Chương 726: Ngoại truyện 16: Tin tức truyền ra
Ôn Uyển
02/06/2021
Trong thành Kinh Mặc đang đồng loạt nhau nghị luận suy đoán âm thanh ở bên trong, Kinh Mặc liên tiếp đưa ra mấy mệnh lệnh, những chuyện này đều là do Trần Nguyên Khánh đi làm, ngay cả Lãnh Ninh và Tô Diễn trong phủ thành chủ cũng không rõ ràng.
Bọn họ vẫn luôn không biết rằng trong suy nghĩ của Kinh Mặc đang có cái gì, nhưng mà bọn họ biết rất rõ những lời đồn càng ngày càng không hợp theo thói thường ở bên ngoài, công chúa của bọn họ không phải là không làm gì. Bọn họ ngu dốt đoán không ra tâm tư của công chúa, nhưng mà cũng biết là giờ phút này chuyện mà mình cần làm nhất đó chính là yên lặng chờ đợi mệnh lệnh.
Chỉ là bọn họ không rõ ràng, chỉ trôi qua có mấy ngày, trong thành Kinh Mặc liền lưu truyền một vở kịch rộng rãi đến cả quân doanh phía đối diện, cũng truyền đến đô thành Cảnh Thành ở Tử Húc Quốc.
Trong quân doanh đương nhiên sẽ không có người nào nói cho tướng quân áo trắng, ai cũng biết tính tình của hắn kỳ lạ, chuyện động vào đầu thái tế bọn họ không ai có gan làm, huống hồ chi đây chỉ là lời đồn.
Chỉ có điều là lời đồn này thật sự giống như thật, cùng với thời điểm trước khi tiến công vào Đại Lương vô cùng khác biệt, tướng quân của bọn họ đến bên cạnh thành Kinh Mặc thì rốt cuộc không có tâm tư để tiến công nữa, thậm chí còn đang nắm giữ một nữ nhân để uy hiếp ở bên phía Đại Lương mà cũng không dám tiến công.
Trước khi chưa có lời đồn này bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, hiện tại sự kỳ quái của bọn họ dường như đã tìm được lý do.
Nhưng mà vẫn có người không sợ chết nói tin tức này cho chủ tử của mình. Sau khi người đó nói lời đồn ở bên ngoài cho tướng quân áo trắng nghe xong, toàn bộ lều trại đều như đóng băng, nam tử áo trắng chỉ yên tĩnh nằm vuốt cái ly ở trong tay, chỉ là cái ly đã có vết nứt không nhận ra, nước thuận theo vết nứt chảy ra từng chút từng chút, nhỏ giọt vào chiếc áo choàng thuần trắng của hắn...
“Gia, chuyện này giống như là nhằm vào người mà đến, nếu như người ở trên biết được...” Thị vệ thấy chủ tử của mình không mở miệng nói chuyện, trong lòng khẩn trương không thôi, ai mà không biết là lúc chủ tử không nói chuyện mới chính là lúc đáng sợ nhất.
“Chúng ta có nên sắp xếp một chút ở bên phía Cảnh Thành không đây, vị kia đối với người đã không yên lòng rất lâu rồi...” Thị vệ nhìn thấy nam tử vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, hắn ta bị dọa đến nỗi chân cũng đều đang run rẩy, nhưng mà vẫn đang nói chuyện, sợ là chủ tử nổi giận thì chính mình sẽ gặp họa.
“Không cần đâu, cứ như vậy đi...” Nam tử bỗng nhiên nở nụ cười, trên mặt dịu dàng như gió xuân, nói chuyện cũng hiền hòa không thôi. Thị vệ đang lo lắng thật lâu cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, hắn ta mở to hai mắt nhìn nam tử, trong đôi mắt của hắn rõ ràng có niềm vui.
“Gia, dù sao thì chúng ta cũng phải làm chút gì đó, thanh danh của người..."
“Từ lúc nào gia lại có thứ gọi là thanh danh? Là ngươi cho à? Cứ như vậy đi, không cần phải quan tâm cái gì hết, ta ngược lại thật sự rất muốn xem xem người kia có thể chơi ra cái dạng gì.” Nam tử nhẹ giọng nói xong liền nở nụ cười, đứng dậy bước đi chậm rãi, một bộ dạng tâm tình vui vẻ.
Từ đầu đến cuối thị vệ đều không hiểu chủ tử của mình là vì cái gì mà đột nhiên trở nên vui vẻ như thế, hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ, suy nghĩ xem lời nào mình đã nói làm cho tâm trạng của chủ tử thay đổi, nhưng mà nghĩ tới nỗi nát óc cũng không nghĩ ra được.
So với sự thoải mái trong quân doanh, lúc này người đang ngồi ngay ngắn trên hoàng vị được mấy năm trong hoàng cung Cảnh Thành nghe thấy tin tức này, tức giận đến nỗi đập vỡ tất cả các đồ sứ ở trong cung.
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa chắc chắn là thật.” Ngự sử đại phu nhẹ giọng khuyên bảo, trong đáy mắt đều là vui sướng. Đương nhiên là ông ta biết rằng đây không phải là sự thật, nhưng mà ông ta muốn để tin tức này trở thành thật, bởi vì ông ta muốn đưa tướng quân áo trắng vào chỗ chết.
“Nếu như ngươi cảm thấy không phải là sự thật thì ngươi sẽ không nói những lời đồn này với ta, nói đi, có phải là ngươi có chứng cứ gì đó? Thứ mà ta muốn chính là chứng cứ của ngươi, không phải là ngươi vu oan hãm hại, ta biết hai người các ngươi có khúc mắc với nhau.” Hứa Tư An ngồi trên long ỷ với sắc mặt mệt mỏi, trong mắt lại nổi lên ánh sáng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn ta, ngự sử đại phu thế mà lại đổ mồ hôi lạnh cả người, ông ta run rẩy quỳ trên mặt đất, một bộ dạng cung kính nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, đó là thù oán cá nhân của thần và tướng quân, thần sẽ không vì nó nói đến chuyện công. Chỉ là con người của tướng quân thật quá đáng, thần sợ hắn ta là người của Thành Vương, đến lúc đó thật sự sẽ nguy hiểm cho xã tắc giang sơn..."
Ngự sử quỳ trên mặt đất, trong lời nói mang theo sự kính cẩn và lo lắng, lời nói của ông ta đã thành công biến thành lưỡi dao đâm trong vào trong lòng của hoàng thượng.
Trọng thần tâm phúc của hoàng thượng đều biết nguyên hoàng thế tôn Hứa Kế Thành thiếu chút nữa đã leo lên hoàng vị, hiện tại Thành Thân Vương trở thành tâm bệnh lớn nhất của hoàng thượng, cho dù hắn ta giống như phụ thân của mình, nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm.
Sau khi hoàng thượng lên ngôi vẫn luôn đề phòng Hứa Kế Thành, trải qua những năm đọ sức, Hứa Kế Thành ngoại trừ một thân bệnh tật ra, thế lực của Hứa Kế Thành ở triều đình gần như đã bị rút đi sạch sẽ, bọn họ ai cũng không ngờ đến lực lượng này vừa mới xuất hiện, tướng lĩnh tuổi trẻ dường như từ trên trời rơi xuống vậy mà lại là người của Hứa Kế Thành
“Thần cảm thấy chuyện này thà rằng chúng ta nên tin là có, nếu như tướng quân thực sự là người của Thành Vương, thế thì trong tay của hắn ta đã nắm giữ một phần ba quân đội của Tử Húc chúng ta, đến lúc đó hắn ta sẽ dựa vào danh vọng của thái tử trước kia...” Nói đến chuyện khẩn cấp, cho đến bây giờ đều là vũ khí lợi hại nhất của văn thần.
“Mấy ngày trước hắn ta đã cho người đưa Trần tướng quân trở lại, thần còn tưởng là hắn ta thật sự suy nghĩ cho bầu không khí trong quân, hiện tại xem ra đây rõ ràng là hắn ta đang diệt trừ phe đối lập, đến lúc đó nếu như quân đội nằm trong lòng bàn tay Thành Vương, sẽ..." ngự sử đại phu đã đi theo hoàng thượng lúc hắn chưa có gì, đương nhiên biết tâm tư của hắn, từng câu từng chữ của ông ta đều đang dẫm đạp từng bước trên vết thương đau đớn của hoàng thượng.
Không chỉ để hoàng thượng càng thêm kiêng kỵ, Thành Vương lại càng muốn diệt trừ tướng quân trong quân.
“Hoàng thượng, nếu như hắn ta thật sự trung thành với Cảnh Thành, tại sao ngay cả tên họ mình là gì mà cũng không nói cho người biết, một người liền ngay cả thân nhân cũng không có, một người mà hoàng thượng không nắm được chuyện để uy hiếp, sao chúng ta có thể tin hoàn toàn được? Hoàng thượng, mặc dù nói có được lãnh thổ Đại Lương là chuyện lớn, nhưng mà nếu nhớ đến lúc đó người khống chế được lãnh thổ Đại Lương lại không phải là người của chúng ta, thế thì...” Muốn nói rồi lại thôi, nhưng mà lại thành công nâng lên khủng hoảng trong lòng của hoàng thượng.
Điều mà ông ta lo lắng nhất đó chính là Hứa Kế Thành quá ưu tú, thế lực cường đại sẽ nguy hiểm đến địa vị của mình, nghĩ đến lời nhắc nhở của phụ hoàng trước khi lâm chung, nhìn thần tử nghiêm túc đang quỳ trước mặt, sau đó lại nhìn về phương xa, chỉ là trong mắt lại có ngọn gió lớn đang dấy lên, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết người khác.
“Ngươi lui xuống trước đi, trẫm phải suy nghĩ cho thật kỹ xem chuyện này phải làm như thế nào...” Vấn đề liên quan đến giang sơn xã tắc của mình, đương nhiên là hắn ta không thể phớt lờ được.
Đã bị Hứa Kế Thành đùa bởi một thời gian dài như vậy, hắn ta rất không cam tâm.
Làm thế nào mới có thể không bị người khác nghi ngờ, lại có thể tối đa hóa lợi ích?
Người đàn ông đã qua độ tuổi trung niên chậm rãi đi đến từ ngự thư phòng, trong mắt nghĩ đến hết khả năng này đến khả năng khác, nhưng mà từng cái đều bị ông ta bác bỏ.
Thẳng cho đến cuối cùng, ông ta mới kêu ám vệ xuất hiện, sau đó viết một đoạn minh chỉ đưa cho ám vệ, lại dặn dò thật lâu ở bên tai của hắn ta. Thị vệ quỳ gối nhận mệnh rồi rời khỏi, trên gương mặt già nua trong ngự thư phòng rốt cuộc cũng đã xuất hiện ý cười.
Ông ta dùng âm thanh mà người khác không nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Giang sơn này đã đến trên tay của ta, ta sẽ không tùy tiện giao nó cho người khác, số phận định thiên tử thì có như thế nào? Còn không phải nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm, không phải là tính mạng vẫn nằm trong tay ta là...'
Hơn nữa sau khi ông ta nói dứt lời không lâu, có một bóng người màu đen đột nhiên rời khỏi từ trên không ở ngự thư phòng, nhanh chóng đến phủ Thành Vương...
Không quá nữa khắc, phủ Thành Vương lại truyền ra tin tức Thành Vương bị bệnh nặng như treo trên sợi tóc, người làm trong phủ nhanh chóng đến hoàng cung bẩm báo, sau đó mang về mấy ngự y, sau khi chẩn bệnh một phen thì đều lắc đầu đi khỏi.
Hơn nửa, người đang chờ đợi nghe ngóng trong ngự thư phòng nghe thấy báo cáo, trái tim treo trên cao của ông ta một hồi lâu rốt cuộc cũng đã rơi xuống, ông ta nhẹ giọng ra lệnh cho bọn họ nhất định phải tận lực chữa trị, sau khi đám người quay người thì nét vui sướng trên gương mặt càng ngày càng đậm hơn.
Giữa ông ta và Thành Vương cũng chỉ là thúc cháu thân thiện trên mặt mà thôi, ai cũng đang mong đợi đối phương chết đi.
Bọn họ vẫn luôn không biết rằng trong suy nghĩ của Kinh Mặc đang có cái gì, nhưng mà bọn họ biết rất rõ những lời đồn càng ngày càng không hợp theo thói thường ở bên ngoài, công chúa của bọn họ không phải là không làm gì. Bọn họ ngu dốt đoán không ra tâm tư của công chúa, nhưng mà cũng biết là giờ phút này chuyện mà mình cần làm nhất đó chính là yên lặng chờ đợi mệnh lệnh.
Chỉ là bọn họ không rõ ràng, chỉ trôi qua có mấy ngày, trong thành Kinh Mặc liền lưu truyền một vở kịch rộng rãi đến cả quân doanh phía đối diện, cũng truyền đến đô thành Cảnh Thành ở Tử Húc Quốc.
Trong quân doanh đương nhiên sẽ không có người nào nói cho tướng quân áo trắng, ai cũng biết tính tình của hắn kỳ lạ, chuyện động vào đầu thái tế bọn họ không ai có gan làm, huống hồ chi đây chỉ là lời đồn.
Chỉ có điều là lời đồn này thật sự giống như thật, cùng với thời điểm trước khi tiến công vào Đại Lương vô cùng khác biệt, tướng quân của bọn họ đến bên cạnh thành Kinh Mặc thì rốt cuộc không có tâm tư để tiến công nữa, thậm chí còn đang nắm giữ một nữ nhân để uy hiếp ở bên phía Đại Lương mà cũng không dám tiến công.
Trước khi chưa có lời đồn này bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, hiện tại sự kỳ quái của bọn họ dường như đã tìm được lý do.
Nhưng mà vẫn có người không sợ chết nói tin tức này cho chủ tử của mình. Sau khi người đó nói lời đồn ở bên ngoài cho tướng quân áo trắng nghe xong, toàn bộ lều trại đều như đóng băng, nam tử áo trắng chỉ yên tĩnh nằm vuốt cái ly ở trong tay, chỉ là cái ly đã có vết nứt không nhận ra, nước thuận theo vết nứt chảy ra từng chút từng chút, nhỏ giọt vào chiếc áo choàng thuần trắng của hắn...
“Gia, chuyện này giống như là nhằm vào người mà đến, nếu như người ở trên biết được...” Thị vệ thấy chủ tử của mình không mở miệng nói chuyện, trong lòng khẩn trương không thôi, ai mà không biết là lúc chủ tử không nói chuyện mới chính là lúc đáng sợ nhất.
“Chúng ta có nên sắp xếp một chút ở bên phía Cảnh Thành không đây, vị kia đối với người đã không yên lòng rất lâu rồi...” Thị vệ nhìn thấy nam tử vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, hắn ta bị dọa đến nỗi chân cũng đều đang run rẩy, nhưng mà vẫn đang nói chuyện, sợ là chủ tử nổi giận thì chính mình sẽ gặp họa.
“Không cần đâu, cứ như vậy đi...” Nam tử bỗng nhiên nở nụ cười, trên mặt dịu dàng như gió xuân, nói chuyện cũng hiền hòa không thôi. Thị vệ đang lo lắng thật lâu cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, hắn ta mở to hai mắt nhìn nam tử, trong đôi mắt của hắn rõ ràng có niềm vui.
“Gia, dù sao thì chúng ta cũng phải làm chút gì đó, thanh danh của người..."
“Từ lúc nào gia lại có thứ gọi là thanh danh? Là ngươi cho à? Cứ như vậy đi, không cần phải quan tâm cái gì hết, ta ngược lại thật sự rất muốn xem xem người kia có thể chơi ra cái dạng gì.” Nam tử nhẹ giọng nói xong liền nở nụ cười, đứng dậy bước đi chậm rãi, một bộ dạng tâm tình vui vẻ.
Từ đầu đến cuối thị vệ đều không hiểu chủ tử của mình là vì cái gì mà đột nhiên trở nên vui vẻ như thế, hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ, suy nghĩ xem lời nào mình đã nói làm cho tâm trạng của chủ tử thay đổi, nhưng mà nghĩ tới nỗi nát óc cũng không nghĩ ra được.
So với sự thoải mái trong quân doanh, lúc này người đang ngồi ngay ngắn trên hoàng vị được mấy năm trong hoàng cung Cảnh Thành nghe thấy tin tức này, tức giận đến nỗi đập vỡ tất cả các đồ sứ ở trong cung.
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa chắc chắn là thật.” Ngự sử đại phu nhẹ giọng khuyên bảo, trong đáy mắt đều là vui sướng. Đương nhiên là ông ta biết rằng đây không phải là sự thật, nhưng mà ông ta muốn để tin tức này trở thành thật, bởi vì ông ta muốn đưa tướng quân áo trắng vào chỗ chết.
“Nếu như ngươi cảm thấy không phải là sự thật thì ngươi sẽ không nói những lời đồn này với ta, nói đi, có phải là ngươi có chứng cứ gì đó? Thứ mà ta muốn chính là chứng cứ của ngươi, không phải là ngươi vu oan hãm hại, ta biết hai người các ngươi có khúc mắc với nhau.” Hứa Tư An ngồi trên long ỷ với sắc mặt mệt mỏi, trong mắt lại nổi lên ánh sáng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn ta, ngự sử đại phu thế mà lại đổ mồ hôi lạnh cả người, ông ta run rẩy quỳ trên mặt đất, một bộ dạng cung kính nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, đó là thù oán cá nhân của thần và tướng quân, thần sẽ không vì nó nói đến chuyện công. Chỉ là con người của tướng quân thật quá đáng, thần sợ hắn ta là người của Thành Vương, đến lúc đó thật sự sẽ nguy hiểm cho xã tắc giang sơn..."
Ngự sử quỳ trên mặt đất, trong lời nói mang theo sự kính cẩn và lo lắng, lời nói của ông ta đã thành công biến thành lưỡi dao đâm trong vào trong lòng của hoàng thượng.
Trọng thần tâm phúc của hoàng thượng đều biết nguyên hoàng thế tôn Hứa Kế Thành thiếu chút nữa đã leo lên hoàng vị, hiện tại Thành Thân Vương trở thành tâm bệnh lớn nhất của hoàng thượng, cho dù hắn ta giống như phụ thân của mình, nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm.
Sau khi hoàng thượng lên ngôi vẫn luôn đề phòng Hứa Kế Thành, trải qua những năm đọ sức, Hứa Kế Thành ngoại trừ một thân bệnh tật ra, thế lực của Hứa Kế Thành ở triều đình gần như đã bị rút đi sạch sẽ, bọn họ ai cũng không ngờ đến lực lượng này vừa mới xuất hiện, tướng lĩnh tuổi trẻ dường như từ trên trời rơi xuống vậy mà lại là người của Hứa Kế Thành
“Thần cảm thấy chuyện này thà rằng chúng ta nên tin là có, nếu như tướng quân thực sự là người của Thành Vương, thế thì trong tay của hắn ta đã nắm giữ một phần ba quân đội của Tử Húc chúng ta, đến lúc đó hắn ta sẽ dựa vào danh vọng của thái tử trước kia...” Nói đến chuyện khẩn cấp, cho đến bây giờ đều là vũ khí lợi hại nhất của văn thần.
“Mấy ngày trước hắn ta đã cho người đưa Trần tướng quân trở lại, thần còn tưởng là hắn ta thật sự suy nghĩ cho bầu không khí trong quân, hiện tại xem ra đây rõ ràng là hắn ta đang diệt trừ phe đối lập, đến lúc đó nếu như quân đội nằm trong lòng bàn tay Thành Vương, sẽ..." ngự sử đại phu đã đi theo hoàng thượng lúc hắn chưa có gì, đương nhiên biết tâm tư của hắn, từng câu từng chữ của ông ta đều đang dẫm đạp từng bước trên vết thương đau đớn của hoàng thượng.
Không chỉ để hoàng thượng càng thêm kiêng kỵ, Thành Vương lại càng muốn diệt trừ tướng quân trong quân.
“Hoàng thượng, nếu như hắn ta thật sự trung thành với Cảnh Thành, tại sao ngay cả tên họ mình là gì mà cũng không nói cho người biết, một người liền ngay cả thân nhân cũng không có, một người mà hoàng thượng không nắm được chuyện để uy hiếp, sao chúng ta có thể tin hoàn toàn được? Hoàng thượng, mặc dù nói có được lãnh thổ Đại Lương là chuyện lớn, nhưng mà nếu nhớ đến lúc đó người khống chế được lãnh thổ Đại Lương lại không phải là người của chúng ta, thế thì...” Muốn nói rồi lại thôi, nhưng mà lại thành công nâng lên khủng hoảng trong lòng của hoàng thượng.
Điều mà ông ta lo lắng nhất đó chính là Hứa Kế Thành quá ưu tú, thế lực cường đại sẽ nguy hiểm đến địa vị của mình, nghĩ đến lời nhắc nhở của phụ hoàng trước khi lâm chung, nhìn thần tử nghiêm túc đang quỳ trước mặt, sau đó lại nhìn về phương xa, chỉ là trong mắt lại có ngọn gió lớn đang dấy lên, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết người khác.
“Ngươi lui xuống trước đi, trẫm phải suy nghĩ cho thật kỹ xem chuyện này phải làm như thế nào...” Vấn đề liên quan đến giang sơn xã tắc của mình, đương nhiên là hắn ta không thể phớt lờ được.
Đã bị Hứa Kế Thành đùa bởi một thời gian dài như vậy, hắn ta rất không cam tâm.
Làm thế nào mới có thể không bị người khác nghi ngờ, lại có thể tối đa hóa lợi ích?
Người đàn ông đã qua độ tuổi trung niên chậm rãi đi đến từ ngự thư phòng, trong mắt nghĩ đến hết khả năng này đến khả năng khác, nhưng mà từng cái đều bị ông ta bác bỏ.
Thẳng cho đến cuối cùng, ông ta mới kêu ám vệ xuất hiện, sau đó viết một đoạn minh chỉ đưa cho ám vệ, lại dặn dò thật lâu ở bên tai của hắn ta. Thị vệ quỳ gối nhận mệnh rồi rời khỏi, trên gương mặt già nua trong ngự thư phòng rốt cuộc cũng đã xuất hiện ý cười.
Ông ta dùng âm thanh mà người khác không nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Giang sơn này đã đến trên tay của ta, ta sẽ không tùy tiện giao nó cho người khác, số phận định thiên tử thì có như thế nào? Còn không phải nằm triền miên trên giường bệnh nhiều năm, không phải là tính mạng vẫn nằm trong tay ta là...'
Hơn nữa sau khi ông ta nói dứt lời không lâu, có một bóng người màu đen đột nhiên rời khỏi từ trên không ở ngự thư phòng, nhanh chóng đến phủ Thành Vương...
Không quá nữa khắc, phủ Thành Vương lại truyền ra tin tức Thành Vương bị bệnh nặng như treo trên sợi tóc, người làm trong phủ nhanh chóng đến hoàng cung bẩm báo, sau đó mang về mấy ngự y, sau khi chẩn bệnh một phen thì đều lắc đầu đi khỏi.
Hơn nửa, người đang chờ đợi nghe ngóng trong ngự thư phòng nghe thấy báo cáo, trái tim treo trên cao của ông ta một hồi lâu rốt cuộc cũng đã rơi xuống, ông ta nhẹ giọng ra lệnh cho bọn họ nhất định phải tận lực chữa trị, sau khi đám người quay người thì nét vui sướng trên gương mặt càng ngày càng đậm hơn.
Giữa ông ta và Thành Vương cũng chỉ là thúc cháu thân thiện trên mặt mà thôi, ai cũng đang mong đợi đối phương chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.