Chương 206: ĐỪNG NHẮC LẠI NỮA
Ôn Uyển
18/04/2021
Ôn Yến cố kìm nén nỗi đau trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nói: ”Kinh Mặc là tỷ tỷ, nhưng mà Trọng Lâu nhất quyết không thừa nhận, lúc nào cũng nhận mình là ca ca, hai người bọn họ tranh cãi rất lâu vì chuyện ai là lão đại, mãi đến trước khi về kinh thành, Trọng Lâu mới thừa nhận Kinh Mặc là tỷ tỷ.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, khuân mặt khẽ ngẩng lên: ”Vì sao lại thế?”
“Trọng Lâu vẫn luôn muốn làm ca ca, nhưng vỗn dĩ Kinh Mặc là tỷ tỷ, tất nhiên không muốn làm muội muội rồi.”
“Vậy tại sao sau đó Trọng Lâu lại bằng lòng thừa nhận?”
Ôn Yến nhìn chàng một cái, hơi mất tự nhiên mà nói: ”Bản thân ta cũng không biết nữa, chính là vào ngày trước khi về kinh thành đó, bỗng nhiên gọi Kinh Mặc là tỷ tỷ.”
Trọng Lâu đồng ý gọi Kinh Mặc tỷ tỷ, bởi vì cậu bé phải về kinh thành gặp phụ thân, cậu bé vẫn luôn mong chờ cái ngày này.
Ôn Yến biết, nhưng mà không nỡ nói ra.
“Nàng còn có thể kể thêm chút chuyện nữa không?” Lúc này không phải Tống Vĩnh Kỳ hết chuyện để nói, mà là chàng muốn biết nhiều hơn về con của mình, chuyện kỳ lạ hơn, thoáng cái chàng đã có thêm hai người con.
Là con của chàng và Ôn Yến.
Trong đầu nghĩ như vậy, ngay lập tức làm cho chàng kích động đến mức máu trong người như muốn sôi lên.
Ôn Yến gật đầu: ”Đương nhiên là được, Kinh Mặc lúc được tám tháng đã biết gọi mẹ, nhưng mà Trọng Lâu thì phải hơn một tuổi mới có thể gọi, từ nhỏ sức khỏe của Trọng Lâu đã vô cùng yếu ớt, bởi vì khi sinh non, mất rất nhiều thời gian nhóc mới được sinh ra, chỉ thiếu chút nữa thôi là không thở nổi, khi ra đời cũng không khóc, phải xốc ngược lên đánh một cái mới khóc được. Chưa đến một tháng đã bị viêm phổi, vừa mới uống được chút sữa đã phải uống thuốc. trẻ con mới sinh bị viêm phổi rất nguy hiểm, lúc ấy cậu bé còn bị biến chứng nữa, khi đó sức khỏe của ta cũng không tốt lắm, bởi vì bị hậu sản mất nhiều máu, nửa tháng qua đi vẫn không thể xuống khỏi giường, là lão Trư đi theo làm tùy tùng giúp đỡ chăm sóc bọn nhỏ, sau khi Trọng Lâu khỏi viêm phổi, ta liền làm một nghi lễ, để bọn nhỏ chính thức nhận ông ấy làm cha nuôi.”
Tống Vĩnh Kỳ say mê ngồi nghe, trong lòng vừa đau đớn vừa chua xót.
Chàng có biết bao hi vọng mình cũng tham gia vào khoảng thời gian ấy, biết bao hi vọng khi Ôn Yến và bọn nhỏ gặp chuyện không may gặp chuyện không may luôn có chàng bên cạnh.
“Bởi vì từ nhỏ Trọng Lâu đã ốm yếu, cho nên đương nhiên Kinh Mặc gánh vác trách nhiệm người làm tỷ tỷ, chăm sóc cho đệ đệ, khi Kinh Mặc được ba tuổi bắt đầu học nấu cơm, bởi vì khi đó việc chi tiêu của chúng ta có chút khó khăn, năm đó bị lũ lụt, sau đó sinh ra ôn dịch, Chung Phục Viễn và ta đều bận luôn tay luôn chân, thường xuyên phải để Mao chủ nhiệm và Đầu Than ở nhà trông nom hai tỷ đệ rồi đến từng nhà khám bệnh, vì để bọn họ không đến mức chết đói, nên lão Trư xây dựng một cái bếp lò thấp bé….”
Ôn Yến chậm rãi nhớ lại năm năm này, khi thì vui vẻ, khi thì đau buồn, khi thì phiền muộn, lúc lại thoải mái cười to, giống như cô trong suốt năm năm ấy.
Vừa nói chuyện, đã qua hơn hai tiếng , Tống Vĩnh Kỳ nghe xong vẫn chưa thỏa mãn , Ôn Yến cũng nói chưa hết lời, thường xuyên đột nhiên nghĩ đến chuyện thú vị hoặc là những chuyện ầm ĩ của bọn nhỏ, vừa nhớ sẽ kể ra.
Tống Vĩnh Kỳ một mực iên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng theo tâm trạng của cô lên xuống thất thường mà tươi cười hoặc nhíu mày lại.
Nhưng mà rất ít khi nói xen vào.
Mãi đến khi Lộ công công bước vào, nói: “Hoàng Thượng, giờ sửu rồi, nên đi nghỉ.”
“Giờ sửu rồi sao?” Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, dường như chàng mới chỉ ngồi đây có một lát.
Chàng lưu luyến không rời nhìn Ôn Yến: “Giờ sửu rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Ôn Yến cũng có chút mệt mỏi, nói: “Vâng, ta quay lại thăm Hoàng thái hậu xong sẽ đi nghỉ luôn, đêm nay sẽ không xuất cung nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy, sắc mặt lưu luyến không rời, nhưng lại giả vờ thoải mái mà đi khỏi, chàng vẫy tay: “Được, vậy mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp!” Ôn Yến đứng lên đưa tiễn.
Lộ công công khom người, đi cùng với Tống Vĩnh Kỳ ra ngoài.
Ôn Yến tiễn ra tận cửa, từ xa nghe thấy tiếng Lộ công công hỏi Tống Vĩnh Kỳ: ”Đêm nay không lật thẻ bài, Hoàng Thượng muốn đến cung nào? Để nô tài sai người đi trước bẩm báo một tiếng.”
Dường như Tống Vĩnh Kỳ không trả lời, chỉ bước nhanh về phía trước.
Ôn Yến tựa vào cửa, nỗi đau trong lòng chậm rãi dâng lên.
Cuối cùng cô vẫn chưa quên được tình cảm này, một câu hỏi của Lộ công công, đã hoàn toàn làm lớp ngụy trang hoàn mỹ của cô đêm nay sụp đổ.
Cô nhịn không để nước mắt rơi xuống, quay lại chỗ ngồi, nhìn sang chỗ chàng vừa ngồi bên cạnh, giờ đây đã không còn bóng người nữa, cảm giác vô cùng trống trải.
“Khó chịu à?” Giọng nói của Gia Cát Minh từ cửa chậm rãi vang lên.
Ôn Yến nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chàng ta một cái: ”Nói gì đó?”
“Khó chịu thì đừng cố nhìn, muốn khóc thì cứ khóc đi, vừa rồi ta luôn đứng trước hành lang, chỉ là hai người không phát hiện ra ta mà thôi.” Gia Cát Minh nói.
Nói cách khác, phản ứng của Ôn Yến sau khi nghe thấy lời Lộ công công nói, chàng đều thấy tất cả.
Ôn Yến nở nụ cười gượng gạo: ” Không có gì phải khó chịu, ta và chàng ấy đã tách ra, từ năm năm trước, chúng ta đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.”
Gia Cát Minh nhìn cô: ”Nàng lừa được bản thân nhưng không lừa được người bên ngoài.”
Dừng một chút chàng ta lại nói tiếp: ” Có lẽ, ngay cả bản thân nàng cũng không lừa được, việc gì phải miễn cưỡng? Nàng và chàng ta thật sự không còn khả năng ở bên nhau sao?”
Ôn Yến nhìn chàng ta: ”Bây giờ nói những chuyện này không phải quá thừa sao?”
“Dư thừa sao?” Gia Cát Minh nói: “Nàng phải hiểu rằng, những người trong hậu cung của chàng ấy kia, đều là thủ đoạn chính trị, không còn cách nào khác đành phải chịu, hơn nữa, chàng ấy là Hoàng Đế không thể làm theo ý mình, nàng không hiểu sao? Chàng ấy cũng không chạm vào những hậu phi kia, thà rằng bị nghi ngờ khắp nơi.”
“Gia Cát Minh, không cần phải nói cho ta nghe những chuyện này.” Ôn Yến lộ ra vẻ mệt mỏi: ”Mặc kệ vì sao những người phụ nữ kia vào cung, tóm lại đã là hậu phi của chàng rồi, còn ta là quý phi của tiên đế, điều này không thể thay đổi được.”
“Sẽ có biện pháp.”
Ôn Yến không muốn nói nữa, có cách nào sao? Ngoại trừ việc giấu giếm lừa gạt ánh mắt mọi người trong thiên hạ, nhưng mà con cũng đã sinh rồi, cô còn có thể không thừa nhận mình là Ôn Yến sao?
Không ai biết cô đã từng là dương Lạc Y, không có ai biết cô từng là An Bình Vương phi, tất cả mọi người chỉ biết cô là Ôn Yến, là quý phi của tiên đế.
Về chuyện cô ám sát tiên đế, tuy rằng đã tra ra manh mối, nhưng mà, trong lòng của phần lớn đại thần và dân chúng, đều cho rằng cô là hung thủ, bởi vì, cái gọi là chân tướng cũng có thể bịa đặt ra được.
Một kẻ mang trên người đầy việc xấu, chàng lại dính vào, sẽ có kết quả thế nào?
Cô quá rõ ràng chế độ triều đình Lương quốc rồi, tuy rằng hoàng quyền tập trung, nhưng mà, Hoàng Đế cũng không phải là độc nhất vô nhị, còn có ngự sử đại phu giám sát từng lời nói việc làm của Hoàng Đế và quan lại, mỗi hành động không công bằng, ngự sử đại phu đều có quyền lợi vạch tội, cho dù là thiên tử, cũng sẽ gặp phải chỉ trích.
Tội gì phải khổ như thế chứ? Leo lên đến vị trí này đã không dễ dàng, hiện tại cục diện nhìn như tạm thời yên ổn, là do chàng mất năm năm thời gian để đổi lấy, việc gì phải vì chuyện tình đã tan vỡ của bọn họ mà chôn vùi tất cả?
Tình yêu của Ôn Yến cô có quan trọng như vậy không?
“Không cần nhắc lại chuyện này nữa, khó khăn chồng chất, cũng không phải ta và chàng nói xông lên gánh vác là có thể lên được.” Ôn Yến kết thúc đề tài này ở đây.
Gia Cát Minh nhẹ nhàng thở dài một tiếng: ”Nàng việc gì phải coi thường cảm giác của mình như thế? Quá không coi trọng bản thân rồi, bản thân chịu ấm ức. tự mình vất vả, để tác thành cho ai? Những người kia đều không quan tâm đến nàng.”
“Chỉ là ta không muốn coi trọng chuyện của mình, nếu không, đã thành kẻ lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn, hiện tại ta có nhi có nữ, có tay nghề có thể dùng y thuật cứu người, không lo ba bữa cơm no ấm, có nhà ngói che đầu, so với rất nhiều người đã tốt hơn nhiều rồi, Chư Cát, làm người không ai được hoàn hảo cả, cái gì cũng muốn có, cái gì cũng mong điều tốt nhất, làm sao có thể chứ? Cuộc sống có tiếc nuối mới là hoàn hảo.”
Cô thật sự thỏa mãn, đã chết hai lần đều có thể sống lại, hơn nữa, trời cao còn ban cho cô một đôi nhi nữ đáng yêu như thế, cô không thể lại mơ ước xa vời nhiều thêm nữa.
Gia Cát Minh ngẫm lại những lời cô nói, tuy trong lòng tiếc nuối cho tình yêu của cô và Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà không thể không thừa nhận rằng cô nói đúng.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, khuân mặt khẽ ngẩng lên: ”Vì sao lại thế?”
“Trọng Lâu vẫn luôn muốn làm ca ca, nhưng vỗn dĩ Kinh Mặc là tỷ tỷ, tất nhiên không muốn làm muội muội rồi.”
“Vậy tại sao sau đó Trọng Lâu lại bằng lòng thừa nhận?”
Ôn Yến nhìn chàng một cái, hơi mất tự nhiên mà nói: ”Bản thân ta cũng không biết nữa, chính là vào ngày trước khi về kinh thành đó, bỗng nhiên gọi Kinh Mặc là tỷ tỷ.”
Trọng Lâu đồng ý gọi Kinh Mặc tỷ tỷ, bởi vì cậu bé phải về kinh thành gặp phụ thân, cậu bé vẫn luôn mong chờ cái ngày này.
Ôn Yến biết, nhưng mà không nỡ nói ra.
“Nàng còn có thể kể thêm chút chuyện nữa không?” Lúc này không phải Tống Vĩnh Kỳ hết chuyện để nói, mà là chàng muốn biết nhiều hơn về con của mình, chuyện kỳ lạ hơn, thoáng cái chàng đã có thêm hai người con.
Là con của chàng và Ôn Yến.
Trong đầu nghĩ như vậy, ngay lập tức làm cho chàng kích động đến mức máu trong người như muốn sôi lên.
Ôn Yến gật đầu: ”Đương nhiên là được, Kinh Mặc lúc được tám tháng đã biết gọi mẹ, nhưng mà Trọng Lâu thì phải hơn một tuổi mới có thể gọi, từ nhỏ sức khỏe của Trọng Lâu đã vô cùng yếu ớt, bởi vì khi sinh non, mất rất nhiều thời gian nhóc mới được sinh ra, chỉ thiếu chút nữa thôi là không thở nổi, khi ra đời cũng không khóc, phải xốc ngược lên đánh một cái mới khóc được. Chưa đến một tháng đã bị viêm phổi, vừa mới uống được chút sữa đã phải uống thuốc. trẻ con mới sinh bị viêm phổi rất nguy hiểm, lúc ấy cậu bé còn bị biến chứng nữa, khi đó sức khỏe của ta cũng không tốt lắm, bởi vì bị hậu sản mất nhiều máu, nửa tháng qua đi vẫn không thể xuống khỏi giường, là lão Trư đi theo làm tùy tùng giúp đỡ chăm sóc bọn nhỏ, sau khi Trọng Lâu khỏi viêm phổi, ta liền làm một nghi lễ, để bọn nhỏ chính thức nhận ông ấy làm cha nuôi.”
Tống Vĩnh Kỳ say mê ngồi nghe, trong lòng vừa đau đớn vừa chua xót.
Chàng có biết bao hi vọng mình cũng tham gia vào khoảng thời gian ấy, biết bao hi vọng khi Ôn Yến và bọn nhỏ gặp chuyện không may gặp chuyện không may luôn có chàng bên cạnh.
“Bởi vì từ nhỏ Trọng Lâu đã ốm yếu, cho nên đương nhiên Kinh Mặc gánh vác trách nhiệm người làm tỷ tỷ, chăm sóc cho đệ đệ, khi Kinh Mặc được ba tuổi bắt đầu học nấu cơm, bởi vì khi đó việc chi tiêu của chúng ta có chút khó khăn, năm đó bị lũ lụt, sau đó sinh ra ôn dịch, Chung Phục Viễn và ta đều bận luôn tay luôn chân, thường xuyên phải để Mao chủ nhiệm và Đầu Than ở nhà trông nom hai tỷ đệ rồi đến từng nhà khám bệnh, vì để bọn họ không đến mức chết đói, nên lão Trư xây dựng một cái bếp lò thấp bé….”
Ôn Yến chậm rãi nhớ lại năm năm này, khi thì vui vẻ, khi thì đau buồn, khi thì phiền muộn, lúc lại thoải mái cười to, giống như cô trong suốt năm năm ấy.
Vừa nói chuyện, đã qua hơn hai tiếng , Tống Vĩnh Kỳ nghe xong vẫn chưa thỏa mãn , Ôn Yến cũng nói chưa hết lời, thường xuyên đột nhiên nghĩ đến chuyện thú vị hoặc là những chuyện ầm ĩ của bọn nhỏ, vừa nhớ sẽ kể ra.
Tống Vĩnh Kỳ một mực iên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng theo tâm trạng của cô lên xuống thất thường mà tươi cười hoặc nhíu mày lại.
Nhưng mà rất ít khi nói xen vào.
Mãi đến khi Lộ công công bước vào, nói: “Hoàng Thượng, giờ sửu rồi, nên đi nghỉ.”
“Giờ sửu rồi sao?” Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, dường như chàng mới chỉ ngồi đây có một lát.
Chàng lưu luyến không rời nhìn Ôn Yến: “Giờ sửu rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Ôn Yến cũng có chút mệt mỏi, nói: “Vâng, ta quay lại thăm Hoàng thái hậu xong sẽ đi nghỉ luôn, đêm nay sẽ không xuất cung nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy, sắc mặt lưu luyến không rời, nhưng lại giả vờ thoải mái mà đi khỏi, chàng vẫy tay: “Được, vậy mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp!” Ôn Yến đứng lên đưa tiễn.
Lộ công công khom người, đi cùng với Tống Vĩnh Kỳ ra ngoài.
Ôn Yến tiễn ra tận cửa, từ xa nghe thấy tiếng Lộ công công hỏi Tống Vĩnh Kỳ: ”Đêm nay không lật thẻ bài, Hoàng Thượng muốn đến cung nào? Để nô tài sai người đi trước bẩm báo một tiếng.”
Dường như Tống Vĩnh Kỳ không trả lời, chỉ bước nhanh về phía trước.
Ôn Yến tựa vào cửa, nỗi đau trong lòng chậm rãi dâng lên.
Cuối cùng cô vẫn chưa quên được tình cảm này, một câu hỏi của Lộ công công, đã hoàn toàn làm lớp ngụy trang hoàn mỹ của cô đêm nay sụp đổ.
Cô nhịn không để nước mắt rơi xuống, quay lại chỗ ngồi, nhìn sang chỗ chàng vừa ngồi bên cạnh, giờ đây đã không còn bóng người nữa, cảm giác vô cùng trống trải.
“Khó chịu à?” Giọng nói của Gia Cát Minh từ cửa chậm rãi vang lên.
Ôn Yến nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chàng ta một cái: ”Nói gì đó?”
“Khó chịu thì đừng cố nhìn, muốn khóc thì cứ khóc đi, vừa rồi ta luôn đứng trước hành lang, chỉ là hai người không phát hiện ra ta mà thôi.” Gia Cát Minh nói.
Nói cách khác, phản ứng của Ôn Yến sau khi nghe thấy lời Lộ công công nói, chàng đều thấy tất cả.
Ôn Yến nở nụ cười gượng gạo: ” Không có gì phải khó chịu, ta và chàng ấy đã tách ra, từ năm năm trước, chúng ta đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.”
Gia Cát Minh nhìn cô: ”Nàng lừa được bản thân nhưng không lừa được người bên ngoài.”
Dừng một chút chàng ta lại nói tiếp: ” Có lẽ, ngay cả bản thân nàng cũng không lừa được, việc gì phải miễn cưỡng? Nàng và chàng ta thật sự không còn khả năng ở bên nhau sao?”
Ôn Yến nhìn chàng ta: ”Bây giờ nói những chuyện này không phải quá thừa sao?”
“Dư thừa sao?” Gia Cát Minh nói: “Nàng phải hiểu rằng, những người trong hậu cung của chàng ấy kia, đều là thủ đoạn chính trị, không còn cách nào khác đành phải chịu, hơn nữa, chàng ấy là Hoàng Đế không thể làm theo ý mình, nàng không hiểu sao? Chàng ấy cũng không chạm vào những hậu phi kia, thà rằng bị nghi ngờ khắp nơi.”
“Gia Cát Minh, không cần phải nói cho ta nghe những chuyện này.” Ôn Yến lộ ra vẻ mệt mỏi: ”Mặc kệ vì sao những người phụ nữ kia vào cung, tóm lại đã là hậu phi của chàng rồi, còn ta là quý phi của tiên đế, điều này không thể thay đổi được.”
“Sẽ có biện pháp.”
Ôn Yến không muốn nói nữa, có cách nào sao? Ngoại trừ việc giấu giếm lừa gạt ánh mắt mọi người trong thiên hạ, nhưng mà con cũng đã sinh rồi, cô còn có thể không thừa nhận mình là Ôn Yến sao?
Không ai biết cô đã từng là dương Lạc Y, không có ai biết cô từng là An Bình Vương phi, tất cả mọi người chỉ biết cô là Ôn Yến, là quý phi của tiên đế.
Về chuyện cô ám sát tiên đế, tuy rằng đã tra ra manh mối, nhưng mà, trong lòng của phần lớn đại thần và dân chúng, đều cho rằng cô là hung thủ, bởi vì, cái gọi là chân tướng cũng có thể bịa đặt ra được.
Một kẻ mang trên người đầy việc xấu, chàng lại dính vào, sẽ có kết quả thế nào?
Cô quá rõ ràng chế độ triều đình Lương quốc rồi, tuy rằng hoàng quyền tập trung, nhưng mà, Hoàng Đế cũng không phải là độc nhất vô nhị, còn có ngự sử đại phu giám sát từng lời nói việc làm của Hoàng Đế và quan lại, mỗi hành động không công bằng, ngự sử đại phu đều có quyền lợi vạch tội, cho dù là thiên tử, cũng sẽ gặp phải chỉ trích.
Tội gì phải khổ như thế chứ? Leo lên đến vị trí này đã không dễ dàng, hiện tại cục diện nhìn như tạm thời yên ổn, là do chàng mất năm năm thời gian để đổi lấy, việc gì phải vì chuyện tình đã tan vỡ của bọn họ mà chôn vùi tất cả?
Tình yêu của Ôn Yến cô có quan trọng như vậy không?
“Không cần nhắc lại chuyện này nữa, khó khăn chồng chất, cũng không phải ta và chàng nói xông lên gánh vác là có thể lên được.” Ôn Yến kết thúc đề tài này ở đây.
Gia Cát Minh nhẹ nhàng thở dài một tiếng: ”Nàng việc gì phải coi thường cảm giác của mình như thế? Quá không coi trọng bản thân rồi, bản thân chịu ấm ức. tự mình vất vả, để tác thành cho ai? Những người kia đều không quan tâm đến nàng.”
“Chỉ là ta không muốn coi trọng chuyện của mình, nếu không, đã thành kẻ lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn, hiện tại ta có nhi có nữ, có tay nghề có thể dùng y thuật cứu người, không lo ba bữa cơm no ấm, có nhà ngói che đầu, so với rất nhiều người đã tốt hơn nhiều rồi, Chư Cát, làm người không ai được hoàn hảo cả, cái gì cũng muốn có, cái gì cũng mong điều tốt nhất, làm sao có thể chứ? Cuộc sống có tiếc nuối mới là hoàn hảo.”
Cô thật sự thỏa mãn, đã chết hai lần đều có thể sống lại, hơn nữa, trời cao còn ban cho cô một đôi nhi nữ đáng yêu như thế, cô không thể lại mơ ước xa vời nhiều thêm nữa.
Gia Cát Minh ngẫm lại những lời cô nói, tuy trong lòng tiếc nuối cho tình yêu của cô và Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà không thể không thừa nhận rằng cô nói đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.