Chương 31: Gian tặc to gan lớn mật
Ôn Uyển
18/04/2021
Đường xuống núi phải đi qua động xà, Ôn Yến vẫn sợ hãi như trước, Tống Vĩnh Kỳ nắm tay nàng từng bước từng bước xuống núi.
Trong lòng Ôn Yến vô cùng cảm động. Lần lên núi này đã khiến nàng nhìn thấy một Tống Vĩnh Kỳ khác. Lòng bàn tay chàng rất lớn với những vết chai sạn rất dày. Một Vương gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, không phải làm việc gì nặng nhọc nên những vết chai này có lẽ là do trong quá trình chàng luyện võ cầm kiếm mà tạo thành. Trong lòng rất bội phục, nàng biết tập võ cũng là một việc rất khó khăn, gian khổ, có thể kiên trì được thì ý chí phải vô cùng kiên định.
Đi qua động xà, Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa thể thả lỏng. Chàng biết, qua động xà vẫn còn phải đối mặt với sự đe dọa của lũ sơn tặc. Trước đó khi lên núi, chàng đã giết vài con chó ngao. Những con chó ngao đó là có người nuôi, chúng chết rồi nhất định sẽ khiến cho đám sơn tặc cảnh giác.
Ôn Yến không biết vì sao chàng càng đi càng nhanh, nàng nói: “Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn thời gian.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn bốn phía, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc thì đến tiếng chim kêu cũng không có.
Sự yên tĩnh này không hề bình thường, Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói: “Chịu khó một chút, xuống núi trước rồi nói.” Chàng không nói cho nàng biết khả năng có sơn tặc vì sợ nàng sẽ sợ hãi.
Lời nói vừa dứt, Ôn Yến liền dừng bước chân, nàng nín thở tập trung suy nghĩ, nghiêng đầu nói: “Nơi này nhiều người lắm!”
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt: “Làm gì có người?”
Ôn Yên lại lần nữa chú ý lắng nghe, nói: “Rất nhiều người đang thở, có rất nhiều tiếng hít thở, ít nhất cũng phải hơn một trăm người!”
Tiếng hít thở mà cũng có thể nghe được? Tống Vĩnh Kỳ nghiêng tai chú ý lắng nghe nhưng bên tai ngoài tiếng gió thì không nghe được âm thanh gì khác. Chàng nhớ lại khi lên núi nàng nói nghe thấy tiếng chó sủa mà chàng phải đợi khi chó ngao đến gần mới nghe thấy được. Lúc đó, có thể nói là nàng suy đoán nhưng hiện giờ sau khi thấy được một vài kỳ tích xảy ra trên người nàng, chàng tin những lời nàng vừa nói.
Sắc mặt chàng trầm xuống: “Đi mau!” Nội lực chàng vẫn chưa hồi phục lại, không nói một trăm tên sơn tặc, cho dù là mười tên cũng chưa chắc đã ứng phó được. Chàng không sợ chết nhưng nếu như nàng rơi vào tay bọn sơn tặc, chỉ sợ nàng sẽ phải chịu đủ loại tra tấn.
Đã không kịp nữa rồi!
Lời vừa dứt, bốn phía lao ra một đám người, ai cũng vô cùng vạm vỡ, hung thần ác sát, trong tay cầm rìu vây bọn họ thành một vòng tròn.
Cầm đầu là một tên mặc xiêm y vải thô màu xanh dương, cao khoảng một mét tám, vóc dáng cao to, nước da ngăm đen. Trong mắt hắn là sự tàn độc khát máu, tay hắn tuy không cầm vũ khí nhưng khí thế lại rất bức người. Hắn hiển nhiên là tên cầm đầu đám sơn tặc.
Tống Vĩnh Kỳ kéo Ôn Yến ra sau lưng, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tên cầm đầu cười lạnh, hỏi: “Bảo bối của ta là do các ngươi giết?”
Tống Vĩnh Kỳ đại khái có thể đoán ra được bảo bối mà hắn nói tới chính là mấy con chó ngao Tây Tạng đã chết dưới kiếm mình. Dù biết không thể thừa nhận nhưng trước nay chàng không phải người dám làm không dám chịu nên nói: “Đúng vậy, là ta giết. Nhưng là bọn chúng công kích chúng ta trước.”
Tên sơn tặc cười châm biếm, hắn vừa cười thì đám sơn tặc xung quanh cũng đều cười theo. Ban đầu chỉ là cười nhạo báng nhưng sau đó tiếng cười mỗi lúc một lớn, cuối cùng bọn chúng ôm bụng cười to.
Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến khẽ liếc nhìn nhau. Bọn chúng đang cười gì vậy?
Tên thủ lĩnh ngừng cười, đám sơn tặc còn lại cũng ngừng cười theo, nín thở chờ đợi hắn nói.
Hắn “hừ” một tiếng rồi nói: “Bọn chúng là súc vật, súc vật tấn công người thì có gì mà phải ngạc nhiên? Bản tính của chúng là như vậy, các ngươi còn so đo tính toán với súc vật. Lẽ nào các ngươi cũng là súc vật?”
Lý luận kỳ quái như vậy nhưng lại khiến cao thủ cãi lộn Tống Vĩnh Kỳ không thể phản bác lại. Mặt chàng có chút xanh, trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh đó không dám lơi lỏng chút nào.
Ôn Yến thò đầu từ sau lưng Tống Vĩnh Kỳ ra nhìn tên thủ lĩnh sơn tặc, trong sáng nói: “Cách nói này nghe có vẻ hợp lý nhưng diễn đạt vẫn không được lưu loát. Chó công kích người, ta có thể tạm cho là bản năng của chúng nhưng con người chịu sự công kích từ bên ngoài, phản kháng cũng là bản năng tự vệ tự nhiên. Con người chúng ta nếu như để chó ức hiếp thì chẳng phải là đến súc vật cũng không bằng sao?”
Mọi người đều nhìn Ôn Yến, trong mắt tên thủ lĩnh cũng hiện lên tia kinh ngạc: “Ô, lời nói của tiểu nương tử rất có lý. Lão tử thích nhất tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng. Đi, theo lão tử về chúng ta cùng nhau nói chuyện!”
Trường kiếm rơi vào tay Tống Vĩnh Kỳ, chàng nắm chắc chuôi kiếm nói với Ôn Yến: “Lát nữa khi đánh nhau, ngươi mau chạy trốn, cầm Linh thảo xuống núi, thị vệ của ta đều đã đợi sẵn dưới núi.”
Ôn Yến lắc đầu: “Chàng nói rồi, chúng ta hai người đến đương nhiên cũng phải hai người cùng về, một người cũng không được thiếu.”
“Bây giờ tình huống thay đổi rồi. Ngươi cầm Linh thảo về mới có thể cứu được Hoàng tẩu.” Tống Vĩnh Kỳ hạ thấp giọng, tức giận nói.
Ôn Yến vẫn cố chấp nói: “Không, ta không đi!”
Tên thủ lĩnh giơ tay, lập tức mười mấy tên sơn tặc phía sau hắn cầm rìu xông lên.
Tống Vĩnh Kỳ cầm kiến lên. Nội lực của chàng vẫn chưa hồi phục, nhất định phải hạ sát chiêu trước làm bọn người này kinh sợ đã. Nếu không bọn chúng xông lên đồng thời thì chàng cũng bất lực chống đỡ.
Chàng bay lên xuyên vào giữa mười mấy tên sơn tặc sau đó đánh ngã hai tên. Chàng đứng trong gió, tay áo tung bay lại mang theo khí thế hào hùng, lẫm liệt.
Hai tên bị chàng quật ngã đó rất nhanh đã tắt thở. Mặc dù nội lực chàng chưa hồi phục nhưng năng lực chỉ trong hai ba chiêu giết chết hai tên sơn tặc thì vẫn còn.
Đám sơn tặc quả nhiên cũng bị dọa sợ, lùi về sau một bước, có vài tên hoảng sợ nhìn chàng. Nhưng bọn chúng cũng chỉ là lùi lại một bước chứ không phải rút lui.
Chàng quay người nổi giận hét lên một tiếng với Ôn Yến:“Đi mau!”
Ôn Yến đeo cái bao ngơ ngẩn nhìn chàng. Lý trí nói rằng nàng phải chạy đi bởi trong tay nàng đang nắm giữ sinh miệng người khác, nàng không thể tùy hứng. Nhưng nàng biết chàng không ổn rồi, thể lực vẫn chưa hồi phục, chàng không thể ứng phó với đám kẻ xấu này được, chàng nhất định sẽ chết ở nơi này.
Nàng không hề di chuyển chân, lắc đầu: “Ta không đi.”
Tống Vĩnh Kỳ tức giận, bay lại đẩy nàng, gân xanh nổi lên rõ rệt: “Đi mau, ngươi muốn rơi vào tay bọn chúng sao? Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả khi rơi vào tay bọn chúng không?”
Chàng có thể nói ra câu này chứng minh trong lòng chàng đã rất rõ ràng. Chàng đánh không lại bọn chúng, chàng biết mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lòng chua xót, nàng cầm lấy tay chàng, không biết là nhất thời xúc động hay là cảm xúc đáy lòng quậy phá, nàng nói: “Chúng ta là phu thê, không thể cùng sinh nhưng nguyện cùng tử!”
Trong mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên chút phức tạp, yết hầu siết chặt. Hiện giờ sinh tử bày ra trước mắt, nàng vẫn không chịu di, không chịu rời bỏ chứng minh trong lòng nàng rất coi trọng chàng. Vậy mà trước đó chàng đã đối xử với nàng như nào? Chàng cảm thấy rất hối hận, nếu như có thể sống sót trở về chàng sẽ không phụ lòng nàng nữa.
Nhưng giờ phút này chàng không thể giương mắt nhìn nàng chết hoặc bị rơi vào tay bọn sơn tặc được. Chàng nói từng chữ: “Ngươi lập tức xuống núi, tìm người đến ứng cứu Bản vương, Bản vương có cách ngăn chặn bọn chúng.”
“Thật sao?” Ôn Yến nhìn chàng, từ đây xuống núi cũng không mất quá nhiều thời gian, nàng vẫn còn đủ sức để có thể chạy nhanh xuống đó. Mà trước đó chàng cũng đã dặn dò thị vệ, nếu như hai ngày không thấy mình thì để đám thị vể lên núi tìm. Bây giờ đã là buổi chiều ngày thứ hai rồi, thị vệ có lẽ cũng đã lên núi tìm kiếm, nếu như thị vệ đến kịp, chàng sẽ được cứu.
Tống Vĩnh Kỳ lại nhìn thấy tên thủ lĩnh giơ tay lên, chàng vội vàng nói: “Đi mau, dựa vào võ công của Bản vương còn có thể trụ được một canh giờ nữa. Ngươi đi mau đi, đừng kéo dài thời gian nữa!
Chàng lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn rồi đặt vào tay nàng. Sắc mặt có chút trầm trọng: “Đây là tín vật của ta, ngươi đưa cho bọn họ xem, bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Ôn Yến nhanh chóng nhận lấy chiếc nhẫn rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Nàng rất muốn tranh thủ thời gian vì nàng thật sự rất sợ, sợ chàng sẽ xảy ra chuyện.
Đám sơn tặc chia thành hai đội, một đội đuổi theo nàng, một đội ở lại tiến công Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến chạy rất nhanh, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại có thể chạy nhanh được đến như vậy. Giống như chiếc xe mất phanh lao xuống dốc, lại giống như tiễn của dây cung, bắn đi rồi không thể rút lại.
Sơn tặc đuổi theo nàng mỗi lúc một nhiều, nàng biết như vậy là có lợi cho Tống Vĩnh Kỳ. Nàng rất muốn khóc, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ lung tung, liệu chàng có xảy ra chuyện gì không? Chàng truyền nội lực cho nàng, như vậy chẳng phải là chàng hết nội lực rồi sao? Nếu chàng chết thì phải làm sao đây? Thực ra chàng cũng không đáng ghét cho lắm, chàng là một người rất tốt.
Đám sơn tặc biết thực ra không thể đuổi được nàng nhưng vẫn không bỏ cuộc, bởi thủ lĩnh đã ra lệnh phải bắt bằng được nàng ấy, nếu như không đuổi được thì lúc về không biết ăn nói thế nào. Bọn chúng đều cảm thấy rất nghi ngờ, một cô gái nhìn có vẻ mong manh yếu đuối vậy mà lại có thể chạy nhanh đến vậy! Có phải nàng mới là cao thủ? Cho nên, đuổi mãi đuổi mãi, bước chân đám sơn tặc chạm dần. Trong lòng bọn họ đã có tính toán, đuổi theo cô nương này chỉ để ứng phó thủ lĩnh. Nhưng nếu như vì thế mà phải nhận họa sát thân thì như vậy mới chính là chết oan.
Trước đó Tống Vĩnh Kỳ vừa ra tay đã giết chết hai tên sơn tặc, xem ra cũng có tác dụng khiến bọn chúng hoảng sợ. Ít nhất, bây giờ đã giúp Ôn Yến giải vây.
Cuối cùng, chạy ước chừng khoảng nửa canh giờ, Ôn Yến cũng thấy một đội thị vệ mặc thường phục đang lên núi. Nàng nhận ra người cầm đầu đó, nàng đã từng gặp người đó ở Vương phủ.
Nàng chạy nhanh qua đó, kéo tay áo người ấy rồi hoảng loạn nói: “Mau, chàng đang gặp nguy hiểm, mau lên đó cứu chàng đi!”
Người bị nàng kéo lấy là Tư Lâm Thần, là thống lĩnh thị vệ của Vương phủ. Hắn phụng mệnh đợi ở dưới núi nhưng trong lòng vẫn luôn có một dự cảm khác cho nên đã dẫn đám người lên núi trước.
Ôn Yến tưởng rằng hắn không tin bèn lấy chiếc nhẫn trong lòng ra, đưa cho hắn: “Ngươi xem, đây là tín vật của chàng, là chàng đưa cho ta. Chàng đang gặp nguy hiểm, các người mau lên đó cứu chàng đi!”
Tư Lâm Thần vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, cả người liền lùi lại sau một bước, trên mặt là sự hoảng sợ. Ôn Yến dậm chân: “Ngươi còn nhìn cái gì nữa? Còn không mau đi đi?”
Đám thị vệ nhìn thấy chiếc nhẫn cũng đều sợ ngây người, Tư Lâm Thần lẩm bẩm: “Chiếc nhẫn này là vật bất ly thân của Vương gia, Vương gia từng nói, chiếc nhẫn một khi đã rời khỏi người tức là Ngài đã gặp phải chuyện bất trắc.”
Ôn Yến ngây ngẩn cả người rồi đột nhiên hét lớn:“Chàng lừa ta!”. Nói xong lại lập tức chạy lên núi.
Tư Lâm Thần lập tức chạy đuổi theo nàng, Vương gia đã gặp chuyện bất trắc rồi, bây giờ nếu như Vương phi cũng xảy ra chuyện thì Ninh An Vương phủ sẽ không còn gì nữa.
Nước mắt Ôn Yến chảy dài nàng cũng không lau đi. Chàng từ sớm đã biết mình không đánh lại được đám sơn tặc kia, cũng biết mình không kiên trì được lâu như vậy. Chàng chỉ là lừa nàng để nàng rời đi, không được chết, ngàn vạn lần không được chết!
Tư Lâm Thần sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền hét lên: “Vương phi, người chạy chậm thôi. Người nghỉ ngơi một chút trước đi, ty chức cho người đi cứu Vương gia!”
Ôn Yến nhắm mắt làm ngơ, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ đó là không thể để chàng xảy ra chuyện gì, thật sự không thể xảy ra chuyện gì. Chàng vì cứu nàng mới mất đi toàn bộ nội lực. Nếu như chàng xảy ra chuyện gì thì nàng chính là tội nhân lớn nhất.
Trước đó chàng đã nói rất nhiều lần không thể đưa nàng lên núi. Mà nàng lại vẫn luôn giữ ý kiến của mình, tin rằng bản thân có thể, nhưng bây giờ rất có thể nàng sẽ hại chết chàng.
Lòng nàng rất đau, nỗi đau ấy như thể bị kim châm. Mỗi một tế bào thần kinh trong người nàng đều đau như bị bỏng vậy, sống không bằng chết. Trong mắt một người thầy thuốc vốn đã không còn ngạc nhiên như người bình thường nhưng giờ đây nàng lại rất để tâm, rất xem trọng. Thậm chí nàng biết nếu chàng xảy ra chuyện gì thì cả đời này nàng cũng không thoát ra khỏi bóng ma ấy.
Trong lòng Ôn Yến vô cùng cảm động. Lần lên núi này đã khiến nàng nhìn thấy một Tống Vĩnh Kỳ khác. Lòng bàn tay chàng rất lớn với những vết chai sạn rất dày. Một Vương gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, không phải làm việc gì nặng nhọc nên những vết chai này có lẽ là do trong quá trình chàng luyện võ cầm kiếm mà tạo thành. Trong lòng rất bội phục, nàng biết tập võ cũng là một việc rất khó khăn, gian khổ, có thể kiên trì được thì ý chí phải vô cùng kiên định.
Đi qua động xà, Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa thể thả lỏng. Chàng biết, qua động xà vẫn còn phải đối mặt với sự đe dọa của lũ sơn tặc. Trước đó khi lên núi, chàng đã giết vài con chó ngao. Những con chó ngao đó là có người nuôi, chúng chết rồi nhất định sẽ khiến cho đám sơn tặc cảnh giác.
Ôn Yến không biết vì sao chàng càng đi càng nhanh, nàng nói: “Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn thời gian.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn bốn phía, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc thì đến tiếng chim kêu cũng không có.
Sự yên tĩnh này không hề bình thường, Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói: “Chịu khó một chút, xuống núi trước rồi nói.” Chàng không nói cho nàng biết khả năng có sơn tặc vì sợ nàng sẽ sợ hãi.
Lời nói vừa dứt, Ôn Yến liền dừng bước chân, nàng nín thở tập trung suy nghĩ, nghiêng đầu nói: “Nơi này nhiều người lắm!”
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt: “Làm gì có người?”
Ôn Yên lại lần nữa chú ý lắng nghe, nói: “Rất nhiều người đang thở, có rất nhiều tiếng hít thở, ít nhất cũng phải hơn một trăm người!”
Tiếng hít thở mà cũng có thể nghe được? Tống Vĩnh Kỳ nghiêng tai chú ý lắng nghe nhưng bên tai ngoài tiếng gió thì không nghe được âm thanh gì khác. Chàng nhớ lại khi lên núi nàng nói nghe thấy tiếng chó sủa mà chàng phải đợi khi chó ngao đến gần mới nghe thấy được. Lúc đó, có thể nói là nàng suy đoán nhưng hiện giờ sau khi thấy được một vài kỳ tích xảy ra trên người nàng, chàng tin những lời nàng vừa nói.
Sắc mặt chàng trầm xuống: “Đi mau!” Nội lực chàng vẫn chưa hồi phục lại, không nói một trăm tên sơn tặc, cho dù là mười tên cũng chưa chắc đã ứng phó được. Chàng không sợ chết nhưng nếu như nàng rơi vào tay bọn sơn tặc, chỉ sợ nàng sẽ phải chịu đủ loại tra tấn.
Đã không kịp nữa rồi!
Lời vừa dứt, bốn phía lao ra một đám người, ai cũng vô cùng vạm vỡ, hung thần ác sát, trong tay cầm rìu vây bọn họ thành một vòng tròn.
Cầm đầu là một tên mặc xiêm y vải thô màu xanh dương, cao khoảng một mét tám, vóc dáng cao to, nước da ngăm đen. Trong mắt hắn là sự tàn độc khát máu, tay hắn tuy không cầm vũ khí nhưng khí thế lại rất bức người. Hắn hiển nhiên là tên cầm đầu đám sơn tặc.
Tống Vĩnh Kỳ kéo Ôn Yến ra sau lưng, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tên cầm đầu cười lạnh, hỏi: “Bảo bối của ta là do các ngươi giết?”
Tống Vĩnh Kỳ đại khái có thể đoán ra được bảo bối mà hắn nói tới chính là mấy con chó ngao Tây Tạng đã chết dưới kiếm mình. Dù biết không thể thừa nhận nhưng trước nay chàng không phải người dám làm không dám chịu nên nói: “Đúng vậy, là ta giết. Nhưng là bọn chúng công kích chúng ta trước.”
Tên sơn tặc cười châm biếm, hắn vừa cười thì đám sơn tặc xung quanh cũng đều cười theo. Ban đầu chỉ là cười nhạo báng nhưng sau đó tiếng cười mỗi lúc một lớn, cuối cùng bọn chúng ôm bụng cười to.
Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến khẽ liếc nhìn nhau. Bọn chúng đang cười gì vậy?
Tên thủ lĩnh ngừng cười, đám sơn tặc còn lại cũng ngừng cười theo, nín thở chờ đợi hắn nói.
Hắn “hừ” một tiếng rồi nói: “Bọn chúng là súc vật, súc vật tấn công người thì có gì mà phải ngạc nhiên? Bản tính của chúng là như vậy, các ngươi còn so đo tính toán với súc vật. Lẽ nào các ngươi cũng là súc vật?”
Lý luận kỳ quái như vậy nhưng lại khiến cao thủ cãi lộn Tống Vĩnh Kỳ không thể phản bác lại. Mặt chàng có chút xanh, trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh đó không dám lơi lỏng chút nào.
Ôn Yến thò đầu từ sau lưng Tống Vĩnh Kỳ ra nhìn tên thủ lĩnh sơn tặc, trong sáng nói: “Cách nói này nghe có vẻ hợp lý nhưng diễn đạt vẫn không được lưu loát. Chó công kích người, ta có thể tạm cho là bản năng của chúng nhưng con người chịu sự công kích từ bên ngoài, phản kháng cũng là bản năng tự vệ tự nhiên. Con người chúng ta nếu như để chó ức hiếp thì chẳng phải là đến súc vật cũng không bằng sao?”
Mọi người đều nhìn Ôn Yến, trong mắt tên thủ lĩnh cũng hiện lên tia kinh ngạc: “Ô, lời nói của tiểu nương tử rất có lý. Lão tử thích nhất tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng. Đi, theo lão tử về chúng ta cùng nhau nói chuyện!”
Trường kiếm rơi vào tay Tống Vĩnh Kỳ, chàng nắm chắc chuôi kiếm nói với Ôn Yến: “Lát nữa khi đánh nhau, ngươi mau chạy trốn, cầm Linh thảo xuống núi, thị vệ của ta đều đã đợi sẵn dưới núi.”
Ôn Yến lắc đầu: “Chàng nói rồi, chúng ta hai người đến đương nhiên cũng phải hai người cùng về, một người cũng không được thiếu.”
“Bây giờ tình huống thay đổi rồi. Ngươi cầm Linh thảo về mới có thể cứu được Hoàng tẩu.” Tống Vĩnh Kỳ hạ thấp giọng, tức giận nói.
Ôn Yến vẫn cố chấp nói: “Không, ta không đi!”
Tên thủ lĩnh giơ tay, lập tức mười mấy tên sơn tặc phía sau hắn cầm rìu xông lên.
Tống Vĩnh Kỳ cầm kiến lên. Nội lực của chàng vẫn chưa hồi phục, nhất định phải hạ sát chiêu trước làm bọn người này kinh sợ đã. Nếu không bọn chúng xông lên đồng thời thì chàng cũng bất lực chống đỡ.
Chàng bay lên xuyên vào giữa mười mấy tên sơn tặc sau đó đánh ngã hai tên. Chàng đứng trong gió, tay áo tung bay lại mang theo khí thế hào hùng, lẫm liệt.
Hai tên bị chàng quật ngã đó rất nhanh đã tắt thở. Mặc dù nội lực chàng chưa hồi phục nhưng năng lực chỉ trong hai ba chiêu giết chết hai tên sơn tặc thì vẫn còn.
Đám sơn tặc quả nhiên cũng bị dọa sợ, lùi về sau một bước, có vài tên hoảng sợ nhìn chàng. Nhưng bọn chúng cũng chỉ là lùi lại một bước chứ không phải rút lui.
Chàng quay người nổi giận hét lên một tiếng với Ôn Yến:“Đi mau!”
Ôn Yến đeo cái bao ngơ ngẩn nhìn chàng. Lý trí nói rằng nàng phải chạy đi bởi trong tay nàng đang nắm giữ sinh miệng người khác, nàng không thể tùy hứng. Nhưng nàng biết chàng không ổn rồi, thể lực vẫn chưa hồi phục, chàng không thể ứng phó với đám kẻ xấu này được, chàng nhất định sẽ chết ở nơi này.
Nàng không hề di chuyển chân, lắc đầu: “Ta không đi.”
Tống Vĩnh Kỳ tức giận, bay lại đẩy nàng, gân xanh nổi lên rõ rệt: “Đi mau, ngươi muốn rơi vào tay bọn chúng sao? Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả khi rơi vào tay bọn chúng không?”
Chàng có thể nói ra câu này chứng minh trong lòng chàng đã rất rõ ràng. Chàng đánh không lại bọn chúng, chàng biết mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Lòng chua xót, nàng cầm lấy tay chàng, không biết là nhất thời xúc động hay là cảm xúc đáy lòng quậy phá, nàng nói: “Chúng ta là phu thê, không thể cùng sinh nhưng nguyện cùng tử!”
Trong mắt Tống Vĩnh Kỳ hiện lên chút phức tạp, yết hầu siết chặt. Hiện giờ sinh tử bày ra trước mắt, nàng vẫn không chịu di, không chịu rời bỏ chứng minh trong lòng nàng rất coi trọng chàng. Vậy mà trước đó chàng đã đối xử với nàng như nào? Chàng cảm thấy rất hối hận, nếu như có thể sống sót trở về chàng sẽ không phụ lòng nàng nữa.
Nhưng giờ phút này chàng không thể giương mắt nhìn nàng chết hoặc bị rơi vào tay bọn sơn tặc được. Chàng nói từng chữ: “Ngươi lập tức xuống núi, tìm người đến ứng cứu Bản vương, Bản vương có cách ngăn chặn bọn chúng.”
“Thật sao?” Ôn Yến nhìn chàng, từ đây xuống núi cũng không mất quá nhiều thời gian, nàng vẫn còn đủ sức để có thể chạy nhanh xuống đó. Mà trước đó chàng cũng đã dặn dò thị vệ, nếu như hai ngày không thấy mình thì để đám thị vể lên núi tìm. Bây giờ đã là buổi chiều ngày thứ hai rồi, thị vệ có lẽ cũng đã lên núi tìm kiếm, nếu như thị vệ đến kịp, chàng sẽ được cứu.
Tống Vĩnh Kỳ lại nhìn thấy tên thủ lĩnh giơ tay lên, chàng vội vàng nói: “Đi mau, dựa vào võ công của Bản vương còn có thể trụ được một canh giờ nữa. Ngươi đi mau đi, đừng kéo dài thời gian nữa!
Chàng lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn rồi đặt vào tay nàng. Sắc mặt có chút trầm trọng: “Đây là tín vật của ta, ngươi đưa cho bọn họ xem, bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Ôn Yến nhanh chóng nhận lấy chiếc nhẫn rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Nàng rất muốn tranh thủ thời gian vì nàng thật sự rất sợ, sợ chàng sẽ xảy ra chuyện.
Đám sơn tặc chia thành hai đội, một đội đuổi theo nàng, một đội ở lại tiến công Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến chạy rất nhanh, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại có thể chạy nhanh được đến như vậy. Giống như chiếc xe mất phanh lao xuống dốc, lại giống như tiễn của dây cung, bắn đi rồi không thể rút lại.
Sơn tặc đuổi theo nàng mỗi lúc một nhiều, nàng biết như vậy là có lợi cho Tống Vĩnh Kỳ. Nàng rất muốn khóc, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ lung tung, liệu chàng có xảy ra chuyện gì không? Chàng truyền nội lực cho nàng, như vậy chẳng phải là chàng hết nội lực rồi sao? Nếu chàng chết thì phải làm sao đây? Thực ra chàng cũng không đáng ghét cho lắm, chàng là một người rất tốt.
Đám sơn tặc biết thực ra không thể đuổi được nàng nhưng vẫn không bỏ cuộc, bởi thủ lĩnh đã ra lệnh phải bắt bằng được nàng ấy, nếu như không đuổi được thì lúc về không biết ăn nói thế nào. Bọn chúng đều cảm thấy rất nghi ngờ, một cô gái nhìn có vẻ mong manh yếu đuối vậy mà lại có thể chạy nhanh đến vậy! Có phải nàng mới là cao thủ? Cho nên, đuổi mãi đuổi mãi, bước chân đám sơn tặc chạm dần. Trong lòng bọn họ đã có tính toán, đuổi theo cô nương này chỉ để ứng phó thủ lĩnh. Nhưng nếu như vì thế mà phải nhận họa sát thân thì như vậy mới chính là chết oan.
Trước đó Tống Vĩnh Kỳ vừa ra tay đã giết chết hai tên sơn tặc, xem ra cũng có tác dụng khiến bọn chúng hoảng sợ. Ít nhất, bây giờ đã giúp Ôn Yến giải vây.
Cuối cùng, chạy ước chừng khoảng nửa canh giờ, Ôn Yến cũng thấy một đội thị vệ mặc thường phục đang lên núi. Nàng nhận ra người cầm đầu đó, nàng đã từng gặp người đó ở Vương phủ.
Nàng chạy nhanh qua đó, kéo tay áo người ấy rồi hoảng loạn nói: “Mau, chàng đang gặp nguy hiểm, mau lên đó cứu chàng đi!”
Người bị nàng kéo lấy là Tư Lâm Thần, là thống lĩnh thị vệ của Vương phủ. Hắn phụng mệnh đợi ở dưới núi nhưng trong lòng vẫn luôn có một dự cảm khác cho nên đã dẫn đám người lên núi trước.
Ôn Yến tưởng rằng hắn không tin bèn lấy chiếc nhẫn trong lòng ra, đưa cho hắn: “Ngươi xem, đây là tín vật của chàng, là chàng đưa cho ta. Chàng đang gặp nguy hiểm, các người mau lên đó cứu chàng đi!”
Tư Lâm Thần vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, cả người liền lùi lại sau một bước, trên mặt là sự hoảng sợ. Ôn Yến dậm chân: “Ngươi còn nhìn cái gì nữa? Còn không mau đi đi?”
Đám thị vệ nhìn thấy chiếc nhẫn cũng đều sợ ngây người, Tư Lâm Thần lẩm bẩm: “Chiếc nhẫn này là vật bất ly thân của Vương gia, Vương gia từng nói, chiếc nhẫn một khi đã rời khỏi người tức là Ngài đã gặp phải chuyện bất trắc.”
Ôn Yến ngây ngẩn cả người rồi đột nhiên hét lớn:“Chàng lừa ta!”. Nói xong lại lập tức chạy lên núi.
Tư Lâm Thần lập tức chạy đuổi theo nàng, Vương gia đã gặp chuyện bất trắc rồi, bây giờ nếu như Vương phi cũng xảy ra chuyện thì Ninh An Vương phủ sẽ không còn gì nữa.
Nước mắt Ôn Yến chảy dài nàng cũng không lau đi. Chàng từ sớm đã biết mình không đánh lại được đám sơn tặc kia, cũng biết mình không kiên trì được lâu như vậy. Chàng chỉ là lừa nàng để nàng rời đi, không được chết, ngàn vạn lần không được chết!
Tư Lâm Thần sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền hét lên: “Vương phi, người chạy chậm thôi. Người nghỉ ngơi một chút trước đi, ty chức cho người đi cứu Vương gia!”
Ôn Yến nhắm mắt làm ngơ, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ đó là không thể để chàng xảy ra chuyện gì, thật sự không thể xảy ra chuyện gì. Chàng vì cứu nàng mới mất đi toàn bộ nội lực. Nếu như chàng xảy ra chuyện gì thì nàng chính là tội nhân lớn nhất.
Trước đó chàng đã nói rất nhiều lần không thể đưa nàng lên núi. Mà nàng lại vẫn luôn giữ ý kiến của mình, tin rằng bản thân có thể, nhưng bây giờ rất có thể nàng sẽ hại chết chàng.
Lòng nàng rất đau, nỗi đau ấy như thể bị kim châm. Mỗi một tế bào thần kinh trong người nàng đều đau như bị bỏng vậy, sống không bằng chết. Trong mắt một người thầy thuốc vốn đã không còn ngạc nhiên như người bình thường nhưng giờ đây nàng lại rất để tâm, rất xem trọng. Thậm chí nàng biết nếu chàng xảy ra chuyện gì thì cả đời này nàng cũng không thoát ra khỏi bóng ma ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.