Chương 99: KHÔNG RÕ TUNG TÍCH
Ôn Uyển
18/04/2021
Khi hai người đang nói chuyện thì An Nhiên đã tỉnh lại. Cậu mở mắt, vừa nhìn thấy phụ thân và mẫu thân liền khóc òa, bất chợt ngồi dậy ôm lấy Vương phi Trí Viễn: “Mẫu phi, ta lại được nhìn thấy mẫu phi rồi.”
Vương phi ôm lấy An Nhiên, nước mắt liền trào ra. Nàng xoa lưng của An Nhiên và nói: “Con yêu, không sao, không sao rồi. Mẫu phi ở đây, phụ vương ở đây, không ai có thể làm hại con được nữa.”
An Nhiên vẫn không ngừng rơi nước mắt, khóc nói: “Những người đó thật hung dữ, còn hù dọa con, bọn họ thật đáng ghét.”
Tuy Vương gia Trí Viễn thương con trai, nhưng thấy con trai không ngừng khóc khóc thì không nhịn được nổi giận nói: “Đàn ông con trai chảy máu không chảy nước mắt. Trước đây, phụ vương và hoàng thúc của con luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, đầu rơi chảy máu cũng chưa từng chảy tới một giọt nước mắt, sao con lại không có chí khí như vậy chứ?”
An Nhiên mếu máo nói: “Nghĩa mẫu nói trẻ con muốn khóc thì cứ khóc, đây là quyền lợi của trẻ con.”
Vương phi Trí Viễn sửng sốt, xoa gương mặt nhỏ nhắn của cậu và vội vàng hỏi: “Nghĩa mẫu nào nói với con? Nói với con lúc nào?”
An Nhiên nói: “Chính là nghĩa mẫu đấy. Khi con và nghĩa mẫu bị người xấu nhốt ở trong phòng tối nhỏ, con khóc, nghĩa mẫu nói trẻ con muốn khóc thì khóc, nhưng bởi vì bên ngoài có người xấu, cho nên chúng con phải chạy rồi mới khóc. Bây giờ bên ngoài đã không còn người xấu, sao con lại không thể khóc chứ?”
Trong lòng Vương gia Trí Viễn thầm ngạc nhiên: “Nghĩa mẫu mà con nói tới có phải là người phụ nữ tên Ôn Noãn không? Không phải nàng ta là người xấu bắt con sao?”
An Nhiên trợn trừng mắt: “Người xấu bắt con là mấy thúc thúc xấu, rất xấu. Nghĩa mẫu muốn đi cứu con, con và nghĩa mẫu cùng chạy, còn có cả Đầu Than nữa.”
“Đầu Than? Hoàng thúc của con sao?” Vương gia Trí Viễn sửng sốt.
“Không phải hoàng thúc, là con chuột lớn, Đầu Than là con chuột lớn, rất lớn đấy, lông của nó đều ướt sũng, còn hất nước vào mặt con cơ, thật xấu.”
Vương gia Trí Viễn đột nhiên đứng phắt dậy, xoay thân xông ra ngoài.
Vương phi Trí Viễn cũng vội vàng bế An Nhiên đuổi theo.
Bọn họ đi tới trong đại lao của vương phủ, trong phòng giam giữ Ôn Yến lúc trước chỉ còn lại có một vũng máu nhưng không thấy người đâu. Chàng nắm lấy một thị vệ, đỏ mắt hỏi: “Người đâu?”
Thị vệ khiếp sợ đến mức nói cũng không thể nói hết câu: “Giết… kéo ra ngoài rồi!”
Vương gia Trí Viễn ném anh ta lại và chạy vội ra ngoài.
Chàng thúc ngựa lao ra khỏi thành, phi thẳng đến bãi tha ma, trên đường đi không thấy thị vệ đưa thi thể trở về. Chàng đi đến tận con đường nhỏ trên bãi tha ma mới nhìn thấy có một thị vệ cưỡi ngựa xuống núi.
Chàng kéo ngựa dừng lại, giọng cấp bách hỏi: “Người đâu?”
Thị vệ thấy vương gia Trí Viễn đi tới, cũng vội vàng kéo ngựa dừng lại, tung người xuống ngựa và trả lời: “Bẩm vương gia, mọi chuyện mà làm thỏa đáng rồi.”
Vương gia Trí Viễn sốt ruột tức giận nói: “Bản vương hỏi ngươi là người đâu?”
Thị vệ chỉ vào bãi tha ma phía sau: “Ty chức đã ném ở phía sau, chắc hẳn lúc này cũng có sói hoang tới rồi.”
Vương gia Trí Viễn khiếp sợ đến mức linh hồn cũng muốn bay mất, nhanh chân chạy về phía bãi tha ma.
Trên bãi tha ma, cây cối tiêu điều, quạ đen bay thấp, còn có chim diều hâu đang bay quanh gần đó, một mùi thối nát xộc vào mũi, xương trắng lộ ra ở khắp nơi trên mặt đất. Nơi gọi là bãi tha ma thật ra cũng không phải là nơi chôn cất người chết, chẳng qua là những người không nhà để về chết ở kinh thành hoặc gần đấy bị ném thi thể tới đây, sau đó cơ thể bị sói hoang hoặc là chim diều hâu, quạ đen ăn mất, chỉ có xương, sự tàn nhẫn và u ám còn lại ở chỗ này.
Bãi tha ma nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chính là một đỉnh núi với những mỏm đá nhọn lởm chởm. Bởi vì đã vào đông nên cây cỏ đều khô vàng, xung quanh chỉ còn lại có vài cành khô đang lay động loạn.
Vương gia Trí Viễn giống như con ruồi không có mắt đi qua một vòng lại không phát hiện ra thi thể của Ôn Yến. Chàng xoay người lại và giận dữ hét lên: “Người đâu?”
Thị vệ kinh ngạc nhìn nơi vốn để thi thể của Ôn Yến, kinh ngạc nói: “Sao lại không thấy chứ? Ty chức vừa ném thi thể của nàng ta ở chỗ này.”
Vương gia Trí Viễn nhìn theo hướng ngón tay của thị vệ chỉ, trên mặt đất chỉ có một vết máu đã khô, còn có dấu vết bị kéo đi.
Thị vệ nói: “Vừa rồi khi ty chức đi thì thấy có sói hoang lảng vảng gần đó, chắc hẳn nàng ta đã bị sói hoang kéo đi rồi.”
Trái tim Vương gia Trí Viễn giá lạnh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Bị sói hoang kéo đi rồi? Có khả năng này lắm. Đám sói hoang ở bãi tha ma này đều giống như quỷ thành tinh vậy, chúng sợ quạ đen và chim diều hâu cùng với những thú hoang khác tới chia sẻ thi thể nên bình thường đều sẽ kéo tới một nơi kín đáo rồi mới ăn.
Chàng nghiến răng ra lệnh: “Tìm, cho dù chỉ là một cái xương, bản vương cũng muốn tìm về.”
Thị vệ nhìn cả đỉnh núi lớn như vậy còn có dãy núi chập chùng phía sau bãi tha ma liền nói: “Vương gia, chỉ sợ không biết sói hoang đã kéo tới chỗ nào rồi. Ở đây lớn như vậy, chắc hẳn sẽ không tìm được đâu.”
Vương gia Trí Viễn sa sầm mặt xuống: “Ngươi lập tức trở lại sai người đến tìm. Cho dù phải lật tung xung quanh đỉnh núi này một lượt, cũng phải tìm cho ra.”
Chàng cầm kiếm đi dọc theo vết kéo để tìm. Nhưng dấu vết chỉ có hơn mười mét, sau đó đều là đá vụn, căn bản không nhìn ra dấu vết nào nữa.
Thị vệ trở lại tìm người tới giúp, chỉ còn lại có một mình chàng ở lại trên bãi tha ma tìm kiếm khắp nơi. Ở đây đều là xương trắng ởn, còn có xương cốt không trọn đầy đủ, có cái nhe răng, u ám nhìn chàng.
Chàng vẫn không ngừng bước, cả đoạn đường chạy như điên, cuối cùng kiệt sức mới ngồi bệt xuống đất. Chàng nhớ tới khi Ôn Yến vừa tỉnh lại, câu nói đầu tiên là hỏi về tình hình của An Nhiên. Lúc đó… lúc đó đáng lẽ chàng phải phát hiện ra nàng không phải là người bắt An Nhiên đi. Nhưng chàng bị thù hận và phẫn nộ che mờ mắt, cho rằng nàng đồng lõa với Tống Vĩnh Kỳ bắt An Nhiên đi. Chàng vẫn luôn cho là vậy. Tại sao chàng lại cho rằng chắc chắn là Tống Vĩnh Kỳ bắt An Nhiên đi? Tại sao chàng lại tin tưởng đệ đệ của mình sẽ trở nên mất trí như vậy? Sao chàng dám suy đoán như vậy?
Một tướng quân Phi Ưng đã làm rối loạn tâm trí của chàng, rối loạn trận tuyến của chàng.
Chàng chẳng lẽ không phải là kẻ tham hư vinh? Chàng chẳng lẽ không phải bị danh lợi che mờ mắt?
Gió núi vù vù thổi qua, thổi tới gò má của chàng đau rát. Chàng ngồi ngây người ở trên đống xương trắng, nghĩ tới từng chuyện trước kia, trong lòng càng thêm đau đớn. Chàng sai rồi, chàng thật sự sai rồi. Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ chủ động muốn giành lấy danh hiệu tướng quân Phi Ưng này. Binh quyền của chàng cuối cùng cũng không rơi vào trên tay của Tống Vĩnh Kỳ, tất cả mọi chuyện dường như đều có người bày sẵn cạm bẫy ở trước mặt, chỉ còn chờ chàng bước vào.
Ba năm trước, chàng không có một ngày nào không hy vọng Tống Vĩnh Kỳ có thể thoát khỏi nỗi thương tâm sau cái chết của Ôn Yến. Nhưng khi bên cạnh đệ đệ thật sự xuất hiện một người như vậy, chàng lại vì phẫn nộ và thù hận mà làm cho Tống Vĩnh Kỳ lại gặp phải số phận ba năm trước đây.
Nhưng còn có một điểm khiến chàng không rõ, đó là vì sao An Nhiên lại gọi người phụ nữ kia là nghĩa mẫu? Chẳng lẽ giữa Ôn Noãn cùng Ôn Yến có liên hệ gì sao?
Chàng đứng lên, tiếp tục mờ mịt đi tới, dưới chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác nhói đau. Chàng cúi đầu mới phát hiện không biết đế giày của mình đã bị thủng từ lúc nào, một mảnh xương cắm vào lòng bàn chân của chàng. Chàng ngồi xuống đất và thò tay rút mảnh xương trắng ra, máu tươi lập tức thấm ướt đế giày.
Cảm giác nhói đau này làm cho đầu óc chàng thoáng cái đã hiểu ra.
Ôn Yến của ba năm trước đây là người phụ nữ của đời khác, cô bám trên thân của Dương Bạch Lan, có phải sau khi cô chết cũng bám trên thân một người phụ nữ khác, lại trở về hay không?
Vậy chẳng phải là Ôn Noãn hôm nay chính là Ôn Yến ngày xưa?
Trong lòng chàng cảm thấy tuyệt vọng. Nếu Ôn Noãn chính là Ôn Yến, vậy người phụ nữ có ơn với cả nhà chàng sống lại đã chết ở trong tay chàng.
Chàng đã ra lệnh giết Ôn Yến!
Chàng đã ra lệnh giết chết ân nhân cứu mạng cả nhà chàng!
Không trách được cô lại lo lắng cho An Nhiên như vậy, bởi vì cô biết An Nhiên là nghĩa tử của nàng. cô trốn thoát từ trong tay của những kẻ bắt cóc ra ngoài, điều đầu tiên không phải là hỏi về tình hình của mình mà là hỏi về An Nhiên. Trước khi chết, cô bảo chàng chuyển lời cho Tống Vĩnh Kỳ, nói cô yêu đệ đệ. Nhiều chuyện như vậy, chàng tự nhiên lại không hề nghi ngờ, lại ra lệnh giết cô.
“A…” Tiếng kêu buồn bã của chàng vang vọng tới tận mây xanh, không ngừng quanh quẩn ở trong sơn cốc.
Vương phủ Ninh An cũng đang hỗn loạn.
Buổi trưa, Tống Vĩnh Kỳ đã phát hiện không thấy Ôn Yến nhưng cho là cô đi tìm Chung Phục Viễn, nghĩ bên cạnh cô còn có Thiên Sơn nên không quá để ý.
Tới lúc chập tối, Thiên Sơn trở về nhưng lại không thấy Ôn Yến đâu, lúc này chàng mới sốt ruột hỏi Thiên Sơn: “Chủ nhân của ngươi đâu?”
Thiên Sơn nói: “Chủ nhân lệnh cho ta đi tới Phi Long Môn, bảo người của Phi Long Môn thay tìm kiếm tiểu vương gia. Mới sáng sớm ta đã đi rồi. Sao vậy? Nàng không có ở trong phủ sao? Nàng sẽ không tự mình ra ngoài tìm chứ? Nàng đâu có võ công.” Trong lòng Thiên Sơn có chút rối bời, vội vàng chạy trở về Chỉ Nghi Các, hỏi Tiểu Tình. Tiểu Tình nói cả ngày hôm nay vẫn chưa thấy Ôn Yến trở về.
Nàng ta xông ra thì thấy Tống Vĩnh Kỳ đã đi ra ngoài tìm Ôn Yến.
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ còn chưa quá sốt ruột, bởi vì chàng đoán chắc Ôn Yến đi tìm Chung Phục Viễn.
Chàng đi đến Chung phủ thì Chung Phục Viễn lại nói hôm nay Ôn Yến chưa từng tới.
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới thật sự sốt ruột: “Nàng ấy chưa từng tới đây sao? Cả ngày ngươi cũng không gặp nàng, vậy nàng đi đâu?”
Chung Phục Viễn an ủi: “Ngươi đừng quá sốt ruột, thử tới y quán tìm xem sao? Có lẽ nàng ấy đang ở trong y quán đấy. Không phải Gia Cát Minh nói y quán cần người giúp đỡ à? Nàng đại khái đi tới đó giúp đỡ thôi.”
Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ thấy cũng đúng. Chàng vội vàng thúc ngựa quay đầu và lao thẳng đến y quán.
Lúc này y quán vẫn còn rất nhiều người bệnh. Tống Vĩnh Kỳ nhảy xuống ngựa liền xông thẳng vào trong tìm người.
Gia Cát Minh đang khám bệnh ở trong y quán, bận rộn đến mức không rời tay. Thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào với vẻ mặt còn có chút nghiêm trọng, chàng ta hỏi: “Sao ngài lại đích thân tới đây? Có chuyện gì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột lên tiếng hỏi: “Hôm nay Ôn Yến có từng tới đây không?”
Gia Cát Minh lắc đầu: “Không có, sao vậy?”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ chợt giá lạnh, nói với vẻ nghiêm trọng: “Nàng mất tích rồi.”
Gia Cát Minh “A” một tiếng: “Mất tích à?”
Gia Cát Minh gọi đại phu khác qua khám bệnh, sau đó đi cùng Tống Vĩnh Kỳ ra ngoài.
“Có thể nàng được hoàng thượng cho gọi vào trong cung hay không?” Gia Cát Minh suy đoán nói.
Tống Vĩnh Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao ngươi lại nói như vậy? Lẽ nào ngươi nghi ngờ phụ hoàng…”
Gia Cát Minh khẽ nói: “Không phải là không có khả năng này, không phải sao?”
Tống Vĩnh Kỳ cảm giác da đầu tê dại, cơn phẫn nộ đột nhiên dâng lên. Chàng lạnh lùng nói: “Phụ phương đã ép bản vương đến mức này, còn muốn giày vò gì nữa chứ?”
Gia Cát Minh nói: “Bây giờ còn chưa xác định được, ngài lập tức vào cung một chuyến tìm hiểu tin tức đi, ta sẽ dẫn người tìm kiếm quanh đây một lát.”
Bây giờ cũng chỉ có cách này nên Tống Vĩnh Kỳ gật đầu: “Được, ngươi dẫn người đi xung quanh tìm, tiện thể để ý tin tức của An Nhiên.”
“Được!” Hai người nói xong liền tách ra, chia binh hai đường. Gia Cát Minh dẫn người đi tìm Ôn Yến và An Nhiên, Tống Vĩnh Kỳ lại vào cung tìm hiểu tin tức.
Tống Vĩnh Kỳ tìm được Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử kéo chàng lại và khẽ nói: “Hôm nay hoàng thượng vẫn luôn ở trong Ngự thư phòng, ngoại trừ triệu kiến tướng gia thì chưa từng triệu kiến người nào khác, nô tài nghĩ không phải hoàng thượng đâu.”
“Có thấy quốc sư không?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Tiểu Đức Tử lắc đầu: “Không!” Hắn ta dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đúng rồi, Cửu vương vẫn luôn ở trong Ngự thư phòng cùng hoàng thượng, còn ăn trưa cùng đấy.”
Tống Vĩnh Kỳ thật ra không nghi ngờ Cửu vương. Tuy chàng cảm thấy Cửu vương có bụng dạ khó lường, nhưng hắn cùng Ôn Yến là người quen biết cũ, chắc hẳn sẽ không gây khó dễ cho Ôn Yến. Lại nói, trước đó Ôn Yến đau bụng cũng là hắn dẫn dắt phụ hoàng rời đi, có thể thấy được hắn có chút quan tâm tới Ôn Yến, sẽ không sai người ép Ôn Yến đi.
Không phải phụ hoàng, vậy sẽ là người nào?
Trong đầu chàng chợt xuất hiện một người nhưng lập tức lắc đầu. Bây giờ huynh ấy còn đang cố tìm An Nhiên, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đi bắt Ôn Yến chứ? Sẽ không là huynh ấy được.
Vương phi ôm lấy An Nhiên, nước mắt liền trào ra. Nàng xoa lưng của An Nhiên và nói: “Con yêu, không sao, không sao rồi. Mẫu phi ở đây, phụ vương ở đây, không ai có thể làm hại con được nữa.”
An Nhiên vẫn không ngừng rơi nước mắt, khóc nói: “Những người đó thật hung dữ, còn hù dọa con, bọn họ thật đáng ghét.”
Tuy Vương gia Trí Viễn thương con trai, nhưng thấy con trai không ngừng khóc khóc thì không nhịn được nổi giận nói: “Đàn ông con trai chảy máu không chảy nước mắt. Trước đây, phụ vương và hoàng thúc của con luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, đầu rơi chảy máu cũng chưa từng chảy tới một giọt nước mắt, sao con lại không có chí khí như vậy chứ?”
An Nhiên mếu máo nói: “Nghĩa mẫu nói trẻ con muốn khóc thì cứ khóc, đây là quyền lợi của trẻ con.”
Vương phi Trí Viễn sửng sốt, xoa gương mặt nhỏ nhắn của cậu và vội vàng hỏi: “Nghĩa mẫu nào nói với con? Nói với con lúc nào?”
An Nhiên nói: “Chính là nghĩa mẫu đấy. Khi con và nghĩa mẫu bị người xấu nhốt ở trong phòng tối nhỏ, con khóc, nghĩa mẫu nói trẻ con muốn khóc thì khóc, nhưng bởi vì bên ngoài có người xấu, cho nên chúng con phải chạy rồi mới khóc. Bây giờ bên ngoài đã không còn người xấu, sao con lại không thể khóc chứ?”
Trong lòng Vương gia Trí Viễn thầm ngạc nhiên: “Nghĩa mẫu mà con nói tới có phải là người phụ nữ tên Ôn Noãn không? Không phải nàng ta là người xấu bắt con sao?”
An Nhiên trợn trừng mắt: “Người xấu bắt con là mấy thúc thúc xấu, rất xấu. Nghĩa mẫu muốn đi cứu con, con và nghĩa mẫu cùng chạy, còn có cả Đầu Than nữa.”
“Đầu Than? Hoàng thúc của con sao?” Vương gia Trí Viễn sửng sốt.
“Không phải hoàng thúc, là con chuột lớn, Đầu Than là con chuột lớn, rất lớn đấy, lông của nó đều ướt sũng, còn hất nước vào mặt con cơ, thật xấu.”
Vương gia Trí Viễn đột nhiên đứng phắt dậy, xoay thân xông ra ngoài.
Vương phi Trí Viễn cũng vội vàng bế An Nhiên đuổi theo.
Bọn họ đi tới trong đại lao của vương phủ, trong phòng giam giữ Ôn Yến lúc trước chỉ còn lại có một vũng máu nhưng không thấy người đâu. Chàng nắm lấy một thị vệ, đỏ mắt hỏi: “Người đâu?”
Thị vệ khiếp sợ đến mức nói cũng không thể nói hết câu: “Giết… kéo ra ngoài rồi!”
Vương gia Trí Viễn ném anh ta lại và chạy vội ra ngoài.
Chàng thúc ngựa lao ra khỏi thành, phi thẳng đến bãi tha ma, trên đường đi không thấy thị vệ đưa thi thể trở về. Chàng đi đến tận con đường nhỏ trên bãi tha ma mới nhìn thấy có một thị vệ cưỡi ngựa xuống núi.
Chàng kéo ngựa dừng lại, giọng cấp bách hỏi: “Người đâu?”
Thị vệ thấy vương gia Trí Viễn đi tới, cũng vội vàng kéo ngựa dừng lại, tung người xuống ngựa và trả lời: “Bẩm vương gia, mọi chuyện mà làm thỏa đáng rồi.”
Vương gia Trí Viễn sốt ruột tức giận nói: “Bản vương hỏi ngươi là người đâu?”
Thị vệ chỉ vào bãi tha ma phía sau: “Ty chức đã ném ở phía sau, chắc hẳn lúc này cũng có sói hoang tới rồi.”
Vương gia Trí Viễn khiếp sợ đến mức linh hồn cũng muốn bay mất, nhanh chân chạy về phía bãi tha ma.
Trên bãi tha ma, cây cối tiêu điều, quạ đen bay thấp, còn có chim diều hâu đang bay quanh gần đó, một mùi thối nát xộc vào mũi, xương trắng lộ ra ở khắp nơi trên mặt đất. Nơi gọi là bãi tha ma thật ra cũng không phải là nơi chôn cất người chết, chẳng qua là những người không nhà để về chết ở kinh thành hoặc gần đấy bị ném thi thể tới đây, sau đó cơ thể bị sói hoang hoặc là chim diều hâu, quạ đen ăn mất, chỉ có xương, sự tàn nhẫn và u ám còn lại ở chỗ này.
Bãi tha ma nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chính là một đỉnh núi với những mỏm đá nhọn lởm chởm. Bởi vì đã vào đông nên cây cỏ đều khô vàng, xung quanh chỉ còn lại có vài cành khô đang lay động loạn.
Vương gia Trí Viễn giống như con ruồi không có mắt đi qua một vòng lại không phát hiện ra thi thể của Ôn Yến. Chàng xoay người lại và giận dữ hét lên: “Người đâu?”
Thị vệ kinh ngạc nhìn nơi vốn để thi thể của Ôn Yến, kinh ngạc nói: “Sao lại không thấy chứ? Ty chức vừa ném thi thể của nàng ta ở chỗ này.”
Vương gia Trí Viễn nhìn theo hướng ngón tay của thị vệ chỉ, trên mặt đất chỉ có một vết máu đã khô, còn có dấu vết bị kéo đi.
Thị vệ nói: “Vừa rồi khi ty chức đi thì thấy có sói hoang lảng vảng gần đó, chắc hẳn nàng ta đã bị sói hoang kéo đi rồi.”
Trái tim Vương gia Trí Viễn giá lạnh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Bị sói hoang kéo đi rồi? Có khả năng này lắm. Đám sói hoang ở bãi tha ma này đều giống như quỷ thành tinh vậy, chúng sợ quạ đen và chim diều hâu cùng với những thú hoang khác tới chia sẻ thi thể nên bình thường đều sẽ kéo tới một nơi kín đáo rồi mới ăn.
Chàng nghiến răng ra lệnh: “Tìm, cho dù chỉ là một cái xương, bản vương cũng muốn tìm về.”
Thị vệ nhìn cả đỉnh núi lớn như vậy còn có dãy núi chập chùng phía sau bãi tha ma liền nói: “Vương gia, chỉ sợ không biết sói hoang đã kéo tới chỗ nào rồi. Ở đây lớn như vậy, chắc hẳn sẽ không tìm được đâu.”
Vương gia Trí Viễn sa sầm mặt xuống: “Ngươi lập tức trở lại sai người đến tìm. Cho dù phải lật tung xung quanh đỉnh núi này một lượt, cũng phải tìm cho ra.”
Chàng cầm kiếm đi dọc theo vết kéo để tìm. Nhưng dấu vết chỉ có hơn mười mét, sau đó đều là đá vụn, căn bản không nhìn ra dấu vết nào nữa.
Thị vệ trở lại tìm người tới giúp, chỉ còn lại có một mình chàng ở lại trên bãi tha ma tìm kiếm khắp nơi. Ở đây đều là xương trắng ởn, còn có xương cốt không trọn đầy đủ, có cái nhe răng, u ám nhìn chàng.
Chàng vẫn không ngừng bước, cả đoạn đường chạy như điên, cuối cùng kiệt sức mới ngồi bệt xuống đất. Chàng nhớ tới khi Ôn Yến vừa tỉnh lại, câu nói đầu tiên là hỏi về tình hình của An Nhiên. Lúc đó… lúc đó đáng lẽ chàng phải phát hiện ra nàng không phải là người bắt An Nhiên đi. Nhưng chàng bị thù hận và phẫn nộ che mờ mắt, cho rằng nàng đồng lõa với Tống Vĩnh Kỳ bắt An Nhiên đi. Chàng vẫn luôn cho là vậy. Tại sao chàng lại cho rằng chắc chắn là Tống Vĩnh Kỳ bắt An Nhiên đi? Tại sao chàng lại tin tưởng đệ đệ của mình sẽ trở nên mất trí như vậy? Sao chàng dám suy đoán như vậy?
Một tướng quân Phi Ưng đã làm rối loạn tâm trí của chàng, rối loạn trận tuyến của chàng.
Chàng chẳng lẽ không phải là kẻ tham hư vinh? Chàng chẳng lẽ không phải bị danh lợi che mờ mắt?
Gió núi vù vù thổi qua, thổi tới gò má của chàng đau rát. Chàng ngồi ngây người ở trên đống xương trắng, nghĩ tới từng chuyện trước kia, trong lòng càng thêm đau đớn. Chàng sai rồi, chàng thật sự sai rồi. Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ chủ động muốn giành lấy danh hiệu tướng quân Phi Ưng này. Binh quyền của chàng cuối cùng cũng không rơi vào trên tay của Tống Vĩnh Kỳ, tất cả mọi chuyện dường như đều có người bày sẵn cạm bẫy ở trước mặt, chỉ còn chờ chàng bước vào.
Ba năm trước, chàng không có một ngày nào không hy vọng Tống Vĩnh Kỳ có thể thoát khỏi nỗi thương tâm sau cái chết của Ôn Yến. Nhưng khi bên cạnh đệ đệ thật sự xuất hiện một người như vậy, chàng lại vì phẫn nộ và thù hận mà làm cho Tống Vĩnh Kỳ lại gặp phải số phận ba năm trước đây.
Nhưng còn có một điểm khiến chàng không rõ, đó là vì sao An Nhiên lại gọi người phụ nữ kia là nghĩa mẫu? Chẳng lẽ giữa Ôn Noãn cùng Ôn Yến có liên hệ gì sao?
Chàng đứng lên, tiếp tục mờ mịt đi tới, dưới chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác nhói đau. Chàng cúi đầu mới phát hiện không biết đế giày của mình đã bị thủng từ lúc nào, một mảnh xương cắm vào lòng bàn chân của chàng. Chàng ngồi xuống đất và thò tay rút mảnh xương trắng ra, máu tươi lập tức thấm ướt đế giày.
Cảm giác nhói đau này làm cho đầu óc chàng thoáng cái đã hiểu ra.
Ôn Yến của ba năm trước đây là người phụ nữ của đời khác, cô bám trên thân của Dương Bạch Lan, có phải sau khi cô chết cũng bám trên thân một người phụ nữ khác, lại trở về hay không?
Vậy chẳng phải là Ôn Noãn hôm nay chính là Ôn Yến ngày xưa?
Trong lòng chàng cảm thấy tuyệt vọng. Nếu Ôn Noãn chính là Ôn Yến, vậy người phụ nữ có ơn với cả nhà chàng sống lại đã chết ở trong tay chàng.
Chàng đã ra lệnh giết Ôn Yến!
Chàng đã ra lệnh giết chết ân nhân cứu mạng cả nhà chàng!
Không trách được cô lại lo lắng cho An Nhiên như vậy, bởi vì cô biết An Nhiên là nghĩa tử của nàng. cô trốn thoát từ trong tay của những kẻ bắt cóc ra ngoài, điều đầu tiên không phải là hỏi về tình hình của mình mà là hỏi về An Nhiên. Trước khi chết, cô bảo chàng chuyển lời cho Tống Vĩnh Kỳ, nói cô yêu đệ đệ. Nhiều chuyện như vậy, chàng tự nhiên lại không hề nghi ngờ, lại ra lệnh giết cô.
“A…” Tiếng kêu buồn bã của chàng vang vọng tới tận mây xanh, không ngừng quanh quẩn ở trong sơn cốc.
Vương phủ Ninh An cũng đang hỗn loạn.
Buổi trưa, Tống Vĩnh Kỳ đã phát hiện không thấy Ôn Yến nhưng cho là cô đi tìm Chung Phục Viễn, nghĩ bên cạnh cô còn có Thiên Sơn nên không quá để ý.
Tới lúc chập tối, Thiên Sơn trở về nhưng lại không thấy Ôn Yến đâu, lúc này chàng mới sốt ruột hỏi Thiên Sơn: “Chủ nhân của ngươi đâu?”
Thiên Sơn nói: “Chủ nhân lệnh cho ta đi tới Phi Long Môn, bảo người của Phi Long Môn thay tìm kiếm tiểu vương gia. Mới sáng sớm ta đã đi rồi. Sao vậy? Nàng không có ở trong phủ sao? Nàng sẽ không tự mình ra ngoài tìm chứ? Nàng đâu có võ công.” Trong lòng Thiên Sơn có chút rối bời, vội vàng chạy trở về Chỉ Nghi Các, hỏi Tiểu Tình. Tiểu Tình nói cả ngày hôm nay vẫn chưa thấy Ôn Yến trở về.
Nàng ta xông ra thì thấy Tống Vĩnh Kỳ đã đi ra ngoài tìm Ôn Yến.
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ còn chưa quá sốt ruột, bởi vì chàng đoán chắc Ôn Yến đi tìm Chung Phục Viễn.
Chàng đi đến Chung phủ thì Chung Phục Viễn lại nói hôm nay Ôn Yến chưa từng tới.
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới thật sự sốt ruột: “Nàng ấy chưa từng tới đây sao? Cả ngày ngươi cũng không gặp nàng, vậy nàng đi đâu?”
Chung Phục Viễn an ủi: “Ngươi đừng quá sốt ruột, thử tới y quán tìm xem sao? Có lẽ nàng ấy đang ở trong y quán đấy. Không phải Gia Cát Minh nói y quán cần người giúp đỡ à? Nàng đại khái đi tới đó giúp đỡ thôi.”
Tống Vĩnh Kỳ suy nghĩ thấy cũng đúng. Chàng vội vàng thúc ngựa quay đầu và lao thẳng đến y quán.
Lúc này y quán vẫn còn rất nhiều người bệnh. Tống Vĩnh Kỳ nhảy xuống ngựa liền xông thẳng vào trong tìm người.
Gia Cát Minh đang khám bệnh ở trong y quán, bận rộn đến mức không rời tay. Thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào với vẻ mặt còn có chút nghiêm trọng, chàng ta hỏi: “Sao ngài lại đích thân tới đây? Có chuyện gì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột lên tiếng hỏi: “Hôm nay Ôn Yến có từng tới đây không?”
Gia Cát Minh lắc đầu: “Không có, sao vậy?”
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ chợt giá lạnh, nói với vẻ nghiêm trọng: “Nàng mất tích rồi.”
Gia Cát Minh “A” một tiếng: “Mất tích à?”
Gia Cát Minh gọi đại phu khác qua khám bệnh, sau đó đi cùng Tống Vĩnh Kỳ ra ngoài.
“Có thể nàng được hoàng thượng cho gọi vào trong cung hay không?” Gia Cát Minh suy đoán nói.
Tống Vĩnh Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao ngươi lại nói như vậy? Lẽ nào ngươi nghi ngờ phụ hoàng…”
Gia Cát Minh khẽ nói: “Không phải là không có khả năng này, không phải sao?”
Tống Vĩnh Kỳ cảm giác da đầu tê dại, cơn phẫn nộ đột nhiên dâng lên. Chàng lạnh lùng nói: “Phụ phương đã ép bản vương đến mức này, còn muốn giày vò gì nữa chứ?”
Gia Cát Minh nói: “Bây giờ còn chưa xác định được, ngài lập tức vào cung một chuyến tìm hiểu tin tức đi, ta sẽ dẫn người tìm kiếm quanh đây một lát.”
Bây giờ cũng chỉ có cách này nên Tống Vĩnh Kỳ gật đầu: “Được, ngươi dẫn người đi xung quanh tìm, tiện thể để ý tin tức của An Nhiên.”
“Được!” Hai người nói xong liền tách ra, chia binh hai đường. Gia Cát Minh dẫn người đi tìm Ôn Yến và An Nhiên, Tống Vĩnh Kỳ lại vào cung tìm hiểu tin tức.
Tống Vĩnh Kỳ tìm được Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử kéo chàng lại và khẽ nói: “Hôm nay hoàng thượng vẫn luôn ở trong Ngự thư phòng, ngoại trừ triệu kiến tướng gia thì chưa từng triệu kiến người nào khác, nô tài nghĩ không phải hoàng thượng đâu.”
“Có thấy quốc sư không?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Tiểu Đức Tử lắc đầu: “Không!” Hắn ta dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đúng rồi, Cửu vương vẫn luôn ở trong Ngự thư phòng cùng hoàng thượng, còn ăn trưa cùng đấy.”
Tống Vĩnh Kỳ thật ra không nghi ngờ Cửu vương. Tuy chàng cảm thấy Cửu vương có bụng dạ khó lường, nhưng hắn cùng Ôn Yến là người quen biết cũ, chắc hẳn sẽ không gây khó dễ cho Ôn Yến. Lại nói, trước đó Ôn Yến đau bụng cũng là hắn dẫn dắt phụ hoàng rời đi, có thể thấy được hắn có chút quan tâm tới Ôn Yến, sẽ không sai người ép Ôn Yến đi.
Không phải phụ hoàng, vậy sẽ là người nào?
Trong đầu chàng chợt xuất hiện một người nhưng lập tức lắc đầu. Bây giờ huynh ấy còn đang cố tìm An Nhiên, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đi bắt Ôn Yến chứ? Sẽ không là huynh ấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.