Chương 741: Ngoại truyện 31: Không chút khẩu vị
Ôn Uyển
08/06/2021
“Mọi người nghĩ cách cho ta, xem có cách nào có thể khiến nàng ấy ăn không?”
“Ăn chút đồ cay có thể kích thích khẩu vị.” Dạ Nhất thành thật đáp.
“Đám tôm hùm các người nuôi đó, lập tức đưa tới thành Kinh Mặc, mau chút.”
“Ăn chút đồ chua cũng được.” Dạ Nhị khẽ mở miệng.
“Vậy còn chờ gì nữa, kêu đám người trong phòng bếp tăng ca làm chút đồ chua ngọt hợp khẩu vị cho ta, còn nữa, đi hái sơn trà, táo, mận cho ta, nhớ phải ngon.”
Dạ Nhị mặt mày đau khổ nhận lệnh, mặc dù hắn không biết phải đi đâu tìm mận chua, táo chua, còn có sơn trà chua mà ngon, hắn luôn cảm thấy, tất cả đồ ăn, chỉ cần đứng về phía chua thì không ngon.
“Gia, chỗ công chúa Kinh Mặc gì mà không có chứ, không bằng chúng ta thu thập chút đặc sản, thứ công chúa Kinh Mặc chưa từng ăn, không chừng nhìn thấy rồi thì sẽ có khẩu vị.” Dạ Tam cẩn thận đề nghị.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau đi làm đi.”
“Còn có cách gì các người mau nghĩ cho ta, nhất định phải khiến nàng ăn mới được.” Hứa Kế Thành nói, mắt tràn đầy hoảng loạn.
Nỗi buồn bực trong lòng trước đó đều tan thành mây khói.
Trong vòng một ngày, Thành vương phủ lại gà bay chó sủa, trên dưới Thành vương phủ đều bị hỏi không có khẩu vị thì phải làm thế nào, họ đưa ra đủ mọi loại chủ ý, khiến đám ám vệ ẩn giấu ở Kinh Mặc thành sầu gần chết, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi nhiều như vậy, muốn không chút động tĩnh đưa vào Thành vương phủ thật quá khó khăn.
Họ thương đi lượng lại, cuối cùng chỉ có thể kiên trì lấy danh nghĩa Thành vương phủ đưa tới, nói chủ tử nhà họ tặng đồ ăn ngon cho công chúa Kinh Mặc.
Nhưng đồ tốt chất như núi lại không thể khiến Kinh Mặc thèm ăn, nàng vẫn ỉu xìu, đồ đưa vào chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Thấy dáng vẻ của Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh cũng có chút đau lòng, nhưng nói cũng đã nói hết lời rồi nhưng nàng vẫn không muốn ăn.
“Kinh Mặc, người rốt cuộc muốn thế nào, người có tâm sự gì không thể nói cho Trần thúc sao, người ăn một chút đi.” Trần Nguyên Khánh cảm thấy mấy ngày nay thật sầu muốn bạc đầu, trước nay Kinh Mặc chưa từng khiến mình đau đầu về mặt ăn uống, nay nhìn thấy đồ ăn cũng phiền.
“Trần thúc, ta không sao, ta chỉ có chút lo lắng trước hôn nhân thôi, sẽ ổn nhanh thôi, mấy ngày nữa thì ta sẽ ăn uống đàng hoàng, ta còn phải làm một tân nương thật xinh đẹp mà.” Kinh Mặc khẽ an ủi Trần Nguyên Khánh, nhưng từ ngữ lo lắng trước hôn nhân này lại khiến Trần Nguyên Khánh càng nghe càng cảm thấy trong lòng không có tư vị gì.
Nếu không phải đáy lòng không thích mối hôn sự này, nàng nào sẽ buồn bực không vui như vậy...
“Kinh Mặc, nếu người không muốn gả thì chúng ta không gả nữa, cùng lắm ta lại lĩnh quân cùng người bắt lấy Tử Húc Quốc, hai chúng ta ra tay nhất định sẽ đánh bại cả thiên hạ không địch thủ.” Trần Nguyên Khánh vỗ vai Kinh Mặc, trong lòng đã thật sự nghĩ tới khả năng của chuyện này.
Tử Húc quốc mặc dù không có lương tướng, nhưng dùng hết sực lực cả nước chống chọi thì cũng là một miếng xương khó nhằn, nhưng hắn không sợ.
“Trần thúc, người không cần khuyên nữa, ta đã quyết rồi, sau khi biên quan hai nước bùng lên chiến hỏa, cuộc liên hôn giữa hai nước đã trở thành phương thức ổn định lòng dân tốt nhất, Đại Lương chúng ta bây giờ mặc dù dân giàu, lại không chịu nổi một trận chiến tranh, ta cũng không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến bách tính hai nước liên lụy vào chiến hỏa.” Kinh Mặc khẽ nói, sắc mặt lại trở nên cực kỳ lạc lõng.
“Nhưng người cũng không thể quả ủy khuất chính mình, Thành vương đó quả thực không xứng với người.” Nghĩ Kinh Mặc vì ý nguyện của bách tính hai nước mà hi sinh bản thân, lại nghĩ tới nam nhân vì khiến Kinh Mặc xuất giá mà dùng hết mọi thủ đoạn đó, Trần Nguyên Khánh bỗng cảm thấy mình không nên nói tốt cho tên oắt đó.
“Ta không oan ức, ta chỉ có chút hoang mang với cuộc sống tương lai thôi, ta quen lĩnh binh ở nam cảnh, quen với ngày tháng tự do thoải mái như vậy, ta không biết sau khi vào Tử Húc quốc thì sẽ thế nào, ta chỉ là có chút lo lắng mà thôi, không nghiêm trọng như người nghĩ.” Kinh Mặc thấy Trần Nguyên Khánh cau mày, có chút đau lòng, nàng khẽ khuyên nhủ.
“Yên tâm, người thật sự thích người thì sẽ không khiến cuộc hôn nhân trở thành trói buộc người, nếu Thành vương phủ thật sự vây khốn người, Trần thúc cũng sẽ giúp người trốn thoát, người yên tâm.” Trần Nguyên Khánh kiên nhẫn khuyên, nhưng đối với cuộc sống tương lai, hắn cũng rất mê mang, rời khỏi lãnh thổ Đại Lương, hắn sẽ không còn là thống soái từng lĩnh binh tác chiến nữa, hắn chỉ là phụ tá của Kinh Mặc...
“Trần thúc, ta biết rồi, người cầm những thứ này ra ngoài trước đi, người và Lãnh Tố ăn thử đi, những thứ này được làm cũng khá kỳ công.” Kinh Mặc khẽ nói, sắc mặt lại khôi phục dáng vẻ trước đây, Trần Nguyên Khánh còn muốn khuyên nhủ, nhưng hắn lại không khuyên được...
Vì muốn Kinh Mặc ăn cơm, tất cả các đại nhân vật lúc này còn đang ở Kinh Mặc thành đều ra trận, luân phiên khuyên nhủ, nhưng đều không thể khiến Kinh Mặc nở nụ cười.
Người trước nay luôn kiêu ngạo vui vẻ bỗng trở nên xuân thu sầu muộn, điều này khiến những người xung quanh đều có chút không quen, càng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn những món ăn được đưa vào phòng nàng rồi lại nguyên trạng lui ra.
Người trong Kinh Mặc thành đều nôn nóng, Trần Nguyên Khánh đã viết xong tấu chương lên chiến trường lần nữa, vì tiểu cô nương của hắn, hắn bằng lòng lại khoác giáp ra trận, chỉ cần nàng có thể vui vẻ hạnh phúc.
Thành vương phủ ở Cảnh thành lúc này đã tích tụ sương mù vài ngày mà vẫn chưa thể tản đi.
“Các người nói xem, còn có cách gì, ai có thể nghĩ ra ta sẽ trọng thưởng, nghĩ không ra thì chờ chịu phạt đi.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ có chút tức giận nhàn nhạt, mắt không che giấu nỗi nôn nóng.
Trên dưới Thành vương phủ im lặng không ai lên tiếng, mấy ngày nay đều bị truy hỏi câu này, họ đã nghĩ tới tất cả phương pháp có thể nghĩ ra rồi.
Nhưng bên phía công chúa Kinh Mặc vẫn không ăn không uống, khiến Thành vương đau lòng gần chết.
“Dạ Nhất, người đến chỗ Quần Phương Viên hỏi thử đám nữ nhân đó, không chừng nữ nhân sẽ hiểu nữ nhân nhất.” Như bỗng tâm tư linh động, Hứa Kế Thành nhìn Dạ Nhất, nói từng câu từng chữ.
“Vương gia, những nữ nhân đó...” Nghĩ tới đám oanh oanh yến yến kia, Dạ Nhất chỉ cảm thấy đầu phình to.
“Nói với họ, chỉ cần nghĩ ra cách, bất kể họ có yêu cầu gì, ta đều đáp ứng.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, dù là muốn giang sơn Tử Húc này, hắn cũng có cách làm được, chỉ cần Kinh Mặc có thể ăn uống đàng hoàng, giang sơn Tử Húc thật không tính là gì, hơn nữa, chỉ là nữ nhân mà thôi, thứ mong muốn ngoại trừ ngân lượng châu báu thì chính là nam nhân rồi, những thứ này, Hứa Kế Thành hắn đều cho được.
Dạ Nhất nhận lệnh rời đi, những người vẫn quỳ trước mặt Hứa Kế Thành đều run rẩy, trong lòng lại bắt đầu mong đợi đám nữ nhân không bị vương gia độc hại ở Quần Phương Viên kia có thể có chủ ý gì hay ho.
Kết quả, quả thực không khiến Hứa Kế Thành thất vọng, có người nói chủ ý của mình với Hứa Kế Thành, nói nữ nhân không có khẩu vị, có lúc là vì người trong lòng.
Hứa Kế Thành nhìn chữ viết trên giấy, trong đầu lóe lên bóng dáng người áo đen, người trong lòng Kinh Mặc? Hay nói là mình?
Hứa Kế Thành ngẫm nghĩ, vì để Kinh Mặc có thể ăn ngon, hắn phải nghĩ cách đưa mình tới trước mặt nàng, nhưng nghĩ tới người trong lòng Kinh Mặc là dáng vẻ che mặt của mình, tâm trạng hắn lại có chút nôn nóng.
Hứa Kế Thành bị Kinh Mặc nắm trọn tâm tư, điều người trong phủ để tâm là tâm trạng của vương gia nhà mình, không ai chú ý tới u oán nặng nề trên mảnh giấy đưa ra chủ ý.
Người viết thư chính là Chu Thị tâm cam tình nguyện gả vào vương phủ, nữ nhân an phận thủ thường thờ bái Phật tổ đó lúc này cũng ăn uống không ngon, chỉ là Thành vương phủ binh hoảng mã loạn không một ai chú ý tới nữ nhân khổ vì tình đó.
“Ăn chút đồ cay có thể kích thích khẩu vị.” Dạ Nhất thành thật đáp.
“Đám tôm hùm các người nuôi đó, lập tức đưa tới thành Kinh Mặc, mau chút.”
“Ăn chút đồ chua cũng được.” Dạ Nhị khẽ mở miệng.
“Vậy còn chờ gì nữa, kêu đám người trong phòng bếp tăng ca làm chút đồ chua ngọt hợp khẩu vị cho ta, còn nữa, đi hái sơn trà, táo, mận cho ta, nhớ phải ngon.”
Dạ Nhị mặt mày đau khổ nhận lệnh, mặc dù hắn không biết phải đi đâu tìm mận chua, táo chua, còn có sơn trà chua mà ngon, hắn luôn cảm thấy, tất cả đồ ăn, chỉ cần đứng về phía chua thì không ngon.
“Gia, chỗ công chúa Kinh Mặc gì mà không có chứ, không bằng chúng ta thu thập chút đặc sản, thứ công chúa Kinh Mặc chưa từng ăn, không chừng nhìn thấy rồi thì sẽ có khẩu vị.” Dạ Tam cẩn thận đề nghị.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau đi làm đi.”
“Còn có cách gì các người mau nghĩ cho ta, nhất định phải khiến nàng ăn mới được.” Hứa Kế Thành nói, mắt tràn đầy hoảng loạn.
Nỗi buồn bực trong lòng trước đó đều tan thành mây khói.
Trong vòng một ngày, Thành vương phủ lại gà bay chó sủa, trên dưới Thành vương phủ đều bị hỏi không có khẩu vị thì phải làm thế nào, họ đưa ra đủ mọi loại chủ ý, khiến đám ám vệ ẩn giấu ở Kinh Mặc thành sầu gần chết, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi nhiều như vậy, muốn không chút động tĩnh đưa vào Thành vương phủ thật quá khó khăn.
Họ thương đi lượng lại, cuối cùng chỉ có thể kiên trì lấy danh nghĩa Thành vương phủ đưa tới, nói chủ tử nhà họ tặng đồ ăn ngon cho công chúa Kinh Mặc.
Nhưng đồ tốt chất như núi lại không thể khiến Kinh Mặc thèm ăn, nàng vẫn ỉu xìu, đồ đưa vào chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Thấy dáng vẻ của Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh cũng có chút đau lòng, nhưng nói cũng đã nói hết lời rồi nhưng nàng vẫn không muốn ăn.
“Kinh Mặc, người rốt cuộc muốn thế nào, người có tâm sự gì không thể nói cho Trần thúc sao, người ăn một chút đi.” Trần Nguyên Khánh cảm thấy mấy ngày nay thật sầu muốn bạc đầu, trước nay Kinh Mặc chưa từng khiến mình đau đầu về mặt ăn uống, nay nhìn thấy đồ ăn cũng phiền.
“Trần thúc, ta không sao, ta chỉ có chút lo lắng trước hôn nhân thôi, sẽ ổn nhanh thôi, mấy ngày nữa thì ta sẽ ăn uống đàng hoàng, ta còn phải làm một tân nương thật xinh đẹp mà.” Kinh Mặc khẽ an ủi Trần Nguyên Khánh, nhưng từ ngữ lo lắng trước hôn nhân này lại khiến Trần Nguyên Khánh càng nghe càng cảm thấy trong lòng không có tư vị gì.
Nếu không phải đáy lòng không thích mối hôn sự này, nàng nào sẽ buồn bực không vui như vậy...
“Kinh Mặc, nếu người không muốn gả thì chúng ta không gả nữa, cùng lắm ta lại lĩnh quân cùng người bắt lấy Tử Húc Quốc, hai chúng ta ra tay nhất định sẽ đánh bại cả thiên hạ không địch thủ.” Trần Nguyên Khánh vỗ vai Kinh Mặc, trong lòng đã thật sự nghĩ tới khả năng của chuyện này.
Tử Húc quốc mặc dù không có lương tướng, nhưng dùng hết sực lực cả nước chống chọi thì cũng là một miếng xương khó nhằn, nhưng hắn không sợ.
“Trần thúc, người không cần khuyên nữa, ta đã quyết rồi, sau khi biên quan hai nước bùng lên chiến hỏa, cuộc liên hôn giữa hai nước đã trở thành phương thức ổn định lòng dân tốt nhất, Đại Lương chúng ta bây giờ mặc dù dân giàu, lại không chịu nổi một trận chiến tranh, ta cũng không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến bách tính hai nước liên lụy vào chiến hỏa.” Kinh Mặc khẽ nói, sắc mặt lại trở nên cực kỳ lạc lõng.
“Nhưng người cũng không thể quả ủy khuất chính mình, Thành vương đó quả thực không xứng với người.” Nghĩ Kinh Mặc vì ý nguyện của bách tính hai nước mà hi sinh bản thân, lại nghĩ tới nam nhân vì khiến Kinh Mặc xuất giá mà dùng hết mọi thủ đoạn đó, Trần Nguyên Khánh bỗng cảm thấy mình không nên nói tốt cho tên oắt đó.
“Ta không oan ức, ta chỉ có chút hoang mang với cuộc sống tương lai thôi, ta quen lĩnh binh ở nam cảnh, quen với ngày tháng tự do thoải mái như vậy, ta không biết sau khi vào Tử Húc quốc thì sẽ thế nào, ta chỉ là có chút lo lắng mà thôi, không nghiêm trọng như người nghĩ.” Kinh Mặc thấy Trần Nguyên Khánh cau mày, có chút đau lòng, nàng khẽ khuyên nhủ.
“Yên tâm, người thật sự thích người thì sẽ không khiến cuộc hôn nhân trở thành trói buộc người, nếu Thành vương phủ thật sự vây khốn người, Trần thúc cũng sẽ giúp người trốn thoát, người yên tâm.” Trần Nguyên Khánh kiên nhẫn khuyên, nhưng đối với cuộc sống tương lai, hắn cũng rất mê mang, rời khỏi lãnh thổ Đại Lương, hắn sẽ không còn là thống soái từng lĩnh binh tác chiến nữa, hắn chỉ là phụ tá của Kinh Mặc...
“Trần thúc, ta biết rồi, người cầm những thứ này ra ngoài trước đi, người và Lãnh Tố ăn thử đi, những thứ này được làm cũng khá kỳ công.” Kinh Mặc khẽ nói, sắc mặt lại khôi phục dáng vẻ trước đây, Trần Nguyên Khánh còn muốn khuyên nhủ, nhưng hắn lại không khuyên được...
Vì muốn Kinh Mặc ăn cơm, tất cả các đại nhân vật lúc này còn đang ở Kinh Mặc thành đều ra trận, luân phiên khuyên nhủ, nhưng đều không thể khiến Kinh Mặc nở nụ cười.
Người trước nay luôn kiêu ngạo vui vẻ bỗng trở nên xuân thu sầu muộn, điều này khiến những người xung quanh đều có chút không quen, càng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn những món ăn được đưa vào phòng nàng rồi lại nguyên trạng lui ra.
Người trong Kinh Mặc thành đều nôn nóng, Trần Nguyên Khánh đã viết xong tấu chương lên chiến trường lần nữa, vì tiểu cô nương của hắn, hắn bằng lòng lại khoác giáp ra trận, chỉ cần nàng có thể vui vẻ hạnh phúc.
Thành vương phủ ở Cảnh thành lúc này đã tích tụ sương mù vài ngày mà vẫn chưa thể tản đi.
“Các người nói xem, còn có cách gì, ai có thể nghĩ ra ta sẽ trọng thưởng, nghĩ không ra thì chờ chịu phạt đi.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ có chút tức giận nhàn nhạt, mắt không che giấu nỗi nôn nóng.
Trên dưới Thành vương phủ im lặng không ai lên tiếng, mấy ngày nay đều bị truy hỏi câu này, họ đã nghĩ tới tất cả phương pháp có thể nghĩ ra rồi.
Nhưng bên phía công chúa Kinh Mặc vẫn không ăn không uống, khiến Thành vương đau lòng gần chết.
“Dạ Nhất, người đến chỗ Quần Phương Viên hỏi thử đám nữ nhân đó, không chừng nữ nhân sẽ hiểu nữ nhân nhất.” Như bỗng tâm tư linh động, Hứa Kế Thành nhìn Dạ Nhất, nói từng câu từng chữ.
“Vương gia, những nữ nhân đó...” Nghĩ tới đám oanh oanh yến yến kia, Dạ Nhất chỉ cảm thấy đầu phình to.
“Nói với họ, chỉ cần nghĩ ra cách, bất kể họ có yêu cầu gì, ta đều đáp ứng.” Hứa Kế Thành chậm rãi nói, dù là muốn giang sơn Tử Húc này, hắn cũng có cách làm được, chỉ cần Kinh Mặc có thể ăn uống đàng hoàng, giang sơn Tử Húc thật không tính là gì, hơn nữa, chỉ là nữ nhân mà thôi, thứ mong muốn ngoại trừ ngân lượng châu báu thì chính là nam nhân rồi, những thứ này, Hứa Kế Thành hắn đều cho được.
Dạ Nhất nhận lệnh rời đi, những người vẫn quỳ trước mặt Hứa Kế Thành đều run rẩy, trong lòng lại bắt đầu mong đợi đám nữ nhân không bị vương gia độc hại ở Quần Phương Viên kia có thể có chủ ý gì hay ho.
Kết quả, quả thực không khiến Hứa Kế Thành thất vọng, có người nói chủ ý của mình với Hứa Kế Thành, nói nữ nhân không có khẩu vị, có lúc là vì người trong lòng.
Hứa Kế Thành nhìn chữ viết trên giấy, trong đầu lóe lên bóng dáng người áo đen, người trong lòng Kinh Mặc? Hay nói là mình?
Hứa Kế Thành ngẫm nghĩ, vì để Kinh Mặc có thể ăn ngon, hắn phải nghĩ cách đưa mình tới trước mặt nàng, nhưng nghĩ tới người trong lòng Kinh Mặc là dáng vẻ che mặt của mình, tâm trạng hắn lại có chút nôn nóng.
Hứa Kế Thành bị Kinh Mặc nắm trọn tâm tư, điều người trong phủ để tâm là tâm trạng của vương gia nhà mình, không ai chú ý tới u oán nặng nề trên mảnh giấy đưa ra chủ ý.
Người viết thư chính là Chu Thị tâm cam tình nguyện gả vào vương phủ, nữ nhân an phận thủ thường thờ bái Phật tổ đó lúc này cũng ăn uống không ngon, chỉ là Thành vương phủ binh hoảng mã loạn không một ai chú ý tới nữ nhân khổ vì tình đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.