Chương 734: Ngoại truyện 24: Nợ máu phải trả bằng máu
Ôn Uyển
04/06/2021
Cái gọi là hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng lớn, sau khi biết người áo đen kia hoàn toàn không trông cậy được thì họ lại tiếp tục hăng hái chiến đấu, công chúa nhà mình vẫn để mình cố gắng hết sức cứu là được rồi.
Mặc dù vai Kinh Mặc bị thương, nhưng vẫn luôn không nhàn rỗi, tay trái nàng cầm kiếm, vung đủ để tự vệ nhưng làm người khác bị thương thì lại rất khó khăn.
Tuy nhiên cũng vì thân phận đặc thù của nàng, mặc dù người Tử Húc Quốc muốn bắt nàng nhưng cũng không dám làm nàng bị thương chút xíu nào, cho nên nàng mới kiên trì được lâu như vậy.
Nhìn nữ tử tóc tai lộn xộn trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người giờ phút này tái nhợt, chỉ còn lại một đôi mắt đen láy, kiên quyết khắc nghiệt nhìn kẻ địch trước mắt...
Không hiểu sao hắn chỉ cảm thấy đau lòng dữ dội.
Hắn chậm rãi đi về phía Kinh Mặc, còn tiện tay giải quyết hết mấy tên binh sĩ Tử Húc, hắn chưa bao giờ cảm thấy những kẻ ngu xuẩn này chướng mắt đến vậy, lại dám bắt nạt người của hắn.
Hắn đi đến bên cạnh Kinh Mặc, đưa tay giành lấy kiếm trong tay Kinh Mặc, Kinh Mặc căm tức nhìn về phía hắn, trong đôi mắt hắn hiện lên sự thương yêu, khẽ nói một câu: “Nếu như còn cần cánh tay của ngươi thì đến đằng sau ta.”
Kinh Mặc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, người này nàng chưa từng gặp nhưng chỉ vẻn vẹn một câu lại khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Nàng liếc mắt nhìn hơn nửa binh sĩ đã bị tử thương xung quanh mình, nước mắt hiện lên trong mắt, nhưng cũng hiểu rõ rằng giờ phút này chỉ có đứng ở sau lưng nam tử này mới có thể an toàn rời đi, mới là cách giảm bớt thương vong tốt nhất.
Thấy Kinh Mặc thật sự ngoan ngoãn đi tới phía sau mình, tâm trạng nam tử vô cùng vui vẻ, vừa vung tay giết chết một binh sĩ Tử Húc vừa khẽ nói một câu: “Vẫn chưa ngốc đến mức không có thuốc chữa.”
Kinh Mặc oán giận muốn đáp lại, nhưng hiện tại mình có việc cầu cạnh người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn giả vờ như không nghe thấy, nhưng mặt lại đỏ bừng vì uất ức, thân thủ nam nhân này không tệ, trong lúc giao chiến thỉnh thoảng còn biết nhìn về phía nữ nhân ở sau lưng, thấy mặt nàng đỏ ửng tâm trạng của hắn càng tốt hơn, sau khi loại bỏ một kẻ địch hắn khẽ hỏi Kinh Mặc một câu: “Ta đưa ngươi rời khỏi nơi này có được không?”
Kinh Mặc nhìn nam nhân, thân thủ của nam nhân này nàng đã nhìn thấy, hắn muốn dẫn mình rời đi không phải việc khó, nhưng sau khi nàng rời đi thì những binh lính Tử Húc Quốc này sẽ lại không kiêng kị gì, những binh sĩ mình dẫn theo và cả Lãnh Tố...
“Ngươi đi trước đi, ta dẫn họ đi thì ta phải đưa họ về.” Kinh Mặc vừa nói vừa không quên nhìn về phía những binh sĩ đã đánh giết đỏ cả mắt kia.
“Thật là ngu ngốc.” Nam nhân đã tức giận đến ngứa răng, đã là lúc nào rồi, đến bản thân cũng khó bảo đảm còn muốn quan tâm người khác.
“Ta là tướng quân của họ, ta phải có trách nhiệm với họ.” Kinh Mặc nói xong liền cúi người lấy kiếm trong tay nam tử, nam tử phát cáu kéo thân thể Kinh Mặc qua, rút kiếm chặn lưỡi kiếm đang đánh giết về hướng mình, sau đó vung kiếm đâm vào người đâm tới.
Nam tử vừa giết địch vừa dẫn theo Kinh Mặc từ phía cuối cùng của đội ngũ đi lên đằng trước nhất, sau đó tiếp tục chém giết.
Mặc dù chỉ là thay đổi vị trí nhưng Kinh Mặc lại cảm thấy được lúc đầu họ ở thế bị động bây giờ lại trở nên chủ động, người Tử Húc Quốc không dám nhắm đao kiếm vào mình, cho nên nàng đi lên phía trước một bước thì họ liền lùi lại một bước, mà binh sĩ Đại Lương chỉ cần đi theo bước chân của nàng lên phía trước, chỉ cần giải quyết hết kẻ địch bên cạnh là được.
Nhưng mừng rỡ qua đi trong lòng Kinh Mặc lại không khỏi lo lắng, không biết binh sĩ Tử Húc Quốc có thể duy trì sự kiêng kị với mình bao lâu, nếu như có thể lâu một chút thì thật là tốt biết bao.
Dường như nam tử biết được suy nghĩ của Kinh Mặc, bước chân hắn đưa Kinh Mặc rời đi càng ngày càng nhanh hơn.
Sự biến hóa này khiến đám binh sĩ Đại Lương thấy được hi vọng thắng lợi, mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng động tác cũng không chậm trễ, vẫn giơ tay chém xuống như cũ.
Tất cả mọi thứ trong doanh trại của Tử Húc giờ phút này đều rơi vào tầm mắt của những người đứng trên thành Kinh Mặc. Khoảng cách giữa hai quân quá xa, họ không thấy rõ tình huống cụ thể, chỉ thấy ở lều của chủ soái lít nha lít nhít đầu người đi về phía vòng vây.
“Trần tướng quân, bên Tử Húc Quốc ngay cả người trong lều của chủ soái cũng đã được dùng, hiện tại công chúa và mọi người thật sự rất nguy hiểm, nếu chúng ta không hành động...” Rốt cục Lãnh Ninh vẫn không nhịn được sự nôn nóng trong lòng, lời nói có chút cầu khẩn.
“Lãnh Ninh, ngươi lập tức dẫn người xuống dưới tiếp ứng trưởng công chúa Kinh Mặc, nếu bị ngăn cản, không cần lưu tình.” Trần Nguyên Khánh đột nhiên cao giọng ra lệnh.
Lãnh Ninh nghe vậy không khỏi sửng sốt, hắn ta cho là chờ đợi mình vẫn là câu “thời cơ chưa đến”, không ngờ lại...
“Lãnh Ninh lĩnh mệnh.” Hắn ta đã không kìm nén được sự sốt ruột trong lòng từ lâu, hiện tại tuân lệnh đương nhiên là vội vàng rời đi, nhìn theo bóng lưng Lãnh Ninh đi xa, Trần Nguyên Khánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không thấy rõ lắm tình trạng của Kinh Mặc trong doanh trại của Tử Húc, mặc dù biết quân Tử Húc sẽ không ra tay với Kinh Mặc thế nhưng vẫn cứ lo lắng, vẫn cứ...
Hiện tại người của họ có thể đánh giết ra ngoài, rốt cuộc trái tim cũng được buông xuống.
Chỉ là hy vọng tiểu cô nương kia không bị thương, đừng có bất kỳ tổn thương nào, nếu không ông ta thật sự sẽ rất hối hận vì sự bình tĩnh trước đó của mình.
“Trần tướng quân, mạt tướng phải làm gì?” Tô Diễn nhìn bóng lưng Lãnh Ninh vội vàng rời đi, đáy mắt có thêm một chút hâm mộ.
Trước đó bị thua trận khiến hắn khó chịu thật lâu, hiện tại hắn chỉ muốn dẫn binh sĩ đại chiến một trận với binh sĩ Tử Húc, cho dù là giết thêm một kẻ địch thì trong lòng cũng sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
“Đến trước đài phong hỏa nhóm lửa phong hỏa lên, thông báo cho Lý tướng quân biết có thể tiến công.” Trần Nguyên Khánh vẫn nói thản nhiên nhưng Tô Diễn vẫn nghe được từ trong lời nói của hắn ta có sự hớn hở.
Tô Diễn nhìn Trần Nguyên Khánh với vẻ mặt đầy vui mừng, bởi vì đại tướng họ Lý có thể dùng trong triều chỉ có một mình Lý Trường An.
Đó là tiền bối, sư phụ và thậm chí là bạn tốt trên chiến trường của hắn, hắn ta đã tới đây rồi.
“Mau đi đi.” Trần Nguyên Khánh nhìn dáng vẻ vui mừng của Tô Diễn, trong lòng vẫn hiện lên khuôn mặt của nữ hài giờ phút này đang chiến đấu cùng quân Tử Húc ở phía dưới, hắn ta và Kinh Mặc cũng vừa là thầy vừa là bạn, hắn ta cũng rất chờ mong được gặp lại Kinh Mặc.
Sau khi Tô Diễn đi, Trần Nguyên Khánh cũng đi xuống dưới cổng thành, hiện tại là binh mã Đại Lương trước sau tấn công hai mặt vào doanh trại quân Tử Húc, thành Kinh Mặc ngay cả nguy cơ cũng không có, hiện tại hắn ta cũng muốn đi nghênh đón tiểu cô nương của mình.
Người vẫn luôn bảo vệ Kinh Mặc đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa vang lên, hắn ngừng động tác nhìn về phía cách đó không xa, có người từ trong thành Kinh Mặc đánh giết ra.
Khóe miệng hắn thoáng hiện lên sự coi thường, lúc này ra ngồi không hưởng lộc sao? Nếu như không phải mình ở đây thì nữ nhân ngu xuẩn này ngay cả tính mạng cũng không còn.
Chỉ là không đợi hắn rút kiếm lần nữa thì hắn đã nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau, võ công hắn cao cường, âm thanh rất nhỏ ở xa cũng đều chú ý tới huống chi là tiếng vó ngựa, còn cả tiếng bước chân, giống như có thiên quân vạn mã.
Tấn công từ hai mặt trước sau, vậy mà tới nhanh như vậy?
Trên mặt nam tử hiện lên sự kinh ngạc, tay cầm kiếm cũng đã buông xuống, hắn buông Kinh Mặc ra, nhét kiếm vào trong tay Kinh Mặc, dịu dàng nói một câu: “Người của ngươi tới rồi, ta phải đi.”
Nhìn nam tử rời đi giống như trốn chạy, dường như chỉ là một giấc mộng, một hồi lâu sau Kinh Mặc mới phản ứng được, chỉ là không để nàng suy nghĩ nhiều, kẻ địch ở ngay trước mặt, nàng chỉ có thể giết địch, nhất là khi viện binh đến nhanh chóng, binh sĩ Tử Húc đã quên cố kỵ, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.
Nhưng cũng may, không cần nàng kiên trì quá lâu Lãnh Ninh đã dẫn theo đại quân đánh giết đến, nhìn thấy chỗ bả vai của Kinh Mặc rỉ ra vết máu đỏ thắm, trong khóe mắt hắn ta lần nữa hiện lên nước mắt.
“Các tướng sĩ, bọn lai tạp này dám đả thương công chúa của chúng ta, giết cho ta, không chừa một tên nào.” Sau khi nói xong hắn ta cho người đỡ lấy công chúa Kinh Mặc, vội vã đi về phía thành Kinh Mặc, còn hắn ta thì mắt đỏ hoe tiếp tục liều mạng chém giết.
Trong mắt những vị tướng chém giết trên chiến trường này thì từ trước đến nay món nợ máu luôn phải trả bằng máu.
Mặc dù vai Kinh Mặc bị thương, nhưng vẫn luôn không nhàn rỗi, tay trái nàng cầm kiếm, vung đủ để tự vệ nhưng làm người khác bị thương thì lại rất khó khăn.
Tuy nhiên cũng vì thân phận đặc thù của nàng, mặc dù người Tử Húc Quốc muốn bắt nàng nhưng cũng không dám làm nàng bị thương chút xíu nào, cho nên nàng mới kiên trì được lâu như vậy.
Nhìn nữ tử tóc tai lộn xộn trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người giờ phút này tái nhợt, chỉ còn lại một đôi mắt đen láy, kiên quyết khắc nghiệt nhìn kẻ địch trước mắt...
Không hiểu sao hắn chỉ cảm thấy đau lòng dữ dội.
Hắn chậm rãi đi về phía Kinh Mặc, còn tiện tay giải quyết hết mấy tên binh sĩ Tử Húc, hắn chưa bao giờ cảm thấy những kẻ ngu xuẩn này chướng mắt đến vậy, lại dám bắt nạt người của hắn.
Hắn đi đến bên cạnh Kinh Mặc, đưa tay giành lấy kiếm trong tay Kinh Mặc, Kinh Mặc căm tức nhìn về phía hắn, trong đôi mắt hắn hiện lên sự thương yêu, khẽ nói một câu: “Nếu như còn cần cánh tay của ngươi thì đến đằng sau ta.”
Kinh Mặc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, người này nàng chưa từng gặp nhưng chỉ vẻn vẹn một câu lại khiến nàng cảm thấy yên tâm.
Nàng liếc mắt nhìn hơn nửa binh sĩ đã bị tử thương xung quanh mình, nước mắt hiện lên trong mắt, nhưng cũng hiểu rõ rằng giờ phút này chỉ có đứng ở sau lưng nam tử này mới có thể an toàn rời đi, mới là cách giảm bớt thương vong tốt nhất.
Thấy Kinh Mặc thật sự ngoan ngoãn đi tới phía sau mình, tâm trạng nam tử vô cùng vui vẻ, vừa vung tay giết chết một binh sĩ Tử Húc vừa khẽ nói một câu: “Vẫn chưa ngốc đến mức không có thuốc chữa.”
Kinh Mặc oán giận muốn đáp lại, nhưng hiện tại mình có việc cầu cạnh người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn giả vờ như không nghe thấy, nhưng mặt lại đỏ bừng vì uất ức, thân thủ nam nhân này không tệ, trong lúc giao chiến thỉnh thoảng còn biết nhìn về phía nữ nhân ở sau lưng, thấy mặt nàng đỏ ửng tâm trạng của hắn càng tốt hơn, sau khi loại bỏ một kẻ địch hắn khẽ hỏi Kinh Mặc một câu: “Ta đưa ngươi rời khỏi nơi này có được không?”
Kinh Mặc nhìn nam nhân, thân thủ của nam nhân này nàng đã nhìn thấy, hắn muốn dẫn mình rời đi không phải việc khó, nhưng sau khi nàng rời đi thì những binh lính Tử Húc Quốc này sẽ lại không kiêng kị gì, những binh sĩ mình dẫn theo và cả Lãnh Tố...
“Ngươi đi trước đi, ta dẫn họ đi thì ta phải đưa họ về.” Kinh Mặc vừa nói vừa không quên nhìn về phía những binh sĩ đã đánh giết đỏ cả mắt kia.
“Thật là ngu ngốc.” Nam nhân đã tức giận đến ngứa răng, đã là lúc nào rồi, đến bản thân cũng khó bảo đảm còn muốn quan tâm người khác.
“Ta là tướng quân của họ, ta phải có trách nhiệm với họ.” Kinh Mặc nói xong liền cúi người lấy kiếm trong tay nam tử, nam tử phát cáu kéo thân thể Kinh Mặc qua, rút kiếm chặn lưỡi kiếm đang đánh giết về hướng mình, sau đó vung kiếm đâm vào người đâm tới.
Nam tử vừa giết địch vừa dẫn theo Kinh Mặc từ phía cuối cùng của đội ngũ đi lên đằng trước nhất, sau đó tiếp tục chém giết.
Mặc dù chỉ là thay đổi vị trí nhưng Kinh Mặc lại cảm thấy được lúc đầu họ ở thế bị động bây giờ lại trở nên chủ động, người Tử Húc Quốc không dám nhắm đao kiếm vào mình, cho nên nàng đi lên phía trước một bước thì họ liền lùi lại một bước, mà binh sĩ Đại Lương chỉ cần đi theo bước chân của nàng lên phía trước, chỉ cần giải quyết hết kẻ địch bên cạnh là được.
Nhưng mừng rỡ qua đi trong lòng Kinh Mặc lại không khỏi lo lắng, không biết binh sĩ Tử Húc Quốc có thể duy trì sự kiêng kị với mình bao lâu, nếu như có thể lâu một chút thì thật là tốt biết bao.
Dường như nam tử biết được suy nghĩ của Kinh Mặc, bước chân hắn đưa Kinh Mặc rời đi càng ngày càng nhanh hơn.
Sự biến hóa này khiến đám binh sĩ Đại Lương thấy được hi vọng thắng lợi, mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng động tác cũng không chậm trễ, vẫn giơ tay chém xuống như cũ.
Tất cả mọi thứ trong doanh trại của Tử Húc giờ phút này đều rơi vào tầm mắt của những người đứng trên thành Kinh Mặc. Khoảng cách giữa hai quân quá xa, họ không thấy rõ tình huống cụ thể, chỉ thấy ở lều của chủ soái lít nha lít nhít đầu người đi về phía vòng vây.
“Trần tướng quân, bên Tử Húc Quốc ngay cả người trong lều của chủ soái cũng đã được dùng, hiện tại công chúa và mọi người thật sự rất nguy hiểm, nếu chúng ta không hành động...” Rốt cục Lãnh Ninh vẫn không nhịn được sự nôn nóng trong lòng, lời nói có chút cầu khẩn.
“Lãnh Ninh, ngươi lập tức dẫn người xuống dưới tiếp ứng trưởng công chúa Kinh Mặc, nếu bị ngăn cản, không cần lưu tình.” Trần Nguyên Khánh đột nhiên cao giọng ra lệnh.
Lãnh Ninh nghe vậy không khỏi sửng sốt, hắn ta cho là chờ đợi mình vẫn là câu “thời cơ chưa đến”, không ngờ lại...
“Lãnh Ninh lĩnh mệnh.” Hắn ta đã không kìm nén được sự sốt ruột trong lòng từ lâu, hiện tại tuân lệnh đương nhiên là vội vàng rời đi, nhìn theo bóng lưng Lãnh Ninh đi xa, Trần Nguyên Khánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không thấy rõ lắm tình trạng của Kinh Mặc trong doanh trại của Tử Húc, mặc dù biết quân Tử Húc sẽ không ra tay với Kinh Mặc thế nhưng vẫn cứ lo lắng, vẫn cứ...
Hiện tại người của họ có thể đánh giết ra ngoài, rốt cuộc trái tim cũng được buông xuống.
Chỉ là hy vọng tiểu cô nương kia không bị thương, đừng có bất kỳ tổn thương nào, nếu không ông ta thật sự sẽ rất hối hận vì sự bình tĩnh trước đó của mình.
“Trần tướng quân, mạt tướng phải làm gì?” Tô Diễn nhìn bóng lưng Lãnh Ninh vội vàng rời đi, đáy mắt có thêm một chút hâm mộ.
Trước đó bị thua trận khiến hắn khó chịu thật lâu, hiện tại hắn chỉ muốn dẫn binh sĩ đại chiến một trận với binh sĩ Tử Húc, cho dù là giết thêm một kẻ địch thì trong lòng cũng sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
“Đến trước đài phong hỏa nhóm lửa phong hỏa lên, thông báo cho Lý tướng quân biết có thể tiến công.” Trần Nguyên Khánh vẫn nói thản nhiên nhưng Tô Diễn vẫn nghe được từ trong lời nói của hắn ta có sự hớn hở.
Tô Diễn nhìn Trần Nguyên Khánh với vẻ mặt đầy vui mừng, bởi vì đại tướng họ Lý có thể dùng trong triều chỉ có một mình Lý Trường An.
Đó là tiền bối, sư phụ và thậm chí là bạn tốt trên chiến trường của hắn, hắn ta đã tới đây rồi.
“Mau đi đi.” Trần Nguyên Khánh nhìn dáng vẻ vui mừng của Tô Diễn, trong lòng vẫn hiện lên khuôn mặt của nữ hài giờ phút này đang chiến đấu cùng quân Tử Húc ở phía dưới, hắn ta và Kinh Mặc cũng vừa là thầy vừa là bạn, hắn ta cũng rất chờ mong được gặp lại Kinh Mặc.
Sau khi Tô Diễn đi, Trần Nguyên Khánh cũng đi xuống dưới cổng thành, hiện tại là binh mã Đại Lương trước sau tấn công hai mặt vào doanh trại quân Tử Húc, thành Kinh Mặc ngay cả nguy cơ cũng không có, hiện tại hắn ta cũng muốn đi nghênh đón tiểu cô nương của mình.
Người vẫn luôn bảo vệ Kinh Mặc đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa vang lên, hắn ngừng động tác nhìn về phía cách đó không xa, có người từ trong thành Kinh Mặc đánh giết ra.
Khóe miệng hắn thoáng hiện lên sự coi thường, lúc này ra ngồi không hưởng lộc sao? Nếu như không phải mình ở đây thì nữ nhân ngu xuẩn này ngay cả tính mạng cũng không còn.
Chỉ là không đợi hắn rút kiếm lần nữa thì hắn đã nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau, võ công hắn cao cường, âm thanh rất nhỏ ở xa cũng đều chú ý tới huống chi là tiếng vó ngựa, còn cả tiếng bước chân, giống như có thiên quân vạn mã.
Tấn công từ hai mặt trước sau, vậy mà tới nhanh như vậy?
Trên mặt nam tử hiện lên sự kinh ngạc, tay cầm kiếm cũng đã buông xuống, hắn buông Kinh Mặc ra, nhét kiếm vào trong tay Kinh Mặc, dịu dàng nói một câu: “Người của ngươi tới rồi, ta phải đi.”
Nhìn nam tử rời đi giống như trốn chạy, dường như chỉ là một giấc mộng, một hồi lâu sau Kinh Mặc mới phản ứng được, chỉ là không để nàng suy nghĩ nhiều, kẻ địch ở ngay trước mặt, nàng chỉ có thể giết địch, nhất là khi viện binh đến nhanh chóng, binh sĩ Tử Húc đã quên cố kỵ, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.
Nhưng cũng may, không cần nàng kiên trì quá lâu Lãnh Ninh đã dẫn theo đại quân đánh giết đến, nhìn thấy chỗ bả vai của Kinh Mặc rỉ ra vết máu đỏ thắm, trong khóe mắt hắn ta lần nữa hiện lên nước mắt.
“Các tướng sĩ, bọn lai tạp này dám đả thương công chúa của chúng ta, giết cho ta, không chừa một tên nào.” Sau khi nói xong hắn ta cho người đỡ lấy công chúa Kinh Mặc, vội vã đi về phía thành Kinh Mặc, còn hắn ta thì mắt đỏ hoe tiếp tục liều mạng chém giết.
Trong mắt những vị tướng chém giết trên chiến trường này thì từ trước đến nay món nợ máu luôn phải trả bằng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.