Chương 270: MẶT NẠ ĐÁNG SỢ
Ôn Uyển
18/04/2021
Lương Quang Tường cảm thấy rối rồi, vội vàng nói: “Nếu Môn Chủ không tin, thì có thể thí nghiệm trên người ta. Môn Chủ có cổ độc, cứ việc hạ cổ độc trên người thuộc hạ, sau đó thuộc hạ lại uống thuốc giải, Môn Chủ bắt mạch là có thể biết ngay thuốc giải là thật hay giả.”
Ôn Yến hỏi: “Tại sao Tống Vân Lễ muốn để ngươi đưa thuốc giải đến?”
Lương Quang Tường nói: “Bởi vì trước kia Trần Vũ Trúc từng chết vì loại độc này, Môn Chủ không thể cứu nàng, vì vậy Trần Nguyên Khánh hận Người. Bây giờ trong lòng Trần Nguyên Khánh biết Hoàng Thái Hậu trúng loại cổ độc y hệt Trần Vũ Trúc, Tống Vân Lễ đưa thuốc giải cho người, là muốn để người cứu được Hoàng Thái Hậu, khiến Trần Nguyên Khánh càng hận Người. Trần Nguyên Khánh hiện là Binh bộ Thượng thư, một khi Trần Nguyên Khánh làm việc cho bọn họ, thì phần thắng của bọn họ sẽ lớn hơn nhiều.”
“Ngươi vừa mới nói, ngay cả thuốc giải của ta cũng đã đưa tới, thật sao?” Ôn Yến hỏi.
“Đúng vậy, Môn Chủ, nhưng vẫn xin Môn Chủ sau khi giải độc, vẫn giả vờ như chưa được giải độc, tránh cho bọn họ nhìn ra được.” Lương Quang Tường nói.
Mãn thúc nhìn hắn chằm chằm: “Chúng ta làm sao biết ngươi nói là thật hay là giả?”
Lương Quang Tường vẻ mặt chán nản: “Nếu các ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào, thuốc giải ở ngay đây.”
Hắn lấy từ trong ngực ra hai bình sứ màu trắng, giống hệt cái bình hôm đó Tống Vân Lễ mang tới cho Ôn Yến.
“Bên trái bình này là cho thuốc giải cho Hoàng Thái Hậu, cái còn lại là thuốc giải của Môn Chủ, nếu Môn Chủ không tin, thì có thể thí nghiệm hết các thuốc trên trên người thuộc hạ.” Lương Quang Tường nói.
Ôn Yến nói với Mãn thúc: “Ngươi lấy thuốc giải đến cho ta ngửi một chút.”
Mãn thúc lo lắng nói: “Môn Chủ, có sợ có gian trá không?”
Ôn Yến bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, Trần Nguyên Khánh trở thành kẻ địch của ta, Tống Vân Lễ và Khanh Nhi nhất định đều rất vui vẻ, đã xem mèo vờn chuột chưa? Bây giờ bọn họ tự nhận là mèo, mà ta là chuột, nên trước khi bọn họ chưa chơi ta ra bã thì sẽ không để cho ta chết.”
Giọng Mãn thúc lạnh lùng nói: “Vậy không khỏi quá coi thường Phi Long môn của chúng ta rồi.”
Ôn Yến thản nhiên nói: “Người ta có thể không coi thường Phi Long môn chúng ta sao? Đường đường trưởng lão của Phi Long môn, muốn gây khó dễ lập tức gây khó dễ.”
Vẻ mặt Lương Quang Tường xấu hổ, dù biết Ôn Yến không nhìn thấy hắn, nhưng hắn cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Ai không có tâm huyết? Nếu không phải vì con của hắn và người yêu, sao hắn chịu bị Tống Vân Lễ lợi dụng như thế?
Mãn thúc cầm lấy lọ thuốc giải, mở nắp ra, trước tiên ngửi một cái, sau đó đổ vào lòng bàn tay, rồi mang đến dưới mũi Ôn Yến: “Môn Chủ, đây là bình phía bên trái, thuốc giải của Hoàng Thái Hậu.”
Ôn Yến ngửi thấy một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, có chút tương tự của Tống Vân Lễ cho cô ngửi hôm đó, nhưng không hẳn giống nhau, mà khá giống cái mà Lương Quang Tường mang đến.
“Đi, mang bình nuôi cổ trùng ra!” Ôn Yến lạnh nhạt phân phó.
Không phải nàng không tin Lương Quang Tường, mà là nhất định phải cẩn thận, vì công phu dùng độc của Khanh Nhi quá cao, không thể không phòng.
Trước tiên, Ôn Yến bắt mạch cho Lương Quang Tường, xác định mạch tượng của hắn không có gì đáng nghi, sau đó lại để Mãn thúc cứa ngón tay của hắn rồi bỏ cổ trùng vào.
Còn Vạn Lương thì ôm lấy con của Lương Quang Tường đứng ở một bên nhìn.
Sau khi cổ độc được đưa vào cơ thể Lương Quang Tường khoảng mười lăm phút, Lương Quang Tường cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ rất nhỏ, hắn nói: “Xin Môn Chủ chẩn bệnh.”
Ôn Yến bắt mạch cho hắn, quả nhiên phát hiện mạch tượng hơi khác thường.
“Sau nửa giờ, hãy cho hắn uống thuốc giải.” Ôn Yến nói.
Mãn thúc rất hài lòng với sự cẩn thận của Ôn Yến, ông ta cùng không có địch ý lớn với Lương Quang Tường nên để hắn ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Trong vòng nửa giờ, Ôn Yến ngẫu nhiên hỏi Lương Quang Tường vài câu liên quan tới kế hoạch của Tống Vân Lễ, nhưng Lương Quang Tường đều rất cẩn thận, không hề lộ ra tin tức gì.
Ngược lại khi nhắc đến Khanh Nhi, Lương Quang Tường nói với Ôn Yến, Khanh Nhi đúng là mượn xác hoàn hồn, lúc đầu khuôn mặt không phải như vậy.
“Thì ra không phải như vậy, vì sao về sau lại biến thành như thế?” Mãn thúc hỏi.
Lương Quang Tường nhớ lại sự tàn nhẫn của Khanh Nhi, lòng còn sợ hãi: “Nàng ta bắt hơn mười thiếu nữ tới, đều phải là thiếu nữ có làn da vô cùng đẹp, sau đó cắt da mặt các nàng khi các nàng còn sống, đặt ở trong nồi nấu mười hai canh giờ, hầm thành dung dịch đậm đặc, sau đó không biết cho thêm thứ nước gì vào, những da mặt nhão nhoét đó liền đông lại thành một mặt nạ da người, nàng ta liền bóp chỉnh mặt nạ đó thành hình gương mặt hiện tại.”
Vạn Lương nghe thấy rùng mình: “Sao ả lại tàn nhẫn như vậy?”
Lương Quang Tường cười khổ: “Ta đã lâm vào bước đường cùng, ta cũng không bằng lòng, nhưng không có cách nào khác.”
Ôn Yến nghe thấy thì lấy làm lạ, lắc đầu nói: “Ả luôn rất coi trọng dung mạo bản thân, tổn thương người khác để đổi lấy sự vui vẻ của mình, mà ả lại thanh thản như vậy sao?”
Ánh mắt Mãn thúc toát ra sự giận dữ: “Môn Chủ, loại người như ả có gì mà không thanh thản? Ả ích kỷ đến cực điểm, vì để bản thân vui vẻ mà tùy tiện tổn thương người khác cũng cảm thấy là chuyện hết sức bình thường.”
Lương Quang Tường nói: “Môn Chủ, thuộc hạ rất bất đắc dĩ, xin Môn Chủ hiểu cho.”
Ôn Yến không trả lời hắn, mà hỏi Mãn thúc xem đã đến giờ chưa, Mãn thúc nói sắp rồi, Ôn Yến bảo Mãn thúc quan sát kỹ, rồi cho hắn uống thuốc giải.
Sau khi hắn uống thuốc giải được mười lăm phút, Ôn Yến lại bắt mạch cho hắn, mạch tượng đã dần ổn định, có thể thấy được cổ trùng trong cơ thể đã bị khống chế hoặc là đã bị giết hết.
Ôn Yến nói: “Ừ, thuốc giải này là thật.”
Lương Quang Tường nhìn Ôn Yến: “Môn Chủ có thể tiếp tục thử thuốc giải của Người, để xem có thể giải độc của Người hay không?”
Ôn Yến xua tay: “Không cần, ta tin ngươi.”
Lương Quang Tường có chút ngạc nhiên: “Môn Chủ tin ta?”
“Ta tin tấm lòng làm cha của ngươi, tin tình thương của cha như núi.” Cô nói với Vạn Lương: “Bế đứa trẻ tới đây.”
Vạn Lương bế đứa bé tới, cẩn thận đặt nó ở trong lòng cô.
Lâu rồi, Ôn Yến chưa ôm thân thể mềm mại như thế, lập tức nhớ tới cặp song sinh.
Trong lòng cô dâng lên một tia áy náy, thật ra những gì cô làm cho cặp song sinh còn không bằng cha nuôi Chung Phục Viễn của chúng nữa.
Trước kia, nhìn cặp song sinh, trong lòng cô sẽ nhớ tới Tống Vĩnh Kỳ, đau khổ nhớ nhung, đau đớn như mũi khoan xuyên thấu linh hồn, khiến cô không thể chịu đựng được nỗi đau thấu xương này, chỉ có thể làm việc để quên đi.
Tóm lại, cô đã để cho cặp song sinh chịu thiệt rất nhiều.
Bọn chúng không có người mẹ bình thường, cũng không chiếm được tình thương của cha, thời gian mấy năm đi theo cô ở thành Nam Sơn, sống cũng không dễ dàng gì.
Lương Quang Tường thấy Ôn Yến cứ ôm đứa bé ngây người, vẻ mặt ngơ ngác, hình như đang suy nghĩ sâu xa, hắn tưởng Ôn Yến còn đang hoài nghi hắn, bèn nói: “Môn Chủ, chỉ cần Người chữa khỏi cho nó, Người bảo thuộc hạ làm gì cũng được.”
Ôn Yến lấy lại tinh thần, đưa tay sờ lên cổ tay đứa bé, nghe mạch một lúc, sau đó lại sờ về phía tim.
Cô để tay ở chỗ trái tim một lúc, lông mày dần chau lại, Lương Quang Tường thấy vậy trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Vạn Lương lấy cái lục lạc tới đây.” Ôn Yến nói.
Vạn Lương đáp lời rồi đi ra ngoài, lát sau cầm một cái lục lạc bằng đồng kêu leng keng đi tới để vào tay Ôn Yến.
Ôn Yến nhẹ nhàng ôm đứa bé, đứa bé cũng không khóc ầm ĩ, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Ôn Yến, dường như rất thích gần Ôn Yến.
Ôn Yến nhẹ nhàng ôm nó, sau đó rung lục lạc bên tai nó, âm thanh hết sức đột ngột, nhưng đứa bé không hề phản ứng, ngay cả cơ thể cũng không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến hỏi: “Tại sao Tống Vân Lễ muốn để ngươi đưa thuốc giải đến?”
Lương Quang Tường nói: “Bởi vì trước kia Trần Vũ Trúc từng chết vì loại độc này, Môn Chủ không thể cứu nàng, vì vậy Trần Nguyên Khánh hận Người. Bây giờ trong lòng Trần Nguyên Khánh biết Hoàng Thái Hậu trúng loại cổ độc y hệt Trần Vũ Trúc, Tống Vân Lễ đưa thuốc giải cho người, là muốn để người cứu được Hoàng Thái Hậu, khiến Trần Nguyên Khánh càng hận Người. Trần Nguyên Khánh hiện là Binh bộ Thượng thư, một khi Trần Nguyên Khánh làm việc cho bọn họ, thì phần thắng của bọn họ sẽ lớn hơn nhiều.”
“Ngươi vừa mới nói, ngay cả thuốc giải của ta cũng đã đưa tới, thật sao?” Ôn Yến hỏi.
“Đúng vậy, Môn Chủ, nhưng vẫn xin Môn Chủ sau khi giải độc, vẫn giả vờ như chưa được giải độc, tránh cho bọn họ nhìn ra được.” Lương Quang Tường nói.
Mãn thúc nhìn hắn chằm chằm: “Chúng ta làm sao biết ngươi nói là thật hay là giả?”
Lương Quang Tường vẻ mặt chán nản: “Nếu các ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào, thuốc giải ở ngay đây.”
Hắn lấy từ trong ngực ra hai bình sứ màu trắng, giống hệt cái bình hôm đó Tống Vân Lễ mang tới cho Ôn Yến.
“Bên trái bình này là cho thuốc giải cho Hoàng Thái Hậu, cái còn lại là thuốc giải của Môn Chủ, nếu Môn Chủ không tin, thì có thể thí nghiệm hết các thuốc trên trên người thuộc hạ.” Lương Quang Tường nói.
Ôn Yến nói với Mãn thúc: “Ngươi lấy thuốc giải đến cho ta ngửi một chút.”
Mãn thúc lo lắng nói: “Môn Chủ, có sợ có gian trá không?”
Ôn Yến bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, Trần Nguyên Khánh trở thành kẻ địch của ta, Tống Vân Lễ và Khanh Nhi nhất định đều rất vui vẻ, đã xem mèo vờn chuột chưa? Bây giờ bọn họ tự nhận là mèo, mà ta là chuột, nên trước khi bọn họ chưa chơi ta ra bã thì sẽ không để cho ta chết.”
Giọng Mãn thúc lạnh lùng nói: “Vậy không khỏi quá coi thường Phi Long môn của chúng ta rồi.”
Ôn Yến thản nhiên nói: “Người ta có thể không coi thường Phi Long môn chúng ta sao? Đường đường trưởng lão của Phi Long môn, muốn gây khó dễ lập tức gây khó dễ.”
Vẻ mặt Lương Quang Tường xấu hổ, dù biết Ôn Yến không nhìn thấy hắn, nhưng hắn cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Ai không có tâm huyết? Nếu không phải vì con của hắn và người yêu, sao hắn chịu bị Tống Vân Lễ lợi dụng như thế?
Mãn thúc cầm lấy lọ thuốc giải, mở nắp ra, trước tiên ngửi một cái, sau đó đổ vào lòng bàn tay, rồi mang đến dưới mũi Ôn Yến: “Môn Chủ, đây là bình phía bên trái, thuốc giải của Hoàng Thái Hậu.”
Ôn Yến ngửi thấy một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, có chút tương tự của Tống Vân Lễ cho cô ngửi hôm đó, nhưng không hẳn giống nhau, mà khá giống cái mà Lương Quang Tường mang đến.
“Đi, mang bình nuôi cổ trùng ra!” Ôn Yến lạnh nhạt phân phó.
Không phải nàng không tin Lương Quang Tường, mà là nhất định phải cẩn thận, vì công phu dùng độc của Khanh Nhi quá cao, không thể không phòng.
Trước tiên, Ôn Yến bắt mạch cho Lương Quang Tường, xác định mạch tượng của hắn không có gì đáng nghi, sau đó lại để Mãn thúc cứa ngón tay của hắn rồi bỏ cổ trùng vào.
Còn Vạn Lương thì ôm lấy con của Lương Quang Tường đứng ở một bên nhìn.
Sau khi cổ độc được đưa vào cơ thể Lương Quang Tường khoảng mười lăm phút, Lương Quang Tường cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ rất nhỏ, hắn nói: “Xin Môn Chủ chẩn bệnh.”
Ôn Yến bắt mạch cho hắn, quả nhiên phát hiện mạch tượng hơi khác thường.
“Sau nửa giờ, hãy cho hắn uống thuốc giải.” Ôn Yến nói.
Mãn thúc rất hài lòng với sự cẩn thận của Ôn Yến, ông ta cùng không có địch ý lớn với Lương Quang Tường nên để hắn ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Trong vòng nửa giờ, Ôn Yến ngẫu nhiên hỏi Lương Quang Tường vài câu liên quan tới kế hoạch của Tống Vân Lễ, nhưng Lương Quang Tường đều rất cẩn thận, không hề lộ ra tin tức gì.
Ngược lại khi nhắc đến Khanh Nhi, Lương Quang Tường nói với Ôn Yến, Khanh Nhi đúng là mượn xác hoàn hồn, lúc đầu khuôn mặt không phải như vậy.
“Thì ra không phải như vậy, vì sao về sau lại biến thành như thế?” Mãn thúc hỏi.
Lương Quang Tường nhớ lại sự tàn nhẫn của Khanh Nhi, lòng còn sợ hãi: “Nàng ta bắt hơn mười thiếu nữ tới, đều phải là thiếu nữ có làn da vô cùng đẹp, sau đó cắt da mặt các nàng khi các nàng còn sống, đặt ở trong nồi nấu mười hai canh giờ, hầm thành dung dịch đậm đặc, sau đó không biết cho thêm thứ nước gì vào, những da mặt nhão nhoét đó liền đông lại thành một mặt nạ da người, nàng ta liền bóp chỉnh mặt nạ đó thành hình gương mặt hiện tại.”
Vạn Lương nghe thấy rùng mình: “Sao ả lại tàn nhẫn như vậy?”
Lương Quang Tường cười khổ: “Ta đã lâm vào bước đường cùng, ta cũng không bằng lòng, nhưng không có cách nào khác.”
Ôn Yến nghe thấy thì lấy làm lạ, lắc đầu nói: “Ả luôn rất coi trọng dung mạo bản thân, tổn thương người khác để đổi lấy sự vui vẻ của mình, mà ả lại thanh thản như vậy sao?”
Ánh mắt Mãn thúc toát ra sự giận dữ: “Môn Chủ, loại người như ả có gì mà không thanh thản? Ả ích kỷ đến cực điểm, vì để bản thân vui vẻ mà tùy tiện tổn thương người khác cũng cảm thấy là chuyện hết sức bình thường.”
Lương Quang Tường nói: “Môn Chủ, thuộc hạ rất bất đắc dĩ, xin Môn Chủ hiểu cho.”
Ôn Yến không trả lời hắn, mà hỏi Mãn thúc xem đã đến giờ chưa, Mãn thúc nói sắp rồi, Ôn Yến bảo Mãn thúc quan sát kỹ, rồi cho hắn uống thuốc giải.
Sau khi hắn uống thuốc giải được mười lăm phút, Ôn Yến lại bắt mạch cho hắn, mạch tượng đã dần ổn định, có thể thấy được cổ trùng trong cơ thể đã bị khống chế hoặc là đã bị giết hết.
Ôn Yến nói: “Ừ, thuốc giải này là thật.”
Lương Quang Tường nhìn Ôn Yến: “Môn Chủ có thể tiếp tục thử thuốc giải của Người, để xem có thể giải độc của Người hay không?”
Ôn Yến xua tay: “Không cần, ta tin ngươi.”
Lương Quang Tường có chút ngạc nhiên: “Môn Chủ tin ta?”
“Ta tin tấm lòng làm cha của ngươi, tin tình thương của cha như núi.” Cô nói với Vạn Lương: “Bế đứa trẻ tới đây.”
Vạn Lương bế đứa bé tới, cẩn thận đặt nó ở trong lòng cô.
Lâu rồi, Ôn Yến chưa ôm thân thể mềm mại như thế, lập tức nhớ tới cặp song sinh.
Trong lòng cô dâng lên một tia áy náy, thật ra những gì cô làm cho cặp song sinh còn không bằng cha nuôi Chung Phục Viễn của chúng nữa.
Trước kia, nhìn cặp song sinh, trong lòng cô sẽ nhớ tới Tống Vĩnh Kỳ, đau khổ nhớ nhung, đau đớn như mũi khoan xuyên thấu linh hồn, khiến cô không thể chịu đựng được nỗi đau thấu xương này, chỉ có thể làm việc để quên đi.
Tóm lại, cô đã để cho cặp song sinh chịu thiệt rất nhiều.
Bọn chúng không có người mẹ bình thường, cũng không chiếm được tình thương của cha, thời gian mấy năm đi theo cô ở thành Nam Sơn, sống cũng không dễ dàng gì.
Lương Quang Tường thấy Ôn Yến cứ ôm đứa bé ngây người, vẻ mặt ngơ ngác, hình như đang suy nghĩ sâu xa, hắn tưởng Ôn Yến còn đang hoài nghi hắn, bèn nói: “Môn Chủ, chỉ cần Người chữa khỏi cho nó, Người bảo thuộc hạ làm gì cũng được.”
Ôn Yến lấy lại tinh thần, đưa tay sờ lên cổ tay đứa bé, nghe mạch một lúc, sau đó lại sờ về phía tim.
Cô để tay ở chỗ trái tim một lúc, lông mày dần chau lại, Lương Quang Tường thấy vậy trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Vạn Lương lấy cái lục lạc tới đây.” Ôn Yến nói.
Vạn Lương đáp lời rồi đi ra ngoài, lát sau cầm một cái lục lạc bằng đồng kêu leng keng đi tới để vào tay Ôn Yến.
Ôn Yến nhẹ nhàng ôm đứa bé, đứa bé cũng không khóc ầm ĩ, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Ôn Yến, dường như rất thích gần Ôn Yến.
Ôn Yến nhẹ nhàng ôm nó, sau đó rung lục lạc bên tai nó, âm thanh hết sức đột ngột, nhưng đứa bé không hề phản ứng, ngay cả cơ thể cũng không hề nhúc nhích, vẫn nhìn Ôn Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.