Chương 21
Tửu Tiểu Thất
26/01/2016
Lúc Kỳ Duệ Phong và bọn họ về ký túc xá thì kề vai sát cánh đi cùng nhau, còn rất vui vẻ lẩm nhẩm hát. Sau đó, anh nhìn thấy huấn luyện viên của anh, Viên Nhuận Mai đang đứng dựa ở ngoài cửa ký túc xá.
Trên mặt bà, đôi mắt đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trong nháy mắt đó, Kỳ Duệ Phong cảm giác được một cơn gió lạnh phả vào mặt, và nó cũng giúp anh tỉnh rượu không ít.
Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp biết xem thời thế, nhanh chóng chạy đi mất.
Viên Nhuận Mai cười híp mắt nhìn Kỳ Duệ Phong: “Muốn kết hôn rồi hả?”
“Khụ.”
“Cậu thấy tôi như thế nào?”
Kỳ Duệ Phong cảm thấy cả người đều bốc lên khí lạnh, anh đã hoàn toàn tỉnh rượu. Anh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bà chủ Viên, em sai rồi.”
“Sai ở chỗ nào?”
“Em không nên đăng trạng thái đó, bây giờ em sẽ xóa đi.” Kỳ Duệ Phong nói xong, vươn tay vào túi áo lấy điện thoại ra.
Viên Nhuận Mai hừ lạnh: “Bây giờ xóa thì được tích sự gì?”
“Hả, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Viên Nhuận Mai không đáp hỏi lại: “Ngoại trừ không nên đăng trạng thái, cậu còn phạm phải điều gì không nên làm nữa?”
“Không nên, dạ, uống rượu sao?” Về điều này thì Kỳ Duệ Phong không dám chắc chắn, bởi vì trong đội cũng không cấm không thể uống rượu.
“Vậy cậu định đứng như vậy nói chuyện với tôi sao?”
Kỳ Duệ Phong nghe nói như thế, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, nhanh chóng bày bộ dạng chuẩn bị hít đất, phản ứng vô cùng nhanh.
Lúc này. Ngũ Dũng đi tới, dựa trên tường bên hàng hiên khác, cười nói với Viên Nhuận Mai: “Viên sư thái, lại bắt nạt đứa nhỏ à?”
“Thổ phỉ Ngũ, không có chuyện của ông ở đây.”
“Tôi biết mà, tôi chỉ nhìn thôi.” Ngũ Dũng nhìn có vẻ hả hê, chính ông cũng biết chuyện này không hiền hậu nhưng ông không nhịn được.
Viên Nhuận Mai lộ vẻ không vui, bà cúi đầu nói với Kỳ Duệ Phong: “Trở về viết bản kiểm điểm, không thể ít hơn 800 chữ, yêu cầu câu nói lưu loát, cảm tình chân thành tha thiết, tổng kết hành vi ba tháng gần nhất của cậu. Ngày mai phải giao cho tôi.”
Oạch! Kỳ Duệ Phong té ngã trên mặt đất. Sắc mặt anh trắng bệch, “Sư thái, đừng thế mà!”
Kỳ Duệ Phong sợ nhất phải viết kiểm điểm. Nói vui thì, trình độ viết văn của anh chỉ dừng lại ở tiểu học năm thứ ba, bắt anh ghi 800 từ kiểm điểm, còn khổ hơn là bơi mười nghìn mét.
Viên Nhuận Mai không hề bị lung lay: “Không cho phép Đường Nhất Bạch viết giúp cậu.” Bà nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Kỳ Duệ Phong bò dậy, hô với bóng lưng của Viên Nhuân Mai: “Sư thái, nếu như em viết không xong thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì đừng tập luyện nữa, khi nào viết xong thì tập.”
Ngũ Dũng đứng ở một bên, lắc đầu cảm thán: “Quá độc ác!”
Đối với vận động viên cấp cao thì tính chủ động tập luyện vô cùng mạnh, không cho Kỳ Duệ Phong tập luyện thì người sốt ruột nhất chính là bản thân cậu ta. Cho nên Kỳ Duệ Phong chỉ có thể ngoan ngoãn viết kiểm điểm, quá trình này chắc chắn sẽ rất đau khổ... Ngũ Dũng không đành lòng nghĩ lại. Thẳng thắn mà nói, ông và Kỳ Duệ Phong không hề có thù hận gì, ông còn rất thích thằng bé này. Ông chỉ nhìn Viên Nhuận Mai không vừa mắt mà thôi.
Viên Nhuân Mai đi rồi, Ngũ Dũng hỏi Kỳ Duệ Phong: “Đường Nhất Bạch đâu?”
Kỳ Duệ Phong ỉu xìu nói: “Cậu ta đưa Vân Đóa về rồi.”
“Đưa... cái gì?”
“Vân Đóa, Vân Đóa là một người.”
“Tên này, ba mẹ đặt tùy ý quá.” Ngũ Dũng phun ra một câu, rồi lại hỏi: “Là một cô gái sao?”
“Vâng.”
“Haiz, con trai lớn không dùng được.” Ngũ Dũng lắc đầu cảm thán, chắp tay sau lưng rời đi.
Hôm sau, dòng trạng thái tìm bạn trăm năm của Kỳ Duệ Phong quả nhiên lên đầu đề của các tạp chí thể dục. Phía tổng cục thể thao trả lời lại: điện thoại của Kỳ Duệ Phong rơi ở căn tin, bị cậu chàng xào rau nhặt được, cậu chàng xào rau vừa mới chia tay cùng em gái bưng cơm cho nên tâm tình hậm hực, cậu ta dùng điện thoại của Kỳ Duệ Phong đăng dòng trạng thái đó lên, mượn điều này để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Những người trên mạng đều tỏ vẻ: Chủ nhân của điện thoại bị bệnh tự kỷ còn chưa tình, vì sao một cậu trai xào ra cũng như vậy? Chẳng lẽn nguyên nhân là do điện thoại di động này, ai dùng cũng sẽ bị như thế sao? Kỳ Duệ Phong, anh nên mau chóng đổi điện thoại đó đi! Đây là hi vọng duy nhất để anh chiến thắng được căn bệnh đó!
Kỳ Duệ Phong không nhìn thấy những lời chúc phúc tha thiết của những người trên mạng. Anh đang buồn bực ngồi trong phòng viết kiểm điểm. Đường Nhất Bạch đã ăn xong cơm trưa trở lại ký túc xá, trong tay cầm một tờ báo Sport Weekly.
Đường Nhất Bạch đọc xong “Thực hư câu chuyện Kỳ Duệ Phong tìm bạn trăm năm”, cảm thán một câu: “Đây là câu chuyện mà Viên sư thái bịa ra sao? Nhất định không thể để cho người như vậy bước vào giới văn học.”
“Không biết.” Tâm tình Kỳ Duệ Phong không được tốt.
Đường Nhất Bạch nhìn báo một lát thì nhận được điện thoại.
Kỳ Duệ Phong nghe thấy Đường Nhất Bạch nói: “Gần đây con không có thời gian mà, cuộc thi mùa đông vừa qua không bao lâu, một tháng nữa chính là tới cuộc thi mùa xuân rồi, qua tết tâm lịch là giải quán quân, sau đó còn chuẩn bị thi đấu Á Vận hội nữa... Thật sự không phải con cố ý, mẹ phải tin tưởng con, khắp thiên hạ con yêu mẹ nhất mà... Đừng như vậy, con yêu mẹ như vậy, sao mẹ lại nhẫn tâm...”
Đường Nhất Bạch trò chuyện trong chốc lát, cúp điện thoại rồi thở dài một hơi. Kỳ Duệ Phong để bút xuống, vẻ mặt cổ quái nhìn anh hỏi: “Cậu và Vân Đóa đã phát triển tới bước này rồi hả?”
(Trong tiếng Trung chỉ có wo và ni, ta và ngươi, Kỳ Duệ Phong chỉ nghe được ta và ngươi, hiểu nhầm người gọi điện là Vân Đóa)
“Nói bậy bạ gì vậy.” Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, quơ quơ điện thoại: “Là mẹ em gọi.”
“À, dì muốn thu thập cậu rồi hả?”
Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: “Mẹ em nói nếu em không về nhà thì sẽ cho em ngủ ở ổ chó.”
Kỳ Duệ Phong vui vẻ nói: “Vậy thì cậu dừng về nhà, anh muốn nhìn thấy cậu ngủ ổ chó.”
Thật ra nhà của Đường Nhất Bạch ở thành phố này, cũng không nhất thiết phải ở lại trụ sở huấn luyện. Nhưng mà nhà anh cách trụ sở huấn luyện quá xa, thời gian của Vân Đóa luôn quý giá, mỗi ngày lãng phí hai đến ba giờ đi trên đường, nghĩ thôi là thấy đau lòng rồi, cho nên bình thường anh luôn ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng mới về nhà. Từ ngày anh thi đấu tới này liên tiếp có những trân đấu, số lần về nhà thì ngày càng ít...
Cho nên, mẹ của anh nổi giận.
Hơn nữa mẹ anh đang trong thời kỳ mãn kinh, tâm tình không ổn định, dễ nổi giận, cho nên cơn giận của bà bây giờ chính là ở cấp bậc max.
Nghĩ đến là thấy đau đầu.
Vân Đóa cũng rất đau đầu. Học trò của cô —— Lâm Tử, từ khi nhận chức đến bây giờ, không qua được một bản thảo nào. Điều này khiến cho Lão đại như cô làm sao chịu nổi! Hôm nay cô lại bị chủ nhiệm Lưu nhìn khinh bỉ. Cô cũng cảm thấy kỳ quái, lúc Vân Đóa có biểu hiện tốt, chủ nhiệm Lưu cũng chưa bao giờ khen cô, vừa nắm được nhược điểm thì ông ấy liền dùng kính viễn vọng nhìn cô. Hơn nữa chủ nhiệm Lưu vốn không thích Lâm Tử, bây giờ tổ hợp hai người cô và Lâm Tử, ở trong mắt chủ nhiệm Lưu chính là tổ hợp “Chán ghét, nhanh chóng khai tử”.
Vân Đóa cũng thử dạy Lâm Tử theo hướng bình thường, kết quả Lâm Tử đã nuôi dưỡng một quan niệm đáng sợ “Có Lão đại ở đây ta sợ gì”, vô cùng không có chí tiến thủ mà ỷ lại Vân Đóa. Bản thảo đều là Vân Đóa viết, anh ta ngẫu nhiên nghĩ tiêu đề cũng là rắm chó không kêu, tràn đầy não động. Có đôi khi anh ta chụp hình, ý nghĩa duy nhất của những bức hình này là dùng kỹ thuật chụp ảnh vặn vẹo chứng mình giới tính của mình.
Tóm lại, dùng yêu cầu chức nghiệp đối với phòng viên nhìn thì người này cái gì cũng hỏng.
Cô thật sự hối hân lúc trước vì vài bữa cơm mà giúp người này... Mặc dù nói không cần xen vào, nhưng khi nhìn thấy anh ta vào nghề như vậy, Vân Đóa thật sự rất hổ thẹn rất hổ thẹn...
Cuối cùng, Vân Đóa xuất đòn sát thủ: “Cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như cuộc thi mùa xuân không thể gửi bản thảo đi, tôi xin chủ nhiệm Lưu chuyển anh sang tổ khác.”
Đi đâu với chủ nhiệm Lưu thì cũng không sao cả, đối với Lâm Tử mà nói lại là mấu chốt. Anh ta chỉ muốn ở bên cạnh Vân Đóa, có thể phỏng vấn được đội bơi lội.
Lâm Tử bình tĩnh trả lời: “Chủ nhiệm Lưu sẽ không chia rẽ chúng ta, hai chúng ta là hai người ông ấy ghét nhất tòa soạn báo.”
Mẹ nó, những lời này đừng có dùng giọng điệu tự hào nói ra có được không hả!
Vân Đóa vô lực: “Dù sao tôi cũng có biện pháp đối phó anh, cùng lắm thì tôi tố cáo anh với tòa soạn, đuổi anh ra ngoài, hừ hừ.”
Lâm Tử có chút do dự: “Đừng thế, nhìn em gái tôi mà giữ tôi ở lại, em gái tôi rất thích bơi lội.”
“Đủ rồi, cả ngày anh đều nói em gái anh, nhưng mà cho tới giờ tôi vẫn chưa thấy em gái anh lần nào!”
Lâm Tử há to miệng, vẻ mặt có chút ảm đạm, anh ta thấp giọng thở dài: “Tôi thật sự có em gái mà.”
Vân Đóa giật mình, nhìn vẻ mặt mất mát của anh ta, Vân Đóa cảm giác như mình nói sai: “Đúng, đúng, xin lỗi.”
“Không có chuyện gì.” Anh ta lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng gửi bản thảo.”
Vân Đóa nhìn vẻ mặt tiêu điều lạnh lẽo của anh ta, đột nhiên mềm lòng: “Nếu như... thật sự không làm được, thì cũng quên đi.”
“Được.”
Anh ta đáp gọn gàng nhanh chóng như vậy, làm cho Vân Đóa cảm giác như mình trúng kế...
Trên mặt bà, đôi mắt đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trong nháy mắt đó, Kỳ Duệ Phong cảm giác được một cơn gió lạnh phả vào mặt, và nó cũng giúp anh tỉnh rượu không ít.
Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp biết xem thời thế, nhanh chóng chạy đi mất.
Viên Nhuận Mai cười híp mắt nhìn Kỳ Duệ Phong: “Muốn kết hôn rồi hả?”
“Khụ.”
“Cậu thấy tôi như thế nào?”
Kỳ Duệ Phong cảm thấy cả người đều bốc lên khí lạnh, anh đã hoàn toàn tỉnh rượu. Anh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bà chủ Viên, em sai rồi.”
“Sai ở chỗ nào?”
“Em không nên đăng trạng thái đó, bây giờ em sẽ xóa đi.” Kỳ Duệ Phong nói xong, vươn tay vào túi áo lấy điện thoại ra.
Viên Nhuận Mai hừ lạnh: “Bây giờ xóa thì được tích sự gì?”
“Hả, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Viên Nhuận Mai không đáp hỏi lại: “Ngoại trừ không nên đăng trạng thái, cậu còn phạm phải điều gì không nên làm nữa?”
“Không nên, dạ, uống rượu sao?” Về điều này thì Kỳ Duệ Phong không dám chắc chắn, bởi vì trong đội cũng không cấm không thể uống rượu.
“Vậy cậu định đứng như vậy nói chuyện với tôi sao?”
Kỳ Duệ Phong nghe nói như thế, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, nhanh chóng bày bộ dạng chuẩn bị hít đất, phản ứng vô cùng nhanh.
Lúc này. Ngũ Dũng đi tới, dựa trên tường bên hàng hiên khác, cười nói với Viên Nhuận Mai: “Viên sư thái, lại bắt nạt đứa nhỏ à?”
“Thổ phỉ Ngũ, không có chuyện của ông ở đây.”
“Tôi biết mà, tôi chỉ nhìn thôi.” Ngũ Dũng nhìn có vẻ hả hê, chính ông cũng biết chuyện này không hiền hậu nhưng ông không nhịn được.
Viên Nhuận Mai lộ vẻ không vui, bà cúi đầu nói với Kỳ Duệ Phong: “Trở về viết bản kiểm điểm, không thể ít hơn 800 chữ, yêu cầu câu nói lưu loát, cảm tình chân thành tha thiết, tổng kết hành vi ba tháng gần nhất của cậu. Ngày mai phải giao cho tôi.”
Oạch! Kỳ Duệ Phong té ngã trên mặt đất. Sắc mặt anh trắng bệch, “Sư thái, đừng thế mà!”
Kỳ Duệ Phong sợ nhất phải viết kiểm điểm. Nói vui thì, trình độ viết văn của anh chỉ dừng lại ở tiểu học năm thứ ba, bắt anh ghi 800 từ kiểm điểm, còn khổ hơn là bơi mười nghìn mét.
Viên Nhuận Mai không hề bị lung lay: “Không cho phép Đường Nhất Bạch viết giúp cậu.” Bà nói xong thì nghênh ngang rời đi.
Kỳ Duệ Phong bò dậy, hô với bóng lưng của Viên Nhuân Mai: “Sư thái, nếu như em viết không xong thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì đừng tập luyện nữa, khi nào viết xong thì tập.”
Ngũ Dũng đứng ở một bên, lắc đầu cảm thán: “Quá độc ác!”
Đối với vận động viên cấp cao thì tính chủ động tập luyện vô cùng mạnh, không cho Kỳ Duệ Phong tập luyện thì người sốt ruột nhất chính là bản thân cậu ta. Cho nên Kỳ Duệ Phong chỉ có thể ngoan ngoãn viết kiểm điểm, quá trình này chắc chắn sẽ rất đau khổ... Ngũ Dũng không đành lòng nghĩ lại. Thẳng thắn mà nói, ông và Kỳ Duệ Phong không hề có thù hận gì, ông còn rất thích thằng bé này. Ông chỉ nhìn Viên Nhuận Mai không vừa mắt mà thôi.
Viên Nhuân Mai đi rồi, Ngũ Dũng hỏi Kỳ Duệ Phong: “Đường Nhất Bạch đâu?”
Kỳ Duệ Phong ỉu xìu nói: “Cậu ta đưa Vân Đóa về rồi.”
“Đưa... cái gì?”
“Vân Đóa, Vân Đóa là một người.”
“Tên này, ba mẹ đặt tùy ý quá.” Ngũ Dũng phun ra một câu, rồi lại hỏi: “Là một cô gái sao?”
“Vâng.”
“Haiz, con trai lớn không dùng được.” Ngũ Dũng lắc đầu cảm thán, chắp tay sau lưng rời đi.
Hôm sau, dòng trạng thái tìm bạn trăm năm của Kỳ Duệ Phong quả nhiên lên đầu đề của các tạp chí thể dục. Phía tổng cục thể thao trả lời lại: điện thoại của Kỳ Duệ Phong rơi ở căn tin, bị cậu chàng xào rau nhặt được, cậu chàng xào rau vừa mới chia tay cùng em gái bưng cơm cho nên tâm tình hậm hực, cậu ta dùng điện thoại của Kỳ Duệ Phong đăng dòng trạng thái đó lên, mượn điều này để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Những người trên mạng đều tỏ vẻ: Chủ nhân của điện thoại bị bệnh tự kỷ còn chưa tình, vì sao một cậu trai xào ra cũng như vậy? Chẳng lẽn nguyên nhân là do điện thoại di động này, ai dùng cũng sẽ bị như thế sao? Kỳ Duệ Phong, anh nên mau chóng đổi điện thoại đó đi! Đây là hi vọng duy nhất để anh chiến thắng được căn bệnh đó!
Kỳ Duệ Phong không nhìn thấy những lời chúc phúc tha thiết của những người trên mạng. Anh đang buồn bực ngồi trong phòng viết kiểm điểm. Đường Nhất Bạch đã ăn xong cơm trưa trở lại ký túc xá, trong tay cầm một tờ báo Sport Weekly.
Đường Nhất Bạch đọc xong “Thực hư câu chuyện Kỳ Duệ Phong tìm bạn trăm năm”, cảm thán một câu: “Đây là câu chuyện mà Viên sư thái bịa ra sao? Nhất định không thể để cho người như vậy bước vào giới văn học.”
“Không biết.” Tâm tình Kỳ Duệ Phong không được tốt.
Đường Nhất Bạch nhìn báo một lát thì nhận được điện thoại.
Kỳ Duệ Phong nghe thấy Đường Nhất Bạch nói: “Gần đây con không có thời gian mà, cuộc thi mùa đông vừa qua không bao lâu, một tháng nữa chính là tới cuộc thi mùa xuân rồi, qua tết tâm lịch là giải quán quân, sau đó còn chuẩn bị thi đấu Á Vận hội nữa... Thật sự không phải con cố ý, mẹ phải tin tưởng con, khắp thiên hạ con yêu mẹ nhất mà... Đừng như vậy, con yêu mẹ như vậy, sao mẹ lại nhẫn tâm...”
Đường Nhất Bạch trò chuyện trong chốc lát, cúp điện thoại rồi thở dài một hơi. Kỳ Duệ Phong để bút xuống, vẻ mặt cổ quái nhìn anh hỏi: “Cậu và Vân Đóa đã phát triển tới bước này rồi hả?”
(Trong tiếng Trung chỉ có wo và ni, ta và ngươi, Kỳ Duệ Phong chỉ nghe được ta và ngươi, hiểu nhầm người gọi điện là Vân Đóa)
“Nói bậy bạ gì vậy.” Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, quơ quơ điện thoại: “Là mẹ em gọi.”
“À, dì muốn thu thập cậu rồi hả?”
Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: “Mẹ em nói nếu em không về nhà thì sẽ cho em ngủ ở ổ chó.”
Kỳ Duệ Phong vui vẻ nói: “Vậy thì cậu dừng về nhà, anh muốn nhìn thấy cậu ngủ ổ chó.”
Thật ra nhà của Đường Nhất Bạch ở thành phố này, cũng không nhất thiết phải ở lại trụ sở huấn luyện. Nhưng mà nhà anh cách trụ sở huấn luyện quá xa, thời gian của Vân Đóa luôn quý giá, mỗi ngày lãng phí hai đến ba giờ đi trên đường, nghĩ thôi là thấy đau lòng rồi, cho nên bình thường anh luôn ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng mới về nhà. Từ ngày anh thi đấu tới này liên tiếp có những trân đấu, số lần về nhà thì ngày càng ít...
Cho nên, mẹ của anh nổi giận.
Hơn nữa mẹ anh đang trong thời kỳ mãn kinh, tâm tình không ổn định, dễ nổi giận, cho nên cơn giận của bà bây giờ chính là ở cấp bậc max.
Nghĩ đến là thấy đau đầu.
Vân Đóa cũng rất đau đầu. Học trò của cô —— Lâm Tử, từ khi nhận chức đến bây giờ, không qua được một bản thảo nào. Điều này khiến cho Lão đại như cô làm sao chịu nổi! Hôm nay cô lại bị chủ nhiệm Lưu nhìn khinh bỉ. Cô cũng cảm thấy kỳ quái, lúc Vân Đóa có biểu hiện tốt, chủ nhiệm Lưu cũng chưa bao giờ khen cô, vừa nắm được nhược điểm thì ông ấy liền dùng kính viễn vọng nhìn cô. Hơn nữa chủ nhiệm Lưu vốn không thích Lâm Tử, bây giờ tổ hợp hai người cô và Lâm Tử, ở trong mắt chủ nhiệm Lưu chính là tổ hợp “Chán ghét, nhanh chóng khai tử”.
Vân Đóa cũng thử dạy Lâm Tử theo hướng bình thường, kết quả Lâm Tử đã nuôi dưỡng một quan niệm đáng sợ “Có Lão đại ở đây ta sợ gì”, vô cùng không có chí tiến thủ mà ỷ lại Vân Đóa. Bản thảo đều là Vân Đóa viết, anh ta ngẫu nhiên nghĩ tiêu đề cũng là rắm chó không kêu, tràn đầy não động. Có đôi khi anh ta chụp hình, ý nghĩa duy nhất của những bức hình này là dùng kỹ thuật chụp ảnh vặn vẹo chứng mình giới tính của mình.
Tóm lại, dùng yêu cầu chức nghiệp đối với phòng viên nhìn thì người này cái gì cũng hỏng.
Cô thật sự hối hân lúc trước vì vài bữa cơm mà giúp người này... Mặc dù nói không cần xen vào, nhưng khi nhìn thấy anh ta vào nghề như vậy, Vân Đóa thật sự rất hổ thẹn rất hổ thẹn...
Cuối cùng, Vân Đóa xuất đòn sát thủ: “Cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như cuộc thi mùa xuân không thể gửi bản thảo đi, tôi xin chủ nhiệm Lưu chuyển anh sang tổ khác.”
Đi đâu với chủ nhiệm Lưu thì cũng không sao cả, đối với Lâm Tử mà nói lại là mấu chốt. Anh ta chỉ muốn ở bên cạnh Vân Đóa, có thể phỏng vấn được đội bơi lội.
Lâm Tử bình tĩnh trả lời: “Chủ nhiệm Lưu sẽ không chia rẽ chúng ta, hai chúng ta là hai người ông ấy ghét nhất tòa soạn báo.”
Mẹ nó, những lời này đừng có dùng giọng điệu tự hào nói ra có được không hả!
Vân Đóa vô lực: “Dù sao tôi cũng có biện pháp đối phó anh, cùng lắm thì tôi tố cáo anh với tòa soạn, đuổi anh ra ngoài, hừ hừ.”
Lâm Tử có chút do dự: “Đừng thế, nhìn em gái tôi mà giữ tôi ở lại, em gái tôi rất thích bơi lội.”
“Đủ rồi, cả ngày anh đều nói em gái anh, nhưng mà cho tới giờ tôi vẫn chưa thấy em gái anh lần nào!”
Lâm Tử há to miệng, vẻ mặt có chút ảm đạm, anh ta thấp giọng thở dài: “Tôi thật sự có em gái mà.”
Vân Đóa giật mình, nhìn vẻ mặt mất mát của anh ta, Vân Đóa cảm giác như mình nói sai: “Đúng, đúng, xin lỗi.”
“Không có chuyện gì.” Anh ta lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng gửi bản thảo.”
Vân Đóa nhìn vẻ mặt tiêu điều lạnh lẽo của anh ta, đột nhiên mềm lòng: “Nếu như... thật sự không làm được, thì cũng quên đi.”
“Được.”
Anh ta đáp gọn gàng nhanh chóng như vậy, làm cho Vân Đóa cảm giác như mình trúng kế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.