Tung Hoành Cổ Đại

Chương 109: KHANH NHI LÀ NGƯỜI HẠ ĐỘC

Ôn Uyển

18/04/2021

Tống Vĩnh Kỳ vào cung một chuyến, cũng không có được một câu trả lời chắc chắn, nhưng mà, ít nhất chàng biết được từ trong miệng quốc sư Ôn Yến đã bình an trở lại, hơn nữa ở phía đông nam kinh thành. Cộng thêm Trần Vũ Trúc có thể nói ra một chút chuyện cũ của chàng cùng với Ôn Yến, chàng đã tin tám chín phần rồi.

Chẳng qua là, tám chín phần rốt cuộc không phải là nắm chắc mười phần, chàng muốn hoàn toàn xác định Trần Vũ Trúc có phải Ôn Yến hay không.

Mà ở trong phòng nhỏ của Ôn Yến, mặt trời mới ló dạng, Ôn Yến đã tỉnh.

Gia Cát Minh tiến lên, ân cần hỏi: “Ngươi đã tỉnh? Cảm giác như thế nào?”

Ánh mắt Ôn Yến chuyển động, di chuyển một chút ở trên mặt Gia Cát Minh và Tống Vân Cương, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đều ở đây, ta đã trở về sao?”

Gia Cát Minh ừ một tiếng: “Sư phụ ngươi đưa ngươi trở về!”

Trong lòng Ôn Yến bi thương một hồi, sư phụ đi, sau này đại khái cô sẽ không còn được gặp lại ông ấy. Cha mẹ cho cô một lần sinh mạng, mà sư phụ, lại cho cô ba lượt sinh mạng. Phần ân tình này, cuộc đời này cũng không cách nào báo đáp.

Tống Vân Cương nhìn Ôn Yến, khổ sở nói: “Thật xin lỗi, là Bổn vương để cho ngươi chịu khổ.”

Ôn Yến nhìn Tống Vân Cương, nói: “Coi như không phải là ngươi, ta cũng chạy trời không khỏi nắng, ngươi bất quá là để trong mệnh ta cái này, không cần đau lòng, không phải ta trở về sao?”

Tống Vân Cương thở dài một tiếng: “Bổn vương lỗ mãng, ngay cả ân nhân và cừu nhân cũng không phân biệt được, thiếu chút nữa làm hại ngươi và Kỳ lại một lần nữa sinh ly tử biệt.”

Trong lòng Ôn Yến căng thẳng, nhìn Gia Cát Minh hỏi: “Hôm nay chàng thế nào?”

Gia Cát Minh nhẹ giọng nói: “Hắn đã thành thân cùng Trần Vũ Trúc, sau khi ngươi mất tích, chúng ta lừa gạt hắn nói ngươi rời khỏi Kinh Thành một đoạn thời gian, chờ sau khi tĩnh táo sẽ trở lại. Nhưng mà…”

Ôn Yến ồ một tiếng, thần sắc bình tĩnh: “Nhưng mà cái gì? Không ngại nói thẳng!”

Gia Cát Minh đem lời của đạo sĩ báo cho Ôn Yến, lại nói: “Cho nên, hôm nay hắn cho rằng Trần Vũ Trúc chính là ngươi!”

Ôn Yến nhắm mắt lại, theo bản năng kéo chăn che kín một chút ngực, ý đồ che giấu từng trận đau đớn truyền tới ngực, cô nhẹ giọng nói: “À, như vậy cũng tốt vô cùng!”

Gia Cát Minh nhìn thấy cô như vậy, trong lòng căng thẳng, nói với giọng khàn khàn: “Nếu ngươi muốn khóc, liền khóc lên đi, không nên ủy khuất mình như vậy.”

Ôn Yến tái nhợt cười một tiếng: “Không có gì phải khổ sở, chỉ cần chàng cho rằng Trần Vũ Trúc chính là ta, chứng tỏ người trong lòng chàng yêu vẫn là ta, ta hạnh phúc hơn so với Trần Vũ Trúc, không phải sao?”

Tống Vân Cương cũng khó chịu, chuyện tình cảm người bên cạnh cũng không tiện hỏi tới, cộng thêm Ôn Yến lại là cô nương khéo hiểu lòng người như vậy, coi như trong lòng khổ sở, chỉ sợ cũng không muốn biểu lộ một chút ở trước mặt bọn họ, sợ tạo thành gánh nặng trong lòng bọn họ, chẳng qua là cô càng như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn càng thêm nặng.

Ôn Yến tiếp tục nói: “Coi như ta vẫn không có mất tích, chàng cũng muốn kết hôn với Trần Vũ Trúc, hiện tại ngược lại, ít nhất ta thoát khỏi cha ngươi dây dưa, không cần lại vì chuyện vào cung mà phiền não, hơn nữa không cần phải lo lắng Hoàng đế phế hậu, dính líu cả họ hoàng hậu.”

Tống Vân Cương nghe lời của cô, đáy lòng càng khó chịu hơn, cô càng như vậy, hắn bứt rứt càng nặng. Chuyện uyên ương chia lìa, cũng bởi vì hắn mà ra.

Hắn còn tranh cái gì? Hắn hiểu thật rõ, một người dục niệm càng sâu, tội nghiệt tạo ra càng nặng. Cái gì Tướng quân Phi Ưng, cái gì thái tử, có quan trọng hơn những người thân của mình không? Hắn cảm giác mình rất đáng ghét, một điều đáng lẽ phải hiểu cách đây ba năm, lại cứ muốn sau khi Ôn Yến trở về phạm phải sai lầm như vậy.

Gia Cát Minh nói sang chuyện khác, nói với Ôn Yến: “Ngươi phải dạy ta thuật kim châm, nếu không ta không cách nào trị liệu cho đôi chân của ngươi.”

Ôn Yến ừ một tiếng, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Ngụ ý, ngươi muốn bái ta làm sư phụ rồi hả?”



Gia Cát Minh sửng sốt, nghiêm nghị nhìn: “Ngươi xác định sao?”

Ôn Yến nhìn hắn: “Ngươi không muốn sao?”

Mặt mũi Gia Cát Minh cứng ngắc, miễn cưỡng cười một tiếng: “Sao không muốn? Cầu cũng không được đâu.”

“Ta nói đùa, cái gì sư phụ, bất quá là trao đổi lẫn nhau mà thôi.” Ôn Yến cười nói.

Thần sắc Gia Cát Minh thả lỏng, giống như trút được gánh nặng, nói: “Không thể nói trao đổi lẫn nhau, vẫn là ngươi chỉ điểm nhiều hơn!”

Tống Vân Cương kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh, trong lòng tựa hồ có chút sáng tỏ, khó trách hắn sẽ đối với Ôn Yến để ý như thế, thì ra là, chính là tình cảm sâu nặng rồi. Ôn Yến là cô gái kỳ lạ có lẽ không biết, ở thời đại này, tình cảm thầy trò, thì không cách nào kết thành vợ chồng, lễ giáo còn ở đó, ai cũng không dễ dàng cãi lời.

Ôn Yến tự nhiên không biết thâm ý này, chỉ cho là Gia Cát Minh tự nhận y thuật cao minh, không muốn bái cô làm thầy. Bất quá cô cũng không dám làm Sư Phụ của Gia Cát Minh, bàn về y thuật, cô cao minh không bằng Gia Cát Minh. Bất quá là hiểu được thuật kim châm, sao tinh thông bách khoa như Gia Cát Minh chứ?

Ôn Yến chợt nghĩ đến một ít chuyện, cô chợt ngẩng đầu nói với Gia Cát Minh: “Ngươi để cho Thiên Sơn tới đây một chuyến, nhanh lên một chút!”

Gia Cát Minh thấy thần sắc của cô chợt trở nên khẩn trương, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Yến nhất thời không biết nói với hắn như thế nào, chỉ nói: “Trước tiên ngươi đừng hỏi, để cho Thiên Sơn tới đây một chuyến.”

Tống Vân Cương nói: “Như vậy đi, Bổn vương sai người đi truyền Thiên Sơn, Gia Cát, ngươi chẩn bệnh cho Ôn Yến trước, nhìn nàng còn có ngoại thương!” Hắn trước sau vẫn lo lắng cho thương thế của Ôn Yến, mặc dù thoạt nhìn cô đã không còn đáng ngại, nhưng mà trước kia thương thế của cô nặng như vậy, chỉ ngắn ngủn nửa tháng, sợ chưa chắc có thể khỏi toàn bộ.

“Cũng tốt, làm phiền Vương Gia rồi!” hôm nay toàn bộ oán hận của Gia Cát Minh đối với Tống Vân Cương tiêu tan, Ôn Yến cũng đã trở lại, hắn còn so đo cái gì? Sớm đã buông xuống.

Tống Vân Cương đứng dậy rời đi, hắn tự nhiên không thể tự mình đi vương phủ xin, chỉ trở về phủ sai người đi mời. Sau đó cùng Thiên Sơn cùng nhau tới đây.

Đêm qua, Thiên Sơn nghe lời của Gia Cát Minh, để cho nàng đi tìm Trần Vũ Trúc thương lượng chuyện giả mạo Ôn Yến, nàng cân nhắc nó nhiều lần, vẫn từ bỏ ý niệm này. Trong lòng nàng, chủ nhân chính là chủ nhân, người bên cạnh không thể thay thế được. Nàng không cách nào vì an ủi Tống Vĩnh Kỳ, mà nói láo như vậy.

Cho nên, vào lúc này nghe nói Gia Cát Minh xin nàng, còn tưởng rằng hắn hỏi chuyện đêm qua, trầm ngâm một hồi, đi theo Tống Vân Cương đi.

Tống Vân Cương ở trên xe ngựa chờ Thiên Sơn, Thiên Sơn lên xe ngựa, Tống Vân Cương nói với Thiên Sơn chuyện Ôn Yến trở về, Thiên Sơn không tin, rõ ràng người cũng đã chết, làm sao trở lại? Trừ phi là âm hồn. Nàng cho là kế hoạch của Tống Vân Cương và Gia Cát Minh, ý đồ lừa gạt ngay cả bọn họ đi. Trong lòng nàng tức giận, thế nhưng khi đến trước mặt Tống Vân Cương, nàng ẩn nhẫn.

Đi đến phòng nhỏ của Ôn Yến, sau khi nàng vào cửa liền cười lạnh một tiếng, thầm nói: Gia Cát Minh ngươi coi ta là kẻ ngu, Thiên Sơn ta há dễ gạt gẫm sao?

Nàng đi vào, thấy Gia Cát Minh ngồi ở trước giường, một người nằm trên giường, nàng còn không có nhìn rõ bộ dáng người nằm trên giường, liền lạnh lùng nói: “Gia Cát Minh, ta đã nghĩ qua, ta không thể để cho Trần Vũ Trúc giả mạo thân phận chủ nhân, ngươi cũng đừng phí công kế hoạch làm gì, trực tiếp nói rõ ràng với Vương Gia đi.”

Gia Cát Minh đứng dậy tránh ra, ánh mắt Thiên Sơn rơi ở trên mặt cô gái trên giường, nàng kinh ngạc cúi xuống, ngay sau đó cười lạnh: “Nhé, ngay cả mặt nạ da người cũng dùng hả? Suy nghĩ Trần Vũ Trúc không thể tin, liền tìm ra một người sao? Còn trang phục phải thật giống!”

Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, lắc đầu cười khẽ: “Thiên Sơn, ngươi cứ như vậy mong đợi ta chết sao? Ta đã trở về làm ngươi mất hứng còn nói những thứ cổ quái này tới châm chọc ta sao? Ngươi thật đạt đến một trình độ nào đó!”

Thiên Sơn nhìn chằm chằm Ôn Yến: “Giọng nói bắt chước cũng thật giống!”

Ôn Yến đưa tay, kêu nàng ngồi ở bên cạnh mình. Thiên Sơn còn nhìn chằm chằm cô, thân thể đứng thẳng bất động, Gia Cát Minh đẩy nàng ngồi xuống, “Nàng chính xác là Ôn Yến, ngươi đi sờ thử mặt nàng, xem có mang mặt nạ hay không.”



Thiên Sơn lầu bầu một tiếng: “Ngươi cho rằng ta không dám sao? Ta phải đi xé mặt nạ của nàng xuống.” Nói xong, thật đúng là đưa tay lên sờ mặt Ôn Yến, ở chung quanh lỗ tai và cầm lay một chút, lại khom người xuống cẩn thận nghiên cứu. Ôn Yến đánh tay của nàng xuống: “Ngồi xuống, ta có lời nói cho ngươi!”

Thiên Sơn nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc, trong mắt đột nhiên liền thấm ướt một cái, mắt hạnh trừng trừng, sửng sốt không để cho nước mắt rớt xuống: “Mẹ ơi, ngươi thật là chủ nhân nhà ta sao? Ngươi không có chết sao?”

Ôn Yến trợn mắt một cái: “Bình thường nhìn ngươi thật cơ trí, vào lúc này giống như kẻ Đại ngốc!”

Thiên Sơn ôm cổ nàng, kéo nàng đứng lên đánh phía sau lưng của nàng: “Ngươi dọa chết người biết không? Ta nói rồi sống chết đi theo với ngươi, nếu không phải là ngươi trước dặn dò nhiệm vụ không hoàn thành, ta liền đi theo ngươi chết ngươi biết không? Ngươi có thể nào như vậy? Trốn dọa người?” Nói xong, lại đánh bành bạch sau lưng Ôn Yến, lực còn không nhẹ đâu.

Tống Vân Cương chợt tiến lên kéo Thiên Sơn ra, sắc mặt đột biến: “Ngươi đừng đánh nàng, sau lưng nàng có vết thương!”

Thiên Sơn sợ hết hồn, vội vàng vịn hai vai Ôn Yến, hỏi: “Như thế nào? Ta làm đau ngươi sao?”

Ôn Yến tái nhợt mặt, khoát tay: “Không có sao, không chết được!”

Thiên Sơn ai một tiếng: “Nửa tháng này, ngươi đi nơi nào? Vương Gia cũng cùng nữ nhân kia thành thân rồi!”

Gia Cát Minh đẩy nàng, nói: “Nói những thứ kia làm gì? Chủ nhân ngươi lại mất hứng a? Vẻ mặt đưa đám, thật đáng xấu hổ!”

Thiên Sơn nhìn chằm chằm Gia Cát Minh: “Ngươi còn nói nữa, thật may là tối hôm qua ta không có nói với Trần Vũ Trúc theo như ngươi dặn dò , nếu không, Vương Gia nhất định lấy nữ nhân đó, chủ nhân ngay cả trở lại, lấy thân phận gì trở về?” Nói xong, nàng nhìn thấy sắc mặt Ôn Yến không tốt, tự biết nói sai, ngượng ngùng lại nói: “Thật may là, bây giờ chủ nhân trở về, Trần Vũ Trúc cũng không gặp rắc rối.”

Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, nghiêm túc nói: “Lần này ta tìm ngươi, chính là muốn ngươi đi bảo vệ Trần Vũ Trúc.”

Thiên Sơn lại trợn tròn cặp mắt: “Bảo vệ nàng ta hả? Tại sao muốn bảo vệ nàng ta?”

Gia Cát Minh nghe vậy cũng giật mình: “Nàng ta xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn đi bảo vệ nàng ta?”

Ôn Yến trịnh trọng nói: “Thật ra thì ta cũng muốn nói trước với các ngươi, ta hoài nghi Khanh Nhi mới là người hạ độc ta, hôm nay Trần Vũ Trúc thành vương phi, nàng ấy nhất định sẽ hạ thủ đối với Trần Vũ Trúc.”

Mọi người thất kinh, hai mặt nhìn nhau.

Gia Cát Minh không hiểu hỏi: “Làm thế nào mà ngươi có hoài nghi này? Ngươi dưới chăn độc một chuyện, Nhu phi không phải đã thừa nhận rồi sao? Tại sao có thể là Khanh Nhi? Hãy nói, vì sao nàng phải hạ độc đối với ngươi? Ngươi chữa hết cho nàng, là ân nhân của nàng, nàng cảm kích ngươi cũng không kịp, làm sao còn có thể hạ độc đối với ngươi?”

Ôn Yến cười nhạt: “Ta chữa hết cho nàng, nhưng mà, ta đoạt người nàng yêu!” Ôn Yến thấy vẻ khó hiểu của mọi người, cô chậm rãi nói: “Nàng thích Kỳ!”

“Điều này sao có thể? Nàng gần đây cùng công tử Lý Tuân của Tướng phủ lui tới rất thân sao?” Gia Cát Minh ngay lập tức phủ nhận.

Ôn Yến lắc đầu một cái: “Đây chẳng qua là tung hoả mù, chuyện này, thật ra thì chỉ cần cẩn thận phân tích một chút liền có thể biết. Nàng nói Lý Tuân đối với nàng có ý, nhưng nàng hôn mê đã bao lâu? Lý Tuân có thể tới mấy lần? Nếu nói không phải là nàng trước khi hôn mê sinh tình, sau khi nàng tỉnh lại được bao nhiêu ngày? Xuất phủ được mấy lần? Làm thế nào cùng Lý Tuân gặp mặt? Còn có, Dương Bạch Lan không có đẩy nàng xuống hồ, đẩy nàng xuống hồ, phải là Nhu phi, sau khi nàng tỉnh lại nghe nói Dương Bạch Lan đã gả vào vương phủ làm phi, nhưng không biết Dương Bạch Lan đã chết, cho nên, trước tiên nàng sẽ phải diệt trừ Dương Bạch Lan.”

Mọi người nghe, mặt mũi kinh hãi!

Gia Cát Minh nghe nàng nói như vậy, không khỏi nghĩ lên ngày đó lúc nàng tỉnh lại nghe nói thời gian Dương Bạch Lan đã chết, vẻ mặt ngạc nhiên thêm ngơ ngẩn, hại người của mình chết, cũng cao hứng mới phải, coi như không phải cao hứng, cũng không nên thần sắc kinh ngạc như thế này.

Chẳng qua là, Khanh Nhi không nên là người ác độc như thế này? Ở trong lòng hắn, nàng vẫn luôn là cô nương thiện lương khả ái. Thần sắc hắn có chút khổ sở, nói: “Chuyện này, ta sẽ điều tra rõ, Thiên Sơn, trước tiên ngươi y theo chủ nhân ngươi dặn dò đi bảo vệ Trần Vũ Trúc, nếu Trần Vũ Trúc gặp chuyện không may, Trần Nguyên Khánh không tha cho Kỳ, người này có oán phải trả, hơn nữa, một người có khả năng như vậy, chi bằng phải cẩn thận!”

Thiên Sơn chỉ đành phải đồng ý, Ôn Yến dặn dò , cho tới bây giờ nàng cũng sẽ không không vâng lời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tung Hoành Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook