Chương 658: Đối tượng hẹn hò
Ôn Uyển
18/04/2021
Tống Vĩnh Kỳ đang nghĩ cách làm thế nào để giúp Ôn Yến không cần vất vả như thế nữa, nhưng bên Ôn Tư công chúa lại không ngừng xảy ra chuyện.
Sau khi xác định cô không thể hòa thân với Đại Lương, Thái tử phi liền bắt đầu giúp Ôn Tư công chúa tìm kiếm phu quân thích hợp. Lý do mà nàng ta đưa ra cũng rất đường đường chính chính, chỉ nói giờ chuyện Thái tử không yên lòng nhất là muội muội Ôn Tư này, nên muốn cho Thái tử nhìn thấy Ôn Tư có nơi nương tựa đến cuối đời.
Còn phu quân mà nàng ta tìm kiếm cho Ôn Tư thì thật sự không dám tâng bốc.
“Công chúa, Thái tử phi đang bị gì thế, sao cứ tìm cho người mấy người không đứng đắn vậy, người không ở trong Kinh thành nhiều năm thì có lẽ chưa nghe qua danh tiếng mấy người này, danh tiếng của Từ Trường Khanh này thật sự đã lan khắp chốn rồi, hắn ta chưa đón dâu, mà trong phủ đã có mười mấy tiểu thiếp, nếu người gả qua đó, chẳng phải..., còn Tôn Kiên Thành, quả thật con người hắn ta rất tốt, nhưng ai mà không biết giờ quản gia trong Bá phủ bọn họ là kế mẫu hắn ta chứ, mà kế mẫu đó đó có tới năm nhi tử..., còn tên họ Lưu kia thì chẳng ra làm sao cả, ngoài việc có chút gia thế...” Huyên Nhi nói một hơi dài rồi im lặng, Thái tử phi đã gom hết người nổi tiếng trong Đô thành, Cảnh thành Tử Húc, nhưng thực chất đều là hạng công tử bột cặn bã, nếu Công chúa thích một người trong số họ, vậy thì cả đời này...
“Bọn họ thật sự xấu xa đến thế à? Thái tử phi đang bị gì thế? Nếu nàng ta muốn hại Công chúa cũng không thể trắng trợn như vậy được, dù gì chủ nhân chúng ta cũng là Công chúa.” Thiên Sơn nghe Huyên Nhi oán trách thì thay đổi sắc mặt, thậm chí giờ nàng còn có ý định giết Thái tử phi, dám tính kế chuyện hôn sự của môn chủ bọn họ, còn chọn mấy tên cặn bã đó nữa, nàng ta đang bắt nạt công chúa không có ai ở bên à?
“Thật ra người mà Thái tử phi chọn cũng rất tốt, bằng không sao nàng ta có thể thuyết phục phụ hoàng, mẫu hậu và Thái tử ca ca chứ.” Ôn Tư rất bất đắc dĩ nói.
Sau khi biết Thái tử phi và Thái tử ca ca hết yêu, Ôn Tư công chúa liền biết chắc nàng ta sẽ gây khó dễ chuyện hôn sự của mình, nhưng không ngờ, nàng ta lại dồn hết tâm trí như thế, nàng ta không sợ mình bị bại lộ ư?
“Mấy người đó thì tốt chỗ nào chứ? Phong lưu phóng khoáng, chỉ có chút gia thế, sao thể xứng với Công chúa chứ?” Huyên Nhi thấy Công chúa không nổi giận thì sốt ruột nói, trong lòng Công chúa, Thái tử phi luôn là một tẩu tẩu tốt, nên giờ chắc chắn Công chúa cũng cảm thấy mấy người này rất tốt.
Chuyện này sao có thể chứ, ngộ nhỡ Công chúa thật sự cảm thấy như thế, vậy thì cả đời này Công chúa sẽ bị hủy hoại.
“Công chúa, Thái tử phi không tốt như người nghĩ đâu, nô tỳ nói thật đó, người đừng cảm thấy nàng ta là một tẩu tẩu tốt, nàng ta có rất nhiều tâm tư đó, nàng ta...” Huyên Nhi nói nhỏ với Ôn Tư công chúa, nếu nói trước đây nàng chỉ hơi nghi ngờ, nhưng giờ thấy Thái tử phi chú tâm tuyển chọn nhân tài như thế, nàng dám khẳng định rằng Thái tử phi là người khẩu phật tâm xà.
“Ta biết.” Ôn Tư công chúa cũng nói nhỏ, dù gì bọn họ cũng đang ở trong phủ Thái tử, nơi này có không ít tai mắt của Thái tử phi, nên lúc nãy cô mới nói tốt cho nàng ta.
“Haizz, sao người không nói sớm, dọa nô tỳ giật cả mình, nô tỳ còn tưởng Công chúa thật sự bị nàng ta lừa rồi.” Huyên Nhi như trút được gánh nặng thở dài, cuối cùng cũng không nhìn Ôn Tư công chúa bằng ánh mắt lo lắng nữa.
“Công chúa định làm thế nào? Thái tử phi nói mấy ngày nữa sẽ mời mấy thanh niên tuấn kiệt đó tới phủ.” Thiên Sơn thấy Ôn Tư công chúa đã hiểu rõ, thì cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng được gỡ bỏ, rồi khẽ hỏi.
Nếu Thái tử phi muốn Ôn Tư công chúa gả cho một người trong số đó, e là đến lúc xem mắt sẽ xảy ra chuyện, bọn họ cần phải tính toán trước, để tránh kết cục xui xẻo.
“Thiên Sơn, ngươi cảm thấy liệu nàng ta có ra tay không?” Chính Ôn Tư công chúa cũng không thể giải thích tại sao mình lại tin tưởng Thiên Sơn như vậy, cô luôn hỏi ý kiến nàng ta vào những việc quan trọng, sự quen thuộc giữa hai người đã làm cô cảm thấy bọn họ như hai người bạn cũ đã quen biết nhiều năm.
“Nếu người để bọn họ cảm nhận được sự khác thường của chúng ta, nói không chừng nàng ta sẽ chó cùng rứt giậu, nhưng nếu nàng ta không cảm nhận được...” Thiên Sơn không dám chắc Thái tử phi sẽ không ra tay, việc gả Công chúa cho một người đàn ông không có thế lực, lại xấu xa đến thế, đã trở thành mục tiêu của nàng ta, nếu nàng ta không thực hiện được mục tiêu này, tất nhiên sẽ châm dầu vào lửa.
“Công chúa từng đắc tội với Thái tử phi à?” Thiên Sơn rất tò mò hỏi Ôn Tư công chúa, cô nghe vậy thì lắc đầu, trước khi trở về cung, cô chỉ gặp mặt Thái tử phi trong buổi đại hôn của Thái tử ca ca thôi, rồi cô quay về núi, lần này trở về ở trong phủ Thái tử, hai người nước sông không phạm nước giếng, cô cũng rất tôn trọng tẩu tẩu này, nên thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội nàng ta ở chỗ nào.
“Người phụ nữ này thật ác độc, hai người không có thù oán gì cũng muốn hủy hoại đời Công chúa.”
“Mấy ngày tới hai ngươi cẩn thận một chút, ngộ nhỡ nàng ta làm liều, chúng ta vẫn có thể ứng phó được.” Ôn Tư công chúa khẽ căn dặn, nhưng đáy lòng tràn ngập sự lo lắng, nghĩ đến tháng ngày đầy sự toan tính, Ôn Tư công chúa liền đau đầu, đây thật sự không phải cuộc sống mà cô mong muốn.
“Công chúa yên tâm, có Thiên Sơn ở đây, Thái tử phi sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của người.” Thiên Sơn nghiêm túc bảo đảm, đáy lòng đã nghĩ đến việc triệu tập môn nhân Phi Long Môn đến phủ Thái tử để mai phục rồi.
“Ta tin ngươi.” Ôn Tư công chúa bình tĩnh nói, chính cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại tin tưởng cô gái mới tới này như vậy, nàng ta nói gì cô cũng tin, như thể sự tin tưởng này đến từ một nơi sâu trong tâm hồn.
Thiên Sơn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Ôn Tư, vẫn là sự bình tĩnh không hề sợ hãi đó, mặc dù đã trải qua sinh tử, nhưng thứ gì đó trong xương cốt chủ nhân vẫn chưa từng tan biến.
“Công chúa, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi, phủ Thái tử này quá ngột ngạt rồi.” Thiên Sơn khẽ nói, nàng đau lòng cho chủ nhân mình, từ khi trọng sinh đến thế giới này, chủ nhân luôn vất vả mệt mỏi, nên nàng muốn để chủ nhân thả lỏng tinh thần, tất nhiên điều quan trọng hơn là, mấy ngày tới, nàng phải cố gắng nghĩ cách để chủ nhân gặp mặt người đã sắp gục ngã kia.
Thiên Sơn thấy y ngày càng nóng nảy, vì tâm trạng không vui mà cố ý bới lông tìm vết với Lộ công công, thấy y đã chịu đựng nỗi nhớ nhung hơn một năm qua, nhưng lại vì mấy ngày không thể gặp mặt chủ nhân mà sắc mặt ảm đạm.
Cuối cùng Thiên Sơn cũng không đành lòng nhìn Tống Vĩnh Kỳ khổ sở, vì nàng hiểu rõ hơn ai hết, người mà môn chủ quan tâm nhất là Tống Vĩnh Kỳ, nếu chủ nhân vẫn còn ký ức lúc trước, chắc chắn cô ấy sẽ không để Hoàng thượng phải chịu bất kỳ sự đau khổ nào, môn chủ của nàng là người từng cho Hoàng thượng trái tim mềm yếu nhất, nhưng cũng là người dùng tấm lưng của mình để che chắn sóng gió cho y.
“Cũng được, chúng ta ra ngoài giải sầu, thuận tiện mua chút đồ chơi cho hai bé, lần trước bị hai người gọi là ân nhân cứu mạng kia quấy rối nên chẳng còn tâm trạng để đi dạo.” Có lẽ là vì lời đề nghị của Thiên Sơn, nên Ôn Tư công chúa thuận miệng đồng ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến ân nhân cứu mạng đuổi theo bọn họ hôm đó, không hiểu sao cô lại thấy khó chịu.
“Thiên Sơn, ngươi không biết đâu, không ngờ người đó lại lấy lý do báo ân, rồi bảo Công chúa chúng ta gả cho y, ta đã từng thấy những người cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga rồi, nhưng chưa bao giờ thấy người nào lại xấu đến thế, ta cảm thấy chuyện lúc đó là do bọn họ đứng sau giở trò, muốn lấy tính mạng chúng ta còn giả vờ làm người tốt, thật là...” Huyên Nhi vừa nghĩ tới bộ dạng khó ưa của Tống Vĩnh Kỳ và Lộ công công hôm đó, trong lòng liền căm phẫn, nếu để nàng gặp lại bọn họ lần nữa, chắc chắn nàng sẽ đánh họ một trận tơi bời.
“Công chúa, có lẽ chuyện hôm đó là do người của Tam hoàng tử làm, chứ không liên quan đến người đó.” Cuối cùng Thiên Sơn không đành lòng để Tống Vĩnh Kỳ phải chịu oan ức, nhưng lại bị Ôn Tư công chúa và Huyên Nhi nhìn nàng bằng cặp mắt nghi ngờ.
“Thiên Sơn, rốt cuộc ngươi là người của ai? Chủ nhân của ngươi...?” Ôn Tư nhìn Thiên Sơn bằng ánh mắt sắc bén, cô vốn đang nghi ngờ sự yêu thích từ tận đáy lòng của mình dành cho Thiên Sơn, sợ mình sẽ bị Thiên Sơn mê hoặc, nhưng giờ, nếu nàng ta thật sự là do người khác phái tới, vậy nàng ta...
Sau khi xác định cô không thể hòa thân với Đại Lương, Thái tử phi liền bắt đầu giúp Ôn Tư công chúa tìm kiếm phu quân thích hợp. Lý do mà nàng ta đưa ra cũng rất đường đường chính chính, chỉ nói giờ chuyện Thái tử không yên lòng nhất là muội muội Ôn Tư này, nên muốn cho Thái tử nhìn thấy Ôn Tư có nơi nương tựa đến cuối đời.
Còn phu quân mà nàng ta tìm kiếm cho Ôn Tư thì thật sự không dám tâng bốc.
“Công chúa, Thái tử phi đang bị gì thế, sao cứ tìm cho người mấy người không đứng đắn vậy, người không ở trong Kinh thành nhiều năm thì có lẽ chưa nghe qua danh tiếng mấy người này, danh tiếng của Từ Trường Khanh này thật sự đã lan khắp chốn rồi, hắn ta chưa đón dâu, mà trong phủ đã có mười mấy tiểu thiếp, nếu người gả qua đó, chẳng phải..., còn Tôn Kiên Thành, quả thật con người hắn ta rất tốt, nhưng ai mà không biết giờ quản gia trong Bá phủ bọn họ là kế mẫu hắn ta chứ, mà kế mẫu đó đó có tới năm nhi tử..., còn tên họ Lưu kia thì chẳng ra làm sao cả, ngoài việc có chút gia thế...” Huyên Nhi nói một hơi dài rồi im lặng, Thái tử phi đã gom hết người nổi tiếng trong Đô thành, Cảnh thành Tử Húc, nhưng thực chất đều là hạng công tử bột cặn bã, nếu Công chúa thích một người trong số họ, vậy thì cả đời này...
“Bọn họ thật sự xấu xa đến thế à? Thái tử phi đang bị gì thế? Nếu nàng ta muốn hại Công chúa cũng không thể trắng trợn như vậy được, dù gì chủ nhân chúng ta cũng là Công chúa.” Thiên Sơn nghe Huyên Nhi oán trách thì thay đổi sắc mặt, thậm chí giờ nàng còn có ý định giết Thái tử phi, dám tính kế chuyện hôn sự của môn chủ bọn họ, còn chọn mấy tên cặn bã đó nữa, nàng ta đang bắt nạt công chúa không có ai ở bên à?
“Thật ra người mà Thái tử phi chọn cũng rất tốt, bằng không sao nàng ta có thể thuyết phục phụ hoàng, mẫu hậu và Thái tử ca ca chứ.” Ôn Tư rất bất đắc dĩ nói.
Sau khi biết Thái tử phi và Thái tử ca ca hết yêu, Ôn Tư công chúa liền biết chắc nàng ta sẽ gây khó dễ chuyện hôn sự của mình, nhưng không ngờ, nàng ta lại dồn hết tâm trí như thế, nàng ta không sợ mình bị bại lộ ư?
“Mấy người đó thì tốt chỗ nào chứ? Phong lưu phóng khoáng, chỉ có chút gia thế, sao thể xứng với Công chúa chứ?” Huyên Nhi thấy Công chúa không nổi giận thì sốt ruột nói, trong lòng Công chúa, Thái tử phi luôn là một tẩu tẩu tốt, nên giờ chắc chắn Công chúa cũng cảm thấy mấy người này rất tốt.
Chuyện này sao có thể chứ, ngộ nhỡ Công chúa thật sự cảm thấy như thế, vậy thì cả đời này Công chúa sẽ bị hủy hoại.
“Công chúa, Thái tử phi không tốt như người nghĩ đâu, nô tỳ nói thật đó, người đừng cảm thấy nàng ta là một tẩu tẩu tốt, nàng ta có rất nhiều tâm tư đó, nàng ta...” Huyên Nhi nói nhỏ với Ôn Tư công chúa, nếu nói trước đây nàng chỉ hơi nghi ngờ, nhưng giờ thấy Thái tử phi chú tâm tuyển chọn nhân tài như thế, nàng dám khẳng định rằng Thái tử phi là người khẩu phật tâm xà.
“Ta biết.” Ôn Tư công chúa cũng nói nhỏ, dù gì bọn họ cũng đang ở trong phủ Thái tử, nơi này có không ít tai mắt của Thái tử phi, nên lúc nãy cô mới nói tốt cho nàng ta.
“Haizz, sao người không nói sớm, dọa nô tỳ giật cả mình, nô tỳ còn tưởng Công chúa thật sự bị nàng ta lừa rồi.” Huyên Nhi như trút được gánh nặng thở dài, cuối cùng cũng không nhìn Ôn Tư công chúa bằng ánh mắt lo lắng nữa.
“Công chúa định làm thế nào? Thái tử phi nói mấy ngày nữa sẽ mời mấy thanh niên tuấn kiệt đó tới phủ.” Thiên Sơn thấy Ôn Tư công chúa đã hiểu rõ, thì cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng được gỡ bỏ, rồi khẽ hỏi.
Nếu Thái tử phi muốn Ôn Tư công chúa gả cho một người trong số đó, e là đến lúc xem mắt sẽ xảy ra chuyện, bọn họ cần phải tính toán trước, để tránh kết cục xui xẻo.
“Thiên Sơn, ngươi cảm thấy liệu nàng ta có ra tay không?” Chính Ôn Tư công chúa cũng không thể giải thích tại sao mình lại tin tưởng Thiên Sơn như vậy, cô luôn hỏi ý kiến nàng ta vào những việc quan trọng, sự quen thuộc giữa hai người đã làm cô cảm thấy bọn họ như hai người bạn cũ đã quen biết nhiều năm.
“Nếu người để bọn họ cảm nhận được sự khác thường của chúng ta, nói không chừng nàng ta sẽ chó cùng rứt giậu, nhưng nếu nàng ta không cảm nhận được...” Thiên Sơn không dám chắc Thái tử phi sẽ không ra tay, việc gả Công chúa cho một người đàn ông không có thế lực, lại xấu xa đến thế, đã trở thành mục tiêu của nàng ta, nếu nàng ta không thực hiện được mục tiêu này, tất nhiên sẽ châm dầu vào lửa.
“Công chúa từng đắc tội với Thái tử phi à?” Thiên Sơn rất tò mò hỏi Ôn Tư công chúa, cô nghe vậy thì lắc đầu, trước khi trở về cung, cô chỉ gặp mặt Thái tử phi trong buổi đại hôn của Thái tử ca ca thôi, rồi cô quay về núi, lần này trở về ở trong phủ Thái tử, hai người nước sông không phạm nước giếng, cô cũng rất tôn trọng tẩu tẩu này, nên thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội nàng ta ở chỗ nào.
“Người phụ nữ này thật ác độc, hai người không có thù oán gì cũng muốn hủy hoại đời Công chúa.”
“Mấy ngày tới hai ngươi cẩn thận một chút, ngộ nhỡ nàng ta làm liều, chúng ta vẫn có thể ứng phó được.” Ôn Tư công chúa khẽ căn dặn, nhưng đáy lòng tràn ngập sự lo lắng, nghĩ đến tháng ngày đầy sự toan tính, Ôn Tư công chúa liền đau đầu, đây thật sự không phải cuộc sống mà cô mong muốn.
“Công chúa yên tâm, có Thiên Sơn ở đây, Thái tử phi sẽ không tổn thương đến một sợi tóc của người.” Thiên Sơn nghiêm túc bảo đảm, đáy lòng đã nghĩ đến việc triệu tập môn nhân Phi Long Môn đến phủ Thái tử để mai phục rồi.
“Ta tin ngươi.” Ôn Tư công chúa bình tĩnh nói, chính cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại tin tưởng cô gái mới tới này như vậy, nàng ta nói gì cô cũng tin, như thể sự tin tưởng này đến từ một nơi sâu trong tâm hồn.
Thiên Sơn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Ôn Tư, vẫn là sự bình tĩnh không hề sợ hãi đó, mặc dù đã trải qua sinh tử, nhưng thứ gì đó trong xương cốt chủ nhân vẫn chưa từng tan biến.
“Công chúa, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi, phủ Thái tử này quá ngột ngạt rồi.” Thiên Sơn khẽ nói, nàng đau lòng cho chủ nhân mình, từ khi trọng sinh đến thế giới này, chủ nhân luôn vất vả mệt mỏi, nên nàng muốn để chủ nhân thả lỏng tinh thần, tất nhiên điều quan trọng hơn là, mấy ngày tới, nàng phải cố gắng nghĩ cách để chủ nhân gặp mặt người đã sắp gục ngã kia.
Thiên Sơn thấy y ngày càng nóng nảy, vì tâm trạng không vui mà cố ý bới lông tìm vết với Lộ công công, thấy y đã chịu đựng nỗi nhớ nhung hơn một năm qua, nhưng lại vì mấy ngày không thể gặp mặt chủ nhân mà sắc mặt ảm đạm.
Cuối cùng Thiên Sơn cũng không đành lòng nhìn Tống Vĩnh Kỳ khổ sở, vì nàng hiểu rõ hơn ai hết, người mà môn chủ quan tâm nhất là Tống Vĩnh Kỳ, nếu chủ nhân vẫn còn ký ức lúc trước, chắc chắn cô ấy sẽ không để Hoàng thượng phải chịu bất kỳ sự đau khổ nào, môn chủ của nàng là người từng cho Hoàng thượng trái tim mềm yếu nhất, nhưng cũng là người dùng tấm lưng của mình để che chắn sóng gió cho y.
“Cũng được, chúng ta ra ngoài giải sầu, thuận tiện mua chút đồ chơi cho hai bé, lần trước bị hai người gọi là ân nhân cứu mạng kia quấy rối nên chẳng còn tâm trạng để đi dạo.” Có lẽ là vì lời đề nghị của Thiên Sơn, nên Ôn Tư công chúa thuận miệng đồng ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến ân nhân cứu mạng đuổi theo bọn họ hôm đó, không hiểu sao cô lại thấy khó chịu.
“Thiên Sơn, ngươi không biết đâu, không ngờ người đó lại lấy lý do báo ân, rồi bảo Công chúa chúng ta gả cho y, ta đã từng thấy những người cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga rồi, nhưng chưa bao giờ thấy người nào lại xấu đến thế, ta cảm thấy chuyện lúc đó là do bọn họ đứng sau giở trò, muốn lấy tính mạng chúng ta còn giả vờ làm người tốt, thật là...” Huyên Nhi vừa nghĩ tới bộ dạng khó ưa của Tống Vĩnh Kỳ và Lộ công công hôm đó, trong lòng liền căm phẫn, nếu để nàng gặp lại bọn họ lần nữa, chắc chắn nàng sẽ đánh họ một trận tơi bời.
“Công chúa, có lẽ chuyện hôm đó là do người của Tam hoàng tử làm, chứ không liên quan đến người đó.” Cuối cùng Thiên Sơn không đành lòng để Tống Vĩnh Kỳ phải chịu oan ức, nhưng lại bị Ôn Tư công chúa và Huyên Nhi nhìn nàng bằng cặp mắt nghi ngờ.
“Thiên Sơn, rốt cuộc ngươi là người của ai? Chủ nhân của ngươi...?” Ôn Tư nhìn Thiên Sơn bằng ánh mắt sắc bén, cô vốn đang nghi ngờ sự yêu thích từ tận đáy lòng của mình dành cho Thiên Sơn, sợ mình sẽ bị Thiên Sơn mê hoặc, nhưng giờ, nếu nàng ta thật sự là do người khác phái tới, vậy nàng ta...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.