Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 88: Chúng ta có thể yêu nhau (10)
Lê Trì
12/09/2024
Buổi chiều sau khi khoá huấn luyện quân sự kéo dài hai tuần liên tiếp kết thúc, rốt cuộc Lâm Ý cũng có một kỳ nghỉ ngắn ngày. Chu Gia Dã đã
sớm dành toàn bộ thời gian của cuối tuần này để bầu bạn với Lâm Ý nhưng
cô không thích ra ngoài, nhất là sau nửa tháng học quân sự, cô mệt đến
mức về nhà chỉ muốn nằm luôn xuống giường.
Sau khi về nhà, cô nhanh chóng thay đồng phục huấn luyện quân sự ra, tắm táp gột rửa sạch sẽ mồ hôi trên người, vui vẻ như thể trút bỏ được mọi khổ cực suốt nửa tháng qua.
Trên đường về Lâm Ý mua rất nhiều trái cây, Chu Gia Dã ngồi trên sô pha gọt cam cho cô, chờ cô tắm xong đi ra liền lập tức đưa đĩa trái cây cho cô, sau đó bắt đầu sấy tóc cho cô.
Khoá huấn luyện quân sự kết thúc, cuối cùng cũng xong một việc lớn, tinh thần Lâm Ý không còn căng thẳng nữa, cô liếc nhìn vòng eo của Chu Gia Dã đang ngồi bên cạnh sấy tóc cho cô, trong mắt lại bắt đầu có chút tính toán.
Cô chỉ cần nhìn anh như thế, Chu Gia Dã đã biết cô đang có ý đồ gì.
Ngón tay đang quấn đuôi tóc cô kéo nhẹ một cái, anh ghé sát tới hăm doạ: “Thật thà chút đi.”
Hai người vẫn yên ổn cho đến khi sấy tóc xong.
Lúc Chu Gia Dã cúi người đặt máy sấy tóc xuống, Lâm Ý liền giang tay ôm chầm lấy anh, tiện thể đè anh trên sô pha. Chu Gia Dã nằm đó bật cười, anh vươn tay bóp mặt cô, cố tình hỏi: “Em có ý gì vậy hả Lâm Ý?”
Cô đè lên người Chu Gia Dã, vừa ôm anh vừa tỏ vẻ hài lòng như thể đang bảo vệ thức ăn của mình vậy: “Anh đồng ý cho em sờ rồi mà.”
“Sao trước đây không biết em to gan thế nhỉ?”
“Em to gan xưa giờ rồi.”
“Phải không?” Dáng vẻ của anh rõ ràng là đang qua loa với cô, thản nhiên nói: “Hồi trước có người bị trêu, mới lấy cuốn sổ có một tí đã khóc, là ai thế nhỉ?”
Nợ cũ qua lâu thế rồi, sao người này còn nhớ đến chuyện đó cơ chứ, với lại cô đâu có khóc, cô chưa từng khóc lần nào cả.
Lâm Ý tự cãi thay mình: “Em không khóc.”
“Ừ, em không khóc nhưng mặt mày nhăn nhó có khác gì khóc đâu.”
Lâm Ý trừng mắt với anh.
Anh nhướng mày.
Giằng co ba giây, Lâm Ý định đứng dậy khỏi người anh, Chu Gia Dã cười không ngớt, nhanh chóng ngồi dậy kéo cô về rồi ôm vào lòng: “Anh sai rồi, là lỗi của anh được chưa?”
Bạn nhìn con người này đi, miệng thì nói nhận sai đấy nhưng có thấy chút thành ý nào không.
Lâm Ý quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Chu Gia Dã tựa cằm lên vai cô, bàn tay đang ôm Lâm Ý cũng tiện thể véo eo cô một cái. Cái nóng cuối hè vẫn chưa tan hết, lúc tắm xong cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, bàn tay đặt trên eo cô cũng có thể cảm nhận nét mềm mại của cơ thể cô qua lớp vải.
Ngón tay anh trêu chọc, vùng eo bị anh véo rất ngứa, ngứa đến độ mặt cô cũng nóng bừng. Cô cắn môi, không muốn để lộ phản ứng của mình quá lớn, như vậy sẽ khiến cô trông như mới có thế mà đã xin tha thứ.
Cô vẫn quay đầu phớt lờ anh, còn anh thì cứ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và mân mê một cách dịu dàng như thế, thỉnh thoảng vạt áo của cô lại lay động, cô cảm nhận được ngón tay của anh, chỉ một cái chạm cũng khiến thần kinh người ta kéo căng.
Tuy cô vẫn không để ý tới anh nhưng mặt đã nóng bừng rồi.
Cằm anh vẫn nhẹ nhàng tựa trên vai cô, lúc cất tiếng dỗ dành bên tai cô, giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng: “Cục cưng à, để ý anh đi mà, được không em?”
Ngón tay anh luồn vào trong vạt áo, mơn trớn vuốt ve làn da mềm mịn trên lưng cô.
Trông như lơ đễnh nhưng sự trêu chọc của anh lại quá rõ ràng.
Cuối cùng Lâm Ý không thể chịu nổi nữa, cô đỏ mặt quay người đẩy anh về ghế sô pha, khoé mắt và đuôi mày của anh khẽ cong, cánh tay của anh vẫn đang ôm eo cô, sợ cô đẩy mạnh quá lại ngã.
Anh cười, còn cố ý hỏi: “Hết giận rồi à?”
“Chưa, vẫn còn giận.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh mặc kệ em, em muốn làm gì thì làm.”
“Được thôi, anh chờ.”
Mái tóc đen của anh xoã tán loạn trên sô pha, khóe môi nhoẻn cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng và sáng ngời, lời anh nói bên môi vẫn đầy vẻ nuông chiều khi ngã xuống trước mặt cô.
Chút to gan của Lâm Ý lại lập tức nổi lên, người trước mặt cũng chẳng so đo, ngón tay đang nắm vạt áo của anh thử xốc lên, nhìn xem anh có biểu cảm gì, song anh vẫn cong môi lẳng lặng nhìn cô, thế là xíu chần chừ này cũng biến mất.
Ban đầu cô chỉ định sờ cơ bụng thử thôi.
Nhưng ỷ vào sự nuông chiều Chu Gia Dã dành cho mình nên về sau cô lại được voi đòi tiên, sờ soạng hết một lần những nơi nên xem và không nên xem.
Cuối cùng, Chu Gia Dã ấn cô vào lòng, ánh mắt nhìn cô như con dao, hăm doạ nói: “Tốt nhất là em có chút tự giác chịu trách nhiệm với anh, nếu như dám bạc tình bội nghĩa với anh...”
Lời hăm dọa còn lại anh chưa nói hết.
Bởi vì Lâm Ý đã nâng mặt anh lên hôn, lời của anh dừng ngay bên miệng. Chu Gia Dã chăm chú nhìn cô một lúc, anh ôm cô rồi cúi đầu vùi vào hõm vai của Lâm Ý, lời hăm doạ trở thành giọng điệu giống như chú chó to con: “Em chỉ có thể thích anh, về sau cũng chỉ được thích mỗi anh thôi, em nghe rõ chưa?”
Lâm Ý vừa lòng thoả ý ôm lại anh, hôn nhẹ lên trái cổ của anh: “Em nghe rồi, đã nghe rõ rồi, cả hai tai đều nghe rõ.”
Anh thực sự rất dễ dỗ.
Hai ngày cuối tuần hai người gần như không đi đâu, sáng sớm ra chợ mua đồ ăn rồi về, cuối cùng anh đã nấu cho Lâm Ý món sườn xào chua ngọt mà cô mong nhớ đã lâu.
Cơm nước xong xuôi, anh lấy trái cây mua trên đường ra rửa, cô nghe tiếng nước chảy trong phòng bếp, ngồi nghịch điện thoại một mình cũng thấy chán, lại chạy đến bên cạnh anh, thà đứng nhìn anh rửa trái cây còn hơn.
Chu Gia Dã thấy cô lại đây, tưởng cô nóng lòng muốn ăn ngay bây giờ, anh cười nói: “Mới có mấy phút mà em chờ không nổi ư?”
“Không phải, anh cứ rửa từ từ, em chỉ xem thôi.”
Dường như anh đã hiểu sự ỷ lại của cô, khóe môi cong lên, cúi người hôn cô một cái.
Cô không có việc gì làm, đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó lại to gan đưa tay về phía anh.
Tiếng nước trong bồn rửa chén vẫn chảy, Chu Gia Dã đang rửa trái cây cho cô.
Cô ngẩng đầu thử dò xét vẻ mặt của anh, kết quả phát hiện anh đang cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt ấy không thể nói là tốt được, còn hơi bất đắc dĩ. Anh chỉ dừng một lát, đang tính rửa tiếp trái cây cầm trong tay, bỗng nhiên anh xuýt xoa một tiếng, nói với vẻ bất lực: “Lâm Ý, em có thể dịu dàng hơn được không, không nhớ anh đã dạy em như thế nào à?”
“Em sai rồi, em sai rồi.” Cô vội vàng nhận sai, thấy vẻ mặt anh đã tốt hơn mới tiếp tục.
Một lát sau cô vẫn chưa chịu thôi, anh lạnh lùng nói: “Được rồi chứ?”
Cô mới cảm thấy mỹ mãn giang tay ôm chầm anh, gật đầu: “Chu Gia Dã là tốt nhất.”
Đến chập tối cái nóng của ban ngày mới dịu đi đôi chút, gió đêm thổi nhẹ nhàng rất dễ chịu, anh kéo cô ra ngoài đi dạo quanh một vòng trong sân trường. Bởi vì đến ngày làm việc là phải đi học, anh cũng rất bận rộn, nếu đến lúc đó cô không quen đường đi thì sẽ không tìm được lớp ở đâu, sợ là khi ấy anh cũng không rảnh.
Mới đầu Lâm Ý không muốn đi, cô thật sự không thích ra ngoài, dù Chu Gia Dã có dỗ dành hay lừa gạt thế nào cô cũng không chịu, nhất là bây giờ cô càng lúc càng hiểu rõ sự nuông chiều và dễ nói chuyện mà Chu Gia Dã dành cho cô, lúc nào cũng làm nũng để khiến anh mềm lòng. Lâm Ý hôn anh vài lần, anh im lặng đứng đó cho phép cô hôn mình, cụp mắt liếc cô, không rõ rốt cuộc anh có thoả hiệp hay không, cô thử dò hỏi: “Chu Gia Dã, em không muốn đi dạo, không đi nữa được không anh?”
Anh vẫn im lặng không nói, không biết rốt cuộc có đồng ý hay không.
“Chu…”
Anh cúi đầu xuống hôn cô, chặn lại lời cô muốn lặp lại, mấy nụ hôn vừa rồi của cô giống như chuồn chuồn chạm nước vậy, còn lần này cô thực sự choáng váng bởi nụ hôn của anh.
Đến khi anh hôn xong, cô ngồi đó với đôi môi óng ánh và hồng hào, còn Chu Gia Dã ôm cô đến phòng khách như không có chuyện gì, lấy giày mang vào cho cô, một tay cầm chìa khóa nhà và điện thoại, bước tới ôm cô khiêng trên vai, xem ra anh định ôm cô ra ngoài đi dạo trong bộ dạng này, dù Lâm Ý có muốn ra ngoài hay không cũng chẳng theo ý cô được, không muốn đi thì cứ việc khiêng ra ngoài thôi.
Cơ thể đột nhiên bị nhấc lên cao kèm theo cảm giác mất trọng lượng, rốt cuộc Lâm Ý cũng hoàn hồn: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em đi, em sẽ đi mà, anh để em tự đi đi…”
Chu Gia Dã hài lòng thả cô xuống, đưa tay ra.
Lâm Ý đặt tay vào trong lòng bàn tay anh, ánh mắt lúc ngẩng đầu nhìn Chu Gia Dã có hơi giận dỗi, anh nhướng mày, khóe môi khẽ cong ra vẻ rất đắc ý.
Chu Gia Dã luôn có cách để chỉnh đốn cô, muốn hoành hành ngang ngược với anh thì còn tuỳ thuộc vào sự nuông chiều của anh nữa.
Chu Gia Dã cùng cô ra ngoài, đi dạo vài vòng qua các tòa nhà giảng đường chính nơi cô học và những con đường cô sẽ đi. Lâm Ý xác định phương hướng không tốt chứ không phải bị mù đường nên khi nghe Chu Gia Dã bảo cô nhớ kỹ hình dáng của từng biển báo chỉ dẫn khiến cô có cảm giác anh đang cố ý trêu cô, quả nhiên, khi cô mất kiên nhẫn bấu chặt cánh tay anh thì anh lại bật cười vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy bây giờ anh đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng có đôi lúc anh vẫn cực kỳ ấu trĩ, cố tình giở mấy trò chọc người khác cụt hứng như hồi mười sáu, mười bảy tuổi.
Nhiều lần gặp phải bạn của anh trên đường đi, nói đúng hơn là bạn bè của anh quá nhiều, dọc đường cũng có lắm người chốc chốc lại quay đầu nhìn anh.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, hai người gặp phải người bạn chơi bóng với anh trước đây. Người nọ ném bóng cho anh, hỏi sao gần đây hiếm khi thấy anh chơi bóng rổ, nghe nói anh bận rộn lắm, rốt cuộc đang bận chuyện gì.
Anh đứng đó, ném bóng vào vành bóng rổ ở đằng xa và trả lời: “Bận kiếm cơm nuôi gia đình.”
Người bạn đó liếc mắt nhìn cô gái mà Chu Gia Dã đang nắm tay thì chợt bừng tỉnh, trưng ra vẻ mặt tôi hiểu cả mà.
Đúng là anh đang bận rộn kiếm cơm nuôi gia đình.
Có những lời anh không nói với cô nhưng anh chưa bao giờ tránh né cô về việc mình đang làm, máy tính và điện thoại của anh đều cho cô xem thoải mái. Nếu cô muốn hỏi, anh chắc chắn sẽ nói cho cô biết tất cả, nhưng thật ra không cần hỏi, cô cũng biết mọi thứ.
Những năm mười sáu, mười bảy tuổi là thời điểm cô vừa mới quen Chu Gia Dã, xưa giờ tính anh không thể ngồi yên một chỗ được, thầy giáo lấy bóng rổ để hù anh học hành chăm chỉ mới bắt thóp được anh, để được chơi bóng một cách danh chính ngôn thuận, anh thật sự đã nhẫn nại không chơi bóng suốt một kỳ, chuyên tâm học hành và đạt top đầu của khối.
Bây giờ anh cũng không chơi bóng rổ như khi ấy vì việc học và cuộc sống quá bận rộn. Nhưng còn lần này là vì điều gì nhỉ?
Lâm Ý nhớ tới giấc mơ khi cô choàng tỉnh vào buổi chiều hôm đó, trong mơ cô làm một kẻ hèn nhát trong suốt một năm buông xuôi theo ý mình, cái giá mà cô phải trả cho việc trốn tránh là để lạc mất Chu Gia Dã trong biển người, sau này gặp lại nhau thì anh đã phải hy sinh vô vàn thứ để được nắm tay cô trước mặt mọi người.
Hoá ra dù kết cục có như thế nào đi chăng nữa, thiếu niên diệt rồng của cô sẽ chiến đấu vượt mọi chông gai và bất chấp tất cả để giải cứu cô.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, Lâm Ý đã lấy được thời khóa biểu của học kỳ này, Chu Gia Dã giúp cô nhập thời khóa biểu vào điện thoại, thuận tiện cho cô xem thời gian vào lớp và vị trí của phòng học bất cứ lúc nào, chồng sách giáo khoa mới dày cộp cũng là Chu Gia Dã đi nhận về với cô.
Cô không có người nhà, cũng không có người bạn thân thiết nào cả, nhưng chỉ với một mình Chu Gia Dã, cô dường như đã có cả thế giới.
Lịch học năm nhất của Lâm Ý không bận rộn lắm, cô có thể mở tệp ra, chọn tiểu thuyết mà mình chưa viết xong, mời Chu Gia Dã ăn một bữa từ số tiền đầu tiên cô kiếm được, có điều bữa cơm này còn lâu mới đủ so với những gì Chu Gia Dã trù tính cho tương lai của anh và cô.
Nhưng khi đêm về, khi cô lại bừng tỉnh trong lo âu, Chu Gia Dã sẽ nhẹ nhàng ôm cô và nói: “Không sao, anh sẽ trưởng thành cùng em, sẽ luôn bên cạnh em.”
Anh vào đại học sớm hơn cô một năm, sau này cũng sẽ vào xã hội sớm hơn cô một năm.
Anh như một tán ô lớn, đầu tiên là thăm dò cơn mưa phía trước thay cô, sau đó dẫn dắt cô tiến về phía trước.
Sau khi vào đại học Lâm Ý không nhận tiền từ nhà họ Lâm nữa, họ chỉ nuôi cô đến khi cô mười tám tuổi, nuôi cô thêm một năm học lại đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Mười tám tuổi tựa như một đường ranh giới, qua một năm này, mọi ranh giới đều được vạch rõ mà không có bất kỳ gánh nặng nào, nhà họ Lâm cũng vậy mà mẹ ruột của cô cũng thế, quan hệ tình thân mỏng manh như tờ giấy, chỉ cần gió thổi qua là sẽ cuốn đi.
Căn nhà thuê ở thành phố Nam Đài đã hết hạn, dì giúp cô thu dọn đồ đạc và tiễn cô đến bến xe tới trường đại học, cũng đã chấm dứt quan hệ thuê mướn.
Có thể nói từ ngày Lâm Ý đặt chân lên đại học thì cô đã không còn nhà nữa.
Mặc dù cái nhà này vốn đã tan đàn xẻ nghé, vốn dĩ cũng có thể coi như không tồn tại nhưng ít nhất cũng là đã từng, cô có thể tự dối lòng rằng mình vẫn là một người có nhà.
Mà giờ đây, ngay cả việc lừa dối cũng không thể.
Dì đã cất giữ ổn thoả số tiền nhà họ Lâm gửi cho cô trong mấy năm qua trong thẻ của mình và giao trả cho cô trước khi lên đại học. Nói đúng ra thì đây là số tiền để mẹ vứt bỏ cô ở Nam Đài.
Thuê một căn nhà, mời một người dì lo liệu cuộc sống hàng ngày của cô, đây là môi trường mà cô đã trưởng thành suốt mười mấy năm nay.
Mẹ tiện tay vứt bỏ cô đi, thậm chí còn không để tâm đến việc thuê bảo mẫu, hầu hết những dì bảo mẫu mẹ từng thuê đều tham tiền và lấy đi gần hết số tiền ấy vì thấy chủ mướn không quan tâm đến cô, ngày nào cũng nấu rau xanh cho cô ăn sao cho thanh đạm nhất vì chúng ít tốn tiền. Khẩu vị của cô đã bị bỏ đói như thế, cơ mà lần này cô gặp được một người có lòng tốt đã trả lại toàn bộ số tiền còn lại cho cô. Khi cô về thành phố nhỏ Nam Đài này, đa số những người cô gặp đều là những người tốt bụng.
Nhà họ Lâm trả tiền hào phóng nhưng trong tiền bạc và vật chất đó không bao gồm tình người, những việc có thể giải quyết bằng tiền là những việc đỡ phải lo nhất.
Với số tiền này, miễn là cô không tiêu pha phung phí thì cũng đủ để trang trải cho cuộc sống bình thường của nửa đời còn lại. Vậy nên cô mới nói với Chu Gia Dã rằng, có thể cô sẽ đau đớn khi không được yêu thương nhưng cô không có tư cách hận, muốn hận thì chỉ có thể hận bản thân yếu đuối.
Vào mùa đông năm nọ ở Đế Đô, cô đã kể tất cả những điều này cho Chu Gia Dã nghe qua những cuộc gọi giữa hai người họ.
Khi đó anh học đại học năm nhất, đang trong kỳ nghỉ đông đầu tiên của anh ở đại học.
Cuộc sống đại học của anh có lẽ rất tuyệt vời nhỉ, chơi bóng rổ, câu lạc bộ, chơi game, thật ra anh vốn có thể rất tuyệt vời như thế. Nhưng cuộc trò chuyện mà cô nghe được ở quán trà sữa hôm đó cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Lâm ý có thể nghe thấy tên Chu Gia Dã ở khắp mọi nơi.
Nghe nói anh không còn tham gia nhiều hoạt động sau kỳ nghỉ đông năm nhất, cũng hiếm khi đi chơi bóng rổ, nghe nói anh học rất giỏi và đứng top 3 của khoa, nghe nói anh đã tham gia các cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, nghe nói tài khoản tự truyền thông của anh đã nhận tiền quảng cáo với giá rất cao. Trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi Đại học của cô, thậm chí anh còn không có thời gian để về Nam Đài.
Đôi khi cô rất ngưỡng mộ tính cách của anh.
Cho dù làm việc gì cũng phải có sự tự tin và lòng kiên trì mới làm tốt được, dường như anh có thể lĩnh hội hết mọi thứ, có thể làm được bất cứ điều gì, dù là con đường nào thì anh cũng có cách sống của riêng mình, dù có mưa to ập xuống thì anh cũng sẽ thản nhiên đối mặt, chạy nhảy vô tư dưới làn mưa.
Mà điều khác biệt là bây giờ anh sẽ kéo cô cùng chạy.
Họ sẽ sống hạnh phúc và cùng nhau già đi.
Mùa đông năm ấy, cuối cùng cô không cần phải trở về Đế Đô nữa, cũng chẳng có nơi nào khác để đi. Cô ghi chép cẩn thận những thủ tục xin ở lại trường mà giảng viên đã nói.
Kỳ thi cuối kỳ của Chu Gia Dã kết thúc muộn hơn cô nhưng vé về nhà phải đặt trước nếu không khó mà giành được. Chu Gia Dã hỏi cô số căn cước công dân, bấy giờ cô mới nhận ra hình như anh muốn cô cùng về Nam Đài.
Cô lưỡng lự: “Em đến nhà anh không ổn lắm thì phải, Tết cũng nào phải kỳ nghỉ lễ bình thường, chắc chắn sẽ có nhiều họ hàng, bạn bè đến nhà anh.”
“Sợ người lạ sao?” Anh cười hỏi.
“Cũng không phải...” Cô cúi đầu, mất một lúc lâu mới khó khăn nói nốt: “Dù sao cũng là nhà của anh.”
Anh tạm thời không nói gì, âm thanh thông báo WeChat của điện thoại bất ngờ vang lên trong bầu không khí im ắng.
Anh lấy điện thoại, sau khi thấy tin nhắn, khóe môi cong lên, sau đó chuyển cho cô xem.
Trên màn hình là tin nhắn của mẹ anh gửi đến: “Ngày mấy con về, nhãi ranh nhớ đặt vé cho Ý Ý nhé, đừng chỉ lo đặt vé cho một mình con đấy.”
Lâm Ý nhìn một lúc.
Cô chớp mắt.
Đọc đi đọc lại mấy lần.
Cô há miệng, nói lắp ba lắp bắp với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Đó là… mẹ… mẹ… mẹ anh mà.”
Anh hài lòng lấy điện thoại về, gõ chữ trả lời tin nhắn của mẹ, nhắn xong mới để điện thoại xuống, anh vẫn lười biếng ngồi tựa vào sô pha, cười nói: “Mẹ cứ lo anh quá thẳng thắn, trong đầu chỉ biết có bóng rổ, mẹ nghe nói anh có bạn gái, thế là hay hỏi anh có chăm sóc tốt cho em không, có ăn nói thiếu suy nghĩ làm cho em bực mình không, sợ anh khiến em tức giận bỏ đi mất.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh hất cằm chỉ vào quả cam và kiwi trên đầu giường: “Mấy món này đều là mẹ gửi đến, anh không thích ăn chúng, anh nói mẹ khỏi cần gửi, sau đó mẹ mắng anh một trận, nói không phải cho anh. Đây đều là mẹ nghe nói ăn nhiều trái cây giàu vitamin có tác dụng trắng da, sợ em học quân sự xong về cháy nắng đen da thì em sẽ buồn nền mẹ đốc thúc anh ngày nào cũng cho em ăn một quả.”
Nói xong, anh đưa tay nắm cằm Lâm Ý, nhìn trái nhìn phải, chậc một tiếng: “Trắng lại cũng nhanh ghê.”
Anh còn chưa nói xong, Lâm Ý đã không cầm lòng nổi nữa, nhào tới ôm lấy anh.
Anh đưa tay đỡ lấy, vỗ vỗ lưng cô: “Khóc gì chứ, sau này địa vị của anh ở nhà là thấp nhất, anh còn chưa khóc đây này.”
“Mẹ anh... không phản đối em sao?” Cô ôm anh nhỏ giọng hỏi.
Anh cười: “Em có gì đâu mà phản đối, mẹ còn sợ anh khiến em giận bỏ chạy nữa kìa.”
“Tại sao cô lại đối tốt với em thế?”
“Chắc là từ nhỏ mẹ thấy anh chướng mắt chăng? Mẹ anh hằng mong có một cô con gái ngoan hiền. Hồi bé anh bị ăn mắng nhiều lắm, mẹ chê anh đi chơi đó đây, chỉ tổ kiếm chuyện mà không để bà yên tâm chút nào, thấy con gái dịu dàng ít nói cái là hận không thể đuổi anh đi.”
Giọng điệu của anh nửa đùa nửa thật, giọng nói trầm lắng như muốn dỗ dành cô, bàn tay đặt trên lưng ôm cô nhẹ nhàng.
“Nhưng mà đó cũng là mẹ anh.”
Vậy nên làm gì có chuyện mẹ ghét anh thật, dù anh có phiền phức khiến mẹ chê bai đủ điều thì mẹ vẫn sẽ càng yêu thương con của mình hơn, đúng không?
“Đúng, đó là mẹ anh.” Bàn tay vỗ lưng cô ngừng lại, nâng mặt cô lên mặt đối diện với mình. Hơi nước trên lông mi cô nặng trĩu, nhưng cô có thể thấy thấy rõ đôi mắt rực rỡ, sáng ngời như lắng đọng thành hổ phách, dịu dàng rơi vào lòng bàn tay cô, giọng nói của anh cũng rất khẽ, nghiêm túc nói với cô từng câu từng chữ: “Thế nên Ý Ý này, mẹ cũng sẽ thích em.”
Sự thiên vị mà anh nhận được, tất cả đều sẽ chia cho cô một nửa, bao gồm cả phần của bản thân anh cũng chia cho cô hết.
Anh muốn đôi mắt của cô sẽ cong thành hình trăng khuyết khi cười rộ lên, luôn luôn nở nụ cười, luôn luôn nhìn về phía anh.
Năm nay Lâm Ý đón Tết ở thành phố Nam Đài. Đây không phải là cái Tết đầu tiên của cô tại Nam Đài, lần trước là vào năm học lớp 12, cô bị ốm nặng, mẹ chê cô về sẽ khiến bà mất mặt nên cô phải ở lại Nam Đài cho thanh tịnh. Lúc nhà nhà lên đèn rộn ràng cũng là lúc cô ngẩn người nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, như thể đang ngồi trong chiếc lồng lạnh lẽo, suốt đời không thể đi ngang qua nhân gian.
Nhưng lần này, hình như cô đã nhận được rất nhiều, rất nhiều yêu thương.
Cô ngồi ở cửa phòng bếp nhìn Chu Gia Dã bị sai tới sai lui, hết đi nấu đồ ăn lại đi thái rau. Trong lúc đó mẹ anh lấy trái cây rửa sạch và thịt viên chiên xong đưa cho cô. Chờ mẹ anh đi ra ngoài, Chu Gia Dã mới quay đầu lại liếc cô, cô cười trộm, chạy lon ton đến trước mặt anh rồi đút cho anh một viên, lúc này mới dỗ được anh, sau đó anh tiện thể cúi đầu cắn ngón tay cô.
Rất nhẹ, nhưng lại vô cớ khiến lòng người ngứa ngáy.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy không có ai cả nên kiễng chân hôn anh một cái, đang thoả mãn tính rời đi thì bị Chu Gia Dã kéo về, sắc mặt anh u ám: “Đi lấy cho anh một tờ giấy.”
Cô chợt nhận ra, anh chê cô mới ăn thịt viên đã đi hôn anh.
Cô giận dỗi rút một tờ giấy mang về, dùng sức lau mạnh trên miệng anh.
Ngày Tết cô nhận được mấy bao lì xì, ban đầu người lớn trong nhà định cho Chu Gia Dã, nhưng Chu Gia Dã nói anh lớn rồi, không cần lấy tiền mừng tuổi nữa, sau anh đó xách cô ra: “Trong nhà chỉ có một đứa trẻ con này thôi, cho cô ấy đi ạ.”
Nói xong, anh còn giở giọng người lớn dạy trẻ nhỏ như thật: “Ý Ý, chúc mừng năm mới nào, nói một câu chúc mừng năm mới đi em.”
Cô tức đến nỗi muốn cắn người, nhưng lúc ấy có bậc cha chú và người lớn đều ở đây, cô đành phải ra vẻ thông minh.
Đến khi trở về phòng, vừa trở tay đóng cửa lại, cô lập tức ấn Chu Gia Dã lên cửa, thò tay định khiến anh xin tha thứ, nào ngờ cuối cùng người cầu xin tha thứ chính là cô .
0 giờ, cô nhận được bao lì xì cuối cùng.
Đến từ nguồn gốc của tất cả sự thiên vị này.
Bao lì xì mà Chu Gia Dã phát cho cô là nhiều tiền nhất, khi đó cô đã ngủ, bởi vì cô ngủ không ngon giấc, đồng hồ sinh học bị xáo trộn sẽ rất khó điều chỉnh nên dù là dịp Tết anh cũng kiên trì giám sát cô đi ngủ đúng giờ.
Buổi sáng cô thức giấc thì thấy Chu Gia Dã đã bí mật gửi bao lì xì, cô chạy tới ôm anh hỏi: “Người lớn cho em lì xì thì thôi, còn anh gửi cho em làm gì?”
“Tiền mừng tuổi, không phải là dùng để chúc trẻ con trong nhà sang tuổi mới bình an à?” Giọng anh ngả ngớn, véo mặt cô, muốn giận bao nhiêu thì có mấy nhiêu.
Anh thấy cô nhăn mặt, có vẻ lại cụt hứng khiến anh cười vui vẻ.
Cô xụ mặt nói: “Em không phải trẻ con.”
“Em không làm nũng với anh thì cũng là suốt ngày chơi xỏ anh, còn không phải sao?”
“...” Cô đỏ mặt sửa lại: “Không phải!”
Anh cúi người, đôi mắt rực rỡ như ánh sao nhìn thẳng vào cô, khoảnh khắc đối mắt này đã quấy nhiễu tiếng lòng người ta.
Nhưng cũng chỉ trong cái nháy mắt.
Bởi vì một giây sau, anh cong môi: “Chính, là, em.”
Ngay lập tức, Lâm Ý càng bực mình, bàn tay lạnh ngắt định thò vào trong quần áo anh nhưng chút sức lực này của cô nào phải đối thủ của Chu Gia Dã, anh lười tỏ vẻ nhường cô, chỉ đứng tại chỗ, tiện tay giữ lấy cánh tay cô.
Đôi mắt cười xinh đẹp ấy cứ cong mãi, vui vẻ nhưng cũng biết ngừng lại đúng lúc, bằng không lát nữa cô sẽ không để ý đến anh thật.
Chịu đựng bàn tay lạnh ngắt của cô hành hạ một lúc, bấy giờ anh mới lười biếng xin tha: “Ý Ý, được rồi, anh sai rồi, anh sai thật rồi.”
Lúc này cô mới hài lòng dừng tay.
Nhưng vẫn chưa bỏ tay ra, anh cúi đầu liếc nhìn, nhắc cô: “Có thể lấy tay ra chưa?”
“Không muốn, người anh ấm áp lắm.”
“Cơ mà tay em lạnh quá.” Anh lạnh lùng, tàn nhẫn rút tay cô ra: “Lấy ra cho anh.”
Cô cũng thôi dây dưa chuyện này, lấy điện thoại qua: “Vậy em trả lại cho anh.”
“Khỏi cần.” Anh rút điện thoại của cô ra.
“Nhưng tiền lì xì là...”
“Tiền lì xì gì…” anh cười chê: “Ai nói tiền lì xì phải là phát cho trẻ con, anh phát cho vợ anh.”
“...” Cô bỗng đỏ mặt: “Giờ còn chưa phải mà.”
“Chuyện sớm muộn thôi.”
Cũng là lúc anh gửi từng lời chúc mừng năm mới đến đám bạn thân và thầy cô, cô đọc lịch sử trò chuyện của anh với giáo viên, cuối cùng đã thấy anh xin nghỉ ra sao.
Là lần cô ngất xỉu vì hạ đường huyết nên phải đi truyền dịch trong đợt huấn luyện quân sự đó, anh gửi tin nhắn cho giáo viên xin nghỉ, muốn rời đi trước nửa tiếng, hình như giáo viên đã biết anh có bạn gái từ lâu nên cho phép nghỉ, hơn nữa còn trêu một câu: [Tôi hay nghe Vương Siêu và Tiểu Triệu nói cậu có cô bạn gái cưng lắm cơ.]
Hai người này là đàn anh, đàn chị khóa trên của anh, kỳ nghỉ hè lần đó anh ở lại trường, chủ yếu là đi theo giáo viên và làm việc chung với hai người họ.
Đoạn sau còn gì đó nữa, cô muốn xem tiếp nhưng Chu Gia Dã lấy điện thoại không cho cô xem.
Cô hăm doạ anh, anh sáp lại gần, ngón tay chỉ chỉ vào mặt, ý gì chẳng cần nói cũng rõ. Lâm Ý liền tự giác hôn anh, sau đó thành công cầm lấy điện thoại.
Và câu trả lời tiếp theo, anh nói: [Bởi vì sau này cô ấy sẽ trở thành người nhà của em.]
Lúc này đây, không cần anh ám chỉ, cô cứ thế nhào qua ôm và hôn anh.
Ngày Tết Nguyên Tiêu ấy, Chu Gia Dã đặt cho cô một chiếc bánh kem hai tầng mà Lâm Ý cực kỳ thích, ở trên còn có một con búp bê cô yêu mến, anh chê cô trẻ con nhưng vẫn đặt bánh kem theo sở thích của cô.
Cô vui vẻ chụp rất nhiều ảnh bánh kem, vô cùng thỏa mãn.
Chu Gia Dã ngồi bên cạnh nhìn cô chụp ảnh không ngơi tay, cười nói: “Em y như đứa con nít nhà bên còn đang học tiểu học ấy.”
“Em không phải trẻ con.” Cô phản bác anh theo bản năng.
“Không phải, đương nhiên không phải rồi.”
Chu Gia Dã xoa đầu cô: “Không phải đã nói rồi sao, em là vợ anh.”
Sau đó lại nói thêm: “Sớm muộn gì cũng phải.”
Anh lấy điện thoại ra tiện thể chuyển bao lì xì cho cô, ghi chú viết rằng: [Chúc vợ tương lai sinh nhật vui vẻ.]
Năm đến năm đi, phải luôn vui vẻ nhé.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tết Nguyên Tiêu rồi! Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!
Chúc mừng sinh nhật 11!
Có một số đoạn đối thoại được viết khá giống với chính văn, vì bất kể là ở thời không nào đi chăng nữa thì bọn họ đều có cùng một kết cục. Ngoại truyện thế giới song song dừng tại đây trước, để tôi suy nghĩ kỹ càng xem nên biết gì trong ngoại truyện thực tế nhé.
Sau khi về nhà, cô nhanh chóng thay đồng phục huấn luyện quân sự ra, tắm táp gột rửa sạch sẽ mồ hôi trên người, vui vẻ như thể trút bỏ được mọi khổ cực suốt nửa tháng qua.
Trên đường về Lâm Ý mua rất nhiều trái cây, Chu Gia Dã ngồi trên sô pha gọt cam cho cô, chờ cô tắm xong đi ra liền lập tức đưa đĩa trái cây cho cô, sau đó bắt đầu sấy tóc cho cô.
Khoá huấn luyện quân sự kết thúc, cuối cùng cũng xong một việc lớn, tinh thần Lâm Ý không còn căng thẳng nữa, cô liếc nhìn vòng eo của Chu Gia Dã đang ngồi bên cạnh sấy tóc cho cô, trong mắt lại bắt đầu có chút tính toán.
Cô chỉ cần nhìn anh như thế, Chu Gia Dã đã biết cô đang có ý đồ gì.
Ngón tay đang quấn đuôi tóc cô kéo nhẹ một cái, anh ghé sát tới hăm doạ: “Thật thà chút đi.”
Hai người vẫn yên ổn cho đến khi sấy tóc xong.
Lúc Chu Gia Dã cúi người đặt máy sấy tóc xuống, Lâm Ý liền giang tay ôm chầm lấy anh, tiện thể đè anh trên sô pha. Chu Gia Dã nằm đó bật cười, anh vươn tay bóp mặt cô, cố tình hỏi: “Em có ý gì vậy hả Lâm Ý?”
Cô đè lên người Chu Gia Dã, vừa ôm anh vừa tỏ vẻ hài lòng như thể đang bảo vệ thức ăn của mình vậy: “Anh đồng ý cho em sờ rồi mà.”
“Sao trước đây không biết em to gan thế nhỉ?”
“Em to gan xưa giờ rồi.”
“Phải không?” Dáng vẻ của anh rõ ràng là đang qua loa với cô, thản nhiên nói: “Hồi trước có người bị trêu, mới lấy cuốn sổ có một tí đã khóc, là ai thế nhỉ?”
Nợ cũ qua lâu thế rồi, sao người này còn nhớ đến chuyện đó cơ chứ, với lại cô đâu có khóc, cô chưa từng khóc lần nào cả.
Lâm Ý tự cãi thay mình: “Em không khóc.”
“Ừ, em không khóc nhưng mặt mày nhăn nhó có khác gì khóc đâu.”
Lâm Ý trừng mắt với anh.
Anh nhướng mày.
Giằng co ba giây, Lâm Ý định đứng dậy khỏi người anh, Chu Gia Dã cười không ngớt, nhanh chóng ngồi dậy kéo cô về rồi ôm vào lòng: “Anh sai rồi, là lỗi của anh được chưa?”
Bạn nhìn con người này đi, miệng thì nói nhận sai đấy nhưng có thấy chút thành ý nào không.
Lâm Ý quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Chu Gia Dã tựa cằm lên vai cô, bàn tay đang ôm Lâm Ý cũng tiện thể véo eo cô một cái. Cái nóng cuối hè vẫn chưa tan hết, lúc tắm xong cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, bàn tay đặt trên eo cô cũng có thể cảm nhận nét mềm mại của cơ thể cô qua lớp vải.
Ngón tay anh trêu chọc, vùng eo bị anh véo rất ngứa, ngứa đến độ mặt cô cũng nóng bừng. Cô cắn môi, không muốn để lộ phản ứng của mình quá lớn, như vậy sẽ khiến cô trông như mới có thế mà đã xin tha thứ.
Cô vẫn quay đầu phớt lờ anh, còn anh thì cứ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và mân mê một cách dịu dàng như thế, thỉnh thoảng vạt áo của cô lại lay động, cô cảm nhận được ngón tay của anh, chỉ một cái chạm cũng khiến thần kinh người ta kéo căng.
Tuy cô vẫn không để ý tới anh nhưng mặt đã nóng bừng rồi.
Cằm anh vẫn nhẹ nhàng tựa trên vai cô, lúc cất tiếng dỗ dành bên tai cô, giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng: “Cục cưng à, để ý anh đi mà, được không em?”
Ngón tay anh luồn vào trong vạt áo, mơn trớn vuốt ve làn da mềm mịn trên lưng cô.
Trông như lơ đễnh nhưng sự trêu chọc của anh lại quá rõ ràng.
Cuối cùng Lâm Ý không thể chịu nổi nữa, cô đỏ mặt quay người đẩy anh về ghế sô pha, khoé mắt và đuôi mày của anh khẽ cong, cánh tay của anh vẫn đang ôm eo cô, sợ cô đẩy mạnh quá lại ngã.
Anh cười, còn cố ý hỏi: “Hết giận rồi à?”
“Chưa, vẫn còn giận.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh mặc kệ em, em muốn làm gì thì làm.”
“Được thôi, anh chờ.”
Mái tóc đen của anh xoã tán loạn trên sô pha, khóe môi nhoẻn cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng và sáng ngời, lời anh nói bên môi vẫn đầy vẻ nuông chiều khi ngã xuống trước mặt cô.
Chút to gan của Lâm Ý lại lập tức nổi lên, người trước mặt cũng chẳng so đo, ngón tay đang nắm vạt áo của anh thử xốc lên, nhìn xem anh có biểu cảm gì, song anh vẫn cong môi lẳng lặng nhìn cô, thế là xíu chần chừ này cũng biến mất.
Ban đầu cô chỉ định sờ cơ bụng thử thôi.
Nhưng ỷ vào sự nuông chiều Chu Gia Dã dành cho mình nên về sau cô lại được voi đòi tiên, sờ soạng hết một lần những nơi nên xem và không nên xem.
Cuối cùng, Chu Gia Dã ấn cô vào lòng, ánh mắt nhìn cô như con dao, hăm doạ nói: “Tốt nhất là em có chút tự giác chịu trách nhiệm với anh, nếu như dám bạc tình bội nghĩa với anh...”
Lời hăm dọa còn lại anh chưa nói hết.
Bởi vì Lâm Ý đã nâng mặt anh lên hôn, lời của anh dừng ngay bên miệng. Chu Gia Dã chăm chú nhìn cô một lúc, anh ôm cô rồi cúi đầu vùi vào hõm vai của Lâm Ý, lời hăm doạ trở thành giọng điệu giống như chú chó to con: “Em chỉ có thể thích anh, về sau cũng chỉ được thích mỗi anh thôi, em nghe rõ chưa?”
Lâm Ý vừa lòng thoả ý ôm lại anh, hôn nhẹ lên trái cổ của anh: “Em nghe rồi, đã nghe rõ rồi, cả hai tai đều nghe rõ.”
Anh thực sự rất dễ dỗ.
Hai ngày cuối tuần hai người gần như không đi đâu, sáng sớm ra chợ mua đồ ăn rồi về, cuối cùng anh đã nấu cho Lâm Ý món sườn xào chua ngọt mà cô mong nhớ đã lâu.
Cơm nước xong xuôi, anh lấy trái cây mua trên đường ra rửa, cô nghe tiếng nước chảy trong phòng bếp, ngồi nghịch điện thoại một mình cũng thấy chán, lại chạy đến bên cạnh anh, thà đứng nhìn anh rửa trái cây còn hơn.
Chu Gia Dã thấy cô lại đây, tưởng cô nóng lòng muốn ăn ngay bây giờ, anh cười nói: “Mới có mấy phút mà em chờ không nổi ư?”
“Không phải, anh cứ rửa từ từ, em chỉ xem thôi.”
Dường như anh đã hiểu sự ỷ lại của cô, khóe môi cong lên, cúi người hôn cô một cái.
Cô không có việc gì làm, đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó lại to gan đưa tay về phía anh.
Tiếng nước trong bồn rửa chén vẫn chảy, Chu Gia Dã đang rửa trái cây cho cô.
Cô ngẩng đầu thử dò xét vẻ mặt của anh, kết quả phát hiện anh đang cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt ấy không thể nói là tốt được, còn hơi bất đắc dĩ. Anh chỉ dừng một lát, đang tính rửa tiếp trái cây cầm trong tay, bỗng nhiên anh xuýt xoa một tiếng, nói với vẻ bất lực: “Lâm Ý, em có thể dịu dàng hơn được không, không nhớ anh đã dạy em như thế nào à?”
“Em sai rồi, em sai rồi.” Cô vội vàng nhận sai, thấy vẻ mặt anh đã tốt hơn mới tiếp tục.
Một lát sau cô vẫn chưa chịu thôi, anh lạnh lùng nói: “Được rồi chứ?”
Cô mới cảm thấy mỹ mãn giang tay ôm chầm anh, gật đầu: “Chu Gia Dã là tốt nhất.”
Đến chập tối cái nóng của ban ngày mới dịu đi đôi chút, gió đêm thổi nhẹ nhàng rất dễ chịu, anh kéo cô ra ngoài đi dạo quanh một vòng trong sân trường. Bởi vì đến ngày làm việc là phải đi học, anh cũng rất bận rộn, nếu đến lúc đó cô không quen đường đi thì sẽ không tìm được lớp ở đâu, sợ là khi ấy anh cũng không rảnh.
Mới đầu Lâm Ý không muốn đi, cô thật sự không thích ra ngoài, dù Chu Gia Dã có dỗ dành hay lừa gạt thế nào cô cũng không chịu, nhất là bây giờ cô càng lúc càng hiểu rõ sự nuông chiều và dễ nói chuyện mà Chu Gia Dã dành cho cô, lúc nào cũng làm nũng để khiến anh mềm lòng. Lâm Ý hôn anh vài lần, anh im lặng đứng đó cho phép cô hôn mình, cụp mắt liếc cô, không rõ rốt cuộc anh có thoả hiệp hay không, cô thử dò hỏi: “Chu Gia Dã, em không muốn đi dạo, không đi nữa được không anh?”
Anh vẫn im lặng không nói, không biết rốt cuộc có đồng ý hay không.
“Chu…”
Anh cúi đầu xuống hôn cô, chặn lại lời cô muốn lặp lại, mấy nụ hôn vừa rồi của cô giống như chuồn chuồn chạm nước vậy, còn lần này cô thực sự choáng váng bởi nụ hôn của anh.
Đến khi anh hôn xong, cô ngồi đó với đôi môi óng ánh và hồng hào, còn Chu Gia Dã ôm cô đến phòng khách như không có chuyện gì, lấy giày mang vào cho cô, một tay cầm chìa khóa nhà và điện thoại, bước tới ôm cô khiêng trên vai, xem ra anh định ôm cô ra ngoài đi dạo trong bộ dạng này, dù Lâm Ý có muốn ra ngoài hay không cũng chẳng theo ý cô được, không muốn đi thì cứ việc khiêng ra ngoài thôi.
Cơ thể đột nhiên bị nhấc lên cao kèm theo cảm giác mất trọng lượng, rốt cuộc Lâm Ý cũng hoàn hồn: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em đi, em sẽ đi mà, anh để em tự đi đi…”
Chu Gia Dã hài lòng thả cô xuống, đưa tay ra.
Lâm Ý đặt tay vào trong lòng bàn tay anh, ánh mắt lúc ngẩng đầu nhìn Chu Gia Dã có hơi giận dỗi, anh nhướng mày, khóe môi khẽ cong ra vẻ rất đắc ý.
Chu Gia Dã luôn có cách để chỉnh đốn cô, muốn hoành hành ngang ngược với anh thì còn tuỳ thuộc vào sự nuông chiều của anh nữa.
Chu Gia Dã cùng cô ra ngoài, đi dạo vài vòng qua các tòa nhà giảng đường chính nơi cô học và những con đường cô sẽ đi. Lâm Ý xác định phương hướng không tốt chứ không phải bị mù đường nên khi nghe Chu Gia Dã bảo cô nhớ kỹ hình dáng của từng biển báo chỉ dẫn khiến cô có cảm giác anh đang cố ý trêu cô, quả nhiên, khi cô mất kiên nhẫn bấu chặt cánh tay anh thì anh lại bật cười vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy bây giờ anh đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng có đôi lúc anh vẫn cực kỳ ấu trĩ, cố tình giở mấy trò chọc người khác cụt hứng như hồi mười sáu, mười bảy tuổi.
Nhiều lần gặp phải bạn của anh trên đường đi, nói đúng hơn là bạn bè của anh quá nhiều, dọc đường cũng có lắm người chốc chốc lại quay đầu nhìn anh.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, hai người gặp phải người bạn chơi bóng với anh trước đây. Người nọ ném bóng cho anh, hỏi sao gần đây hiếm khi thấy anh chơi bóng rổ, nghe nói anh bận rộn lắm, rốt cuộc đang bận chuyện gì.
Anh đứng đó, ném bóng vào vành bóng rổ ở đằng xa và trả lời: “Bận kiếm cơm nuôi gia đình.”
Người bạn đó liếc mắt nhìn cô gái mà Chu Gia Dã đang nắm tay thì chợt bừng tỉnh, trưng ra vẻ mặt tôi hiểu cả mà.
Đúng là anh đang bận rộn kiếm cơm nuôi gia đình.
Có những lời anh không nói với cô nhưng anh chưa bao giờ tránh né cô về việc mình đang làm, máy tính và điện thoại của anh đều cho cô xem thoải mái. Nếu cô muốn hỏi, anh chắc chắn sẽ nói cho cô biết tất cả, nhưng thật ra không cần hỏi, cô cũng biết mọi thứ.
Những năm mười sáu, mười bảy tuổi là thời điểm cô vừa mới quen Chu Gia Dã, xưa giờ tính anh không thể ngồi yên một chỗ được, thầy giáo lấy bóng rổ để hù anh học hành chăm chỉ mới bắt thóp được anh, để được chơi bóng một cách danh chính ngôn thuận, anh thật sự đã nhẫn nại không chơi bóng suốt một kỳ, chuyên tâm học hành và đạt top đầu của khối.
Bây giờ anh cũng không chơi bóng rổ như khi ấy vì việc học và cuộc sống quá bận rộn. Nhưng còn lần này là vì điều gì nhỉ?
Lâm Ý nhớ tới giấc mơ khi cô choàng tỉnh vào buổi chiều hôm đó, trong mơ cô làm một kẻ hèn nhát trong suốt một năm buông xuôi theo ý mình, cái giá mà cô phải trả cho việc trốn tránh là để lạc mất Chu Gia Dã trong biển người, sau này gặp lại nhau thì anh đã phải hy sinh vô vàn thứ để được nắm tay cô trước mặt mọi người.
Hoá ra dù kết cục có như thế nào đi chăng nữa, thiếu niên diệt rồng của cô sẽ chiến đấu vượt mọi chông gai và bất chấp tất cả để giải cứu cô.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ cuối tuần ngắn ngủi, Lâm Ý đã lấy được thời khóa biểu của học kỳ này, Chu Gia Dã giúp cô nhập thời khóa biểu vào điện thoại, thuận tiện cho cô xem thời gian vào lớp và vị trí của phòng học bất cứ lúc nào, chồng sách giáo khoa mới dày cộp cũng là Chu Gia Dã đi nhận về với cô.
Cô không có người nhà, cũng không có người bạn thân thiết nào cả, nhưng chỉ với một mình Chu Gia Dã, cô dường như đã có cả thế giới.
Lịch học năm nhất của Lâm Ý không bận rộn lắm, cô có thể mở tệp ra, chọn tiểu thuyết mà mình chưa viết xong, mời Chu Gia Dã ăn một bữa từ số tiền đầu tiên cô kiếm được, có điều bữa cơm này còn lâu mới đủ so với những gì Chu Gia Dã trù tính cho tương lai của anh và cô.
Nhưng khi đêm về, khi cô lại bừng tỉnh trong lo âu, Chu Gia Dã sẽ nhẹ nhàng ôm cô và nói: “Không sao, anh sẽ trưởng thành cùng em, sẽ luôn bên cạnh em.”
Anh vào đại học sớm hơn cô một năm, sau này cũng sẽ vào xã hội sớm hơn cô một năm.
Anh như một tán ô lớn, đầu tiên là thăm dò cơn mưa phía trước thay cô, sau đó dẫn dắt cô tiến về phía trước.
Sau khi vào đại học Lâm Ý không nhận tiền từ nhà họ Lâm nữa, họ chỉ nuôi cô đến khi cô mười tám tuổi, nuôi cô thêm một năm học lại đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Mười tám tuổi tựa như một đường ranh giới, qua một năm này, mọi ranh giới đều được vạch rõ mà không có bất kỳ gánh nặng nào, nhà họ Lâm cũng vậy mà mẹ ruột của cô cũng thế, quan hệ tình thân mỏng manh như tờ giấy, chỉ cần gió thổi qua là sẽ cuốn đi.
Căn nhà thuê ở thành phố Nam Đài đã hết hạn, dì giúp cô thu dọn đồ đạc và tiễn cô đến bến xe tới trường đại học, cũng đã chấm dứt quan hệ thuê mướn.
Có thể nói từ ngày Lâm Ý đặt chân lên đại học thì cô đã không còn nhà nữa.
Mặc dù cái nhà này vốn đã tan đàn xẻ nghé, vốn dĩ cũng có thể coi như không tồn tại nhưng ít nhất cũng là đã từng, cô có thể tự dối lòng rằng mình vẫn là một người có nhà.
Mà giờ đây, ngay cả việc lừa dối cũng không thể.
Dì đã cất giữ ổn thoả số tiền nhà họ Lâm gửi cho cô trong mấy năm qua trong thẻ của mình và giao trả cho cô trước khi lên đại học. Nói đúng ra thì đây là số tiền để mẹ vứt bỏ cô ở Nam Đài.
Thuê một căn nhà, mời một người dì lo liệu cuộc sống hàng ngày của cô, đây là môi trường mà cô đã trưởng thành suốt mười mấy năm nay.
Mẹ tiện tay vứt bỏ cô đi, thậm chí còn không để tâm đến việc thuê bảo mẫu, hầu hết những dì bảo mẫu mẹ từng thuê đều tham tiền và lấy đi gần hết số tiền ấy vì thấy chủ mướn không quan tâm đến cô, ngày nào cũng nấu rau xanh cho cô ăn sao cho thanh đạm nhất vì chúng ít tốn tiền. Khẩu vị của cô đã bị bỏ đói như thế, cơ mà lần này cô gặp được một người có lòng tốt đã trả lại toàn bộ số tiền còn lại cho cô. Khi cô về thành phố nhỏ Nam Đài này, đa số những người cô gặp đều là những người tốt bụng.
Nhà họ Lâm trả tiền hào phóng nhưng trong tiền bạc và vật chất đó không bao gồm tình người, những việc có thể giải quyết bằng tiền là những việc đỡ phải lo nhất.
Với số tiền này, miễn là cô không tiêu pha phung phí thì cũng đủ để trang trải cho cuộc sống bình thường của nửa đời còn lại. Vậy nên cô mới nói với Chu Gia Dã rằng, có thể cô sẽ đau đớn khi không được yêu thương nhưng cô không có tư cách hận, muốn hận thì chỉ có thể hận bản thân yếu đuối.
Vào mùa đông năm nọ ở Đế Đô, cô đã kể tất cả những điều này cho Chu Gia Dã nghe qua những cuộc gọi giữa hai người họ.
Khi đó anh học đại học năm nhất, đang trong kỳ nghỉ đông đầu tiên của anh ở đại học.
Cuộc sống đại học của anh có lẽ rất tuyệt vời nhỉ, chơi bóng rổ, câu lạc bộ, chơi game, thật ra anh vốn có thể rất tuyệt vời như thế. Nhưng cuộc trò chuyện mà cô nghe được ở quán trà sữa hôm đó cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Lâm ý có thể nghe thấy tên Chu Gia Dã ở khắp mọi nơi.
Nghe nói anh không còn tham gia nhiều hoạt động sau kỳ nghỉ đông năm nhất, cũng hiếm khi đi chơi bóng rổ, nghe nói anh học rất giỏi và đứng top 3 của khoa, nghe nói anh đã tham gia các cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, nghe nói tài khoản tự truyền thông của anh đã nhận tiền quảng cáo với giá rất cao. Trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi Đại học của cô, thậm chí anh còn không có thời gian để về Nam Đài.
Đôi khi cô rất ngưỡng mộ tính cách của anh.
Cho dù làm việc gì cũng phải có sự tự tin và lòng kiên trì mới làm tốt được, dường như anh có thể lĩnh hội hết mọi thứ, có thể làm được bất cứ điều gì, dù là con đường nào thì anh cũng có cách sống của riêng mình, dù có mưa to ập xuống thì anh cũng sẽ thản nhiên đối mặt, chạy nhảy vô tư dưới làn mưa.
Mà điều khác biệt là bây giờ anh sẽ kéo cô cùng chạy.
Họ sẽ sống hạnh phúc và cùng nhau già đi.
Mùa đông năm ấy, cuối cùng cô không cần phải trở về Đế Đô nữa, cũng chẳng có nơi nào khác để đi. Cô ghi chép cẩn thận những thủ tục xin ở lại trường mà giảng viên đã nói.
Kỳ thi cuối kỳ của Chu Gia Dã kết thúc muộn hơn cô nhưng vé về nhà phải đặt trước nếu không khó mà giành được. Chu Gia Dã hỏi cô số căn cước công dân, bấy giờ cô mới nhận ra hình như anh muốn cô cùng về Nam Đài.
Cô lưỡng lự: “Em đến nhà anh không ổn lắm thì phải, Tết cũng nào phải kỳ nghỉ lễ bình thường, chắc chắn sẽ có nhiều họ hàng, bạn bè đến nhà anh.”
“Sợ người lạ sao?” Anh cười hỏi.
“Cũng không phải...” Cô cúi đầu, mất một lúc lâu mới khó khăn nói nốt: “Dù sao cũng là nhà của anh.”
Anh tạm thời không nói gì, âm thanh thông báo WeChat của điện thoại bất ngờ vang lên trong bầu không khí im ắng.
Anh lấy điện thoại, sau khi thấy tin nhắn, khóe môi cong lên, sau đó chuyển cho cô xem.
Trên màn hình là tin nhắn của mẹ anh gửi đến: “Ngày mấy con về, nhãi ranh nhớ đặt vé cho Ý Ý nhé, đừng chỉ lo đặt vé cho một mình con đấy.”
Lâm Ý nhìn một lúc.
Cô chớp mắt.
Đọc đi đọc lại mấy lần.
Cô há miệng, nói lắp ba lắp bắp với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Đó là… mẹ… mẹ… mẹ anh mà.”
Anh hài lòng lấy điện thoại về, gõ chữ trả lời tin nhắn của mẹ, nhắn xong mới để điện thoại xuống, anh vẫn lười biếng ngồi tựa vào sô pha, cười nói: “Mẹ cứ lo anh quá thẳng thắn, trong đầu chỉ biết có bóng rổ, mẹ nghe nói anh có bạn gái, thế là hay hỏi anh có chăm sóc tốt cho em không, có ăn nói thiếu suy nghĩ làm cho em bực mình không, sợ anh khiến em tức giận bỏ đi mất.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh hất cằm chỉ vào quả cam và kiwi trên đầu giường: “Mấy món này đều là mẹ gửi đến, anh không thích ăn chúng, anh nói mẹ khỏi cần gửi, sau đó mẹ mắng anh một trận, nói không phải cho anh. Đây đều là mẹ nghe nói ăn nhiều trái cây giàu vitamin có tác dụng trắng da, sợ em học quân sự xong về cháy nắng đen da thì em sẽ buồn nền mẹ đốc thúc anh ngày nào cũng cho em ăn một quả.”
Nói xong, anh đưa tay nắm cằm Lâm Ý, nhìn trái nhìn phải, chậc một tiếng: “Trắng lại cũng nhanh ghê.”
Anh còn chưa nói xong, Lâm Ý đã không cầm lòng nổi nữa, nhào tới ôm lấy anh.
Anh đưa tay đỡ lấy, vỗ vỗ lưng cô: “Khóc gì chứ, sau này địa vị của anh ở nhà là thấp nhất, anh còn chưa khóc đây này.”
“Mẹ anh... không phản đối em sao?” Cô ôm anh nhỏ giọng hỏi.
Anh cười: “Em có gì đâu mà phản đối, mẹ còn sợ anh khiến em giận bỏ chạy nữa kìa.”
“Tại sao cô lại đối tốt với em thế?”
“Chắc là từ nhỏ mẹ thấy anh chướng mắt chăng? Mẹ anh hằng mong có một cô con gái ngoan hiền. Hồi bé anh bị ăn mắng nhiều lắm, mẹ chê anh đi chơi đó đây, chỉ tổ kiếm chuyện mà không để bà yên tâm chút nào, thấy con gái dịu dàng ít nói cái là hận không thể đuổi anh đi.”
Giọng điệu của anh nửa đùa nửa thật, giọng nói trầm lắng như muốn dỗ dành cô, bàn tay đặt trên lưng ôm cô nhẹ nhàng.
“Nhưng mà đó cũng là mẹ anh.”
Vậy nên làm gì có chuyện mẹ ghét anh thật, dù anh có phiền phức khiến mẹ chê bai đủ điều thì mẹ vẫn sẽ càng yêu thương con của mình hơn, đúng không?
“Đúng, đó là mẹ anh.” Bàn tay vỗ lưng cô ngừng lại, nâng mặt cô lên mặt đối diện với mình. Hơi nước trên lông mi cô nặng trĩu, nhưng cô có thể thấy thấy rõ đôi mắt rực rỡ, sáng ngời như lắng đọng thành hổ phách, dịu dàng rơi vào lòng bàn tay cô, giọng nói của anh cũng rất khẽ, nghiêm túc nói với cô từng câu từng chữ: “Thế nên Ý Ý này, mẹ cũng sẽ thích em.”
Sự thiên vị mà anh nhận được, tất cả đều sẽ chia cho cô một nửa, bao gồm cả phần của bản thân anh cũng chia cho cô hết.
Anh muốn đôi mắt của cô sẽ cong thành hình trăng khuyết khi cười rộ lên, luôn luôn nở nụ cười, luôn luôn nhìn về phía anh.
Năm nay Lâm Ý đón Tết ở thành phố Nam Đài. Đây không phải là cái Tết đầu tiên của cô tại Nam Đài, lần trước là vào năm học lớp 12, cô bị ốm nặng, mẹ chê cô về sẽ khiến bà mất mặt nên cô phải ở lại Nam Đài cho thanh tịnh. Lúc nhà nhà lên đèn rộn ràng cũng là lúc cô ngẩn người nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, như thể đang ngồi trong chiếc lồng lạnh lẽo, suốt đời không thể đi ngang qua nhân gian.
Nhưng lần này, hình như cô đã nhận được rất nhiều, rất nhiều yêu thương.
Cô ngồi ở cửa phòng bếp nhìn Chu Gia Dã bị sai tới sai lui, hết đi nấu đồ ăn lại đi thái rau. Trong lúc đó mẹ anh lấy trái cây rửa sạch và thịt viên chiên xong đưa cho cô. Chờ mẹ anh đi ra ngoài, Chu Gia Dã mới quay đầu lại liếc cô, cô cười trộm, chạy lon ton đến trước mặt anh rồi đút cho anh một viên, lúc này mới dỗ được anh, sau đó anh tiện thể cúi đầu cắn ngón tay cô.
Rất nhẹ, nhưng lại vô cớ khiến lòng người ngứa ngáy.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy không có ai cả nên kiễng chân hôn anh một cái, đang thoả mãn tính rời đi thì bị Chu Gia Dã kéo về, sắc mặt anh u ám: “Đi lấy cho anh một tờ giấy.”
Cô chợt nhận ra, anh chê cô mới ăn thịt viên đã đi hôn anh.
Cô giận dỗi rút một tờ giấy mang về, dùng sức lau mạnh trên miệng anh.
Ngày Tết cô nhận được mấy bao lì xì, ban đầu người lớn trong nhà định cho Chu Gia Dã, nhưng Chu Gia Dã nói anh lớn rồi, không cần lấy tiền mừng tuổi nữa, sau anh đó xách cô ra: “Trong nhà chỉ có một đứa trẻ con này thôi, cho cô ấy đi ạ.”
Nói xong, anh còn giở giọng người lớn dạy trẻ nhỏ như thật: “Ý Ý, chúc mừng năm mới nào, nói một câu chúc mừng năm mới đi em.”
Cô tức đến nỗi muốn cắn người, nhưng lúc ấy có bậc cha chú và người lớn đều ở đây, cô đành phải ra vẻ thông minh.
Đến khi trở về phòng, vừa trở tay đóng cửa lại, cô lập tức ấn Chu Gia Dã lên cửa, thò tay định khiến anh xin tha thứ, nào ngờ cuối cùng người cầu xin tha thứ chính là cô .
0 giờ, cô nhận được bao lì xì cuối cùng.
Đến từ nguồn gốc của tất cả sự thiên vị này.
Bao lì xì mà Chu Gia Dã phát cho cô là nhiều tiền nhất, khi đó cô đã ngủ, bởi vì cô ngủ không ngon giấc, đồng hồ sinh học bị xáo trộn sẽ rất khó điều chỉnh nên dù là dịp Tết anh cũng kiên trì giám sát cô đi ngủ đúng giờ.
Buổi sáng cô thức giấc thì thấy Chu Gia Dã đã bí mật gửi bao lì xì, cô chạy tới ôm anh hỏi: “Người lớn cho em lì xì thì thôi, còn anh gửi cho em làm gì?”
“Tiền mừng tuổi, không phải là dùng để chúc trẻ con trong nhà sang tuổi mới bình an à?” Giọng anh ngả ngớn, véo mặt cô, muốn giận bao nhiêu thì có mấy nhiêu.
Anh thấy cô nhăn mặt, có vẻ lại cụt hứng khiến anh cười vui vẻ.
Cô xụ mặt nói: “Em không phải trẻ con.”
“Em không làm nũng với anh thì cũng là suốt ngày chơi xỏ anh, còn không phải sao?”
“...” Cô đỏ mặt sửa lại: “Không phải!”
Anh cúi người, đôi mắt rực rỡ như ánh sao nhìn thẳng vào cô, khoảnh khắc đối mắt này đã quấy nhiễu tiếng lòng người ta.
Nhưng cũng chỉ trong cái nháy mắt.
Bởi vì một giây sau, anh cong môi: “Chính, là, em.”
Ngay lập tức, Lâm Ý càng bực mình, bàn tay lạnh ngắt định thò vào trong quần áo anh nhưng chút sức lực này của cô nào phải đối thủ của Chu Gia Dã, anh lười tỏ vẻ nhường cô, chỉ đứng tại chỗ, tiện tay giữ lấy cánh tay cô.
Đôi mắt cười xinh đẹp ấy cứ cong mãi, vui vẻ nhưng cũng biết ngừng lại đúng lúc, bằng không lát nữa cô sẽ không để ý đến anh thật.
Chịu đựng bàn tay lạnh ngắt của cô hành hạ một lúc, bấy giờ anh mới lười biếng xin tha: “Ý Ý, được rồi, anh sai rồi, anh sai thật rồi.”
Lúc này cô mới hài lòng dừng tay.
Nhưng vẫn chưa bỏ tay ra, anh cúi đầu liếc nhìn, nhắc cô: “Có thể lấy tay ra chưa?”
“Không muốn, người anh ấm áp lắm.”
“Cơ mà tay em lạnh quá.” Anh lạnh lùng, tàn nhẫn rút tay cô ra: “Lấy ra cho anh.”
Cô cũng thôi dây dưa chuyện này, lấy điện thoại qua: “Vậy em trả lại cho anh.”
“Khỏi cần.” Anh rút điện thoại của cô ra.
“Nhưng tiền lì xì là...”
“Tiền lì xì gì…” anh cười chê: “Ai nói tiền lì xì phải là phát cho trẻ con, anh phát cho vợ anh.”
“...” Cô bỗng đỏ mặt: “Giờ còn chưa phải mà.”
“Chuyện sớm muộn thôi.”
Cũng là lúc anh gửi từng lời chúc mừng năm mới đến đám bạn thân và thầy cô, cô đọc lịch sử trò chuyện của anh với giáo viên, cuối cùng đã thấy anh xin nghỉ ra sao.
Là lần cô ngất xỉu vì hạ đường huyết nên phải đi truyền dịch trong đợt huấn luyện quân sự đó, anh gửi tin nhắn cho giáo viên xin nghỉ, muốn rời đi trước nửa tiếng, hình như giáo viên đã biết anh có bạn gái từ lâu nên cho phép nghỉ, hơn nữa còn trêu một câu: [Tôi hay nghe Vương Siêu và Tiểu Triệu nói cậu có cô bạn gái cưng lắm cơ.]
Hai người này là đàn anh, đàn chị khóa trên của anh, kỳ nghỉ hè lần đó anh ở lại trường, chủ yếu là đi theo giáo viên và làm việc chung với hai người họ.
Đoạn sau còn gì đó nữa, cô muốn xem tiếp nhưng Chu Gia Dã lấy điện thoại không cho cô xem.
Cô hăm doạ anh, anh sáp lại gần, ngón tay chỉ chỉ vào mặt, ý gì chẳng cần nói cũng rõ. Lâm Ý liền tự giác hôn anh, sau đó thành công cầm lấy điện thoại.
Và câu trả lời tiếp theo, anh nói: [Bởi vì sau này cô ấy sẽ trở thành người nhà của em.]
Lúc này đây, không cần anh ám chỉ, cô cứ thế nhào qua ôm và hôn anh.
Ngày Tết Nguyên Tiêu ấy, Chu Gia Dã đặt cho cô một chiếc bánh kem hai tầng mà Lâm Ý cực kỳ thích, ở trên còn có một con búp bê cô yêu mến, anh chê cô trẻ con nhưng vẫn đặt bánh kem theo sở thích của cô.
Cô vui vẻ chụp rất nhiều ảnh bánh kem, vô cùng thỏa mãn.
Chu Gia Dã ngồi bên cạnh nhìn cô chụp ảnh không ngơi tay, cười nói: “Em y như đứa con nít nhà bên còn đang học tiểu học ấy.”
“Em không phải trẻ con.” Cô phản bác anh theo bản năng.
“Không phải, đương nhiên không phải rồi.”
Chu Gia Dã xoa đầu cô: “Không phải đã nói rồi sao, em là vợ anh.”
Sau đó lại nói thêm: “Sớm muộn gì cũng phải.”
Anh lấy điện thoại ra tiện thể chuyển bao lì xì cho cô, ghi chú viết rằng: [Chúc vợ tương lai sinh nhật vui vẻ.]
Năm đến năm đi, phải luôn vui vẻ nhé.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Tết Nguyên Tiêu rồi! Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!
Chúc mừng sinh nhật 11!
Có một số đoạn đối thoại được viết khá giống với chính văn, vì bất kể là ở thời không nào đi chăng nữa thì bọn họ đều có cùng một kết cục. Ngoại truyện thế giới song song dừng tại đây trước, để tôi suy nghĩ kỹ càng xem nên biết gì trong ngoại truyện thực tế nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.