Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 73: Ngoại truyện Chu Gia Dã (5)
Lê Trì
28/08/2024
Nhưng vào một ngày nào đó khi kỳ nghỉ hè vẫn chưa kết thúc thì anh đã không còn nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Ý nữa.
Ngày đó trong trường học xảy ra vài chuyện thú vị, trên đường về anh đã nghĩ thật nhiều câu mở đầu để kể cô nghe, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất tò mò.
Nhưng khi anh gửi tin nhắn cho cô thì rất lâu sau vẫn không có hồi âm.
Trong thời gian đó tối nào họ cũng trò chuyện, hoạt động đó gần như đã trở thành thông lệ, khi anh tan buổi tự học tối và trở về, cô sẽ luôn ở đó. Vì vậy tin nhắn gửi cho cô thường sẽ được trả lời lại ngay.
Ngày đó anh đã đợi rất lâu.
Mấy chục phút sau anh không đợi được hồi âm nên cho rằng cô đang bận, mặc dù anh nôn nóng không yên nhưng vẫn cảm thấy có lẽ chỉ là cô chưa có thời gian rảnh để trả lời anh mà thôi
Cho đến một tiếng, hai tiếng, ba tiếng sau đó.
Thời gian lướt qua 0 giờ, dần dần chuyển sang ngày hôm sau nhưng anh vẫn chưa đợi được câu trả lời của Lâm Ý.
Lúc đó trong lòng anh có nỗi bất an mơ hồ nhưng anh vẫn tự an ủi mình, có lẽ cô mệt nên ngủ sớm, dù sao cô cũng đang ở nhà dưỡng bệnh, sao có thể lên mạng mỗi ngày được.
Cho đến đêm ngày hôm sau cô vẫn không trả lời tin nhắn.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.
Tin nhắn anh gửi cho Lâm Ý đều như đá chìm đáy biển.
Ảnh đại diện của cô là màu xám, từ đầu đến cuối trong khung chat vẫn không có hồi âm, không có cách nào phân biệt được tài khoản không online thật hay là cô không muốn để ý tới anh.
Chu Gia Dã xem nhật ký trò chuyện, cứ nhìn đi nhìn lại, trong giọng nói của cô mang theo ý cười rất đáng yêu, còn có cả sự nghiêm túc chân thành khi trả lời, anh nhìn đi nhìn lại từng chữ, xem đi xem lại tin nhắn giữa hai người.
Cô từng nói bệnh tình không nghiêm trọng lắm, nếu kì nghỉ này cô có thể chăm sóc tốt bản thân thì lúc lên lớp mười hai có thể cố gắng thi đỗ vào một trường đại học tốt một chút.
Cô nói cô đã học xong cách xếp hạc giấy và ngôi sao, chờ lúc khai giảng sẽ xếp cho anh xem.
Cô còn nói, Chu Gia Dã, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu không đến buổi tự học sẽ buồn ngủ, ngày mai tớ sẽ nói cậu biết.
Đây là tin nhắn hôm trước cô gửi cho anh, lúc đó anh hỏi dạo này chuyện viết tiểu thuyết của cô sao rồi nhưng không nhận được câu trả lời, chủ đề này hẳn sẽ dài dòng nên cô bảo ngày mai sẽ nói cho anh biết.
Nhưng anh không đợi được ngày mai
Thứ chào đón anh là từ giờ trở đi, mãi cho đến sau này khi tài khoản này bị trộm cũng không có ngày mai mà cô hẹn với anh năm ấy.
Khi đó anh còn ôm hi vọng có lẽ bệnh tình của cô trở nên nghiêm trọng, cần điều dưỡng thật tốt, chờ đến khi chính thức khai giảng lớp mười hai chắc cô sẽ đến.
Nhưng ngày khai giảng hôm đó, vị trí của cô vẫn trống không.
Bởi vì lâu rồi cô không đến nên bàn của cô đã bị người khác chiếm mất, chất lên đó rất nhiều thứ không thuộc về cô.
Chỉ cần nhìn chiếc bàn học sạch sẽ, gọn gàng của Lâm Ý cũng sẽ khiến bạn có cảm giác rằng không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng xung quanh cô đã bành trướng đến mức người khác không còn cảm nhận được hơi thở của cô nữa.
Cảm giác tồn tại của cô vốn yếu ớt, nếu xung quanh có cãi nhau ầm ĩ thì thiếu mất một người như cô cũng chẳng ai quan tâm. Vốn dĩ cô đang cố gắng sống sót nhưng vì sự liều lĩnh của anh mà hoàn cảnh vốn đã cằn cỗi đáng thương của cô lại càng trở nên khó khăn hơn. Cô không nói không trách anh nhưng thật sự là như vậy sao?
Có người nhìn thấy anh, hỏi anh đang tìm ai.
Anh không nhìn nữa, chỉ nói đi ngang qua chứ không tìm ai cả.
Sau này từ câu chuyện của chủ nhiệm lớp Lâm Ý, anh mới biết lúc khai giảng Lâm Ý lại nhập viện rồi.
Lúc đó đã qua ngày khai giảng một tuần, mà khoảng thời gian không có tin tức của Lâm Ý đã dài gần một tháng. Cô không hồi âm, anh cũng không có tin tức của cô, dường như cô đã biến mất không còn tăm hơi, ngoài anh để ý tới điều này thì không ai biết tung tích của cô.
Anh cảm thấy bản thân sắp không còn khả năng hô hấp, ngày qua ngày làm anh ngạt thở.
Ngày đó anh nhân lúc nghỉ giải lao liền đến văn phòng giáo viên, tìm mấy lần mới gặp được chủ nhiệm lớp Lâm Ý.
Chủ nhiệm lớp đang chấm bài tập, trong văn phòng lớn yên tĩnh chỉ có một mình ông ấy.
Đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, mọi người quay ra thì nhìn thấy Chu Gia Dã đi vào. Giáo viên nào trong khối cũng biết Chu Gia Dã, có người cho rằng anh tới tìm chủ nhiệm lớp mình, ông ấy còn nói với Chu Gia Dã rằng thầy ấy vừa đi ra ngoài. Kết quả Chu Gia Dã nói: “Thầy Trần, em tới tìm thầy.”
Mọi người đều biết Chu Gia Dã hay vui đùa nhốn nháo, bí mật trao đổi với học sinh lớp mình, khó tránh khỏi đều nhắc tới Chu Gia Dã. Bỗng nhiên nghe được một câu trầm thấp của anh làm giáo viên hơi bất ngờ, ông ấy ngừng bút hỏi anh có chuyện gì.
Chu Gia Dã vốn đang ở độ tuổi xuân phong đắc ý nhất, khí chất sôi nổi khiến ai cũng thích. Lúc này anh đang đứng trong một văn phòng rộng rãi, trống trải và yên tĩnh, đầu lại lặng lẽ cúi thấp, mấp máy hết lần này đến lần khác. Chu Gia Dã của thời khắc này im lặng hơn tất thảy những khoảnh khắc khác trong trí nhớ của thầy, khác thường đến mức rõ ràng ai cũng nhìn ra.
Qua mấy giây, ông ấy mới nghe Chu Gia Dã nói tiếp : “Em muốn hỏi một người lớp thầy, khai giảng không nhìn thấy cô ấy, cô ấy xin nghỉ ạ?”
Giáo viên hỏi anh: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Chu Gia Dã mím môi không trả lời.
Trong văn phòng rộng lớn trống trải, chỉ có tiếng máy lọc nước đang chạy, giống như một sự dằn vặt dai dẳng.
Cậu học sinh ồn ào mà tất cả giáo viên đều biết tên lúc này lại nhẫn nhịn, chần chừ một lúc lâu, sau đó anh ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp như cầu xin: "Thầy ơi, xin hãy nói cho em biết."
Giáo viên nhìn cậu học sinh ồn ào nổi danh này một lát, thở dài: “Không phải thầy không muốn nói cho em, nhưng người ta cũng có chuyện riêng tư, thầy chỉ có thể nói em ấy xin nghỉ dài hạn, bây giờ đang nằm viện.”
“Bệnh của cô ấy nghiêm trọng lắm sao?”
“Đúng thật là không có cách nào đi học, có lẽ học kỳ này cũng không quay lại, nếu tình huống chuyển biến tốt đẹp thì có lẽ sẽ kịp học kỳ sau.”
“…Vâng.”
Ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu phát ra tiếng ồn ào, ánh sáng trắng chiếu xuống gần như cắt da người thành từng mảnh, thấm vào máu, gây ra nỗi đau dày đặc chảy ngược vào tim.
Chu Gia Dã lại mở miệng, giọng nói thấp đến nỗi khó có thể nghe thấy: “Cảm ơn thầy.”
Lớp mười hai thật sự rất mệt mỏi, dù là bài tập tồn đọng hay bầu không khí về mọi mặt đều rất căng thẳng. Việc học gần như chiếm trọn cả ngày, sáng ngủ dậy không nhìn thấy mặt trời, tối về đến nhà thì trời đã khuya, mọi tế bào trong cơ thể đều căng cứng.
Về đến nhà sau một ngày dài mệt mỏi, Chu Gia Dã ngồi trước máy vi tính nhìn ảnh đại diện im lìm trong khung trò chuyện, cuối cùng cũng có một thoáng nghỉ ngơi.
Anh mở đi mở lại lịch sử trò chuyện, cảm nhận được giọng nói và biểu cảm của cô từ những tin nhắn đã trôi qua từ lâu, dù trên màn hình không thể nghe được giọng nói nhưng trong đầu anh vẫn vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Nhưng anh nghĩ đến ngày đó, cô chỉ nói rằng cô không thân với các bạn cùng lớp, cũng không hề đề cập đến hoàn cảnh của mình, nào chỉ là không thân quen.
Vì vậy, những cuộc trò chuyện với âm điệu vui vẻ được ngăn cách bởi một lớp màn hình cũng có thể mang đến sự oán giận mà anh không hề hay biết, có lẽ cô không để ý tới anh nữa cũng là điều bình thường.
Nhưng anh lại cảm thấy có lẽ cô đang dưỡng bệnh thật tốt, ở bệnh viện không có tinh thần và sức khỏe để lên mạng cũng hợp tình hợp lý.
[Lâm Ý, cậu sẽ trách tôi sao?]
Xóa bỏ.
Lại nhập.
[Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ như thế sẽ làm cậu bị người khác bắt nạt…]
Lại xóa bỏ.
Ảnh đại diện kia sẽ không sáng lên, khung trò chuyện sẽ không có hồi âm, anh cứ nhập đi nhập lại tin nhắn rồi xóa bỏ. Bóng đêm tối đen, màn hình vi tính trước mặt tỏa ra tia sáng làm mắt đau buốt, anh do dự hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Bây giờ anh biết cô đang nằm viện, cũng không còn nôn nóng không yên như mấy ngày trước, ít nhất cũng biết được tin tức của cô, chờ cô dưỡng bệnh xong thì học kì tiếp theo có thể gặp cô rồi.
Anh không còn liên tục gửi tin nhắn cho Lâm Ý nữa, chỉ bảo cô dưỡng bệnh thật tốt, sớm quay lại trường.
Anh sẽ chụp ảnh các ghi chú ôn tập và tài liệu cho cô.
Anh nhìn thấy một số cây bút và tập vở đẹp ở cửa hàng văn phòng phẩm, anh nghĩ cô có thể sẽ thích nên đã mua, chụp ảnh và gửi cho cô.
Cửa hàng trà sữa anh từng mời cô uống ra mắt sản phẩm mới, anh cũng sẽ chụp lại rồi gửi cho cô.
Buổi chiều tan học ngẩng đầu nhìn thấy trời chiều đẹp đẽ.
Hoa mai trong trường học nở hoa.
Anh chụp lại tất cả những thứ Lâm Ý có thể sẽ thích rồi gửi cho cô.
Vui vẻ lên chút nhé Lâm Ý.
Từ giờ hãy hãy chỉ vui vẻ thôi.
Tết nguyên tiêu hôm đó anh ở lì trong cửa hàng nhưng không chờ được một người đến ăn mì trường thọ. Sau khi trời tối, trong đêm đen có người đang bắn pháo hoa đầy trời.
Hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt như muốn sơn đêm đen thành ban ngày.
Chu Gia Dã chụp rất nhiều ảnh và gửi cho Lâm Ý.
“Sinh nhật vui vẻ, chờ cậu quay về tôi sẽ dẫn cậu đi bắn pháo hoa.”
Đó là câu duy nhất sau khoảng thời gian dài anh chỉ gửi ảnh chụp cho cô. Lúc ấy anh vẫn đang hy vọng học kỳ sau có thể nhìn thấy cô.
Nhưng mà đợi đến khi tiết trời ấm lại, chờ đến khi rét lạnh lui đi, chờ đến khi vạn vật khôi phục, xuân về hoa nở, lại chờ đến lúc trời nắng chang chang ve kêu inh ỏi, anh vẫn không đợi được câu trả lời của cô.
Trong phòng học, chỗ ngồi thuộc về Lâm Ý đã bị dồn đến góc cuối lớp, đồ đạc của cô vẫn còn, được ai đó dọn dẹp qua loa bỏ vào trong ngăn bàn, bàn học đã bị xem như nơi chất đồ linh tinh, cục tẩy bảng đen, miếng giẻ, mẩu phấn và một số thứ linh tinh được ném lên trên.
Trong một lớp học tràn ngập không khí căng thẳng của lớp mười hai có một góc không có ai quan tâm.
Một góc đó là sự thiếu hụt trong lòng anh.
Bắt đầu từ khi mùa hè kết thúc vào năm lớp mười một đã sắp được một năm, anh đã chờ đợi từng ngày, từ mùa hạ sang đông, đợi từ rét đậm đến khi trời có nắng.
Đợi đến nỗi chút may mắn trong lòng anh cũng dần dần mờ nhạt.
Buổi chiều hôm cô tụt huyết áp rồi được đưa đến phòng y tế, từ lớp trưởng lớp cô, anh biết được toàn bộ những chuyện cô gặp phải trong thời gian đó. Tia nắng chói chang của buổi chiều hừng hực như muốn đốt người thành tro bụi.
Cuối cùng anh cũng đợi được Lâm Ý từ phòng y tế quay lại, lúc anh đến trước mặt cô, thấy rõ ràng hành động giấu cánh tay vừa được truyền nước ra sau lưng của cô.
Cô hời hợt nói giảm nói tránh hoàn cảnh của mình thành không thân quen các bạn cùng lớp.
Cô còn đàng hoàng chào hỏi anh, nói chuyện với anh, nhưng mà thật sự không trách anh à? Sao có thể chứ?
Kết thúc kì thi đại học, cả lớp đều muốn chụp ảnh tốt nghiệp, hết lớp này đến lớp khác, đến lúc lớp bọn họ chụp xong anh vẫn chưa rời đi, ở bên cạnh đợi đến lượt lớp Lâm Ý chụp.
Nhìn mấy chục người từ phòng học đi xuống, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy trong đám đông đó không có người anh muốn gặp, nhưng anh không từ bỏ, nhìn chằm chằm những gương mặt kia, hết người này đến người khác.
Lâm Ý thật sự không tới.
Mùa hè này báo hiệu sự kết thúc của cấp ba, anh thật sự không bao giờ gặp lại Lâm Ý nữa, cho dù chỉ là lần cuối cùng.
Chụp ảnh tốt nghiệp xong anh trở về nhà, lớp mười hai căng thẳng đến mức khó thở đã kết thúc, căn nhà chất đầy đồ dùng học tập trong một năm này, còn có quả bóng rổ đã lâu anh không đụng tới.
Đối với những học sinh lớp mười hai cuối cùng cũng được giải phóng, đây lẽ ra là một mùa hè tự do.
Nhưng Chu Gia Dã ôm quả bóng rổ kia, sau khi về đến nhà cũng không đi đâu, đã ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều.
Mặt trời lặn phía tây.
Hoàng hôn giấu ánh sáng vào màn đêm, bóng tối dày đặc bao trùm lấy vai cậu thiếu niên, trong đường nét mơ hồ không ai nhìn thấy bóng lưng mang vẻ thất bại hơi còng xuống, đầu cũng cúi rất thấp.
Trong cửa sổ trò chuyện không hề nhận được hồi âm, anh đã nhập tin nhắn vô số lần nhưng vẫn chưa gửi đi, cuối cùng vẫn không còn chút may mắn nào.
Đã mờ nhạt đến nỗi không còn cơ hội may mắn nữa.
“Lâm Ý, cậu có trách tôi không?”
Ngày đó trong trường học xảy ra vài chuyện thú vị, trên đường về anh đã nghĩ thật nhiều câu mở đầu để kể cô nghe, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất tò mò.
Nhưng khi anh gửi tin nhắn cho cô thì rất lâu sau vẫn không có hồi âm.
Trong thời gian đó tối nào họ cũng trò chuyện, hoạt động đó gần như đã trở thành thông lệ, khi anh tan buổi tự học tối và trở về, cô sẽ luôn ở đó. Vì vậy tin nhắn gửi cho cô thường sẽ được trả lời lại ngay.
Ngày đó anh đã đợi rất lâu.
Mấy chục phút sau anh không đợi được hồi âm nên cho rằng cô đang bận, mặc dù anh nôn nóng không yên nhưng vẫn cảm thấy có lẽ chỉ là cô chưa có thời gian rảnh để trả lời anh mà thôi
Cho đến một tiếng, hai tiếng, ba tiếng sau đó.
Thời gian lướt qua 0 giờ, dần dần chuyển sang ngày hôm sau nhưng anh vẫn chưa đợi được câu trả lời của Lâm Ý.
Lúc đó trong lòng anh có nỗi bất an mơ hồ nhưng anh vẫn tự an ủi mình, có lẽ cô mệt nên ngủ sớm, dù sao cô cũng đang ở nhà dưỡng bệnh, sao có thể lên mạng mỗi ngày được.
Cho đến đêm ngày hôm sau cô vẫn không trả lời tin nhắn.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.
Tin nhắn anh gửi cho Lâm Ý đều như đá chìm đáy biển.
Ảnh đại diện của cô là màu xám, từ đầu đến cuối trong khung chat vẫn không có hồi âm, không có cách nào phân biệt được tài khoản không online thật hay là cô không muốn để ý tới anh.
Chu Gia Dã xem nhật ký trò chuyện, cứ nhìn đi nhìn lại, trong giọng nói của cô mang theo ý cười rất đáng yêu, còn có cả sự nghiêm túc chân thành khi trả lời, anh nhìn đi nhìn lại từng chữ, xem đi xem lại tin nhắn giữa hai người.
Cô từng nói bệnh tình không nghiêm trọng lắm, nếu kì nghỉ này cô có thể chăm sóc tốt bản thân thì lúc lên lớp mười hai có thể cố gắng thi đỗ vào một trường đại học tốt một chút.
Cô nói cô đã học xong cách xếp hạc giấy và ngôi sao, chờ lúc khai giảng sẽ xếp cho anh xem.
Cô còn nói, Chu Gia Dã, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu không đến buổi tự học sẽ buồn ngủ, ngày mai tớ sẽ nói cậu biết.
Đây là tin nhắn hôm trước cô gửi cho anh, lúc đó anh hỏi dạo này chuyện viết tiểu thuyết của cô sao rồi nhưng không nhận được câu trả lời, chủ đề này hẳn sẽ dài dòng nên cô bảo ngày mai sẽ nói cho anh biết.
Nhưng anh không đợi được ngày mai
Thứ chào đón anh là từ giờ trở đi, mãi cho đến sau này khi tài khoản này bị trộm cũng không có ngày mai mà cô hẹn với anh năm ấy.
Khi đó anh còn ôm hi vọng có lẽ bệnh tình của cô trở nên nghiêm trọng, cần điều dưỡng thật tốt, chờ đến khi chính thức khai giảng lớp mười hai chắc cô sẽ đến.
Nhưng ngày khai giảng hôm đó, vị trí của cô vẫn trống không.
Bởi vì lâu rồi cô không đến nên bàn của cô đã bị người khác chiếm mất, chất lên đó rất nhiều thứ không thuộc về cô.
Chỉ cần nhìn chiếc bàn học sạch sẽ, gọn gàng của Lâm Ý cũng sẽ khiến bạn có cảm giác rằng không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng xung quanh cô đã bành trướng đến mức người khác không còn cảm nhận được hơi thở của cô nữa.
Cảm giác tồn tại của cô vốn yếu ớt, nếu xung quanh có cãi nhau ầm ĩ thì thiếu mất một người như cô cũng chẳng ai quan tâm. Vốn dĩ cô đang cố gắng sống sót nhưng vì sự liều lĩnh của anh mà hoàn cảnh vốn đã cằn cỗi đáng thương của cô lại càng trở nên khó khăn hơn. Cô không nói không trách anh nhưng thật sự là như vậy sao?
Có người nhìn thấy anh, hỏi anh đang tìm ai.
Anh không nhìn nữa, chỉ nói đi ngang qua chứ không tìm ai cả.
Sau này từ câu chuyện của chủ nhiệm lớp Lâm Ý, anh mới biết lúc khai giảng Lâm Ý lại nhập viện rồi.
Lúc đó đã qua ngày khai giảng một tuần, mà khoảng thời gian không có tin tức của Lâm Ý đã dài gần một tháng. Cô không hồi âm, anh cũng không có tin tức của cô, dường như cô đã biến mất không còn tăm hơi, ngoài anh để ý tới điều này thì không ai biết tung tích của cô.
Anh cảm thấy bản thân sắp không còn khả năng hô hấp, ngày qua ngày làm anh ngạt thở.
Ngày đó anh nhân lúc nghỉ giải lao liền đến văn phòng giáo viên, tìm mấy lần mới gặp được chủ nhiệm lớp Lâm Ý.
Chủ nhiệm lớp đang chấm bài tập, trong văn phòng lớn yên tĩnh chỉ có một mình ông ấy.
Đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, mọi người quay ra thì nhìn thấy Chu Gia Dã đi vào. Giáo viên nào trong khối cũng biết Chu Gia Dã, có người cho rằng anh tới tìm chủ nhiệm lớp mình, ông ấy còn nói với Chu Gia Dã rằng thầy ấy vừa đi ra ngoài. Kết quả Chu Gia Dã nói: “Thầy Trần, em tới tìm thầy.”
Mọi người đều biết Chu Gia Dã hay vui đùa nhốn nháo, bí mật trao đổi với học sinh lớp mình, khó tránh khỏi đều nhắc tới Chu Gia Dã. Bỗng nhiên nghe được một câu trầm thấp của anh làm giáo viên hơi bất ngờ, ông ấy ngừng bút hỏi anh có chuyện gì.
Chu Gia Dã vốn đang ở độ tuổi xuân phong đắc ý nhất, khí chất sôi nổi khiến ai cũng thích. Lúc này anh đang đứng trong một văn phòng rộng rãi, trống trải và yên tĩnh, đầu lại lặng lẽ cúi thấp, mấp máy hết lần này đến lần khác. Chu Gia Dã của thời khắc này im lặng hơn tất thảy những khoảnh khắc khác trong trí nhớ của thầy, khác thường đến mức rõ ràng ai cũng nhìn ra.
Qua mấy giây, ông ấy mới nghe Chu Gia Dã nói tiếp : “Em muốn hỏi một người lớp thầy, khai giảng không nhìn thấy cô ấy, cô ấy xin nghỉ ạ?”
Giáo viên hỏi anh: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Chu Gia Dã mím môi không trả lời.
Trong văn phòng rộng lớn trống trải, chỉ có tiếng máy lọc nước đang chạy, giống như một sự dằn vặt dai dẳng.
Cậu học sinh ồn ào mà tất cả giáo viên đều biết tên lúc này lại nhẫn nhịn, chần chừ một lúc lâu, sau đó anh ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp như cầu xin: "Thầy ơi, xin hãy nói cho em biết."
Giáo viên nhìn cậu học sinh ồn ào nổi danh này một lát, thở dài: “Không phải thầy không muốn nói cho em, nhưng người ta cũng có chuyện riêng tư, thầy chỉ có thể nói em ấy xin nghỉ dài hạn, bây giờ đang nằm viện.”
“Bệnh của cô ấy nghiêm trọng lắm sao?”
“Đúng thật là không có cách nào đi học, có lẽ học kỳ này cũng không quay lại, nếu tình huống chuyển biến tốt đẹp thì có lẽ sẽ kịp học kỳ sau.”
“…Vâng.”
Ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu phát ra tiếng ồn ào, ánh sáng trắng chiếu xuống gần như cắt da người thành từng mảnh, thấm vào máu, gây ra nỗi đau dày đặc chảy ngược vào tim.
Chu Gia Dã lại mở miệng, giọng nói thấp đến nỗi khó có thể nghe thấy: “Cảm ơn thầy.”
Lớp mười hai thật sự rất mệt mỏi, dù là bài tập tồn đọng hay bầu không khí về mọi mặt đều rất căng thẳng. Việc học gần như chiếm trọn cả ngày, sáng ngủ dậy không nhìn thấy mặt trời, tối về đến nhà thì trời đã khuya, mọi tế bào trong cơ thể đều căng cứng.
Về đến nhà sau một ngày dài mệt mỏi, Chu Gia Dã ngồi trước máy vi tính nhìn ảnh đại diện im lìm trong khung trò chuyện, cuối cùng cũng có một thoáng nghỉ ngơi.
Anh mở đi mở lại lịch sử trò chuyện, cảm nhận được giọng nói và biểu cảm của cô từ những tin nhắn đã trôi qua từ lâu, dù trên màn hình không thể nghe được giọng nói nhưng trong đầu anh vẫn vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Nhưng anh nghĩ đến ngày đó, cô chỉ nói rằng cô không thân với các bạn cùng lớp, cũng không hề đề cập đến hoàn cảnh của mình, nào chỉ là không thân quen.
Vì vậy, những cuộc trò chuyện với âm điệu vui vẻ được ngăn cách bởi một lớp màn hình cũng có thể mang đến sự oán giận mà anh không hề hay biết, có lẽ cô không để ý tới anh nữa cũng là điều bình thường.
Nhưng anh lại cảm thấy có lẽ cô đang dưỡng bệnh thật tốt, ở bệnh viện không có tinh thần và sức khỏe để lên mạng cũng hợp tình hợp lý.
[Lâm Ý, cậu sẽ trách tôi sao?]
Xóa bỏ.
Lại nhập.
[Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ như thế sẽ làm cậu bị người khác bắt nạt…]
Lại xóa bỏ.
Ảnh đại diện kia sẽ không sáng lên, khung trò chuyện sẽ không có hồi âm, anh cứ nhập đi nhập lại tin nhắn rồi xóa bỏ. Bóng đêm tối đen, màn hình vi tính trước mặt tỏa ra tia sáng làm mắt đau buốt, anh do dự hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Bây giờ anh biết cô đang nằm viện, cũng không còn nôn nóng không yên như mấy ngày trước, ít nhất cũng biết được tin tức của cô, chờ cô dưỡng bệnh xong thì học kì tiếp theo có thể gặp cô rồi.
Anh không còn liên tục gửi tin nhắn cho Lâm Ý nữa, chỉ bảo cô dưỡng bệnh thật tốt, sớm quay lại trường.
Anh sẽ chụp ảnh các ghi chú ôn tập và tài liệu cho cô.
Anh nhìn thấy một số cây bút và tập vở đẹp ở cửa hàng văn phòng phẩm, anh nghĩ cô có thể sẽ thích nên đã mua, chụp ảnh và gửi cho cô.
Cửa hàng trà sữa anh từng mời cô uống ra mắt sản phẩm mới, anh cũng sẽ chụp lại rồi gửi cho cô.
Buổi chiều tan học ngẩng đầu nhìn thấy trời chiều đẹp đẽ.
Hoa mai trong trường học nở hoa.
Anh chụp lại tất cả những thứ Lâm Ý có thể sẽ thích rồi gửi cho cô.
Vui vẻ lên chút nhé Lâm Ý.
Từ giờ hãy hãy chỉ vui vẻ thôi.
Tết nguyên tiêu hôm đó anh ở lì trong cửa hàng nhưng không chờ được một người đến ăn mì trường thọ. Sau khi trời tối, trong đêm đen có người đang bắn pháo hoa đầy trời.
Hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt như muốn sơn đêm đen thành ban ngày.
Chu Gia Dã chụp rất nhiều ảnh và gửi cho Lâm Ý.
“Sinh nhật vui vẻ, chờ cậu quay về tôi sẽ dẫn cậu đi bắn pháo hoa.”
Đó là câu duy nhất sau khoảng thời gian dài anh chỉ gửi ảnh chụp cho cô. Lúc ấy anh vẫn đang hy vọng học kỳ sau có thể nhìn thấy cô.
Nhưng mà đợi đến khi tiết trời ấm lại, chờ đến khi rét lạnh lui đi, chờ đến khi vạn vật khôi phục, xuân về hoa nở, lại chờ đến lúc trời nắng chang chang ve kêu inh ỏi, anh vẫn không đợi được câu trả lời của cô.
Trong phòng học, chỗ ngồi thuộc về Lâm Ý đã bị dồn đến góc cuối lớp, đồ đạc của cô vẫn còn, được ai đó dọn dẹp qua loa bỏ vào trong ngăn bàn, bàn học đã bị xem như nơi chất đồ linh tinh, cục tẩy bảng đen, miếng giẻ, mẩu phấn và một số thứ linh tinh được ném lên trên.
Trong một lớp học tràn ngập không khí căng thẳng của lớp mười hai có một góc không có ai quan tâm.
Một góc đó là sự thiếu hụt trong lòng anh.
Bắt đầu từ khi mùa hè kết thúc vào năm lớp mười một đã sắp được một năm, anh đã chờ đợi từng ngày, từ mùa hạ sang đông, đợi từ rét đậm đến khi trời có nắng.
Đợi đến nỗi chút may mắn trong lòng anh cũng dần dần mờ nhạt.
Buổi chiều hôm cô tụt huyết áp rồi được đưa đến phòng y tế, từ lớp trưởng lớp cô, anh biết được toàn bộ những chuyện cô gặp phải trong thời gian đó. Tia nắng chói chang của buổi chiều hừng hực như muốn đốt người thành tro bụi.
Cuối cùng anh cũng đợi được Lâm Ý từ phòng y tế quay lại, lúc anh đến trước mặt cô, thấy rõ ràng hành động giấu cánh tay vừa được truyền nước ra sau lưng của cô.
Cô hời hợt nói giảm nói tránh hoàn cảnh của mình thành không thân quen các bạn cùng lớp.
Cô còn đàng hoàng chào hỏi anh, nói chuyện với anh, nhưng mà thật sự không trách anh à? Sao có thể chứ?
Kết thúc kì thi đại học, cả lớp đều muốn chụp ảnh tốt nghiệp, hết lớp này đến lớp khác, đến lúc lớp bọn họ chụp xong anh vẫn chưa rời đi, ở bên cạnh đợi đến lượt lớp Lâm Ý chụp.
Nhìn mấy chục người từ phòng học đi xuống, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy trong đám đông đó không có người anh muốn gặp, nhưng anh không từ bỏ, nhìn chằm chằm những gương mặt kia, hết người này đến người khác.
Lâm Ý thật sự không tới.
Mùa hè này báo hiệu sự kết thúc của cấp ba, anh thật sự không bao giờ gặp lại Lâm Ý nữa, cho dù chỉ là lần cuối cùng.
Chụp ảnh tốt nghiệp xong anh trở về nhà, lớp mười hai căng thẳng đến mức khó thở đã kết thúc, căn nhà chất đầy đồ dùng học tập trong một năm này, còn có quả bóng rổ đã lâu anh không đụng tới.
Đối với những học sinh lớp mười hai cuối cùng cũng được giải phóng, đây lẽ ra là một mùa hè tự do.
Nhưng Chu Gia Dã ôm quả bóng rổ kia, sau khi về đến nhà cũng không đi đâu, đã ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều.
Mặt trời lặn phía tây.
Hoàng hôn giấu ánh sáng vào màn đêm, bóng tối dày đặc bao trùm lấy vai cậu thiếu niên, trong đường nét mơ hồ không ai nhìn thấy bóng lưng mang vẻ thất bại hơi còng xuống, đầu cũng cúi rất thấp.
Trong cửa sổ trò chuyện không hề nhận được hồi âm, anh đã nhập tin nhắn vô số lần nhưng vẫn chưa gửi đi, cuối cùng vẫn không còn chút may mắn nào.
Đã mờ nhạt đến nỗi không còn cơ hội may mắn nữa.
“Lâm Ý, cậu có trách tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.