Tung Hoành Cổ Đại

Chương 409: Lửa giận của thiên sơn

Ôn Uyển

18/04/2021

"Ta chỉ là hiểu rõ, nếu như lần này môn chủ có thể may mắn sống sót thì vẫn sẽ giúp hoàng thượng như cũ, nếu như thế lực trong tay ta có thể để cho hoàng thượng sử dụng, vậy thì hoàng thượng trên triều đình tất nhiên có thể giống như cá gặp nước." Nghe được lời nói trào phúng của Ôn Yến, Lương Quang Tường vẫn trả lời không nhanh không chậm.

"Môn chủ, thế lực trên triều đình của Phi Long Môn đều đang nằm trong tay của ta, chỉ cần bọn hắn có thể phục tùng sự chỉ huy của người, cộng thêm thế lực của Tiêu Tướng và Trương Tư Không, đến lúc đó hoàng thượng muốn khống chế Trần Nguyên Khánh và Trương Tiên Huy cũng là một chuyện đơn giản." Không thể không nói, Lương Quang Tường đang nói đến suy nghĩ trong lòng của Ôn Yến, cho dù quả thật bây giờ cô rất muốn để Lương Quang Tường chết.

Cô đã không còn nhiều thời gian nữa, cô thậm chí không biết mình có thể giúp Tống Vĩnh Kỳ làm được bao nhiêu chuyện, cô không biết là nên giải quyết dứt khoát mớ hỗn độn hay là cho Lương Quang Tường, cũng như cho bọn họ một cơ hội thì sẽ tốt hơn.

"Môn chủ, người có thể suy nghĩ thật kỹ một chút." Lương Quang Tường có thể nhìn ra được tinh lực của Ôn Yến không tốt, cũng biết chuyện này cô cần phải cân nhắc thận trọng, cho nên cũng không hề ép buộc, chỉ là nhẹ nhàng nói xong liền cung kính cúi đầu quỳ ở nơi đó.

Ôn Yến chưa bao giờ nhìn thấy tư thế thần phục như thế này của Lương Quang Tường, nhìn y như thế này, trong lòng của Ôn Yến cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vì bảo toàn đại cục, đây là chuyện mà rất nhiều người đều sẽ làm, nhưng khi nhìn thấy trưởng lão của Phi Long Môn quỳ gối trước mặt mình như vậy, Ôn Yến chỉ cảm thấy trong lòng mình đều là xấu hổ.

"Ta sẽ suy nghĩ cho thật kỹ, trước đó thì ngươi cứ đợi ở chỗ này." Ôn Yến nói xong liền ra hiệu cho Thiên Sơn đỡ mình đi khỏi, nhìn bóng lưng của Ôn Yến sắp biến mất trong doanh trướng, Lương Quang Tường đột nhiên nói với bóng lưng của Ôn Yến một câu: "Cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới môn chủ sẽ lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả sát cục của Tống Vân Lễ mà cũng có thể phá được."

"Có lẽ chỉ bởi vì mạng của ta lớn." Ôn Yến quay đầu lại nhìn Lương Quang Tường, nhẹ giọng nói.

Đến bây giờ, Ôn Yến đều cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ, kể từ khi bắt đầu bước vào lãnh thổ của Khắc Châu, Vân Tập trấn, Phi Long Môn bao gồm cả chuyện sáng ngày hôm qua, quân Khắc Châu bao vây tiểu viện của cô.

Lúc đó thật sự cô không nghĩ đến mình còn có thể còn sống, cô không thể quên được dáng vẻ khát máu của Tô Diễn dẫn đầu binh sĩ.

Lúc đó, bọn họ thật sự muốn mạng của mình.

Cho nên thật ra Ôn Yến rất cảm kích Tô Diễn, cảm kích nội gián quân Khắc Châu đó đứng ở sau lưng của hắn ta, nếu như không phải hắn ta tùy tiện ra tay, có lẽ cô cũng không phải là bị thương nặng mà là mất mạng.

"Có điều ta sẽ không quên, Lương Quang Tường trưởng lão của Phi Long Môn chúng ta lại muốn tính mạng của ta." Lời nói nhàn nhạt của Ôn Yến khiến cho Lương Quang Tường nghe được mà hốt hoảng không thôi.



Ôn Yến vừa dứt lời liền đi khỏi, trong gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại Lương Quang Tường bị dây trói, y có chút chán nản ngồi trên mặt đất, hoàn toàn không hề có vẻ trấn định tự nhiên như lúc đối mặt với Ôn Yến

Y không hề ngờ tới chuyện lại có thể phát triển đến tình trạng như thế này.

Nếu như không phải Tống Vân Lễ nói chắc như đinh đóng cột, nói toàn bộ kế hoạch của hắn ta cho mình nghe, y có thể sẽ không ra tay.

Nhưng mà lời hứa hẹn của Tống Vân Lễ quá tốt đẹp, kế hoạch cũng quá hoàn mỹ.

Nếu như lần này Tống Vân Lễ thắng, đợi đến lúc Tống Vĩnh Kỳ bị đuổi xuống khỏi hoàng vị, hắn ta sẽ phong vương, y sẽ bên nhau không rời với nữ tử mà mình thích. Nếu như Tống Vân Lễ thua, y vẫn có thể cao cao tại thượng làm thái úy đại nhân, không ai có thể biết được y từng trợ giúp Tống Vân Lễ chém giết hơn bốn mươi nghìn quân Khắc Châu trong vòng một đêm.

Nhưng mà, ai cũng không ngờ tới chuyện lại có thể trở thành như thế này.

Tận trung với Phi Long Môn đã trở thành át chủ bài duy nhất của y.

Y hiểu rất rõ Ôn Yến yêu hoàng thượng cỡ nào, cô tất nhiên sẽ lo lắng hết lòng vì hoàng thượng, bảo trụ hết tất cả thế lực có thể sử dụng được. Nhưng mà khi y nhìn thấy đôi mắt của Ôn Yến, thấy được đáy mắt của cô xuất hiện vẻ thất vọng và lãnh lẽo, đáy lòng của y lại không thể xác định được.

Môn chủ mới này xem ra đơn giản vô hại, nhưng một giọt nước cũng không lọt, khiến người khác nhìn không thấu nhất.

Y cúi đầu nghĩ đối sách, lại đột nhiên hô to với người ở ngoài trướng: "Người đâu, phu nhân và con của ta đâu, mang phu nhân và con của ta đến cho ta, nhanh lên."

Chỉ là giờ phút này y là tội nhân của Phi Long Môn, quân Khắc Châu đã coi y là kẻ thù từ lâu, y hô rất nhiều lần nhưng ở ngoài trướng cũng không có động tĩnh gì.

Cho đến ngày hôm nay, Lương Quang Tường cũng không nghĩ tới mình lại có một ngày như thế này, y sa sút tinh thần ngồi trên mặt đất, trong đầu của ông ta đều là Lăng quý thái phi và Quy Nhi, nếu như không phải y đã tính trước kỹ càng, sẽ không nói Lăng quý thái phi và Quy Nhi ở trong quân doanh, nhưng mà bây giờ...

Y tin tưởng Ôn Yến sẽ không ra tay với trẻ em và nữ nhân vô tội, nhưng mà quân Khắc Châu thì sao đây? Là do y đã hạ lệnh cho binh của Tống Vân Lễ đồ sát Quân Khắc Châu.

Giờ phút này bọn họ hẳn là rất xúc động phẫn nộ, y chưa từng biết quý trọng tính mạng của binh sĩ quân Khắc Châu, sao bọn họ có thể cố kỵ vợ con của mình được.



"Nhanh dẫn Quy Nhi đến đây cho ta, nhanh lên." Lương Quang Tường lại cao giọng la lên một lần nữa, y đã hiểu rất rõ làm như thế này cũng tốn công vô ích, nhưng đây là chuyện duy nhất mà y có thể làm cho vợ con của mình.

Cho đến khi hô đến khàn cả giọng, cho đến khi đáy lòng của y đều là tuyệt vọng, sự hối hận liên tục giống như nước sông đổ vào trong phổi của y, khiến y ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

"Lương trưởng lão, nếu như ngươi còn nhớ mình là một người phụ thân thì nên suy nghĩ lại, những binh sĩ đã chết kia cũng là con cái của phụ mẫu, cũng có người đã làm phụ thân." Âm thanh oán giận của Thiên Sơn đột nhiên truyền vào trong màng nhĩ của Lương Quang Tường, trong con ngươi im ắng của Lương Quang Tường đột nhiên phát ra ánh sáng hi vọng, y ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Sơn, sốt ruột thỉnh cầu: "Thiên Sơn cô nương, mau cứu lấy vợ con của ta."

"Ngươi có từ cách gì để cho ta cứu vợ con của ngươi?" Thiên Sơn không hiểu, lại khinh thường nhìn Lương Quang Tường, Lúc nãy khi y mở miệng nói muốn tận trung với Ôn Yến thì nàng ta đã muốn ra tay giáo huấn y, mãi mới chờ đến lúc Ôn Yến ngủ thì nàng ta liền vội vàng chạy đến đây, không ngờ rằng y còn có thể kêu mình cứu vợ con của y.

Lương Quang Tường nhìn Thiên Sơn mà ngây ngẩn cả người.

Giống như Thiên Sơn nói, hiện tại quả thật y không hề có tư cách cầu xin Thiên Sơn, thế nhưng giờ phút này ngoại trừ Thiên Sơn ra thì sợ là không có ai sẽ cứu hài tử của mình.

"Thiên Sơn, chúng ta đều là người của Phi Long Môn, lúc trước khi thái hậu còn sống, ta cũng thường lui tới trong cung của thái hậu, giao tình giữa chúng ta không cạn." Lương Quang Tường nhẹ giọng nói, lời nói ôn hòa, hiện tại hi vọng duy nhất của y chính là những ký ức được coi là ấm áp trong quá khứ kia, hi vọng Thiên Sơn có thể nể nang mặt mũi của thái hậu mà giúp đỡ mình.

"Nếu như lúc trước thái hậu biết người năm đó mà mình hao tổn cả trí lực để đề bạt chính là một bạch nhãn lang, biết được ngày hôm nay ngươi lại ra tay với môn chủ, lão nhân gia đoán chừng đã sớm không để cho ngươi sống trên đời này." Thiên Sơn mỉm cười nói chuyện với Lương Quang Tường, chỉ là lúc nói chuyện thì tất cả trong ánh mắt đều là sát ý.

So sánh với Ôn Yến không muốn giết người, tiên thái hậu là lão thái thái từ ái chưa hề nương tay với người không trung thành, điểm này Thiên Sơn và Lương Quang Tường đi theo bên cạnh bà ta nhiều năm đều hiểu rõ ràng.

"Thiên Sơn cô nương, bọn họ đều là người vô tội, ta đã phạm sai ta nhận, môn chủ có muốn xử phạt ta như thế nào thì cứ để cho người quyết định." "Tùy ý theo môn chủ? Hình như trước kia ngươi không phải nói như vậy, chỉ cần môn chủ bỏ qua cho ngươi thì thế lực của Phi Long Môn sẽ giúp hoàng thượng." Trào phúng ở khóe miệng của Thiên Sơn càng ngày càng nặng, nàng ta hiểu rất rõ Lương Quang Tường nói những lời này cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, sao y có thể bỏ được tính mạng của mình chứ?

"Không phải là ta không bỏ được tính mạng của mình, mà công dụng của ta lúc sống sẽ lớn hơn so với chết." Lương Quang Tường nói rất thành khẩn.

"Ngươi còn sống thÌ tai họa để lại cho Phi Long Môn sẽ còn lớn hơn so với chết." Thiên Sơn mở miệng không chút khách khí, sau khi dứt lời thì nàng ta liền nhìn thẳng về phía Lương Quang Tường.

"Thiên Sơn cô nương đến đây là muốn mạng của ta?" Mặc dù đáy lòng của Lương Quang Tường không xác định được, nhưng Y không có cách nào xem nhẹ được sát ý nơi đáy mắt của Thiên Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tung Hoành Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook