Chương 242: CHÌA KHOÁ
Ôn Uyển
18/04/2021
Dung Quý Thái Phi nắm lại tay bà: “Nương nương, Người đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng dưỡng bệnh, Người thấy đấy, Ôn Yến bận rộn chữa bệnh cho mọi người, Hoàng Thượng thì bận việc triều chính, nào có thời gian dạy dỗ con cái? Mấy phi tần hậu cung kia càng không hi vọng gì được, nếu Người không chăm sóc bọn chúng thì là ai đây? Con cháu của mình thì đừng trông chờ vào người khác.”
Hoàng Thái Hậu nghe Dung Quý Thái Phi nói như vậy, chảy nước mắt: “Đúng vậy, ai gia có thể hi vọng vào ai đây? Ai gia nhớ cặp sinh đôi đó từng nói, lúc chúng ở thành Nam Sơn, mỗi lần Ôn Yến ra ngoài chẩn bệnh, hoặc là dẫn bọn chúng theo, cho ngủ trong đống cỏ khô trong sân, hoặc là để chúng ở nhà, nguy hiểm cỡ nào. Ai gia mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy trong lòng khó chịu. Chúng là con cái của Hoàng Thượng, là tim can bảo bối của ai gia, ai gia thà để bản thân chịu khổ cũng không nỡ để bọn chúng chịu khổ.”
Về điều này Dung Quý Thái Phi cũng đã lĩnh hội sâu sắc. Khi biết An Dật có khả năng bị mù, bà cũng ước gì chẳng thà bản thân bà bị mù còn hơn.
“Thôi, thôi, không nói nữa. Người nói làm thần thiếp cũng thấy buồn theo, nhưng thần thiếp bảo đảm với Người, chắc chắn Ôn Yến sẽ tìm được cách chữa trị cho Người, Người đừng bi quan như thế.”
Hoàng Thái Hậu gật đầu: “Yên tâm đi, có thể chịu đựng được thì ai gia nhất định sẽ cố gắng chống đỡ, ai gia đúng là không nỡ.”
Hai người nắm chặt tay nhau, chuyện cũ ùa về, cảm thán thế sự vô thường.
***
Ôn Yến thu lại tâm tình, đi đến thiên lao thăm Lam ngự y.
Lãnh Ninh phụ trách giam giữ, đối xử với Lam ngự y cũng không tệ lắm, cho nhốt riêng một phòng, trong ngục trải rơm khô sạch sẽ, hơn nữa còn cho thêm một tấm chăn mỏng.
Hôm nay thời tiết bắt đầu nóng bức, thế nhưng trong thiên lao cả năm không thấy ánh mặt trời, bên trong lúc nào cũng tối tăm, ẩm ướt.
Tinh thần của Lam ngự y cũng không tệ lắm, sắc mặt chỉ hơi tái xanh, ngoài ra cũng không có gì.
Khi nhìn thấy Ôn Yến, ông ta trông rất bình tĩnh.
“Ôn đại phu, tôi biết Người sẽ đến.” Ông nói.
Ôn Yến bảo Lãnh Ninh cùng đi vào, đồng thời mang đến một bình rượu hoa quế.
Cô rót một chén rượu, sau đó ngồi xuống đống rơm, đưa ly rượu cho ông ấy: “Hoàng Thượng tìm được cổ độc trong phủ đệ của ông. Loại cổ độc này tôi đã từng gặp qua, giống hệt với cổ độc mà Hoàng Thái Hậu trúng phải.”
“Tôi bị kẻ khác hãm hại. Từ trước tới giờ tôi không biết trong nhà lại có cái bình này.” Lam ngự y giải thích.
“Thế nhưng, tôi hỏi hạ nhân trong phủ của ông, họ nói là nơi tìm được cái bình kia là ở thư phòng của ông, ngoài ông và một hạ nhân chuyên quét dọn thì không ai được ra vào.”
Lam ngự y khẽ thở dài một tiếng: “Đúng vậy cho nên rốt cuộc là người nào hãm hại tôi và làm cách nào đưa bình này vào thư phòng, tôi cũng không biết.”
Ôn Yến nhìn ông, nhớ tới ngày đó, vì chuyện của An Nhiên, Tiên Đế định giết ông rồi, chính cô đã cứu ông từ tay Tiên Đế. Từ đó cho tới nay, ông đều nơm nớp lo sợ mà làm việc, chắc chắn sẽ không độc hại Hoàng Thái Hậu đâu.
Hơn nữa, chuyện gì thì cũng phải cân nhắc đến động cơ. Ông có lý do gì mà phải hại Hoàng Thái Hậu? Ông là một ngự y, gia đình giàu có, bình yên, cũng không có nhược điểm nào trong tay kẻ khác, không ai uy hiếp được ông. Ông thực sự không cần phải lấy tiền đồ và tính mạng cả nhà ra đùa như thế.
“Ông hãy suy nghĩ kỹ lại xem, gần đây có người nào lạ ra vào trong phủ của ông không?” Ôn Yến hỏi.
Lam ngự y cảm kích nhìn Ôn Yến: “Ôn đại phu có thể hỏi tôi như vậy, chứng minh trong lòng Ôn đại phu không nghi ngờ tôi, có thể có được sự tin tưởng của Người, tôi rất cảm động.”
Ôn Yến nói: “Nhưng nếu muốn chứng minh ông vô tội thì phải tốn công sức.”
“Có lẽ đây là số mệnh của tôi. Tôi vốn dĩ nên bị Tiên Đế chém đầu rồi, là Ôn đại phu đã cứu mạng tôi. Đến giờ sống thêm được mấy năm, âu cũng là số mệnh của tôi thôi.” Lam ngự y buồn bã nói, ông biết, bây giờ bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực, khó có thể gỡ tội. Kẻ hãm hại ông muốn ông làm quỷ chết thay. Làm sao hắn ta có thể để ông thoát dễ dàng được chứ?
Ôn Yến nhíu mày: “Đừng nói những lời nản lòng như vậy. Không phải ông thì nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ông.”
“Ôn đại phu không cần bôn ba vì tôi. Cổ trùng tìm được trong phủ của tôi, tôi lại là người trực tiếp tiếp xúc với vết thương của Hoàng Thái Hậu, hiềm nghi của tôi là lớn nhất, thật sự không cần Người phải nhọc lòng đâu.”
Ôn Yến nghiêm túc nói: “Chuyện này không phải chỉ của riêng một mình ông. Nếu ông không phải là hung thủ ra tay hạ độc, giết ông rồi thì hung thủ thật sự vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục ra tay hại người. Chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ thực sự.”
Lãnh Ninh cũng nói: “Không sai, Lam ngự y, ông suy nghĩ cho thật kỹ, có người nào đi qua thư phòng của ông không?”
Lam ngự y nghe Ôn Yến và Lãnh Ninh nói xong, tập trung suy nghĩ một hồi: “Gần đây quả thật không có ai đi ngang thư phòng của tôi, từ lúc Hoàng Thái Hậu ngã bệnh cho tới nay, tôi ở trong cung quá tám canh giờ, chỉ về phủ ngủ ba canh giờ, rất ít khi ở lại lâu.”
Ôn Yến hỏi Lãnh Ninh: “Đã hỏi hết người trong phủ chưa?”
Lãnh Ninh nói: “Đã hỏi rồi, Lam phu nhân nói gần đây cũng không có ai đi ngang qua thư phòng của Lam ngự y, chứ đừng nói đi vào trong đấy.”
Ôn Yến nhíu mày: “Vậy thì kỳ lạ, chẳng lẽ có cao thủ âm thầm lẻn vô rồi bỏ vào đó? Vậy có dấu vết bị cạy cửa không?”
“Không có!” Lãnh Ninh nói.
“Ngay cả dấu vết bị cạy cửa cũng không có?”
“Hoàn toàn không có dấu vết đã từng bị cạy cửa, ngay cả cửa sổ cũng lành lặn, không bị phá.”
Ôn Yến suy nghĩ một hồi: “Cho dù là cao thủ lẻn vào, cũng cần phải cạy khóa, chẳng lẽ có một loại kỹ thuật mở khóa cho dù đã từng mở rồi nhưng cũng không nhìn ra được?”
Lãnh Ninh khoát tay: “Không thể nào, bản thân tôi cũng là cao thủ mở khóa, nếu có người cạy khóa chắc chắn tôi sẽ biết. Bởi vì chìa khóa không khớp, ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết nhưng mà ổ khóa hoàn toàn lành lặn, không có dấu vết cạy mở.”
“Nói như vậy thì kẻ đó đã dùng chìa khoá đúng để mở vào.”
Cô ngẩng đầu hỏi Lam ngự y: “Trong phủ ông, trừ ông ra, còn ai có chìa khóa của thư phòng không?”
Lam ngự y nói: “Trừ tôi ra không ai có chìa khoá. Bởi vì thư phòng của tôi có rất nhiều sách quý, vì vậy cho dù là hạ nhân quét dọn cũng chỉ đến lúc tôi có mặt ở đó, tôi chỉ sợ tên đó tay chân vụng về làm hư sách.”
“Nói cách khác, trừ ông ra không ai có thể vào thư phòng một mình?”
“Có thể nói như vậy.” Lam ngự y nói.
Ôn Yến liếc nhìn Lãnh Ninh. Nếu theo lời nói của Lam ngự y thì hỏi một hồi vẫn không có đột phá nào.
Đồng thời, hiềm nghi của ông càng lớn hơn. Bởi vì chỉ có một mình ông mới có thể vào phòng được, nếu những người khác muốn vào trong thì bắt buộc phải có mặt ông ở đó.
Ổ khóa chưa từng bị cạy mở. Cửa sổ cũng là lành lặn. Điều này chứng tỏ không ai có thể một mình bước vào thư phòng của ông, nhìn bề ngoài, có thể loại bỏ khả năng ông bị vu oan giá họa.
Ôn Yến suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy ông có từng bị mất chìa khóa không?”
Lam ngự y ngẩn ra: “Mất thì không nhưng có một lần tôi để quên ở Thái Y Viện, không mang về nhà. Hôm đó tôi muốn đến thư phòng tìm một quyển sách, lúc này mới phát hiện không cầm chìa khóa về.”
“Vậy hôm sau ông quay lại, chìa khóa còn không?” Lãnh Ninh vội vàng hỏi.
“Còn, ngay trong ngăn bàn của tôi, chắc không có ai đụng tới đâu.” Lam ngự y nói.
“Ông làm sao biết được có ai đụng tới hay không? Cũng không loại trừ khả năng có người lấy chìa khóa của ông ra đánh thêm một chiếc.” Lãnh Ninh nói.
Lam ngự y xua xua tay: “Chắc hẳn là không có đụng tới đâu bởi vì ngăn bàn của tôi cũng được khóa lại. Chìa khóa ngăn bàn tôi có cầm về nhà. Ngăn bàn lại không có dấu hiệu bị cạy ra, ổ khóa cũng hoàn toàn lành lặn.”
“Chuyện này xảy ra lúc nào?” Ôn Yến hỏi.
Lam ngự y suy nghĩ một hồi: “Đại khái là bảy ngày trước, chắc tầm đó.”
Ôn Yến nhìn Lãnh Ninh: “Bảy ngày trước nếu có người cạy khóa ngăn bàn của ông ấy, ngươi có thể điều tra được không?”
Lãnh Ninh tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần có người đụng tới, cho dù đã qua một năm tôi cũng có thể điều tra ra được.”
Ôn Yến nói: “Việc này không nên chậm trễ, ngươi lập tức đi điều tra ngay.”
Lãnh Ninh nói: “Được, vậy tôi đi ngay đây.”
Hoàng Thái Hậu nghe Dung Quý Thái Phi nói như vậy, chảy nước mắt: “Đúng vậy, ai gia có thể hi vọng vào ai đây? Ai gia nhớ cặp sinh đôi đó từng nói, lúc chúng ở thành Nam Sơn, mỗi lần Ôn Yến ra ngoài chẩn bệnh, hoặc là dẫn bọn chúng theo, cho ngủ trong đống cỏ khô trong sân, hoặc là để chúng ở nhà, nguy hiểm cỡ nào. Ai gia mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy trong lòng khó chịu. Chúng là con cái của Hoàng Thượng, là tim can bảo bối của ai gia, ai gia thà để bản thân chịu khổ cũng không nỡ để bọn chúng chịu khổ.”
Về điều này Dung Quý Thái Phi cũng đã lĩnh hội sâu sắc. Khi biết An Dật có khả năng bị mù, bà cũng ước gì chẳng thà bản thân bà bị mù còn hơn.
“Thôi, thôi, không nói nữa. Người nói làm thần thiếp cũng thấy buồn theo, nhưng thần thiếp bảo đảm với Người, chắc chắn Ôn Yến sẽ tìm được cách chữa trị cho Người, Người đừng bi quan như thế.”
Hoàng Thái Hậu gật đầu: “Yên tâm đi, có thể chịu đựng được thì ai gia nhất định sẽ cố gắng chống đỡ, ai gia đúng là không nỡ.”
Hai người nắm chặt tay nhau, chuyện cũ ùa về, cảm thán thế sự vô thường.
***
Ôn Yến thu lại tâm tình, đi đến thiên lao thăm Lam ngự y.
Lãnh Ninh phụ trách giam giữ, đối xử với Lam ngự y cũng không tệ lắm, cho nhốt riêng một phòng, trong ngục trải rơm khô sạch sẽ, hơn nữa còn cho thêm một tấm chăn mỏng.
Hôm nay thời tiết bắt đầu nóng bức, thế nhưng trong thiên lao cả năm không thấy ánh mặt trời, bên trong lúc nào cũng tối tăm, ẩm ướt.
Tinh thần của Lam ngự y cũng không tệ lắm, sắc mặt chỉ hơi tái xanh, ngoài ra cũng không có gì.
Khi nhìn thấy Ôn Yến, ông ta trông rất bình tĩnh.
“Ôn đại phu, tôi biết Người sẽ đến.” Ông nói.
Ôn Yến bảo Lãnh Ninh cùng đi vào, đồng thời mang đến một bình rượu hoa quế.
Cô rót một chén rượu, sau đó ngồi xuống đống rơm, đưa ly rượu cho ông ấy: “Hoàng Thượng tìm được cổ độc trong phủ đệ của ông. Loại cổ độc này tôi đã từng gặp qua, giống hệt với cổ độc mà Hoàng Thái Hậu trúng phải.”
“Tôi bị kẻ khác hãm hại. Từ trước tới giờ tôi không biết trong nhà lại có cái bình này.” Lam ngự y giải thích.
“Thế nhưng, tôi hỏi hạ nhân trong phủ của ông, họ nói là nơi tìm được cái bình kia là ở thư phòng của ông, ngoài ông và một hạ nhân chuyên quét dọn thì không ai được ra vào.”
Lam ngự y khẽ thở dài một tiếng: “Đúng vậy cho nên rốt cuộc là người nào hãm hại tôi và làm cách nào đưa bình này vào thư phòng, tôi cũng không biết.”
Ôn Yến nhìn ông, nhớ tới ngày đó, vì chuyện của An Nhiên, Tiên Đế định giết ông rồi, chính cô đã cứu ông từ tay Tiên Đế. Từ đó cho tới nay, ông đều nơm nớp lo sợ mà làm việc, chắc chắn sẽ không độc hại Hoàng Thái Hậu đâu.
Hơn nữa, chuyện gì thì cũng phải cân nhắc đến động cơ. Ông có lý do gì mà phải hại Hoàng Thái Hậu? Ông là một ngự y, gia đình giàu có, bình yên, cũng không có nhược điểm nào trong tay kẻ khác, không ai uy hiếp được ông. Ông thực sự không cần phải lấy tiền đồ và tính mạng cả nhà ra đùa như thế.
“Ông hãy suy nghĩ kỹ lại xem, gần đây có người nào lạ ra vào trong phủ của ông không?” Ôn Yến hỏi.
Lam ngự y cảm kích nhìn Ôn Yến: “Ôn đại phu có thể hỏi tôi như vậy, chứng minh trong lòng Ôn đại phu không nghi ngờ tôi, có thể có được sự tin tưởng của Người, tôi rất cảm động.”
Ôn Yến nói: “Nhưng nếu muốn chứng minh ông vô tội thì phải tốn công sức.”
“Có lẽ đây là số mệnh của tôi. Tôi vốn dĩ nên bị Tiên Đế chém đầu rồi, là Ôn đại phu đã cứu mạng tôi. Đến giờ sống thêm được mấy năm, âu cũng là số mệnh của tôi thôi.” Lam ngự y buồn bã nói, ông biết, bây giờ bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực, khó có thể gỡ tội. Kẻ hãm hại ông muốn ông làm quỷ chết thay. Làm sao hắn ta có thể để ông thoát dễ dàng được chứ?
Ôn Yến nhíu mày: “Đừng nói những lời nản lòng như vậy. Không phải ông thì nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ông.”
“Ôn đại phu không cần bôn ba vì tôi. Cổ trùng tìm được trong phủ của tôi, tôi lại là người trực tiếp tiếp xúc với vết thương của Hoàng Thái Hậu, hiềm nghi của tôi là lớn nhất, thật sự không cần Người phải nhọc lòng đâu.”
Ôn Yến nghiêm túc nói: “Chuyện này không phải chỉ của riêng một mình ông. Nếu ông không phải là hung thủ ra tay hạ độc, giết ông rồi thì hung thủ thật sự vẫn sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục ra tay hại người. Chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ thực sự.”
Lãnh Ninh cũng nói: “Không sai, Lam ngự y, ông suy nghĩ cho thật kỹ, có người nào đi qua thư phòng của ông không?”
Lam ngự y nghe Ôn Yến và Lãnh Ninh nói xong, tập trung suy nghĩ một hồi: “Gần đây quả thật không có ai đi ngang thư phòng của tôi, từ lúc Hoàng Thái Hậu ngã bệnh cho tới nay, tôi ở trong cung quá tám canh giờ, chỉ về phủ ngủ ba canh giờ, rất ít khi ở lại lâu.”
Ôn Yến hỏi Lãnh Ninh: “Đã hỏi hết người trong phủ chưa?”
Lãnh Ninh nói: “Đã hỏi rồi, Lam phu nhân nói gần đây cũng không có ai đi ngang qua thư phòng của Lam ngự y, chứ đừng nói đi vào trong đấy.”
Ôn Yến nhíu mày: “Vậy thì kỳ lạ, chẳng lẽ có cao thủ âm thầm lẻn vô rồi bỏ vào đó? Vậy có dấu vết bị cạy cửa không?”
“Không có!” Lãnh Ninh nói.
“Ngay cả dấu vết bị cạy cửa cũng không có?”
“Hoàn toàn không có dấu vết đã từng bị cạy cửa, ngay cả cửa sổ cũng lành lặn, không bị phá.”
Ôn Yến suy nghĩ một hồi: “Cho dù là cao thủ lẻn vào, cũng cần phải cạy khóa, chẳng lẽ có một loại kỹ thuật mở khóa cho dù đã từng mở rồi nhưng cũng không nhìn ra được?”
Lãnh Ninh khoát tay: “Không thể nào, bản thân tôi cũng là cao thủ mở khóa, nếu có người cạy khóa chắc chắn tôi sẽ biết. Bởi vì chìa khóa không khớp, ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết nhưng mà ổ khóa hoàn toàn lành lặn, không có dấu vết cạy mở.”
“Nói như vậy thì kẻ đó đã dùng chìa khoá đúng để mở vào.”
Cô ngẩng đầu hỏi Lam ngự y: “Trong phủ ông, trừ ông ra, còn ai có chìa khóa của thư phòng không?”
Lam ngự y nói: “Trừ tôi ra không ai có chìa khoá. Bởi vì thư phòng của tôi có rất nhiều sách quý, vì vậy cho dù là hạ nhân quét dọn cũng chỉ đến lúc tôi có mặt ở đó, tôi chỉ sợ tên đó tay chân vụng về làm hư sách.”
“Nói cách khác, trừ ông ra không ai có thể vào thư phòng một mình?”
“Có thể nói như vậy.” Lam ngự y nói.
Ôn Yến liếc nhìn Lãnh Ninh. Nếu theo lời nói của Lam ngự y thì hỏi một hồi vẫn không có đột phá nào.
Đồng thời, hiềm nghi của ông càng lớn hơn. Bởi vì chỉ có một mình ông mới có thể vào phòng được, nếu những người khác muốn vào trong thì bắt buộc phải có mặt ông ở đó.
Ổ khóa chưa từng bị cạy mở. Cửa sổ cũng là lành lặn. Điều này chứng tỏ không ai có thể một mình bước vào thư phòng của ông, nhìn bề ngoài, có thể loại bỏ khả năng ông bị vu oan giá họa.
Ôn Yến suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy ông có từng bị mất chìa khóa không?”
Lam ngự y ngẩn ra: “Mất thì không nhưng có một lần tôi để quên ở Thái Y Viện, không mang về nhà. Hôm đó tôi muốn đến thư phòng tìm một quyển sách, lúc này mới phát hiện không cầm chìa khóa về.”
“Vậy hôm sau ông quay lại, chìa khóa còn không?” Lãnh Ninh vội vàng hỏi.
“Còn, ngay trong ngăn bàn của tôi, chắc không có ai đụng tới đâu.” Lam ngự y nói.
“Ông làm sao biết được có ai đụng tới hay không? Cũng không loại trừ khả năng có người lấy chìa khóa của ông ra đánh thêm một chiếc.” Lãnh Ninh nói.
Lam ngự y xua xua tay: “Chắc hẳn là không có đụng tới đâu bởi vì ngăn bàn của tôi cũng được khóa lại. Chìa khóa ngăn bàn tôi có cầm về nhà. Ngăn bàn lại không có dấu hiệu bị cạy ra, ổ khóa cũng hoàn toàn lành lặn.”
“Chuyện này xảy ra lúc nào?” Ôn Yến hỏi.
Lam ngự y suy nghĩ một hồi: “Đại khái là bảy ngày trước, chắc tầm đó.”
Ôn Yến nhìn Lãnh Ninh: “Bảy ngày trước nếu có người cạy khóa ngăn bàn của ông ấy, ngươi có thể điều tra được không?”
Lãnh Ninh tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần có người đụng tới, cho dù đã qua một năm tôi cũng có thể điều tra ra được.”
Ôn Yến nói: “Việc này không nên chậm trễ, ngươi lập tức đi điều tra ngay.”
Lãnh Ninh nói: “Được, vậy tôi đi ngay đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.