Chương 178: CÁI CHẾT CỦA SƯ PHỤ TỐNG VĨNH KỲ
Ôn Uyển
18/04/2021
Chung Phục Viễn không quan tâm mấy thứ này, anh ta chỉ biết là Tống Vĩnh Kỳ đã làm đồng hương của mình bị thương, cho nên không cần biết bọn họ nói trúng độc gì, anh ta vẫn tức giận như cũ: “Các ngươi cũng nói rồi, chỉ cần ý chí của hắn kiên định thì sẽ không bị Khanh Nhi khống chế, rõ ràng là hắn đã quá quan tâm đến tình cảm anh em với Khanh Nhi nên mới bị nàng ta điều khiển.”
Gia Cát Minh nói một cách bất đắc dĩ: “Cái này cũng không trách hắn được, dù sao thì huynh ấy cũng chung sống với Khanh Nhi nhiều năm, thật lòng coi nàng ta như muội muội của mình. Hơn nữa dược tính của Thích Tâm Đan rất mạnh, nếu ngươi có chút hiểu biết về cổ độc thì sẽ hiểu được chỗ thâm hiểm của nó.”
Chung Phục Viễn hừ lạnh: “Vậy sau đó khi hắn nhìn thấy máu của Ôn Yến hẳn là đã giải được độc rồi, nhưng sao hắn không đuổi theo? Cũng có phải là hắn không biết Ôn Yến đang bị thương đâu!”
Gia Cát Minh không nói gì, thực ra hiểu biết của hắn về Thích Tâm Đan cũng không nhiều lắm, bởi Bách độc truyện được viết rất tùy ý, có nhiều chỗ không liền mạch với nhau, hắn cũng không biết sau khi giải độc thì sẽ có di chứng gì.
Lúc này Thiên Sơn lại nói đỡ cho Tống Vĩnh Kỳ: “Có lẽ là do cục diện khi ấy quá hỗn loạn, thêm việc chủ nhân thừa nhận có tình ý với Gia Cát tiên sinh trước đó nên có lẽ hắn tạm thời không chấp nhận nổi chăng!” Thiên Sơn cũng vì đứa con trong bụng Ôn Yến , đứa trẻ không thể không có cha.
Chung Phục Viễn hừ một tiếng: “Được thôi, cứ cho hắn chút thời gian để suy nghĩ cho thông suốt đi, nếu ba ngày sau hắn chưa đến đón Ôn Yến thì ta sẽ dẫn Ôn Yến rời đi!”
Nhưng ba ngày chớp mắt đã trôi qua mà vẫn không hề có tin tức gì từ trong cung.
Thiên Sơn đứng ngồi không yên: “Hay là cho người vào cung dò la tin tức đi, mấy ngày nay Bát Nương và Khổ Nhi cũng không ra nói tiếng nào, đúng là khiến người ta sốt ruột quá!”
Thực ra trong lòng Ôn Yến cũng hơi thấp thỏm bất an, không phải là cô lo Tống Vĩnh Kỳ không đến, mà là lo trong cung xảy ra chuyện gì rồi.
Bây giờ nghe Thiên Sơn nói thế, cô liền nói: “Cũng được, sai người vào cung hỏi thăm chút đi, xem xem Bát Nương và Khổ Nhi có ổn không!”
Nhưng Thiên Sơn chưa kịp ra ngoài, Bát Nương đã đến, đôi mắt bà sưng đỏ, vừa vào tới nơi đã nhìn Ôn Yến rồi nghẹn ngào: “Chủ nhân, Khổ Nhi chết rồi!”
Ôn Yến cả kinh, cô đứng bật dậy, hai mắt mở trừng trừng: “Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Ai giết nàng ấy?”
Bát Nương nhớ tới cái chết thảm thương của Khổ Nhi lại đau lòng, vừa lau nước mắt vừa nói: “Vốn dĩ nô tỳ định nhanh chóng ra ngoài thông báo cho chủ nhân, nhưng còn phải lén nhặt xác cho Khổ Nhi, có thị vệ kia tưởng nàng là thích khách nên đã giết nàng, Hoàng thượng đã hỏi tội hắn rồi, nhưng, cuối cùng nàng không thể trở về được nữa!”
Thiên Sơn nổi cơn tam bành: “Bát Nương, bà nói rõ ràng chút đi, ám sát Hoàng thượng gì cơ?”
Bát Nương nói rõ đầu đuôi câu chuyện xong rồi lại khóc: “Khổ Nhi chết oan uổng quá, khi đó Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại, thi thể của nàng bị vứt ở ngoài thành, nô tỳ chỉ biết đợi để thu xếp hậu sự cho nàng. Hôm nay Hoàng thượng đã tỉnh lại rũ bỏ oan khuất giúp Khổ Nhi, đồng thời cũng hạ lệnh hạ táng Khổ Nhi rồi.”
“Tình trạng của Hoàng thượng thế nào? Vậy còn Khanh Nhi? Hoàng thượng không xử lý nàng ta sao?” Thiên Sơn tức giận.
Bát Nương đáp: “Hôm nay Hoàng thượng tỉnh lại rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là bị đâm vào bụng, còn Khanh Nhi ngất xỉu từ hôm đó đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Ôn Yến đứng ngồi không yên: “Không được, ta phải vào cung!” Cô lo lắng cho vết thương của Tống Vĩnh Kỳ, còn lo Khanh Nhi sẽ giở trò gì đó. Hơn nữa, cô tin rằng người đâm Tống Vĩnh Kỳ bị thương, không phải là Khổ Nhi mà chính là Khanh Nhi. Thủ đoạn này quá quen thuộc, cô cũng chắc chắn rằng người đã vu oan giá họa cho cô tội giết hại tiên đế, chính là nàng ta. Nói cách khác, hôm đó chính tay nàng ta đã giết tiên đế rồi vo oan cho cô.
Người phụ nữ này sao có thể ác độc đến như vậy chứ.
Gia Cát Minh đưa tay ngăn cản, nhìn Ôn Yến bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tạm thời nàng đừng vào cung, bây giờ nàng không được như xưa nữa rồi, tốt nhất không nên vào cung đối mặt với những chuyện như thế này nữa!” Hắn chữa trị cho Ôn Yến , khi bắt mạch cho cô đã biết cô mang thai rồi.
Chung Phục Viễn trợn tròn mắt: “Không được như xưa nữa là thế nào? Cô ấy sao rồi?”
Gia Cát Minh bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Ngươi ở trong cung lâu vậy rồi mà chưa biết gì ư?”
Thiên Sơn liếc Chung Phục Viễn: “Chuyện này ngay cả Hoàng thượng cũng chưa biết!”
Gia Cát Minh tỏ vẻ bất ngờ: “Ừ, hẳn nên giữ bí mật, may mà các ngươi không nói ra, nếu bị nàng ta biết được, sợ rằng sẽ càng quá khích hơn!”
Chung Phục Viễn nghe mà đầu choáng mắt hoa, kéo Ôn Yến hỏi: “Các cô đang giấu tôi chuyện gì đó? Cô bị sao thế?”
Thiên Sơn giễu cợt: “Ngốc thật, chủ nhân đã mang thai rồi!”
Chung Phục Viễn kêu lên, há hốc miệng sững sờ nhìn Ôn Yến : “Cô mang thai rồi sao?”
“Đúng vậy!” Ôn Yến gật đầu, cảm thấy hơi khó hiểu trước phản ứng này của Chung Phục Viễn.
Chung Phục Viễn cảm thán một câu, nhìn Ôn Yến một cách kỳ lạ: “Vậy là cô phải vĩnh viễn sống ở đây? Cô không muốn về nhà sao?”
Ôn Yến không ngờ Chung Phục Viễn vẫn còn muốn về nhà, cô cũng muốn quay về, nhưng tình huống của cô và Chung Phục Viễn không giống nhau, ở hiện đại cô đã chết rồi, dù có quay về thì cũng chỉ là một u hồn vất vưởng mà thôi. Mà Chung Phục Viễn còn đáng thương hơn cô, tuy anh ta ở đây, nhưng ngoài cô ra thì anh ta chẳng còn người thân nào khác, cô đơn một mình, cũng chưa lấy vợ, sống ở hiện đại đã lâu, dù có cố gắng hơn nữa thì cũng khó có thể thích ứng được cuộc sống ở nơi đây. Kể cả có thích ứng được, thì cảm giác tuyệt vọng khi không thể trở về, không thể gặp lại người thân ấy, sợ rằng cả đời cũng không nguôi được.
Cô không nỡ để anh ta tuyệt vọng chỉ đành an ủi: “Sau này chúng ta sẽ nghĩ cách khác, sẽ tìm được cách để quay về thôi, anh đừng gấp!”
Chung Phục Viễn nghe xong thì cảm thấy hơi chán nản: “Tôi cũng chỉ nói vậy thôi chứ sao mà dễ về thế được!”
Bát Nương nghe cuộc đối thoại của hai người, thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Chẳng lẽ Chung thủ lĩnh và chủ nhân nhà chúng ta là đồng hương?”
Chung Phục Viễn hơi buồn rầu nhìn Bát Nương : “Là đồng hương, chỉ là chúng tôi không tìm được đường về nữa rồi!”
Bát Nương cảm thán, nhìn Chung Phục Viễn bằng ánh mắt thương hại: “Thật ra chỉ cần trái tim ở đây, thì nơi đâu cũng là nhà, chuyện gì cũng đã được sắp đặt sẵn rồi, cố gắng hưởng thụ cuộc sống hiện tại đi.”
Đạo lý thì ai cũng biết, Chung Phục Viễn cũng đã tự an ủi mình không biết bao nhiêu lần rồi nhưng tiếc rằng, cho dù là ban ngày có cố gắng trấn tính thế nào thì khi đêm về, nỗi nhớ nhà lại trào dâng, cảm giác đó thực sự còn khó chịu hơn cả cái chết.
Gia Cát Minh đã khuyên hết nước hết cái nhưng Ôn Yến vẫn không yên tâm về Tống Vĩnh Kỳ, hơn nữa, cô hy vọng mình có thể tự tay tổ chức lễ tang cho Nhu phi và Thanh Nhi, đối với Nhu phi, cô có thương tiếc, đau đớn và áy náy; đối với Thanh Nhi thì chỉ có đau lòng, một cô gái hiền lành lại gặp phải nhiều chuyện bất hạnh như thế, cuối cùng lại bị coi như là thích khách mà giết chết, nhớ tới những chuyện này, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Trên đường trở về cung, Bát Nương lấy ra một cái túi vải đưa cho Ôn Yến , bà nhẹ giọng nói: “Đây là thứ mà nô tỳ tìm được trên người Khổ Nhi cô nương, coi như là di vật của nàng, nô tỳ đã mở túi ra xem thử, bên trong có một lá thư, được dán bằng sáp nến, nô tỳ không dám mở ra!”
Ôn Yến mở túi ra, bên trong có một miếng ngọc bội, bên trên ngọc bội hình tròn có khắc hình phượng, nhớ ngày trước khi trị thương cho Khanh Nhi cũng thấy nàng ta đeo một miếng ngọc bội tương tự, không thấy bỏ xuống bao giờ.
Ngoài ngọc bội, còn có một cây trâm cài tóc, cây trâm này làm bằng gỗ, đầu trâm có khắc hoa lan, tinh khiết và xinh đẹp. Không biết vì sao, Ôn Yến vừa thấy cây trâm này, đã cảm nhận rằng đây là do Tống Vĩnh Kỳ đưa cho nàng ấy.
Nghĩ đến tình cảm lúc còn trẻ trước đây chính là loại tình cảm chân thực nhất. Ôn Yến không ghen, chỉ thấy có chút thương cảm và tiếc nuối, nếu ban đầu Khanh Nhi không ra tay độc ác với Thanh Nhi, thì chắc hẳn bây giờ Thanh Nhi và Tống Vĩnh Kỳ đang là một đôi rất hạnh phúc.
Trừ những thứ này thì còn một lá thư, lá thư đã hơi ố vàng, dùng sáp nến dán lại, bên ngoài không có chữ, không biết là do ai biết. Ôn Yến dùng trâm cài tóc gỡ sáp nến, rút bức thư ra ngoài, giấy viết thư đã vàng ố, có vài chữ thậm chí còn bị nhòe đi, nhưng vẫn có thể đọc được bên trên đó.
Ôn Yến nhìn qua, chữ viết hơi vội, nét bút còn run run, có thể nhìn ra được khi người gửi viết thư này thì tay đang run rẩy.
Ôn Yến đọc xong bức thư, nét mặt cô đột nhiên thay đổi!
Thiên Sơn quan sát nét mặt cô rồi lại gần hỏi: “Trong thư viết gì thế?”
Ôn Yến vội vàng cất bức thư đi rồi cười gượng: “Không có gì!”
Thiên Sơn không tin, còn muốn truy hỏi tiếp thì Bát Nương đã kéo nàng lại, bà hơi trừng mắt rồi lắc đầu tỏ ý rằng nàng đừng nên hỏi nữa.
Thiên Sơn ậm ừ rồi yên phận ngồi bên cạnh Ôn Yến, không nói thêm gì nữa.
Ôn Yến chẳng còn quan tâm đến nàng được nữa, trong lòng cô đang nổi sóng to gió lớn, nếu không đọc được bức thư này thì có giết cô thì cô cũng không tin!
Bức thư này do Linh Sơn đạo nhân, sư phụ của Tống Vĩnh Kỳ viết, khi ông viết bức thư này đã là lúc gần đất xa trời rồi, ông ấy viết xong không biết đã giấu vào đâu sau đó bị Thanh Nhi tìm thấy. Nhưng không biết vì lý do gì mà vẫn chưa mở ra xem. Trong thư không nói gì nhiều, chỉ viết đơn giản về nguyên nhân ông chết. Ông bị trúng độc, mà không phải bị bệnh cấp tính, người hạ độc lại chính là Khanh Nhi, con gái ruột của ông!
Ông vẫn luôn biết điều đó, nhưng khi nói ra di ngôn lúc lâm chung lại không hề nói rõ cho Tống Vĩnh Kỳ biết, thậm chí còn sắp xếp cuộc sống sau này cho Khanh Nhi, ông dặn dò Tống Vĩnh Kỳ phải chăm sóc Khanh Nhi, mà Tống Vĩnh Kỳ cũng vì ý nguyện trước lúc lâm chung của sư phụ nên vẫn luôn quan tâm tới Khanh Nhi, coi như em gái ruột.
Chàng kính trọng sư phụ, coi di mệnh của sư phụ lớn như trời biển, nhưng nếu để chàng biết sư phụ mà mình kính yêu nhất lại chết trong tay con gái ruột của ông thì làm sao chàng có thể chịu đựng nổi?
Nếu nói cho chàng biết sự thật, nhất định chàng sẽ suy sụp. Ôn Yến nghĩ, có lẽ năm đó Linh Sơn đạo nhân cũng không muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết sự thật, nhưng cũng sợ Khanh Nhi sẽ làm ra chuyện tày đình nào đó, cho nên đã để lại bức thư này, ông cũng đã làm hết sức rồi, chuyện sau này có thế nào thì cũng đành phải thuận theo số mệnh thôi.
Bức thư qua tay nhiều người như vậy rồi cuối cùng lại rơi vào tay mình, phải chăng do Linh Sơn đạo nhân đã âm thầm thu xếp từ cõi u minh? Có phải ông cũng cảm thấy Khanh Nhi đã quá điên rồ, sợ nàng ta rơi vào ma đạo, nên đã đưa bức thư này tới cho cô?
Lòng Ôn Yến rối như tơ vò, thực ra Thanh Nhi đã chắc chắn rằng chính Khanh Nhi là hung thủ đã giết A Ngưu và làm mình bị thương, nhưng vì nể tình nghĩa tỷ muội ngày xưa, nàng vẫn không đi tố cáo nàng ta, cuối cùng lại phải bỏ cả mạng sống của mình. Cho dù là Linh Sơn đạo nhân, Tống Vĩnh Kỳ hay Thanh Nhi, đều dùng cả tấm lòng để đối đãi với Khanh Nhi, nhưng Khanh Nhi đã làm gì? Yêu một người không phải là tội, nhưng nếu bởi vì mình yêu người đó mà muốn tổn thương người bên cạnh mình, thậm chí ra tay giết hại người bên cạnh, vậy thì tâm lý của nàng ta đã vặn vẹo rồi, không thể suy đoán theo lẽ thường được nữa.
Bản thân cô cũng từng nhân nhượng nàng ta, mà hôm nay, cô biết bản thân sẽ không thể tha thứ cho nàng ta được nữa, nhớ tới cái chết thảm của Linh Sơn đạo nhân, Thanh Nhi, Trần Vũ Trúc và Nhu phi, cô biết đây chính là lúc mà cô nên làm gì đó.
Nhìn xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, cõi lòng của Ôn Yến cũng cảm thấy như đang bị xe ngựa chạy qua, vừa mệt mỏi, vừa đau đớn.
Gia Cát Minh nói một cách bất đắc dĩ: “Cái này cũng không trách hắn được, dù sao thì huynh ấy cũng chung sống với Khanh Nhi nhiều năm, thật lòng coi nàng ta như muội muội của mình. Hơn nữa dược tính của Thích Tâm Đan rất mạnh, nếu ngươi có chút hiểu biết về cổ độc thì sẽ hiểu được chỗ thâm hiểm của nó.”
Chung Phục Viễn hừ lạnh: “Vậy sau đó khi hắn nhìn thấy máu của Ôn Yến hẳn là đã giải được độc rồi, nhưng sao hắn không đuổi theo? Cũng có phải là hắn không biết Ôn Yến đang bị thương đâu!”
Gia Cát Minh không nói gì, thực ra hiểu biết của hắn về Thích Tâm Đan cũng không nhiều lắm, bởi Bách độc truyện được viết rất tùy ý, có nhiều chỗ không liền mạch với nhau, hắn cũng không biết sau khi giải độc thì sẽ có di chứng gì.
Lúc này Thiên Sơn lại nói đỡ cho Tống Vĩnh Kỳ: “Có lẽ là do cục diện khi ấy quá hỗn loạn, thêm việc chủ nhân thừa nhận có tình ý với Gia Cát tiên sinh trước đó nên có lẽ hắn tạm thời không chấp nhận nổi chăng!” Thiên Sơn cũng vì đứa con trong bụng Ôn Yến , đứa trẻ không thể không có cha.
Chung Phục Viễn hừ một tiếng: “Được thôi, cứ cho hắn chút thời gian để suy nghĩ cho thông suốt đi, nếu ba ngày sau hắn chưa đến đón Ôn Yến thì ta sẽ dẫn Ôn Yến rời đi!”
Nhưng ba ngày chớp mắt đã trôi qua mà vẫn không hề có tin tức gì từ trong cung.
Thiên Sơn đứng ngồi không yên: “Hay là cho người vào cung dò la tin tức đi, mấy ngày nay Bát Nương và Khổ Nhi cũng không ra nói tiếng nào, đúng là khiến người ta sốt ruột quá!”
Thực ra trong lòng Ôn Yến cũng hơi thấp thỏm bất an, không phải là cô lo Tống Vĩnh Kỳ không đến, mà là lo trong cung xảy ra chuyện gì rồi.
Bây giờ nghe Thiên Sơn nói thế, cô liền nói: “Cũng được, sai người vào cung hỏi thăm chút đi, xem xem Bát Nương và Khổ Nhi có ổn không!”
Nhưng Thiên Sơn chưa kịp ra ngoài, Bát Nương đã đến, đôi mắt bà sưng đỏ, vừa vào tới nơi đã nhìn Ôn Yến rồi nghẹn ngào: “Chủ nhân, Khổ Nhi chết rồi!”
Ôn Yến cả kinh, cô đứng bật dậy, hai mắt mở trừng trừng: “Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Ai giết nàng ấy?”
Bát Nương nhớ tới cái chết thảm thương của Khổ Nhi lại đau lòng, vừa lau nước mắt vừa nói: “Vốn dĩ nô tỳ định nhanh chóng ra ngoài thông báo cho chủ nhân, nhưng còn phải lén nhặt xác cho Khổ Nhi, có thị vệ kia tưởng nàng là thích khách nên đã giết nàng, Hoàng thượng đã hỏi tội hắn rồi, nhưng, cuối cùng nàng không thể trở về được nữa!”
Thiên Sơn nổi cơn tam bành: “Bát Nương, bà nói rõ ràng chút đi, ám sát Hoàng thượng gì cơ?”
Bát Nương nói rõ đầu đuôi câu chuyện xong rồi lại khóc: “Khổ Nhi chết oan uổng quá, khi đó Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại, thi thể của nàng bị vứt ở ngoài thành, nô tỳ chỉ biết đợi để thu xếp hậu sự cho nàng. Hôm nay Hoàng thượng đã tỉnh lại rũ bỏ oan khuất giúp Khổ Nhi, đồng thời cũng hạ lệnh hạ táng Khổ Nhi rồi.”
“Tình trạng của Hoàng thượng thế nào? Vậy còn Khanh Nhi? Hoàng thượng không xử lý nàng ta sao?” Thiên Sơn tức giận.
Bát Nương đáp: “Hôm nay Hoàng thượng tỉnh lại rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là bị đâm vào bụng, còn Khanh Nhi ngất xỉu từ hôm đó đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Ôn Yến đứng ngồi không yên: “Không được, ta phải vào cung!” Cô lo lắng cho vết thương của Tống Vĩnh Kỳ, còn lo Khanh Nhi sẽ giở trò gì đó. Hơn nữa, cô tin rằng người đâm Tống Vĩnh Kỳ bị thương, không phải là Khổ Nhi mà chính là Khanh Nhi. Thủ đoạn này quá quen thuộc, cô cũng chắc chắn rằng người đã vu oan giá họa cho cô tội giết hại tiên đế, chính là nàng ta. Nói cách khác, hôm đó chính tay nàng ta đã giết tiên đế rồi vo oan cho cô.
Người phụ nữ này sao có thể ác độc đến như vậy chứ.
Gia Cát Minh đưa tay ngăn cản, nhìn Ôn Yến bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tạm thời nàng đừng vào cung, bây giờ nàng không được như xưa nữa rồi, tốt nhất không nên vào cung đối mặt với những chuyện như thế này nữa!” Hắn chữa trị cho Ôn Yến , khi bắt mạch cho cô đã biết cô mang thai rồi.
Chung Phục Viễn trợn tròn mắt: “Không được như xưa nữa là thế nào? Cô ấy sao rồi?”
Gia Cát Minh bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Ngươi ở trong cung lâu vậy rồi mà chưa biết gì ư?”
Thiên Sơn liếc Chung Phục Viễn: “Chuyện này ngay cả Hoàng thượng cũng chưa biết!”
Gia Cát Minh tỏ vẻ bất ngờ: “Ừ, hẳn nên giữ bí mật, may mà các ngươi không nói ra, nếu bị nàng ta biết được, sợ rằng sẽ càng quá khích hơn!”
Chung Phục Viễn nghe mà đầu choáng mắt hoa, kéo Ôn Yến hỏi: “Các cô đang giấu tôi chuyện gì đó? Cô bị sao thế?”
Thiên Sơn giễu cợt: “Ngốc thật, chủ nhân đã mang thai rồi!”
Chung Phục Viễn kêu lên, há hốc miệng sững sờ nhìn Ôn Yến : “Cô mang thai rồi sao?”
“Đúng vậy!” Ôn Yến gật đầu, cảm thấy hơi khó hiểu trước phản ứng này của Chung Phục Viễn.
Chung Phục Viễn cảm thán một câu, nhìn Ôn Yến một cách kỳ lạ: “Vậy là cô phải vĩnh viễn sống ở đây? Cô không muốn về nhà sao?”
Ôn Yến không ngờ Chung Phục Viễn vẫn còn muốn về nhà, cô cũng muốn quay về, nhưng tình huống của cô và Chung Phục Viễn không giống nhau, ở hiện đại cô đã chết rồi, dù có quay về thì cũng chỉ là một u hồn vất vưởng mà thôi. Mà Chung Phục Viễn còn đáng thương hơn cô, tuy anh ta ở đây, nhưng ngoài cô ra thì anh ta chẳng còn người thân nào khác, cô đơn một mình, cũng chưa lấy vợ, sống ở hiện đại đã lâu, dù có cố gắng hơn nữa thì cũng khó có thể thích ứng được cuộc sống ở nơi đây. Kể cả có thích ứng được, thì cảm giác tuyệt vọng khi không thể trở về, không thể gặp lại người thân ấy, sợ rằng cả đời cũng không nguôi được.
Cô không nỡ để anh ta tuyệt vọng chỉ đành an ủi: “Sau này chúng ta sẽ nghĩ cách khác, sẽ tìm được cách để quay về thôi, anh đừng gấp!”
Chung Phục Viễn nghe xong thì cảm thấy hơi chán nản: “Tôi cũng chỉ nói vậy thôi chứ sao mà dễ về thế được!”
Bát Nương nghe cuộc đối thoại của hai người, thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Chẳng lẽ Chung thủ lĩnh và chủ nhân nhà chúng ta là đồng hương?”
Chung Phục Viễn hơi buồn rầu nhìn Bát Nương : “Là đồng hương, chỉ là chúng tôi không tìm được đường về nữa rồi!”
Bát Nương cảm thán, nhìn Chung Phục Viễn bằng ánh mắt thương hại: “Thật ra chỉ cần trái tim ở đây, thì nơi đâu cũng là nhà, chuyện gì cũng đã được sắp đặt sẵn rồi, cố gắng hưởng thụ cuộc sống hiện tại đi.”
Đạo lý thì ai cũng biết, Chung Phục Viễn cũng đã tự an ủi mình không biết bao nhiêu lần rồi nhưng tiếc rằng, cho dù là ban ngày có cố gắng trấn tính thế nào thì khi đêm về, nỗi nhớ nhà lại trào dâng, cảm giác đó thực sự còn khó chịu hơn cả cái chết.
Gia Cát Minh đã khuyên hết nước hết cái nhưng Ôn Yến vẫn không yên tâm về Tống Vĩnh Kỳ, hơn nữa, cô hy vọng mình có thể tự tay tổ chức lễ tang cho Nhu phi và Thanh Nhi, đối với Nhu phi, cô có thương tiếc, đau đớn và áy náy; đối với Thanh Nhi thì chỉ có đau lòng, một cô gái hiền lành lại gặp phải nhiều chuyện bất hạnh như thế, cuối cùng lại bị coi như là thích khách mà giết chết, nhớ tới những chuyện này, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Trên đường trở về cung, Bát Nương lấy ra một cái túi vải đưa cho Ôn Yến , bà nhẹ giọng nói: “Đây là thứ mà nô tỳ tìm được trên người Khổ Nhi cô nương, coi như là di vật của nàng, nô tỳ đã mở túi ra xem thử, bên trong có một lá thư, được dán bằng sáp nến, nô tỳ không dám mở ra!”
Ôn Yến mở túi ra, bên trong có một miếng ngọc bội, bên trên ngọc bội hình tròn có khắc hình phượng, nhớ ngày trước khi trị thương cho Khanh Nhi cũng thấy nàng ta đeo một miếng ngọc bội tương tự, không thấy bỏ xuống bao giờ.
Ngoài ngọc bội, còn có một cây trâm cài tóc, cây trâm này làm bằng gỗ, đầu trâm có khắc hoa lan, tinh khiết và xinh đẹp. Không biết vì sao, Ôn Yến vừa thấy cây trâm này, đã cảm nhận rằng đây là do Tống Vĩnh Kỳ đưa cho nàng ấy.
Nghĩ đến tình cảm lúc còn trẻ trước đây chính là loại tình cảm chân thực nhất. Ôn Yến không ghen, chỉ thấy có chút thương cảm và tiếc nuối, nếu ban đầu Khanh Nhi không ra tay độc ác với Thanh Nhi, thì chắc hẳn bây giờ Thanh Nhi và Tống Vĩnh Kỳ đang là một đôi rất hạnh phúc.
Trừ những thứ này thì còn một lá thư, lá thư đã hơi ố vàng, dùng sáp nến dán lại, bên ngoài không có chữ, không biết là do ai biết. Ôn Yến dùng trâm cài tóc gỡ sáp nến, rút bức thư ra ngoài, giấy viết thư đã vàng ố, có vài chữ thậm chí còn bị nhòe đi, nhưng vẫn có thể đọc được bên trên đó.
Ôn Yến nhìn qua, chữ viết hơi vội, nét bút còn run run, có thể nhìn ra được khi người gửi viết thư này thì tay đang run rẩy.
Ôn Yến đọc xong bức thư, nét mặt cô đột nhiên thay đổi!
Thiên Sơn quan sát nét mặt cô rồi lại gần hỏi: “Trong thư viết gì thế?”
Ôn Yến vội vàng cất bức thư đi rồi cười gượng: “Không có gì!”
Thiên Sơn không tin, còn muốn truy hỏi tiếp thì Bát Nương đã kéo nàng lại, bà hơi trừng mắt rồi lắc đầu tỏ ý rằng nàng đừng nên hỏi nữa.
Thiên Sơn ậm ừ rồi yên phận ngồi bên cạnh Ôn Yến, không nói thêm gì nữa.
Ôn Yến chẳng còn quan tâm đến nàng được nữa, trong lòng cô đang nổi sóng to gió lớn, nếu không đọc được bức thư này thì có giết cô thì cô cũng không tin!
Bức thư này do Linh Sơn đạo nhân, sư phụ của Tống Vĩnh Kỳ viết, khi ông viết bức thư này đã là lúc gần đất xa trời rồi, ông ấy viết xong không biết đã giấu vào đâu sau đó bị Thanh Nhi tìm thấy. Nhưng không biết vì lý do gì mà vẫn chưa mở ra xem. Trong thư không nói gì nhiều, chỉ viết đơn giản về nguyên nhân ông chết. Ông bị trúng độc, mà không phải bị bệnh cấp tính, người hạ độc lại chính là Khanh Nhi, con gái ruột của ông!
Ông vẫn luôn biết điều đó, nhưng khi nói ra di ngôn lúc lâm chung lại không hề nói rõ cho Tống Vĩnh Kỳ biết, thậm chí còn sắp xếp cuộc sống sau này cho Khanh Nhi, ông dặn dò Tống Vĩnh Kỳ phải chăm sóc Khanh Nhi, mà Tống Vĩnh Kỳ cũng vì ý nguyện trước lúc lâm chung của sư phụ nên vẫn luôn quan tâm tới Khanh Nhi, coi như em gái ruột.
Chàng kính trọng sư phụ, coi di mệnh của sư phụ lớn như trời biển, nhưng nếu để chàng biết sư phụ mà mình kính yêu nhất lại chết trong tay con gái ruột của ông thì làm sao chàng có thể chịu đựng nổi?
Nếu nói cho chàng biết sự thật, nhất định chàng sẽ suy sụp. Ôn Yến nghĩ, có lẽ năm đó Linh Sơn đạo nhân cũng không muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết sự thật, nhưng cũng sợ Khanh Nhi sẽ làm ra chuyện tày đình nào đó, cho nên đã để lại bức thư này, ông cũng đã làm hết sức rồi, chuyện sau này có thế nào thì cũng đành phải thuận theo số mệnh thôi.
Bức thư qua tay nhiều người như vậy rồi cuối cùng lại rơi vào tay mình, phải chăng do Linh Sơn đạo nhân đã âm thầm thu xếp từ cõi u minh? Có phải ông cũng cảm thấy Khanh Nhi đã quá điên rồ, sợ nàng ta rơi vào ma đạo, nên đã đưa bức thư này tới cho cô?
Lòng Ôn Yến rối như tơ vò, thực ra Thanh Nhi đã chắc chắn rằng chính Khanh Nhi là hung thủ đã giết A Ngưu và làm mình bị thương, nhưng vì nể tình nghĩa tỷ muội ngày xưa, nàng vẫn không đi tố cáo nàng ta, cuối cùng lại phải bỏ cả mạng sống của mình. Cho dù là Linh Sơn đạo nhân, Tống Vĩnh Kỳ hay Thanh Nhi, đều dùng cả tấm lòng để đối đãi với Khanh Nhi, nhưng Khanh Nhi đã làm gì? Yêu một người không phải là tội, nhưng nếu bởi vì mình yêu người đó mà muốn tổn thương người bên cạnh mình, thậm chí ra tay giết hại người bên cạnh, vậy thì tâm lý của nàng ta đã vặn vẹo rồi, không thể suy đoán theo lẽ thường được nữa.
Bản thân cô cũng từng nhân nhượng nàng ta, mà hôm nay, cô biết bản thân sẽ không thể tha thứ cho nàng ta được nữa, nhớ tới cái chết thảm của Linh Sơn đạo nhân, Thanh Nhi, Trần Vũ Trúc và Nhu phi, cô biết đây chính là lúc mà cô nên làm gì đó.
Nhìn xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, cõi lòng của Ôn Yến cũng cảm thấy như đang bị xe ngựa chạy qua, vừa mệt mỏi, vừa đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.