Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 26
Lê Trì
24/07/2024
Từ nhỏ tôi lớn lên ở Đế Đô, năm đầu tiên bị ném về thành phố Nam Đài, tôi ăn không quen khẩu vị cay ở đây.
Không nhiều người biết điểm này, bởi vì lúc tôi học ở thành phố Nam Đài đều về nhà ăn cơm, bình thường cũng không ăn ngoài, tôi chưa từng nói với người khác rằng tôi từ Đế Đô đến Nam Đài, người biết không nhiều, chỉ có mỗi Chu Gia Dã.
Tết nguyên đán hôm ấy, cậu ấy đi cùng tôi khắp phố Văn Hòa, ba hoa chích chòe kể món ăn vặt nào ngon, sau đó bận trước bận sau xếp hàng mua cho tôi.
Cậu ấy luôn biết tôi không ăn được món quá cay.
Khẩu vị của tôi thiên về ngọt, cậu ấy cũng biết.
Tôi trở lại Nam Đài không lâu sau sinh nhật mười sáu tuổi, cậu ấy làm cho tôi một bát mì trường thọ, nước dùng thanh đạm không cay lắm.
Nhưng cậu ấy không biết rằng trong mấy năm qua kể từ khi chúng tôi chia cách, tôi đã đến quán lẩu của cậu ấy không biết bao nhiêu lần, người phục vụ đã đổi mấy đợt, tôi cũng đã thay đổi từ một người Đế Đô không thể ăn cay trở thành khẩu vị Nam Đài ăn cay mặt vẫn không đổi sắc.
Mấy năm nay Chu Gia Dã đi trời nam biển bắc, cậu ấy đã đi một con đường hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của tôi, tôi từng nghĩ không đỗ vào cùng một trường đại học là khoảng cách xa nhất.
Kết quả, may là còn có thể nghe được một câu đã lâu không gặp.
Tôi bưng chiếc bát tới trước mặt mình, mùi thơm thoang thoảng bay lên.
Tôi hít mũi một cái, cúi đầu chọc mì sợi, che giấu đôi mắt sắp không khống chế nổi, ra vẻ bình tĩnh hàn huyên với cậu ấy: “Cậu còn nhớ tớ à?”
Chu Gia Dã cười nhẹ một tiếng: “Cậu nghe xem mình vừa nói gì vậy, bây giờ mới tốt nghiệp được mấy năm chứ?”
“Rất nhiều năm.” Tôi vờ nhớ lại, thật ra trong lòng đã đếm kỹ từng năm trôi, sau đó tôi bình thản nói: “Chắc hơn ba năm không gặp nhỉ?”
Cậu ấy không nói tiếp.
Trong quán lớn quạnh quẽ đến mức chỉ có nồi lẩu trước mặt tôi đang sôi, hơi nóng tràn ngập sắp che khuất tầm mắt, tôi không phân biệt được đâu là sương mù trong mắt, đâu là nước sôi đang bốc khói, tôi sợ mình chớp mắt thì cậu ấy sẽ lại biến mất.
Chúng tôi cứ yên lặng như thế một lúc lâu.
Tôi mượn động tác vớt đồ ăn nhìn thoáng qua Chu Gia Dã, phát hiện cậu ấy đang nhìn về hướng phía sau tôi, mưa đang rơi không ngớt ở bên ngoài.
Ánh mắt cậu ấy trong trẻo, cho dù là xuất thần cũng có vẻ rạng rỡ riêng biệt của thiếu niên.
Tia sáng ngoài cửa chiếu vào ánh mắt cậu ấy, giây phút đó, dường như tôi đọc hiểu được sự yên lặng của cậu ấy.
Tôi chủ động hỏi cậu ấy: “Mì này là cậu làm sao?”
Ánh mắt cậu ấy rời từ cơn mưa về phía tôi, sau đó nhíu mày, lại là dáng vẻ tản mạn không đứng đắn: “Sao vậy, không ngon à?”
“Không, cảm ơn cậu.”
Cậu ấy cười thành tiếng: “Cái này có gì phải cảm ơn.”
“Hiếm khi có dịp về Nam Đài một chuyến, không ngờ còn ăn được mì bạn học cũ nấu, coi như là một loại duyên phận.” Tôi cúi đầu khều sợi mì, giọng nói mang theo chút ý cười: “Rất đúng dịp.”
Bên ngoài còn đang mưa, hạt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt đất, dường như giữa tôi và Chu Gia Dã chỉ còn những khoảng lặng.
Nhưng lần im lặng này không kéo dài, cậu ấy chỉ dừng lại một chút sau đó giọng nói mang theo ý cười tiếp tục ôn chuyện: “Sau khi tốt nghiệp cậu đi đâu?”
“Về Đế Đô.”
Tôi nói là về Đế Đô.
Dường như đang nói với cậu ấy, bởi vì tôi vốn là người Đế Đô nên mới chọn Đế Đô. Tôi không muốn bị cậu ấy biết tôi từng theo đuổi và cố chấp.
Tôi không muốn trò chuyện về bản thân nên hỏi cậu ấy: “Cậu thì sao?”
Rất tự nhiên, như thể mấy năm nay việc giả làm cô gái theo đuổi thần tượng chưa từng tồn tại dù chỉ một giây, như thể thật sự đã lâu tôi không gặp cậu ấy.
Một tình yêu thầm kín không ai biết đến, vở kịch này phải diễn cho trọn vẹn.
Kết quả cậu ấy vẫn mang dáng vẻ như trước kia, đường hoàng tùy ý không hề che giấu, tự nhiên nói với tôi: “Cậu không xem TV à?”
Tôi cúi đầu ăn, giả vờ thoáng sửng sốt: “Thỉnh thoảng có xem.”
“Thi đại học xong lọt vào mắt xanh của người ta nên đi đóng phim.”
“Lợi hại thật đấy, sau khi quay phim có phải rất bận không?”
Cậu ấy cười một cái: “Không bận lắm, bây giờ không có tiếng tăm gì, cậu xem, cậu cũng không biết tôi đang làm gì, hiển nhiên lên mạng cũng chưa từng thấy tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy nói rất tự nhiên tùy ý, tôi chợt nhoẻn miệng cười theo giọng điệu của cậu ấy.
Tôi cúi đầu giả vờ ăn, dùng đũa gắp mì trong bát rồi thản nhiên nhắc đến chủ đề mà tôi nhớ mãi không quên nhất: “Lúc tớ thi đại học xong muốn tìm cậu khoe thành tích, ở lớp học lại cậu còn nhờ một nam sinh đưa tớ con hạc ghi đạt được ước muốn cho nên tớ muốn chia sẻ với cậu. Nhưng mà cậu không về, tớ còn đang nghĩ có phải đại học của cậu rất bận, không rảnh để về dây hay không.” Tôi cười: “Thì ra là như vậy, chẳng trách…”
Một đoạn văn dài, giọng điệu của tôi bình tĩnh và nhẹ nhàng giống một người qua đường như khi tôi nói về Chu Gia Dã với Nhạc Nhạc đêm qua.
Ấy vậy mà tôi phải dùng hết sức lực mới nói xong, ngay cả tôi cũng sắp tin mình đang hỏi han ôn chuyện như những người bạn cũ bình thường.
Chu Gia Dã từng dạy tôi rất nhiều điều.
Lòng dũng cảm nhỏ bé của tôi, khát khao tự do và tình yêu cuộc sống của tôi đều mang dấu vết của Chu Gia Dã. Những năm tôi và cậu ấy xa cách, mỗi giây phút khiến tôi đau đớn và yếu đuối, tôi đều coi Chu Gia Dã như sức mạnh của mình, nghĩ rằng nếu có cậu ấy ở bên cạnh, cậu ấy nhất định sẽ đẩy tôi về phía trước và cười thoải mái, nói rằng chút chuyện này không có gì phải sợ.
Nước lẩu trong nồi đang sôi sùng sục, ngoài trời mưa lạnh buốt giá.
Tôi bưng bát mì nước canh thanh đạm, im lặng diễn trọn màn kịch đã lâu không gặp, nhưng từ đầu đến cuối tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, bởi vì sự ngụy trang yếu đuối của tôi sẽ bị đánh bại trong giây lát.
Cậu ấy đưa tay lấy ra một đôi đũa mới, giúp tôi lần lượt gắp từng món ăn trên bàn, động tác điêu luyện, không giống như tôi lúc nào cũng làm văng nước làm bỏng người mình.
Cậu ấy trả lời tôi với giọng điệu thản nhiên: “Bộ phim đầu tiên phải lấy cảnh trong núi sâu, không có tín hiệu, kết quả quay xong thì điện thoại rơi xuống khe đá.”
Nói đến đây tự cậu ấy cũng bật cười: “Cậu thấy xui xẻo không?”
Tôi cũng tiếp lời trêu chọc cậu ấy xui xẻo: “Thảm vậy sao?”
“Hầu hết những người tôi gặp sau khi quay phim đều sử dụng WeChat, không có mấy ai dùng QQ, điện thoại rơi mất không tìm về được, không bao lâu sau sim cũng bị trộm. Trùng hợp sim trước đó bị ràng buộc bởi người nhà khi tôi chưa đủ tuổi nên tôi dứt khoát làm sim mới và đăng ký lại tài khoản luôn.”
Chu Gia Dã thả đồ ăn vào nồi xong, gác đũa lại lấy điện thoại ra.
Cậu ấy mở máy sau đó đặt điện thoại lên bàn đẩy đến trước mặt tôi.
Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, mưa như trút nước xuống mặt đất, khí thế hung hăng như muốn bao phủ toàn bộ phố Văn Hòa.
Cậu ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt tôi, ngón tay gõ gõ lên màn hình, ngước mắt cười nói: “Sau khi đổi sang tài khoản WeChat mới, về cơ bản tôi đã gửi lời mời cho mỗi bạn học cũ. Lúc đó tôi không có tài khoản WeChat của cậu cũng không thể liên lạc được với cậu, nhưng bây giờ thêm vẫn chưa muộn. Cho tôi chút mặt mũi nhé bạn học cũ.”
Cậu ấy ngay thẳng làm tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, thứ vốn phải quanh co uyển chuyển mới có được, cậu ấy lại dứt khoát đưa tới trước mặt tôi.
Dường như trôi qua rất nhiều năm, tôi đã trở lại bộ dạng không quen với sự chân thành nhiệt liệt của cậu ấy.
Lúc đó, người tha thiết ước mơ cũng là tôi, người cuống quýt hoảng sợ cũng là tôi.
Một giây chậm chạp của tôi lại làm Chu Gia Dã bối rối, cậu ấy cười nói: “Cậu không vui à?”
Thậm chí cậu ấy còn có thể pha trò, sau đó làm ra vẻ tiếc nuối tặc lưỡi một tiếng, muốn lấy điện thoại về.
Gần như tôi vô thức đè giữ điện thoại của cậu ấy lại.
Cũng chạm vào tay cậu ấy.
Tôi như bị bỏng cuộn ngón tay lại, rút tay về chậm rãi nói: “Tớ không có không vui.”
Tôi xoay người lấy điện thoại trong túi bên người, chiếc lá cây được đặt cạnh đó cũng bị cậu ấy trông thấy.
Cậu ấy nhìn lướt qua, hứng thú hỏi tôi: “Đó là gì vậy?”
“Cái này sao?” Tôi ra vẻ bình tĩnh nhét lá cây vào túi xách, không muốn bị cậu ấy thấy: “Em gái nhà dì tặng cho tớ.”
Tôi tìm được điện thoại, nhịp tim sắp văng ra ngoài, nhưng ở trước mặt cậu ấy, tôi vẫn bình tĩnh đóng vai một người bạn cũ vừa gặp lại.
Lúc tôi đưa tay qua định quét mã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đột nhiên tôi nhìn thấy ảnh đại diện của mình, có cả tên và cả thông tin vòng bạn bè.
Bỗng nhiên tôi rụt tay lại.
Chu Gia Dã nhận ra, buồn cười hỏi tôi: “Sao vậy?”
“Cậu, cậu chờ một lát.”
Miệng đắng lưỡi khô, lần này tôi bối rối thật, không rảnh suy nghĩ thêm một cái cơ hợp lý.
Chu Gia Dã ra vẻ biết tỏng, còn rảnh rỗi vạch trần tôi: “Vội vàng xóa vòng bạn bè à?”
Tôi: “…”
“Có thứ gì không thể nhìn, còn phải xóa trước khi thêm bạn tốt.”
Cậu ấy nói không dứt, giống như cách cậu ấy đã trêu chọc tôi nhiều năm trước khi chúng tôi ngồi cách bàn học, vừa xấu xa vừa khiến người ta không thể nào quên.
Tôi bị cậu ấy nhìn mà làn da như bị bỏng. Sau khi đổi xong thông tin và hình ảnh, lúc này tôi mới đưa tay quét mã yêu cầu thêm bạn tốt.
Tôi không đi xem vòng bạn bè, bởi vì tôi biết vòng bạn bè của mình chẳng có gì, kỹ năng giao tiếp kém và nỗi sợ ánh mắt người khác dòm ngó khiến tôi lo lắng sợ hãi nếu đăng gì đó và nhận về những lời bình phẩm xa lạ cho nên tôi hoàn toàn chưa từng đăng lên vòng bạn bè.
Chủ yếu là ảnh và thông tin sẽ làm bại lộ vở diễn đã lâu không gặp này.
Thế giới của tôi đều có liên quan tới Chu Gia Dã.
Cậu ấy nhanh chóng chấp nhận, tôi thấy ảnh đại diện của cậu ấy, thế mà lại là bươm bướm.
Tôi đang nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Ngược lại với sự thăm dò im lặng của tôi, cậu ấy xem một cách quang minh chính đại như thể sợ tôi không biết. Cậu ấy tặc lưỡi một tiếng, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Hay lắm Lâm Ý, vừa xóa vòng bạn bè à? Sạch sẽ ghê.”
Thế mà vẫn chưa xong.
Cậu ấy lại nói: “Không phải là vừa đổi cả ảnh đại diện và thông tin chứ?”
Mặt tôi lập tức nóng lên.
Cậu ấy vẫn tiếp tục, ngón tay đảo tới đảo lui trên màn hình điện thoại, nhướng mày nhàn nhạt nói: “Đổi làm gì, không phải vẫn nhìn thấy được lịch sử ảnh à?”
Tôi chợt trợn to mắt, đứng dậy vượt qua cái bàn che màn hình điện thoại của cậu ấy lại.
Cậu ấy nhìn lên, khóe môi nở nụ cười từ tốn nói: “Sợ thế à, thật sự không thể để tôi xem sao?”
Mưa to bên ngoài vẫn không ngớt, tiếng mưa rơi đinh ta nhức óc.
Tôi thật sự giống như trở về rất nhiều năm trước, mùa hè kết thúc năm lớp mười hai, cậu ấy đi cùng tôi đến trạm chờ xe buýt, lục trong đống lời mời kết bạn muốn tìm ra tôi, mà tôi thì đưa tay che màn hình của cậu ấy lại.
Tôi không muốn bị cậu ấy phát hiện trong số rất nhiều lời mời kết bạn, nhưng lúc về đến nhà thấy cậu ấy lục tung lời mời tìm ra tôi, tôi vẫn xúc động đến nỗi chóp mũi đau xót.
Ngày đó tôi ở trên xe buýt nhìn bóng dáng cậu ấy càng ngày càng xa, nhỏ dần đến khi không thấy nữa, tôi sợ cậu ấy cũng sẽ giống mùa hè năm ấy chưa nói lời từ biệt kia, dần dần biến mất.
Tôi ngồi cách cậu ấy chiếc bàn lẩu, cậu ấy uể oải ngồi trước mặt, ánh mắt chứa ý cười ngước mắt nhìn tôi, tiếng mưa rơi bên ngoài giống như ảo giác rằng tôi và cậu ấy vẫn đứng trước trạm xe buýt hứng cơn gió nóng của mùa hè.
Nhiều năm như vậy..
Đã rất lâu tôi và cậu ấy chưa gặp nhau, nhưng khi gặp lại cậu ấy tôi vẫn không hề cảm thấy xa lạ chút nào.
Có lẽ bởi vì Weibo của cậu ấy, những bức ảnh, chương trình giải trí, phim truyền hình của cậu ấy, cả ngày lẫn đêm tôi nhung nhớ không nguôi mà xem mãi không thôi.
Hoặc là vì…
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không khác gì trước kia.
Dường như chúng tôi chỉ nói lời tạm biệt ở trạm xe buýt, ngày hôm sau lại gặp nhau ở đây. Cậu ấy gọi Lâm Ý, tôi vừa quay đầu lại liền thấy cậu ấy ở ngay bên cạnh.
Tôi im lặng quá lâu, Chu Gia Dã cho là mình lại đùa quá mức, cậu ấy kinh ngạc một giây sau đó dò xét nhìn về phía tôi, vội vàng giải thích: “Đừng giận, tôi đùa thôi, sao có thể xem lịch sử ảnh đại diện trên Wechat được?”
Cậu ấy nâng điện thoại đưa trước mặt tôi: “Thật mà, cậu xem đi, không nhìn được gì cả.”
Ngay cả dáng vẻ vội vàng xin lỗi sau khi đùa quá trớn cũng giống như trước kia.
Đó là Chu Gia Dã mười bảy tuổi chỉ cách tôi một chiếc bàn học.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh thật lâu, chóp mũi đau xót.
Cho tới bây giờ tôi mới muốn đáp lại một câu của cậu ấy, Chu Gia Dã, đã lâu không gặp.
Không nhiều người biết điểm này, bởi vì lúc tôi học ở thành phố Nam Đài đều về nhà ăn cơm, bình thường cũng không ăn ngoài, tôi chưa từng nói với người khác rằng tôi từ Đế Đô đến Nam Đài, người biết không nhiều, chỉ có mỗi Chu Gia Dã.
Tết nguyên đán hôm ấy, cậu ấy đi cùng tôi khắp phố Văn Hòa, ba hoa chích chòe kể món ăn vặt nào ngon, sau đó bận trước bận sau xếp hàng mua cho tôi.
Cậu ấy luôn biết tôi không ăn được món quá cay.
Khẩu vị của tôi thiên về ngọt, cậu ấy cũng biết.
Tôi trở lại Nam Đài không lâu sau sinh nhật mười sáu tuổi, cậu ấy làm cho tôi một bát mì trường thọ, nước dùng thanh đạm không cay lắm.
Nhưng cậu ấy không biết rằng trong mấy năm qua kể từ khi chúng tôi chia cách, tôi đã đến quán lẩu của cậu ấy không biết bao nhiêu lần, người phục vụ đã đổi mấy đợt, tôi cũng đã thay đổi từ một người Đế Đô không thể ăn cay trở thành khẩu vị Nam Đài ăn cay mặt vẫn không đổi sắc.
Mấy năm nay Chu Gia Dã đi trời nam biển bắc, cậu ấy đã đi một con đường hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của tôi, tôi từng nghĩ không đỗ vào cùng một trường đại học là khoảng cách xa nhất.
Kết quả, may là còn có thể nghe được một câu đã lâu không gặp.
Tôi bưng chiếc bát tới trước mặt mình, mùi thơm thoang thoảng bay lên.
Tôi hít mũi một cái, cúi đầu chọc mì sợi, che giấu đôi mắt sắp không khống chế nổi, ra vẻ bình tĩnh hàn huyên với cậu ấy: “Cậu còn nhớ tớ à?”
Chu Gia Dã cười nhẹ một tiếng: “Cậu nghe xem mình vừa nói gì vậy, bây giờ mới tốt nghiệp được mấy năm chứ?”
“Rất nhiều năm.” Tôi vờ nhớ lại, thật ra trong lòng đã đếm kỹ từng năm trôi, sau đó tôi bình thản nói: “Chắc hơn ba năm không gặp nhỉ?”
Cậu ấy không nói tiếp.
Trong quán lớn quạnh quẽ đến mức chỉ có nồi lẩu trước mặt tôi đang sôi, hơi nóng tràn ngập sắp che khuất tầm mắt, tôi không phân biệt được đâu là sương mù trong mắt, đâu là nước sôi đang bốc khói, tôi sợ mình chớp mắt thì cậu ấy sẽ lại biến mất.
Chúng tôi cứ yên lặng như thế một lúc lâu.
Tôi mượn động tác vớt đồ ăn nhìn thoáng qua Chu Gia Dã, phát hiện cậu ấy đang nhìn về hướng phía sau tôi, mưa đang rơi không ngớt ở bên ngoài.
Ánh mắt cậu ấy trong trẻo, cho dù là xuất thần cũng có vẻ rạng rỡ riêng biệt của thiếu niên.
Tia sáng ngoài cửa chiếu vào ánh mắt cậu ấy, giây phút đó, dường như tôi đọc hiểu được sự yên lặng của cậu ấy.
Tôi chủ động hỏi cậu ấy: “Mì này là cậu làm sao?”
Ánh mắt cậu ấy rời từ cơn mưa về phía tôi, sau đó nhíu mày, lại là dáng vẻ tản mạn không đứng đắn: “Sao vậy, không ngon à?”
“Không, cảm ơn cậu.”
Cậu ấy cười thành tiếng: “Cái này có gì phải cảm ơn.”
“Hiếm khi có dịp về Nam Đài một chuyến, không ngờ còn ăn được mì bạn học cũ nấu, coi như là một loại duyên phận.” Tôi cúi đầu khều sợi mì, giọng nói mang theo chút ý cười: “Rất đúng dịp.”
Bên ngoài còn đang mưa, hạt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt đất, dường như giữa tôi và Chu Gia Dã chỉ còn những khoảng lặng.
Nhưng lần im lặng này không kéo dài, cậu ấy chỉ dừng lại một chút sau đó giọng nói mang theo ý cười tiếp tục ôn chuyện: “Sau khi tốt nghiệp cậu đi đâu?”
“Về Đế Đô.”
Tôi nói là về Đế Đô.
Dường như đang nói với cậu ấy, bởi vì tôi vốn là người Đế Đô nên mới chọn Đế Đô. Tôi không muốn bị cậu ấy biết tôi từng theo đuổi và cố chấp.
Tôi không muốn trò chuyện về bản thân nên hỏi cậu ấy: “Cậu thì sao?”
Rất tự nhiên, như thể mấy năm nay việc giả làm cô gái theo đuổi thần tượng chưa từng tồn tại dù chỉ một giây, như thể thật sự đã lâu tôi không gặp cậu ấy.
Một tình yêu thầm kín không ai biết đến, vở kịch này phải diễn cho trọn vẹn.
Kết quả cậu ấy vẫn mang dáng vẻ như trước kia, đường hoàng tùy ý không hề che giấu, tự nhiên nói với tôi: “Cậu không xem TV à?”
Tôi cúi đầu ăn, giả vờ thoáng sửng sốt: “Thỉnh thoảng có xem.”
“Thi đại học xong lọt vào mắt xanh của người ta nên đi đóng phim.”
“Lợi hại thật đấy, sau khi quay phim có phải rất bận không?”
Cậu ấy cười một cái: “Không bận lắm, bây giờ không có tiếng tăm gì, cậu xem, cậu cũng không biết tôi đang làm gì, hiển nhiên lên mạng cũng chưa từng thấy tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy nói rất tự nhiên tùy ý, tôi chợt nhoẻn miệng cười theo giọng điệu của cậu ấy.
Tôi cúi đầu giả vờ ăn, dùng đũa gắp mì trong bát rồi thản nhiên nhắc đến chủ đề mà tôi nhớ mãi không quên nhất: “Lúc tớ thi đại học xong muốn tìm cậu khoe thành tích, ở lớp học lại cậu còn nhờ một nam sinh đưa tớ con hạc ghi đạt được ước muốn cho nên tớ muốn chia sẻ với cậu. Nhưng mà cậu không về, tớ còn đang nghĩ có phải đại học của cậu rất bận, không rảnh để về dây hay không.” Tôi cười: “Thì ra là như vậy, chẳng trách…”
Một đoạn văn dài, giọng điệu của tôi bình tĩnh và nhẹ nhàng giống một người qua đường như khi tôi nói về Chu Gia Dã với Nhạc Nhạc đêm qua.
Ấy vậy mà tôi phải dùng hết sức lực mới nói xong, ngay cả tôi cũng sắp tin mình đang hỏi han ôn chuyện như những người bạn cũ bình thường.
Chu Gia Dã từng dạy tôi rất nhiều điều.
Lòng dũng cảm nhỏ bé của tôi, khát khao tự do và tình yêu cuộc sống của tôi đều mang dấu vết của Chu Gia Dã. Những năm tôi và cậu ấy xa cách, mỗi giây phút khiến tôi đau đớn và yếu đuối, tôi đều coi Chu Gia Dã như sức mạnh của mình, nghĩ rằng nếu có cậu ấy ở bên cạnh, cậu ấy nhất định sẽ đẩy tôi về phía trước và cười thoải mái, nói rằng chút chuyện này không có gì phải sợ.
Nước lẩu trong nồi đang sôi sùng sục, ngoài trời mưa lạnh buốt giá.
Tôi bưng bát mì nước canh thanh đạm, im lặng diễn trọn màn kịch đã lâu không gặp, nhưng từ đầu đến cuối tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, bởi vì sự ngụy trang yếu đuối của tôi sẽ bị đánh bại trong giây lát.
Cậu ấy đưa tay lấy ra một đôi đũa mới, giúp tôi lần lượt gắp từng món ăn trên bàn, động tác điêu luyện, không giống như tôi lúc nào cũng làm văng nước làm bỏng người mình.
Cậu ấy trả lời tôi với giọng điệu thản nhiên: “Bộ phim đầu tiên phải lấy cảnh trong núi sâu, không có tín hiệu, kết quả quay xong thì điện thoại rơi xuống khe đá.”
Nói đến đây tự cậu ấy cũng bật cười: “Cậu thấy xui xẻo không?”
Tôi cũng tiếp lời trêu chọc cậu ấy xui xẻo: “Thảm vậy sao?”
“Hầu hết những người tôi gặp sau khi quay phim đều sử dụng WeChat, không có mấy ai dùng QQ, điện thoại rơi mất không tìm về được, không bao lâu sau sim cũng bị trộm. Trùng hợp sim trước đó bị ràng buộc bởi người nhà khi tôi chưa đủ tuổi nên tôi dứt khoát làm sim mới và đăng ký lại tài khoản luôn.”
Chu Gia Dã thả đồ ăn vào nồi xong, gác đũa lại lấy điện thoại ra.
Cậu ấy mở máy sau đó đặt điện thoại lên bàn đẩy đến trước mặt tôi.
Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, mưa như trút nước xuống mặt đất, khí thế hung hăng như muốn bao phủ toàn bộ phố Văn Hòa.
Cậu ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt tôi, ngón tay gõ gõ lên màn hình, ngước mắt cười nói: “Sau khi đổi sang tài khoản WeChat mới, về cơ bản tôi đã gửi lời mời cho mỗi bạn học cũ. Lúc đó tôi không có tài khoản WeChat của cậu cũng không thể liên lạc được với cậu, nhưng bây giờ thêm vẫn chưa muộn. Cho tôi chút mặt mũi nhé bạn học cũ.”
Cậu ấy ngay thẳng làm tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, thứ vốn phải quanh co uyển chuyển mới có được, cậu ấy lại dứt khoát đưa tới trước mặt tôi.
Dường như trôi qua rất nhiều năm, tôi đã trở lại bộ dạng không quen với sự chân thành nhiệt liệt của cậu ấy.
Lúc đó, người tha thiết ước mơ cũng là tôi, người cuống quýt hoảng sợ cũng là tôi.
Một giây chậm chạp của tôi lại làm Chu Gia Dã bối rối, cậu ấy cười nói: “Cậu không vui à?”
Thậm chí cậu ấy còn có thể pha trò, sau đó làm ra vẻ tiếc nuối tặc lưỡi một tiếng, muốn lấy điện thoại về.
Gần như tôi vô thức đè giữ điện thoại của cậu ấy lại.
Cũng chạm vào tay cậu ấy.
Tôi như bị bỏng cuộn ngón tay lại, rút tay về chậm rãi nói: “Tớ không có không vui.”
Tôi xoay người lấy điện thoại trong túi bên người, chiếc lá cây được đặt cạnh đó cũng bị cậu ấy trông thấy.
Cậu ấy nhìn lướt qua, hứng thú hỏi tôi: “Đó là gì vậy?”
“Cái này sao?” Tôi ra vẻ bình tĩnh nhét lá cây vào túi xách, không muốn bị cậu ấy thấy: “Em gái nhà dì tặng cho tớ.”
Tôi tìm được điện thoại, nhịp tim sắp văng ra ngoài, nhưng ở trước mặt cậu ấy, tôi vẫn bình tĩnh đóng vai một người bạn cũ vừa gặp lại.
Lúc tôi đưa tay qua định quét mã.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đột nhiên tôi nhìn thấy ảnh đại diện của mình, có cả tên và cả thông tin vòng bạn bè.
Bỗng nhiên tôi rụt tay lại.
Chu Gia Dã nhận ra, buồn cười hỏi tôi: “Sao vậy?”
“Cậu, cậu chờ một lát.”
Miệng đắng lưỡi khô, lần này tôi bối rối thật, không rảnh suy nghĩ thêm một cái cơ hợp lý.
Chu Gia Dã ra vẻ biết tỏng, còn rảnh rỗi vạch trần tôi: “Vội vàng xóa vòng bạn bè à?”
Tôi: “…”
“Có thứ gì không thể nhìn, còn phải xóa trước khi thêm bạn tốt.”
Cậu ấy nói không dứt, giống như cách cậu ấy đã trêu chọc tôi nhiều năm trước khi chúng tôi ngồi cách bàn học, vừa xấu xa vừa khiến người ta không thể nào quên.
Tôi bị cậu ấy nhìn mà làn da như bị bỏng. Sau khi đổi xong thông tin và hình ảnh, lúc này tôi mới đưa tay quét mã yêu cầu thêm bạn tốt.
Tôi không đi xem vòng bạn bè, bởi vì tôi biết vòng bạn bè của mình chẳng có gì, kỹ năng giao tiếp kém và nỗi sợ ánh mắt người khác dòm ngó khiến tôi lo lắng sợ hãi nếu đăng gì đó và nhận về những lời bình phẩm xa lạ cho nên tôi hoàn toàn chưa từng đăng lên vòng bạn bè.
Chủ yếu là ảnh và thông tin sẽ làm bại lộ vở diễn đã lâu không gặp này.
Thế giới của tôi đều có liên quan tới Chu Gia Dã.
Cậu ấy nhanh chóng chấp nhận, tôi thấy ảnh đại diện của cậu ấy, thế mà lại là bươm bướm.
Tôi đang nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Ngược lại với sự thăm dò im lặng của tôi, cậu ấy xem một cách quang minh chính đại như thể sợ tôi không biết. Cậu ấy tặc lưỡi một tiếng, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Hay lắm Lâm Ý, vừa xóa vòng bạn bè à? Sạch sẽ ghê.”
Thế mà vẫn chưa xong.
Cậu ấy lại nói: “Không phải là vừa đổi cả ảnh đại diện và thông tin chứ?”
Mặt tôi lập tức nóng lên.
Cậu ấy vẫn tiếp tục, ngón tay đảo tới đảo lui trên màn hình điện thoại, nhướng mày nhàn nhạt nói: “Đổi làm gì, không phải vẫn nhìn thấy được lịch sử ảnh à?”
Tôi chợt trợn to mắt, đứng dậy vượt qua cái bàn che màn hình điện thoại của cậu ấy lại.
Cậu ấy nhìn lên, khóe môi nở nụ cười từ tốn nói: “Sợ thế à, thật sự không thể để tôi xem sao?”
Mưa to bên ngoài vẫn không ngớt, tiếng mưa rơi đinh ta nhức óc.
Tôi thật sự giống như trở về rất nhiều năm trước, mùa hè kết thúc năm lớp mười hai, cậu ấy đi cùng tôi đến trạm chờ xe buýt, lục trong đống lời mời kết bạn muốn tìm ra tôi, mà tôi thì đưa tay che màn hình của cậu ấy lại.
Tôi không muốn bị cậu ấy phát hiện trong số rất nhiều lời mời kết bạn, nhưng lúc về đến nhà thấy cậu ấy lục tung lời mời tìm ra tôi, tôi vẫn xúc động đến nỗi chóp mũi đau xót.
Ngày đó tôi ở trên xe buýt nhìn bóng dáng cậu ấy càng ngày càng xa, nhỏ dần đến khi không thấy nữa, tôi sợ cậu ấy cũng sẽ giống mùa hè năm ấy chưa nói lời từ biệt kia, dần dần biến mất.
Tôi ngồi cách cậu ấy chiếc bàn lẩu, cậu ấy uể oải ngồi trước mặt, ánh mắt chứa ý cười ngước mắt nhìn tôi, tiếng mưa rơi bên ngoài giống như ảo giác rằng tôi và cậu ấy vẫn đứng trước trạm xe buýt hứng cơn gió nóng của mùa hè.
Nhiều năm như vậy..
Đã rất lâu tôi và cậu ấy chưa gặp nhau, nhưng khi gặp lại cậu ấy tôi vẫn không hề cảm thấy xa lạ chút nào.
Có lẽ bởi vì Weibo của cậu ấy, những bức ảnh, chương trình giải trí, phim truyền hình của cậu ấy, cả ngày lẫn đêm tôi nhung nhớ không nguôi mà xem mãi không thôi.
Hoặc là vì…
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không khác gì trước kia.
Dường như chúng tôi chỉ nói lời tạm biệt ở trạm xe buýt, ngày hôm sau lại gặp nhau ở đây. Cậu ấy gọi Lâm Ý, tôi vừa quay đầu lại liền thấy cậu ấy ở ngay bên cạnh.
Tôi im lặng quá lâu, Chu Gia Dã cho là mình lại đùa quá mức, cậu ấy kinh ngạc một giây sau đó dò xét nhìn về phía tôi, vội vàng giải thích: “Đừng giận, tôi đùa thôi, sao có thể xem lịch sử ảnh đại diện trên Wechat được?”
Cậu ấy nâng điện thoại đưa trước mặt tôi: “Thật mà, cậu xem đi, không nhìn được gì cả.”
Ngay cả dáng vẻ vội vàng xin lỗi sau khi đùa quá trớn cũng giống như trước kia.
Đó là Chu Gia Dã mười bảy tuổi chỉ cách tôi một chiếc bàn học.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh thật lâu, chóp mũi đau xót.
Cho tới bây giờ tôi mới muốn đáp lại một câu của cậu ấy, Chu Gia Dã, đã lâu không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.