Chương 90
Ôn Uyển
18/04/2021
Tống Vĩnh Kỳ tuy ở trong cung hầu bệnh, nhưng cùng khó mà gặp được Ôn Yến. Cho dù có thể gặp nhau, cũng không thể nói mấy câu.
Ngày hôm đó, ở trong tẩm cung Hoàng hậu uống canh hạt sen, tinh thần lại hoảng hốt không yên.
Hoàng hậu thấy vậy, ngồi ở bên người hắn, nói: “Kỳ Nhi, nữ nhi trong thiên hạ, không chỉ có một mình cô ấy.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Hoàng hậu: “Mẫu hậu nói gì? Nhi thần không hiểu.”
Hoàng hậu vuốt mặt hắn: “Con là do mẫu hậu sinh ra, trong lòng con nghĩ cái gì, mẫu hậu lại không hiểu sao? Tính tình phụ hoàng con, con cũng biết, nữ nhân ông ấy thích, thì nhất định phải lấy được, nếu con cố ý đối nghịch với ông ấy, sẽ không có trái cây ngon ăn.”
Tống Vĩnh Kỳ cầm tay Hoàng hậu, khổ sở nói: “Mấy năm qua mẫu hậu cũng quá khổ rồi.”
Hoàng hậu cười cười: “Mẫu hậu không khổ, từ khi mẫu hậu sinh con ra, trong lòng cũng chỉ có con, chỉ cần con tốt, mẫu hậu cũng sẽ tốt. Còn về phụ hoàng con, cuộc đời này của ông ấy cũng sẽ không chung tình với một người đàn bà, cho nên, mẫu hậu chưa bao giờ hi vọng, càng không có kỳ vọng, cũng không có thất vọng, càng sẽ không cảm thấy khổ.”
Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói: “Thật sựu không còn cách khác sao?”
Hoàng hậu nháy mắt ra dấu với cung nữ sau lưng, sau khi cung nữ kia đi vào, lấy ra một quyển tập: “Phụ hoàng con hạ chỉ, vì con kiếm một vị Vương phi , con nhìn một chút, những cô nương này, có người nào con thích, nói cho mẫu hậu nghe, mẫu hậu làm chủ cho con.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu một cái, đưa mắt nhìn hoàng hậu: “Nếu không phải nàng ấy, nhi thần thà cả đời không lập gia đình.”
Hoàng hậu đè tay hắn xuống, nghiêm túc nói: “Kỳ Nhi, giờ phút này không phải lúc tự do phóng khoáng làm bậy, phụ hoàng con đã hoài nghi con và Ôn Noãn. Con không lập gia đình cũng được, không bằng lập Nhu phi thành chính phi, cũng coi như là nhắn nhủ với phụ hoàng con.”
Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đến Dương Bạch Phi hạ độc hại Ôn Yến, không giết nàng ta đã coi như là hạ thủ lưu tình, nào muốn lập nàng ta làm chính phi? Lập tức nghiêm mặt nói: “Đoạn Tuyệt đối không thể!”
Hoàng hậu thở dài một câu: “Ngày đó cưới Nhu phi, cũng là chủ ý của chính con, còn nhân lúc mẫu hậu rời kinh cầu phúc lén cưới, nếu không phải Thái hậu gánh cho con, con đã sớm bị người ta định tội rồi, ngày đó làm loạn thiên hạ cưới nàng ta, hôm nay tại sao lại không muốn nữa? Nếu con còn chưa quên được Ôn Yến, còn muốn tiếp tục, nhưng bây giờ con cũng… Người này là ai, thật sự quan trọng như vậy sao?”
Tống Vĩnh Kỳ đứng lên, phiền não nói: “Mẫu hậu, thà ít mà tốt!” Dứt lời, hắn bỏ lại một câu nói: “Nhi thần đi thăm hoàng tổ mẫu!”
Nhưng mà đi đến tẩm cung Thái hậu, lại nhìn thấy Hoàng đế cũng ở đây, Thái hậu đang ngủ, hoàng đế kéo Ôn Yến ở bên cạnh nói chuyện.
Ôn Yến ngẩng đầu thấy chàng đi vào, như bỏ được gánh nặng, lui về phía sau một bước nói: “Tham kiến Vương gia!”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, bái kiến Hoàng đế trước, sau đó mới hỏi Ôn Yến: “Tình hình của Hoàng tổ mẫu như thế nào?”
Ôn Yến nói: “Bẩm vương gia, Thái hậu nương nương mới vừa ăn canh, ngủ rồi!”
Hoàng đế mới vừa rồi có lẽ đang nói chuyện với Ôn Yến, thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào, mặt nhăn lại, có chút không vui, nói: “Hôm nay tại sao trễ như vậy mới đến thăm hoàng tổ mẫu? Nói là vào cung hầu bệnh, mỗi ngày đều phải ở bên cạnh bà ấy mới được.”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ bực bội, nhưng chỉ đành phải cố nén giận nói: “Vâng, nhi thần biết!”
Ôn Yến có chút lo lắng nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sợ chàng không kiềm chế được mình cảm xúc của mình, sẽ nói lời quá đáng với hoàng đế.
Hoàng đế lúc này mới ừ một tiếng, lại hỏi: “Mẫu hậu con cho con xem qua danh sách chưa ? Có nhìn trúng cô nương anfo không?”
Ôn Yến ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua vẻ khẩn trương.
Tống Vĩnh Kỳ nghênh đón ánh mắt cô, trong lòng căng thẳng, nói: “Nhi thần đã có Vương phi rồi, không cần lấy thêm Vương phi nữa.”
Sắc mặt Hoàng đế ôn hòa, nói: “Trẫm biết con còn nhớ nàng ấy, chỉ là nàng ấy đã đi ba năm rồi,con làm khổ mình như vậy, khiến mẫu hậu con đau lòng đó, trẫm cũng vì lo lắng cho con, con suy nghĩ một chút, nhất là hoàng tổ mẫu bây giờ không được khỏe, còn phải suốt ngày lo lắng cho con.
Hoàng đế từ sau khi nghe quốc sư đề nghị nói muốn sắc phong Tống Vĩnh Kỳ làm Thái tử, thì chưa từng dùng giọng điệu ôn hòa như vậy nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ nghe, trong lòng cũng ấm áp, chẳng qua là, hắn biết không hể bị loại tình thương phụ tử này hòa tan, bởi vì, một khi đầu óc mê muội, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, cho nên, hắn vẫn là vẻ mặt kia, nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng cho nhi thần, trong lòng nhi thần hiểu rõ.”
Hoàng đế hơi giận, đang muốn nói mấy câu, Thái hậu lại tỉnh lại, bà ấy ở trên giường động đậy, chậm rãi nói: “Cái gì mà hiểu rõ? Là muốn thay ai gia tìm cháu dâu sao? Vậy cần gì phải đi khắp nơi tìm? Bên cạnh ai gia không phải có một người sao? Ôn Noãn gả cho nó là được rồi.”
Hoàng đế cả kinh, liền vội vàng đứng lên đi tới trước giường Thái hậu, nở nụ cười nói: “Mẫu hậu nói gì vậy? Bây giờ đang nói tới Vương phi của Ninh An vương gia, vợ của đương triều Phi Ưng tướng quân , tự mình muốn nổi danh …”
“Hỗn xược, mẫu hậu ngươi năm đó chính là cô gái Tô Giang trồng củ ấu, phụ hoàng ngươi còn không phải sủng ái ai gia nhiều năm sao? Tình đầu ý hợp là được, nói gì tới xuất thân? Bảo thủ!” Thái hậu nhẹ trách, tỏ ý Ôn Yến đỡ bà ngồi dậy.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Ôn Yến một cái, ấp a ấp úng nói: “Chẳng qua là, Ôn đại phu từng nói với trẫm, đời này nàng không lấy chồng, sao có thể miễn cưỡng? Vẫn là không thể!”
Thái hậu không vui: “Làm gì có cô gái không lấy chồng? Hơn nữa, nó nói không lấy chồng thì không lấy chồng sao? Ngươi muốn xuất hân cao quý, vậy ai gia ra ý chỉ, để cho cô ấy nhận Hầu gia làm phụ thân, làm tỉ muội với Bạch Lan, gả đến vương phủ, chẳng phải là hoàn mĩ rồi sao?”
Hoàng đế sao có thể nguyện ý? Chẳng qua là cũng không muốn chọc giận Thái hậu, chỉ nói: “Chuyện này để sau bàn lại, nếu Kỳ Nhi không muốn lấy vợ, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng.”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ vân nhảy loạn cả lên, lỗ chân lông toàn thân cũng mở ra, một câu nguyện ý sắp nói ra, miệng nhưng Hoàng đế ngăn cản nói: “Mẫu hậu, hay là người nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện này tạm thời không nói tới!”
Tống Vĩnh Kỳ lại đứnglên nói: “Hoàng tổ mẫu, cháu…”
Hoàng đế tức giận cắt đứt: “Kỳ Nhi, con cùng trẫm đi ra ngoài, trẫm có chuyện muốn nói với con!”
Trong nháy mắt gương mặt Tống Vĩnh Kỳ ảm đạm xuống, chàng do dự nhìn Ôn Yến, lòng bàn tay Ôn Yến đổ mồ hôi, giương mắt nhìn chàng, hôn sự này, thiếu chút nữa là có thể quyết định. Nhưng Thái hậu lựa chọn nói trước mặt Hoàng đế, nhất định là sẽ bị cản trở.
Thái hậu chậm rãi lên tiếng: “Hoàng đế, ngươi làm cái gì vậy chứ? Ai gia đang hỏi Khiêm nhi mà.”
Hoàng đế nói: “Mẫu hậu, việc trọng đại, người vẫn nên cố gắng điều trị sức khỏe, đợi sau rồi hãy nói. Còn về Vương phi của Kỳ Nhi, trẫm trong lòng đã chọn được người, mẫu hậu không cần bận tâm, trẫm cùng hoàng hậu sẽ an bài thỏa đáng, mẫu hậu chỉ cần chăm sóc cơ thể của ngươi tốt, chờ uống trà của cháu dâu là được.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không lập gia đình!”
Hoàng đế tức giận nói: “Không tới phiên con làm chủ, từ xưa đã là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa con là thân vương, hôn sự đương nhiên do trẫm hạ chỉ gả, đây là quy tắc tổ tông truyền xuống, ngay cả hoàng tổ mẫu con cũng không thể sửa đổi!”
Tống Vĩnh Kỳ buông hai tay xuống, chân mày cũng rũ thấp, giọng ôn hòa, cũng không nghi ngờ nói: “Nhi thần nói, nhi thần không lập gia đình, nếu phụ hoàng ép lần nữa, nếu vậy, nhi thần không làm thân vương nữa!”
Hoàng đế giận đến phát run, chỉ chàng lạnh lùng nói: “Ngươi lại nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Được lắm, xem ra là trẫm quá mức sủng ái ngươi rồi, hôm nay trẫm không dạy dỗ ngươi, ngươi còn không biết trời cao đất rộng.” Dứt lời, kêu một tiếng: “Người đâu a!”
Thị vệ từ ngoài cửa đi vào: “Vâng!”
Hoàng đế phất tay áo, nói với thị vệ: “Ninh An vương gia trước giường bệnh Thái hậu nói ra lời vô lễ, chống đối Thái hậu và trẫm, kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, cảnh cáo.”
Thị vệ ngẩn người, chuyện ở trong cung đánh thân vương trước giờ chưa từng có. Ninh An vương gia rốt cuộc nói cái gì, giận đến mức Hoàng thượng tức giận như vậy?
Trong lòng Ôn Yến kinh sợ, tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Thái hậu, động tác này rơi vào trong mắt hoàng đế, ông không đợi Thái hậu lên tiếng, liền lạnh lùng nói: “Mẫu hậu nếu muốn khuyên trẫm, khuyên một câu, liền thêm mười trượng!”
Thái hậu biết hoàng đế không nổi giận còn được, một khi nổi giận là ai khuyên cũng không nghe. Chẳng qua là, muốn bà trơ mắt nhìn cháu trai mình bị đánh, dù như thế nào cũng không làm được, bà mặt lạnh nói với Ôn Yến: “Ngươi đỡ ai gia đứng dậy, bên ngoài vẫn còn mưa đúng không? Cháu trai này không nghe lời, là dạy dỗ có vấn đề, ai gia phải đi ra ngoài quỳ, xin tiên đế tha thứ cho ai gia không dạy được cháu mình!”
Ôn Yến cau mày: “Như vậy sao được? Cơ thể Thái hậu yếu ớt, đừng nói ra quỳ dầm mưa, sợ rằng quỳ ở phật đường cũng không chịu nổi.”
Thái hậu nhàn nhạt nói: “Chết ngược lại cũng tốt, dù sao ai gia cách cái chết không xa nữa, chết sớm chết muộn, đều là chết, đỡ bị đám con cháu nào làm cho tức hộc máu, không chết ngược lại nhục nhã hơn.”
TốngVĩnh Kỳ quỳ xuống, áy náy nói: “Hoàng tổ mẫu, là cháu không tốt, cháu không nên chống đối phụ hoàng!”
Hoàng đế tuy có chút sốt ruột, nhưng vẫn cường quyết đứng không nói lời nào, ông là quân vương, nếu ra lệnh, đương nhiên không thể thu lại.
Chỉ là thị vệ cũng không dám tiến lên kéo người, một khi kéo người, Thái hậu thật đi ra ngoài quỳ, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng khó thoát bị xử phạt.
Thái hậu lại cố ý sắp đi ra ngoài, Ôn Yến không đở bà, bà liền tự mò xuống giường, bà không tìm được gìay, liền chân không đứng trên sàn nhà lạnh như băng, Hoàng đế nhìn thấy, cực kỳ đau lòng, liền vội vàng tiến lên đỡ Thái hậu: “Mẫu hậu người làm cái gì vậy? Nằm xuống đi, thôi thôi, không đánh là được chứ gì!”
Thái hậu được như ý, ngoài miệng lại không buông tha người: “Ngươi đừng vì ai gia thay đổi chủ ý, ngươi là quân vương, ngươi nói đánh thì đánh, ai gia cũng không khuyên can ngươi nửa câu.”
Hoàng đế than thở: “Là trẫm không nỡ đánh, mẫu hậu cũng không có khuyên can.”
Thái hậu lúc này mới bỏ qua cho ông, chỉ là cũng không biết có thể nói lại hôn sự của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến không, chỉ đành phải tạm thời gác lại, nghĩ cách khác.
Hoàng đế trấn an tốt Thái hậu, ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, con ngươi giống như thanh kiếm sắc bén, xoẹt qua mặt Ôn Yến, Ôn Yến không dám nhìn ông, chỉ đành phải cúi đầu, trong lòng âm thầm đắn đo cách thoát thân, cô biết, hoàng đế nhất định sẽ tra hỏi hành động vừa rồi của cô.
Quả nhiên, giọng Hoàng đế lãnh đạm nói: “Ôn Noãn, ngươi ra ngoài với trẫm!”
Ôn Yến thấp giọng đáp một tiếng: “Dạ!”
Tống Vĩnh Kỳ đi về phía trước một bước, cũng muốn đi theo ra, nhưng Hoàng đế lạnh lùng nói: “Con ở đây trông nom hoàng tổ mẫu!”
Ôn Yến chắp tay sau lưng, làm một động tác yên tâm với anh, sau đó cùng hoàng đế đi khỏi tẩm điện.
Đại điện trống trải, cửa lớn bị đóng, vải lụa trong điện rũ thẳng, vẫn không nhúc nhích, dường như tẩt cả mọi thứ nơi này kể cả không khí đều bất động.
Hoàng đế đứng trước mặt Ôn Yến, ông nghiêm túc mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Yến, bỗng nhiên đưa tay ra nắm cằm Ôn Yến, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình, hung tợn nói: “Ngươi dám nói ngươi và nó không tư tình? Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi chỉ có thể là đàn bà của trẫm!”
Ôn ý bị buộc nhìn ông, cô ổn định tinh thần, đôi mắt tỉnh táo, thanh âm thản nhiên: “Ta không biết Hoàng thượng đang nói gì.”
Hoàng đế lại dùng sức bóp, hung ác nói: “Không biết? Tốt, trẫm sẽ cho ngươi biết!” Dứt lời, một tay ôm lấy hông Ôn Yến, há miệng sáp tới gần, cường hôn Ôn Yến.
Ôn Yến cảm giác được sự chán ghét của môi ông ta rơi xuống môi cô, mùi chua xông tới, thiếu chút nữa nôn mửa, cô vội vàng tránh ra, lui về phía sau hai bước, không để ý vẻ mặt phẫn nộ của Hoàng đế, vội vàng cúi người” “Hoàng thượng thứ tội!” Liền chạy vào trong tẩm điện của Thái hậu.
Cô vọt vào, thiếu chút nữa đụng trúng Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ đỡ người cô, thấy quai hàm có dấu bấm xanh tím, tức giận nói: “Ông ta làm gì nàng?”
Ôn Yến lắc đầu một cái: “Không sao!” Cô hít thở sâu một hơi, vạn lần không thể để cho Tống Vĩnh Kỳ biết chuyện vừa rồi, nếu không, chỉ sợ chàng náo loạn gây ra chuyện.
“Không sao?” Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên không tin.
Ôn Yến nhẹ giọng nói: “Ông ấy dạy dỗ ta mấy câu!” Cô không đẩy Tống Vĩnh Kỳ ra, là bởi vì mới vừa rồi lúc chạy như bay vào, nghe được tiếng Hoàng đế tức giận mở cửa. Ông bị cô cự tuyệt như vậy, lại không trách tội cô, đương nhiên thẹn quá thành giận, không muốn đối mặt với cô nữa.
Thái hậu thở dài nói: “Vốn định giúp các ngươi, lại không nghĩ rằng lật tung mọi chuyện lên, đều do ai gia quá nóng lòng!”
Tống Vĩnh Kỳ ngồi ở trước giường Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng cho cháu, cháu tự có biện pháp ứng phó!”
Lời này, có điều là an ủi Thái hậu thôi, chàng đâu ra có biện pháp gì? Người kia, là đương kim Hoàng đế, là phụ hoàng của chàng, hai thân phận đè lên, là có thể ép chàng tới không thở nổi.
Thái hậu lắc đầu: “Nó sức chưa đủ, luôn sợ không bảo vệ được ngôi vị hoàng đế của mình, dù sao cũng không phải danh chính có được, luôn thấy chột dạ.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sốt, ngay sau đó nhớ tới ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng là có được thế nào tới, chân mày chàng nhíu chặt hơn, trải qua chuyện này, chỉ sợ ông ấy đối với mình càng phòng bị hơn.
Ôn Yến cầm tay chàng, nói: “Không cần lo lắng, sẽ luôn có cách giải quyết.”
Trong đôi mắt cô có một tia lạnh lẽo, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không cần nhẫn nhịn nữa. Nếu không, mặc cho chuyện phát triển tiếp, Tống Vĩnh Kỳ sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Rời khỏi tẩm điện Thái hậu, cô tới ngự thư phòng, xin xuất cung một chuyến. Trước kia Hoàng đế truyền chỉ để cho cô vào cung, từng nói qua không có thánh chỉ của ông, không được rời cung, cho nên, cô không thể không xin.
Hoàng đế không muốn thấy cô, chỉ lệnh cho Tiểu Đức Tử ra truyền lời, hỏi cô có chuyện gì muốn xuất cung, cô chỉ nói trở về lấy đồ châm cứu, muốn chính thức chữa trị cho Thái hậu. Hoàng đế nghe vậy, dĩ nhiên là ân chuẩn nhưng sai mấy thị vệ theo cô xuất cung, giám sát hành động của cô.
Ôn Yến trở về vương phủ tùy tiện lấy ít đồ, thật ra thì hòm thuốc đã ở hoàng cung rồi, cô ra ngoài, chỉ là muốn làm một ít chuyện.
Lấy đồ xong, cô liền nói phải về cung, nhưng là đi mấy bước, cô lại nói: “Ta phải đi xem con chó nhỏ của tôi!” Sau đó, tới chuồng lừa.
Thị vệ muốn đi theo, Ôn Yến nói: “Các người ở chỗ này chờ đi, chó của ta rất sợ người, sẽ cắn người.”
Thị vệ do dự một chút: “Vậy, đại phu đi nhanh rồi trở lại.” Bọn họ giữ ở cửa, không cho phép bất kỳ người nào ra vào.
Ôn Yến đi tới chuồng lừa, tựa sát vào người Mao chủ nhiệm, lại sờ sờ Mao chủ nhiệm, nói: “Mao chủ nhiệm, tôi muốn lấy đan dược.”
Mao chủ nhiệm thở dài một tiếng: “Cô nghĩ kĩ chưa?’
Ôn Yến dứt khoát nói: “Tôi nghĩ kĩ rồi.”
Mao chủ nhiệm từ trong miệng khạc ra một viên viên thuốc màu đỏ, nói: “Cô ăn đan dược này, cho dù chết rồi, linh hồn cũng không trở về thế giới cô nữa.”
Trên mặt Ôn Yến thoáng qua một tia đau khổ, “Nhưng cũng không có cách nào khác.”
Viên đan dược này, là sư phụ trước khi đi cho cô, viên này là tiên đan, có thể cho cô một ít linh lực, nhưng rốt cuộc vẫn là vật của tiên gia, người phàm không thể tùy tiện ăn, ăn đan dược, sau này sinh mạng hao hết, linh hồn của cô buộc phải rửa sạch? Chính là thay thần tiên trông chừng lò luyện đan một trăm năm.
Lúc ấy sư phụ nói với cô, nếu lần này cô chết, sẽ không tìm cơ thể cô nữa, bởi vì cô thật không có cách nào thích ứng với không gian này, sẽ đưa linh hồn cô trở về địa phủ thế kỷ hai mươi mốt đầu thai. Trước khi đầu thai, nếu như tình huống cho phép, cho phép cô gặp cha mẹ người nhà một lần, nói lời từ biệt.
Trong lòng Ôn Yến vẫn luôn trông chờ, mặc dù biết không nhất định có thể gặp được, nhưng sư phụ đã hứa, hơn phân nửa đều làm được.
Cô cầm đan dược ở trong lòng bàn tay, buông xuống, nói với Mao chủ nhiệm: “Giúp tôi chăm sóc nó, tôi chưa chắc sẽ trở về nhanh như vậy.” Dứt lời, cô dứt khoát xoay người, cũng thuận tay ném đan dược vào trong miệng, cắn răng một cái, nuốt xuống.
Viên đan dược này, chỉ có thể cho cô một ít linh lực, lại không thể kéo dài tuổi thọ của cô, nói cách khác, bất kể đại hạn của cô tới lúc nào, cũng sẽ không bởi vì viên đan dược này mà thay đổi.
Trong lòng Ôn ý buồn bã như thời tiết u ám ngày hôm nay vậy, cô biết, mình không có cơ hội gặp cha mẹ một lần nữa. Vì bảo vệ mình, vì bảo vệ chàng, ngay cả người thân cô cũng không cần.
Rất muốn khóc lớn một trận, khóc bản thân bất hiếu, khóc mình không biết lúc nào sẽ tới ngày chết.
Trên xe ngựa, cô bắt đầu cảm thấy đau bụng, mặc dù cảm giác đau đớn đã rất lâu chưa tới, nhưng cô vẫn không có cách nào chịu đựng loại đau này, cô che bụng, liều mạng cắn chặc hàm răng. Sư phụ từng nói, ăn viên đan dược này, cô sẽ đau sáu giờ, mà loại đau này, sẽ hành hạ cô đến mức muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Cô cảm giác có chất lỏng nhỏ xuống, rơi vào trên mu bàn tay cô, cô cúi đầu nhìn một chút, một giọt máu đỏ tươi tách ra kiều diễm như hoa vậy. Cô lại cắn bể môi mình, nhưng một chút cũng không cảm thấy đau đớn.
Cô cảm thấy mình bụng, giống như có Tôn Ngộ Không chui vào, nó ở bên trong lăn lộn đùa giỡn, cầm vòng kim cô của hắn tùy ý đâm, trán có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rỉ ra, con đau ùn ùn kéo đến, cô ngay cả hô hấp cũng hô hấp không được.
Cô vén rèm lên, xe ngựa lập tức chậm lại, thị vệ bên ngoài đi lại thấy mặt mũi cô tái nhợt vặn vẹo, bị sợ sắc mặt cũng trắng bệch theo, liền vội vàng hỏi: “Ôn đại phu, ngài thế nào rồi ?”
Ôn Yến đưa tay men theo thành xe ngựa, kéo một người thị vệ qua, nói: “Đánh bất tỉnh ta, đau quá!”
Thị vệ nào dám? Một tên thị vệ vội vàng đỡ cô dường như muốn rớt xuống, nhảy lên xe ngựa, giọng gấp gáp nói với người đánh xe: “Mau trở về cung!”
Ôn Yến dường như nửa người nằm trong ngực thị vệ, đau đớn hành hạ khiến cô gập cả người, ý thức cô có chút mơ hồ, cúi đầu nhìn thấy thị vệ đỡ tay mình, há mồm liền cắn cổ tay thị vệ, thị vệ đau đến rùng mình một cái, nhưng nhẫn nhịn chịu đựng.
Ôn Yến đau đến mức hàm răng run rẩy, cho đến khi cảm giác trong miệng cô có mùi máu tanh truyền tới, thần trí hơi tỉnh táo chút, cô thấy cổ tay thị vệ mà giật mình, cô cố nhịn đau đớn, yếu ớt nói: “Xin…lỗi!”
Thị vệ thấy cô đau đến như vậy, nói: “Không sao cả, Ôn đại phu, nếu ngài cảm thấy cắn ty chức thoải mái thì cắn đi.”
Ôn Yến lắc đầu một cái, đôi mắt vô thần nhìn hắn: “Ngươi biết điểm huyệt không? Ngươi điểm huyệt của ta, hoặc là đánh ta bất tỉnh.”
Thị vệ lắc đầu như cái trống viên: “Không được, bị Hoàng thượng biết, Hoàng thượng sẽ giết ty chức.”
Ôn Yến bắt lấy quần áo trước ngực hắn, uể oải khẩn cầu: “Ngươi không nói, ta không nói, ai biết? Mau, đánh ta bất tỉnh.”
Thị vệ bị cô kéo quần áo, quẩy người một cái, thấy cô đau đớn khổ sở như vậy, trong mắt thoáng qua một chút do dự, nhưng nghĩ đến Hoàng thượng yêu thương, nào dám hạ thủ? Hắn trầm tư một chút, lấy tay đặt ở bên môi cô: “Ngài cắn ta, đau thế nào ta cũng không sợ!”
Ôn Yến nhắm mắt lại, chỗ đau ùn ùn tấn công tới, cô kêu đau một tiếng, há mồm lại cắn tay thị vệ.
Thị vệ đau đớn cắn răng, nhưng không nói tiếng nào, mặc cho Ôn Yến mạnh mẽ cắn tay anh, cho đến khi rỉ ra máu, cũng hoàn toàn không buông tay.
Trở về hoàng cung, Ôn Yến dường như đau muốn ngất đi, thị vệ ôm cô, như bay vào trong tẩm cung của Thái hậu.
Tống Vĩnh Kỳ và Cửu vương ở trong tẩm điện của Thái hậu, thấy thị vệ ôm Ôn Yến quay lại, Tống Vĩnh Kỳ bị sợ vội vàng chạy ra ngoài, nhận lấy Ôn Yến trong tay thị vệ, giận dữ hỏi nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ thở hồng hộc nói: “Vương gia, ty chức cũng không biết, Ôn đại phu lúc trên xe ngựa trở về cung, bỗng nhiên đau bụng không dứt.”
Cửu vương nhìn gương mặt mệt lả của Ôn Yến, tóc mai ướt nhẹp, không biết là nước mưa hay là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vậy, ông ta lạnh lùng nói: “Còn không mau đi mời ngự y?” Thị vệ vội vàng chạy như bay.
Tay Ôn Yến rủ xuống, khóe miệng có máu rỉ ra, Cửu vương nhìn, kinh sợ nói: “Không được, nàng ta cắn lưỡi!”
Tống Vĩnh Kỳ bị sợ hồn phi phách tán, vội vàng đưa tay mình vào trong miệng cô, Ôn Yến vô ý thức cắn, người không ngừng run rẩy, tí đau đớn cũng không giảm bớt, cô thà chết như vậy, cũng không muốn đau như bây giờ.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ còn lại một tay ôm cô, chạy vào trong điện.
Chàng ngồi ở trên giường, dùng một tay ôm cô thật chặc, một tay khác bị cắn còn đặt ở trong miệng cô, chàng không cảm thấy đau, chỉ có tràn đầy sợ hãi và đau lòng.
Cửu vương phái cung nữ tới, để Tống Vĩnh Kỳ đổi tay mình, Ôn Yến mở to hai mắt, nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mồ hôi hột từ trán chảy xuống, nước mắt cũng từ khóe mắt rơi xuống, giọt lớn, nhìn Tống Vĩnh Kỳ đau lòng không chịu nổi.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đau như vậy? Nàng ăn thứ gì? Có phải trúng độc hay không?” Tống Vĩnh Kỳ liên tiếp đặt câu hỏi.
Toàn thân Ôn Yến phát run, trong miệng cắn chặt, một câu nói cũng không nói được, chỉ có trong hốc mắt không ngừng chảy ra nước mắt.
Cửu vương suy nghĩ một chút, đưa tay dùng sức ấn một cái xuống dạ dày cô, Tống Vĩnh Kỳ nhất thời không ý thức được ông ta đang làm gì, nhảy cỡn lên kéo ông ấy nổi điên: “Ngươi làm gì? Ngươi muốn làm gì ?”
Cửu vương đẩy hắn ra, nói: “Điểm huyệt ngưng đau, cô ấy sắp không chịu nổi.”
Tống Vĩnh Kỳ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người ở trên người cô điểm mấy cái, rốt cuộc, nhìn thấy Ôn Yến từ từ bình tĩnh lại. Nhưng cô biết thời gian điểm huyệt không thể vượt quá một giờ, một giờ sau, cô vẫn sẽ đau.
“Không cần lo lắng!” Rốt cuộc Ôn Yến có thể nói ra rồi, đau đớn từ thân thể được trút bỏ, cô giờ khắc này, rốt cuộc cảm nhận được thân thể mất đi cảm giác đau là một chuyện hạnh phúc dường nào.
Tống Vĩnh Kỳ đưa tay sờ mặt cô, vô cùng sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại đau đến như vậy?”
Ôn Yến không biết giải thích với chàng như thế nào, nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, mới mở mắt ra chậm rãi nói: “Ta đau do sỏi thận.”
Ngày hôm đó, ở trong tẩm cung Hoàng hậu uống canh hạt sen, tinh thần lại hoảng hốt không yên.
Hoàng hậu thấy vậy, ngồi ở bên người hắn, nói: “Kỳ Nhi, nữ nhi trong thiên hạ, không chỉ có một mình cô ấy.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Hoàng hậu: “Mẫu hậu nói gì? Nhi thần không hiểu.”
Hoàng hậu vuốt mặt hắn: “Con là do mẫu hậu sinh ra, trong lòng con nghĩ cái gì, mẫu hậu lại không hiểu sao? Tính tình phụ hoàng con, con cũng biết, nữ nhân ông ấy thích, thì nhất định phải lấy được, nếu con cố ý đối nghịch với ông ấy, sẽ không có trái cây ngon ăn.”
Tống Vĩnh Kỳ cầm tay Hoàng hậu, khổ sở nói: “Mấy năm qua mẫu hậu cũng quá khổ rồi.”
Hoàng hậu cười cười: “Mẫu hậu không khổ, từ khi mẫu hậu sinh con ra, trong lòng cũng chỉ có con, chỉ cần con tốt, mẫu hậu cũng sẽ tốt. Còn về phụ hoàng con, cuộc đời này của ông ấy cũng sẽ không chung tình với một người đàn bà, cho nên, mẫu hậu chưa bao giờ hi vọng, càng không có kỳ vọng, cũng không có thất vọng, càng sẽ không cảm thấy khổ.”
Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói: “Thật sựu không còn cách khác sao?”
Hoàng hậu nháy mắt ra dấu với cung nữ sau lưng, sau khi cung nữ kia đi vào, lấy ra một quyển tập: “Phụ hoàng con hạ chỉ, vì con kiếm một vị Vương phi , con nhìn một chút, những cô nương này, có người nào con thích, nói cho mẫu hậu nghe, mẫu hậu làm chủ cho con.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu một cái, đưa mắt nhìn hoàng hậu: “Nếu không phải nàng ấy, nhi thần thà cả đời không lập gia đình.”
Hoàng hậu đè tay hắn xuống, nghiêm túc nói: “Kỳ Nhi, giờ phút này không phải lúc tự do phóng khoáng làm bậy, phụ hoàng con đã hoài nghi con và Ôn Noãn. Con không lập gia đình cũng được, không bằng lập Nhu phi thành chính phi, cũng coi như là nhắn nhủ với phụ hoàng con.”
Tống Vĩnh Kỳ nghĩ đến Dương Bạch Phi hạ độc hại Ôn Yến, không giết nàng ta đã coi như là hạ thủ lưu tình, nào muốn lập nàng ta làm chính phi? Lập tức nghiêm mặt nói: “Đoạn Tuyệt đối không thể!”
Hoàng hậu thở dài một câu: “Ngày đó cưới Nhu phi, cũng là chủ ý của chính con, còn nhân lúc mẫu hậu rời kinh cầu phúc lén cưới, nếu không phải Thái hậu gánh cho con, con đã sớm bị người ta định tội rồi, ngày đó làm loạn thiên hạ cưới nàng ta, hôm nay tại sao lại không muốn nữa? Nếu con còn chưa quên được Ôn Yến, còn muốn tiếp tục, nhưng bây giờ con cũng… Người này là ai, thật sự quan trọng như vậy sao?”
Tống Vĩnh Kỳ đứng lên, phiền não nói: “Mẫu hậu, thà ít mà tốt!” Dứt lời, hắn bỏ lại một câu nói: “Nhi thần đi thăm hoàng tổ mẫu!”
Nhưng mà đi đến tẩm cung Thái hậu, lại nhìn thấy Hoàng đế cũng ở đây, Thái hậu đang ngủ, hoàng đế kéo Ôn Yến ở bên cạnh nói chuyện.
Ôn Yến ngẩng đầu thấy chàng đi vào, như bỏ được gánh nặng, lui về phía sau một bước nói: “Tham kiến Vương gia!”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, bái kiến Hoàng đế trước, sau đó mới hỏi Ôn Yến: “Tình hình của Hoàng tổ mẫu như thế nào?”
Ôn Yến nói: “Bẩm vương gia, Thái hậu nương nương mới vừa ăn canh, ngủ rồi!”
Hoàng đế mới vừa rồi có lẽ đang nói chuyện với Ôn Yến, thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào, mặt nhăn lại, có chút không vui, nói: “Hôm nay tại sao trễ như vậy mới đến thăm hoàng tổ mẫu? Nói là vào cung hầu bệnh, mỗi ngày đều phải ở bên cạnh bà ấy mới được.”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ bực bội, nhưng chỉ đành phải cố nén giận nói: “Vâng, nhi thần biết!”
Ôn Yến có chút lo lắng nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sợ chàng không kiềm chế được mình cảm xúc của mình, sẽ nói lời quá đáng với hoàng đế.
Hoàng đế lúc này mới ừ một tiếng, lại hỏi: “Mẫu hậu con cho con xem qua danh sách chưa ? Có nhìn trúng cô nương anfo không?”
Ôn Yến ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua vẻ khẩn trương.
Tống Vĩnh Kỳ nghênh đón ánh mắt cô, trong lòng căng thẳng, nói: “Nhi thần đã có Vương phi rồi, không cần lấy thêm Vương phi nữa.”
Sắc mặt Hoàng đế ôn hòa, nói: “Trẫm biết con còn nhớ nàng ấy, chỉ là nàng ấy đã đi ba năm rồi,con làm khổ mình như vậy, khiến mẫu hậu con đau lòng đó, trẫm cũng vì lo lắng cho con, con suy nghĩ một chút, nhất là hoàng tổ mẫu bây giờ không được khỏe, còn phải suốt ngày lo lắng cho con.
Hoàng đế từ sau khi nghe quốc sư đề nghị nói muốn sắc phong Tống Vĩnh Kỳ làm Thái tử, thì chưa từng dùng giọng điệu ôn hòa như vậy nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ nghe, trong lòng cũng ấm áp, chẳng qua là, hắn biết không hể bị loại tình thương phụ tử này hòa tan, bởi vì, một khi đầu óc mê muội, sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, cho nên, hắn vẫn là vẻ mặt kia, nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng cho nhi thần, trong lòng nhi thần hiểu rõ.”
Hoàng đế hơi giận, đang muốn nói mấy câu, Thái hậu lại tỉnh lại, bà ấy ở trên giường động đậy, chậm rãi nói: “Cái gì mà hiểu rõ? Là muốn thay ai gia tìm cháu dâu sao? Vậy cần gì phải đi khắp nơi tìm? Bên cạnh ai gia không phải có một người sao? Ôn Noãn gả cho nó là được rồi.”
Hoàng đế cả kinh, liền vội vàng đứng lên đi tới trước giường Thái hậu, nở nụ cười nói: “Mẫu hậu nói gì vậy? Bây giờ đang nói tới Vương phi của Ninh An vương gia, vợ của đương triều Phi Ưng tướng quân , tự mình muốn nổi danh …”
“Hỗn xược, mẫu hậu ngươi năm đó chính là cô gái Tô Giang trồng củ ấu, phụ hoàng ngươi còn không phải sủng ái ai gia nhiều năm sao? Tình đầu ý hợp là được, nói gì tới xuất thân? Bảo thủ!” Thái hậu nhẹ trách, tỏ ý Ôn Yến đỡ bà ngồi dậy.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Ôn Yến một cái, ấp a ấp úng nói: “Chẳng qua là, Ôn đại phu từng nói với trẫm, đời này nàng không lấy chồng, sao có thể miễn cưỡng? Vẫn là không thể!”
Thái hậu không vui: “Làm gì có cô gái không lấy chồng? Hơn nữa, nó nói không lấy chồng thì không lấy chồng sao? Ngươi muốn xuất hân cao quý, vậy ai gia ra ý chỉ, để cho cô ấy nhận Hầu gia làm phụ thân, làm tỉ muội với Bạch Lan, gả đến vương phủ, chẳng phải là hoàn mĩ rồi sao?”
Hoàng đế sao có thể nguyện ý? Chẳng qua là cũng không muốn chọc giận Thái hậu, chỉ nói: “Chuyện này để sau bàn lại, nếu Kỳ Nhi không muốn lấy vợ, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng.”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ vân nhảy loạn cả lên, lỗ chân lông toàn thân cũng mở ra, một câu nguyện ý sắp nói ra, miệng nhưng Hoàng đế ngăn cản nói: “Mẫu hậu, hay là người nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện này tạm thời không nói tới!”
Tống Vĩnh Kỳ lại đứnglên nói: “Hoàng tổ mẫu, cháu…”
Hoàng đế tức giận cắt đứt: “Kỳ Nhi, con cùng trẫm đi ra ngoài, trẫm có chuyện muốn nói với con!”
Trong nháy mắt gương mặt Tống Vĩnh Kỳ ảm đạm xuống, chàng do dự nhìn Ôn Yến, lòng bàn tay Ôn Yến đổ mồ hôi, giương mắt nhìn chàng, hôn sự này, thiếu chút nữa là có thể quyết định. Nhưng Thái hậu lựa chọn nói trước mặt Hoàng đế, nhất định là sẽ bị cản trở.
Thái hậu chậm rãi lên tiếng: “Hoàng đế, ngươi làm cái gì vậy chứ? Ai gia đang hỏi Khiêm nhi mà.”
Hoàng đế nói: “Mẫu hậu, việc trọng đại, người vẫn nên cố gắng điều trị sức khỏe, đợi sau rồi hãy nói. Còn về Vương phi của Kỳ Nhi, trẫm trong lòng đã chọn được người, mẫu hậu không cần bận tâm, trẫm cùng hoàng hậu sẽ an bài thỏa đáng, mẫu hậu chỉ cần chăm sóc cơ thể của ngươi tốt, chờ uống trà của cháu dâu là được.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không lập gia đình!”
Hoàng đế tức giận nói: “Không tới phiên con làm chủ, từ xưa đã là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa con là thân vương, hôn sự đương nhiên do trẫm hạ chỉ gả, đây là quy tắc tổ tông truyền xuống, ngay cả hoàng tổ mẫu con cũng không thể sửa đổi!”
Tống Vĩnh Kỳ buông hai tay xuống, chân mày cũng rũ thấp, giọng ôn hòa, cũng không nghi ngờ nói: “Nhi thần nói, nhi thần không lập gia đình, nếu phụ hoàng ép lần nữa, nếu vậy, nhi thần không làm thân vương nữa!”
Hoàng đế giận đến phát run, chỉ chàng lạnh lùng nói: “Ngươi lại nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Được lắm, xem ra là trẫm quá mức sủng ái ngươi rồi, hôm nay trẫm không dạy dỗ ngươi, ngươi còn không biết trời cao đất rộng.” Dứt lời, kêu một tiếng: “Người đâu a!”
Thị vệ từ ngoài cửa đi vào: “Vâng!”
Hoàng đế phất tay áo, nói với thị vệ: “Ninh An vương gia trước giường bệnh Thái hậu nói ra lời vô lễ, chống đối Thái hậu và trẫm, kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, cảnh cáo.”
Thị vệ ngẩn người, chuyện ở trong cung đánh thân vương trước giờ chưa từng có. Ninh An vương gia rốt cuộc nói cái gì, giận đến mức Hoàng thượng tức giận như vậy?
Trong lòng Ôn Yến kinh sợ, tay nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Thái hậu, động tác này rơi vào trong mắt hoàng đế, ông không đợi Thái hậu lên tiếng, liền lạnh lùng nói: “Mẫu hậu nếu muốn khuyên trẫm, khuyên một câu, liền thêm mười trượng!”
Thái hậu biết hoàng đế không nổi giận còn được, một khi nổi giận là ai khuyên cũng không nghe. Chẳng qua là, muốn bà trơ mắt nhìn cháu trai mình bị đánh, dù như thế nào cũng không làm được, bà mặt lạnh nói với Ôn Yến: “Ngươi đỡ ai gia đứng dậy, bên ngoài vẫn còn mưa đúng không? Cháu trai này không nghe lời, là dạy dỗ có vấn đề, ai gia phải đi ra ngoài quỳ, xin tiên đế tha thứ cho ai gia không dạy được cháu mình!”
Ôn Yến cau mày: “Như vậy sao được? Cơ thể Thái hậu yếu ớt, đừng nói ra quỳ dầm mưa, sợ rằng quỳ ở phật đường cũng không chịu nổi.”
Thái hậu nhàn nhạt nói: “Chết ngược lại cũng tốt, dù sao ai gia cách cái chết không xa nữa, chết sớm chết muộn, đều là chết, đỡ bị đám con cháu nào làm cho tức hộc máu, không chết ngược lại nhục nhã hơn.”
TốngVĩnh Kỳ quỳ xuống, áy náy nói: “Hoàng tổ mẫu, là cháu không tốt, cháu không nên chống đối phụ hoàng!”
Hoàng đế tuy có chút sốt ruột, nhưng vẫn cường quyết đứng không nói lời nào, ông là quân vương, nếu ra lệnh, đương nhiên không thể thu lại.
Chỉ là thị vệ cũng không dám tiến lên kéo người, một khi kéo người, Thái hậu thật đi ra ngoài quỳ, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng khó thoát bị xử phạt.
Thái hậu lại cố ý sắp đi ra ngoài, Ôn Yến không đở bà, bà liền tự mò xuống giường, bà không tìm được gìay, liền chân không đứng trên sàn nhà lạnh như băng, Hoàng đế nhìn thấy, cực kỳ đau lòng, liền vội vàng tiến lên đỡ Thái hậu: “Mẫu hậu người làm cái gì vậy? Nằm xuống đi, thôi thôi, không đánh là được chứ gì!”
Thái hậu được như ý, ngoài miệng lại không buông tha người: “Ngươi đừng vì ai gia thay đổi chủ ý, ngươi là quân vương, ngươi nói đánh thì đánh, ai gia cũng không khuyên can ngươi nửa câu.”
Hoàng đế than thở: “Là trẫm không nỡ đánh, mẫu hậu cũng không có khuyên can.”
Thái hậu lúc này mới bỏ qua cho ông, chỉ là cũng không biết có thể nói lại hôn sự của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến không, chỉ đành phải tạm thời gác lại, nghĩ cách khác.
Hoàng đế trấn an tốt Thái hậu, ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, con ngươi giống như thanh kiếm sắc bén, xoẹt qua mặt Ôn Yến, Ôn Yến không dám nhìn ông, chỉ đành phải cúi đầu, trong lòng âm thầm đắn đo cách thoát thân, cô biết, hoàng đế nhất định sẽ tra hỏi hành động vừa rồi của cô.
Quả nhiên, giọng Hoàng đế lãnh đạm nói: “Ôn Noãn, ngươi ra ngoài với trẫm!”
Ôn Yến thấp giọng đáp một tiếng: “Dạ!”
Tống Vĩnh Kỳ đi về phía trước một bước, cũng muốn đi theo ra, nhưng Hoàng đế lạnh lùng nói: “Con ở đây trông nom hoàng tổ mẫu!”
Ôn Yến chắp tay sau lưng, làm một động tác yên tâm với anh, sau đó cùng hoàng đế đi khỏi tẩm điện.
Đại điện trống trải, cửa lớn bị đóng, vải lụa trong điện rũ thẳng, vẫn không nhúc nhích, dường như tẩt cả mọi thứ nơi này kể cả không khí đều bất động.
Hoàng đế đứng trước mặt Ôn Yến, ông nghiêm túc mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Yến, bỗng nhiên đưa tay ra nắm cằm Ôn Yến, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình, hung tợn nói: “Ngươi dám nói ngươi và nó không tư tình? Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi chỉ có thể là đàn bà của trẫm!”
Ôn ý bị buộc nhìn ông, cô ổn định tinh thần, đôi mắt tỉnh táo, thanh âm thản nhiên: “Ta không biết Hoàng thượng đang nói gì.”
Hoàng đế lại dùng sức bóp, hung ác nói: “Không biết? Tốt, trẫm sẽ cho ngươi biết!” Dứt lời, một tay ôm lấy hông Ôn Yến, há miệng sáp tới gần, cường hôn Ôn Yến.
Ôn Yến cảm giác được sự chán ghét của môi ông ta rơi xuống môi cô, mùi chua xông tới, thiếu chút nữa nôn mửa, cô vội vàng tránh ra, lui về phía sau hai bước, không để ý vẻ mặt phẫn nộ của Hoàng đế, vội vàng cúi người” “Hoàng thượng thứ tội!” Liền chạy vào trong tẩm điện của Thái hậu.
Cô vọt vào, thiếu chút nữa đụng trúng Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ đỡ người cô, thấy quai hàm có dấu bấm xanh tím, tức giận nói: “Ông ta làm gì nàng?”
Ôn Yến lắc đầu một cái: “Không sao!” Cô hít thở sâu một hơi, vạn lần không thể để cho Tống Vĩnh Kỳ biết chuyện vừa rồi, nếu không, chỉ sợ chàng náo loạn gây ra chuyện.
“Không sao?” Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên không tin.
Ôn Yến nhẹ giọng nói: “Ông ấy dạy dỗ ta mấy câu!” Cô không đẩy Tống Vĩnh Kỳ ra, là bởi vì mới vừa rồi lúc chạy như bay vào, nghe được tiếng Hoàng đế tức giận mở cửa. Ông bị cô cự tuyệt như vậy, lại không trách tội cô, đương nhiên thẹn quá thành giận, không muốn đối mặt với cô nữa.
Thái hậu thở dài nói: “Vốn định giúp các ngươi, lại không nghĩ rằng lật tung mọi chuyện lên, đều do ai gia quá nóng lòng!”
Tống Vĩnh Kỳ ngồi ở trước giường Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng cho cháu, cháu tự có biện pháp ứng phó!”
Lời này, có điều là an ủi Thái hậu thôi, chàng đâu ra có biện pháp gì? Người kia, là đương kim Hoàng đế, là phụ hoàng của chàng, hai thân phận đè lên, là có thể ép chàng tới không thở nổi.
Thái hậu lắc đầu: “Nó sức chưa đủ, luôn sợ không bảo vệ được ngôi vị hoàng đế của mình, dù sao cũng không phải danh chính có được, luôn thấy chột dạ.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sốt, ngay sau đó nhớ tới ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng là có được thế nào tới, chân mày chàng nhíu chặt hơn, trải qua chuyện này, chỉ sợ ông ấy đối với mình càng phòng bị hơn.
Ôn Yến cầm tay chàng, nói: “Không cần lo lắng, sẽ luôn có cách giải quyết.”
Trong đôi mắt cô có một tia lạnh lẽo, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không cần nhẫn nhịn nữa. Nếu không, mặc cho chuyện phát triển tiếp, Tống Vĩnh Kỳ sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Rời khỏi tẩm điện Thái hậu, cô tới ngự thư phòng, xin xuất cung một chuyến. Trước kia Hoàng đế truyền chỉ để cho cô vào cung, từng nói qua không có thánh chỉ của ông, không được rời cung, cho nên, cô không thể không xin.
Hoàng đế không muốn thấy cô, chỉ lệnh cho Tiểu Đức Tử ra truyền lời, hỏi cô có chuyện gì muốn xuất cung, cô chỉ nói trở về lấy đồ châm cứu, muốn chính thức chữa trị cho Thái hậu. Hoàng đế nghe vậy, dĩ nhiên là ân chuẩn nhưng sai mấy thị vệ theo cô xuất cung, giám sát hành động của cô.
Ôn Yến trở về vương phủ tùy tiện lấy ít đồ, thật ra thì hòm thuốc đã ở hoàng cung rồi, cô ra ngoài, chỉ là muốn làm một ít chuyện.
Lấy đồ xong, cô liền nói phải về cung, nhưng là đi mấy bước, cô lại nói: “Ta phải đi xem con chó nhỏ của tôi!” Sau đó, tới chuồng lừa.
Thị vệ muốn đi theo, Ôn Yến nói: “Các người ở chỗ này chờ đi, chó của ta rất sợ người, sẽ cắn người.”
Thị vệ do dự một chút: “Vậy, đại phu đi nhanh rồi trở lại.” Bọn họ giữ ở cửa, không cho phép bất kỳ người nào ra vào.
Ôn Yến đi tới chuồng lừa, tựa sát vào người Mao chủ nhiệm, lại sờ sờ Mao chủ nhiệm, nói: “Mao chủ nhiệm, tôi muốn lấy đan dược.”
Mao chủ nhiệm thở dài một tiếng: “Cô nghĩ kĩ chưa?’
Ôn Yến dứt khoát nói: “Tôi nghĩ kĩ rồi.”
Mao chủ nhiệm từ trong miệng khạc ra một viên viên thuốc màu đỏ, nói: “Cô ăn đan dược này, cho dù chết rồi, linh hồn cũng không trở về thế giới cô nữa.”
Trên mặt Ôn Yến thoáng qua một tia đau khổ, “Nhưng cũng không có cách nào khác.”
Viên đan dược này, là sư phụ trước khi đi cho cô, viên này là tiên đan, có thể cho cô một ít linh lực, nhưng rốt cuộc vẫn là vật của tiên gia, người phàm không thể tùy tiện ăn, ăn đan dược, sau này sinh mạng hao hết, linh hồn của cô buộc phải rửa sạch? Chính là thay thần tiên trông chừng lò luyện đan một trăm năm.
Lúc ấy sư phụ nói với cô, nếu lần này cô chết, sẽ không tìm cơ thể cô nữa, bởi vì cô thật không có cách nào thích ứng với không gian này, sẽ đưa linh hồn cô trở về địa phủ thế kỷ hai mươi mốt đầu thai. Trước khi đầu thai, nếu như tình huống cho phép, cho phép cô gặp cha mẹ người nhà một lần, nói lời từ biệt.
Trong lòng Ôn Yến vẫn luôn trông chờ, mặc dù biết không nhất định có thể gặp được, nhưng sư phụ đã hứa, hơn phân nửa đều làm được.
Cô cầm đan dược ở trong lòng bàn tay, buông xuống, nói với Mao chủ nhiệm: “Giúp tôi chăm sóc nó, tôi chưa chắc sẽ trở về nhanh như vậy.” Dứt lời, cô dứt khoát xoay người, cũng thuận tay ném đan dược vào trong miệng, cắn răng một cái, nuốt xuống.
Viên đan dược này, chỉ có thể cho cô một ít linh lực, lại không thể kéo dài tuổi thọ của cô, nói cách khác, bất kể đại hạn của cô tới lúc nào, cũng sẽ không bởi vì viên đan dược này mà thay đổi.
Trong lòng Ôn ý buồn bã như thời tiết u ám ngày hôm nay vậy, cô biết, mình không có cơ hội gặp cha mẹ một lần nữa. Vì bảo vệ mình, vì bảo vệ chàng, ngay cả người thân cô cũng không cần.
Rất muốn khóc lớn một trận, khóc bản thân bất hiếu, khóc mình không biết lúc nào sẽ tới ngày chết.
Trên xe ngựa, cô bắt đầu cảm thấy đau bụng, mặc dù cảm giác đau đớn đã rất lâu chưa tới, nhưng cô vẫn không có cách nào chịu đựng loại đau này, cô che bụng, liều mạng cắn chặc hàm răng. Sư phụ từng nói, ăn viên đan dược này, cô sẽ đau sáu giờ, mà loại đau này, sẽ hành hạ cô đến mức muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Cô cảm giác có chất lỏng nhỏ xuống, rơi vào trên mu bàn tay cô, cô cúi đầu nhìn một chút, một giọt máu đỏ tươi tách ra kiều diễm như hoa vậy. Cô lại cắn bể môi mình, nhưng một chút cũng không cảm thấy đau đớn.
Cô cảm thấy mình bụng, giống như có Tôn Ngộ Không chui vào, nó ở bên trong lăn lộn đùa giỡn, cầm vòng kim cô của hắn tùy ý đâm, trán có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rỉ ra, con đau ùn ùn kéo đến, cô ngay cả hô hấp cũng hô hấp không được.
Cô vén rèm lên, xe ngựa lập tức chậm lại, thị vệ bên ngoài đi lại thấy mặt mũi cô tái nhợt vặn vẹo, bị sợ sắc mặt cũng trắng bệch theo, liền vội vàng hỏi: “Ôn đại phu, ngài thế nào rồi ?”
Ôn Yến đưa tay men theo thành xe ngựa, kéo một người thị vệ qua, nói: “Đánh bất tỉnh ta, đau quá!”
Thị vệ nào dám? Một tên thị vệ vội vàng đỡ cô dường như muốn rớt xuống, nhảy lên xe ngựa, giọng gấp gáp nói với người đánh xe: “Mau trở về cung!”
Ôn Yến dường như nửa người nằm trong ngực thị vệ, đau đớn hành hạ khiến cô gập cả người, ý thức cô có chút mơ hồ, cúi đầu nhìn thấy thị vệ đỡ tay mình, há mồm liền cắn cổ tay thị vệ, thị vệ đau đến rùng mình một cái, nhưng nhẫn nhịn chịu đựng.
Ôn Yến đau đến mức hàm răng run rẩy, cho đến khi cảm giác trong miệng cô có mùi máu tanh truyền tới, thần trí hơi tỉnh táo chút, cô thấy cổ tay thị vệ mà giật mình, cô cố nhịn đau đớn, yếu ớt nói: “Xin…lỗi!”
Thị vệ thấy cô đau đến như vậy, nói: “Không sao cả, Ôn đại phu, nếu ngài cảm thấy cắn ty chức thoải mái thì cắn đi.”
Ôn Yến lắc đầu một cái, đôi mắt vô thần nhìn hắn: “Ngươi biết điểm huyệt không? Ngươi điểm huyệt của ta, hoặc là đánh ta bất tỉnh.”
Thị vệ lắc đầu như cái trống viên: “Không được, bị Hoàng thượng biết, Hoàng thượng sẽ giết ty chức.”
Ôn Yến bắt lấy quần áo trước ngực hắn, uể oải khẩn cầu: “Ngươi không nói, ta không nói, ai biết? Mau, đánh ta bất tỉnh.”
Thị vệ bị cô kéo quần áo, quẩy người một cái, thấy cô đau đớn khổ sở như vậy, trong mắt thoáng qua một chút do dự, nhưng nghĩ đến Hoàng thượng yêu thương, nào dám hạ thủ? Hắn trầm tư một chút, lấy tay đặt ở bên môi cô: “Ngài cắn ta, đau thế nào ta cũng không sợ!”
Ôn Yến nhắm mắt lại, chỗ đau ùn ùn tấn công tới, cô kêu đau một tiếng, há mồm lại cắn tay thị vệ.
Thị vệ đau đớn cắn răng, nhưng không nói tiếng nào, mặc cho Ôn Yến mạnh mẽ cắn tay anh, cho đến khi rỉ ra máu, cũng hoàn toàn không buông tay.
Trở về hoàng cung, Ôn Yến dường như đau muốn ngất đi, thị vệ ôm cô, như bay vào trong tẩm cung của Thái hậu.
Tống Vĩnh Kỳ và Cửu vương ở trong tẩm điện của Thái hậu, thấy thị vệ ôm Ôn Yến quay lại, Tống Vĩnh Kỳ bị sợ vội vàng chạy ra ngoài, nhận lấy Ôn Yến trong tay thị vệ, giận dữ hỏi nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ thở hồng hộc nói: “Vương gia, ty chức cũng không biết, Ôn đại phu lúc trên xe ngựa trở về cung, bỗng nhiên đau bụng không dứt.”
Cửu vương nhìn gương mặt mệt lả của Ôn Yến, tóc mai ướt nhẹp, không biết là nước mưa hay là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vậy, ông ta lạnh lùng nói: “Còn không mau đi mời ngự y?” Thị vệ vội vàng chạy như bay.
Tay Ôn Yến rủ xuống, khóe miệng có máu rỉ ra, Cửu vương nhìn, kinh sợ nói: “Không được, nàng ta cắn lưỡi!”
Tống Vĩnh Kỳ bị sợ hồn phi phách tán, vội vàng đưa tay mình vào trong miệng cô, Ôn Yến vô ý thức cắn, người không ngừng run rẩy, tí đau đớn cũng không giảm bớt, cô thà chết như vậy, cũng không muốn đau như bây giờ.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ còn lại một tay ôm cô, chạy vào trong điện.
Chàng ngồi ở trên giường, dùng một tay ôm cô thật chặc, một tay khác bị cắn còn đặt ở trong miệng cô, chàng không cảm thấy đau, chỉ có tràn đầy sợ hãi và đau lòng.
Cửu vương phái cung nữ tới, để Tống Vĩnh Kỳ đổi tay mình, Ôn Yến mở to hai mắt, nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mồ hôi hột từ trán chảy xuống, nước mắt cũng từ khóe mắt rơi xuống, giọt lớn, nhìn Tống Vĩnh Kỳ đau lòng không chịu nổi.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đau như vậy? Nàng ăn thứ gì? Có phải trúng độc hay không?” Tống Vĩnh Kỳ liên tiếp đặt câu hỏi.
Toàn thân Ôn Yến phát run, trong miệng cắn chặt, một câu nói cũng không nói được, chỉ có trong hốc mắt không ngừng chảy ra nước mắt.
Cửu vương suy nghĩ một chút, đưa tay dùng sức ấn một cái xuống dạ dày cô, Tống Vĩnh Kỳ nhất thời không ý thức được ông ta đang làm gì, nhảy cỡn lên kéo ông ấy nổi điên: “Ngươi làm gì? Ngươi muốn làm gì ?”
Cửu vương đẩy hắn ra, nói: “Điểm huyệt ngưng đau, cô ấy sắp không chịu nổi.”
Tống Vĩnh Kỳ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người ở trên người cô điểm mấy cái, rốt cuộc, nhìn thấy Ôn Yến từ từ bình tĩnh lại. Nhưng cô biết thời gian điểm huyệt không thể vượt quá một giờ, một giờ sau, cô vẫn sẽ đau.
“Không cần lo lắng!” Rốt cuộc Ôn Yến có thể nói ra rồi, đau đớn từ thân thể được trút bỏ, cô giờ khắc này, rốt cuộc cảm nhận được thân thể mất đi cảm giác đau là một chuyện hạnh phúc dường nào.
Tống Vĩnh Kỳ đưa tay sờ mặt cô, vô cùng sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại đau đến như vậy?”
Ôn Yến không biết giải thích với chàng như thế nào, nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, mới mở mắt ra chậm rãi nói: “Ta đau do sỏi thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.