Chương 43
Nguyễn Dương
17/10/2019
A Man Khắc ngồi trong Đại Hàn Đế Lăng uống rượu một mình, nghĩ về ngày xuất binh không còn lâu nữa. Hầm lăng rộng lớn và cực lạnh chỉ đặt một chiếc bàn đá lớn ở trung tâm nơi A Man Khắc đang ngồi. Xung quanh bao bọc bởi tường đá đen có xây các hốc hình chữ nhật đứng khá rộng liền kề nhau, bên trong chứa những khối băng lớn giữ xác các đời vua Lãnh Bắc. Ở bức tường đối diện gần cầu thang dẫn lên lối ra có treo một tấm bản đồ đã cũ kỹ có chứa tất cả các quốc gia nhưng không phân chia biên giới, đường biên giới duy nhất là đường bao quanh tất cả. Góc trên bên trái tấm bản đồ có một hình vẽ hoa văn theo hình tròn có chi tiết như những tia sáng mặt trời, phía dưới cùng có dòng chữ “Thế Giới Của Độc Tôn Đại Đế”.
A Man Khắc tay cầm theo cốc rượu, tay còn lại cầm theo ngọn nến duy nhất trong hầm lăng đi đến các hốc chứa các khối băng, lần lượt soi lên để nhìn mặt những vị vua đã chết và dừng lại trước di thể của vua A Man Kiểu.
- Cha yên tâm! Con sẽ hoàn thành lý tưởng của cha, sẽ trở thành vua duy nhất của thế giới, sẽ mang mật đồ ra ánh sáng để toàn nhân loại phải ngưỡng vọng. Thế giới của chúng ta đã bị chia cắt quá lâu rồi, đã đến lúc phải thống nhất lại!
A Man Khắc uống hết cốc rượu trong tay thì quay lưng đi đến bức tường có bức mật đồ, tần ngần đứng nhìn. Một lúc sau thì đi lên lối cầu thang ra ngoài, bên trên là một hành lang rộng dẫn ra ngoài có cửa đá lớn, một tốp kỵ binh đeo mặt nạ cùng nhau mở cánh cửa cho vua Lãnh Bắc đi ra. Bên ngoài có các nữ hầu câm chờ sẵn cùng một tốp kỵ binh khác đứng canh Đế Lăng. Nơi này chỉ có vua hoặc người được lệnh vua mới có thể ra vào và là nơi duy nhất trên thế giới giữ di thể của những vị vua đã chết, những nơi khác đều là hoả táng dù cho đó là vua hay hoàng tộc.
Cả Lãnh Bắc đang chìm vào giữa mùa đông tuyết phủ trắng khắp nơi. Không lâu nữa sẽ là lễ mừng năm mới khi tuyết ngừng rơi, băng tan chảy và hoa bắt đầu nở rộ, khi đó cũng là lúc xuất binh nam tiến. A Man Khắc đứng giữa cung vua ở Vương Đô Lãnh Bắc, ngẩng mặt về phía nam nhìn cơn mưa tuyết đang rơi, cảm thấy bản thân đã bước đến gần hơn với lý tưởng lớn lao.
Quan cố vấn của A Man Khắc là Khách Phiêng Tri đang đứng chờ người trên hành lang sảnh chính vì được gọi vào cung. Thấy A Man Khắc đi đến thì cúi đầu hành lễ rồi đi theo bên cạnh.
- Thưa ngài! Lãnh chúa Ngạn Tây đang ra sức thôn tính các vùng tự trị phía nam mặc kệ hoà ước đã thoả thuận trước đó. Quân lính triều đình đi đến đâu thì đàn áp dân chúng và quan binh bắt đầu hàng nếu không quy phục và giao nộp binh quyền cho Lãnh chúa thì phá thành giết sạch, ra tay rất mạnh dạn nên rất nhanh đã thâu tóm gần hết. Lãnh chúa gấp rút như vậy e là đang cố theo kịp thời hạn xuất binh của chúng ta.
Khách Phiêng Tri đan hai bàn tay vào nhau phía trước bụng, chậm rãi nói.
- Hòa ước là do cha hắn và vua Hoa Nam cùng các tộc trưởng thỏa thuận, nay đám tộc trưởng đã bị giết sạch, cha hắn cũng đã chết, liên minh với Hoa Nam đã không còn thì hắn dĩ nhiên không cần quan tâm đến nữa rồi. Hắn đang muốn xâu xé Hoa Nam, không muốn Lãnh Bắc ta chiếm hết. Ta đã đoán biết hắn sẽ không chịu ngồi yên nhưng vì muốn loại bỏ liên minh Tây Nam cũng đã phải tốn chút công sức ở biên giới Hoa Nam để giúp hắn. Đợi khi ta chiếm được phía bắc Hoa Nam thì sẽ bắt đầu xử lý Ngạn Tây, không thể để hắn tập trung lực lượng trong lúc chúng ta chiến đấu được. Quân lực của ta thế nào rồi?
A Man Khắc nhếch mép cười nhưng ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
- Thưa ngài! Quân lính đã tập hợp đầy đủ số lượng chờ lệnh khởi hành. Lương thảo đã đưa đi các đợt riêng lẻ ra các nơi đóng quân đã định tránh bị đột kích. Lần này ngài sẽ chỉ định vị nào cầm quân vậy?
- Cho A Man Vãng và A Man Cừ cầm quân đường bộ, chúng ta sẽ xuất phát cùng tàu chiến đường biển. Người bị đánh rơi xuống vực thế nào rồi?
- Thưa ngài! Đã cho người giả dạng dân thường đưa người đó đến một thôn trang giao cho người dân chăm sóc. Thần đã bố trí lực lượng vào thôn canh chừng, chờ lệnh hành động của ngài.
- Tốt! Người đó rất quan trọng cho việc kiềm chế Ngạn Tây sau này. Để ta xem Y Tung làm sao có thể đưa quân sang Hoa Nam được.
- Hoàng tử Hoa Nam Xơng Ngỵ đã bị vua điều lên ải bắc sau khi công chúa chết, có lẽ nay mai sẽ khởi hành. Cả lễ Nối Ngôi cũng đã bị dời lại, chuyện này chưa biết lý do là vì sao, hình như do hoàng tử ham chơi đã không có mặt ở Cấm Thành ngay thời điểm quan trọng dẫn đến những việc không hay xảy ra gần đây.
- Xơng Ngỵ ham chơi rời Cấm Thành? Chuyện khó tin, nhưng lý do hắn bị điều đi khỏi Cấm Thành thì có lẽ phải kể đến công sức của anh trai hắn. Vậy cũng tốt, nếu trận đầu có thể giết luôn cả hoàng tử Hoa Nam thì chẳng phải rất hay sao?
- Thưa ngài nói phải! Nhưng hoàng tử Xơng Ngỵ không phải người dễ đối phó.
- Lúc bình thường thì đấu trí nhưng lúc giao chiến thì phải xem đao của kẻ nào nhanh hơn và ai đánh giỏi hơn. Hoa Nam không phải nước nhỏ và yếu kém nhưng không phải là không thể đánh bại được, hơn nữa, thời điểm hiện tại còn phải dè chừng cả Ngạn Tây, lực lượng nhất định sẽ bị phân tán.
A Man Khắc đi về đến tẩm điện riêng thì lệnh cho Khách Phiêng Tri rời đi. Khách Phiêng Tri cúi đầu hành lễ rồi quay về lối hành lang cũ. Tốp kỵ binh chia nhau canh gác bên ngoài tẩm điện của nhà vua. Cơn mưa tuyết ngoài trời vẫn chưa dứt, những cơn gió lạnh buốt thổi qua Vương Đô tối mịt mờ.
*
Hoàng tử Xơng Ngỵ vừa ra khỏi Tây biệt điện của hoàng hậu, người mang chiến giáp chuẩn bị lên đường đến ải bắc. Cấm Thành vào mùa đông không có tuyết rơi như phương bắc nhưng không khí lạnh lẽo đã bao trùm không gian. Đôi bàn tay của hoàng hậu cũng rất lạnh khi nắm lấy tay Xơng Ngỵ như không muốn để con trai mình phải dấn thân vào hiểm nguy. Nhưng lệnh vua không thể trái, trách nhiệm của hoàng tử đối với đất nước cũng không thể khước từ nên mẹ con đành phải chia tay. Từ sau cái chết của công chúa, hoàng hậu bệnh không khỏi, nay lại phải chia tay con trai, trong lòng chỉ lo sợ ngày có thể gặp lại nhau càng khó khăn hơn. Người chỉ mong những tháng ngày trong quá khứ đã không trôi đi quá nhanh như thế khiến con người ta chưa kịp thoả mãn hạnh phúc thì đã phải đối diện với trách nhiệm, với đế nghiệp, với những cuộc chia ly. Hoàng tử Xơng Ngỵ từ biệt mẹ rồi vội rời đi vì không muốn hoàng hậu quá bi thương, bản thân cũng sắp không che giấu được hết cảm xúc.
Vua Hoa Nam cùng trưởng hoàng tử và một số quan viên đã có mặt ở cổng thành để đưa tiễn thứ hoàng tử. Quân trấn thủ Cấm Thành đã chia ra năm vạn theo hoàng tử Xơng Ngỵ đến hợp lực cùng cánh quân phía bắc, trên tinh thần chuẩn bị nghênh chiến với phương bắc. Cuộc chiến tranh toàn diện với Lãnh Bắc mà nhiều năm về trước đã tránh được thì bây giờ có lẽ không còn cách nào khác hơn là tiếp chiến. Hoàng tử Xơng Ngỵ đến hành lễ chào vua cùng các quan thần rồi đi đến bên chiến mã của người nơi có Liu Thạc cùng các hộ vệ thân cận đang đứng chờ. Khi đi ngang qua chỗ trưởng hoàng tử thì Xơng Ngỵ dừng lại, quay mặt đối diện anh trai lần nữa trước khi lên đường. Xơng Lư khẽ cười nửa như đắc chí, nửa như e ngại.
- Anh trai ở lại Cấm Thành bình an! Ta giao cha mẹ lại cho anh cả đấy!
- Em trai lần này gánh vác trách nhiệm quan trọng không nên bận tâm chuyện ở đây, ta có thể lo liệu được.
- Khi trở lại Cấm Thành anh em ta nên uống rượu cùng nhau một lần.
- Nhất định! Nếu như... có ngày đó.
Xơng Lư thì thầm như chỉ để một mình Xơng Ngỵ nghe thấy.
- Ta sẽ mang rượu đến cho anh!
Xơng Ngỵ nhìn xoáy vào đôi mắt Xơng Lư rồi mỉm cười. Xơng Lư chợt cảm thấy ớn lạnh, miệng cố nặn một nụ cười méo mó.
Hoàng tử Xơng Ngỵ lên ngựa, nhìn lại Cấm Thành lần nữa. Một cơn gió lạnh thổi đến mang theo những cánh hoa mùa đông như để tiễn biệt người sắp ra đi. Tấm áo choàng của Xơng Ngỵ tung bay trong ánh nắng yếu ớt của tiết trời âm u. Chiến mã quay đầu hướng ra cổng thành rồi phi mỗi lúc một nhanh hơn, đoàn quân nối dài như dòng chảy của con sông kéo qua những con đường lát đá giữa những dãy phố san sát, náo nhiệt dân chúng ra tiễn hoàng tử và lính triều đình ra quan ải.
*
Mộc Ang thức giấc trong hang đá, ra ngoài đi tìm khắp nơi nhưng không thấy Đại Đế đâu cả. Nàng nhắm mắt để tập trung cảm nhận Ấn Ký.
“Hắn đã về đất liền!”
Nhiều ngày qua Đại Đế chỉ quanh quẩn bên nàng trên hoang đảo này. Mỗi buổi sáng khi Mộc Ang thức dậy đều thấy có trái cây và nước uống đựng trong một ống gỗ do chính tay Đại Đế làm ra. Sau khi ăn uống Mộc Ang sẽ đi tìm Đại Đế đang ở đâu đó trên đảo, lúc thì bờ suối khi thì bên bãi biển. Hai người sẽ cùng đi dạo và trò chuyện, nhưng thường thì Mộc Ang sẽ là người kể chuyện cho Đại Đế nghe. Nàng kể về những chuyện mà nàng đã trải qua ở Nhân Tộc, về những người nàng quen biết, lúc thì vui, lúc lại buồn. Đại Đế nói với nàng rằng Kha Lang là một tên ngốc và nàng cũng rất ngốc khi không biết rằng Kha Lang thích nàng rất nhiều. Mộc Ang không đồng ý vì nàng cho rằng Kha Lang chưa bao giờ nói thích nàng và hắn đã ra đi một mình khi còn ở Hoa Nam mà chẳng bận tâm về nàng, còn ở Ưng Đông hắn đã mất dạng từ lúc nàng và Xơng Ngỵ vào cung Chúa đảo.
- Một kẻ lang bạc như hắn thì làm sao có can đảm nói với nàng là hắn thích nàng chứ?
- Nhưng sao ngươi dám khẳng định như thế?
- Nếu một ngày nàng gặp lại hắn thì hãy hỏi hắn rồi nàng sẽ biết.
- Ta sắp về nhà rồi, có lẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa đâu. Mà cho dù là thật thì cũng có ý nghĩa gì đâu chứ.
Mộc Ang nói, trong lòng nàng chợt cảm thấy buồn mênh mang. Nàng nghĩ có lẽ vì nàng nhớ Đại Vân Đình quá.
- Cũng phải! Hắn chỉ là một Nhân Tộc tầm thường thì dù hắn cảm thấy thế nào cũng chẳng có giá trị gì với nàng.
Đại Đế trầm giọng.
- Ngươi sai rồi! Kha Lang không tầm thường như ngươi nói. Hắn là người tốt và đối với ta rất tốt. Hắn là Nhân Tộc đầu tiên mà ta gặp và cũng là người bạn đầu tiên của ta ở nơi này. Điều không có ý nghĩa là giữa Thần Tộc và Nhân Tộc không thể có tình cảm với nhau, chúng ta mãi mãi sống ở hai khoảng trời khác nhau.
Mộc Ang tỏ vẻ bực dọc khi nghe Đại Đế xem thường Kha Lang.
- Nếu hắn nghe được những lời này của nàng có lẽ hắn sẽ rất vui và cũng rất buồn.
Đại Đế nhìn Mộc Ang, mỉm cười rồi quay mặt nhìn ra biển.
Mộc Ang đi ra bờ hồ rửa mặt, nước suối trong và mát nên nàng nghĩ sẽ tranh thủ lúc Đại Đế chưa về có thể tắm mát một chút. Nàng cởi y phục để lại bên bờ rồi đi ra giữa hồ, làn nước chạm vào làn da mát rượi. Mộc Ang bơi sang bờ đối diện chỗ có một bãi đá nông, ngồi tựa lưng bên một phiến đá, nhắm mắt hưởng thụ không gian trong lành giữa hoang đảo và nghĩ về Đại Vân Đình.
“Không lâu nữa là ta có thể về Đại Vân Đình rồi!”
Mộc Ang ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Dòng suối vẫn chảy róc rách đưa nước ra mặt hồ nhỏ, chim hót véo von trên những vòm cây.
Đại Đế về đến hang đá không thấy Mộc Ang thì bối rối lo sợ. Người chạy đi tìm quanh khắp nơi, muốn cất tiếng gọi tên nàng nhưng lại nhớ từ lúc gặp nhau cho đến giờ đã quá nữa thời hạn giao ước vẫn chưa hỏi tên nàng. Đại Đế đi ra bãi biển cũng không thấy ai, về lại hang đá lần nữa cũng chưa thấy Mộc Ang quay về. Người nghĩ rằng nếu lúc này bản thân có khả năng định hướng được vị trí của Mộc Ang như khả năng của nàng tìm ra người thì tốt quá. Đang đứng tần ngần trước hang đá chưa biết nên đi đâu để tìm Mộc Ang thì Đại Đế nhìn thấy gì đó nằm trên bãi đá gần bờ hồ, khi đi lại gần thì là y phục của Mộc Ang. Đại Đế đi men theo bờ hồ, phát hiện Mộc Ang đang tựa vào một phiến đá nhẵn, mắt nhắm nghiền.
“Nàng ấy không phát hiện ra ta đã về đến, không lẽ trầm người dưới nước lại đổ bệnh và ngất đi rồi?”
Đại Đế bối rối nhìn Mộc Ang, rồi như không thể để nàng nằm ngất như thế liền vội vàng nhảy ùm xuống hồ, lao đến gần dang tay ôm lấy Mộc Ang vào lòng. Mộc Ang bị tiếng động lớn làm nàng choàng tỉnh dậy. Khi chưa ý thức kịp chuyện gì xảy ra thì nàng cảm thấy ai đó đã ôm lấy nàng thật chặt. Phản ứng của nàng rất nhanh đã dùng Thần Lực đánh vào đối phương khiến người đó buông nàng ra và lùi lại phía sau, nước tung trắng xoá trên mặt hồ.
- Ngươi định làm gì ta?
Mộc Ang nói như hét, trầm người xuống dưới mặt nước chỉ sợ đối phương nhìn thấy cơ thể mình.
- Ta... ta nghĩ nàng bị ngất nên... tại sao nàng lại có thể ngủ khi đang tắm được nhỉ?
Đại Đế lắp bấp, cả người đều đã bị ướt.
- Ta chỉ vừa chợp mắt một chút thôi... làm sao lại bị bệnh rồi ngất được chứ?
- Ta về đến thì không thấy nàng đâu. Ta đã đi tìm khắp bãi biển mà vẫn không gặp, ra đến đây thì thấy nàng nằm đó. Nàng trầm mình lâu như vậy và không phát hiện ra ta nên ta đã nghĩ nàng bị ngất. Nếu giờ nàng không sao rồi thì ta đi đây! Ta không định giở trò gì với nàng cả, chỉ là ta lo lắng cho nàng thôi!
Đại Đế đứng giữa hồ, ngượng ngùng, cảm thấy may mắn vì người đang mang mặt nạ nếu không Mộc Ang đã có thể nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của người lúc này.
- Vậy... ngươi đi chỗ khác... để ta mặc lại y phục... không được nhìn lén.
Mộc Ang chưa dám di chuyển, nép vào gần phiến đá.
- Nàng có cần ta lấy y phục cho nàng không? Ta có tin ở đất liền muốn báo nàng biết. Ta sẽ chờ nàng trong hang.
Đại Đế đã lên bờ đứng cạnh chỗ y phục của Mộc Ang nhìn sang phía đối diện nơi Mộc Ang đang nấp.
- Không cần! Không cần! Ngươi vào hang đá đợi ta là được rồi. Ta sẽ vào ngay!
Mộc Ang bối rối.
- Ta đi đây!
Đại đế quay lưng đi rồi lẩm bẩm một mình.
- Khi nàng biết được tin ở đất liền lúc này, nàng sẽ làm gì?
Mộc Ang ngồi bên đống lửa đã được nhóm, giũ giũ mái tóc dài còn ướt của mình, nhìn sang phía người ngồi đối diện đang có vẻ trầm mặc.
- Ngươi nói đất liền có tin tức gì sao?
- Phải!
Đại Đế siết chặt bàn tay, mắt nhìn ánh lửa.
- Tin gì vậy? Sao ngươi lại có vẻ căng thẳng?
Mộc Ang ngờ vực. Nàng không biết ở Nhân Tộc có việc gì mà nàng nên biết trong lúc này.
- Ưng Đông Đại Đảo đã phong tỏa tất cả các bến cảng, không tiếp nhận những thuyền bè ra vào, nói cách khác là đóng cửa đảo quốc với bên ngoài.
- Tại sao họ lại phải làm như vậy? Ưng Đông có chuyện gì xảy ra sao?
- Không phải Ưng Đông mà là đất liền…Lãnh Bắc tuyên chiến với Hoa Nam.
- Xơng Ngỵ... công chúa, những người trong phủ hoàng tử…
Đối với Mộc Ang khi nói đến Hoa Nam là nói đến những người nàng từng quen biết ở đó, những kỷ niệm về họ lại hiện lên trong tâm trí nàng.
- Công chúa Hoa Nam đã... đã chết rồi…
Mộc Ang nhìn Đại Đế qua ánh lửa, mọi cử động của nàng như bị đóng băng, hình ảnh cô công chúa nhỏ hiện lên rõ ràng từng nụ cười và cả dáng người chạy nhảy tung tăng của nàng ấy. Mộc Ang như không thể tin điều nàng vừa nghe thấy nhưng không dám hỏi lại chỉ sợ phải nghe nó thêm lần nữa. Nàng chớp chớp mắt nhưng nước mắt đã rơi từ lúc nào không hay biết. Những điều sau đó Đại Đế nói chỉ như những âm thanh hỗn loạn mà Mộc Ang không muốn nghe tiếp nữa. Thế giới này thật đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn nhưng đã đổi thay đến kinh ngạc.
“Ta có thể làm gì đây?”
Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong đầu Mộc Ang hàng nghìn lần trong lúc Đại Đế kể nàng nghe những việc đang xảy ra. Không đợi Đại Đế nói xong, Mộc Ang liền cầm lấy thanh kiếm chạy ra ngoài mặc dù nàng chưa biết sẽ làm gì tiếp theo. Đại Đế đuổi theo nàng ra đến bờ biển, kéo nàng đứng lại.
- Nàng định làm gì?
- Ta không biết! Ta chỉ muốn quay lại Hoa Nam, muốn gặp Xơng Ngỵ. Ta không biết ta có thể làm gì trong cuộc chiến này nhưng ta không muốn ở lại đây lúc này. Trong lòng ta cảm thấy rất buồn, rất đau.
Vẻ mặt của Mộc Ang nhợt nhạt, nước mắt không chảy được thành dòng mà cứ ngấn đầy trong mắt.
- Đó là chiến tranh! Nàng định bay ra chiến địa lúc này? Nàng không sợ nhiều người sẽ biết nàng là ai sao? Nàng không sợ chết trước cả khi nhiệm vụ với tộc người của nàng được hoàn thành sao?
Đại Đế dùng hai tay giữ lấy vai Mộc Ang như muốn nàng tỉnh táo lại. Mộc Ang im lặng nhìn người đối diện. Trong đầu đang tự đấu tranh giữa hai lựa chọn hoặc là đi ngay đến Hoa Nam giúp đỡ Xơng Ngỵ dù nàng không biết bản thân có thể làm được gì khi đó là chiến tranh của các quốc gia, hoặc là ở lại hoang đảo yên bình này cho đến hạn một tháng và gọi Bát Thần Bộ đến giải trừ Ấn Ký của Đại Đế rồi về lại Đại Vân Đình ngay sau đó.
“Chẳng phải Nhân Tộc lúc nào cũng giỏi gây chiến tranh và giết hại lẫn nhau sao? Ta không là gì cả trong cuộc chiến này. Đại Vân Đình mới là quê nhà của ta. Chỉ cần Bát Thần Bộ đến là mọi chuyện sẽ kết thúc, ta có thể rời đi mà không ai trong số những người ta quen biết có thể biết được gì. Họ không thể trách móc ta, không thể hờn giận ta, kể cả lúc họ cô độc nhất, yếu đuối nhất cũng không phải việc ta cần quan tâm. Kha Lang sẽ làm gì nếu hay tin này? Nếu có Kha Lang ở đây hắn sẽ khuyên ta nên làm gì? Nếu có hắn ở đây thì tốt biết mấy! Kha Lang sẽ đến giúp Xơng Ngỵ! Ta biết hắn sẽ làm vậy! Nhưng còn Đại Đế? Còn Ấn Ký? Đại Vân Đình?”
Mộc Ang hoang mang tột độ. Đầu nàng đau đến sắp ngất vì phải suy nghĩ. Tay nàng siết chặt lấy thanh kiếm, nhịp thở dồn dập vì căng thẳng. Nàng nhìn Đại Đế như cầu cứu, như hy vọng hắn sẽ nói nàng biết nàng nên làm gì với cuộc chiến tranh này và với cả hắn.
- Nàng có thể ở lại đây cho đến khi người của nàng đến hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà, lãng quên hết tất cả những người từng biết, những việc từng xảy ra. Cuộc chiến này không phải của nàng và càng không liên quan đến nàng. Nhưng nếu nàng là vì tình nghĩa với những người mà nàng cho là bạn mà lao vào chiến đấu thì hãy nhớ rằng bằng bất cứ giá nào nàng cũng không được chết ở chiến địa. Ta sẽ chờ nàng! Hoặc ta sẽ dõi theo nàng nhưng nàng đừng hy vọng ta sẽ ra tay giúp đỡ bên nào vì ta càng không thể lộ diện... ta sẽ chỉ bảo vệ một mình nàng mà thôi!
Đại Đế ôm lấy Mộc Ang để trấn tỉnh nàng. Người biết rõ trong lòng Mộc Ang đang muốn gì. Mộc Ang không cự tuyệt Đại Đế mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vì nàng đã biết bản thân có thể làm gì.
- Ta sẽ sống!
- Bằng bất cứ giá nào!
Đại Đế nhắc nhở. Người ôm chặt lấy Mộc Ang hơn vì biết sắp phải chia tay và những lúc gần gũi nhau như thế này thật khó có được.
*
- Cô ấy hôm nay thế nào rồi?
Kang Dĩ bước vào gian bếp sau nhà, tay xách một sâu cá vừa bắt được hỏi Kang Hạ. Kang Hạ trả lời trong lúc đang nhóm lửa nấu ăn:
- Cô ấy đã khoẻ hơn và muốn ra ngoài nên đã đi dạo ngoài vườn rồi, lát nữa anh ra gọi cô ấy vào dùng bữa nhé!
Kang Dĩ chỉ ậm ừ rồi đi ra sau vườn tìm cô gái kia. Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô gái ấy chưa nói gì nhiều về bản thân nên không ai biết cô ta là ai, vì sao lại bị thương ở giữa rừng. Lúc Kang Dĩ cùng vài người đi rừng mang cô ấy về trong tình trạng bị thương nặng, cứ nghĩ sẽ không thể cứu được. Lúc đó Kang Dĩ và Kang Hạ đã đồng ý chăm sóc cho cô ta. Nhà của hai anh em tách biệt khỏi thôn đông đúc và lùi hẳn về phía rừng nên yên tĩnh, thích hợp để nghỉ ngơi.
- Nàng chưa khoẻ không nên ra ngoài quá lâu sẽ không tốt. Em gái ta đã chuẩn bị thức ăn, nàng hãy vào cùng ăn nhé!
Kang Dĩ tìm thấy cô gái đó đang đứng trong vườn cây một mình, vẻ mặt đăm chiêu như đang nghĩ ngợi rất nhiều điều.
- Ta sẽ vào ngay!
Cô gái xoay người lại khi nghe có tiếng người nói chuyện với mình. Trên mặt và cổ cùng tay chân của nàng vẫn còn nhiều vết trầy xước. Tai có đeo khuyên kim loại, mái tóc đã được Kang Hạ tết theo kiểu ở Hoa Nam. Dù không nói nhưng họ đều biết cô gái ấy là người đến từ Ngạn Tây.
A Man Khắc tay cầm theo cốc rượu, tay còn lại cầm theo ngọn nến duy nhất trong hầm lăng đi đến các hốc chứa các khối băng, lần lượt soi lên để nhìn mặt những vị vua đã chết và dừng lại trước di thể của vua A Man Kiểu.
- Cha yên tâm! Con sẽ hoàn thành lý tưởng của cha, sẽ trở thành vua duy nhất của thế giới, sẽ mang mật đồ ra ánh sáng để toàn nhân loại phải ngưỡng vọng. Thế giới của chúng ta đã bị chia cắt quá lâu rồi, đã đến lúc phải thống nhất lại!
A Man Khắc uống hết cốc rượu trong tay thì quay lưng đi đến bức tường có bức mật đồ, tần ngần đứng nhìn. Một lúc sau thì đi lên lối cầu thang ra ngoài, bên trên là một hành lang rộng dẫn ra ngoài có cửa đá lớn, một tốp kỵ binh đeo mặt nạ cùng nhau mở cánh cửa cho vua Lãnh Bắc đi ra. Bên ngoài có các nữ hầu câm chờ sẵn cùng một tốp kỵ binh khác đứng canh Đế Lăng. Nơi này chỉ có vua hoặc người được lệnh vua mới có thể ra vào và là nơi duy nhất trên thế giới giữ di thể của những vị vua đã chết, những nơi khác đều là hoả táng dù cho đó là vua hay hoàng tộc.
Cả Lãnh Bắc đang chìm vào giữa mùa đông tuyết phủ trắng khắp nơi. Không lâu nữa sẽ là lễ mừng năm mới khi tuyết ngừng rơi, băng tan chảy và hoa bắt đầu nở rộ, khi đó cũng là lúc xuất binh nam tiến. A Man Khắc đứng giữa cung vua ở Vương Đô Lãnh Bắc, ngẩng mặt về phía nam nhìn cơn mưa tuyết đang rơi, cảm thấy bản thân đã bước đến gần hơn với lý tưởng lớn lao.
Quan cố vấn của A Man Khắc là Khách Phiêng Tri đang đứng chờ người trên hành lang sảnh chính vì được gọi vào cung. Thấy A Man Khắc đi đến thì cúi đầu hành lễ rồi đi theo bên cạnh.
- Thưa ngài! Lãnh chúa Ngạn Tây đang ra sức thôn tính các vùng tự trị phía nam mặc kệ hoà ước đã thoả thuận trước đó. Quân lính triều đình đi đến đâu thì đàn áp dân chúng và quan binh bắt đầu hàng nếu không quy phục và giao nộp binh quyền cho Lãnh chúa thì phá thành giết sạch, ra tay rất mạnh dạn nên rất nhanh đã thâu tóm gần hết. Lãnh chúa gấp rút như vậy e là đang cố theo kịp thời hạn xuất binh của chúng ta.
Khách Phiêng Tri đan hai bàn tay vào nhau phía trước bụng, chậm rãi nói.
- Hòa ước là do cha hắn và vua Hoa Nam cùng các tộc trưởng thỏa thuận, nay đám tộc trưởng đã bị giết sạch, cha hắn cũng đã chết, liên minh với Hoa Nam đã không còn thì hắn dĩ nhiên không cần quan tâm đến nữa rồi. Hắn đang muốn xâu xé Hoa Nam, không muốn Lãnh Bắc ta chiếm hết. Ta đã đoán biết hắn sẽ không chịu ngồi yên nhưng vì muốn loại bỏ liên minh Tây Nam cũng đã phải tốn chút công sức ở biên giới Hoa Nam để giúp hắn. Đợi khi ta chiếm được phía bắc Hoa Nam thì sẽ bắt đầu xử lý Ngạn Tây, không thể để hắn tập trung lực lượng trong lúc chúng ta chiến đấu được. Quân lực của ta thế nào rồi?
A Man Khắc nhếch mép cười nhưng ánh mắt hiện lên vẻ tức giận.
- Thưa ngài! Quân lính đã tập hợp đầy đủ số lượng chờ lệnh khởi hành. Lương thảo đã đưa đi các đợt riêng lẻ ra các nơi đóng quân đã định tránh bị đột kích. Lần này ngài sẽ chỉ định vị nào cầm quân vậy?
- Cho A Man Vãng và A Man Cừ cầm quân đường bộ, chúng ta sẽ xuất phát cùng tàu chiến đường biển. Người bị đánh rơi xuống vực thế nào rồi?
- Thưa ngài! Đã cho người giả dạng dân thường đưa người đó đến một thôn trang giao cho người dân chăm sóc. Thần đã bố trí lực lượng vào thôn canh chừng, chờ lệnh hành động của ngài.
- Tốt! Người đó rất quan trọng cho việc kiềm chế Ngạn Tây sau này. Để ta xem Y Tung làm sao có thể đưa quân sang Hoa Nam được.
- Hoàng tử Hoa Nam Xơng Ngỵ đã bị vua điều lên ải bắc sau khi công chúa chết, có lẽ nay mai sẽ khởi hành. Cả lễ Nối Ngôi cũng đã bị dời lại, chuyện này chưa biết lý do là vì sao, hình như do hoàng tử ham chơi đã không có mặt ở Cấm Thành ngay thời điểm quan trọng dẫn đến những việc không hay xảy ra gần đây.
- Xơng Ngỵ ham chơi rời Cấm Thành? Chuyện khó tin, nhưng lý do hắn bị điều đi khỏi Cấm Thành thì có lẽ phải kể đến công sức của anh trai hắn. Vậy cũng tốt, nếu trận đầu có thể giết luôn cả hoàng tử Hoa Nam thì chẳng phải rất hay sao?
- Thưa ngài nói phải! Nhưng hoàng tử Xơng Ngỵ không phải người dễ đối phó.
- Lúc bình thường thì đấu trí nhưng lúc giao chiến thì phải xem đao của kẻ nào nhanh hơn và ai đánh giỏi hơn. Hoa Nam không phải nước nhỏ và yếu kém nhưng không phải là không thể đánh bại được, hơn nữa, thời điểm hiện tại còn phải dè chừng cả Ngạn Tây, lực lượng nhất định sẽ bị phân tán.
A Man Khắc đi về đến tẩm điện riêng thì lệnh cho Khách Phiêng Tri rời đi. Khách Phiêng Tri cúi đầu hành lễ rồi quay về lối hành lang cũ. Tốp kỵ binh chia nhau canh gác bên ngoài tẩm điện của nhà vua. Cơn mưa tuyết ngoài trời vẫn chưa dứt, những cơn gió lạnh buốt thổi qua Vương Đô tối mịt mờ.
*
Hoàng tử Xơng Ngỵ vừa ra khỏi Tây biệt điện của hoàng hậu, người mang chiến giáp chuẩn bị lên đường đến ải bắc. Cấm Thành vào mùa đông không có tuyết rơi như phương bắc nhưng không khí lạnh lẽo đã bao trùm không gian. Đôi bàn tay của hoàng hậu cũng rất lạnh khi nắm lấy tay Xơng Ngỵ như không muốn để con trai mình phải dấn thân vào hiểm nguy. Nhưng lệnh vua không thể trái, trách nhiệm của hoàng tử đối với đất nước cũng không thể khước từ nên mẹ con đành phải chia tay. Từ sau cái chết của công chúa, hoàng hậu bệnh không khỏi, nay lại phải chia tay con trai, trong lòng chỉ lo sợ ngày có thể gặp lại nhau càng khó khăn hơn. Người chỉ mong những tháng ngày trong quá khứ đã không trôi đi quá nhanh như thế khiến con người ta chưa kịp thoả mãn hạnh phúc thì đã phải đối diện với trách nhiệm, với đế nghiệp, với những cuộc chia ly. Hoàng tử Xơng Ngỵ từ biệt mẹ rồi vội rời đi vì không muốn hoàng hậu quá bi thương, bản thân cũng sắp không che giấu được hết cảm xúc.
Vua Hoa Nam cùng trưởng hoàng tử và một số quan viên đã có mặt ở cổng thành để đưa tiễn thứ hoàng tử. Quân trấn thủ Cấm Thành đã chia ra năm vạn theo hoàng tử Xơng Ngỵ đến hợp lực cùng cánh quân phía bắc, trên tinh thần chuẩn bị nghênh chiến với phương bắc. Cuộc chiến tranh toàn diện với Lãnh Bắc mà nhiều năm về trước đã tránh được thì bây giờ có lẽ không còn cách nào khác hơn là tiếp chiến. Hoàng tử Xơng Ngỵ đến hành lễ chào vua cùng các quan thần rồi đi đến bên chiến mã của người nơi có Liu Thạc cùng các hộ vệ thân cận đang đứng chờ. Khi đi ngang qua chỗ trưởng hoàng tử thì Xơng Ngỵ dừng lại, quay mặt đối diện anh trai lần nữa trước khi lên đường. Xơng Lư khẽ cười nửa như đắc chí, nửa như e ngại.
- Anh trai ở lại Cấm Thành bình an! Ta giao cha mẹ lại cho anh cả đấy!
- Em trai lần này gánh vác trách nhiệm quan trọng không nên bận tâm chuyện ở đây, ta có thể lo liệu được.
- Khi trở lại Cấm Thành anh em ta nên uống rượu cùng nhau một lần.
- Nhất định! Nếu như... có ngày đó.
Xơng Lư thì thầm như chỉ để một mình Xơng Ngỵ nghe thấy.
- Ta sẽ mang rượu đến cho anh!
Xơng Ngỵ nhìn xoáy vào đôi mắt Xơng Lư rồi mỉm cười. Xơng Lư chợt cảm thấy ớn lạnh, miệng cố nặn một nụ cười méo mó.
Hoàng tử Xơng Ngỵ lên ngựa, nhìn lại Cấm Thành lần nữa. Một cơn gió lạnh thổi đến mang theo những cánh hoa mùa đông như để tiễn biệt người sắp ra đi. Tấm áo choàng của Xơng Ngỵ tung bay trong ánh nắng yếu ớt của tiết trời âm u. Chiến mã quay đầu hướng ra cổng thành rồi phi mỗi lúc một nhanh hơn, đoàn quân nối dài như dòng chảy của con sông kéo qua những con đường lát đá giữa những dãy phố san sát, náo nhiệt dân chúng ra tiễn hoàng tử và lính triều đình ra quan ải.
*
Mộc Ang thức giấc trong hang đá, ra ngoài đi tìm khắp nơi nhưng không thấy Đại Đế đâu cả. Nàng nhắm mắt để tập trung cảm nhận Ấn Ký.
“Hắn đã về đất liền!”
Nhiều ngày qua Đại Đế chỉ quanh quẩn bên nàng trên hoang đảo này. Mỗi buổi sáng khi Mộc Ang thức dậy đều thấy có trái cây và nước uống đựng trong một ống gỗ do chính tay Đại Đế làm ra. Sau khi ăn uống Mộc Ang sẽ đi tìm Đại Đế đang ở đâu đó trên đảo, lúc thì bờ suối khi thì bên bãi biển. Hai người sẽ cùng đi dạo và trò chuyện, nhưng thường thì Mộc Ang sẽ là người kể chuyện cho Đại Đế nghe. Nàng kể về những chuyện mà nàng đã trải qua ở Nhân Tộc, về những người nàng quen biết, lúc thì vui, lúc lại buồn. Đại Đế nói với nàng rằng Kha Lang là một tên ngốc và nàng cũng rất ngốc khi không biết rằng Kha Lang thích nàng rất nhiều. Mộc Ang không đồng ý vì nàng cho rằng Kha Lang chưa bao giờ nói thích nàng và hắn đã ra đi một mình khi còn ở Hoa Nam mà chẳng bận tâm về nàng, còn ở Ưng Đông hắn đã mất dạng từ lúc nàng và Xơng Ngỵ vào cung Chúa đảo.
- Một kẻ lang bạc như hắn thì làm sao có can đảm nói với nàng là hắn thích nàng chứ?
- Nhưng sao ngươi dám khẳng định như thế?
- Nếu một ngày nàng gặp lại hắn thì hãy hỏi hắn rồi nàng sẽ biết.
- Ta sắp về nhà rồi, có lẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa đâu. Mà cho dù là thật thì cũng có ý nghĩa gì đâu chứ.
Mộc Ang nói, trong lòng nàng chợt cảm thấy buồn mênh mang. Nàng nghĩ có lẽ vì nàng nhớ Đại Vân Đình quá.
- Cũng phải! Hắn chỉ là một Nhân Tộc tầm thường thì dù hắn cảm thấy thế nào cũng chẳng có giá trị gì với nàng.
Đại Đế trầm giọng.
- Ngươi sai rồi! Kha Lang không tầm thường như ngươi nói. Hắn là người tốt và đối với ta rất tốt. Hắn là Nhân Tộc đầu tiên mà ta gặp và cũng là người bạn đầu tiên của ta ở nơi này. Điều không có ý nghĩa là giữa Thần Tộc và Nhân Tộc không thể có tình cảm với nhau, chúng ta mãi mãi sống ở hai khoảng trời khác nhau.
Mộc Ang tỏ vẻ bực dọc khi nghe Đại Đế xem thường Kha Lang.
- Nếu hắn nghe được những lời này của nàng có lẽ hắn sẽ rất vui và cũng rất buồn.
Đại Đế nhìn Mộc Ang, mỉm cười rồi quay mặt nhìn ra biển.
Mộc Ang đi ra bờ hồ rửa mặt, nước suối trong và mát nên nàng nghĩ sẽ tranh thủ lúc Đại Đế chưa về có thể tắm mát một chút. Nàng cởi y phục để lại bên bờ rồi đi ra giữa hồ, làn nước chạm vào làn da mát rượi. Mộc Ang bơi sang bờ đối diện chỗ có một bãi đá nông, ngồi tựa lưng bên một phiến đá, nhắm mắt hưởng thụ không gian trong lành giữa hoang đảo và nghĩ về Đại Vân Đình.
“Không lâu nữa là ta có thể về Đại Vân Đình rồi!”
Mộc Ang ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Dòng suối vẫn chảy róc rách đưa nước ra mặt hồ nhỏ, chim hót véo von trên những vòm cây.
Đại Đế về đến hang đá không thấy Mộc Ang thì bối rối lo sợ. Người chạy đi tìm quanh khắp nơi, muốn cất tiếng gọi tên nàng nhưng lại nhớ từ lúc gặp nhau cho đến giờ đã quá nữa thời hạn giao ước vẫn chưa hỏi tên nàng. Đại Đế đi ra bãi biển cũng không thấy ai, về lại hang đá lần nữa cũng chưa thấy Mộc Ang quay về. Người nghĩ rằng nếu lúc này bản thân có khả năng định hướng được vị trí của Mộc Ang như khả năng của nàng tìm ra người thì tốt quá. Đang đứng tần ngần trước hang đá chưa biết nên đi đâu để tìm Mộc Ang thì Đại Đế nhìn thấy gì đó nằm trên bãi đá gần bờ hồ, khi đi lại gần thì là y phục của Mộc Ang. Đại Đế đi men theo bờ hồ, phát hiện Mộc Ang đang tựa vào một phiến đá nhẵn, mắt nhắm nghiền.
“Nàng ấy không phát hiện ra ta đã về đến, không lẽ trầm người dưới nước lại đổ bệnh và ngất đi rồi?”
Đại Đế bối rối nhìn Mộc Ang, rồi như không thể để nàng nằm ngất như thế liền vội vàng nhảy ùm xuống hồ, lao đến gần dang tay ôm lấy Mộc Ang vào lòng. Mộc Ang bị tiếng động lớn làm nàng choàng tỉnh dậy. Khi chưa ý thức kịp chuyện gì xảy ra thì nàng cảm thấy ai đó đã ôm lấy nàng thật chặt. Phản ứng của nàng rất nhanh đã dùng Thần Lực đánh vào đối phương khiến người đó buông nàng ra và lùi lại phía sau, nước tung trắng xoá trên mặt hồ.
- Ngươi định làm gì ta?
Mộc Ang nói như hét, trầm người xuống dưới mặt nước chỉ sợ đối phương nhìn thấy cơ thể mình.
- Ta... ta nghĩ nàng bị ngất nên... tại sao nàng lại có thể ngủ khi đang tắm được nhỉ?
Đại Đế lắp bấp, cả người đều đã bị ướt.
- Ta chỉ vừa chợp mắt một chút thôi... làm sao lại bị bệnh rồi ngất được chứ?
- Ta về đến thì không thấy nàng đâu. Ta đã đi tìm khắp bãi biển mà vẫn không gặp, ra đến đây thì thấy nàng nằm đó. Nàng trầm mình lâu như vậy và không phát hiện ra ta nên ta đã nghĩ nàng bị ngất. Nếu giờ nàng không sao rồi thì ta đi đây! Ta không định giở trò gì với nàng cả, chỉ là ta lo lắng cho nàng thôi!
Đại Đế đứng giữa hồ, ngượng ngùng, cảm thấy may mắn vì người đang mang mặt nạ nếu không Mộc Ang đã có thể nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của người lúc này.
- Vậy... ngươi đi chỗ khác... để ta mặc lại y phục... không được nhìn lén.
Mộc Ang chưa dám di chuyển, nép vào gần phiến đá.
- Nàng có cần ta lấy y phục cho nàng không? Ta có tin ở đất liền muốn báo nàng biết. Ta sẽ chờ nàng trong hang.
Đại Đế đã lên bờ đứng cạnh chỗ y phục của Mộc Ang nhìn sang phía đối diện nơi Mộc Ang đang nấp.
- Không cần! Không cần! Ngươi vào hang đá đợi ta là được rồi. Ta sẽ vào ngay!
Mộc Ang bối rối.
- Ta đi đây!
Đại đế quay lưng đi rồi lẩm bẩm một mình.
- Khi nàng biết được tin ở đất liền lúc này, nàng sẽ làm gì?
Mộc Ang ngồi bên đống lửa đã được nhóm, giũ giũ mái tóc dài còn ướt của mình, nhìn sang phía người ngồi đối diện đang có vẻ trầm mặc.
- Ngươi nói đất liền có tin tức gì sao?
- Phải!
Đại Đế siết chặt bàn tay, mắt nhìn ánh lửa.
- Tin gì vậy? Sao ngươi lại có vẻ căng thẳng?
Mộc Ang ngờ vực. Nàng không biết ở Nhân Tộc có việc gì mà nàng nên biết trong lúc này.
- Ưng Đông Đại Đảo đã phong tỏa tất cả các bến cảng, không tiếp nhận những thuyền bè ra vào, nói cách khác là đóng cửa đảo quốc với bên ngoài.
- Tại sao họ lại phải làm như vậy? Ưng Đông có chuyện gì xảy ra sao?
- Không phải Ưng Đông mà là đất liền…Lãnh Bắc tuyên chiến với Hoa Nam.
- Xơng Ngỵ... công chúa, những người trong phủ hoàng tử…
Đối với Mộc Ang khi nói đến Hoa Nam là nói đến những người nàng từng quen biết ở đó, những kỷ niệm về họ lại hiện lên trong tâm trí nàng.
- Công chúa Hoa Nam đã... đã chết rồi…
Mộc Ang nhìn Đại Đế qua ánh lửa, mọi cử động của nàng như bị đóng băng, hình ảnh cô công chúa nhỏ hiện lên rõ ràng từng nụ cười và cả dáng người chạy nhảy tung tăng của nàng ấy. Mộc Ang như không thể tin điều nàng vừa nghe thấy nhưng không dám hỏi lại chỉ sợ phải nghe nó thêm lần nữa. Nàng chớp chớp mắt nhưng nước mắt đã rơi từ lúc nào không hay biết. Những điều sau đó Đại Đế nói chỉ như những âm thanh hỗn loạn mà Mộc Ang không muốn nghe tiếp nữa. Thế giới này thật đáng sợ, chỉ trong một thời gian ngắn nhưng đã đổi thay đến kinh ngạc.
“Ta có thể làm gì đây?”
Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong đầu Mộc Ang hàng nghìn lần trong lúc Đại Đế kể nàng nghe những việc đang xảy ra. Không đợi Đại Đế nói xong, Mộc Ang liền cầm lấy thanh kiếm chạy ra ngoài mặc dù nàng chưa biết sẽ làm gì tiếp theo. Đại Đế đuổi theo nàng ra đến bờ biển, kéo nàng đứng lại.
- Nàng định làm gì?
- Ta không biết! Ta chỉ muốn quay lại Hoa Nam, muốn gặp Xơng Ngỵ. Ta không biết ta có thể làm gì trong cuộc chiến này nhưng ta không muốn ở lại đây lúc này. Trong lòng ta cảm thấy rất buồn, rất đau.
Vẻ mặt của Mộc Ang nhợt nhạt, nước mắt không chảy được thành dòng mà cứ ngấn đầy trong mắt.
- Đó là chiến tranh! Nàng định bay ra chiến địa lúc này? Nàng không sợ nhiều người sẽ biết nàng là ai sao? Nàng không sợ chết trước cả khi nhiệm vụ với tộc người của nàng được hoàn thành sao?
Đại Đế dùng hai tay giữ lấy vai Mộc Ang như muốn nàng tỉnh táo lại. Mộc Ang im lặng nhìn người đối diện. Trong đầu đang tự đấu tranh giữa hai lựa chọn hoặc là đi ngay đến Hoa Nam giúp đỡ Xơng Ngỵ dù nàng không biết bản thân có thể làm được gì khi đó là chiến tranh của các quốc gia, hoặc là ở lại hoang đảo yên bình này cho đến hạn một tháng và gọi Bát Thần Bộ đến giải trừ Ấn Ký của Đại Đế rồi về lại Đại Vân Đình ngay sau đó.
“Chẳng phải Nhân Tộc lúc nào cũng giỏi gây chiến tranh và giết hại lẫn nhau sao? Ta không là gì cả trong cuộc chiến này. Đại Vân Đình mới là quê nhà của ta. Chỉ cần Bát Thần Bộ đến là mọi chuyện sẽ kết thúc, ta có thể rời đi mà không ai trong số những người ta quen biết có thể biết được gì. Họ không thể trách móc ta, không thể hờn giận ta, kể cả lúc họ cô độc nhất, yếu đuối nhất cũng không phải việc ta cần quan tâm. Kha Lang sẽ làm gì nếu hay tin này? Nếu có Kha Lang ở đây hắn sẽ khuyên ta nên làm gì? Nếu có hắn ở đây thì tốt biết mấy! Kha Lang sẽ đến giúp Xơng Ngỵ! Ta biết hắn sẽ làm vậy! Nhưng còn Đại Đế? Còn Ấn Ký? Đại Vân Đình?”
Mộc Ang hoang mang tột độ. Đầu nàng đau đến sắp ngất vì phải suy nghĩ. Tay nàng siết chặt lấy thanh kiếm, nhịp thở dồn dập vì căng thẳng. Nàng nhìn Đại Đế như cầu cứu, như hy vọng hắn sẽ nói nàng biết nàng nên làm gì với cuộc chiến tranh này và với cả hắn.
- Nàng có thể ở lại đây cho đến khi người của nàng đến hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà, lãng quên hết tất cả những người từng biết, những việc từng xảy ra. Cuộc chiến này không phải của nàng và càng không liên quan đến nàng. Nhưng nếu nàng là vì tình nghĩa với những người mà nàng cho là bạn mà lao vào chiến đấu thì hãy nhớ rằng bằng bất cứ giá nào nàng cũng không được chết ở chiến địa. Ta sẽ chờ nàng! Hoặc ta sẽ dõi theo nàng nhưng nàng đừng hy vọng ta sẽ ra tay giúp đỡ bên nào vì ta càng không thể lộ diện... ta sẽ chỉ bảo vệ một mình nàng mà thôi!
Đại Đế ôm lấy Mộc Ang để trấn tỉnh nàng. Người biết rõ trong lòng Mộc Ang đang muốn gì. Mộc Ang không cự tuyệt Đại Đế mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vì nàng đã biết bản thân có thể làm gì.
- Ta sẽ sống!
- Bằng bất cứ giá nào!
Đại Đế nhắc nhở. Người ôm chặt lấy Mộc Ang hơn vì biết sắp phải chia tay và những lúc gần gũi nhau như thế này thật khó có được.
*
- Cô ấy hôm nay thế nào rồi?
Kang Dĩ bước vào gian bếp sau nhà, tay xách một sâu cá vừa bắt được hỏi Kang Hạ. Kang Hạ trả lời trong lúc đang nhóm lửa nấu ăn:
- Cô ấy đã khoẻ hơn và muốn ra ngoài nên đã đi dạo ngoài vườn rồi, lát nữa anh ra gọi cô ấy vào dùng bữa nhé!
Kang Dĩ chỉ ậm ừ rồi đi ra sau vườn tìm cô gái kia. Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô gái ấy chưa nói gì nhiều về bản thân nên không ai biết cô ta là ai, vì sao lại bị thương ở giữa rừng. Lúc Kang Dĩ cùng vài người đi rừng mang cô ấy về trong tình trạng bị thương nặng, cứ nghĩ sẽ không thể cứu được. Lúc đó Kang Dĩ và Kang Hạ đã đồng ý chăm sóc cho cô ta. Nhà của hai anh em tách biệt khỏi thôn đông đúc và lùi hẳn về phía rừng nên yên tĩnh, thích hợp để nghỉ ngơi.
- Nàng chưa khoẻ không nên ra ngoài quá lâu sẽ không tốt. Em gái ta đã chuẩn bị thức ăn, nàng hãy vào cùng ăn nhé!
Kang Dĩ tìm thấy cô gái đó đang đứng trong vườn cây một mình, vẻ mặt đăm chiêu như đang nghĩ ngợi rất nhiều điều.
- Ta sẽ vào ngay!
Cô gái xoay người lại khi nghe có tiếng người nói chuyện với mình. Trên mặt và cổ cùng tay chân của nàng vẫn còn nhiều vết trầy xước. Tai có đeo khuyên kim loại, mái tóc đã được Kang Hạ tết theo kiểu ở Hoa Nam. Dù không nói nhưng họ đều biết cô gái ấy là người đến từ Ngạn Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.