Tùng Hoa

Chương 7

Nguyễn Dương

15/10/2019

*

Lãnh chúa sáng nay đã vận trang phục đi săn, đang đứng chờ tuỳ tùng mang ngựa cho người cùng các thành viên trong hoàng tộc. Khi họ đã yên vị trên lưng ngựa, nhóm người theo sau giám sát bãi săn ra phía sau khu bếp, mở khoá chuồng sắt lôi ra vài tên nô lệ. Mấy tên nô lệ yếu ớt vì bệnh tật và thương tích cố gắng chống cự không chịu ra ngoài, có kẻ còn cố níu lấy song sắt của cái chuồng. Với họ giờ đây, có vẻ nếu bị nhốt trong cái chuồng bẩn thỉu, chật hẹp đó còn tốt hơn phải đi vào cánh rừng kia. Người giám sát đi đến vứt roi da thật mạnh lên người những tên nô lệ cứng đầu, những lằn roi tứa máu khiến những tên nô lệ không chịu nổi phải rời tay khỏi song sắt đưa tay lên đỡ đòn. Những người thuộc hạ đang dùng những khóa xích khóa cổ và tay những tên đã lôi ra được. Bộ khoá là một vòng kim loại ôm lấy cổ tên nô lệ, mấu phía sau gáy sẽ được cố định lại bằng một thanh kim loại nhỏ bị bẻ cong hai đầu để không thể nào gỡ ra được, phía trước cổ là một vòng tròn nối với một sợi xích, ở đầu sợi xích là hai vòng kim loại nối liền nhau dùng để khoá hai tay vào và cố định bằng cách tương tự như cổ. Sợi xích không quá dài nên hai tay người bị khoá lúc nào cũng bị treo ở vị trí trước ngực trông như một người đang khoanh tay lại. Nhóm người giám sát áp giải mấy tên nô lệ đi về phía cánh rừng nơi đoàn người ngựa đang chờ khởi hành. Khi đã đến nơi,một người dùng đoản kiếm cắt vài nhát lên bắp tay, đùi, lưng của những tên nô lệ đó cho máu rỉ ra để thu hút thú rừng. Nhóm nô lệ run sợ, hét lên vì đau đớn, Lãnh chúa nhìn họ, mắt hơi nhíu lại, rồi phát tay ra lệnh thả “mồi nhử. Đám nô lệ được thả ra thì chạy thẳng vào rừng, sợi xích trên cổ cọ vào nhau phát ra âm thanh mà chỉ có người mang chúng nghe thấy được. Họ chỉ biết chạy đi, không còn cách nào khác, thân thể đã bị thương nặng, máu đang rỉ ra nhuộm ướt bộ y phục tả tơi trên người. Họ có muốn trốn cũng chẳng thể đi xa, trước sau gì họ cũng sẽ làm mồi cho thú dữ, nếu quay lại cũng sẽ bị binh lính giết chết. Những người nô lệ này đã đến bước cuối cùng của kiếp nô lệ, không còn giá trị gì khác ngoài một mẩu thịt biết đi có thể mang đến niềm vui cho những người đi săn kia. Lãnh chúa chưa vội cho nhóm người của mình xuất phát, người ngồi trên lưng ngựa lắng nghe động tĩnh phía xa trong rừng. Một lúc sau, ở một góc rừng bỗng dội lại một tiếng thét, biết là có dã thú đang tấn công “mồi nhử”, Lãnh chúa ra hiệu đoàn người tiến vào rừng bắt đầu cuộc đi săn.

*

Hắn lại mở mắt, lúc này đã là ban ngày, cơ thể vẫn còn mệt và đau nhức, những vết thương đang lên cơn đau. Đống lửa đêm qua giờ đã tàn chỉ còn lại một đống tro, một làn gió nhẹ thổi qua những tro tàn đó bị cuốn theo và bay lên. Hắn nhìn sang hướng đối diện, cô gái xinh đẹp đêm qua không thấy nữa chỉ có túi hành trang là vẫn còn đó, lại thấy cái áo rách của hắn được treo trên một nhánh cây cắm gần chỗ đống tro tàn, lúc này hắn mới để ý hắn đang choàng một tấm áo choàng màu đen, ấm và thoang thoảng mùi thơm của cây cỏ, mùi này hắn biết vì hắn từng được tự do chạy nhảy trên thảo nguyên cùng đàn gia súc của mình trước khi trở thành một nô lệ. Rừng cây xào xạc, những cành lá đung đưa theo nhịp gió, tiếng chim ríu rít, nắng ấm xuyên qua kẽ lá, rơi rớt khắp mọi nơi, xa xa ngoài kia là tiếng dòng suối chảy, làm hắn bỗng thấy khát nước, và thấy đói. Cố gắng cử động tay chân, chống người ngồi dậy, cố tựa người vào một thân cây rồi hắn lại bắt đầu quan sát xung quanh. Cánh rừng yên tĩnh, những âm thanh bình thường không tỏ vẻ gì đây là một bãi săn thú, đầy những con thú nguy hiểm và con người đến đây trên lưng những con ngựa, mặc y phục trường săn còn nguy hiểm hơn nhiều. Bên bờ suối, có một con ngựa toàn thân lông màu hoàng kim đang uống nước, nó cọ cọ cái móng vào một hòn đá dưới chân, cái đuôi dài phe phẩy. Vẫn không thấy bóng dáng cô gái kia đâu, có lẽ đêm qua hắn nằm mơ thật. Người cứu hắn có thể là một người săn thú nào đó vì không biết hắn là một nô lệ đào thoát mà thôi. Dòng suy nghĩ chưa trôi qua hết trong đầu hắn thì một cô gái xuất hiện, tay ôm một bó lá cây, nàng bước ra bờ suối đưa bàn tay xinh đẹp của mình vuốt ve chú ngựa, được chủ vuốt ve nên nó lắc lắc cái đầu tựa vào ngực nàng.

- Kim Mã ngoan, ngoan nào!

Cô gái trò chuyện với chú ngựa. Hắn không hay biết, một nụ cười đang hiện ra trên môi hắn theo suy nghĩ “Nàng là có thật!". Cô gái quay lại nhìn về phía hắn, thấy hắn đang nhìn ra phía nàng thì từ từ đi vào. Nàng đi đến trước mặt hắn, quan sát hắn. Không dám nhìn vào mắt cô gái, hắn quay mặt né tránh, thân người hơi co lại như để phòng bị. Hắn đã quen với phản ứng này mỗi khi có ai đó đến gần nhìn ngó xem có nên mua hắn về từ chợ nô lệ hay không. Cô gái đặt số lá cây lên phía trên cái túi vải, ngồi xuống nhìn hắn lần nữa, lúc này chàng trai trước mặt vẫn xanh xao, tấm áo choàng rớt xuống để lộ thân người mang nhiều vết thương.

- Cậu bé tỉnh rồi. Có khát nước không? Uống đi!

Mộc Ang vừa nói vừa chìa bình nước bằng vải đã mở sẵn tới trước mặt chàng trai kia.

- Cậu bé?

Câu đầu tiên hắn nói với nàng khi hắn nghe thấy nàng gọi hắn như thế.

“Nàng ấy chỉ tầm tuổi ta nhưng lại gọi ta là cậu bé?”

Hắn lại nghĩ trong đầu như thế.

- À, vì không biết nên gọi ngươi như thế nào nên ta gọi như thế. Ngươi tên là gì?

Mộc Ang chợt nhớ so với Nhân Tộc nàng chỉ nhìn như một cô gái mười bảy mười tám tuổi chứ không phải một người đã ba mươi hai tuổi, nên trả lời câu hỏi cộc lốc của chàng trai đối diện.

- Kha Lang! Ta tên là Kha Lang.

Lại là lần đầu tiên hắn xưng tên mình sau nhiều năm làm nô lệ. Trong lòng hắn cảm thấy vui sướng khi được xưng tên, được nhìn nhận bản thân là một con người thật sự, có tiếng nói, có tên gọi riêng. Cô gái đối diện vẫn đang chìa bình nước về phía hắn, mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn từ từ đưa tay nhận lấy và đưa lên miệng uống, cổ họng khô rát, dòng nước mát chảy tới đâu lại nhói đau tới đó nhưng cuối cùng là cảm giác dễ chịu. Hắn uống cạn bình nước mà vẫn còn thấy khát. Cô gái nhướng mày, nhìn hắn rồi lại mỉm cười.

- Ta tên là Mộc Ang. Để ta đi lấy thêm nước cho ngươi.

- Không cần đâu. Cám ơn nàng đã cứu giúp!

Hắn trả lời, trong đầu thì đang ghi nhớ lại tên nàng cho thật kỹ.

- Sao ngươi lại bị thương nhiều vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

Hắn im lặng, đôi mắt cụp xuống đảo qua lại, chưa biết phải trả lời như thế nào. Hắn sợ nàng sẽ đem hắn trả lại chỗ hắn vừa dùng cả tính mạng để thoát ra, hay tệ hơn là nàng xem thường và bỏ mặt hắn lại đây.

- Ngươi không thích nói cũng không sao.

Mộc Ang thấy dáng vẻ lúng túng của chàng trai thì nghĩ rằng không nên gợi lại chuyện đau buồn của hắn, có thể là một tai nạn không chừng. Nàng sực nhớ chuyện nàng định làm với mớ lá rừng vừa tìm được liền quay lại cầm chúng lên tay rồi lại ngồi hẳn bên cạnh chàng trai ấy. Hắn tỏ vẻ bất ngờ:

- Nàng định làm gì?

- Ngươi đang bị thương. Ta có hái ít lá thuốc dùng được để trị thương cho ngươi, xoay lưng lại đi nào.



Mộc Ang vừa nói vừa dùng tay đẩy hắn xoay người lại, lưng hướng về phía nàng. Hắn nghe âm thanh nàng dùng tay vò những cái lá và hương thơm từ những thứ thuốc đó thoảng lên nghe rất dễ chịu.

Mộc Ang đưa những phần lá thuốc đã tơi lại gần những chỗ vết thương, xoa nhè nhẹ lên đó để giúp hắn mau hồi phục. Nàng nghe hắn rít khẽ qua vành môi mỗi khi có vết thương bị đau rát khi tiếp xúc với lá thuốc. Nàng lại dừng tay một chút để cho hắn bớt đau rồi lại tiếp tục. Nhìn tấm lưng không lành lặn của chàng trai ngồi trước mặt, Mộc Ang cảm thấy xúc động vô cùng, cảm giác lẫn lộn, vừa xót xa cho hắn lại vừa hờn giận một thứ gì đó dù nàng chẳng biết là gì.

- Xoay người lại, phía trước ngươi cũng bị thương.

Mộc Ang gõ gõ một ngón tay lên vai chàng trai. Hắn ngồi đó một lúc chưa muốn xoay lại, cảm giác có chút ngại ngùng.

- Ngươi không muốn mau bình phục lại sao?

Nàng nói như để thách thức cho hắn phải chịu quay lại, biết rằng hắn đang ngại vì để một cô gái trẻ trị thương giúp nên nàng phải tỏ vẻ không có gì đáng ngại cho hắn yên tâm.

Hắn xoay người lại ngồi đối diện nàng, mắt vẫn tránh né ánh mắt của nàng. Nàng không để tâm mà tập trung vào những vết thương trên ngực của hắn. Lúc này, hắn lại có cơ hội để ngắm nhìn nàng nhiều hơn, gần hơn. Dù nhìn ở góc nào nàng cũng đều xinh đẹp, mỗi lần nàng chớp mắt như lại khiến cảm xúc trong hắn hỗn loạn thêm. Bỗng nàng dừng tay, ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc rồi như đều ngượng ngùng, căng thẳng.

- Ta quên là những vết thương phía trước ngươi có thể tự làm được.

Nói xong, Mộc Ang dúi đám lá cây vào tay hắn, đứng dậy đi ra phía bờ suối mang theo thanh gươm và bình vải đựng nước lúc nãy.

- Ngươi ngồi đây chờ, ta sẽ tìm gì đó ăn được mang về, sẽ nhanh lắm.

Hắn ngồi lại, nhìn đám lá trên tay, rồi nhìn theo bước chân của cô gái, ánh mắt mang nhiều cảm xúc nhất trong cuộc đời của hắn từng có khi nhìn một người trong mấy năm qua.

Mộc Ang đi ra suối, leo lên lưng Kim Mã lúc này đang đứng gần một bụi cây. Nàng quan sát rồi hướng Kim Mã đi qua bên kia dòng suối, vừa đi vừa ngẫm nghĩ về cảm giác lúc nãy khi nhìn vào mắt chàng trai kia. Lúc đó nàng có thể nghe tim của hắn đập, nhanh dần và loạn xạ, nàng đã chẳng quan tâm cho đến khi chạm vào ánh mắt của hắn thì tim của nàng cũng bắt đầu nhảy loạn lên.

“Hắn chỉ là một tên Nhân Tộc yếu đuối mà thôi. Ta còn lớn hơn hắn tận mười sáu mười bảy tuổi, sao có thể như thế được chứ?”

Cảm giác đó ngay cả lúc Mễ Đằng hôn nàng cũng không có.

“Có lẽ do hắn là tên Nhân Tộc đầu tiên mà ta gặp, lại trong tình cảnh bi đát như thế nên khó tránh làm ta xúc động, trên người hắn còn toàn là vết thương nữa chứ. Chắc là vậy!”

Mộc Ang thúc ngựa đi nhanh hơn về phía có trái cây rừng.

“Tên Nhân Tộc đó chắc đã đói ngấu rồi.”

Nàng được biết Nhân Tộc ăn thịt động vật nhưng nàng không muốn giết con vật nào để mang thịt về cho hắn cả, có thể vài ngày nữa khi hắn khoẻ lại sẽ tự tìm thịt cho mình, giờ đành cho hắn ăn trái cây cùng nàng vậy.

*

Đang hái được một ít trái cây, Mộc Ang nghe có âm thanh dội lại như có tiếng vó ngựa, vậy là sẽ xuất hiện thêm Nhân Tộc trong rừng này. Một lát thì nàng nghe nhóm ngựa đó dừng lại, vị trí gần như là ngay chỗ tên Nhân Tộc mà nàng vừa cứu đêm qua đang ngồi lúc nàng ra đi. Cảm thấy có thể có điều không hay, nàng hướng Kim Mã quay lại lối cũ, cẩn trọng lắng nghe động tĩnh đằng xa, lòng bỗng thấy lo lắng cho chàng trai. Nếu hắn phải chịu thêm lần bị đả thương nào nữa có lẽ hắn không thể sống sót.

Kha Lang đang ngồi dưới suối nấp sau tảng đá lớn mà đêm qua hắn đã ngồi đó cho tới khi được cô gái trẻ kia cứu mang vào rừng. Từ vị trí này, nếu ai đi từ phía đối diện sẽ thấy hắn, còn nhóm người cưỡi ngựa đang đứng trên bờ sau lưng hắn sẽ khó phát hiện ra. Kha Lang không biết họ là ai, khả năng cao là nhóm hoàng tộc đang đi săn, cuộc săn hôm nay đã bắt đầu, cũng có thể là bọn giám sát bãi săn vẫn đang đi tìm để bắt hắn lại. Bọn họ có thể đã cho rằng hắn chưa chết được sau khi đã nhảy xuống vách núi và chìm xuống hồ nước kia.

Hai tay đang ôm lấy túi vải của cô gái trẻ đã cứu mình, chàng trai cố gắng nép sát vào phiến đá, trong lòng hy vọng họ không băng qua suối và cô gái ấy không quay lại vào lúc này, như vậy sẽ rất nguy hiểm cho nàng ấy. Một cô gái trẻ đi lung tung trong rừng trên lưng con ngựa vàng óng ánh thì thật là nguy. Nàng có mang gươm nhưng khả năng chống lại một nhóm người đông như thế làm sao có thể được. Kha Lang dán mắt vào cánh rừng phía bên kia suối, không hy vọng sẽ thấy một chú ngựa lông màu hoàng kim xuất hiện trong lúc này.

Trước mắt là một con suối cạn, hai bên bờ là bãi đá cuội trải dài trông không có vẻ sẽ có dã thú đến đây, hơn nữa, trên nền đất vẫn còn một đống tro cho thấy đêm qua đã có người lưu lại. Đoàn người đi săn vẫn còn đứng đó chờ hiệu lệnh từ chàng trai dẫn đầu. Người này trông chừng hơn hai mươi tuổi, toàn thân vận y phục màu đen có điểm vài chi tiết bằng da thú, hông có đeo gươm, chân mang giày cổ cao có giắt đoản kiếm, tóc buộc thành một chỏm cao trên đỉnh đầu, thả phần đuôi tóc dài thẳng xuống phía sau lưng, hai bên mép tai đã cạo nhẵn tóc, phía trước mặt để loà xoà một lọn tóc che đi một phần con mắt bên trái. Bàn tay có đeo vài chiếc nhẫn sắt góc cạnh, tai đeo khuyên. Người đó cưỡi một con tuấn mã màu đen, vẻ mặt thường thấy của một kẻ đang đi săn mồi, ánh nhìn sắc bén, có phần giảo hoạt. Chàng trai đó quay sang hỏi một cô gái trẻ ăn vận không khác là mấy:

- Rừng này có nhiều người lưu lại vào ban đêm sao? Đây là bãi săn, họ không sợ à?



- Có thể họ đi lạc nên đành phải qua đêm ở đây.

- Hoặc là lai lịch có vấn đề nên trốn ở chỗ người khác ít lui tới. Có thể là ai được? Nô lệ đào tẩu? Gián điệp nước khác? Hoặc có thể bọn sát thủ ai đó thuê biết trước ta sẽ đến đây săn thú, đang mai phục đâu đó để ám sát ta chăng?

- Lãnh chúa lại nghĩ nhiều rồi, nếu là sát thủ sao bọn chúng kém thông minh đến nổi để một đống tro lại đây cho chúng ta thấy chứ?

Cô gái bên cạnh chột dạ đối đáp.

- Bọn chúng thông minh đó chứ, có thể làm như thế để chúng ta có suy nghĩ như quận chúa mà không phòng bị, tự đưa mình vào chỗ chết, đó là cái hay của kẻ thông minh. Nhưng mà, ta thông minh hơn chúng, ta nghĩ được điều chúng có thể nghĩ, quận chúa nghĩ xem có phải không?

Chàng trai vừa nói những lời đó vừa nhìn cô gái, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, hoài nghi.

- Lãnh chúa bao giờ cũng đi trước người khác một bước, sáng suốt vô cùng.

- Không đủ thông minh sao có thể thống lĩnh Ngạn Tây được chứ?

Chàng trai tỏ vẻ đắc chí, hướng mắt nhìn vào cánh rừng yên tĩnh phía bên kia bờ suối, khẽ nhíu mắt lại như để dò xét, nhìn cho rõ những tiềm ẩn có thể có đang chờ ở đó, khuất sau những thân cây rừng cao to.

- Quay lại thôi, theo ta thấy phía bên kia cũng chẳng có dã thú nào cả, mồi nhử chẳng phải đã chết cách chỗ này không xa sao? Nếu có thì chúng cũng đã đánh hơi được mùi máu mà kéo đến rồi. Cánh rừng bên đây vẫn còn nhiều đoạn chúng ta chưa đến, không cần phải sang tận bên kia suối. Chuyến săn này cũng phải kết thúc sớm, ta nhận được thư báo từ phía Hoa Nam, chúng ta sắp có khách quý ghé thăm, cũng nên về thành chuẩn bị đón tiếp họ.

- Khách từ Hoa Nam tới?

Cô gái có vẻ phấn khởi.

- Quận chúa cũng biết người này mà, hình như là còn hơn cả quen biết hả?

- Lãnh chúa lại nghĩ nhiều rồi đó, cũng chỉ là giao tế giữa hoàng tộc với nhau thôi.

- Vậy cũng tốt, thân càng thêm thân, biết đâu ngày sau quận chúa còn nhờ vào quyền lực của hắn.

Chàng trai nói giọng có chút mỉa mai để thăm dò.

- Chúng ta giao hảo với họ là vì lợi ích chính trị của hai bên, Lãnh chúa nghĩ họ sẽ giúp gì chuyện trong nhà của chúng ta chứ? Họ sẽ nhọc lòng đến vậy sao?

- Quận chú nói phải đó, chuyện trong nhà thì kẻ bên ngoài sao có thể nhúng tay vào được. Không biết chừng, chuyện nhà của họ còn rối hơn của chúng ta nữa đó chứ.

Chàng trai cười nhếch mép, ánh mắt vẫn tỏ vẻ thần bí.

- Mà Lãnh chúa nói quyền lực sau này của người đó là như thế nào?

- Chẳng phải đã quá rõ rồi sao? Một tháng trước làm lễ sắc phong hoàng tử nối ngôi, nay cho đi sứ sang Ngạn Tây thay mặt nhà vua. Như vậy có giống là giới thiệu vua mới cho chúng ta biết không? Xem ra lão vua già kia cũng muốn nghỉ ngơi cho đứa con trai yêu quý lên nắm quyền rồi. Ta thấy, nếu hắn mà thích quận chúa thật thì đưa quận chúa sang đó làm tùy thiếp, không chừng ta lại đặt được cánh tay đắc lực của mình vào Cấm Thành Hoa Nam, vừa có lợi cho quận chúa mà ta cũng được lợi.

- Em không đi đâu hết. Em là hoàng tộc của Ngạn Tây, nên có chết cũng là người Ngạn Tây, trên đất Ngạn Tây. Anh bỏ cái ý định đó đi!

Chàng trai cười giễu cợt.

- Chỉ không biết là quận chúa vì Ngạn Tây hay vì không muốn làm trợ thủ cho ta mà thôi. Thôi được rồi, không đùa với quận chúa nữa, Ngạn Tây ta mà cần phải đưa quận chúa đi làm thiếp để cầu thân sao? Ta không ngại thì chắc họ cũng ngại quận chúa sẽ biến Cấm Thành bên đó thành trường săn mất. Về thôi!

Chàng trai quyết định không băng qua suối mà quay trở về. Cả đoàn người nhanh chóng quay lại rồi thúc ngựa, tiếng vó ngựa rào rào cuốn đi cùng tiếng gió rừng, một lúc sau đã trả lại khoảng trống nơi có đống tro tàn từ đêm qua, chỉ khác là trên nền đất lưu lại nhiều dấu chân và cả phân của những con ngựa để lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tùng Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook