Chương 441: Lan quý phi
Ôn Uyển
18/04/2021
Nhóm phi tần trong hậu cung bị Tống Vĩnh Kỳ phớt lờ trong nhiều năm nay đều không nỡ bỏ đi, dù gì cơ hội được gần gũi với Hoàng thượng không nhiều, nhưng Tống Vĩnh Kỳ đã mở miệng, bọn họ chỉ đành đi về.
Chỉ có Lan quý phi vẫn ở lại với Lương phi, vẻ mặt hằn lên nét lo lắng, dường như không nghe Tống Vĩnh Kỳ nói gì vậy.
“Lan quý phi, ngươi cũng về đi, đợi Lương phi tỉnh dậy, trẫm sẽ nói với nàng ta rằng ngươi rất lo lắng cho nàng ta.” Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện rất thẳng thắn, có thế nào chàng cũng không ngờ, bình thường người mờ nhạt nhất như Lan quý phi lại là người cuối cùng rời khỏi đây.
Mặc dù Lan quý phi và Lương phi thân thiết với nhau, nhưng cũng không thân đến mức dám trái lệnh của chàng.
“Hoàng thượng, thần thiếp và Lương phi muội muội thân thiết với nhau nhất, bây giờ muội ấy vẫn còn hôn mê, thần thiếp...” Lan quý phi ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt rưng rưng, ra vẻ rất lo lắng cho Lương phi, chỉ có điều Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhìn thấy sự hy vọng ánh lên trong mắt nàng ta.
Ánh mắt đó, từng là ánh mắt mà Tống Vĩnh Kỳ quen thuộc, giống với ánh mắt Dương Bạch Phi nhìn mình vào rất nhiều năm trước, cũng thấp thoáng mong chờ như thế này, nhưng hễ chàng nảy sinh lòng thương hoa tiếc ngọc, e là sẽ không khỏi động lòng.
Chỉ có điều, sau khi trải qua bãi bể nương dâu, tất thảy những vở kịch vụng về này đều không thể làm gợn lên cảm xúc trong lòng chàng.
Cũng có thể nắm quyền thiên hạ, có mỹ nữ trong nhà, con đàn cháu đống là lý tưởng của rất nhiều nam nhân trong thiên hạ, nhưng không phải là chàng, chàng chỉ muốn được gần gũi Ôn Yến, có thể sống an nhàn hết quãng đời còn lại với nàng.
Chỉ cần có Ôn Yến là đủ lắm rồi, với chàng, những nét đẹp khác chẳng qua chỉ là phong cảnh hai bên đường mà thôi. Tất cả tình cảm của chàng đều dành cho Ôn Yến, không thể chia cho người khác một chút nào được cả.
“Trẫm biết ngươi lo lắng, nhưng trẫm muốn ở một mình với nàng ta.” Với những nữ nhân dòm ngó chàng, Tống Vĩnh Kỳ không hề thương xót bọn họ, chàng bày tỏ một cách sỗ sàng, muốn cho Lan phi biết rằng chàng không thích cô ta ở lại đây.
Mặc dù Lan Phi không được sủng ái, nhưng trước khi Khanh nhi nhập cung, nàng ta cũng là người có địa vị cao nhất trong hậu cung, bình thường Tống Vĩnh Kỳ cũng đối xử với nàng ta rất khách sáo, nể mặt nàng ta, đây cũng là lý do vì sao hôm nay lại ta lại cố chấp đòi ở lại.
Nào ngờ bản thân mình còn chưa kịp làm gì, kết quả đã được định sẵn rồi.
Nỗi chua xót dấy lên trong lòng nàng ta, Lan quý phi suýt nữa đã bật khóc.
Có thế nào nàng cũng không ngờ rằng, một tương lai hạnh phúc mà phụ thân đã miêu tả với nàng lại như thế này.
“Hoàng thượng, thần thiếp...” Lan quý phi đứng dậy, gương mặt lộ ra vẻ tủi thân, còn định mở miệng nói tiếp, nhưng không đợi nàng ta lên tiếng, Tống Vĩnh Kỳ đã cướp lời: “Trước đây ngươi làm rất tốt, nếu như ngươi muốn làm quý phi của trẫm, vậy thì đừng hành xử tùy tiện.”
Đây là cảnh cáo cuối cùng của Tống Vĩnh Kỳ.
Vì Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ thường tôn trọng nữ nhân hơn những người khác, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm nay chàng không hề lâm hạnh hậu cung.
Thực chất, chỉ cần chàng muốn, khéo ăn khéo nói, nhẹ nhàng đã đủ để khiến cho rất nhiều nữ nhân trong hậu cung làm việc cho mình, rồi sau đó, chàng có thể lợi dụng hậu cung để thay đổi thế cục trong triều đình, chỉ có điều chàng luôn coi khinh thủ đoạn như thế.
Nhưng không có nghĩa là chàng sẽ không dùng, nếu như đụng đến giới hạn của chàng, chàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lương phi chính là ví dụ sờ sờ trước mắt.
Lan quý phi là người thông minh, trong phút chốc đã hiểu ý của Tống Vĩnh Kỳ ngay, những giọt lệ trong mắt nàng ta tuôn rơi lã chã.
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn làm tròn vai trò quý phi, chỉ có điều nếu như nếu như thần thiếp luôn làm như trước kia, vậy thì kết cục mà Hoàng thượng đã định cho thần thiếp là gì?” Rốt cuộc Lan quý phi cũng đề hết dũng khí, hỏi khe khẽ.
Rõ ràng Lan quý phi đã dùng hết dũng khí mà mình có, sau khi nói dứt lời, nàng ta ương bướng cúi đầu, đứng lặng thinh chờ đợi.
“Ít nhất thì thứ chờ đợi nàng không phải là một lãnh cung tịch mịch.” Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc nói với Lan quý phi.
Lan quý phi ngẩng đầu, nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói từng câu từng chữ: “Nếu như thần thiếp muốn Hoàng thượng thành toàn cho tình yêu của thần thiếp thì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Lan quý phi lại lớn gan đến như vậy, chàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói nhỏ nhẹ: “Vậy thì phải xem xem nàng có thể hy sinh bao nhiêu thứ vì trẫm.”
“Vậy, Hoàng thượng, người nhà của thần thiếp...” Niềm vui trong đôi mắt Lan quý phi càng đậm hơn, sau khi do dự trong chốc lát, nàng ta hỏi tiếp.
“Lan quý phi muốn nhiều thứ quá, trên đời này làm gì có nhiều chuyện vẹn cả đôi đường kia chứ, hơn nữa, phụ mẫu của ngươi đã hy sinh ngươi vì gia tộc và quyền thế rồi, bọn họ không đáng để ngươi...” Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ cảm khái vô vàn.
Trước khi Lan quý phi nhập cung, chàng đã biết chuyện của nàng ta, từ khi còn nhỏ Lan quý phi và biểu ca thanh mai trúc mã của mình đã đính hôn với nhau, chỉ có điều Lương Khuê mỗi lúc một bước lên cao, còn gia tộc biểu ca dần sa sút, nhưng hai người họ luôn liên lạc với nhau, Lan quý phi cũng muốn được cưới biểu ca của mình.
Nhưng nào ngờ, phụ thân của nàng ta lại phớt lờ hôn ước, đưa nàng ta nhập cung.
Đây cũng là lý do vì sao Tống Vĩnh Kỳ phong nàng ta làm quý phi, bởi vì chàng biết nàng ta sẽ không bám riết lấy mình như những nữ nhân khác.
Vốn dĩ thấy nàng ta sống an phận thủ thường trong cung, không hề cấu kết với Lương Khuê, Tống Vĩnh đã có ý muốn thành toàn cho tâm tư của nàng ta, chỉ có điều chàng vẫn luôn tìm kiếm thời cơ, nhưng nào ngờ...
“Thần thiếp đã hiểu, thần thiếp không dám cầu xin Hoàng thượng tha tội cho bọn họ, dù gì bọn họ cũng là cha mẹ của thần thiếp, nếu như đến ngày ấy, thần thiếp chỉ hy vọng Hoàng thượng tha chết cho bọn họ.” Lan quý phi không còn kiên quyết nữa, gia đình ấy đã hủy đi tình yêu của nàng ta, nàng ta đã không còn tình cảm với họ từ lâu, một lời cầu xinh này, cũng xem như làm trọn lòng hiếu thảo của nữ nhi, kết quả cuối cùng như thế nào còn phải xem ý trời.
“Chỉ cần nàng trả giá đủ, trẫm sẽ cho nàng được mãn nguyện.” Vẫn là lời nói giống như ban nãy, nhưng Lan quý phi biết rõ, cái giá mà nàng ta phải trả chắc hẳn sẽ rất đắt rất đắt, đắt đến nỗi bản thân mình không thể chịu được.
“Thần thiếp đã có chuyện muốn xin Hoàng tượng, cũng sẵn sàng để Hoàng thượng sai khiến. Thần thiếp nguyện làm đầy tớ của người, chỉ mong sau khi tất thảy đi vào hồi kết, Hoàng thượng có thể ban cho thần thiếp một hối hôn duyên.” Lan quý phi ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin.
“Mấy ngày nữa, nàng sẽ là quý phi được trẫm sủng ái nhất, đến lúc đó nàng có thể ngang ngược hống hách, muốn gì làm đó, trẫm...” Tống Vĩnh Kỳ không biết phải nói thế nào nữa, chàng chỉ nhìn Lan quý phi với vẻ mặt săm soi.
“Thần thiếp sẽ làm theo ý muốn của Hoàng thượng, chỉ có điều đến lúc ấy, Ôn Yến môn chủ có thể sẽ tủi thân...” Lan quý phi là người thông minh, nghe Tống Vĩnh Kỳ nói thế, nàng ta bèn biết ngay mình đã trở thành bia ngắm trong toàn hậu cung, nhưng vì nàng ta có chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng, nàng ta bắt buộc phải làm như vậy.
“Trẫm sẽ báo với nàng ấy, ngươi cũng phải biết chừng mực, lỡ mà làm nàng ấy bị thương...” Tống Vĩnh Kỳ căn dặn, lòng chàng vẫn thấy bất an, Lan quý phi nhìn gương mặt căng thẳng của Tống Vĩnh Kỳ, nụ cười trên gương mặt nàng ta dần tưoi tắn hơn.
“Làm Ôn Yến môn chủ bị thương thì càng tốt chứ sao, nàng ấy có thể dưỡng thương, tránh xa những chuyện và những người phức tạp trong hậu cung chẳng phải sẽ tốt hơn ư?” Lan quý phi nhỏ giọng đề xuất, Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy thế, gương mặt chàng ánh lên niềm vui rạng rỡ.
“Ngươi thật thông minh, nhưng không thể chạm đến giới hạn của nàng ấy, nếu như ngươi làm nàng ấy bị thương, đương nhiên sẽ có người vì hành vi của ngươi mà bị thương gấp đôi.” Tống Vĩnh Kỳ cảnh cáo một cách nghiêm túc, chàng cảm thấy mình nên để cho Lan quý phi biết, có một vài chuyện không phải nàng ta có thể làm bừa được.
“Thần thiếp cảm thấy khi nãy bàn điều kiện này với Hoàng thượng, đúng là sáng suốt tột cùng.” Thấy Tống Vĩnh Kỳ luôn lo lắng cho an nguy của Ôn Yến, Lan quý phi không khỏi thở vắn than dài, không thể che nổi sự hâm mộ trong ánh mắt.
Chỉ có Lan quý phi vẫn ở lại với Lương phi, vẻ mặt hằn lên nét lo lắng, dường như không nghe Tống Vĩnh Kỳ nói gì vậy.
“Lan quý phi, ngươi cũng về đi, đợi Lương phi tỉnh dậy, trẫm sẽ nói với nàng ta rằng ngươi rất lo lắng cho nàng ta.” Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện rất thẳng thắn, có thế nào chàng cũng không ngờ, bình thường người mờ nhạt nhất như Lan quý phi lại là người cuối cùng rời khỏi đây.
Mặc dù Lan quý phi và Lương phi thân thiết với nhau, nhưng cũng không thân đến mức dám trái lệnh của chàng.
“Hoàng thượng, thần thiếp và Lương phi muội muội thân thiết với nhau nhất, bây giờ muội ấy vẫn còn hôn mê, thần thiếp...” Lan quý phi ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt rưng rưng, ra vẻ rất lo lắng cho Lương phi, chỉ có điều Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhìn thấy sự hy vọng ánh lên trong mắt nàng ta.
Ánh mắt đó, từng là ánh mắt mà Tống Vĩnh Kỳ quen thuộc, giống với ánh mắt Dương Bạch Phi nhìn mình vào rất nhiều năm trước, cũng thấp thoáng mong chờ như thế này, nhưng hễ chàng nảy sinh lòng thương hoa tiếc ngọc, e là sẽ không khỏi động lòng.
Chỉ có điều, sau khi trải qua bãi bể nương dâu, tất thảy những vở kịch vụng về này đều không thể làm gợn lên cảm xúc trong lòng chàng.
Cũng có thể nắm quyền thiên hạ, có mỹ nữ trong nhà, con đàn cháu đống là lý tưởng của rất nhiều nam nhân trong thiên hạ, nhưng không phải là chàng, chàng chỉ muốn được gần gũi Ôn Yến, có thể sống an nhàn hết quãng đời còn lại với nàng.
Chỉ cần có Ôn Yến là đủ lắm rồi, với chàng, những nét đẹp khác chẳng qua chỉ là phong cảnh hai bên đường mà thôi. Tất cả tình cảm của chàng đều dành cho Ôn Yến, không thể chia cho người khác một chút nào được cả.
“Trẫm biết ngươi lo lắng, nhưng trẫm muốn ở một mình với nàng ta.” Với những nữ nhân dòm ngó chàng, Tống Vĩnh Kỳ không hề thương xót bọn họ, chàng bày tỏ một cách sỗ sàng, muốn cho Lan phi biết rằng chàng không thích cô ta ở lại đây.
Mặc dù Lan Phi không được sủng ái, nhưng trước khi Khanh nhi nhập cung, nàng ta cũng là người có địa vị cao nhất trong hậu cung, bình thường Tống Vĩnh Kỳ cũng đối xử với nàng ta rất khách sáo, nể mặt nàng ta, đây cũng là lý do vì sao hôm nay lại ta lại cố chấp đòi ở lại.
Nào ngờ bản thân mình còn chưa kịp làm gì, kết quả đã được định sẵn rồi.
Nỗi chua xót dấy lên trong lòng nàng ta, Lan quý phi suýt nữa đã bật khóc.
Có thế nào nàng cũng không ngờ rằng, một tương lai hạnh phúc mà phụ thân đã miêu tả với nàng lại như thế này.
“Hoàng thượng, thần thiếp...” Lan quý phi đứng dậy, gương mặt lộ ra vẻ tủi thân, còn định mở miệng nói tiếp, nhưng không đợi nàng ta lên tiếng, Tống Vĩnh Kỳ đã cướp lời: “Trước đây ngươi làm rất tốt, nếu như ngươi muốn làm quý phi của trẫm, vậy thì đừng hành xử tùy tiện.”
Đây là cảnh cáo cuối cùng của Tống Vĩnh Kỳ.
Vì Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ thường tôn trọng nữ nhân hơn những người khác, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm nay chàng không hề lâm hạnh hậu cung.
Thực chất, chỉ cần chàng muốn, khéo ăn khéo nói, nhẹ nhàng đã đủ để khiến cho rất nhiều nữ nhân trong hậu cung làm việc cho mình, rồi sau đó, chàng có thể lợi dụng hậu cung để thay đổi thế cục trong triều đình, chỉ có điều chàng luôn coi khinh thủ đoạn như thế.
Nhưng không có nghĩa là chàng sẽ không dùng, nếu như đụng đến giới hạn của chàng, chàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lương phi chính là ví dụ sờ sờ trước mắt.
Lan quý phi là người thông minh, trong phút chốc đã hiểu ý của Tống Vĩnh Kỳ ngay, những giọt lệ trong mắt nàng ta tuôn rơi lã chã.
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn làm tròn vai trò quý phi, chỉ có điều nếu như nếu như thần thiếp luôn làm như trước kia, vậy thì kết cục mà Hoàng thượng đã định cho thần thiếp là gì?” Rốt cuộc Lan quý phi cũng đề hết dũng khí, hỏi khe khẽ.
Rõ ràng Lan quý phi đã dùng hết dũng khí mà mình có, sau khi nói dứt lời, nàng ta ương bướng cúi đầu, đứng lặng thinh chờ đợi.
“Ít nhất thì thứ chờ đợi nàng không phải là một lãnh cung tịch mịch.” Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc nói với Lan quý phi.
Lan quý phi ngẩng đầu, nhìn Tống Vĩnh Kỳ, nói từng câu từng chữ: “Nếu như thần thiếp muốn Hoàng thượng thành toàn cho tình yêu của thần thiếp thì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Lan quý phi lại lớn gan đến như vậy, chàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói nhỏ nhẹ: “Vậy thì phải xem xem nàng có thể hy sinh bao nhiêu thứ vì trẫm.”
“Vậy, Hoàng thượng, người nhà của thần thiếp...” Niềm vui trong đôi mắt Lan quý phi càng đậm hơn, sau khi do dự trong chốc lát, nàng ta hỏi tiếp.
“Lan quý phi muốn nhiều thứ quá, trên đời này làm gì có nhiều chuyện vẹn cả đôi đường kia chứ, hơn nữa, phụ mẫu của ngươi đã hy sinh ngươi vì gia tộc và quyền thế rồi, bọn họ không đáng để ngươi...” Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ cảm khái vô vàn.
Trước khi Lan quý phi nhập cung, chàng đã biết chuyện của nàng ta, từ khi còn nhỏ Lan quý phi và biểu ca thanh mai trúc mã của mình đã đính hôn với nhau, chỉ có điều Lương Khuê mỗi lúc một bước lên cao, còn gia tộc biểu ca dần sa sút, nhưng hai người họ luôn liên lạc với nhau, Lan quý phi cũng muốn được cưới biểu ca của mình.
Nhưng nào ngờ, phụ thân của nàng ta lại phớt lờ hôn ước, đưa nàng ta nhập cung.
Đây cũng là lý do vì sao Tống Vĩnh Kỳ phong nàng ta làm quý phi, bởi vì chàng biết nàng ta sẽ không bám riết lấy mình như những nữ nhân khác.
Vốn dĩ thấy nàng ta sống an phận thủ thường trong cung, không hề cấu kết với Lương Khuê, Tống Vĩnh đã có ý muốn thành toàn cho tâm tư của nàng ta, chỉ có điều chàng vẫn luôn tìm kiếm thời cơ, nhưng nào ngờ...
“Thần thiếp đã hiểu, thần thiếp không dám cầu xin Hoàng thượng tha tội cho bọn họ, dù gì bọn họ cũng là cha mẹ của thần thiếp, nếu như đến ngày ấy, thần thiếp chỉ hy vọng Hoàng thượng tha chết cho bọn họ.” Lan quý phi không còn kiên quyết nữa, gia đình ấy đã hủy đi tình yêu của nàng ta, nàng ta đã không còn tình cảm với họ từ lâu, một lời cầu xinh này, cũng xem như làm trọn lòng hiếu thảo của nữ nhi, kết quả cuối cùng như thế nào còn phải xem ý trời.
“Chỉ cần nàng trả giá đủ, trẫm sẽ cho nàng được mãn nguyện.” Vẫn là lời nói giống như ban nãy, nhưng Lan quý phi biết rõ, cái giá mà nàng ta phải trả chắc hẳn sẽ rất đắt rất đắt, đắt đến nỗi bản thân mình không thể chịu được.
“Thần thiếp đã có chuyện muốn xin Hoàng tượng, cũng sẵn sàng để Hoàng thượng sai khiến. Thần thiếp nguyện làm đầy tớ của người, chỉ mong sau khi tất thảy đi vào hồi kết, Hoàng thượng có thể ban cho thần thiếp một hối hôn duyên.” Lan quý phi ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin.
“Mấy ngày nữa, nàng sẽ là quý phi được trẫm sủng ái nhất, đến lúc đó nàng có thể ngang ngược hống hách, muốn gì làm đó, trẫm...” Tống Vĩnh Kỳ không biết phải nói thế nào nữa, chàng chỉ nhìn Lan quý phi với vẻ mặt săm soi.
“Thần thiếp sẽ làm theo ý muốn của Hoàng thượng, chỉ có điều đến lúc ấy, Ôn Yến môn chủ có thể sẽ tủi thân...” Lan quý phi là người thông minh, nghe Tống Vĩnh Kỳ nói thế, nàng ta bèn biết ngay mình đã trở thành bia ngắm trong toàn hậu cung, nhưng vì nàng ta có chuyện muốn cầu xin Hoàng thượng, nàng ta bắt buộc phải làm như vậy.
“Trẫm sẽ báo với nàng ấy, ngươi cũng phải biết chừng mực, lỡ mà làm nàng ấy bị thương...” Tống Vĩnh Kỳ căn dặn, lòng chàng vẫn thấy bất an, Lan quý phi nhìn gương mặt căng thẳng của Tống Vĩnh Kỳ, nụ cười trên gương mặt nàng ta dần tưoi tắn hơn.
“Làm Ôn Yến môn chủ bị thương thì càng tốt chứ sao, nàng ấy có thể dưỡng thương, tránh xa những chuyện và những người phức tạp trong hậu cung chẳng phải sẽ tốt hơn ư?” Lan quý phi nhỏ giọng đề xuất, Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy thế, gương mặt chàng ánh lên niềm vui rạng rỡ.
“Ngươi thật thông minh, nhưng không thể chạm đến giới hạn của nàng ấy, nếu như ngươi làm nàng ấy bị thương, đương nhiên sẽ có người vì hành vi của ngươi mà bị thương gấp đôi.” Tống Vĩnh Kỳ cảnh cáo một cách nghiêm túc, chàng cảm thấy mình nên để cho Lan quý phi biết, có một vài chuyện không phải nàng ta có thể làm bừa được.
“Thần thiếp cảm thấy khi nãy bàn điều kiện này với Hoàng thượng, đúng là sáng suốt tột cùng.” Thấy Tống Vĩnh Kỳ luôn lo lắng cho an nguy của Ôn Yến, Lan quý phi không khỏi thở vắn than dài, không thể che nổi sự hâm mộ trong ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.