Chương 272: NẢY SINH HIỀM KHÍCH VỚI THIÊN SƠN
Ôn Uyển
18/04/2021
Ôn Yến nằm xuống rồi nói với nàng ta: “Vạn Lương, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai vẫn còn nhiều chuyện phải bận rộn.”
Nàng ta nói: “Thuộc hạ nghỉ ngơi trên sạp quý phi bên ngoài, chủ nhân có chuyện gì thì gọi thuộc hạ.”
“Được, ngươi đi đi, buông rèm xuống giúp ta.” Ôn Yến nói.
“Vâng!” Vạn Lương ra ngoài, thả rèm cửa lưu ly xuống, để cô ngủ một mình trong phòng.
Cô lặng lẽ lấy kim châm trên gối ra, ngón tay đưa đến gần huyệt Thái dương…
Ôn Yến ngủ một canh giờ, đến khi tỉnh lại, tia sáng chiếu vào đáy mắt làm mắt cô đau nhức, cô giơ tay lên che lại rồi nhắm mắt.
Bỗng nghe thấy tiếng kinh hỉ của Vạn Lương vang lên bên tai: “Môn Chủ, người nhìn thấy rồi sao?”
Ôn Yến nheo mắt, dần thích ứng với ánh sáng, thấy khuôn mặt vui mừng của nàng ta đang lắc lư trước mắt, mọi thứ trong phòng đều tỏ rõ, có cảm giác như cách một đời người.
“Tốt quá, mắt nhìn thấy rồi!” Ôn Yến khẽ cảm khái.
Vạn Lương vui vẻ nói: “Thuộc hạ đi báo cho Mãn thúc ngay.”
Cô mỉm cười: “Được rồi, lát nữa ông ta sẽ biết thôi, ngươi sai người bưng cho ta một chậu nước nóng đến đây, ta cũng nên chuẩn bị một chút.”
“Vâng ạ!” Vạn Lương xoay người đi ra ngoài.
Ôn Yến đứng dậy, ngồi trước bàn trang điểm, thấy mi tâm và huyệt Thái dương mình đều có mấy chấm đen, cô đưa tay xoa một lát, đồng thời dặm lên chút phấn, mấy chấm đen này vốn rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra, giờ phủ thêm lớp phấn càng khó nhìn thấy.
Vạn Lương bưng nước nóng vào, thấy Ôn Yến đã trang điểm xong hết rồi: “Môn Chủ, người chưa rửa mặt đã trang điểm rồi sao?”
Cô ngẩn người rồi mỉm cười ngay: “Ây ya, nhìn ta xem, lâu rồi ta không nhìn thấy gì nên nhất thời vui quá không nhớ gì cả.”
“Vậy để thuộc hạ rửa sạch cho người rồi trang điểm lại.” Vạn Lương nói.
Cô xua tay: “Thôi, không cần phiền phức thế đâu, rửa hay không rửa cũng không quan trọng, ta súc miệng là được.”
Nàng ta cười nói: “Môn Chủ vui quá đúng không? Xem ra thuốc giải này thật sự có tác dụng, mặc dù nó cũng có thuốc độc, nhưng y thuật của Môn Chủ lợi hại như thế, chắc chắn sẽ giải độc được lần nữa.”
“Ừm.” Ôn Yến không nói gì, cầm nước muối lên súc miệng.
Súc xong, cô nói với Vạn Lương: “Ngươi đi thông báo cho Thiên Sơn, bảo nàng ta hôm nay cùng ta tiến cung.”
“Vâng!” Vạn Lương nói.
Ôn Yến lại căn dặn: “Nay ngươi và Vạn Tường đi làm chuyện khác, hai ngươi đi xung quanh Thanh Hư Quan xem có gì khác thường không, đồng thời, mang một số hòn đá khá đặc thù ở gần đó về cho ta xem.”
“Hòn đá?” Vạn Lương khó hiểu hỏi: “Môn Chủ lấy đá làm gì?”
“Con trai Lương Quang Tường trúng độc kim loại nặng, phần lớn đều chiết xuất từ quặng, ta muốn biết rốt cuộc bọn họ đã hạ độc gì?”
“Sao Môn Chủ chắc chắn bọn họ lấy độc quặng gần Thanh Hư Quan chứ?”
Ôn Yến nhìn nàng ta, con ngươi lấp lánh: “Nha đầu ngốc, nếu gần đó có, cần gì phải đi đâu cho xa? Thanh Hư Quan trên Tây Sơn có rất nhiều quặng, muốn chiết xuất độc tố kim loại nặng thì lấy ở đó là được.”
Vạn Lương ồ lên: “Cũng đúng.”
Vết thương của Thiên Sơn đã đỡ hơn nhiều, nhưng tin thần rất sa sút.
Nàng không thể chấp nhận việc mất Lãnh Ninh, đang cực kỳ hối hận khi đưa ra ý kiến lùi hôn lễ.
Hai người ở bên nhau hạnh phúc như thế, tại sao phải cãi nhau chứ? Trước đây phần lớn thời gian, hai người đều dùng để cãi nhau và chiến tranh lạnh.
Nàng biết chuyện xảy ra trong kinh thành, nhưng không còn hứng thú để quan tâm.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hóa ra Lãnh Ninh còn quan trọng hơn chủ nhân.
Có điều, lúc Vạn Lương đến tìm nàng, nàng vẫn tới.
Ôn Yến thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch thì nói: “Sắc mặt ngươi rất xấu, tối qua không ngủ được sao?”
Thiên Sơn ngước đôi mắt sưng đỏ lên, hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Chủ nhân, người nhìn thấy rồi ư?”
Vạn Lương bật cười: “Thiên Sơn tỷ tỷ, không phải lúc tới đây muội đã nói với tỷ rồi à? Môn Chủ đã uống thuốc giải, có thể nhìn thấy rồi.”
“Thật sao?” Cuối cùng đáy mắt nàng đã có chút thần thái: “Vậy thì quá tốt rồi, ai mang thuốc giải tới thế?”
“Lương Quang Tường!” Ôn Ý lạnh nhạt nói.
“Là hắn ư?” Thiên Sơn nhíu mày, nàng vẫn còn giữ lại thái độ nghi ngờ với người này: “Người này phải cẩn thận.”
Vạn Lương nói: “Thật ra hắn cũng bị Tống Vân Lễ đe đọa, con trai hắn cũng bị hắn ta hạ độc.”
Thiên Sơn nói: “Có chuyện như vậy à?”
Ôn Yến nhìn nàng ta, khuyên nhủ: “Chuyện Lãnh Ninh đã trôi qua rồi, ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, phải thay hắn báo thù, nhất định phải phá hoại âm mưu của Tống Vân Lễ và Khanh Nhi.”
Đáy mắt Thiên Sơn dâng lên vẻ oán hận: “Lúc nào thuộc hạ cũng muốn băm chúng thành ngàn mảnh.”
“Ta sẽ vào cung, ngươi cũng đi cùng ta đi, ta biết tâm trạng ngươi không tốt, nhưng thân phận của ngươi là tỳ nữ bên Môn Chủ, hôm nay ngươi cần phải có mặt.” Ôn Yến nói.
Thiên Sơn chắp tay lĩnh mệnh: “Thuộc hạ biết rồi!”
Nàng ta ngừng một lát rồi nói: “Môn Chủ, thuộc hạ biết người Phi Long Môn đã vào thành, thuộc hạ muốn dẫn một nghìn người đi lật đổ đỉnh Lang Phong.”
Ôn Yến lắc đầu: “Không được.”
Thiên Sơn cuống lên: “Môn Chủ không muốn báo thù cho Lãnh Ninh ư?”
“Đương nhiên ta muốn, nhưng không thể điều động bừa bãi, ngươi nên biết đỉnh Lang Phong nối liền Long mạch, đâu thể tùy tiện dẫn người Phi Long Môn lên giẫm đạp? Đây là công khai khiêu chiến với vương quyền.”
“Khiêu chiến với vương quyền thì sao? Từ khi nào Môn Chủ trở nên sợ này sợ nọ như thế?” Thiên Sơn nói vẻ mỉa mai.
Vẻ mặt Ôn Yến hơi tức giận: “Thiên Sơn, muốn báo thù, đối phó Tống Vân Lễ thì không được nóng vội, bằng không sẽ tự hại chính mình, giờ người Phi Long Môn vào thành chắc chắn sẽ gây nên chấn động, nếu không xử lý ổn thỏa người khác sẽ suy đoán người chúng ta bất đồng với Hoàng đế và triều đình, tuyệt đối không được để nó thành sự thật, ngươi biết không?”
Thiên Sơn cương quyết nói: “Nếu Môn Chủ sợ Hoàng thượng hiểu lầm, phá hoại tình cảm hai người, vậy để thuộc hạ đích thân dẫn người đi, xảy ra chuyện gì cứ để thuộc hạ đứng ra gánh chịu là được.”
Ôn Yến tức giận nói: “Thiên Sơn, ngươi nói câu này là ý gì?”
Vạn Lương thấy cả hai nảy sinh mâu thuẫn, vội can ngăn: “Thiên Sơn tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, chắc chắn Môn Chủ đã có suy tính, tỷ đừng làm khó Môn Chủ nữa.”
Nàng ta lạnh lùng nói: “Nàng ấy là sợ Hoàng thượng trách tội giẫm lên Long mạch, thật ra đỉnh Lang Phong cách Long mạch rất xa, cần gì phải sợ hãi thế chứ? Chủ nhân trở nên nhát gan như vậy thật khiến thuộc hạ thất vọng.”
Ôn Yến nghe nàng ta nói thế thì lạnh lùng nói: “Hy vọng ngươi còn nhớ thân phận của mình, chuyện báo thù, ta tự có chủ trương.”
Thiên Sơn cười lạnh: “Đúng vậy, người tự có chủ trương, người chết đâu phải người chủ nhân yêu, đương nhiên người có thể nói qua loa để thuộc hạ đợi, nhưng người muốn thuộc hạ đợi đến khi nào? Trong quá trình chờ đợi, đi thăm dò xem đỉnh Lang Phong có xung đột hay không à?”
“Thiên Sơn!” Đáy mắt Ôn Yến tràn đầy tức giận.
Nàng ta lạnh lùng xoay người: “Thuộc hạ nhớ thân phận của mình rồi, mời chủ nhân thay y phục, thuộc hạ ra ngoài đợi.”
Nói xong, nàng ta sải bước ra ngoài.
Ôn Yến tức sầm mặt lại: “Đúng là ngày càng không biết thân phận của mình, chỉ trách ta chiều nàng ta quá mức.”
Vạn Lương khuyên nhủ: “Thiên Sơn tỷ tỷ cũng vì chuyện Lãnh đại nhân mà nghĩ không thông, chủ nhân đừng giận tỷ ấy.”
Cô vẫn chưa hết giận: “Ngươi đừng nói thay nàng ta, giờ nàng ta đã mất lý trí rồi, sau này ngươi tới lo chuyện bên cạnh ta đi, không cần nàng ta nữa.”
Vạn Lương ngẩn người, thấp giọng nói: “Vâng!”
Nàng ta nói: “Thuộc hạ nghỉ ngơi trên sạp quý phi bên ngoài, chủ nhân có chuyện gì thì gọi thuộc hạ.”
“Được, ngươi đi đi, buông rèm xuống giúp ta.” Ôn Yến nói.
“Vâng!” Vạn Lương ra ngoài, thả rèm cửa lưu ly xuống, để cô ngủ một mình trong phòng.
Cô lặng lẽ lấy kim châm trên gối ra, ngón tay đưa đến gần huyệt Thái dương…
Ôn Yến ngủ một canh giờ, đến khi tỉnh lại, tia sáng chiếu vào đáy mắt làm mắt cô đau nhức, cô giơ tay lên che lại rồi nhắm mắt.
Bỗng nghe thấy tiếng kinh hỉ của Vạn Lương vang lên bên tai: “Môn Chủ, người nhìn thấy rồi sao?”
Ôn Yến nheo mắt, dần thích ứng với ánh sáng, thấy khuôn mặt vui mừng của nàng ta đang lắc lư trước mắt, mọi thứ trong phòng đều tỏ rõ, có cảm giác như cách một đời người.
“Tốt quá, mắt nhìn thấy rồi!” Ôn Yến khẽ cảm khái.
Vạn Lương vui vẻ nói: “Thuộc hạ đi báo cho Mãn thúc ngay.”
Cô mỉm cười: “Được rồi, lát nữa ông ta sẽ biết thôi, ngươi sai người bưng cho ta một chậu nước nóng đến đây, ta cũng nên chuẩn bị một chút.”
“Vâng ạ!” Vạn Lương xoay người đi ra ngoài.
Ôn Yến đứng dậy, ngồi trước bàn trang điểm, thấy mi tâm và huyệt Thái dương mình đều có mấy chấm đen, cô đưa tay xoa một lát, đồng thời dặm lên chút phấn, mấy chấm đen này vốn rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra, giờ phủ thêm lớp phấn càng khó nhìn thấy.
Vạn Lương bưng nước nóng vào, thấy Ôn Yến đã trang điểm xong hết rồi: “Môn Chủ, người chưa rửa mặt đã trang điểm rồi sao?”
Cô ngẩn người rồi mỉm cười ngay: “Ây ya, nhìn ta xem, lâu rồi ta không nhìn thấy gì nên nhất thời vui quá không nhớ gì cả.”
“Vậy để thuộc hạ rửa sạch cho người rồi trang điểm lại.” Vạn Lương nói.
Cô xua tay: “Thôi, không cần phiền phức thế đâu, rửa hay không rửa cũng không quan trọng, ta súc miệng là được.”
Nàng ta cười nói: “Môn Chủ vui quá đúng không? Xem ra thuốc giải này thật sự có tác dụng, mặc dù nó cũng có thuốc độc, nhưng y thuật của Môn Chủ lợi hại như thế, chắc chắn sẽ giải độc được lần nữa.”
“Ừm.” Ôn Yến không nói gì, cầm nước muối lên súc miệng.
Súc xong, cô nói với Vạn Lương: “Ngươi đi thông báo cho Thiên Sơn, bảo nàng ta hôm nay cùng ta tiến cung.”
“Vâng!” Vạn Lương nói.
Ôn Yến lại căn dặn: “Nay ngươi và Vạn Tường đi làm chuyện khác, hai ngươi đi xung quanh Thanh Hư Quan xem có gì khác thường không, đồng thời, mang một số hòn đá khá đặc thù ở gần đó về cho ta xem.”
“Hòn đá?” Vạn Lương khó hiểu hỏi: “Môn Chủ lấy đá làm gì?”
“Con trai Lương Quang Tường trúng độc kim loại nặng, phần lớn đều chiết xuất từ quặng, ta muốn biết rốt cuộc bọn họ đã hạ độc gì?”
“Sao Môn Chủ chắc chắn bọn họ lấy độc quặng gần Thanh Hư Quan chứ?”
Ôn Yến nhìn nàng ta, con ngươi lấp lánh: “Nha đầu ngốc, nếu gần đó có, cần gì phải đi đâu cho xa? Thanh Hư Quan trên Tây Sơn có rất nhiều quặng, muốn chiết xuất độc tố kim loại nặng thì lấy ở đó là được.”
Vạn Lương ồ lên: “Cũng đúng.”
Vết thương của Thiên Sơn đã đỡ hơn nhiều, nhưng tin thần rất sa sút.
Nàng không thể chấp nhận việc mất Lãnh Ninh, đang cực kỳ hối hận khi đưa ra ý kiến lùi hôn lễ.
Hai người ở bên nhau hạnh phúc như thế, tại sao phải cãi nhau chứ? Trước đây phần lớn thời gian, hai người đều dùng để cãi nhau và chiến tranh lạnh.
Nàng biết chuyện xảy ra trong kinh thành, nhưng không còn hứng thú để quan tâm.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hóa ra Lãnh Ninh còn quan trọng hơn chủ nhân.
Có điều, lúc Vạn Lương đến tìm nàng, nàng vẫn tới.
Ôn Yến thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch thì nói: “Sắc mặt ngươi rất xấu, tối qua không ngủ được sao?”
Thiên Sơn ngước đôi mắt sưng đỏ lên, hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Chủ nhân, người nhìn thấy rồi ư?”
Vạn Lương bật cười: “Thiên Sơn tỷ tỷ, không phải lúc tới đây muội đã nói với tỷ rồi à? Môn Chủ đã uống thuốc giải, có thể nhìn thấy rồi.”
“Thật sao?” Cuối cùng đáy mắt nàng đã có chút thần thái: “Vậy thì quá tốt rồi, ai mang thuốc giải tới thế?”
“Lương Quang Tường!” Ôn Ý lạnh nhạt nói.
“Là hắn ư?” Thiên Sơn nhíu mày, nàng vẫn còn giữ lại thái độ nghi ngờ với người này: “Người này phải cẩn thận.”
Vạn Lương nói: “Thật ra hắn cũng bị Tống Vân Lễ đe đọa, con trai hắn cũng bị hắn ta hạ độc.”
Thiên Sơn nói: “Có chuyện như vậy à?”
Ôn Yến nhìn nàng ta, khuyên nhủ: “Chuyện Lãnh Ninh đã trôi qua rồi, ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, phải thay hắn báo thù, nhất định phải phá hoại âm mưu của Tống Vân Lễ và Khanh Nhi.”
Đáy mắt Thiên Sơn dâng lên vẻ oán hận: “Lúc nào thuộc hạ cũng muốn băm chúng thành ngàn mảnh.”
“Ta sẽ vào cung, ngươi cũng đi cùng ta đi, ta biết tâm trạng ngươi không tốt, nhưng thân phận của ngươi là tỳ nữ bên Môn Chủ, hôm nay ngươi cần phải có mặt.” Ôn Yến nói.
Thiên Sơn chắp tay lĩnh mệnh: “Thuộc hạ biết rồi!”
Nàng ta ngừng một lát rồi nói: “Môn Chủ, thuộc hạ biết người Phi Long Môn đã vào thành, thuộc hạ muốn dẫn một nghìn người đi lật đổ đỉnh Lang Phong.”
Ôn Yến lắc đầu: “Không được.”
Thiên Sơn cuống lên: “Môn Chủ không muốn báo thù cho Lãnh Ninh ư?”
“Đương nhiên ta muốn, nhưng không thể điều động bừa bãi, ngươi nên biết đỉnh Lang Phong nối liền Long mạch, đâu thể tùy tiện dẫn người Phi Long Môn lên giẫm đạp? Đây là công khai khiêu chiến với vương quyền.”
“Khiêu chiến với vương quyền thì sao? Từ khi nào Môn Chủ trở nên sợ này sợ nọ như thế?” Thiên Sơn nói vẻ mỉa mai.
Vẻ mặt Ôn Yến hơi tức giận: “Thiên Sơn, muốn báo thù, đối phó Tống Vân Lễ thì không được nóng vội, bằng không sẽ tự hại chính mình, giờ người Phi Long Môn vào thành chắc chắn sẽ gây nên chấn động, nếu không xử lý ổn thỏa người khác sẽ suy đoán người chúng ta bất đồng với Hoàng đế và triều đình, tuyệt đối không được để nó thành sự thật, ngươi biết không?”
Thiên Sơn cương quyết nói: “Nếu Môn Chủ sợ Hoàng thượng hiểu lầm, phá hoại tình cảm hai người, vậy để thuộc hạ đích thân dẫn người đi, xảy ra chuyện gì cứ để thuộc hạ đứng ra gánh chịu là được.”
Ôn Yến tức giận nói: “Thiên Sơn, ngươi nói câu này là ý gì?”
Vạn Lương thấy cả hai nảy sinh mâu thuẫn, vội can ngăn: “Thiên Sơn tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, chắc chắn Môn Chủ đã có suy tính, tỷ đừng làm khó Môn Chủ nữa.”
Nàng ta lạnh lùng nói: “Nàng ấy là sợ Hoàng thượng trách tội giẫm lên Long mạch, thật ra đỉnh Lang Phong cách Long mạch rất xa, cần gì phải sợ hãi thế chứ? Chủ nhân trở nên nhát gan như vậy thật khiến thuộc hạ thất vọng.”
Ôn Yến nghe nàng ta nói thế thì lạnh lùng nói: “Hy vọng ngươi còn nhớ thân phận của mình, chuyện báo thù, ta tự có chủ trương.”
Thiên Sơn cười lạnh: “Đúng vậy, người tự có chủ trương, người chết đâu phải người chủ nhân yêu, đương nhiên người có thể nói qua loa để thuộc hạ đợi, nhưng người muốn thuộc hạ đợi đến khi nào? Trong quá trình chờ đợi, đi thăm dò xem đỉnh Lang Phong có xung đột hay không à?”
“Thiên Sơn!” Đáy mắt Ôn Yến tràn đầy tức giận.
Nàng ta lạnh lùng xoay người: “Thuộc hạ nhớ thân phận của mình rồi, mời chủ nhân thay y phục, thuộc hạ ra ngoài đợi.”
Nói xong, nàng ta sải bước ra ngoài.
Ôn Yến tức sầm mặt lại: “Đúng là ngày càng không biết thân phận của mình, chỉ trách ta chiều nàng ta quá mức.”
Vạn Lương khuyên nhủ: “Thiên Sơn tỷ tỷ cũng vì chuyện Lãnh đại nhân mà nghĩ không thông, chủ nhân đừng giận tỷ ấy.”
Cô vẫn chưa hết giận: “Ngươi đừng nói thay nàng ta, giờ nàng ta đã mất lý trí rồi, sau này ngươi tới lo chuyện bên cạnh ta đi, không cần nàng ta nữa.”
Vạn Lương ngẩn người, thấp giọng nói: “Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.