Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 17
Lê Trì
24/07/2024
Tôi dành toàn bộ kỳ nghỉ hè ở thành phố Nam Đài, không quay về Đế Đô.
Mẹ tôi không thích quản lý tôi, hồi Tết là do hoàn cảnh bắt buộc nên bà mới phải đóng vai người mẹ dịu dàng đưa tôi về nhà họ Lâm. Một khi tôi không bằng lòng làm công cụ để bà nở mày nở mặt trước nhà họ Lâm thì tôi đã mất toàn bộ giá trị lợi dụng.
Bà trả tiền hậu hĩnh cho dì giúp việc rồi ném tôi đến Nam Đài, mắt không thấy lòng không phiền.
Sau đó lập tức đi du lịch nước ngoài, say đắm trong những nơi xa hoa, hòa vào trò chơi của các công tử nhà giàu rượu chè be bét.
Mẹ tôi có tương lai của riêng bà.
Còn tôi ở lại thành phố Nam Đài nóng bức, như là cá chậu chim lồng, nép mình trong bóng tối để níu lấy một nửa hạnh phúc của cuộc đời.
Con gái dì giúp việc đang học tiểu học, vào dịp nghỉ hè, hầu như mỗi ngày cô bé đều đến nhà chơi với tôi. Cô bé làm bài tập của mình, còn tôi làm bài tập của tôi.
Cô nhóc này rất dẻo miệng, vừa hoạt bát lại hay làm nũng, lúc nào cũng gọi “chị ơi” khiến lòng tôi tan chảy.
Vì vậy, một người vô vị và kỳ lạ như tôi bằng lòng làm bạn với cô bé, cùng nhau chơi đan dây, xem hoạt hình và gấp giấy. Cô nhóc vừa thông minh vừa khéo tay, chả bù cho tôi chỉ biết xếp con ếch, mà con ếch này còn là kiểu nửa sống nửa chết, nằm im bất động nữa.
Cô nhóc khoe hết tay nghề của mình ra, xếp tháp chùa, hoa anh đào, trái tim... Tôi gấp theo cô bé, coi như là cũng học được chút chút.
Sau đó cô bé xếp hạc giấy cho tôi.
Con hạc nhỏ nhắn xinh xắn nằm trong bàn tay, cô bé đưa tới trước mặt tôi.
Cô bé gọi “chị ơi” ngọt ngào: "Em biết xếp hạc nữa nè, chị có muốn học không?"
Mắt tôi sáng rỡ, thế là lại học xếp hạc giấy với cô bé cả buổi chiều.
Dì giúp việc mua đồ về, thấy hai bọn tôi ngồi dưới thảm trong phòng chơi gấp giấy, xung quanh toàn là hạc giấy, dì ấy bất đắc dĩ gọi Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhac là nhũ danh của cô bé. Nhạc Nhạc vừa nghe là biết sắp bị mẹ la, cô bé vội bảo chỉ xếp hết con này rồi thôi.
Bọn tôi tìm một cái hộp đựng hết đống hạc dưới đất.
Trước khi Nhạc Nhạc quay lại làm bài tập, tôi hỏi cô nhóc rằng em có biết gấp sao không.
Nhạc Nhạc gật đầu cái rụp, sau đó quay đầu lại nhìn, dì giúp việc không có ở đây, cô bé hớn hở, lí nhí đồng ý tôi: "Mai em chỉ chị xếp sao nha, giờ tụi mình làm bài tập trước."
Trước đây tôi thấy kỳ nghỉ hè dài tới nỗi khiến tôi bực bội, đây là lần đầu tiên tôi thấy mùa hè cũng không oi bức đến mức không thở nổi.
Tôi gấp vô số hạc và ngôi sao rồi xâu chúng lại, làm thành chiếc chuông gió.
Sau khi ăn tối xong thì Nhạc Nhạc phải về nhà, buổi tối chỉ còn lại một mình tôi. Tôi viết tiểu thuyết rồi chơi game một lúc, kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh.
Tôi hay theo dõi trạng thái của Chu Gia Dã, lâu lâu bắt gặp cậu ấy đăng ảnh chụp cảnh cậu ấy chơi bóng rổ. Ngày hạ nóng bức, cậu ấy vẫn tràn trề sức sống, mồ hôi đầm đìa nhưng có thể nhìn ra sự thích thú của cậu ấy.
Dưới phần bình luận, có người hỏi cậu ấy chơi game không, cậu ấy quả quyết trả lời một chữ, chơi!
Tôi không biết cậu ấy chơi trò gì với bạn bè, nhưng chắc chắn không phải chơi nối hình như lúc chơi với tôi. Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy cậu ấy ngốc vô cùng, để dỗ tôi vui mà kiên nhẫn chơi mấy trò đơn giản với tôi cả đêm.
Nhạc Nhạc khai giảng sớm hơn tôi, vào buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cô nhóc bí mật viết cho tôi một tấm thiệp rồi kẹp vào vở bài tập của tôi.
Hôm tôi khai giảng, lúc soạn lại bài tập mới phát hiện ra.
Chữ viết vừa non nớt vừa trịnh trọng của học sinh tiểu học, từng nét bút viết rằng: [Chúc chị Lâm Ý một học kỳ mới suôn sẻ.]
Bên cạnh còn vẽ thêm một cái mặt cười.
Tôi nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, ngây người ra vì xúc động.
Bỗng dưng tấm thiệp bị ai đó rút từ đằng sau.
Tôi giật mình quay lại, đối mặt với Chu Gia Dã. Cậu ấy cúi đầu nhìn thoáng qua tấm thiệp, sau đó ngước mắt lên, cười hỏi tôi: "Ai viết cho cậu vậy?"
Tôi duỗi tay muốn lấy lại.
Cậu ấy lại vô duyên vô cớ giơ tấm thiệp lên cao ngoài tầm với của tôi.
Vào ngày khai giảng, các lớp đã được phân chia, mỗi người đều phải tự tìm phòng học của mình trên danh sách dán ở bảng thông báo trước tòa dạy học. Tôi sợ mình lại lên nhầm xe rồi đến trễ như hồi lớp 10 nên đã đi sớm.
Lúc này phòng học khá vắng người, giáo viên chủ nhiệm mới viết thời gian nộp bài tập trên bảng nên tôi mới vội tìm bài tập, sau đó liền thấy tấm thiệp kẹp bên trong.
Tuy trong phòng không có bao nhiêu người nhưng Chu Gia Dã vừa xuất hiện là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi không muốn có những hành động gây sự chú ý, song Chu Gia Dã dường như rất vui khi thấy tôi muốn cướp tấm thiệp nhưng lại không dám làm gì, cậu ấy tủm tỉm hỏi: "Nói đi, ai viết cho cậu vậy?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy trẻ con đến mức không tưởng, tôi thờ ơ đáp: "Một em gái nhỏ."
"Ồ."
Cậu ấy trả lại tấm thiệp cho tôi, sau đó ngửa cổ nhìn lên bảng: "Cậu ở lớp này à?"
"Ừm." Tôi cảm nhận được ánh mắt hóng chuyện của những người trong phòng: "Cậu học ở đâu?"
Cậu ấy nghiêng đầu, ra hiệu về phía sau: "Xa đó, ở đối diện."
Thật sự là rất xa, cách nhau hơn nửa tòa dạy học.
Cậu ấy chỉ đi ngang qua chào tôi một tiếng, trước khi đi còn vẫy tay với tôi, nói lại lời chúc trên tấm thiệp: "Học kỳ mới suôn sẻ nhé!"
Tôi xoay người vào lớp, thấy có một bạn nữ xinh đẹp đang nhìn tôi. Ánh mắt tôi và cô ta giao nhau, cô ta cũng không hề bối rối mà từ từ rời mắt.
Chỉ một ánh nhìn như thế tôi đã khiến người tôi cứng đờ.
Bởi vì cảm giác này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến tôi vô thức sợ hãi. Đó là ba năm cấp hai ác mộng. Bao ác ý, mỉa mai, nhục mạ mà tôi nhận được đã hằn sâu vào người tôi. Chỉ cần có một chút thái độ thù địch cũng khiến tôi nhanh chóng cảm nhận được.
Lúc điểm danh, tôi mới biết hóa ra cô ta là Lưu Thần Nghệ.
Gương mặt đó cũng dần được gán vào trí nhớ của tôi, đó là bạn nữ tôi gặp trong ngày kiểm tra thể chất ở học kỳ đầu tiên. Hồi cấp hai cô ta khá thân với Chu Gia Dã, đã từng đưa phương thức liên lạc của Chu Gia Dã cho rất nhiều người.
Ngày khai giảng học kỳ mới diễn ra thuận lợi, thái độ thù địch hôm khai giảng cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, đến hiện tại thì mọi thứ vẫn ổn.
Cô ta cũng không luôn miệng kể về Chu Gia Dã như trước. Lúc các bạn mới làm quen, có người hỏi tôi trước đây học lớp nào, sau khi nghe tên lớp thì ngạc nhiên một tiếng, bảo hóa ra cậu chung lớp với Chu Gia Dã.
Khi ấy, Lưu Thần Nghệ sẽ liếc nhìn tôi.
Tôi sợ sệt theo bản năng, chỉ khẽ gật đầu nói bọn tôi cũng không thân lắm.
Tôi không thích trò chuyện, lại là một người nhạt nhẽo, hầu hết chủ đề tán gẫu đều không liên quan đến tôi, nói vài ba câu liền đã mất hứng. Mấy tháng sau khai giảng, sự tồn tại của tôi chỉ giới hạn trong một cái tên, thậm chí đôi khi còn bị thay thế bởi "Này, bạn nữ kia ơi", điều này cũng không khác cuộc sống trước đây của tôi là bao.
Chỗ ngồi của tôi không quá an toàn, không ngồi cuối cạnh cửa ra vào hay cạnh cửa sổ như hồi lớp 10. Quanh chỗ tôi đều là người, hơn nữa bạn bè toàn đi ngang qua tôi để lấy nước.
Tôi không dám viết tiểu thuyết vào sổ mà chỉ ghi chú cốt truyện hoặc linh cảm chợt nảy ra.
Lúc yên lặng, tôi sẽ xé giấy trong vở để gấp hạc giết thời gian.
Tôi như quay lại thế giới trước kia, dường như một năm trước đó chỉ là sự ảo tưởng của tôi, trôi qua chớp nhoáng như sao băng, soi sáng một lúc rồi lại quay trở về vẻ tĩnh mịch vốn có.
Cuộc đời tôi vốn nên trải qua như thế, chỉ vì gặp được Chu Gia Dã nên mới có những điều bất ngờ.
Lớp mới không có ai về nhà nên sáng tối tôi đều ngồi xe buýt một mình. Sau khi về nhà, tôi mở máy tinh lên liền thấy Trương Nam Nam đăng bài về lớp mới và bạn mới. Sau khi khai giảng, Tưởng Ninh chẳng có cơ hội lên mạng, cũng không gặp được cô ấy trong trường nên tôi không biết giờ cô ấy thế nào.
Cuộc sống của Chu Gia Dã rất nhộn nhịp.
Chơi bóng rổ, chơi game, giúp việc ở quán lẩu gia đình, dường như cậu ấy không hề thay đổi, lúc nào cũng thảnh thơi tự do.
Tuy học xa nhau nhưng tôi vẫn nghe thấy tên Chu Gia Dã nhiều lần.
Nghe rằng cậu ấy bị giáo viên phát hiện ngủ gật trong lớp, giáo viên gõ bàn, cậu ấy mơ mơ màng màng hô "ghi bàn" khiến giáo viên giận tái mặt.
Tôi còn nghe nói cậu ấy làm bài thi thử ở lớp khá tốt, đặc biệt là môn của giáo viên chủ nhiệm, cuối bài thi còn viết [Em xin lỗi nhưng em rất muốn chơi bóng rổ.]
Trong buổi liên hoan, cậu ấy và mấy bạn nam diễn một vở kịch vô cùng hài hước khiến cả lớp cười bể bụng.
Mọi chuyện liên quan đến cậu ấy, cho dù không tận mắt chứng kiến vẫn có thể khiến người ta mỉm cười. Thậm chí xa nhau lâu như thế nhưng khi nghe mấy chuyện này, trong đầu tôi vẫn tự động hiện ra nụ cười của cậu ấy khi làm mấy chuyện đó.
Giữa tiết học là giờ tập thể dục, có lẽ đây là thời gian tôi thích nhất trong ngày bởi vì đó là cơ hội để tôi nhìn thấy Chu Gia Dã thường xuyên.
Tuy lớp chúng tôi xa nhau nhưng vì cậu ấy rất cao nên có cách bao xa thì vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng cậu ấy giữa đám đông chen chúc.
Cậu ấy đang đùa giỡn, cười ha hả với bạn nam bên cạnh, cậu ấy giả vờ ném bóng không khí, khi giáo viên đanh mặt đi lên từ đằng sau là cậu ấy vội vàng nhận lỗi. Cậu ấy không phải là một học sinh gương mẫu, nhưng cậu ấy cũng không phải kiểu học sinh khiến giáo viên đau đầu. Cậu ấy không cãi vã, không bắt nạt bạn bè, cũng chẳng đùa dai. Cậu ấy không giống tôi, thành tích và tính cách của vô cùng bình thường, trong mắt giáo viên, tôi cũng chỉ là một cái tên giống như bao bạn học khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần duy nhất tôi bị gọi lên văn phòng là vì cuộc họp phụ huynh cuối kỳ.
Thầy giáo yêu cầu mỗi bạn đều phải có một phụ huynh, bạn nào phụ huynh không đến được thì sẽ lần lượt được gọi hỏi lý do. Hầu hết các bạn đều do phụ huynh bận việc hoặc đang đi công tác, còn tôi thì khác, tôi không thuộc hai trường hợp trên.
Thầy ấy hỏi lý do, tôi chỉ đáp là phụ huynh không đến được.
Có lẽ một học sinh yên tĩnh và sống nội tâm như tôi không nên trả lời ương bướng như thế, thầy giáo gọi tôi vào văn phòng, hỏi riêng tôi lý do.
Nhưng tôi phải trả lời thế nào đây? Nói rằng tôi chỉ là một đứa con rơi, mẹ tôi chỉ là một trong các người tình của bố tôi. Chỉ vì muốn bước chân vào nhà họ Lâm mà bà đã cố gắng mang thai, tiếc là đã tính sai, trước giờ nhà họ Lâm không muốn lấy một người phụ nữ không môn đăng hộ đối. Từ khi bắt đầu, bà vẫn luôn là một món đồ chơi.
Mấy năm đó, nhà họ Lâm kiện tụng liên tục, việc kinh doanh gặp vấn đề, ông bà Lâm mời người đến xem, họ bảo phải tích đức, làm việc thiện chứ đừng có tăng nghiệp, người làm ăn trước giờ luôn tin vào điều này.
Vì thế công cụ leo vào nhà giàu là tôi được sinh ra, mỗi dịp Tết đếb đều được quay về nhà họ Lâm, một cuộc đoàn viên danh không chính ngôn không thuận được diễn ra vì lý do đó.
Nhà họ Lâm không thể nào ra mặt làm phụ huynh của tôi, mẹ tôi cũng thế.
Nhà họ Lâm không thiếu tiền, nuôi bồ nhí cũng là tiền, cùng lắm cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi, tất cả đều là vỏ bọc từ thiện cả.
Chỉ là mẹ tôi không thể leo vào nhà giàu, lại có thêm đứa con ràng buộc, bà không thể nào yêu tôi được. Song bà lại không thể không nuôi tôi, bởi vì khi nhan sắc tàn phai, tình yêu nhạt nhòa, người tình sẽ bị ruồng bỏ nhưng máu mủ thì không. Giữa đống đồ chơi của bố tôi, bà là người có thể bước vào cửa chính nhà họ Lâm.
Mặt người là da thú, xé ra sẽ thành ác quỷ.
Không ai yêu bạn nhưng lại không buông bỏ bạn vì lòng từ bi của họ, vậy để tôi chết đi không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn nói dối, cũng không muốn đích thân xé lớp màng bọc kia, tôi chỉ nói bố mẹ tôi ở hai nơi khác nhau, không ai ở nhà cả. Lược bỏ một vài điểm chính đi cũng không tính là sai.
Thầy giáo không hỏi nhiều, chỉ nghĩ rằng tôi có một gia đình đơn thân bất hạnh.
Thầy ấy không ép tôi phải có phụ huynh đến nữa, bảo tôi về lớp.
Gió đêm mùa đông rất lạnh, tôi đứng thẫn thờ ngoài hành lang một lúc lâu.
Đến khi tiếng chuông hết tiết tự học buổi tối vang lên, sự yên tĩnh của tòa dạy học bị phá vỡ, xung quanh trở nên sôi động, người người kéo nhau ra khỏi phòng học.
Tôi đi ngược gió lạnh và dòng người về nhà, như một linh hồn lang thang, vừa mất phương hướng, cũng chẳng còn kiếp sau.
Có người ra cửa đụng phải tôi, quay người lại nhưng không xin lỗi mà cười nhạo với bạn bên cạnh: "Lớp nào đây? Đứng ngoài cửa như ma vậy, làm tôi sợ chết khiếp."
Người bạn bên cạnh cậu ta nhìn tôi: "Tôi không biết, chưa gặp bao giờ."
"Chắc lại đến tìm Chu Gia Dã rồi."
"Thôi đi, sao cậu ta vừa mắt kiểu này được?"
Họ cười ha hả rồi đi qua tôi, chỉ đánh giá hai câu chứ không để tôi vào mắt.
Tôi đứng ở cửa sau, nhìn ánh đèn sáng tỏ trong phòng, tiếng cười rộn ràng khắp nơi như thế giới tươi vui sống động.
Chỉ cần có người quay lại gọi tên tôi, tôi sẽ không còn là cô hồn dã quỷ vô hình nữa, tôi có thể quay lại thế giới mà tôi lưu luyến.
Khi bạn nam đứng gần cửa hô to hỏi Chu Gia Dã có đi không, tôi vội nép vào tường tránh đi, sau đó trốn vào bóng tối giữa dòng người.
Tôi quay lại, thấy Chu Gia Dã đeo cặp lên vai rồi đi ra khỏi lớp.
Ánh đèn sáng rực rọi xuống mặt cậu ấy, từ trán đến khóe môi, đường nét gương mặt cậu ấy sắc sảo, chỉ mỉm cười thôi cũng toát ra cảm giác tự do tự tại. Cậu ấy như tia nắng tự do, chính bản thân cậu ấy cũng tỏa ra những tia sáng rực rỡ.
Chỉ cần tôi gọi tên Chu Gia Dã, cậu ấy nhất định sẽ quay lại.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy, hóa ra tôi đang ở dưới vực sâu, cách xa thế gian rất xa.
Tôi không thể nắm được bàn tay đã từng cứu tôi, cứ thế lún sâu xuống đáy vực.
Lưu luyến nhân gian là cội nguồn tội lỗi của tôi.
Mẹ tôi không thích quản lý tôi, hồi Tết là do hoàn cảnh bắt buộc nên bà mới phải đóng vai người mẹ dịu dàng đưa tôi về nhà họ Lâm. Một khi tôi không bằng lòng làm công cụ để bà nở mày nở mặt trước nhà họ Lâm thì tôi đã mất toàn bộ giá trị lợi dụng.
Bà trả tiền hậu hĩnh cho dì giúp việc rồi ném tôi đến Nam Đài, mắt không thấy lòng không phiền.
Sau đó lập tức đi du lịch nước ngoài, say đắm trong những nơi xa hoa, hòa vào trò chơi của các công tử nhà giàu rượu chè be bét.
Mẹ tôi có tương lai của riêng bà.
Còn tôi ở lại thành phố Nam Đài nóng bức, như là cá chậu chim lồng, nép mình trong bóng tối để níu lấy một nửa hạnh phúc của cuộc đời.
Con gái dì giúp việc đang học tiểu học, vào dịp nghỉ hè, hầu như mỗi ngày cô bé đều đến nhà chơi với tôi. Cô bé làm bài tập của mình, còn tôi làm bài tập của tôi.
Cô nhóc này rất dẻo miệng, vừa hoạt bát lại hay làm nũng, lúc nào cũng gọi “chị ơi” khiến lòng tôi tan chảy.
Vì vậy, một người vô vị và kỳ lạ như tôi bằng lòng làm bạn với cô bé, cùng nhau chơi đan dây, xem hoạt hình và gấp giấy. Cô nhóc vừa thông minh vừa khéo tay, chả bù cho tôi chỉ biết xếp con ếch, mà con ếch này còn là kiểu nửa sống nửa chết, nằm im bất động nữa.
Cô nhóc khoe hết tay nghề của mình ra, xếp tháp chùa, hoa anh đào, trái tim... Tôi gấp theo cô bé, coi như là cũng học được chút chút.
Sau đó cô bé xếp hạc giấy cho tôi.
Con hạc nhỏ nhắn xinh xắn nằm trong bàn tay, cô bé đưa tới trước mặt tôi.
Cô bé gọi “chị ơi” ngọt ngào: "Em biết xếp hạc nữa nè, chị có muốn học không?"
Mắt tôi sáng rỡ, thế là lại học xếp hạc giấy với cô bé cả buổi chiều.
Dì giúp việc mua đồ về, thấy hai bọn tôi ngồi dưới thảm trong phòng chơi gấp giấy, xung quanh toàn là hạc giấy, dì ấy bất đắc dĩ gọi Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhac là nhũ danh của cô bé. Nhạc Nhạc vừa nghe là biết sắp bị mẹ la, cô bé vội bảo chỉ xếp hết con này rồi thôi.
Bọn tôi tìm một cái hộp đựng hết đống hạc dưới đất.
Trước khi Nhạc Nhạc quay lại làm bài tập, tôi hỏi cô nhóc rằng em có biết gấp sao không.
Nhạc Nhạc gật đầu cái rụp, sau đó quay đầu lại nhìn, dì giúp việc không có ở đây, cô bé hớn hở, lí nhí đồng ý tôi: "Mai em chỉ chị xếp sao nha, giờ tụi mình làm bài tập trước."
Trước đây tôi thấy kỳ nghỉ hè dài tới nỗi khiến tôi bực bội, đây là lần đầu tiên tôi thấy mùa hè cũng không oi bức đến mức không thở nổi.
Tôi gấp vô số hạc và ngôi sao rồi xâu chúng lại, làm thành chiếc chuông gió.
Sau khi ăn tối xong thì Nhạc Nhạc phải về nhà, buổi tối chỉ còn lại một mình tôi. Tôi viết tiểu thuyết rồi chơi game một lúc, kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh.
Tôi hay theo dõi trạng thái của Chu Gia Dã, lâu lâu bắt gặp cậu ấy đăng ảnh chụp cảnh cậu ấy chơi bóng rổ. Ngày hạ nóng bức, cậu ấy vẫn tràn trề sức sống, mồ hôi đầm đìa nhưng có thể nhìn ra sự thích thú của cậu ấy.
Dưới phần bình luận, có người hỏi cậu ấy chơi game không, cậu ấy quả quyết trả lời một chữ, chơi!
Tôi không biết cậu ấy chơi trò gì với bạn bè, nhưng chắc chắn không phải chơi nối hình như lúc chơi với tôi. Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy cậu ấy ngốc vô cùng, để dỗ tôi vui mà kiên nhẫn chơi mấy trò đơn giản với tôi cả đêm.
Nhạc Nhạc khai giảng sớm hơn tôi, vào buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cô nhóc bí mật viết cho tôi một tấm thiệp rồi kẹp vào vở bài tập của tôi.
Hôm tôi khai giảng, lúc soạn lại bài tập mới phát hiện ra.
Chữ viết vừa non nớt vừa trịnh trọng của học sinh tiểu học, từng nét bút viết rằng: [Chúc chị Lâm Ý một học kỳ mới suôn sẻ.]
Bên cạnh còn vẽ thêm một cái mặt cười.
Tôi nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, ngây người ra vì xúc động.
Bỗng dưng tấm thiệp bị ai đó rút từ đằng sau.
Tôi giật mình quay lại, đối mặt với Chu Gia Dã. Cậu ấy cúi đầu nhìn thoáng qua tấm thiệp, sau đó ngước mắt lên, cười hỏi tôi: "Ai viết cho cậu vậy?"
Tôi duỗi tay muốn lấy lại.
Cậu ấy lại vô duyên vô cớ giơ tấm thiệp lên cao ngoài tầm với của tôi.
Vào ngày khai giảng, các lớp đã được phân chia, mỗi người đều phải tự tìm phòng học của mình trên danh sách dán ở bảng thông báo trước tòa dạy học. Tôi sợ mình lại lên nhầm xe rồi đến trễ như hồi lớp 10 nên đã đi sớm.
Lúc này phòng học khá vắng người, giáo viên chủ nhiệm mới viết thời gian nộp bài tập trên bảng nên tôi mới vội tìm bài tập, sau đó liền thấy tấm thiệp kẹp bên trong.
Tuy trong phòng không có bao nhiêu người nhưng Chu Gia Dã vừa xuất hiện là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi không muốn có những hành động gây sự chú ý, song Chu Gia Dã dường như rất vui khi thấy tôi muốn cướp tấm thiệp nhưng lại không dám làm gì, cậu ấy tủm tỉm hỏi: "Nói đi, ai viết cho cậu vậy?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy trẻ con đến mức không tưởng, tôi thờ ơ đáp: "Một em gái nhỏ."
"Ồ."
Cậu ấy trả lại tấm thiệp cho tôi, sau đó ngửa cổ nhìn lên bảng: "Cậu ở lớp này à?"
"Ừm." Tôi cảm nhận được ánh mắt hóng chuyện của những người trong phòng: "Cậu học ở đâu?"
Cậu ấy nghiêng đầu, ra hiệu về phía sau: "Xa đó, ở đối diện."
Thật sự là rất xa, cách nhau hơn nửa tòa dạy học.
Cậu ấy chỉ đi ngang qua chào tôi một tiếng, trước khi đi còn vẫy tay với tôi, nói lại lời chúc trên tấm thiệp: "Học kỳ mới suôn sẻ nhé!"
Tôi xoay người vào lớp, thấy có một bạn nữ xinh đẹp đang nhìn tôi. Ánh mắt tôi và cô ta giao nhau, cô ta cũng không hề bối rối mà từ từ rời mắt.
Chỉ một ánh nhìn như thế tôi đã khiến người tôi cứng đờ.
Bởi vì cảm giác này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến tôi vô thức sợ hãi. Đó là ba năm cấp hai ác mộng. Bao ác ý, mỉa mai, nhục mạ mà tôi nhận được đã hằn sâu vào người tôi. Chỉ cần có một chút thái độ thù địch cũng khiến tôi nhanh chóng cảm nhận được.
Lúc điểm danh, tôi mới biết hóa ra cô ta là Lưu Thần Nghệ.
Gương mặt đó cũng dần được gán vào trí nhớ của tôi, đó là bạn nữ tôi gặp trong ngày kiểm tra thể chất ở học kỳ đầu tiên. Hồi cấp hai cô ta khá thân với Chu Gia Dã, đã từng đưa phương thức liên lạc của Chu Gia Dã cho rất nhiều người.
Ngày khai giảng học kỳ mới diễn ra thuận lợi, thái độ thù địch hôm khai giảng cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, đến hiện tại thì mọi thứ vẫn ổn.
Cô ta cũng không luôn miệng kể về Chu Gia Dã như trước. Lúc các bạn mới làm quen, có người hỏi tôi trước đây học lớp nào, sau khi nghe tên lớp thì ngạc nhiên một tiếng, bảo hóa ra cậu chung lớp với Chu Gia Dã.
Khi ấy, Lưu Thần Nghệ sẽ liếc nhìn tôi.
Tôi sợ sệt theo bản năng, chỉ khẽ gật đầu nói bọn tôi cũng không thân lắm.
Tôi không thích trò chuyện, lại là một người nhạt nhẽo, hầu hết chủ đề tán gẫu đều không liên quan đến tôi, nói vài ba câu liền đã mất hứng. Mấy tháng sau khai giảng, sự tồn tại của tôi chỉ giới hạn trong một cái tên, thậm chí đôi khi còn bị thay thế bởi "Này, bạn nữ kia ơi", điều này cũng không khác cuộc sống trước đây của tôi là bao.
Chỗ ngồi của tôi không quá an toàn, không ngồi cuối cạnh cửa ra vào hay cạnh cửa sổ như hồi lớp 10. Quanh chỗ tôi đều là người, hơn nữa bạn bè toàn đi ngang qua tôi để lấy nước.
Tôi không dám viết tiểu thuyết vào sổ mà chỉ ghi chú cốt truyện hoặc linh cảm chợt nảy ra.
Lúc yên lặng, tôi sẽ xé giấy trong vở để gấp hạc giết thời gian.
Tôi như quay lại thế giới trước kia, dường như một năm trước đó chỉ là sự ảo tưởng của tôi, trôi qua chớp nhoáng như sao băng, soi sáng một lúc rồi lại quay trở về vẻ tĩnh mịch vốn có.
Cuộc đời tôi vốn nên trải qua như thế, chỉ vì gặp được Chu Gia Dã nên mới có những điều bất ngờ.
Lớp mới không có ai về nhà nên sáng tối tôi đều ngồi xe buýt một mình. Sau khi về nhà, tôi mở máy tinh lên liền thấy Trương Nam Nam đăng bài về lớp mới và bạn mới. Sau khi khai giảng, Tưởng Ninh chẳng có cơ hội lên mạng, cũng không gặp được cô ấy trong trường nên tôi không biết giờ cô ấy thế nào.
Cuộc sống của Chu Gia Dã rất nhộn nhịp.
Chơi bóng rổ, chơi game, giúp việc ở quán lẩu gia đình, dường như cậu ấy không hề thay đổi, lúc nào cũng thảnh thơi tự do.
Tuy học xa nhau nhưng tôi vẫn nghe thấy tên Chu Gia Dã nhiều lần.
Nghe rằng cậu ấy bị giáo viên phát hiện ngủ gật trong lớp, giáo viên gõ bàn, cậu ấy mơ mơ màng màng hô "ghi bàn" khiến giáo viên giận tái mặt.
Tôi còn nghe nói cậu ấy làm bài thi thử ở lớp khá tốt, đặc biệt là môn của giáo viên chủ nhiệm, cuối bài thi còn viết [Em xin lỗi nhưng em rất muốn chơi bóng rổ.]
Trong buổi liên hoan, cậu ấy và mấy bạn nam diễn một vở kịch vô cùng hài hước khiến cả lớp cười bể bụng.
Mọi chuyện liên quan đến cậu ấy, cho dù không tận mắt chứng kiến vẫn có thể khiến người ta mỉm cười. Thậm chí xa nhau lâu như thế nhưng khi nghe mấy chuyện này, trong đầu tôi vẫn tự động hiện ra nụ cười của cậu ấy khi làm mấy chuyện đó.
Giữa tiết học là giờ tập thể dục, có lẽ đây là thời gian tôi thích nhất trong ngày bởi vì đó là cơ hội để tôi nhìn thấy Chu Gia Dã thường xuyên.
Tuy lớp chúng tôi xa nhau nhưng vì cậu ấy rất cao nên có cách bao xa thì vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng cậu ấy giữa đám đông chen chúc.
Cậu ấy đang đùa giỡn, cười ha hả với bạn nam bên cạnh, cậu ấy giả vờ ném bóng không khí, khi giáo viên đanh mặt đi lên từ đằng sau là cậu ấy vội vàng nhận lỗi. Cậu ấy không phải là một học sinh gương mẫu, nhưng cậu ấy cũng không phải kiểu học sinh khiến giáo viên đau đầu. Cậu ấy không cãi vã, không bắt nạt bạn bè, cũng chẳng đùa dai. Cậu ấy không giống tôi, thành tích và tính cách của vô cùng bình thường, trong mắt giáo viên, tôi cũng chỉ là một cái tên giống như bao bạn học khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần duy nhất tôi bị gọi lên văn phòng là vì cuộc họp phụ huynh cuối kỳ.
Thầy giáo yêu cầu mỗi bạn đều phải có một phụ huynh, bạn nào phụ huynh không đến được thì sẽ lần lượt được gọi hỏi lý do. Hầu hết các bạn đều do phụ huynh bận việc hoặc đang đi công tác, còn tôi thì khác, tôi không thuộc hai trường hợp trên.
Thầy ấy hỏi lý do, tôi chỉ đáp là phụ huynh không đến được.
Có lẽ một học sinh yên tĩnh và sống nội tâm như tôi không nên trả lời ương bướng như thế, thầy giáo gọi tôi vào văn phòng, hỏi riêng tôi lý do.
Nhưng tôi phải trả lời thế nào đây? Nói rằng tôi chỉ là một đứa con rơi, mẹ tôi chỉ là một trong các người tình của bố tôi. Chỉ vì muốn bước chân vào nhà họ Lâm mà bà đã cố gắng mang thai, tiếc là đã tính sai, trước giờ nhà họ Lâm không muốn lấy một người phụ nữ không môn đăng hộ đối. Từ khi bắt đầu, bà vẫn luôn là một món đồ chơi.
Mấy năm đó, nhà họ Lâm kiện tụng liên tục, việc kinh doanh gặp vấn đề, ông bà Lâm mời người đến xem, họ bảo phải tích đức, làm việc thiện chứ đừng có tăng nghiệp, người làm ăn trước giờ luôn tin vào điều này.
Vì thế công cụ leo vào nhà giàu là tôi được sinh ra, mỗi dịp Tết đếb đều được quay về nhà họ Lâm, một cuộc đoàn viên danh không chính ngôn không thuận được diễn ra vì lý do đó.
Nhà họ Lâm không thể nào ra mặt làm phụ huynh của tôi, mẹ tôi cũng thế.
Nhà họ Lâm không thiếu tiền, nuôi bồ nhí cũng là tiền, cùng lắm cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi, tất cả đều là vỏ bọc từ thiện cả.
Chỉ là mẹ tôi không thể leo vào nhà giàu, lại có thêm đứa con ràng buộc, bà không thể nào yêu tôi được. Song bà lại không thể không nuôi tôi, bởi vì khi nhan sắc tàn phai, tình yêu nhạt nhòa, người tình sẽ bị ruồng bỏ nhưng máu mủ thì không. Giữa đống đồ chơi của bố tôi, bà là người có thể bước vào cửa chính nhà họ Lâm.
Mặt người là da thú, xé ra sẽ thành ác quỷ.
Không ai yêu bạn nhưng lại không buông bỏ bạn vì lòng từ bi của họ, vậy để tôi chết đi không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn nói dối, cũng không muốn đích thân xé lớp màng bọc kia, tôi chỉ nói bố mẹ tôi ở hai nơi khác nhau, không ai ở nhà cả. Lược bỏ một vài điểm chính đi cũng không tính là sai.
Thầy giáo không hỏi nhiều, chỉ nghĩ rằng tôi có một gia đình đơn thân bất hạnh.
Thầy ấy không ép tôi phải có phụ huynh đến nữa, bảo tôi về lớp.
Gió đêm mùa đông rất lạnh, tôi đứng thẫn thờ ngoài hành lang một lúc lâu.
Đến khi tiếng chuông hết tiết tự học buổi tối vang lên, sự yên tĩnh của tòa dạy học bị phá vỡ, xung quanh trở nên sôi động, người người kéo nhau ra khỏi phòng học.
Tôi đi ngược gió lạnh và dòng người về nhà, như một linh hồn lang thang, vừa mất phương hướng, cũng chẳng còn kiếp sau.
Có người ra cửa đụng phải tôi, quay người lại nhưng không xin lỗi mà cười nhạo với bạn bên cạnh: "Lớp nào đây? Đứng ngoài cửa như ma vậy, làm tôi sợ chết khiếp."
Người bạn bên cạnh cậu ta nhìn tôi: "Tôi không biết, chưa gặp bao giờ."
"Chắc lại đến tìm Chu Gia Dã rồi."
"Thôi đi, sao cậu ta vừa mắt kiểu này được?"
Họ cười ha hả rồi đi qua tôi, chỉ đánh giá hai câu chứ không để tôi vào mắt.
Tôi đứng ở cửa sau, nhìn ánh đèn sáng tỏ trong phòng, tiếng cười rộn ràng khắp nơi như thế giới tươi vui sống động.
Chỉ cần có người quay lại gọi tên tôi, tôi sẽ không còn là cô hồn dã quỷ vô hình nữa, tôi có thể quay lại thế giới mà tôi lưu luyến.
Khi bạn nam đứng gần cửa hô to hỏi Chu Gia Dã có đi không, tôi vội nép vào tường tránh đi, sau đó trốn vào bóng tối giữa dòng người.
Tôi quay lại, thấy Chu Gia Dã đeo cặp lên vai rồi đi ra khỏi lớp.
Ánh đèn sáng rực rọi xuống mặt cậu ấy, từ trán đến khóe môi, đường nét gương mặt cậu ấy sắc sảo, chỉ mỉm cười thôi cũng toát ra cảm giác tự do tự tại. Cậu ấy như tia nắng tự do, chính bản thân cậu ấy cũng tỏa ra những tia sáng rực rỡ.
Chỉ cần tôi gọi tên Chu Gia Dã, cậu ấy nhất định sẽ quay lại.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy, hóa ra tôi đang ở dưới vực sâu, cách xa thế gian rất xa.
Tôi không thể nắm được bàn tay đã từng cứu tôi, cứ thế lún sâu xuống đáy vực.
Lưu luyến nhân gian là cội nguồn tội lỗi của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.