Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 65
Lê Trì
19/08/2024
Tháng mười tôi quay về Đế Đô.
Không phải vì Chu Gia Dã mà về để dự sinh nhật bạn cùng phòng - Hứa Tiêu. Sau khi tốt nghiệp, ai cũng bận tối mắt, bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần ở thành phố lớn. Phòng ký túc xá có bốn người nhưng cuối cùngchỉ tụ họp được hai người còn ở Đế Đô là tôi và cô ấy.
Năm nay mọi người đều làm ăn khấm khá nên đã chọn một ngày cuối tuần.
Bọn họ không biết tôi ở Nam Đài suốt một năm nay, họ tưởng tôi làm việc ở Đế Đô nên không hỏi tôi có tới không, họ chốt thời gian rồi báo tôi đến.
Thời gian đó tôi vẫn đang viết bản thảo, vì cuộc hẹn này nên tôi đã thức trắng hai ngày viết mấy chục nghìn chữ, sau đó mua vé bay về Đế Đô.
Đương nhiên khi về Đế Đô tôi cũng phải báo cho Chu Gia Dã một tiếng. Nếu không khi anh phát hiện tôi đến Đế Đô mà không báo thì lại phải dỗ anh một lúc lâu nữa.
Hơn nữa, cũng lâu rồi tôi không gặp anh.
Có lẽ đây cũng là cơ hội gặp mặt anh, tuy không hy vọng quá nhiều nhưng tôi cũng kỳ vọng như thế.
Thời gian này anh cũng không vào đoàn phim, chỉ có mấy hoạt động lẻ tẻ nhưng cũng rất bận. Lịch trình này chồng lịch trình kia dày đặc, so với lúc mới ra mắt thì bây giờ hợp tác với anh có giá trị hơn nhiều, ưu điểm là cách một hai ngày có thể được về nhà.
Anh hỏi tôi thời gian và địa điểm, bảo rằng sẽ cố gắng về nhà sớm một chút.
Về phần những tấm hình bóng dáng lờ mờ của tôi, mấy bạn cùng phòng của tôi đều là fans của Chu Gia Dã, tuy nhiều bài đăng cùng lúc nhưng bọn họ lướt mạng với tốc độ cao, tất nhiên cũng nhìn thấy bài đăng đó. Lúc đầu khi họ hóng hớt trong phòng, tôi run đến mức không dám thốt lời nào.
Hứa Tiêu và Trần Tình Ảnh hóng chuyện vô cùng miệt mài, cũng cực kỳ nhạy bén. Ban đầu tôi đã nghĩ ra rất nhiều lời nói dối, nếu bọn họ lỡ phát hiện ra thì tôi phải làm sao để Chu Gia Dã không bị lộ. Khi ấy tôi và Chu Gia Dã vẫn trong tình trạng chưa dám công khai, anh sợ tôi bị tổn thương, còn tôi không muốn ảnh hưởng xấu đến anh.
Tuy nhiên không thể không nói, mấy tấm hình đó rất mờ. Lúc trước Chu Gia Dã bảo vệ tôi rất cẩn thận, sợ tôi phải chịu tổn thương nên mấy tấm hình này khó có thể là thật được. Bởi lẽ những tấm hình đó không chỉ mờ mà còn chung khung hình, không có hành động thân mật nào cả. Nếu bảo chỉ là những người qua đường tình cờ gặp nhau thôi cũng hoàn toàn hợp lý.
Ngay cả người bạn cùng phòng ở chung sớm chiều cũng chưa thể nhận ra là tôi, từ dáng người chỉ có thể lờ mờ nhìn ra là một cô gái thôi.
Tôi bay về Đế Đô, ăn tối với bọn họ tại nơi đã định.
Tôi và Hứa Tiêu đã không gặp cả năm rồi, còn mấy bạn cùng phòng khác thì cũngđã hơn một năm từ lúc tốt nghiệp. Mối quan hệ giữa những người bạn cùng phòng ký túc xá bọn tôi khá hài hòa, lâu rồi không gặp nhưng vẫn có thể trò chuyện không ngừng. Mọi người phàn nàn về công việc sau khi tốt nghiệp, phàn nàn kiếp làm trâu làm ngựa của ma mới, phàn nàn về mấy ông sếp khiến người ta tức đến trợn mắt, phàn nàn về mấy người đồng nghiệp kỳ lạ. Sau đó lại kể về những chuyện vui vẻ thời đại học và bàn tán về chuyện mỗi ngày một anh đẹp trai ở trường. Sau khi đi làm thì đâu đâu cũng là người trưởng thành nhàm chán, chẳng biết mấy anh trai em trai tươi rói trước đây đâu rồi, có phải họ bị cuộc sống tra tấn thành dáng vẻ trung niên chán ngắt này không.
Ngay cả Hứa Tiêu luôn suôn sẻ cũng đã độc thân hơn nửa năm rồi. Cô ấy hỏi tôi, bây giờ tôi dần dần thẳng thắn: "Tớ đang quen một bạn nam."
Mấy bạn cùng phòng khác không biết, nhưng Hứa Tiêu lại biết một xíu: "Vẫn là anh trai nổi tiếng trên mạng đó ư?"
Ánh mắt hai người bạn cùng phòng còn lại nhìn tôi mới lạ như thể nhìn khỉ trong sở thú. Ban đầu Trần Tình Ảnh cũng lo lắng cho trạng thái độc thân của tôi như Hứa Tiêu, bây giờ thì hú hồn chim én: "Gì cơ?! Hai người vừa nói cái gì? Ý Ý yêu đương rồi! Yêu hồi nào cơ?!"
Người bạn cùng lại bảo: "Tớ không nghe nhầm đâu ha? Anh trai nổi tiếng! Thế mà Ý Ý lại thích kiểu này ha? Tớ cứ nghĩ phải là kiểu học sinh ngoan chứ!"
"Hơn nữa tại sao chỉ có mình cậu biết vậy! Bọn tôi chả biết gì! Cậu còn biết gì nữa không?!"
Hứa Tiêu bị hai người họ lắc trái lắc phải bèn vội vàng đính chính: "Tớ không biết gì nữa, hai cậu hỏi chính cậu ấy đi được không?!"
Đối mặt với ba gương mặt như hổ rình mồi, tôi khựng lại một lúc, không dám lên tiếng.
Thấy dáng vẻ không nói không tha, tôi lựa chọn nói thật: "Bắt đầu từ đầu năm ngoái..."
"Trong trường của tụi mình hả?!"
"Bây giờ thì không phải."
"Chứ gì nữa! Bọn mình tốt nghiệp cả rồi, không thể nào là em trai non nớt trong trường được, tớ thấy chắc chắn Ý Ý không làm chuyện như thế."
"..."
"Tài khoản của anh ấy là gì, nếu nổi tiếng thì chắc chắn rất đẹp trai nhỉ! Là blogger điển trai hay sao?"
"... Tài khoản thì nói ra hơi ngại."
Tôi ngỡ rằng họ sẽ truy hỏi ngọn nguồn nhưng họ chỉ bày ra vẻ mặt bọn tớ hiểu hết: "Không sao cả, cậu về nhà rồi chia sẻ blog của anh ấy vào nhóm. Bọn tớ xem lén thôi, khỏi lo sẽ làm cậu ngại."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"..."
Tôi ngại thật, nhưng không phải kiểu ngại đó.
Song tôi cũng thật sự chưa biết nên thẳng thắn nói rằng bạn trai tôi là Chu Gia Dã như thế nào.
Tuy giờ bọn tôi không cần giữ kín như trước, nhưng nói cho bạn bè biết thì vẫn thấy không biết phải mở lời thế nào. Có thể nói ra sẽ bị nghĩ là đang nằm mơ, đặc biệt là khi mặt đối mặt thế này khiến tôi khó lòng cất lời, định bụng nghe họ nói rồi về sẽ gõ chữ vào nhóm.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói phòng hờ: "Anh ấy không phải người nổi tiếng trên mạng đâu, giờ anh ấy đang đóng phim."
"Hiểu rồi, lột xác và lọt vào mắt xanh của đạo diễn rồi. Thế thì đợi lúc anh ấy nổi tiếng, chẳng phải là cậu đang yêu đương với ngôi sao hả? Trước mắt cứ ký trước vào đây đi, đợi anh ấy nổi rồi sẽ cho fans của anh ấy thèm chơi ha ha ha."
"..."
Bọn tôi ăn uống xong rồi đặt phòng ca hát, như thường lệ, Hứa Tiêu gọi rất nhiều rượu, hát mấy bài cực high.
Khi Chu Gia Dã gửi tin nhắn bảo anh đã tới Đế Đô thì bọn tôi vẫn đang hát bài high nhất. Điện thoại tôi để trong túi, tôi và Hứa Tiêu cầm mỗi đứa một chiếc mic, dựa lưng vào nhau rồi cố tình hát lệch tone khiến Trần Tình Ảnh chỉ muốn đánh lộn.
Tôi không thích bộc lộ bản chất ra ngoài, ngay cả việc viết câu trả lời lên bảng tôi cũng căng thẳng chứ đừng nói đến việc ca hát trước mặt người khác. Song nhóm bạn cùng phòng với tôi rất tốt bụng, thời gian hạnh phúc nhất trên đại học là khi ở cùng họ. Lúc cùng họ đi hát hò, tôi cũng có thể sảng khoái thả lỏng bản thân một cách vui vẻ.
Tôi không có nhiều bạn, nằm dưỡng bệnh của Nam Đài cả hơn nửa năm nay, thanh tịnh đến mức héo hon. Đêm nay thật sự rất vui, lâu rồi tôi không sảng khoái như thế.
Tình yêu, tình bạn, tình thân. Nửa đầu đời tôi, thứ tôi kém cỏi nhất, dường như bây giờ đang được ghép nối từng mảnh với nhau.
Bài nào Hứa Tiêu cũng hát, cô ấy còn song ca bản tình ca nam nữ với tôi nữa. Cô ấy hát phần của nam, tôi hát nữ, lâu rồi mọi người không tụ họp bên nhau, lại có chút cồn nên hát vừa điên vừa vui.
Lúc trước khi tốt nghiệp, bọn họ uống rượu thì tôi thường làm cô bé ngoan. Song ỷ vào việc tối nay Chu Gia Dã sẽ về Đế Đô, uống say cũng sẽ không ai quản lý nên khi họ cụng ly, tôi cũng cụng theo.
Hứa Tiêu thấy đêm nay tôi vui như thế thì cười hỏi: "Anh trai nổi tiếng trên mạng tốt với cậu lắm nhỉ? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu nè, làm gì còn dáng vẻ thiếu nữ ưu tư năm đó."
Tôi uống hơi say, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa. Nghe cô ấy bảo Chu Gia Dã rất tốt với tôi thì tôi gật đầu cái rụp.
Một bạn cùng phòng khác cũng lên tiếng: "Thiệt luôn, hồi năm nhất chia phòng ký túc xá, tớ là người đầu tiên trong ba người bọn mình vào phòng. Vừa vào là thấy Ý Ý ngồi một chỗ, chẳng nói năng gì, trông sầu lắm. Lúc ấy tớ nghĩ bạn cùng phòng này có vấn đề tâm lý gì à, không biết có sống chung yên ổn không. Cậu nhìn bây giờ xem, làm gì còn là thiếu nữ u sầu nữa, mặt sắp nở hoa hết rồi!"
Tôi bất mãn chọc má cô ấy: "Người ta gọi đó là sợ giao tiếp xã hội."
Kết quả là khiến ba người họ cười ha hả.
Trần Tình Ảnh chọc tôi: "Ý Ý à, số mấy đây, cậu thấy rõ không?"
Tôi càng bất mãn hơn: "Tớ có say đâu, tớ vẫn hát được mà. Tiêu Tiêu, chọn cho tớ một bài đi..."
"Cậu vẫn hát được hả? Còn nhìn rõ lời bài hát không?"
Hứa Tiêu muốn đẩy tôi ra khỏi vai cô ấy, song tôi nằm liệt lên người cô ấy không đứng dậy nổi. Cô ấy khoái chí chọc tôi như chọc em động vật nhỏ: "Ý Ý, cậu còn nhớ nhà mình ở đâu không?"
"Ở Đế Đô á."
"Có nhớ bạn trai của mình không?"
"Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Anh ấy bảo tối nay làm xong sớm để về nhà."
Tôi hỏi gì đáp nấy, chậm chạp nhưng thành thật. Lần đầu tiên ba người họ thấy tôi biến thành con ma men nên đều bu lại chọc tôi, hỏi gì đáp nấy.
Hứa Tiêu hỏi tiếp: "Người cậu thích nhất là ai?"
Tôi chậm chạp nhưng thành thật trả lời: "Đương nhiên là Chu Gia Dã rồi."
Thế là ba người họ đồng loạt cười phá lên: "Quả nhiên là Ý Ý, dù có bạn trai nhưng vẫn không quên idol. Năm đó lúc Chu Gia Dã chưa nổi thì cậu ấy đã là fan lâu năm rồi, hồi năm nhất không ai là không biết Ý Ý đu idol cả!"
Hứa TIêu lại hỏi: "Thế fans của anh trai nổi tiếng kia có bắt nạt cậu không?"
"Không, fans của anh ấy chưa biết tớ."
"Quen lâu vậy mà không công khai cậu hả?"
Phản ứng của tôi chậm rì rì, nhưng vẫn không quên bênh Chu Gia Dã: "Khi ấy không thể công khai, anh ấy sợ tớ bị chửi."
"Thế bây giờ không sợ nữa à?"
Tôi gật đầu cái rụp, cười cực kỳ sung sướng: "Bởi vì kẻ nhát gan của tớ đã dũng cảm hơn rồi."
"Ý Ý của tớ ơi, bản thân cậu không sợ bị chửi hả?"
"Đương nhiên là không rồi, tớ yêu anh ấy lắm."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hứa Tiêu xoa mặt tôi, than ngắn thở dài: "Hôm nào hẹn anh trai nổi tiếng trên mạng ăn chung một bữa nhé. Để chị em bọn tớ xem coi kiểu đàn ông nào mà khiến Ý Ý ngốc của bọn tớ si mê như thế. Trước đây giới thiệu cho cậu bao nhiêu anh đẹp trai mà cậu chẳng rung động, bây giờ bị người ta mê hoặc luôn rồi, còn quyết một lòng như thế nữa."
Tôi gật đầu thật mình: "Được thôi."
Ba người họ chọc tôi một hồi rồi tiếp tục chọn bài.
Tôi say xỉn dựa vào sofa, không ai làm phiền tôi nên tiếng rung điện thoại trong túi rất rõ. Tôi nghe máy, nghe thấy tiếng của Chu Gia Dã: "Vẫn đang hát với mấy bạn hả em?"
"Dạ, vẫn đang hát."
Anh cười khẽ: "Ý Ý vui vẻ thế à?"
"Vui lắm ư?"
Lúc nãy bọn họ cũng bảo tôi như thế.
"Em say rồi à?"
Tôi bất mãn: "Em đâu có say, không say chút nào!"
"Được được, Ý Ý không say. Anh tới đón em nhé?"
"Dạ."
"Bây giờ Ý Ý ngoan ghê."
"Em không có ngoan."
"Ừ, không ngoan. Thế em có thể ngoan ngoãn ở đó một lát đợi anh đến đón không?"
"Dạ được."
"Phải cầm điện thoại trong tay nhé, lát nữa phải nghe máy anh kịp thời đó, hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi."
Anh cười ở đầu bên kia, sau khi cúp máy, tôi chóng mặt dựa vào sofa.
Bọn họ vẫn đang hát hò vui vẻ, tôi cũng muốn nhập hội, quay cuồng đi chọn bài. Tôi không biết hát nhiều bài, toàn phải hát theo bọn họ thôi. Nhưng dù sao mọi người đều rất thân thiết rồi, không ai thèm quan tâm người này người kia hát hay không. Thế nên mỗi lần nhìn thấy bài nào quen mắt là tôi chọn, khi nào hát không nổi nữa thì tôi sẽ nhảy.
Tôi hơi chóng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhớ lời Chu Gia Dã nói, cho dù hát cũng phải cầm điện thoại, anh chỉ cần gọi một cái thôi là tôi biết ngay.
Lúc anh gọi tới cũng là lúc đến bài của tôi, tôi say đến mức không biết giai điệu là gì. Song tôi vẫn có thể hát bài đó, hát thật to mà chẳng có kỹ thuật gì.
Điện thoại vừa rung lên là tôi bắt mắt ngay, anh hỏi tôi đang ở phòng nào. Tiếng nhạc rất lớn nên tôi không nghe rõ, tôi vẫn đang phấn khởi muốn hát xong câu cuối cùng: "Em chỉ muốn anh ở bên em..."
Tôi căng giọng hát xong, vẫn nhớ mơ màng nói anh: "Chu Gia Dã, nghe em hát nè."
Anh phì cười: "Anh đang nghe đây."
Tôi say khướt, ù ù cạc cạc nói chuyện với anh: "Nhưng mà em hát xong rồi, đây là câu cuối cùng."
"Hay lắm."
"Rõ ràng anh chỉ nghe có một câu, hay chỗ nào?"
Anh cười: "Nghe mỗi câu đó là đủ rồi."
Bỗng dưng tôi thấy vui: "Anh đến đâu rồi?"
"Vừa nãy anh đang hỏi em ở phòng nào, bé ma men Ý Ý còn nhớ phòng không?"
"Nhớ chứ nhớ chứ, ban nãy em hỏi mấy bạn nhiều lắm, ở phòng 109."
"Ngoan ngoãn đợi anh ở đó nha."
"Dạ."
Hứa Tiêu đi ngang qua tôi, nghe thấy tôi gọi điện thoại bèn cười hỏi: "Bạn trai cậu muốn tới đón cậu hả?"
Tôi vui vẻ gật đầu: "Anh ấy sắp tới rồi."
"Thế chị em mình phải nhìn cho kỹ, rốt cuộc là kiểu đàn ông nào mà khiến Ý Ý si mê đến thế."
Bài hát được chuyển tự động, bài này tôi không biết hát, chắc là lúc nãy chọn bừa mấy bài quen quen nhưng mà nghe cũng hay.
Tôi bật bài gốc lên, mơ màng cầm mic ngân nga theo bài hát.
Cửa phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài ùa vào qua khe hở.
Mấy người đằng sau tôi im bặt, tôi cũng không để ý, vẫn mơ màng ngân nga theo bài hát mà chẳng có giai điệu gì. Mãi đến khi Chu Gia Dã ngồi xuống cạnh tôi, anh nửa cổ nhìn tôi vừa điên vừa ngốc đứng ngân nga theo bài nhạc.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cả phòng chỉ có mình tôi hát lệch tông, tôi cũng chậm chạp đặt mic xuống rồi quay đầu lại.
Anh ngồi ngay bên cạnh, ngửa cổ nhìn tôi và đợi tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Ánh đèn mờ ảo nhưng tôi vừa quay đầu lại là thấy anh đang nhìn tôi cười. Ánh sáng lập lòe nhưng cặp mắt đang nhìn tôi lại sáng vô cùng, anh không đeo khuyên bên tai trái nữa.
Lâu rồi tôi không gặp anh.
Vậy nên tôi không thèm hát nữa, cũng quên cả việc say. Tôi đặt mic xuống nhào vào ôm anh, vui vẻ ôm cổ rồi dụi vào lòng anh: "Chu Gia Dã, anh tới rồi."
Bài hát vẫn đang chạy, giữa thời gian yên tĩnh như thế, ánh đèn như hóa thành biển cả chảy ra từ bàn tay và khóe mắt anh. Tôi mơ màng lưu luyến hơi thở của anh.
Tôi nghe tiếng bài hát đang chạy: [Anh khuấy động cả một hồ ánh sao, trở thành mặt trăng của em, anh như một cơn mơ, khẽ khàng rơi vào lòng em.]
Anh vươn tay ôm lấy tôi, giọng điệu tươi cười và dịu dàng, anh nhỏ giọng dỗ dành: "Anh muốn đến đón con ma men Ý Ý về nhà nè."
"Anh đến như vậy thôi hả, không cần đội mũ đeo khẩu trang à?"
Bài hát kia vẫn đang vang lên.
[Em muốn thế giới này đầu hàng, muốn có anh cạnh em.]
Anh vuốt mái tóc rối, ánh đèn rọi vào mắt anh tỏa ra tia sáng dịu nhẹ: "Sau này cũng không cần che giấu gì nữa.
Không phải vì Chu Gia Dã mà về để dự sinh nhật bạn cùng phòng - Hứa Tiêu. Sau khi tốt nghiệp, ai cũng bận tối mắt, bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần ở thành phố lớn. Phòng ký túc xá có bốn người nhưng cuối cùngchỉ tụ họp được hai người còn ở Đế Đô là tôi và cô ấy.
Năm nay mọi người đều làm ăn khấm khá nên đã chọn một ngày cuối tuần.
Bọn họ không biết tôi ở Nam Đài suốt một năm nay, họ tưởng tôi làm việc ở Đế Đô nên không hỏi tôi có tới không, họ chốt thời gian rồi báo tôi đến.
Thời gian đó tôi vẫn đang viết bản thảo, vì cuộc hẹn này nên tôi đã thức trắng hai ngày viết mấy chục nghìn chữ, sau đó mua vé bay về Đế Đô.
Đương nhiên khi về Đế Đô tôi cũng phải báo cho Chu Gia Dã một tiếng. Nếu không khi anh phát hiện tôi đến Đế Đô mà không báo thì lại phải dỗ anh một lúc lâu nữa.
Hơn nữa, cũng lâu rồi tôi không gặp anh.
Có lẽ đây cũng là cơ hội gặp mặt anh, tuy không hy vọng quá nhiều nhưng tôi cũng kỳ vọng như thế.
Thời gian này anh cũng không vào đoàn phim, chỉ có mấy hoạt động lẻ tẻ nhưng cũng rất bận. Lịch trình này chồng lịch trình kia dày đặc, so với lúc mới ra mắt thì bây giờ hợp tác với anh có giá trị hơn nhiều, ưu điểm là cách một hai ngày có thể được về nhà.
Anh hỏi tôi thời gian và địa điểm, bảo rằng sẽ cố gắng về nhà sớm một chút.
Về phần những tấm hình bóng dáng lờ mờ của tôi, mấy bạn cùng phòng của tôi đều là fans của Chu Gia Dã, tuy nhiều bài đăng cùng lúc nhưng bọn họ lướt mạng với tốc độ cao, tất nhiên cũng nhìn thấy bài đăng đó. Lúc đầu khi họ hóng hớt trong phòng, tôi run đến mức không dám thốt lời nào.
Hứa Tiêu và Trần Tình Ảnh hóng chuyện vô cùng miệt mài, cũng cực kỳ nhạy bén. Ban đầu tôi đã nghĩ ra rất nhiều lời nói dối, nếu bọn họ lỡ phát hiện ra thì tôi phải làm sao để Chu Gia Dã không bị lộ. Khi ấy tôi và Chu Gia Dã vẫn trong tình trạng chưa dám công khai, anh sợ tôi bị tổn thương, còn tôi không muốn ảnh hưởng xấu đến anh.
Tuy nhiên không thể không nói, mấy tấm hình đó rất mờ. Lúc trước Chu Gia Dã bảo vệ tôi rất cẩn thận, sợ tôi phải chịu tổn thương nên mấy tấm hình này khó có thể là thật được. Bởi lẽ những tấm hình đó không chỉ mờ mà còn chung khung hình, không có hành động thân mật nào cả. Nếu bảo chỉ là những người qua đường tình cờ gặp nhau thôi cũng hoàn toàn hợp lý.
Ngay cả người bạn cùng phòng ở chung sớm chiều cũng chưa thể nhận ra là tôi, từ dáng người chỉ có thể lờ mờ nhìn ra là một cô gái thôi.
Tôi bay về Đế Đô, ăn tối với bọn họ tại nơi đã định.
Tôi và Hứa Tiêu đã không gặp cả năm rồi, còn mấy bạn cùng phòng khác thì cũngđã hơn một năm từ lúc tốt nghiệp. Mối quan hệ giữa những người bạn cùng phòng ký túc xá bọn tôi khá hài hòa, lâu rồi không gặp nhưng vẫn có thể trò chuyện không ngừng. Mọi người phàn nàn về công việc sau khi tốt nghiệp, phàn nàn kiếp làm trâu làm ngựa của ma mới, phàn nàn về mấy ông sếp khiến người ta tức đến trợn mắt, phàn nàn về mấy người đồng nghiệp kỳ lạ. Sau đó lại kể về những chuyện vui vẻ thời đại học và bàn tán về chuyện mỗi ngày một anh đẹp trai ở trường. Sau khi đi làm thì đâu đâu cũng là người trưởng thành nhàm chán, chẳng biết mấy anh trai em trai tươi rói trước đây đâu rồi, có phải họ bị cuộc sống tra tấn thành dáng vẻ trung niên chán ngắt này không.
Ngay cả Hứa Tiêu luôn suôn sẻ cũng đã độc thân hơn nửa năm rồi. Cô ấy hỏi tôi, bây giờ tôi dần dần thẳng thắn: "Tớ đang quen một bạn nam."
Mấy bạn cùng phòng khác không biết, nhưng Hứa Tiêu lại biết một xíu: "Vẫn là anh trai nổi tiếng trên mạng đó ư?"
Ánh mắt hai người bạn cùng phòng còn lại nhìn tôi mới lạ như thể nhìn khỉ trong sở thú. Ban đầu Trần Tình Ảnh cũng lo lắng cho trạng thái độc thân của tôi như Hứa Tiêu, bây giờ thì hú hồn chim én: "Gì cơ?! Hai người vừa nói cái gì? Ý Ý yêu đương rồi! Yêu hồi nào cơ?!"
Người bạn cùng lại bảo: "Tớ không nghe nhầm đâu ha? Anh trai nổi tiếng! Thế mà Ý Ý lại thích kiểu này ha? Tớ cứ nghĩ phải là kiểu học sinh ngoan chứ!"
"Hơn nữa tại sao chỉ có mình cậu biết vậy! Bọn tôi chả biết gì! Cậu còn biết gì nữa không?!"
Hứa Tiêu bị hai người họ lắc trái lắc phải bèn vội vàng đính chính: "Tớ không biết gì nữa, hai cậu hỏi chính cậu ấy đi được không?!"
Đối mặt với ba gương mặt như hổ rình mồi, tôi khựng lại một lúc, không dám lên tiếng.
Thấy dáng vẻ không nói không tha, tôi lựa chọn nói thật: "Bắt đầu từ đầu năm ngoái..."
"Trong trường của tụi mình hả?!"
"Bây giờ thì không phải."
"Chứ gì nữa! Bọn mình tốt nghiệp cả rồi, không thể nào là em trai non nớt trong trường được, tớ thấy chắc chắn Ý Ý không làm chuyện như thế."
"..."
"Tài khoản của anh ấy là gì, nếu nổi tiếng thì chắc chắn rất đẹp trai nhỉ! Là blogger điển trai hay sao?"
"... Tài khoản thì nói ra hơi ngại."
Tôi ngỡ rằng họ sẽ truy hỏi ngọn nguồn nhưng họ chỉ bày ra vẻ mặt bọn tớ hiểu hết: "Không sao cả, cậu về nhà rồi chia sẻ blog của anh ấy vào nhóm. Bọn tớ xem lén thôi, khỏi lo sẽ làm cậu ngại."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"..."
Tôi ngại thật, nhưng không phải kiểu ngại đó.
Song tôi cũng thật sự chưa biết nên thẳng thắn nói rằng bạn trai tôi là Chu Gia Dã như thế nào.
Tuy giờ bọn tôi không cần giữ kín như trước, nhưng nói cho bạn bè biết thì vẫn thấy không biết phải mở lời thế nào. Có thể nói ra sẽ bị nghĩ là đang nằm mơ, đặc biệt là khi mặt đối mặt thế này khiến tôi khó lòng cất lời, định bụng nghe họ nói rồi về sẽ gõ chữ vào nhóm.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi nói phòng hờ: "Anh ấy không phải người nổi tiếng trên mạng đâu, giờ anh ấy đang đóng phim."
"Hiểu rồi, lột xác và lọt vào mắt xanh của đạo diễn rồi. Thế thì đợi lúc anh ấy nổi tiếng, chẳng phải là cậu đang yêu đương với ngôi sao hả? Trước mắt cứ ký trước vào đây đi, đợi anh ấy nổi rồi sẽ cho fans của anh ấy thèm chơi ha ha ha."
"..."
Bọn tôi ăn uống xong rồi đặt phòng ca hát, như thường lệ, Hứa Tiêu gọi rất nhiều rượu, hát mấy bài cực high.
Khi Chu Gia Dã gửi tin nhắn bảo anh đã tới Đế Đô thì bọn tôi vẫn đang hát bài high nhất. Điện thoại tôi để trong túi, tôi và Hứa Tiêu cầm mỗi đứa một chiếc mic, dựa lưng vào nhau rồi cố tình hát lệch tone khiến Trần Tình Ảnh chỉ muốn đánh lộn.
Tôi không thích bộc lộ bản chất ra ngoài, ngay cả việc viết câu trả lời lên bảng tôi cũng căng thẳng chứ đừng nói đến việc ca hát trước mặt người khác. Song nhóm bạn cùng phòng với tôi rất tốt bụng, thời gian hạnh phúc nhất trên đại học là khi ở cùng họ. Lúc cùng họ đi hát hò, tôi cũng có thể sảng khoái thả lỏng bản thân một cách vui vẻ.
Tôi không có nhiều bạn, nằm dưỡng bệnh của Nam Đài cả hơn nửa năm nay, thanh tịnh đến mức héo hon. Đêm nay thật sự rất vui, lâu rồi tôi không sảng khoái như thế.
Tình yêu, tình bạn, tình thân. Nửa đầu đời tôi, thứ tôi kém cỏi nhất, dường như bây giờ đang được ghép nối từng mảnh với nhau.
Bài nào Hứa Tiêu cũng hát, cô ấy còn song ca bản tình ca nam nữ với tôi nữa. Cô ấy hát phần của nam, tôi hát nữ, lâu rồi mọi người không tụ họp bên nhau, lại có chút cồn nên hát vừa điên vừa vui.
Lúc trước khi tốt nghiệp, bọn họ uống rượu thì tôi thường làm cô bé ngoan. Song ỷ vào việc tối nay Chu Gia Dã sẽ về Đế Đô, uống say cũng sẽ không ai quản lý nên khi họ cụng ly, tôi cũng cụng theo.
Hứa Tiêu thấy đêm nay tôi vui như thế thì cười hỏi: "Anh trai nổi tiếng trên mạng tốt với cậu lắm nhỉ? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu nè, làm gì còn dáng vẻ thiếu nữ ưu tư năm đó."
Tôi uống hơi say, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa. Nghe cô ấy bảo Chu Gia Dã rất tốt với tôi thì tôi gật đầu cái rụp.
Một bạn cùng phòng khác cũng lên tiếng: "Thiệt luôn, hồi năm nhất chia phòng ký túc xá, tớ là người đầu tiên trong ba người bọn mình vào phòng. Vừa vào là thấy Ý Ý ngồi một chỗ, chẳng nói năng gì, trông sầu lắm. Lúc ấy tớ nghĩ bạn cùng phòng này có vấn đề tâm lý gì à, không biết có sống chung yên ổn không. Cậu nhìn bây giờ xem, làm gì còn là thiếu nữ u sầu nữa, mặt sắp nở hoa hết rồi!"
Tôi bất mãn chọc má cô ấy: "Người ta gọi đó là sợ giao tiếp xã hội."
Kết quả là khiến ba người họ cười ha hả.
Trần Tình Ảnh chọc tôi: "Ý Ý à, số mấy đây, cậu thấy rõ không?"
Tôi càng bất mãn hơn: "Tớ có say đâu, tớ vẫn hát được mà. Tiêu Tiêu, chọn cho tớ một bài đi..."
"Cậu vẫn hát được hả? Còn nhìn rõ lời bài hát không?"
Hứa Tiêu muốn đẩy tôi ra khỏi vai cô ấy, song tôi nằm liệt lên người cô ấy không đứng dậy nổi. Cô ấy khoái chí chọc tôi như chọc em động vật nhỏ: "Ý Ý, cậu còn nhớ nhà mình ở đâu không?"
"Ở Đế Đô á."
"Có nhớ bạn trai của mình không?"
"Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Anh ấy bảo tối nay làm xong sớm để về nhà."
Tôi hỏi gì đáp nấy, chậm chạp nhưng thành thật. Lần đầu tiên ba người họ thấy tôi biến thành con ma men nên đều bu lại chọc tôi, hỏi gì đáp nấy.
Hứa Tiêu hỏi tiếp: "Người cậu thích nhất là ai?"
Tôi chậm chạp nhưng thành thật trả lời: "Đương nhiên là Chu Gia Dã rồi."
Thế là ba người họ đồng loạt cười phá lên: "Quả nhiên là Ý Ý, dù có bạn trai nhưng vẫn không quên idol. Năm đó lúc Chu Gia Dã chưa nổi thì cậu ấy đã là fan lâu năm rồi, hồi năm nhất không ai là không biết Ý Ý đu idol cả!"
Hứa TIêu lại hỏi: "Thế fans của anh trai nổi tiếng kia có bắt nạt cậu không?"
"Không, fans của anh ấy chưa biết tớ."
"Quen lâu vậy mà không công khai cậu hả?"
Phản ứng của tôi chậm rì rì, nhưng vẫn không quên bênh Chu Gia Dã: "Khi ấy không thể công khai, anh ấy sợ tớ bị chửi."
"Thế bây giờ không sợ nữa à?"
Tôi gật đầu cái rụp, cười cực kỳ sung sướng: "Bởi vì kẻ nhát gan của tớ đã dũng cảm hơn rồi."
"Ý Ý của tớ ơi, bản thân cậu không sợ bị chửi hả?"
"Đương nhiên là không rồi, tớ yêu anh ấy lắm."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hứa Tiêu xoa mặt tôi, than ngắn thở dài: "Hôm nào hẹn anh trai nổi tiếng trên mạng ăn chung một bữa nhé. Để chị em bọn tớ xem coi kiểu đàn ông nào mà khiến Ý Ý ngốc của bọn tớ si mê như thế. Trước đây giới thiệu cho cậu bao nhiêu anh đẹp trai mà cậu chẳng rung động, bây giờ bị người ta mê hoặc luôn rồi, còn quyết một lòng như thế nữa."
Tôi gật đầu thật mình: "Được thôi."
Ba người họ chọc tôi một hồi rồi tiếp tục chọn bài.
Tôi say xỉn dựa vào sofa, không ai làm phiền tôi nên tiếng rung điện thoại trong túi rất rõ. Tôi nghe máy, nghe thấy tiếng của Chu Gia Dã: "Vẫn đang hát với mấy bạn hả em?"
"Dạ, vẫn đang hát."
Anh cười khẽ: "Ý Ý vui vẻ thế à?"
"Vui lắm ư?"
Lúc nãy bọn họ cũng bảo tôi như thế.
"Em say rồi à?"
Tôi bất mãn: "Em đâu có say, không say chút nào!"
"Được được, Ý Ý không say. Anh tới đón em nhé?"
"Dạ."
"Bây giờ Ý Ý ngoan ghê."
"Em không có ngoan."
"Ừ, không ngoan. Thế em có thể ngoan ngoãn ở đó một lát đợi anh đến đón không?"
"Dạ được."
"Phải cầm điện thoại trong tay nhé, lát nữa phải nghe máy anh kịp thời đó, hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi."
Anh cười ở đầu bên kia, sau khi cúp máy, tôi chóng mặt dựa vào sofa.
Bọn họ vẫn đang hát hò vui vẻ, tôi cũng muốn nhập hội, quay cuồng đi chọn bài. Tôi không biết hát nhiều bài, toàn phải hát theo bọn họ thôi. Nhưng dù sao mọi người đều rất thân thiết rồi, không ai thèm quan tâm người này người kia hát hay không. Thế nên mỗi lần nhìn thấy bài nào quen mắt là tôi chọn, khi nào hát không nổi nữa thì tôi sẽ nhảy.
Tôi hơi chóng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhớ lời Chu Gia Dã nói, cho dù hát cũng phải cầm điện thoại, anh chỉ cần gọi một cái thôi là tôi biết ngay.
Lúc anh gọi tới cũng là lúc đến bài của tôi, tôi say đến mức không biết giai điệu là gì. Song tôi vẫn có thể hát bài đó, hát thật to mà chẳng có kỹ thuật gì.
Điện thoại vừa rung lên là tôi bắt mắt ngay, anh hỏi tôi đang ở phòng nào. Tiếng nhạc rất lớn nên tôi không nghe rõ, tôi vẫn đang phấn khởi muốn hát xong câu cuối cùng: "Em chỉ muốn anh ở bên em..."
Tôi căng giọng hát xong, vẫn nhớ mơ màng nói anh: "Chu Gia Dã, nghe em hát nè."
Anh phì cười: "Anh đang nghe đây."
Tôi say khướt, ù ù cạc cạc nói chuyện với anh: "Nhưng mà em hát xong rồi, đây là câu cuối cùng."
"Hay lắm."
"Rõ ràng anh chỉ nghe có một câu, hay chỗ nào?"
Anh cười: "Nghe mỗi câu đó là đủ rồi."
Bỗng dưng tôi thấy vui: "Anh đến đâu rồi?"
"Vừa nãy anh đang hỏi em ở phòng nào, bé ma men Ý Ý còn nhớ phòng không?"
"Nhớ chứ nhớ chứ, ban nãy em hỏi mấy bạn nhiều lắm, ở phòng 109."
"Ngoan ngoãn đợi anh ở đó nha."
"Dạ."
Hứa Tiêu đi ngang qua tôi, nghe thấy tôi gọi điện thoại bèn cười hỏi: "Bạn trai cậu muốn tới đón cậu hả?"
Tôi vui vẻ gật đầu: "Anh ấy sắp tới rồi."
"Thế chị em mình phải nhìn cho kỹ, rốt cuộc là kiểu đàn ông nào mà khiến Ý Ý si mê đến thế."
Bài hát được chuyển tự động, bài này tôi không biết hát, chắc là lúc nãy chọn bừa mấy bài quen quen nhưng mà nghe cũng hay.
Tôi bật bài gốc lên, mơ màng cầm mic ngân nga theo bài hát.
Cửa phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài ùa vào qua khe hở.
Mấy người đằng sau tôi im bặt, tôi cũng không để ý, vẫn mơ màng ngân nga theo bài hát mà chẳng có giai điệu gì. Mãi đến khi Chu Gia Dã ngồi xuống cạnh tôi, anh nửa cổ nhìn tôi vừa điên vừa ngốc đứng ngân nga theo bài nhạc.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cả phòng chỉ có mình tôi hát lệch tông, tôi cũng chậm chạp đặt mic xuống rồi quay đầu lại.
Anh ngồi ngay bên cạnh, ngửa cổ nhìn tôi và đợi tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Ánh đèn mờ ảo nhưng tôi vừa quay đầu lại là thấy anh đang nhìn tôi cười. Ánh sáng lập lòe nhưng cặp mắt đang nhìn tôi lại sáng vô cùng, anh không đeo khuyên bên tai trái nữa.
Lâu rồi tôi không gặp anh.
Vậy nên tôi không thèm hát nữa, cũng quên cả việc say. Tôi đặt mic xuống nhào vào ôm anh, vui vẻ ôm cổ rồi dụi vào lòng anh: "Chu Gia Dã, anh tới rồi."
Bài hát vẫn đang chạy, giữa thời gian yên tĩnh như thế, ánh đèn như hóa thành biển cả chảy ra từ bàn tay và khóe mắt anh. Tôi mơ màng lưu luyến hơi thở của anh.
Tôi nghe tiếng bài hát đang chạy: [Anh khuấy động cả một hồ ánh sao, trở thành mặt trăng của em, anh như một cơn mơ, khẽ khàng rơi vào lòng em.]
Anh vươn tay ôm lấy tôi, giọng điệu tươi cười và dịu dàng, anh nhỏ giọng dỗ dành: "Anh muốn đến đón con ma men Ý Ý về nhà nè."
"Anh đến như vậy thôi hả, không cần đội mũ đeo khẩu trang à?"
Bài hát kia vẫn đang vang lên.
[Em muốn thế giới này đầu hàng, muốn có anh cạnh em.]
Anh vuốt mái tóc rối, ánh đèn rọi vào mắt anh tỏa ra tia sáng dịu nhẹ: "Sau này cũng không cần che giấu gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.