Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi
Chương 13: Cậu có cái gì không sợ? 3
Lê Trì
01/09/2023
Cậu ấy như đang cười nhạo tôi nhưng lại không giống, bởi vì tim tôi lúc
này đập rất nhanh, tôi né tránh đối diện, không quan tâm cậu ấy, sức lực nắm tay vịn cầu thang trở nên càng thêm cứng đờ.
Cậu ấy lại kéo cánh tay tôi qua, cậu ấy người cao chân dài, xách cánh tay tôi giống xách con vịt, tôi và con vịt nhựa đèn kia của cậu ấy không có gì khác nhau.
Tôi hoảng sợ nhìn cậu ấy.
Ánh đèn mơ hồ tối tăm, cậu ấy lại cười đến xán lạn, cằm nâng về hướng phía trước mặt: "Tiếp tục đi, đừng để bị ngã."
Cơ thể tôi căng chặt, trộm nhìn xem phản ứng của mọi người xung quanh nhưng chỉ có bóng đêm tối tăm, đèn pin chỉ chiếu sáng lên mặt đường, tôi không thấy rõ cái gì cả.
Tôi cảm ơn ý tốt của cậu ấy: "Không sao đâu, tớ đi từ từ cũng sẽ không té ngã."
"Vậy tớ buông tay?"
"Ừ."
Cậu ấy vừa buông ra, nháy mắt tôi lại rơi vào cảm giác mờ mịt vô định như vừa rồi, cho dù đi ở trong hàng ngũ nhiều người như vậy nhưng loại không gian hẹp hòi không có ánh sáng này thật sự làm tôi không có cảm giác an toàn.
Tôi nắm chặt tay vịn cầu thang bên cạnh, tiếp tục nơm nớp lo sợ theo mọi người đi xuống dưới.
Sau đó Chu Gia Dã lại một lần nữa kéo cánh tay tôi.
Sức lực cậu ấy rất lớn, cho dù cậu ấy không dùng nhiều sức lực lại làm cho tôi có một loại cảm giác tồn tại rất mạnh.
Lần này cậu ấy lại không nói cái gì, tôi cũng không có phản đối, cam chịu tiếp nhận cậu ấy trợ giúp.
Cũng may tầng lầu năm nhất không cao, phần lớn tập trung ở lầu một và lầu hai, đoạn đường này tuy rằng xuất phát từ an toàn nên đi thong thả nhưng cũng không xem như dài lâu.
Ra khu dạy học, tới bên ngoài sân trường, bốn phía rộng lớn, ánh trăng cũng chiếu xuống, cảm giác sợ hãi vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Tôi quay đầu nói với cậu ấy cảm ơn, sau khi ra khu dạy học bạn học khác đã kề vai sát cánh tìm tới cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ bớt thời gian trả lời tôi cảm ơn cái gì mà cảm ơn.
Tưởng Chanh và Trương Nam Nam cũng tìm thấy tôi, chúng tôi cùng nhau đi về hướng ngoài cổng trường.
Phía sau mơ hồ nghe thấy có bạn nam hỏi Chu Gia Dã tôi cảm ơn cậu ấy cái gì, khi đó tôi đã đi ra ngoài một khoảng cách nhưng lỗ tai lại kéo dài cảnh giác, rất muốn nghe cậu ấy sẽ trả lời thế nào.
Nhưng tôi không có nghe rõ, cậu ấy trả lời bị gió đêm thổi tan trong nhóm người hứng thú bừng bừng vì được tan học về nhà sớm.
Ngày hôm sau cứ theo bình thường đi học, sớm đi học, mọi thứ đều cứ theo lẽ thường.
Không giống như bình thường chắc hẳn chỉ có tôi, giống như nhiều thêm một cái nhược điểm bị Chu Gia Dã nắm được.
Vào giờ nghỉ cậu ấy sẽ làm ồn ào nhéo con vịt kia, cậu ấy niết rất nhẹ, thanh âm không lớn, bị bao phủ ở trong tiếng ồn, chỉ có mấy người xung quanh chúng tôi có thể nghe thấy.
Sau đó cậu ấy sẽ lười biếng cười giống chê cười tôi.
Một chữ cậu ấy cũng chưa nói nhưng tôi lại nghĩ tới tối hôm qua cậu ấy kéo cánh tay tôi nhướng mày cười nói câu kia, Lâm Ý, có cần sợ như vậy hay không?
Cậu ấy thường thường sẽ niết một chút vịt về phía tôi.
Như cố ý chọc tôi tức giận.
Tôi vốn dĩ sẽ không tức giận bởi vì từ trước sớm đã thành thói quen các loại cười nhạo, đã sớm chết lặng đến mất đi nóng giận, huống chi Chu Gia Dã cười hoàn toàn không có ác ý. Nếu tôi thật sự tức giận với cậu ấy chỉ sợ cậu ấy lại sẽ lập tức xin lỗi, sau đó giống lần trước mua rất nhiều rất nhiều vở vốn không viết hết, dùng cách thức xin lỗi làm người dở khóc dở cười lại vô cùng chân thành.
Tuy nhiên cậu ấy thật sự rất trẻ con.
Trẻ con đến làm tôi trong nháy mắt cũng đã quên những cảm giác nén giận từ trước, đi theo trẻ con cùng cậu ấy. Tôi giành lấy vịt trong tay cậu ấy, đặt ở bên tai cậu ấy không ngừng niết, kêu cạc cạc không ngừng.
Nhìn cậu ấy liên tục nói sai rồi, xưa nay tôi chưa từng có vui vẻ như vậy, nhịn không được muốn cười.
Tôi ngừng tay, đến lượt cậu ấy không buông tha.
Cậu ấy kiêu ngạo duỗi chân ra, hai tay ôm ở trước ngực, hơi hơi nhướng mày, không chút để ý kéo khóe môi, mặt mày lộ ra vài phần xấu xa cuồng vọng. Cậu ấy chậm chạp mở miệng: "Lâm Ý, lá gan cậu lớn ra rồi phải không?"
Động tác mười phần xấu xa, đúng là dáng vẻ tên lưu manh chặn bạn học ở đường nhỏ để gây chuyện.
Cậu ấy là Chu Gia Dã, thật ra tôi không sợ.
Tuy nhiên chắc hẳn do tôi bị bắt nạt lâu lắm, sợ hãi sớm đã thành bản năng, trong nháy mắt kia tôi chỉ còn sợ hãi căng chặt. Chỉ một chút như vậy thế nhưng Chu Gia Dã lại cũng có thể phát hiện.
Cậu ấy đưa đầu để sát vào tôi, quan sát hai mắt tôi đang nhìn xuống. Vịt còn ở trên tay cậu ấy, cậu ấy cầm nó nhéo một cái trước mặt tôi, gọi tôi hoàn hồn: "Này! Lâm Ý."
Thói quen sợ hãi biến mất, tôi nâng mắt lên kéo khóe môi cười, giọng điệu như thường hỏi cậu ấy: "Làm gì?"
"Tớ cho rằng cậu lại muốn khóc." Cậu ấy thu lại giọng nói không đứng đắn, giải thích nói: "Tớ chọc cậu chơi thôi."
Mà tôi bị nửa câu đầu của cậu ấy làm cho bất ngờ: "Tớ khóc khi nào?"
"Lần trước."
"Nào có lần trước?"
Tôi nóng lòng chứng minh.
Cậu ấy chậm chạp từ từ nói: "Còn có lần trước nữa."
Tôi trừng lớn đôi mắt: "Nơi nào còn có lần trước nữa?"
Cậu ấy không hề có ý muốn giải thích, vẫn lười biếng cười, thả vịt lại trên bàn, nói vấn đề đứng đắn: "Lâm Ý."
"Ừ."
Tôi cố gắng biểu đạt cho cậu ấy khó chịu vì hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo.
Nhưng loại biểu đạt này không tạo thành nửa điểm ảnh hưởng đến cậu ấy mà vẫn luôn là dáng vẻ lười biếng kia, thậm chí còn đưa tay chống cằm: "Cậu có cái gì không sợ?"
"..."
Tôi muốn làm lơ cậu ấy cười nhạo tuy nhiên lại có chút tủi thân, rồi lại hâm mộ cậu ấy: "Tớ mới phải hỏi cậu, cậu sợ cái gì? Giáo viên cậu còn không sợ, kêu phụ huynh cậu cũng không sợ, cậu giống như không sợ gì cả!"
"Có nha."
Cậu ấy dùng giọng điệu không chút để ý, thật sự nghe không ra có bao nhiêu sợ hãi.
"Cậu đoán xem hiện tại tớ không đánh bóng rổ, mỗi ngày ở chỗ này học tập là bởi vì sao?"
"Là vì sao?"
Trong nháy mắt đó tôi thật sự rất muốn biết.
Đoạn thời gian Chu Gia Dã mới vừa đổi tính, mọi người đều tò mò, tôi không dám hỏi cậu ấy nhưng bạn tốt đều hỏi qua cậu ấy, mỗi lần tôi đều ở bên cạnh nghe trộm.
Chỉ là mỗi lần cậu ấy đều giải thích đến hoa hoè loè loẹt, không một đáp án đáng tin cậy. Dần dần mọi người đã thành thói quen, cũng không ai quan tâm đến nguyên nhân, dù sao cậu ấy cũng là học sinh, cố gắng học tập cũng không phải chuyện ngoại lệ.
Tuy rằng tôi không hỏi nhưng vẫn luôn thắc mắc, tôi muốn biết chỉ là sợ vượt qua giới hạn.
Bỗng nhiên cậu ấy chủ động hỏi, tôi không thể không hy vọng.
Gương mặt tươi cười của cậu ấy thu lại, lại là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia: "Lần sau nói cho cậu biết."
"Lần sau là khi nào?"
Hỏi xong mới ý thức được tôi quá vội vàng.
Tôi chưa từng có truy hỏi người khác, càng không dám truy hỏi Chu Gia Dã.
Nhưng cậu ấy giống như không để ý, còn có tâm trạng chọc ghẹo tôi chơi: "Lần sau là lần sau."
Tôi cảm thấy mất mát bởi vì tôi biết được rằng lần sau không bao giờ tới.
Khi đó tôi lại không biết Chu Gia Dã nói lần sau thì thật sự có lần sau. Có rất nhiều thời điểm cậu ấy không đàng hoàng nhưng cậu ấy cũng không lừa gạt tôi.
Cậu ấy lại kéo cánh tay tôi qua, cậu ấy người cao chân dài, xách cánh tay tôi giống xách con vịt, tôi và con vịt nhựa đèn kia của cậu ấy không có gì khác nhau.
Tôi hoảng sợ nhìn cậu ấy.
Ánh đèn mơ hồ tối tăm, cậu ấy lại cười đến xán lạn, cằm nâng về hướng phía trước mặt: "Tiếp tục đi, đừng để bị ngã."
Cơ thể tôi căng chặt, trộm nhìn xem phản ứng của mọi người xung quanh nhưng chỉ có bóng đêm tối tăm, đèn pin chỉ chiếu sáng lên mặt đường, tôi không thấy rõ cái gì cả.
Tôi cảm ơn ý tốt của cậu ấy: "Không sao đâu, tớ đi từ từ cũng sẽ không té ngã."
"Vậy tớ buông tay?"
"Ừ."
Cậu ấy vừa buông ra, nháy mắt tôi lại rơi vào cảm giác mờ mịt vô định như vừa rồi, cho dù đi ở trong hàng ngũ nhiều người như vậy nhưng loại không gian hẹp hòi không có ánh sáng này thật sự làm tôi không có cảm giác an toàn.
Tôi nắm chặt tay vịn cầu thang bên cạnh, tiếp tục nơm nớp lo sợ theo mọi người đi xuống dưới.
Sau đó Chu Gia Dã lại một lần nữa kéo cánh tay tôi.
Sức lực cậu ấy rất lớn, cho dù cậu ấy không dùng nhiều sức lực lại làm cho tôi có một loại cảm giác tồn tại rất mạnh.
Lần này cậu ấy lại không nói cái gì, tôi cũng không có phản đối, cam chịu tiếp nhận cậu ấy trợ giúp.
Cũng may tầng lầu năm nhất không cao, phần lớn tập trung ở lầu một và lầu hai, đoạn đường này tuy rằng xuất phát từ an toàn nên đi thong thả nhưng cũng không xem như dài lâu.
Ra khu dạy học, tới bên ngoài sân trường, bốn phía rộng lớn, ánh trăng cũng chiếu xuống, cảm giác sợ hãi vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Tôi quay đầu nói với cậu ấy cảm ơn, sau khi ra khu dạy học bạn học khác đã kề vai sát cánh tìm tới cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ bớt thời gian trả lời tôi cảm ơn cái gì mà cảm ơn.
Tưởng Chanh và Trương Nam Nam cũng tìm thấy tôi, chúng tôi cùng nhau đi về hướng ngoài cổng trường.
Phía sau mơ hồ nghe thấy có bạn nam hỏi Chu Gia Dã tôi cảm ơn cậu ấy cái gì, khi đó tôi đã đi ra ngoài một khoảng cách nhưng lỗ tai lại kéo dài cảnh giác, rất muốn nghe cậu ấy sẽ trả lời thế nào.
Nhưng tôi không có nghe rõ, cậu ấy trả lời bị gió đêm thổi tan trong nhóm người hứng thú bừng bừng vì được tan học về nhà sớm.
Ngày hôm sau cứ theo bình thường đi học, sớm đi học, mọi thứ đều cứ theo lẽ thường.
Không giống như bình thường chắc hẳn chỉ có tôi, giống như nhiều thêm một cái nhược điểm bị Chu Gia Dã nắm được.
Vào giờ nghỉ cậu ấy sẽ làm ồn ào nhéo con vịt kia, cậu ấy niết rất nhẹ, thanh âm không lớn, bị bao phủ ở trong tiếng ồn, chỉ có mấy người xung quanh chúng tôi có thể nghe thấy.
Sau đó cậu ấy sẽ lười biếng cười giống chê cười tôi.
Một chữ cậu ấy cũng chưa nói nhưng tôi lại nghĩ tới tối hôm qua cậu ấy kéo cánh tay tôi nhướng mày cười nói câu kia, Lâm Ý, có cần sợ như vậy hay không?
Cậu ấy thường thường sẽ niết một chút vịt về phía tôi.
Như cố ý chọc tôi tức giận.
Tôi vốn dĩ sẽ không tức giận bởi vì từ trước sớm đã thành thói quen các loại cười nhạo, đã sớm chết lặng đến mất đi nóng giận, huống chi Chu Gia Dã cười hoàn toàn không có ác ý. Nếu tôi thật sự tức giận với cậu ấy chỉ sợ cậu ấy lại sẽ lập tức xin lỗi, sau đó giống lần trước mua rất nhiều rất nhiều vở vốn không viết hết, dùng cách thức xin lỗi làm người dở khóc dở cười lại vô cùng chân thành.
Tuy nhiên cậu ấy thật sự rất trẻ con.
Trẻ con đến làm tôi trong nháy mắt cũng đã quên những cảm giác nén giận từ trước, đi theo trẻ con cùng cậu ấy. Tôi giành lấy vịt trong tay cậu ấy, đặt ở bên tai cậu ấy không ngừng niết, kêu cạc cạc không ngừng.
Nhìn cậu ấy liên tục nói sai rồi, xưa nay tôi chưa từng có vui vẻ như vậy, nhịn không được muốn cười.
Tôi ngừng tay, đến lượt cậu ấy không buông tha.
Cậu ấy kiêu ngạo duỗi chân ra, hai tay ôm ở trước ngực, hơi hơi nhướng mày, không chút để ý kéo khóe môi, mặt mày lộ ra vài phần xấu xa cuồng vọng. Cậu ấy chậm chạp mở miệng: "Lâm Ý, lá gan cậu lớn ra rồi phải không?"
Động tác mười phần xấu xa, đúng là dáng vẻ tên lưu manh chặn bạn học ở đường nhỏ để gây chuyện.
Cậu ấy là Chu Gia Dã, thật ra tôi không sợ.
Tuy nhiên chắc hẳn do tôi bị bắt nạt lâu lắm, sợ hãi sớm đã thành bản năng, trong nháy mắt kia tôi chỉ còn sợ hãi căng chặt. Chỉ một chút như vậy thế nhưng Chu Gia Dã lại cũng có thể phát hiện.
Cậu ấy đưa đầu để sát vào tôi, quan sát hai mắt tôi đang nhìn xuống. Vịt còn ở trên tay cậu ấy, cậu ấy cầm nó nhéo một cái trước mặt tôi, gọi tôi hoàn hồn: "Này! Lâm Ý."
Thói quen sợ hãi biến mất, tôi nâng mắt lên kéo khóe môi cười, giọng điệu như thường hỏi cậu ấy: "Làm gì?"
"Tớ cho rằng cậu lại muốn khóc." Cậu ấy thu lại giọng nói không đứng đắn, giải thích nói: "Tớ chọc cậu chơi thôi."
Mà tôi bị nửa câu đầu của cậu ấy làm cho bất ngờ: "Tớ khóc khi nào?"
"Lần trước."
"Nào có lần trước?"
Tôi nóng lòng chứng minh.
Cậu ấy chậm chạp từ từ nói: "Còn có lần trước nữa."
Tôi trừng lớn đôi mắt: "Nơi nào còn có lần trước nữa?"
Cậu ấy không hề có ý muốn giải thích, vẫn lười biếng cười, thả vịt lại trên bàn, nói vấn đề đứng đắn: "Lâm Ý."
"Ừ."
Tôi cố gắng biểu đạt cho cậu ấy khó chịu vì hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo.
Nhưng loại biểu đạt này không tạo thành nửa điểm ảnh hưởng đến cậu ấy mà vẫn luôn là dáng vẻ lười biếng kia, thậm chí còn đưa tay chống cằm: "Cậu có cái gì không sợ?"
"..."
Tôi muốn làm lơ cậu ấy cười nhạo tuy nhiên lại có chút tủi thân, rồi lại hâm mộ cậu ấy: "Tớ mới phải hỏi cậu, cậu sợ cái gì? Giáo viên cậu còn không sợ, kêu phụ huynh cậu cũng không sợ, cậu giống như không sợ gì cả!"
"Có nha."
Cậu ấy dùng giọng điệu không chút để ý, thật sự nghe không ra có bao nhiêu sợ hãi.
"Cậu đoán xem hiện tại tớ không đánh bóng rổ, mỗi ngày ở chỗ này học tập là bởi vì sao?"
"Là vì sao?"
Trong nháy mắt đó tôi thật sự rất muốn biết.
Đoạn thời gian Chu Gia Dã mới vừa đổi tính, mọi người đều tò mò, tôi không dám hỏi cậu ấy nhưng bạn tốt đều hỏi qua cậu ấy, mỗi lần tôi đều ở bên cạnh nghe trộm.
Chỉ là mỗi lần cậu ấy đều giải thích đến hoa hoè loè loẹt, không một đáp án đáng tin cậy. Dần dần mọi người đã thành thói quen, cũng không ai quan tâm đến nguyên nhân, dù sao cậu ấy cũng là học sinh, cố gắng học tập cũng không phải chuyện ngoại lệ.
Tuy rằng tôi không hỏi nhưng vẫn luôn thắc mắc, tôi muốn biết chỉ là sợ vượt qua giới hạn.
Bỗng nhiên cậu ấy chủ động hỏi, tôi không thể không hy vọng.
Gương mặt tươi cười của cậu ấy thu lại, lại là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia: "Lần sau nói cho cậu biết."
"Lần sau là khi nào?"
Hỏi xong mới ý thức được tôi quá vội vàng.
Tôi chưa từng có truy hỏi người khác, càng không dám truy hỏi Chu Gia Dã.
Nhưng cậu ấy giống như không để ý, còn có tâm trạng chọc ghẹo tôi chơi: "Lần sau là lần sau."
Tôi cảm thấy mất mát bởi vì tôi biết được rằng lần sau không bao giờ tới.
Khi đó tôi lại không biết Chu Gia Dã nói lần sau thì thật sự có lần sau. Có rất nhiều thời điểm cậu ấy không đàng hoàng nhưng cậu ấy cũng không lừa gạt tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.