Chương 436: Địa nam tinh
Ôn Uyển
18/04/2021
Mặc dù Ôn Ý kiên quyết muốn về cung, nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn mượn danh nghĩa của đứa trẻ để ở lại thành Khắc Châu thêm hai ngày nữa.
Cũng giống như lúc trước vậy, dường như hai người bọn họ đã quên mất tranh chấp trong triều điều, quên mất thân phận của của nhau, ở trong tiểu viện này, họ chỉ là một cặp phu thê rất đỗi bình thường, dẫn theo những đứa con của mình hưởng thụ ngày tháng hạnh phúc mà thôi.
Cũng có thể cuộc sống ở đây êm ả quá, lúc phải ra đi, ánh mắt Ôn Ý toát lên vẻ lưu luyến.
“Ta cũng thích nơi này, đợi đến khi Trọng Lâu lớn, chúng ta sẽ giao lại giang sơn cho con, rồi ta sẽ đưa nàng đến đây sống, tất nhiên rồi, nếu như nàng muốn đến thảo nguyên thì cũng được thôi, ta đều ở bên nàng, sống cuộc sống như vậy.” Quả nhiên Tống Vĩnh Kỳ rất hiểu lòng Ôn Ý, chàng nhẹ nhàng nói với cô.
“Được..” Ôn Ý đồng ý một cách dứt khoát, không chỉ có mỗi Tống Kỳ hy vọng được sống như vậy, nhưng chàng không biết nỗi đau trong lòng nàng ở thời điểm bây giờ, nàng sợ rằng mình không chờ được đến ngày đó.
Hai đứa trẻ nghe Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Ý nói như vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thường vì bị vứt bỏ, trong kế hoạch tương lai của phụ Hoàng và mẹ không hề có bọn chúng, bọn chúng vĩnh viễn là người bị vứt bỏ.
Chỉ có điều bọn chúng cũng hiểu rất rõ, cho dù có có lên tiếng phản đối đi chăng nữa, chỉ cần phụ thân và mẹ muốn vứt bỏ bọn chúng thì có thể làm được một cách dễ dàng.
Bởi vậy hai đứa trẻ vốn thông minh ấy chỉ im lặng nhìn nhau, rồi tiếp tục đọc sách của mình, dường như thế giới bên ngoài và bọn chúng chẳng hề liên quan gì đến nhau cả.
“Hay là gửi hai đứa trẻ đến chỗ lão Chung nhé, bây giờ trong cung rối ren quá, ta sợ...” Lúc sắp sửa đến kinh thành, Ôn Ý bỗng nói với Tống Vĩnh Kỳ.
“Đừng mà, phụ Hoàng, mẹ ơi, con có thể tự bảo vệ mình mà, cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ nữa, con không muốn sống xa phụ hoàng và mẹ đâu.” Vốn dĩ Kinh Mặc là cô bé nhanh mồm nhanh miệng nhất, nhưng bây giờ còn chưa kị cất tiếng, Trọng Lâu đã la lên trước, lúc nói chuyện, ánh mắt cậu bé lộ ra vẻ hoảng hốt.
“Mẹ ơi, con cũng muốn sống chung với mẹ, con không muốn xa mẹ đâu.” Đương nhiên Kinh Mặc sẽ không nói năng một cách hùng hồn như Trọng Lâu, nhưng cô bé cũng không muốn xa mẹ của mình.
“Đã lâu rồi bọn con chưa gặp cha nuôi kia mà, lẽ nào không nhớ cha nuôi ư? Hồi bốn năm trước, bao nhiêu đồ ăn ngon của cha nuôi đều mang đi cho Mao Chủ Nhiệm ăn rồi, không đúng, Mao Chủ Nhiệm còn có lương tâm hơn hai đứa nữa đấy.” Ôn Ý với Tống Vân Kỳ đều biết lần này vào cung khác với trước đó nhiều, hai người đều nhất trí để hai đứa trẻ bên ngoài cung.
“Mẹ ơi, lúc mẹ gặp nguy hiểm con có thể giúp đỡ mẹ mà, bọn họ đều không ngờ con có thể giúp mẹ đó.” Trọng Lâu vẫn cảm thấy không cam tâm, cậu bé nhìn Ôn Ý chăm chú, nói một cách nghiêm túc.
“Mẹ là người lớn, có thể tự chăm sóc chính mình, bây giờ chuyện các con phải làm là chăm sóc chính mình, cha nuôi sẽ bảo vệ các con, bởi vậy, các con phải biết nghe lời cha nuôi đó, biết chưa?” Giọng nói của Ôn Ý nhuốm vẻ van lơn, mặc dù hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ nhưng bọn chúng rất thông minh, thấy Ôn Ý kiên quyết như thế, chắc chắn đã ý thức được Hoàng cung sẽ là đầm rồng hang hổ.
“Đừng mà.” Trọng Lâu và Kinh Lâu liếc mắt nhìn nhau, rồi nói một cách kiên quyết.
“Nếu không thì qua nhà Hoàng bá bá nhé, An Nhiên ca ca rất thích các con đấy, các con cũng có thể đi theo cậu bé học tập cách chuốc thuốc mê, chuốc độc người khác.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Ý không có sức phản kháng, bèn thấp giọng đề nghị.
Hai đứa trẻ này khá thân thiết với An Nhiên, cũng thường xuyên mượn An Nhiên một ít thuốc độc, trước giờ chàng vẫn luôn giúp cặp song sinh che giấu chuyện này, hôm nay nói ra trước mặt Ôn Ý, ý đồ đã thể hiện quá rõ ràng rồi, nếu như bọn chúng không đồng ý, phụ Hoàng sẽ nói hết chuyện xấu của bọn chúng hồi còn ở trung cung cho mẹ nghe.
Mà còn hình phạt, không chỉ đơn giản mà bớt đi vài bữa ăn hay vài món ngon thôi đâu.
Trước giờ mẹ rất kính trọng y thuật, nếu như biết An Nhiên ca ca luôn nghiên cứu thuốc độc vì giúp bọn họ, vậy thì...
“Phụ Hoàng, bọn con đi tìm An Nhiên ca ca, đã lâu rồi không gặp huynh ấy, bọn con cũng nhớ An Nhiên ca ca lắm.”
“Phụ Hoàng, con cũng nhớ An Dật muội muội rồi, người mau đưa bọn con qua đó đi.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu nhanh chóng trả lời, rõ ràng phụ Hoàng đã uy hiếp bọn họ thành công rồi.
Nhưng lúc bọn chúng quay mặt nhìn nhau, cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương, bọn chúng mượn có nhớ ca ca và muội muội để sang đó, rồi sau này cũng có thể lấy danh nghĩa của ca ca và muội muội để vào cung, mẹ không thể không cho An Nhiên ca ca vào cung được, An Nhiên là đồ đệ của mẹ kia mà.
Tống Vĩnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, còn Ôn Ý chỉ nhìn hai đứa con mình chăm chú, cô cứ cảm thấy hai đứa trẻ này khuất phục hơi nhanh, đây không phải là phong cách của bọn họ.
“Khi nãy phụ Hoàng của các con có nói, An Nhiên chế thuốc độc cho hai đứa à?” Ôn Ý nói chuyện nhẹ như bẫng, nhưng lại nhè nhẹ rơi vào đúng điểm mấu chốt.
“Không phải đâu, mẹ ơi, bọn con tự lấy dược liệu của An Nhiên ca ca để luyện chế đó, cái đồ ngốc như An Nhiên ca ca, huynh ấy chỉ thích kim châm thuật thôi, không hề biết gì về độc dược hết, mẹ ơi, mẹ cảm thấy một đại phu không thích độc dược thì có thể là một đại phu giỏi được hay không?” Kinh Mặc nhẹ nhàng hỏi, nhưng thứ mà cô bé muốn che giấu, lại lọt hết vào tim Ôn Ý.
“Yên tâm đi, An Nhiên ca ca không thể mù tịt thuốc độc được đâu, mẹ và Gia Cát thúc thúc sẽ dạy cho thằng bé.” Ôn Ý nói chuyện nhẹ nhàng, trong lòng lại thầm hiểu rõ, cần phải đánh cho cậu nhóc An Nhiên này một trận mới được.
“Mẹ là người tốt nhất trên đời, để con nói với An Nhiên ca ca, chắc chắn huynh ấy sẽ vui lắm đấy.” Kinh Mặc thấy Ôn Ý nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô bé hớn hở nói chuyện với Ôn Ý, Ôn Ý chỉ cười nhẹ, không nói tiếng nào.
Sau khi đưa hai đứa trẻ đến Trấn Quốc Vương Phủ, Tống Vĩnh Kỳ gọi Tống Vĩnh Cương đến thư phòng, Ôn Ý biết Dĩnh Nhi bận chăm sóc An Dật, cô bèn đi tìm An Nhiên, cặp song sinh cũng vui vẻ đi theo Ôn Ý, thậm chí Kinh Lâu còn nghĩ, gặp được An Nhiên ca ca phải lập tức nói cho huynh ấy biết, mẹ đã đồng ý dạy huynh ấy dùng độc rồi.
Lúc Ôn Ý đi đến thư phòng của An Nhiên, cậu bé đang nhìn thảo dược say sưa, gương mặt có vẻ nặng nề, biểu cảm ấy không nên xuất hiện trên gương mặt của một đứa trẻ.
Cậu bé cầm Địa Nam Tinh trong tay, bên ngoài có thể giảm đau, tiêu viêm, bên trong có thể trừ thấp, tiêu đàm, tán kết giảm sưng.
Thấy An Nhiên ham thích dược liệu như vậy, trong lòng Ôn Ý cảm thấy hết sức an tâm, cậu bé có thể yêu thích đông y như thế thì thuật dùng kim châm của mình đã có người thừa kế rồi.
“An Nhiên ca ca, huynh đang làm gì thế?”
“Ta đang nghĩ cách bỏ Địa Nam Tinh vào trong Thiên Cơ Hoàn, hiệu quả chắc chắn sẽ...” An Nhiên còn chưa ý thức được Ôn Ý đã đến, cứ ngỡ Kinh Mặc và Trọng Lâu lại qua mượn “thứ đồ tốt” của mình, bởi vậy lúc nói hết câu, nụ cười trên gương mặt càng tươi tắn hơn.
Nghe An Nhiên nói thế, sắc mặt Ôn Ý thoắt cái đã thay đổi. Nét mặt Trọng Lâu và Kinh Mặc mơ mơ hồ hồ.
“Sau này ai bắt nạt hai đứa, hai đứa cứ làm như vậy, bọn chúng không chết được đâu, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho bọn chúng biết rằng hai đứa không phải là đồ nhu nhược.” An Nhiên hết sức hài lòng về suy nghĩ của mình, lúc nói chuyện khóe miệng còn nở nụ cười.
Ôn Ý cứ nghĩ An Nhiên là một người hiền hậu, nhưng thật không ngờ...
“An Nhiên, biết Địa Nam Tinh và Thiên Cơ Hoàn không thể trộn chung với nhau chứ.” Ôn Ý hỏi nhẹ nhàng, cô vừa mới dứt lời, sắc mặt An Nhiên chợt thay đổi, cậu bé quay phắt người lại, lúc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Ôn Ý mới vội vàng quỳ xuống, đáp khe khẽ: “Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi.”
“Chắc là từ trước đến giờ con làm vậy không ít lần đâu nhỉ?” Ôn Ý nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Sư phụ, con...con không có chế tạo thuốc độc để hãm hại người khác, con chỉ không muốn để cho bọn họ tiếp tục bắt nạt Kinh Mặc và Trọng Lâu nữa thôi, Kinh Mặc và Trọng Lâu sống ở trong cung cũng vất vả, con chỉ thương hai đứa, sư phụ, con...”
Trong Thiên Cơ Hoàn có hai loại thuốc khắc với Địa Nam Tinh, sau khi uống vào, bụng sẽ đau không ngừng.
Ôn Ý chỉ lạnh lùng nhìn An Nhiên, cô biết rằng hồi còn ở trong cung, trông hai đứa trẻ như thể được chiều chuộng hết biết, nhưng thực chất có rất người tính toán sau lưng con mình, có điều, đây không phải là lý do để An Nhiên chế tạo thuốc hại người.
Cũng giống như lúc trước vậy, dường như hai người bọn họ đã quên mất tranh chấp trong triều điều, quên mất thân phận của của nhau, ở trong tiểu viện này, họ chỉ là một cặp phu thê rất đỗi bình thường, dẫn theo những đứa con của mình hưởng thụ ngày tháng hạnh phúc mà thôi.
Cũng có thể cuộc sống ở đây êm ả quá, lúc phải ra đi, ánh mắt Ôn Ý toát lên vẻ lưu luyến.
“Ta cũng thích nơi này, đợi đến khi Trọng Lâu lớn, chúng ta sẽ giao lại giang sơn cho con, rồi ta sẽ đưa nàng đến đây sống, tất nhiên rồi, nếu như nàng muốn đến thảo nguyên thì cũng được thôi, ta đều ở bên nàng, sống cuộc sống như vậy.” Quả nhiên Tống Vĩnh Kỳ rất hiểu lòng Ôn Ý, chàng nhẹ nhàng nói với cô.
“Được..” Ôn Ý đồng ý một cách dứt khoát, không chỉ có mỗi Tống Kỳ hy vọng được sống như vậy, nhưng chàng không biết nỗi đau trong lòng nàng ở thời điểm bây giờ, nàng sợ rằng mình không chờ được đến ngày đó.
Hai đứa trẻ nghe Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Ý nói như vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thường vì bị vứt bỏ, trong kế hoạch tương lai của phụ Hoàng và mẹ không hề có bọn chúng, bọn chúng vĩnh viễn là người bị vứt bỏ.
Chỉ có điều bọn chúng cũng hiểu rất rõ, cho dù có có lên tiếng phản đối đi chăng nữa, chỉ cần phụ thân và mẹ muốn vứt bỏ bọn chúng thì có thể làm được một cách dễ dàng.
Bởi vậy hai đứa trẻ vốn thông minh ấy chỉ im lặng nhìn nhau, rồi tiếp tục đọc sách của mình, dường như thế giới bên ngoài và bọn chúng chẳng hề liên quan gì đến nhau cả.
“Hay là gửi hai đứa trẻ đến chỗ lão Chung nhé, bây giờ trong cung rối ren quá, ta sợ...” Lúc sắp sửa đến kinh thành, Ôn Ý bỗng nói với Tống Vĩnh Kỳ.
“Đừng mà, phụ Hoàng, mẹ ơi, con có thể tự bảo vệ mình mà, cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ nữa, con không muốn sống xa phụ hoàng và mẹ đâu.” Vốn dĩ Kinh Mặc là cô bé nhanh mồm nhanh miệng nhất, nhưng bây giờ còn chưa kị cất tiếng, Trọng Lâu đã la lên trước, lúc nói chuyện, ánh mắt cậu bé lộ ra vẻ hoảng hốt.
“Mẹ ơi, con cũng muốn sống chung với mẹ, con không muốn xa mẹ đâu.” Đương nhiên Kinh Mặc sẽ không nói năng một cách hùng hồn như Trọng Lâu, nhưng cô bé cũng không muốn xa mẹ của mình.
“Đã lâu rồi bọn con chưa gặp cha nuôi kia mà, lẽ nào không nhớ cha nuôi ư? Hồi bốn năm trước, bao nhiêu đồ ăn ngon của cha nuôi đều mang đi cho Mao Chủ Nhiệm ăn rồi, không đúng, Mao Chủ Nhiệm còn có lương tâm hơn hai đứa nữa đấy.” Ôn Ý với Tống Vân Kỳ đều biết lần này vào cung khác với trước đó nhiều, hai người đều nhất trí để hai đứa trẻ bên ngoài cung.
“Mẹ ơi, lúc mẹ gặp nguy hiểm con có thể giúp đỡ mẹ mà, bọn họ đều không ngờ con có thể giúp mẹ đó.” Trọng Lâu vẫn cảm thấy không cam tâm, cậu bé nhìn Ôn Ý chăm chú, nói một cách nghiêm túc.
“Mẹ là người lớn, có thể tự chăm sóc chính mình, bây giờ chuyện các con phải làm là chăm sóc chính mình, cha nuôi sẽ bảo vệ các con, bởi vậy, các con phải biết nghe lời cha nuôi đó, biết chưa?” Giọng nói của Ôn Ý nhuốm vẻ van lơn, mặc dù hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ nhưng bọn chúng rất thông minh, thấy Ôn Ý kiên quyết như thế, chắc chắn đã ý thức được Hoàng cung sẽ là đầm rồng hang hổ.
“Đừng mà.” Trọng Lâu và Kinh Lâu liếc mắt nhìn nhau, rồi nói một cách kiên quyết.
“Nếu không thì qua nhà Hoàng bá bá nhé, An Nhiên ca ca rất thích các con đấy, các con cũng có thể đi theo cậu bé học tập cách chuốc thuốc mê, chuốc độc người khác.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Ý không có sức phản kháng, bèn thấp giọng đề nghị.
Hai đứa trẻ này khá thân thiết với An Nhiên, cũng thường xuyên mượn An Nhiên một ít thuốc độc, trước giờ chàng vẫn luôn giúp cặp song sinh che giấu chuyện này, hôm nay nói ra trước mặt Ôn Ý, ý đồ đã thể hiện quá rõ ràng rồi, nếu như bọn chúng không đồng ý, phụ Hoàng sẽ nói hết chuyện xấu của bọn chúng hồi còn ở trung cung cho mẹ nghe.
Mà còn hình phạt, không chỉ đơn giản mà bớt đi vài bữa ăn hay vài món ngon thôi đâu.
Trước giờ mẹ rất kính trọng y thuật, nếu như biết An Nhiên ca ca luôn nghiên cứu thuốc độc vì giúp bọn họ, vậy thì...
“Phụ Hoàng, bọn con đi tìm An Nhiên ca ca, đã lâu rồi không gặp huynh ấy, bọn con cũng nhớ An Nhiên ca ca lắm.”
“Phụ Hoàng, con cũng nhớ An Dật muội muội rồi, người mau đưa bọn con qua đó đi.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu nhanh chóng trả lời, rõ ràng phụ Hoàng đã uy hiếp bọn họ thành công rồi.
Nhưng lúc bọn chúng quay mặt nhìn nhau, cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương, bọn chúng mượn có nhớ ca ca và muội muội để sang đó, rồi sau này cũng có thể lấy danh nghĩa của ca ca và muội muội để vào cung, mẹ không thể không cho An Nhiên ca ca vào cung được, An Nhiên là đồ đệ của mẹ kia mà.
Tống Vĩnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, còn Ôn Ý chỉ nhìn hai đứa con mình chăm chú, cô cứ cảm thấy hai đứa trẻ này khuất phục hơi nhanh, đây không phải là phong cách của bọn họ.
“Khi nãy phụ Hoàng của các con có nói, An Nhiên chế thuốc độc cho hai đứa à?” Ôn Ý nói chuyện nhẹ như bẫng, nhưng lại nhè nhẹ rơi vào đúng điểm mấu chốt.
“Không phải đâu, mẹ ơi, bọn con tự lấy dược liệu của An Nhiên ca ca để luyện chế đó, cái đồ ngốc như An Nhiên ca ca, huynh ấy chỉ thích kim châm thuật thôi, không hề biết gì về độc dược hết, mẹ ơi, mẹ cảm thấy một đại phu không thích độc dược thì có thể là một đại phu giỏi được hay không?” Kinh Mặc nhẹ nhàng hỏi, nhưng thứ mà cô bé muốn che giấu, lại lọt hết vào tim Ôn Ý.
“Yên tâm đi, An Nhiên ca ca không thể mù tịt thuốc độc được đâu, mẹ và Gia Cát thúc thúc sẽ dạy cho thằng bé.” Ôn Ý nói chuyện nhẹ nhàng, trong lòng lại thầm hiểu rõ, cần phải đánh cho cậu nhóc An Nhiên này một trận mới được.
“Mẹ là người tốt nhất trên đời, để con nói với An Nhiên ca ca, chắc chắn huynh ấy sẽ vui lắm đấy.” Kinh Mặc thấy Ôn Ý nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô bé hớn hở nói chuyện với Ôn Ý, Ôn Ý chỉ cười nhẹ, không nói tiếng nào.
Sau khi đưa hai đứa trẻ đến Trấn Quốc Vương Phủ, Tống Vĩnh Kỳ gọi Tống Vĩnh Cương đến thư phòng, Ôn Ý biết Dĩnh Nhi bận chăm sóc An Dật, cô bèn đi tìm An Nhiên, cặp song sinh cũng vui vẻ đi theo Ôn Ý, thậm chí Kinh Lâu còn nghĩ, gặp được An Nhiên ca ca phải lập tức nói cho huynh ấy biết, mẹ đã đồng ý dạy huynh ấy dùng độc rồi.
Lúc Ôn Ý đi đến thư phòng của An Nhiên, cậu bé đang nhìn thảo dược say sưa, gương mặt có vẻ nặng nề, biểu cảm ấy không nên xuất hiện trên gương mặt của một đứa trẻ.
Cậu bé cầm Địa Nam Tinh trong tay, bên ngoài có thể giảm đau, tiêu viêm, bên trong có thể trừ thấp, tiêu đàm, tán kết giảm sưng.
Thấy An Nhiên ham thích dược liệu như vậy, trong lòng Ôn Ý cảm thấy hết sức an tâm, cậu bé có thể yêu thích đông y như thế thì thuật dùng kim châm của mình đã có người thừa kế rồi.
“An Nhiên ca ca, huynh đang làm gì thế?”
“Ta đang nghĩ cách bỏ Địa Nam Tinh vào trong Thiên Cơ Hoàn, hiệu quả chắc chắn sẽ...” An Nhiên còn chưa ý thức được Ôn Ý đã đến, cứ ngỡ Kinh Mặc và Trọng Lâu lại qua mượn “thứ đồ tốt” của mình, bởi vậy lúc nói hết câu, nụ cười trên gương mặt càng tươi tắn hơn.
Nghe An Nhiên nói thế, sắc mặt Ôn Ý thoắt cái đã thay đổi. Nét mặt Trọng Lâu và Kinh Mặc mơ mơ hồ hồ.
“Sau này ai bắt nạt hai đứa, hai đứa cứ làm như vậy, bọn chúng không chết được đâu, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho bọn chúng biết rằng hai đứa không phải là đồ nhu nhược.” An Nhiên hết sức hài lòng về suy nghĩ của mình, lúc nói chuyện khóe miệng còn nở nụ cười.
Ôn Ý cứ nghĩ An Nhiên là một người hiền hậu, nhưng thật không ngờ...
“An Nhiên, biết Địa Nam Tinh và Thiên Cơ Hoàn không thể trộn chung với nhau chứ.” Ôn Ý hỏi nhẹ nhàng, cô vừa mới dứt lời, sắc mặt An Nhiên chợt thay đổi, cậu bé quay phắt người lại, lúc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Ôn Ý mới vội vàng quỳ xuống, đáp khe khẽ: “Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi.”
“Chắc là từ trước đến giờ con làm vậy không ít lần đâu nhỉ?” Ôn Ý nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
“Sư phụ, con...con không có chế tạo thuốc độc để hãm hại người khác, con chỉ không muốn để cho bọn họ tiếp tục bắt nạt Kinh Mặc và Trọng Lâu nữa thôi, Kinh Mặc và Trọng Lâu sống ở trong cung cũng vất vả, con chỉ thương hai đứa, sư phụ, con...”
Trong Thiên Cơ Hoàn có hai loại thuốc khắc với Địa Nam Tinh, sau khi uống vào, bụng sẽ đau không ngừng.
Ôn Ý chỉ lạnh lùng nhìn An Nhiên, cô biết rằng hồi còn ở trong cung, trông hai đứa trẻ như thể được chiều chuộng hết biết, nhưng thực chất có rất người tính toán sau lưng con mình, có điều, đây không phải là lý do để An Nhiên chế tạo thuốc hại người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.