Chương 540: Điều kiện của khanh nhi
Ôn Uyển
18/04/2021
“Nói đi, điều kiện của ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt nhìn Khanh Nhi, lần nữa mở lời.
Ý của y đã vô cùng rõ ràng, giữa y và Khanh Nhi chỉ có thể bàn điều kiện khách sáo như thế, không thể có tình sâu thẳm như đại dương mà Khanh Nhi luôn mường tượng.
“Sư huynh, việc này có liên quan đến người dân của thành Khắc Châu, còn có cả Kinh thành, nếu như huynh giải quyết không ổn, thì…”
Khanh Nhi vẻ mặt lo lắng, từ tận đáy lòng thì vô cùng vui vẻ, vì nàng ta chắc chắn, lúc này chỉ có nàng ta mới có thể giúp sư huynh, chỉ cần bản thân ra tay, sư huynh sẽ có thể biết điểm tốt của nàng ta, đến lúc đó giữa họ sẽ không còn hiềm khích, hai người họ…
Nghĩ tới tương lai, đáy mắt Khanh Nhi lộ ra một chút ngượng ngùng, mắt nàng ta tràn đầy ý cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không quan tâm Tống Vĩnh Kỳ bây giờ đang khách sáo với nàng ta, vì cuối cùng sẽ có một ngày, sư huynh sẽ là của nàng ta, hai người họ sẽ là đôi tình nhân ân ái mặn nồng nhất thế giới này.
“Cho nên, nói điều kiện của ngươi, có lẽ ta sẽ hợp tác với ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ không thèm để sự thẹn thùng của Khanh Nhi vào trong mắt, ở trong mắt y, Khanh Nhi chính là một người phụ nữ âm hiểm tàn độc, dù cho nàng ta tình sâu nghĩa nặng với y, thì vẫn không thể thay đổi sự thật này.
Một người phụ nữ vì mục đích của bản thân, mà đến cả sự sống chết của người dân cũng chẳng đoái hoài, một người phụ nữ lấy mạng sống của người dân ra đánh cược đàm phán cho bản thân mình, nếu như y thực sự thích người này, thì chính là do mắt y mù hoặc do tim y mù.
Khanh Nhi không biết những gì Tống Vĩnh Kỳ đang nghĩ, nàng ta chỉ thâm tình nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sư huynh của nàng ta, dù cho lạnh nhạt nhìn nàng ta, thì cũng khiến nàng ta rung động.
“Sư huynh, muội đâu có điều kiện gì, chắc huynh cũng biết, trong lòng muội luôn là hình bóng của huynh.” Khanh Nhi nhẹ giọng nói.
“Cho nên ngươi luôn tâm niệm phải hại chết người phụ nữ ta yêu nhất, ngươi tâm niệm cướp hoàng nhi của ta đi, ngươi muốn dồn người dân của ta vào chỗ chết, đây chính là tình yêu của người, Khanh Nhi, tình yêu của người quá méo mó, kỳ dị rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường không che giấu
“Sư huynh, sao huynh có thể nói muội như vậy? Muội hại Ôn Yến mà Ôn Yến vẫn sống tốt, muội cướp hoàng nhi của huynh? Là Trọng Lâu tự đi tìm muội, muội dụng tâm với cậu bé ra sao huynh có thể đi hỏi mọi người xunh quanh, còn nữa người dân của huynh chính là người dân của muội, họ sẽ không có chuyện gì, muội đảm bảo.” Khanh Nhi vô cùng tủi thân, nàng ta không giờ hóa ra trong mắt sư huynh, tất cả những việc mình làm lại méo mó như vậy, rõ ràng nàng ta là thật lòng thật dạ, tất cả những việc nàng ta làm đều là vì sư huynh, nhưng sao huynh ấy lại không hiểu…
“Sư huynh, nếu như không phải nghĩ đến huynh, muội đã sớm khiến cho Ôn Yến không thể trở về được rồi, nàng ta sẽ không sống yên ổn như bây giờ, muội muốn có được Trọng Lâu, còn không phải vì đó là con của huynh, Ôn Yến dạy nó không tốt, thì muội dạy nó, Ôn Yến không cho nó vị trí thái tử, tấm lòng của muội đối với huynh trời trăng đều có thể chứng giám, nhưng sư huynh sao huynh lại không hiểu?”
Khanh Nhi rõ ràng đã bị kích thích vì những gì Tống Vĩnh Kỳ nói, nàng ta tủi thân nói lên sự không cam tâm của bản thân, nước mắt không ngừng rơi.
Dáng vẻ hiện tại của Khanh Nhi nhìn vô cùng đáng thương, nhưng nó vẫn không chạm được đến trái tim của Tống Vĩnh Kỳ, y hiểu rõ hơn bất cứ ai sự độc ác của Khanh Nhi, cái thâm tình mà nàng ta nói chính là không ngừng hãm hại những người xung quanh y, chính là lặng lẽ biến y thành kẻ cô đơn, chính là không để sự sống chết của người dân vào trong mắt.
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy vui cho bản thân mình vì không thích người phụ nữ độc ác này, nếu không giang sơn xã tắc của y, người dân Lê Minh của y sợ rằng đều phải sống trong khổ cực lầm than.
“Mục đích ngươi đến rất rõ ràng, cho nên đừng có nói lời thừa thãi.” Tống Vĩnh Kỳ rất ghét việc phải nói chuyện với Khanh Nhi.
Y tự cho rằng bản thân được rèn giũa rất tốt, nhưng cũng không chịu được dáng vẻ giả bộ này.
“Sư huynh, muội chỉ muốn nói với huynh, nếu không huynh đều không hiểu được sự tủi thân của muội.” Khanh Nhi không ngờ những lời nói đầy tủi thân của nàng ta Tống Vĩnh Kỳ đều không muốn nghe, nàng ta tủi thân nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không cam tâm nói.
“Trẫm không có gì để nói với ngươi, trừ điều kiện của ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, lúc nói chuyện còn lười ngước lên nhìn.
“Sư huynh, muội…” Nước mắt của Khanh Nhi cuối cùng cũng rơi, hai mắt nàng ta ngập nước, nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ.
“Nói đi.” Nếu như không phải biết Khanh Nhi có thể giải được bệnh dịch của thành Khắc Châu, Tống Vĩnh Kỳ còn chẳng muốn nói chuyện với nàng ta.
Nhưng bây giờ, nàng ta chắc chắn chính là giải pháp tốt nhất để giải quyết bệnh dịch, cho nên Tống Vĩnh Kỳ mới cho phép nàng ta ở lại ngự phòng, chỉ là điều này không đại diện cho việc Tống Vĩnh Kỳ thích dáng vẻ giả bộ của nàng ta.
“Sư huynh, huynh đối với muội như vậy, bảo muội nói làm sao?” Khanh Nhi tủi thân nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt toàn là sự không cam tâm.
“Không nói thì ngươi có thể rời đi, trẫm sẽ xem như ngươi chưa từng tới.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói xong liền cúi đầu xem sổ sách, giống như thật sự xem rằng Khanh Nhi chưa từng tới.
Khanh Nhi bị kích động vì sự lạnh nhạt của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, rất lâu rất lâu sau, mới thở dài, nhận mệnh nói: “Sư huynh, từ trước đến giờ huynh biết, điều kiện muội muốn chỉ có một, muội muốn trở thành người phụ nữ của huynh, người phụ nữ đường đường chính chính của huynh, chỉ cần huynh đồng ý, sư huynh, ta có thể đồng ý mọi chuyện của huynh, không chỉ là người dân của thành Khắc Châu, mà còn có cả Tống Vân Lễ, muội cũng có cách khiến hắn sống không bằng chết, huynh có tin ta không?”
Lúc nói chuyện Khanh Nhi nhìn chằm chằm vào mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta hy vọng có thể nhìn ra biểu cảm nào khác ngoài sự lạnh nhạt trên gương mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng kết quả, nàng ta thất vọng rồi, dù cho nàng ta nói muốn Tống Vân Lễ sống không bằng chết, Tống Vĩnh Kỳ vẫn không có chút phản ứng này, giống như Tống Vân Lễ không phải kẻ địch của y vậy.
Tống Vĩnh Kỳ như vậy, khiến Khanh Nhi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dáng vẻ sư huynh trong ký ức nàng ta, y mãi mãi sẽ không giấu giếm cảm xúc của bản thân trước mặt nàng ta, đến cả sự yêu thích và ghét bỏ của huynh ấy nàng ta đều có thể cảm nhận được.
Nhưng bây giờ, nàng ta lại cảm thấy…
Cảm giác này khiến nàng ta cảm thấy sư huynh của nàng ta đang cách nàng ta ngày càng xa, nếu như không dành được sư huynh, nàng ta có thể sẽ vĩnh viễn mất đi người này.
Mà chỗ dựa của nàng ta tất cả chỉ còn lại là việc nàng ta tinh thông độc thuật.
Nàng ta biết sẽ đến một ngày, sư huynh sẽ cần nàng ta.
“Khanh Nhi, ta muốn Tống Vân Lễ chết, nhưng ta sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc hèn kém như này.” Giống như là nhìn thấu được tâm tư của Khanh Nhi, Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng đáp.
Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ, dựa vào tu vi về mặt y thuật của Ôn Yến, cô có thể chế ra loại độc khiến người khác giải không nổi, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng chế độc, cũng không cho phép An Nhiên chế độc, đây là vì trong lòng cô có giới hạn, bất kỳ chuyện gì đều có quy luật của nó, chuyện liên quan đến triều Đường, chuyện liên quan đến sống chết của người dân, họ không thể đơn giản dùng vài loại thuốc độc là có thể giải quyết được, nó sẽ phá vỡ quy luật, cuối cùng người chịu khổ chỉ có bản thân họ.
Nhưng Khanh Nhi rõ ràng không hiểu đạo lý này, nàng ta biến thuốc độc thành một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn để giành lấy thứ bản thân không giành lấy được.
“Vậy huynh đợi hắn dùng thủ đoạn hèn kém hại huynh gia đình tan nát? Hay là đợi hắn hạ độc chết thần dân của huynh, đến lúc đó thật không biết sư huynh còn có thể giống như hôm nay, công bằng chính nghĩa dạy dỗ muội.”
Khanh Nhi không hiểu sự kiên trì của Tống Vĩnh Kỳ, thậm chí còn khinh bỉ sự kiên trì của y.
“Ngươi có thể đi rồi, điều kiện của ngươi ta sẽ không đáp ứng.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, giống như Khanh Nhi đã không còn tồn tại.
Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ đang chăm chú xem sổ sách, đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông truyền đến tai Tống Vĩnh Kỳ.
“Sư huynh, huynh sẽ hối hận, huynh sẽ hối hận vì hôm nay đã từ chối muội, huynh tưởng rằng từ chối muội chính là chung thủy với Ôn Yến sao? Đối mặt với sự sống cái chết, sự chung thủy của huynh hoàn toàn vô giá trị.” Khanh Nhi trong lòng vô cùng bi thương, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ lấy sự kiêu ngạo của bản thân, cười nói với Tống Vĩnh Kỳ.
“Ngươi tốt nhất đừng động vào Ôn Yến, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi xoay người rời đi, nói với bóng lưng nàng ta.
Ý của y đã vô cùng rõ ràng, giữa y và Khanh Nhi chỉ có thể bàn điều kiện khách sáo như thế, không thể có tình sâu thẳm như đại dương mà Khanh Nhi luôn mường tượng.
“Sư huynh, việc này có liên quan đến người dân của thành Khắc Châu, còn có cả Kinh thành, nếu như huynh giải quyết không ổn, thì…”
Khanh Nhi vẻ mặt lo lắng, từ tận đáy lòng thì vô cùng vui vẻ, vì nàng ta chắc chắn, lúc này chỉ có nàng ta mới có thể giúp sư huynh, chỉ cần bản thân ra tay, sư huynh sẽ có thể biết điểm tốt của nàng ta, đến lúc đó giữa họ sẽ không còn hiềm khích, hai người họ…
Nghĩ tới tương lai, đáy mắt Khanh Nhi lộ ra một chút ngượng ngùng, mắt nàng ta tràn đầy ý cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không quan tâm Tống Vĩnh Kỳ bây giờ đang khách sáo với nàng ta, vì cuối cùng sẽ có một ngày, sư huynh sẽ là của nàng ta, hai người họ sẽ là đôi tình nhân ân ái mặn nồng nhất thế giới này.
“Cho nên, nói điều kiện của ngươi, có lẽ ta sẽ hợp tác với ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ không thèm để sự thẹn thùng của Khanh Nhi vào trong mắt, ở trong mắt y, Khanh Nhi chính là một người phụ nữ âm hiểm tàn độc, dù cho nàng ta tình sâu nghĩa nặng với y, thì vẫn không thể thay đổi sự thật này.
Một người phụ nữ vì mục đích của bản thân, mà đến cả sự sống chết của người dân cũng chẳng đoái hoài, một người phụ nữ lấy mạng sống của người dân ra đánh cược đàm phán cho bản thân mình, nếu như y thực sự thích người này, thì chính là do mắt y mù hoặc do tim y mù.
Khanh Nhi không biết những gì Tống Vĩnh Kỳ đang nghĩ, nàng ta chỉ thâm tình nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sư huynh của nàng ta, dù cho lạnh nhạt nhìn nàng ta, thì cũng khiến nàng ta rung động.
“Sư huynh, muội đâu có điều kiện gì, chắc huynh cũng biết, trong lòng muội luôn là hình bóng của huynh.” Khanh Nhi nhẹ giọng nói.
“Cho nên ngươi luôn tâm niệm phải hại chết người phụ nữ ta yêu nhất, ngươi tâm niệm cướp hoàng nhi của ta đi, ngươi muốn dồn người dân của ta vào chỗ chết, đây chính là tình yêu của người, Khanh Nhi, tình yêu của người quá méo mó, kỳ dị rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường không che giấu
“Sư huynh, sao huynh có thể nói muội như vậy? Muội hại Ôn Yến mà Ôn Yến vẫn sống tốt, muội cướp hoàng nhi của huynh? Là Trọng Lâu tự đi tìm muội, muội dụng tâm với cậu bé ra sao huynh có thể đi hỏi mọi người xunh quanh, còn nữa người dân của huynh chính là người dân của muội, họ sẽ không có chuyện gì, muội đảm bảo.” Khanh Nhi vô cùng tủi thân, nàng ta không giờ hóa ra trong mắt sư huynh, tất cả những việc mình làm lại méo mó như vậy, rõ ràng nàng ta là thật lòng thật dạ, tất cả những việc nàng ta làm đều là vì sư huynh, nhưng sao huynh ấy lại không hiểu…
“Sư huynh, nếu như không phải nghĩ đến huynh, muội đã sớm khiến cho Ôn Yến không thể trở về được rồi, nàng ta sẽ không sống yên ổn như bây giờ, muội muốn có được Trọng Lâu, còn không phải vì đó là con của huynh, Ôn Yến dạy nó không tốt, thì muội dạy nó, Ôn Yến không cho nó vị trí thái tử, tấm lòng của muội đối với huynh trời trăng đều có thể chứng giám, nhưng sư huynh sao huynh lại không hiểu?”
Khanh Nhi rõ ràng đã bị kích thích vì những gì Tống Vĩnh Kỳ nói, nàng ta tủi thân nói lên sự không cam tâm của bản thân, nước mắt không ngừng rơi.
Dáng vẻ hiện tại của Khanh Nhi nhìn vô cùng đáng thương, nhưng nó vẫn không chạm được đến trái tim của Tống Vĩnh Kỳ, y hiểu rõ hơn bất cứ ai sự độc ác của Khanh Nhi, cái thâm tình mà nàng ta nói chính là không ngừng hãm hại những người xung quanh y, chính là lặng lẽ biến y thành kẻ cô đơn, chính là không để sự sống chết của người dân vào trong mắt.
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy vui cho bản thân mình vì không thích người phụ nữ độc ác này, nếu không giang sơn xã tắc của y, người dân Lê Minh của y sợ rằng đều phải sống trong khổ cực lầm than.
“Mục đích ngươi đến rất rõ ràng, cho nên đừng có nói lời thừa thãi.” Tống Vĩnh Kỳ rất ghét việc phải nói chuyện với Khanh Nhi.
Y tự cho rằng bản thân được rèn giũa rất tốt, nhưng cũng không chịu được dáng vẻ giả bộ này.
“Sư huynh, muội chỉ muốn nói với huynh, nếu không huynh đều không hiểu được sự tủi thân của muội.” Khanh Nhi không ngờ những lời nói đầy tủi thân của nàng ta Tống Vĩnh Kỳ đều không muốn nghe, nàng ta tủi thân nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không cam tâm nói.
“Trẫm không có gì để nói với ngươi, trừ điều kiện của ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, lúc nói chuyện còn lười ngước lên nhìn.
“Sư huynh, muội…” Nước mắt của Khanh Nhi cuối cùng cũng rơi, hai mắt nàng ta ngập nước, nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ.
“Nói đi.” Nếu như không phải biết Khanh Nhi có thể giải được bệnh dịch của thành Khắc Châu, Tống Vĩnh Kỳ còn chẳng muốn nói chuyện với nàng ta.
Nhưng bây giờ, nàng ta chắc chắn chính là giải pháp tốt nhất để giải quyết bệnh dịch, cho nên Tống Vĩnh Kỳ mới cho phép nàng ta ở lại ngự phòng, chỉ là điều này không đại diện cho việc Tống Vĩnh Kỳ thích dáng vẻ giả bộ của nàng ta.
“Sư huynh, huynh đối với muội như vậy, bảo muội nói làm sao?” Khanh Nhi tủi thân nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong mắt toàn là sự không cam tâm.
“Không nói thì ngươi có thể rời đi, trẫm sẽ xem như ngươi chưa từng tới.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói xong liền cúi đầu xem sổ sách, giống như thật sự xem rằng Khanh Nhi chưa từng tới.
Khanh Nhi bị kích động vì sự lạnh nhạt của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, rất lâu rất lâu sau, mới thở dài, nhận mệnh nói: “Sư huynh, từ trước đến giờ huynh biết, điều kiện muội muốn chỉ có một, muội muốn trở thành người phụ nữ của huynh, người phụ nữ đường đường chính chính của huynh, chỉ cần huynh đồng ý, sư huynh, ta có thể đồng ý mọi chuyện của huynh, không chỉ là người dân của thành Khắc Châu, mà còn có cả Tống Vân Lễ, muội cũng có cách khiến hắn sống không bằng chết, huynh có tin ta không?”
Lúc nói chuyện Khanh Nhi nhìn chằm chằm vào mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta hy vọng có thể nhìn ra biểu cảm nào khác ngoài sự lạnh nhạt trên gương mặt của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng kết quả, nàng ta thất vọng rồi, dù cho nàng ta nói muốn Tống Vân Lễ sống không bằng chết, Tống Vĩnh Kỳ vẫn không có chút phản ứng này, giống như Tống Vân Lễ không phải kẻ địch của y vậy.
Tống Vĩnh Kỳ như vậy, khiến Khanh Nhi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dáng vẻ sư huynh trong ký ức nàng ta, y mãi mãi sẽ không giấu giếm cảm xúc của bản thân trước mặt nàng ta, đến cả sự yêu thích và ghét bỏ của huynh ấy nàng ta đều có thể cảm nhận được.
Nhưng bây giờ, nàng ta lại cảm thấy…
Cảm giác này khiến nàng ta cảm thấy sư huynh của nàng ta đang cách nàng ta ngày càng xa, nếu như không dành được sư huynh, nàng ta có thể sẽ vĩnh viễn mất đi người này.
Mà chỗ dựa của nàng ta tất cả chỉ còn lại là việc nàng ta tinh thông độc thuật.
Nàng ta biết sẽ đến một ngày, sư huynh sẽ cần nàng ta.
“Khanh Nhi, ta muốn Tống Vân Lễ chết, nhưng ta sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc hèn kém như này.” Giống như là nhìn thấu được tâm tư của Khanh Nhi, Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng đáp.
Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ, dựa vào tu vi về mặt y thuật của Ôn Yến, cô có thể chế ra loại độc khiến người khác giải không nổi, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng chế độc, cũng không cho phép An Nhiên chế độc, đây là vì trong lòng cô có giới hạn, bất kỳ chuyện gì đều có quy luật của nó, chuyện liên quan đến triều Đường, chuyện liên quan đến sống chết của người dân, họ không thể đơn giản dùng vài loại thuốc độc là có thể giải quyết được, nó sẽ phá vỡ quy luật, cuối cùng người chịu khổ chỉ có bản thân họ.
Nhưng Khanh Nhi rõ ràng không hiểu đạo lý này, nàng ta biến thuốc độc thành một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn để giành lấy thứ bản thân không giành lấy được.
“Vậy huynh đợi hắn dùng thủ đoạn hèn kém hại huynh gia đình tan nát? Hay là đợi hắn hạ độc chết thần dân của huynh, đến lúc đó thật không biết sư huynh còn có thể giống như hôm nay, công bằng chính nghĩa dạy dỗ muội.”
Khanh Nhi không hiểu sự kiên trì của Tống Vĩnh Kỳ, thậm chí còn khinh bỉ sự kiên trì của y.
“Ngươi có thể đi rồi, điều kiện của ngươi ta sẽ không đáp ứng.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong liền cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, giống như Khanh Nhi đã không còn tồn tại.
Khanh Nhi nhìn Tống Vĩnh Kỳ đang chăm chú xem sổ sách, đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông truyền đến tai Tống Vĩnh Kỳ.
“Sư huynh, huynh sẽ hối hận, huynh sẽ hối hận vì hôm nay đã từ chối muội, huynh tưởng rằng từ chối muội chính là chung thủy với Ôn Yến sao? Đối mặt với sự sống cái chết, sự chung thủy của huynh hoàn toàn vô giá trị.” Khanh Nhi trong lòng vô cùng bi thương, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ lấy sự kiêu ngạo của bản thân, cười nói với Tống Vĩnh Kỳ.
“Ngươi tốt nhất đừng động vào Ôn Yến, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi xoay người rời đi, nói với bóng lưng nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.