, cuối cùng vẫn nhổm người dậy giúp cô lau đi\, sau đó đưa lên miệng liếm sạch. An Ngọc hơi sững người trước hành động ấy nhưng rất nhanh\, cô đã bị đánh lạc hướng khi anh đưa điện thoại của mình cho cô\, bảo cô tự nhìn\, còn nói. - Dù không sạch sẽ lắm nhưng khá thú vị đấy.
Một video được phát ra, An Ngọc suýt chút bị nghẹn, vừa bấm mở đã ngay lập tức khóa màn hình, còn nhìn ngước lên nhìn anh trấn trối. Phản ứng ấy khiến Hữu Dương không khỏi cảm thấy buồn cười. Anh chống cằm nhìn cô trêu ghẹo.
- Sao vậy? Không thích à?
- Sở thích của anh có chút... lạ đấy.
Đúng hơn là rất tâm thần đấy, anh biết không? Ban ngày ban mặt ngay chốn công cộng mà anh lại mở phim đen đưa cho cô xem? Ý gì vậy chứ?
- Ai bảo em xem mấy cái cảnh đó. Nhìn mặt hắn đi.
- Em không xem đâu. - Cô trả lại máy cho anh\, cố ý làm mặt lạnh không thỏa hiệp. Hữu Dương càng cười tợn hơn\, cũng không ép cô nữa mà cầm lại máy. - Em không tò mò vì sao tôi muốn cho em xem à?
An Ngọc nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Với những gì cô hiểu về hoạt động lúc về đêm của anh, hẳn là anh đang muốn cô xem rồi học theo chứ gì? Còn lâu cô mới chiều theo cái sở thích biến thái ấy.
Mà có vẻ như anh cũng biết cô đang nghĩ gì, khuôn mặt bày ra vẻ một lời khó nói hết. Anh khẽ thở dài.
- Thôi\, quên đi. Để tôi tự xử lý\, em làm những gì em muốn là được.
An Ngọc không biết anh định xử lý cái gì, nhưng cô thật sự không muốn hỏi thêm về thứ anh định cho cô xem ban nãy. Vậy nên cô cũng phối hợp không hỏi gì thêm nữa, thong thả thưởng thức bữa ăn của mình.
***
Hai ngày sau, Thanh Vân đột ngột liên hệ với An Ngọc. Lúc nhìn thấy tên người gọi, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh chiến rồi, nhưng thái độ của đối phương quá mức ân cần và niềm nở khiến cô sửng sốt rất lâu, phản xạ cũng kém hơn so với bình thường.
Thanh Vân dường như trở lại làm cô em họ dịu dàng ngoan ngoãn ngày trước, hỏi han cô rất nhiều, còn xin lỗi cô về thái độ không đúng của mình trong thời gian vừa qua. Không chỉ vậy, cô ta còn hẹn cô buổi tối về nhà dùng bữa tối cùng bố, cô ta muốn chính thức xin lỗi cô trước mặt tất cả mọi người trong gia đình.
Sự thỏa hiệp đến một cách quá bất ngờ, dù lòng đầy nghi vấn nhưng An Ngọc vẫn tới đúng theo với giờ hẹn.
Trong nhà chỉ có Đức Tùng cùng mẹ con Thanh Vân, cả ba người đều nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, giống như thực sự đã chấp nhận cô là người nhà của mình vậy. Không chỉ Thanh Vân khác thường, mà mẹ của cô ta cũng có thái độ niềm nở một cách cực kỳ khó hiểu. Bà ta còn cầm tay cô, gọi cô là con gái, đôi mắt nhìn cô đầy yêu thương.
Tất nhiên sự thay đổi của mẹ con Thanh Vân khiến Đức Tùng hết sức hài lòng, thái độ đối với hai người họ cũng tốt hơn hẳn so với những ngày trước. Xem ra sau bao ngày ầm ĩ và nặng nề, cuối cùng ông cũng đã thuyết phục được hai người chấp nhận sự thật, cũng như chấp nhận thân phận của cô.
Bữa tối diễn ra với bầu không khí đầm ấm và yên ả, những món ăn trên bàn cũng toàn là món mà An Ngọc thích, nêm nếm vừa phải không có vấn đề gì. Dù ngoài mặt cô vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không thôi cảm giác bất an. Cô không ngây thơ đến mức thật sự tin rằng hai người kia dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Phải chăng đây là kế hoãn binh, muốn làm hài lòng Đức Tùng trước, chờ sóng yên biển lặng mới bắt đầu dùng kế nước chảy đá mòn, âm thầm lay chuyển suy nghĩ của ông theo từng ngày?
Nhưng Thanh Vân không phải là người kiên nhẫn. Cô ta có thể dành một khoảng thời gian dài để tán tỉnh người đàn ông của cô, đó là bởi cô ta thích thú với cảm giác vụng trộm cướp đồ của người khác, vậy nên cô ta mới cố ý kéo dài khoái cảm đó. Còn trường hợp này ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của cô ta, cũng ảnh hưởng tới chỗ đứng của cô ta trong nhà này, cô ta sẽ không thể và cũng không muốn kéo dài chuyện này như vậy.
Cho nên câu hỏi đặt ra ở đây là, mục đích cho việc thay đổi thái độ một cách đột ngột như vậy là gì?
An Ngọc còn đang trầm tư suy nghĩ, không ngờ đáp án lại rất nhanh hiện ra trước mặt cô.
Vậy nên mới nói, Thanh Vân thực sự là người không hề có chút kiên nhẫn nào mà.
Ăn uống xong, lúc đang ngồi trò chuyện uống trà, Thanh Vân đột nhiên “A” một tiếng như sức nhớ ra chuyện gì quan trọng, vội vã chạy lên phòng. Đức Tùng còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng An Ngọc đã để ý tới nụ cười kỳ lạ của mẹ Thanh Vân. Đó là một nụ cười dường như đã biết hết tất cả và chờ tới hồi kết cho vở kịch lố lăng này.
Một lát sau, Thanh Vân đã đi xuống. Cô ta treo một nụ cười hết sức vui vẻ trên miệng, vội vã chạy tới ngồi bên cạnh Đức Tùng, một tay khoác tay ông, một tay dâng tập hồ sơ lên, nói.
- Bố à\, con có món quà này muốn tặng bố. Bố đừng bất ngờ quá nhé!
Đức Tùng không hiểu chuyện gì, vừa cầm lấy vừa nhìn Thanh Vân, cười hỏi.
- Cái gì mà phải bí mật thế?
- Là một thứ cực kỳ thú vị ạ. - Đoạn\, Thanh Vân nghiêng đầu nhìn cô\, nụ cười càng tươi hơn. - Ngọc cũng qua xem cùng đi.
Vỏ ngoài hồ sơ không ghi gì cả, Đức Tùng lấy ra, vừa nhìn một cái đã lập tức sững người, nụ cười trên môi dần dần nhạt đi. Mà An Ngọc ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy rất rõ thứ ông đã cầm là cái gì.
Đó là bản kết quả xét nghiệm ADN mang tên cô và ông. Mà kết luận phía cuối chính là: Không có quan hệ ruột thịt.
Lúc này, Thanh Vân đã hoàn toàn để lộ ra sự hả hê của mình. Cô cười khẩy, dùng thái độ của kẻ thắng cuộc mà nhìn về phía cô, hỏi.
- Mày còn gì muốn nói nữa không\, đồ con hoang?
- Chuyện gì?
- Sao anh lại làm như vậy? - Cô đặt dao nĩa xuống\, nghiêm túc nhìn anh hỏi thẳng.
Cô vẫn không hiểu, nếu anh muốn trách mắng người đàn ông ấy thì có thể tìm chỗ nào đó riêng tư một chút, hoặc vào văn phòng rồi muốn nói gì cũng được. Đằng này, anh lại chọn cách thiếu khôn ngoan nhất đó là xử phạt công khai, còn bắt ông ấy quỳ cho đến khi bản thân nói xong mới cho đứng dậy, ngay trước mặt những nhân viên ở đây. Rõ ràng hành động ấy của anh chẳng khác gì giáng một cái tát thật mạnh lên mặt ông ấy, khiến ông ấy mất hết mặt mũi. Chính anh cũng biết điều đó, thế nhưng anh vẫn lựa chọn cách làm như vậy.
Hữu Dương nghe cô hỏi thì nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt có vẻ hơi khó hiểu.
- Có vấn đề gì sao?
- Em không muốn xen vào bất cứ quyết định nào của anh\, nhưng làm như vậy...
- Nếu không làm vậy\, có một số người sẽ tự mãn về bản thân và xem thường sự tồn tại của em. - Anh cắt ngang lời cô\, tiếp tục điềm nhiên cắt thịt. - Tôi muốn chống lưng cho vợ mình thì sẽ không để ý nhiều như vậy\, cũng coi như trả lời câu hỏi ngày trước của em.
Câu hỏi của cô?
À! Là cái câu cô đã hỏi anh về sự lựa chọn, rằng anh sẽ bảo vệ tâm phúc của mình không cho cô động vào, hay là sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu như cô có hành động gì đó.
Vậy nên ý của anh chính là, anh không chỉ nhắm mắt làm ngơ với những gì cô đã làm, anh còn chống lưng cho cô, thậm chí còn chẳng hề chớp mắt niệm tình, so với cô càng máu lạnh tàn nhẫn hơn.
- Lần sau muốn làm gì thì hãy bảo Lim làm\, đừng tự mình hành động như vậy. - Thấy cô im lặng\, anh liếc nhìn cô một cái\, nói tiếp. - Nếu em bị thương thì tôi sẽ không vui đâu.
Lần này An Ngọc không thể kỳm chế được khóe môi đang muốn nhếch lên của mình nữa. Cô cười, ngoan ngoãn đáp lại.
- Vâng\, em hiểu rồi. Lần sau em sẽ chú ý.
Hữu Dương gật đầu coi như hài lòng. Hai người dùng bữa trong im lặng, ấy thế nhưng lại không có cảm giác tẻ nhạt mà đổi lại có sự ăn ý ngầm kỳ lạ.
Lúc ăn anh thường không thích nói chuyện, khuôn mặt thường rất lạnh nhạt xa cách. Ban đầu An Ngọc cảm thấy khá áp lực khi ngồi dùng bữa cùng anh. Nhưng lâu dần, thói quen tôi luyện cô trở nên thích nghi với hoàn cảnh, dù anh tỏ thái độ thế nào cũng không hề ảnh hưởng tới việc thưởng thức món ngon trước mặt cô.
- À. - Lúc dùng tráng miệng\, Hữu Dương hơi nhăn mặt sau khi nếm thử miếng đầu tiên. Anh đặt dĩa xuống\, lau miệng\, sau đó nhìn cô nói. - Tôi có một thứ muốn cho em.
- Gì vậy ạ? - An Ngọc đang chìm đắm trong hạnh phúc khi được ăn đồ ngon\, tâm trạng thả lỏng\, lúc trả lời anh còn bất giác mỉm cười. Hữu Dương nhìn khóe môi cô bị dính kem\, ngón tay khẽ động\, cuối cùng vẫn nhổm người dậy giúp cô lau đi\, sau đó đưa lên miệng liếm sạch. An Ngọc hơi sững người trước hành động ấy nhưng rất nhanh\, cô đã bị đánh lạc hướng khi anh đưa điện thoại của mình cho cô\, bảo cô tự nhìn\, còn nói. - Dù không sạch sẽ lắm nhưng khá thú vị đấy.
Một video được phát ra, An Ngọc suýt chút bị nghẹn, vừa bấm mở đã ngay lập tức khóa màn hình, còn nhìn ngước lên nhìn anh trấn trối. Phản ứng ấy khiến Hữu Dương không khỏi cảm thấy buồn cười. Anh chống cằm nhìn cô trêu ghẹo.
- Sao vậy? Không thích à?
- Sở thích của anh có chút... lạ đấy.
Đúng hơn là rất tâm thần đấy, anh biết không? Ban ngày ban mặt ngay chốn công cộng mà anh lại mở phim đen đưa cho cô xem? Ý gì vậy chứ?
- Ai bảo em xem mấy cái cảnh đó. Nhìn mặt hắn đi.
- Em không xem đâu. - Cô trả lại máy cho anh\, cố ý làm mặt lạnh không thỏa hiệp. Hữu Dương càng cười tợn hơn\, cũng không ép cô nữa mà cầm lại máy. - Em không tò mò vì sao tôi muốn cho em xem à?
An Ngọc nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Với những gì cô hiểu về hoạt động lúc về đêm của anh, hẳn là anh đang muốn cô xem rồi học theo chứ gì? Còn lâu cô mới chiều theo cái sở thích biến thái ấy.
Mà có vẻ như anh cũng biết cô đang nghĩ gì, khuôn mặt bày ra vẻ một lời khó nói hết. Anh khẽ thở dài.
- Thôi\, quên đi. Để tôi tự xử lý\, em làm những gì em muốn là được.
An Ngọc không biết anh định xử lý cái gì, nhưng cô thật sự không muốn hỏi thêm về thứ anh định cho cô xem ban nãy. Vậy nên cô cũng phối hợp không hỏi gì thêm nữa, thong thả thưởng thức bữa ăn của mình.
***
Hai ngày sau, Thanh Vân đột ngột liên hệ với An Ngọc. Lúc nhìn thấy tên người gọi, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh chiến rồi, nhưng thái độ của đối phương quá mức ân cần và niềm nở khiến cô sửng sốt rất lâu, phản xạ cũng kém hơn so với bình thường.
Thanh Vân dường như trở lại làm cô em họ dịu dàng ngoan ngoãn ngày trước, hỏi han cô rất nhiều, còn xin lỗi cô về thái độ không đúng của mình trong thời gian vừa qua. Không chỉ vậy, cô ta còn hẹn cô buổi tối về nhà dùng bữa tối cùng bố, cô ta muốn chính thức xin lỗi cô trước mặt tất cả mọi người trong gia đình.
Sự thỏa hiệp đến một cách quá bất ngờ, dù lòng đầy nghi vấn nhưng An Ngọc vẫn tới đúng theo với giờ hẹn.
Trong nhà chỉ có Đức Tùng cùng mẹ con Thanh Vân, cả ba người đều nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, giống như thực sự đã chấp nhận cô là người nhà của mình vậy. Không chỉ Thanh Vân khác thường, mà mẹ của cô ta cũng có thái độ niềm nở một cách cực kỳ khó hiểu. Bà ta còn cầm tay cô, gọi cô là con gái, đôi mắt nhìn cô đầy yêu thương.
Tất nhiên sự thay đổi của mẹ con Thanh Vân khiến Đức Tùng hết sức hài lòng, thái độ đối với hai người họ cũng tốt hơn hẳn so với những ngày trước. Xem ra sau bao ngày ầm ĩ và nặng nề, cuối cùng ông cũng đã thuyết phục được hai người chấp nhận sự thật, cũng như chấp nhận thân phận của cô.
Bữa tối diễn ra với bầu không khí đầm ấm và yên ả, những món ăn trên bàn cũng toàn là món mà An Ngọc thích, nêm nếm vừa phải không có vấn đề gì. Dù ngoài mặt cô vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không thôi cảm giác bất an. Cô không ngây thơ đến mức thật sự tin rằng hai người kia dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Phải chăng đây là kế hoãn binh, muốn làm hài lòng Đức Tùng trước, chờ sóng yên biển lặng mới bắt đầu dùng kế nước chảy đá mòn, âm thầm lay chuyển suy nghĩ của ông theo từng ngày?
Nhưng Thanh Vân không phải là người kiên nhẫn. Cô ta có thể dành một khoảng thời gian dài để tán tỉnh người đàn ông của cô, đó là bởi cô ta thích thú với cảm giác vụng trộm cướp đồ của người khác, vậy nên cô ta mới cố ý kéo dài khoái cảm đó. Còn trường hợp này ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của cô ta, cũng ảnh hưởng tới chỗ đứng của cô ta trong nhà này, cô ta sẽ không thể và cũng không muốn kéo dài chuyện này như vậy.
Cho nên câu hỏi đặt ra ở đây là, mục đích cho việc thay đổi thái độ một cách đột ngột như vậy là gì?
An Ngọc còn đang trầm tư suy nghĩ, không ngờ đáp án lại rất nhanh hiện ra trước mặt cô.
Vậy nên mới nói, Thanh Vân thực sự là người không hề có chút kiên nhẫn nào mà.
Ăn uống xong, lúc đang ngồi trò chuyện uống trà, Thanh Vân đột nhiên “A” một tiếng như sức nhớ ra chuyện gì quan trọng, vội vã chạy lên phòng. Đức Tùng còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng An Ngọc đã để ý tới nụ cười kỳ lạ của mẹ Thanh Vân. Đó là một nụ cười dường như đã biết hết tất cả và chờ tới hồi kết cho vở kịch lố lăng này.
Một lát sau, Thanh Vân đã đi xuống. Cô ta treo một nụ cười hết sức vui vẻ trên miệng, vội vã chạy tới ngồi bên cạnh Đức Tùng, một tay khoác tay ông, một tay dâng tập hồ sơ lên, nói.
- Bố à\, con có món quà này muốn tặng bố. Bố đừng bất ngờ quá nhé!
Đức Tùng không hiểu chuyện gì, vừa cầm lấy vừa nhìn Thanh Vân, cười hỏi.
- Cái gì mà phải bí mật thế?
- Là một thứ cực kỳ thú vị ạ. - Đoạn\, Thanh Vân nghiêng đầu nhìn cô\, nụ cười càng tươi hơn. - Ngọc cũng qua xem cùng đi.
Vỏ ngoài hồ sơ không ghi gì cả, Đức Tùng lấy ra, vừa nhìn một cái đã lập tức sững người, nụ cười trên môi dần dần nhạt đi. Mà An Ngọc ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy rất rõ thứ ông đã cầm là cái gì.
Đó là bản kết quả xét nghiệm ADN mang tên cô và ông. Mà kết luận phía cuối chính là: Không có quan hệ ruột thịt.
Lúc này, Thanh Vân đã hoàn toàn để lộ ra sự hả hê của mình. Cô cười khẩy, dùng thái độ của kẻ thắng cuộc mà nhìn về phía cô, hỏi.
- Mày còn gì muốn nói nữa không\, đồ con hoang?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.