Chương 754: Ngoại truyện 44: Muốn đèo tường
Ôn Uyển
15/06/2021
Tiếng bước chân của Dạ Nhị Dạ Tam xa dần, người đàn ông nhắm mắt trầm trong phòng bỗng mở mắt ra.
Hắn vịn vào đầu giường khó nhọc đứng dậy, từng bước đi tới bên tủ, tìm bộ dạ hành y màu đen, tự mình chầm chậm mặc vào, sau đó từ từ, vịn tường đi ra khỏi cửa phòng.
Cho dù không đón dâu, hắn cũng phải nhìn cô nương hắn yêu gả vào Vương phủ, nếu không, khoảnh khắc đó sẽ là điều tiếc nuối lớn tới cỡ nào.
Hứa Kế Thành không biết là chân trước hắn vừa đi, Dạ Nhị đã quay lại, là Chu thị bảo hắn ta quay lại, bảo hắn ta ngăn cản Vương gia đừng đi đón dâu.
Phong tục cũ của nước Tử Húc, tân lang không xuất hiện, tân nương không thể xuống kiệu hoa, đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên trong chuẩn bị của Chu thị.
Chỉ là Chu thị không biết, bước đầu tiên này rất lâu trước đây Hứa Kế Thành đã chuẩn bị sẵn cho Kinh Mặc rồi, cho nên bây giờ, tiếng kèn ở cửa của Thành Vương phủ mới sẽ càng thổi càng lớn, tiếng pháo nổ kia cũng nối tiếp nhau, mỗi một tiếng đều cực vang, vì để khiến người trong phủ nghe thấy.
“Vương phi, Vương gia hôm qua đột nhiên bệnh nặng, hôm nay đã không xuống nổi giường rồi...” Hứa quản gia đã cho người giục hết lần này tới lần khác, nhưng ở cửa vương phủ, từ đầu tới cuối không gặp bóng dáng của Vương gia, trong lúc bất lực ông ta chỉ có thể từ từ quỳ ở trước mặt kiệu hoa, khẽ khàng bẩm bảo.
“Hoàng tỷ, nếu Thành Vương phủ này không hoan nghênh chúng ta, chúng ta vẫn là trở về đi.” Trọng Lâu làm sao cũng không ngờ, Hứa Kế Thành vậy mà khốn kiếp tới mức này.
Kinh Mặc chỉ yên lặng ngồi ở trong kiệu hoa, cho dù Trọng Lâu dặn dò người rời khỏi nàng đều không có bất kỳ phản ứng gì, giống như chuyện ở bên ngoài không có liên quan tới mình.
Trọng Lâu luôn đợi phản ứng của Kinh Mặc, hoàng tỷ của hắn, trước giờ đều không ăn thiệt thòi, sự sỉ nhục này của Thành Vương, nàng vậy mà có thể nhịn?
“Công chúa, người không thể đi, công chúa, Vương gia của chúng ta thật sự là bệnh nặng, cầu xin người nể cho sự vất vả cầu thân của Vương gia chúng ta, cầu xin người...” Quản gia sau khi nói xong thì cản ở trước kiệu hoa, dập đầu với người ở trong kiệu hoa, nô tỳ trên dưới khắp vương phủ đương nhiên cũng đều quỳ theo, từng tiếng đều là lời cầu xin Kinh Mặc đừng rời khỏi.
“Kinh Mặc, chúng ta phải làm sao?” Bị người ta cản kiệu hoa, ngay cả quay về cũng không thể, nhưng đằng sau, ngay cả người đón dâu cũng không có.
“Trọng Lâu, sính lễ ta đã nhận rồi, không có đạo lý cụp đuôi quay về, ai nói không có tân lang, tân lang ở trong lòng ta.” Nói xong, một con gà trống toàn thân óng ả từ trong kiệu hoa bay ra.
Mọi người sững người, nhưng cũng hiểu được, Thành Vương vốn nên đón dâu từ thành Kinh Mặc, bởi vì nguyên nhân sức khỏe, dùng một con gà trống thay thế.
Nếu đều đã thay thế một phần rồi, phần còn lại kia để con gà trống này làm nốt chắc cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là con gà trống này đương nhiên không có xem mình là Vương gia một nước, nó rầu rĩ cả chặng đường cuối cùng xông ra khỏi được kiệu hoa, tự nhiên là muốn thưởng thụ cảm giác tự do này, cho nên chạy nhảy khắp nơi, đối với người xung quanh nó càng sinh lòng căm ghét.
“Mau bắt thứ này lại, nghênh đón Vương phi vào cửa.” Quản gia thấy con gà trống đó đã chạy nhảy càng lúc càng xa, vội hô lên.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hứa quản gia, hạ nhân trong phủ đều từ trên đất đứng dậy, đuổi theo con gà trống đã đi ra rất xa kia, nhưng con gà trống đó cũng không phải là dễ bắt, thấy người lại gần, còn bay nhảy lên, khiến người ta không thể tới gần.
“Ai bắt được con gà trống này, có trọng thưởng.” Người vây bắt gà trống càng lúc càng nhiều, nhưng con gà trống đó lại như phát điên, không đợi người ta đưa tay ra thì đã bay lên, thậm chí bắt đầu công kích, đuổi bắt một hồi, cuối cùng không được kết quả gì.
“Trọng Lâu, nói với bọn họ, ai bắt được Hứa Kế Thành tới, bản cung có trọng thưởng.” Giọng nói của Kinh Mặc, từ từ lọt vào trong tai của Trọng Lâu, Trọng Lâu nghe vậy, tự nhiên hiểu ý của Kinh Mặc, hắn mỉm cười phân phó vài tiếng với người ở đằng sau, sau đó ở cửa của Thành Vương phủ ngoài cảnh bà bay chó nhảy, lại càng nhiều hơn âm thanh vừa hỗn tạp vừa phấn khích, ai bắt được Hứa Kế Thành, Kinh Mặc trưởng công chúa có trọng thưởng.
Vì thế, bước chân kia đang từ từ đi về phía tới người ở cửa lớn, còn chưa nhìn thấy tân nương của mình thì nghe thấy cửa phủ lúc này vang lên âm thanh, bọn họ gọi Hứa Kế Thành, nhưng thứ muốn bắt lại là một con gà.
Khi vừa nghe thấy người ngoài cửa hô lên hắn còn có hơi tức giận, đừng nói đường đường một Vương gia, ngay cả một người bình thường cũng không muốn nhắc cùng với một con gà trống.
Nhưng, chỉ một lát, trong lòng hắn bị sự vui mừng thay thế, người mà hắn thích đó, trước giờ đều sẽ không ủy khuất bản thân.
Nàng đã phát tiết ra lửa giận của mình, chắc sẽ ngoan ngoãn gả vào nhỉ?
Con gà trống bị gọi là Hứa Kế Thành đó cuối cùng vẫn bị bắt, bị Hứa quản gia cung kính đưa tới tay của Lãnh Tố bên cạnh kiệu hoa.
Lãnh Tố lạnh mặt nhận lấy con gà trống, sau đó đưa cho Kinh Mặc, không đợi nàng đem rèm kiệu hạ xuống, đôi tay trắng muốt của Kinh Mặc lần nữa vén rèm kiệu ra, nàng ôm con gà trống đó đứng dậy đi ra bên ngoài kiệu hoa.
Mọi người còn chưa kịp kinh hô, Kinh Mặc đưa tay gỡ khăm trùm trên đỉnh đầu mình ra, lộ ra gương mặt trong trẻo như nắng xuân, bởi vì đôi mắt cười híp thành một đẹp, lúm đồng tiền nho nhỏ, tuy không phải là tuyết sắc, lại đủ khuynh thành.
“Quản gia Hứa Dịch của Thành Vương phủ cung nghênh Vương phi.”
“Quản gia vất vả rồi.”
“Vương phi, khăn trùm đầu đỏ này...” Mặc kệ là phong tục của Đại Lương hay Tử Húc, đều không có phong tục tân nương chưa bước vào cửa đã gỡ khăn trùm đầu.
“Không có Vương gia của các người ở trước mặt dắt đi, ta trùm cái khăn trùm đầu đỏ này sợ là tìm không được cửa của Thành Vương phủ.” Kinh Mặc cười nói, lại khiến sau lưng của Hứa quản gia lạnh toát, lời khuyên cũng không nói ra khỏi miệng nữa.
Thành Vương phủ bọn họ đuối lý trước, Kinh Mặc công chúa làm cái gì đều hình như là thuận lẽ mà làm.
“Vậy công chúa người...” Hứa quản gia nhất thời không biết nên ứng đối với cảnh tượng này như nào, ông ta cầu cứu nhìn Kinh Mặc.
Kinh Mặc mỉm cười rồi rời khỏi kiệu hoa, từng bước đi về phía cửa lớn của Thành Vương phủ, trái tim đang treo lơ lửng của Hứa quản gia cuối cùng cũng thả xuống, chỉ là không đợi ông ta thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng cười của Kinh Mặc, trong trẻo, tựa như tiếng chuông, khiến người nào đó ở trong cửa cứ đứng nghe động tĩnh mãi mà sinh hoảng.
“Thành Vương phủ này thật là không hoan nghênh ta, Vương gia của các ngươi không ra đón dâu cũng thôi đi, ngay cả cửa lớn cũng không mở, đây là chơi trò gì đây?” Kinh Mặc ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm Hứa quản gia, Hứa quản gia nhìn cửa lớn không biết từ khi nào đã đóng lại, chỉ cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng, sau đó thì trống rỗng cả mảng, ông ta cũng không tìm được lý do nào để nói với Kinh Mặc công chúa, thành ý của Thành Vương phủ bọn họ dành cho nàng.
“Khốn khiếp, Vương phi tới, ai dám đóng cửa lại, còn không mau mở cửa ra.” Hứa Dịch lớn giọng gầm lên vào bên trong cửa, người của Thành Vương phủ ngoài cửa cũng hoảng rồi, tất cả mọi người đều biết Vương gia ái mộ Kinh Mặc công chúa của Đại Lương, thế nào bây giờ Kinh Mặc công chúa đều gả tới rồi, cửa của vương phủ...
“Vương phi, người đừng tức giận, đây chắc chắn là kẻ không có mắt nào đó làm ra chuyện đáng chết như này, lão nô..., lão nô...” Hứa Dịch khóc không ra nước mắt, lại cũng hiểu, bây giờ chuyện quan trọng chính là khiến Kinh Mặc công chúa bớt giận.
Kinh Mặc nhìn Hứa Dịch, quay đầu liếc nhìn Trọng Lâu, lửa giận trên mặt Trọng Lâu đã không thể che đậy được nữa, thấy Kinh Mặc nhìn mình, hắn từ từ đi tới, khẽ nói: “Kinh Mặc, ta có thể đưa tỷ vào.”
Kinh Mặc mỉm cười với Trọng Lâu, trên mặt đều là sự thỏa mãn, đệ đệ của nàng vẫn là hiểu nàng, cho dù gặp phải vấn đề khó như này, nàng đều chưa từng nghĩ muốn xoay người rời đi...
Bởi vì, hôm qua có người tìm tới nàng, truyền đạt lời lẽ thẳng thắn của người đó.
Tuy tình cảnh hôm nay gặp phải đã làm vơi bớt sự chân thành của hắn...
“Dùng dao mổ trâu đi giết ta, Dạ Nhất, ngươi dẫn người dẩy đổ bức tường này cho ta.” Kinh Mặc khẽ khàng phân phó Dạ Nhất đã thay bộ y phục đỏ đứng cách đó không xa.
Dạ Nhất đột nhiên bị điểm danh, trong mắt đều là mờ mịt, từng chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến hắn ta không tiếp nhận được, nhất là lúc này, mệnh lệnh của công chúa điện hạ, bản thân là phải phục tùng, vẫn nên phục tùng...
Lời dặn của gia văng vẳng bên tai, nhưng muốn dỡ tường của Thành Vương phủ...
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Trầm mặc trong chốc lát, Dạ Nhất cúi người hành lễ, sau đó nhấc tay phát ra một tín hiệu, trong chốc lát, hơn hai mươi nam tử như hung thần đồng loạt đứng ở đằng sau Dạ Nhất.
“Dỡ tường.” Dạ Nhất hạ lệnh một tiếng, hai mươi mấy người đằng sau đột nhiên xông tới, vận công đạp vào bức tường đó, chỉ trong một khoảnh khắc, trên bức tường đó đã đều là vết nứt, bị hơn hai mươi người này mạnh mẽ đá ra.
Không đợi mọi người tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc, hơn hai mươi người này đã dưới mệnh lệnh của Dạ Nhất đã đứng xếp dưới bức tường.
"Đẩy.” Sau một từ đơn giản, bức tường đó ầm một tiếng, đất cát bay lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hồi lâu đều không thể hoàn hồn, mà Dạ Nhất đã từ từ đi tới bên cạnh Kinh Mặc, khẽ nói một câu: “Mời Vương phi vào phủ.”
Kinh Mặc gật đầu, lại không có động tác, nàng ngoảnh đầu nhìn Hứa Dịch, khẽ nói một câu: “Quản gia, cửa lớn đến Vương phi của vương phủ đều không vào được, không cần thiết tiếp tục tồn tại nữa, bức tường này đổ thì đổ rồi, đem cửa lớn của Vương phủ chuyển tới chỗ này đi.”
Sau khi nói xong, Kinh Mặc ôm con gà trống trong lòng, dưới sự dẫn dắt của Dạ Nhất, từng bước đi vào trong Thành Vương phủ.
Kinh Mặc không biết là dáng vẻ nàng một thân váy đỏ, mang theo nét tươi cười rạng rỡ từng bước đi vào Thành Vương phủ đều đã rơi vào trong mắt của Thành Vương.
Hứa Kế Thành chính là ở đằng sau bức tường mà vừa rồi Kinh Mặc cho người đẩy đổ, nếu như không phải là hắn tránh nhanh, hắn khả năng đã chôn dưới bức tường đổ nát đó rồi.
Hắn nhìn cô nương mình thích một thân phong hoa trác tuyệt, từ từ đi vào phủ đệ của mình, trái tim của hắn đập như trống dồn, gần như sắp khống chế được muốn lao tới, đem nữ tử khuynh quốc khuynh thành đó ôm vào trong lòng, sẽ không buông ra nữa.
Nhưng, đợi hắn cuối cùng lấy đủ can đảm đi ra, khi hắn muốn chạm tới bóng lưng của nàng, dáng người yểu điệu đó đã càng đi càng xa khỏi tầm mắt của hắn, xa tới nỗi thành một cái bóng mờ nhạt.
“Dẫn ta tới đại điện, ta muốn...” Hứa Kế Thành khẽ ra hiệu cho Dạ Nhị đã tìm được mình.
“Gia, thân thể của người đã không được rồi, người vẫn là trở về trước đi, nếu không...” Dạ Nhị mặt mày lo lắng, sự nghi hoặc trong lòng cũng đều ném ở sau gáy.
“Gia sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, gia chỉ là muốn nhìn dáng vẻ nàng cùng ta bái đường.” Hứa Kế Thành nói ra tâm tư của mình, Dạ Nhị lại chỉ cảm thấy càng nghi hoặc trong lòng hơn, gia của nhà bọn họ rốt cuộc đang chơi trò gì thế...
“Đúng rồi, lập tức cho người xây lại cửa lớn cho gia, cái cửa đóng kia, lập tức đập cho gia.” Khi Hứa Kế Thành nói chuyện trong ngữ khí mang theo sự bực tức, nghĩ tới cánh cửa đó đã cản người hắn yêu ở bên ngoài thì hắn chỉ có xúc động muốn đập đi.
“Ngươi nhìn đi đâu đây, nữ nhân của gia cũng là người ngươi có thể nhìn sao, nhắm mắt lại cho ta.” Hứa Kế Thành thấy Dạ Nhị không có đáp ứng lời của mình thì xoay người nhìn sang hắn ta, lại không ngờ hắn ta đang nhìn về phía Kinh Mặc rời đi.
Tuy cái đập vào mắt chỉ là một cái bóng đỏ, nhưng nghĩ tới sự phong hoa tuyệt thế vụt qua kia, Hứa Kế Thành vẫn là thay đổi sắc mặt.
Vẻ đẹp của nàng rõ ràng chỉ có thể để hắn thưởng thức, nhưng bây giờ, ai cũng đàng hoàng thưởng thức vẻ đẹp của nàng hơn hắn, nghĩ mà thấy trong lòng bực bội không thôi.
Dạ Nhị nghe thấy lời của gia nhà mình, bỗng chốc trên mặt đều là ý khổ, gia ở trong chuyện của Kinh Mặc công chúa trước giờ đều không nói lý lẽ, trước đó hắn ta còn lo lắng Vương gia sẽ thích Chu thị kia, bây giờ, trái tim cuối cùng cũng buông xuống được rồi. truyện tiên hiệp hay
“Đưa gia tới đó trước.” Tuy không muốn để Dạ Nhị tiếp tục nhìn chằm chằm Kinh Mặc, nhưng lúc này người dùng được bên cạnh hắn lại chỉ có một mình Dạ Nhị.
Dạ Nhị nghe lời đưa Hứa Kế Thành từ từ đi về phía đại điện, may mà hôm nay vương phủ có chuyện vui, trong phủ người qua lại không nhiều, không có ai phát hiện bọn họ.
Khi bọn họ đi tới gần đại điện, người chủ trì đã hô to: Tân lang tân nương bái thiên địa.
“Gia muốn tới đó.” Hứa Kế Thành đột nhiên đưa tay, chỉ vào một khoảng đất bằng cách đó không xa, Dạ Nhị không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời đưa Hứa Kế Thành tới đó.
Lại không ngờ sau khi Hứa Kế Thành đi tới thì cười xoay người, nơi hắn đứng, vừa hay tương ứng ở xa với Kinh Mặc.
“Nhất bái thiên địa.” Giọng nói ngân cao của người chủ trì vang lên, Kinh Mặc quỳ trên đất, khi nhìn sang con gà trống ở trước mắt mặt mày rất điềm nhiên, hình như người trước mắt chính là Hứa Kế Thành.
Mà Hứa Kế Thành cách đó không xa sau khi nghe thấy lời của người chủ trì cũng quỳ trên đất, tương ứng ở xa với Kinh Mặc, khi thấy Kinh Mặc cúi người dập đầu, cũng vội vàng cúi người.
Dạ Nhị sững ra, hắn ta thế nào cũng không ngờ, gia của nhà mình không màng thân thể suy yếu kiên trì tới đây, vậy mà là vì để bái đường với Kinh Mặc công chúa.
Gia đối với Kinh Mặc công chúa thật là...
Dạ Nhị có hơi chua xót, bởi vì trong khoảnh khắc này hắn ta dường như đã hiểu được chút gì đó.
Thân phận của gia ở nước Tử Húc quá khó xử, sau lưng có công chúa của Đại Lương hùng mạnh, nếu như sống hòa thuận với gia, vậy sẽ khiến Hoàng thượng như mắc xương cá trong cổ họng.
Cho nên, gia mới làm ra điệu bộ không có một chút hoan nghênh, mới sẽ nghĩ cách sỉ nhục...
Nhưng gia của bọn họ ấy mà, vào nhiều năm trước đã nhận định Kinh Mặc công chúa, hắn chỉ mong chờ được thành hôn với Kinh Mặc công chúa...
“Gia, thuộc hạ đưa người tới, thân thể của người, bái đường là không thành vấn đề.” Dương Nhị kìm nén sự cay xè trong mắt, khẽ nói.
“Cút.” Hứa Kế Thành vừa quỳ bái xong ngẩng đầu lên thì nghe thấy câu nói này của Dạ Nhị.
Không thể không nói, câu nói này của hắn rất có sức sống, nếu như định lực của bản thân chỉ cần hơi lung lay, sợ rằng sẽ không khống chế được mà kêu Dạ Nhị đã hắn đi tới đại điện.
“Gia, người...” Dạ Nhị muốn mở miệng khuyên, nhưng cũng hiểu, gia làm việc trước giờ đều sẽ không xúc động hành sự.
Dạ Nhị không tiếp tục nói gì nữa, chỉ là cảnh giác nhìn xung quanh, không để người khác nhìn thấy chuyện ngu xuẩn mà gia của nhà mình làm vào lúc này, nếu không, nỗi khổ tâm trong những ngày này của gia sợ là đều phải uổng phí rồi...
Đợi sau khi hoàn thành lễ tiết ba quỳ chín lạy, đôi mắt tinh tế của Hứa Kế Thành đã nhuốm một lớp sương mỏng.
Dạ Nhị đỡ hắn đứng dậy, hắn loạng choạng vài cái mới đứng vững.
“Gia, ta đưa người về phòng tân hôn.” Phòng tân hôn mới đó là gia trước đó bắt đầu chuẩn bị, hắn còn nói, đó là nơi bản thân kim ốc tàng kiều.”
“Về tẩm điện của gia.” Hứa Kế Thành lườm Dạ Nhị, hắn trước giờ chưa từng cảm thấy Dạ Nhị vậy mà đáng ghét như vậy, biết rõ mình không thể làm được cái gì, lại còn dụ dỗ hắn như thế.
“Nhưng mà...” Dạ Nhị muốn nói, nhưng đó là đêm động phòng hoa chúc của người và công chúa, là phải nhớ cả đời...
Chỉ là lời tới miệng Dạ Nhị lại không dám nói nữa, ngày hôm nay đối với gia và công chúa mà nói, đều là phải nhớ cả đời, nhưng đại hôn gia tận tâm chuẩn bị, đã bị chính hắn hủy không thành hình dạng gì rồi, thiết nghĩ gia chắc không để tâm tới việc sẽ hủy nốt đêm động phòng hoa chúc cuối cùng.
“Không có nhưng nhị, ngươi đưa gia về tẩm điện, sau đó gọi Chu thị tới.” Hứa Kế Thành khẽ nói, đáy mắt vụt qua sự không vui. Thật là hận chết ngày đóng giả như này, thật sự muốn... giết vua.
“Vương gia, bên công chúa người đã rất quá đáng rồi, nếu như tối nay người lại để Chu thị đó..., người bảo mặt mũi của công chúa biết để đi đâu, sau này công chúa làm sao lập uy trong phủ này được? người...” Dạ Nhị sau khi hiểu sắp xếp của gia, trong lòng đều bị sự lo lắng chiếm cứ, sau khi trải qua những chuyện xảy ra liên tiếp trong mấy ngày này, Dạ Nhị đều sâu sắc cảm thấy công chúa bất luận như thế nào cũng sẽ không tha thứ cho Vương gia.
Tuy Vương gia lấy công chúa vào trong phủ, nhưng hai người muốn thật sự sống bình yên là rất khó.
“Chúng ta đã bái đường rồi, bắt đầu từ bây giờ, phải gọi Vương phi.” Hứa Kế Thành dường như không nghe thấy lời khuyên của Dạ Nhị, hơi đanh giọng, mắt nhìn chằm chằm sắc đỏ rực kia, đáy lòng được một loại hạnh phúc lấp đầy.
Chỉ cần nghĩ tới nàng đã là Vương phi của mình rồi, hai người giờ đây có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, bản thân có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, nhìn thấy nàng náo bất cứ lúc nào, chỉ là nghĩ thôi, cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Hắn vịn vào đầu giường khó nhọc đứng dậy, từng bước đi tới bên tủ, tìm bộ dạ hành y màu đen, tự mình chầm chậm mặc vào, sau đó từ từ, vịn tường đi ra khỏi cửa phòng.
Cho dù không đón dâu, hắn cũng phải nhìn cô nương hắn yêu gả vào Vương phủ, nếu không, khoảnh khắc đó sẽ là điều tiếc nuối lớn tới cỡ nào.
Hứa Kế Thành không biết là chân trước hắn vừa đi, Dạ Nhị đã quay lại, là Chu thị bảo hắn ta quay lại, bảo hắn ta ngăn cản Vương gia đừng đi đón dâu.
Phong tục cũ của nước Tử Húc, tân lang không xuất hiện, tân nương không thể xuống kiệu hoa, đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên trong chuẩn bị của Chu thị.
Chỉ là Chu thị không biết, bước đầu tiên này rất lâu trước đây Hứa Kế Thành đã chuẩn bị sẵn cho Kinh Mặc rồi, cho nên bây giờ, tiếng kèn ở cửa của Thành Vương phủ mới sẽ càng thổi càng lớn, tiếng pháo nổ kia cũng nối tiếp nhau, mỗi một tiếng đều cực vang, vì để khiến người trong phủ nghe thấy.
“Vương phi, Vương gia hôm qua đột nhiên bệnh nặng, hôm nay đã không xuống nổi giường rồi...” Hứa quản gia đã cho người giục hết lần này tới lần khác, nhưng ở cửa vương phủ, từ đầu tới cuối không gặp bóng dáng của Vương gia, trong lúc bất lực ông ta chỉ có thể từ từ quỳ ở trước mặt kiệu hoa, khẽ khàng bẩm bảo.
“Hoàng tỷ, nếu Thành Vương phủ này không hoan nghênh chúng ta, chúng ta vẫn là trở về đi.” Trọng Lâu làm sao cũng không ngờ, Hứa Kế Thành vậy mà khốn kiếp tới mức này.
Kinh Mặc chỉ yên lặng ngồi ở trong kiệu hoa, cho dù Trọng Lâu dặn dò người rời khỏi nàng đều không có bất kỳ phản ứng gì, giống như chuyện ở bên ngoài không có liên quan tới mình.
Trọng Lâu luôn đợi phản ứng của Kinh Mặc, hoàng tỷ của hắn, trước giờ đều không ăn thiệt thòi, sự sỉ nhục này của Thành Vương, nàng vậy mà có thể nhịn?
“Công chúa, người không thể đi, công chúa, Vương gia của chúng ta thật sự là bệnh nặng, cầu xin người nể cho sự vất vả cầu thân của Vương gia chúng ta, cầu xin người...” Quản gia sau khi nói xong thì cản ở trước kiệu hoa, dập đầu với người ở trong kiệu hoa, nô tỳ trên dưới khắp vương phủ đương nhiên cũng đều quỳ theo, từng tiếng đều là lời cầu xin Kinh Mặc đừng rời khỏi.
“Kinh Mặc, chúng ta phải làm sao?” Bị người ta cản kiệu hoa, ngay cả quay về cũng không thể, nhưng đằng sau, ngay cả người đón dâu cũng không có.
“Trọng Lâu, sính lễ ta đã nhận rồi, không có đạo lý cụp đuôi quay về, ai nói không có tân lang, tân lang ở trong lòng ta.” Nói xong, một con gà trống toàn thân óng ả từ trong kiệu hoa bay ra.
Mọi người sững người, nhưng cũng hiểu được, Thành Vương vốn nên đón dâu từ thành Kinh Mặc, bởi vì nguyên nhân sức khỏe, dùng một con gà trống thay thế.
Nếu đều đã thay thế một phần rồi, phần còn lại kia để con gà trống này làm nốt chắc cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là con gà trống này đương nhiên không có xem mình là Vương gia một nước, nó rầu rĩ cả chặng đường cuối cùng xông ra khỏi được kiệu hoa, tự nhiên là muốn thưởng thụ cảm giác tự do này, cho nên chạy nhảy khắp nơi, đối với người xung quanh nó càng sinh lòng căm ghét.
“Mau bắt thứ này lại, nghênh đón Vương phi vào cửa.” Quản gia thấy con gà trống đó đã chạy nhảy càng lúc càng xa, vội hô lên.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hứa quản gia, hạ nhân trong phủ đều từ trên đất đứng dậy, đuổi theo con gà trống đã đi ra rất xa kia, nhưng con gà trống đó cũng không phải là dễ bắt, thấy người lại gần, còn bay nhảy lên, khiến người ta không thể tới gần.
“Ai bắt được con gà trống này, có trọng thưởng.” Người vây bắt gà trống càng lúc càng nhiều, nhưng con gà trống đó lại như phát điên, không đợi người ta đưa tay ra thì đã bay lên, thậm chí bắt đầu công kích, đuổi bắt một hồi, cuối cùng không được kết quả gì.
“Trọng Lâu, nói với bọn họ, ai bắt được Hứa Kế Thành tới, bản cung có trọng thưởng.” Giọng nói của Kinh Mặc, từ từ lọt vào trong tai của Trọng Lâu, Trọng Lâu nghe vậy, tự nhiên hiểu ý của Kinh Mặc, hắn mỉm cười phân phó vài tiếng với người ở đằng sau, sau đó ở cửa của Thành Vương phủ ngoài cảnh bà bay chó nhảy, lại càng nhiều hơn âm thanh vừa hỗn tạp vừa phấn khích, ai bắt được Hứa Kế Thành, Kinh Mặc trưởng công chúa có trọng thưởng.
Vì thế, bước chân kia đang từ từ đi về phía tới người ở cửa lớn, còn chưa nhìn thấy tân nương của mình thì nghe thấy cửa phủ lúc này vang lên âm thanh, bọn họ gọi Hứa Kế Thành, nhưng thứ muốn bắt lại là một con gà.
Khi vừa nghe thấy người ngoài cửa hô lên hắn còn có hơi tức giận, đừng nói đường đường một Vương gia, ngay cả một người bình thường cũng không muốn nhắc cùng với một con gà trống.
Nhưng, chỉ một lát, trong lòng hắn bị sự vui mừng thay thế, người mà hắn thích đó, trước giờ đều sẽ không ủy khuất bản thân.
Nàng đã phát tiết ra lửa giận của mình, chắc sẽ ngoan ngoãn gả vào nhỉ?
Con gà trống bị gọi là Hứa Kế Thành đó cuối cùng vẫn bị bắt, bị Hứa quản gia cung kính đưa tới tay của Lãnh Tố bên cạnh kiệu hoa.
Lãnh Tố lạnh mặt nhận lấy con gà trống, sau đó đưa cho Kinh Mặc, không đợi nàng đem rèm kiệu hạ xuống, đôi tay trắng muốt của Kinh Mặc lần nữa vén rèm kiệu ra, nàng ôm con gà trống đó đứng dậy đi ra bên ngoài kiệu hoa.
Mọi người còn chưa kịp kinh hô, Kinh Mặc đưa tay gỡ khăm trùm trên đỉnh đầu mình ra, lộ ra gương mặt trong trẻo như nắng xuân, bởi vì đôi mắt cười híp thành một đẹp, lúm đồng tiền nho nhỏ, tuy không phải là tuyết sắc, lại đủ khuynh thành.
“Quản gia Hứa Dịch của Thành Vương phủ cung nghênh Vương phi.”
“Quản gia vất vả rồi.”
“Vương phi, khăn trùm đầu đỏ này...” Mặc kệ là phong tục của Đại Lương hay Tử Húc, đều không có phong tục tân nương chưa bước vào cửa đã gỡ khăn trùm đầu.
“Không có Vương gia của các người ở trước mặt dắt đi, ta trùm cái khăn trùm đầu đỏ này sợ là tìm không được cửa của Thành Vương phủ.” Kinh Mặc cười nói, lại khiến sau lưng của Hứa quản gia lạnh toát, lời khuyên cũng không nói ra khỏi miệng nữa.
Thành Vương phủ bọn họ đuối lý trước, Kinh Mặc công chúa làm cái gì đều hình như là thuận lẽ mà làm.
“Vậy công chúa người...” Hứa quản gia nhất thời không biết nên ứng đối với cảnh tượng này như nào, ông ta cầu cứu nhìn Kinh Mặc.
Kinh Mặc mỉm cười rồi rời khỏi kiệu hoa, từng bước đi về phía cửa lớn của Thành Vương phủ, trái tim đang treo lơ lửng của Hứa quản gia cuối cùng cũng thả xuống, chỉ là không đợi ông ta thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng cười của Kinh Mặc, trong trẻo, tựa như tiếng chuông, khiến người nào đó ở trong cửa cứ đứng nghe động tĩnh mãi mà sinh hoảng.
“Thành Vương phủ này thật là không hoan nghênh ta, Vương gia của các ngươi không ra đón dâu cũng thôi đi, ngay cả cửa lớn cũng không mở, đây là chơi trò gì đây?” Kinh Mặc ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm Hứa quản gia, Hứa quản gia nhìn cửa lớn không biết từ khi nào đã đóng lại, chỉ cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng, sau đó thì trống rỗng cả mảng, ông ta cũng không tìm được lý do nào để nói với Kinh Mặc công chúa, thành ý của Thành Vương phủ bọn họ dành cho nàng.
“Khốn khiếp, Vương phi tới, ai dám đóng cửa lại, còn không mau mở cửa ra.” Hứa Dịch lớn giọng gầm lên vào bên trong cửa, người của Thành Vương phủ ngoài cửa cũng hoảng rồi, tất cả mọi người đều biết Vương gia ái mộ Kinh Mặc công chúa của Đại Lương, thế nào bây giờ Kinh Mặc công chúa đều gả tới rồi, cửa của vương phủ...
“Vương phi, người đừng tức giận, đây chắc chắn là kẻ không có mắt nào đó làm ra chuyện đáng chết như này, lão nô..., lão nô...” Hứa Dịch khóc không ra nước mắt, lại cũng hiểu, bây giờ chuyện quan trọng chính là khiến Kinh Mặc công chúa bớt giận.
Kinh Mặc nhìn Hứa Dịch, quay đầu liếc nhìn Trọng Lâu, lửa giận trên mặt Trọng Lâu đã không thể che đậy được nữa, thấy Kinh Mặc nhìn mình, hắn từ từ đi tới, khẽ nói: “Kinh Mặc, ta có thể đưa tỷ vào.”
Kinh Mặc mỉm cười với Trọng Lâu, trên mặt đều là sự thỏa mãn, đệ đệ của nàng vẫn là hiểu nàng, cho dù gặp phải vấn đề khó như này, nàng đều chưa từng nghĩ muốn xoay người rời đi...
Bởi vì, hôm qua có người tìm tới nàng, truyền đạt lời lẽ thẳng thắn của người đó.
Tuy tình cảnh hôm nay gặp phải đã làm vơi bớt sự chân thành của hắn...
“Dùng dao mổ trâu đi giết ta, Dạ Nhất, ngươi dẫn người dẩy đổ bức tường này cho ta.” Kinh Mặc khẽ khàng phân phó Dạ Nhất đã thay bộ y phục đỏ đứng cách đó không xa.
Dạ Nhất đột nhiên bị điểm danh, trong mắt đều là mờ mịt, từng chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến hắn ta không tiếp nhận được, nhất là lúc này, mệnh lệnh của công chúa điện hạ, bản thân là phải phục tùng, vẫn nên phục tùng...
Lời dặn của gia văng vẳng bên tai, nhưng muốn dỡ tường của Thành Vương phủ...
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Trầm mặc trong chốc lát, Dạ Nhất cúi người hành lễ, sau đó nhấc tay phát ra một tín hiệu, trong chốc lát, hơn hai mươi nam tử như hung thần đồng loạt đứng ở đằng sau Dạ Nhất.
“Dỡ tường.” Dạ Nhất hạ lệnh một tiếng, hai mươi mấy người đằng sau đột nhiên xông tới, vận công đạp vào bức tường đó, chỉ trong một khoảnh khắc, trên bức tường đó đã đều là vết nứt, bị hơn hai mươi người này mạnh mẽ đá ra.
Không đợi mọi người tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc, hơn hai mươi người này đã dưới mệnh lệnh của Dạ Nhất đã đứng xếp dưới bức tường.
"Đẩy.” Sau một từ đơn giản, bức tường đó ầm một tiếng, đất cát bay lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hồi lâu đều không thể hoàn hồn, mà Dạ Nhất đã từ từ đi tới bên cạnh Kinh Mặc, khẽ nói một câu: “Mời Vương phi vào phủ.”
Kinh Mặc gật đầu, lại không có động tác, nàng ngoảnh đầu nhìn Hứa Dịch, khẽ nói một câu: “Quản gia, cửa lớn đến Vương phi của vương phủ đều không vào được, không cần thiết tiếp tục tồn tại nữa, bức tường này đổ thì đổ rồi, đem cửa lớn của Vương phủ chuyển tới chỗ này đi.”
Sau khi nói xong, Kinh Mặc ôm con gà trống trong lòng, dưới sự dẫn dắt của Dạ Nhất, từng bước đi vào trong Thành Vương phủ.
Kinh Mặc không biết là dáng vẻ nàng một thân váy đỏ, mang theo nét tươi cười rạng rỡ từng bước đi vào Thành Vương phủ đều đã rơi vào trong mắt của Thành Vương.
Hứa Kế Thành chính là ở đằng sau bức tường mà vừa rồi Kinh Mặc cho người đẩy đổ, nếu như không phải là hắn tránh nhanh, hắn khả năng đã chôn dưới bức tường đổ nát đó rồi.
Hắn nhìn cô nương mình thích một thân phong hoa trác tuyệt, từ từ đi vào phủ đệ của mình, trái tim của hắn đập như trống dồn, gần như sắp khống chế được muốn lao tới, đem nữ tử khuynh quốc khuynh thành đó ôm vào trong lòng, sẽ không buông ra nữa.
Nhưng, đợi hắn cuối cùng lấy đủ can đảm đi ra, khi hắn muốn chạm tới bóng lưng của nàng, dáng người yểu điệu đó đã càng đi càng xa khỏi tầm mắt của hắn, xa tới nỗi thành một cái bóng mờ nhạt.
“Dẫn ta tới đại điện, ta muốn...” Hứa Kế Thành khẽ ra hiệu cho Dạ Nhị đã tìm được mình.
“Gia, thân thể của người đã không được rồi, người vẫn là trở về trước đi, nếu không...” Dạ Nhị mặt mày lo lắng, sự nghi hoặc trong lòng cũng đều ném ở sau gáy.
“Gia sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, gia chỉ là muốn nhìn dáng vẻ nàng cùng ta bái đường.” Hứa Kế Thành nói ra tâm tư của mình, Dạ Nhị lại chỉ cảm thấy càng nghi hoặc trong lòng hơn, gia của nhà bọn họ rốt cuộc đang chơi trò gì thế...
“Đúng rồi, lập tức cho người xây lại cửa lớn cho gia, cái cửa đóng kia, lập tức đập cho gia.” Khi Hứa Kế Thành nói chuyện trong ngữ khí mang theo sự bực tức, nghĩ tới cánh cửa đó đã cản người hắn yêu ở bên ngoài thì hắn chỉ có xúc động muốn đập đi.
“Ngươi nhìn đi đâu đây, nữ nhân của gia cũng là người ngươi có thể nhìn sao, nhắm mắt lại cho ta.” Hứa Kế Thành thấy Dạ Nhị không có đáp ứng lời của mình thì xoay người nhìn sang hắn ta, lại không ngờ hắn ta đang nhìn về phía Kinh Mặc rời đi.
Tuy cái đập vào mắt chỉ là một cái bóng đỏ, nhưng nghĩ tới sự phong hoa tuyệt thế vụt qua kia, Hứa Kế Thành vẫn là thay đổi sắc mặt.
Vẻ đẹp của nàng rõ ràng chỉ có thể để hắn thưởng thức, nhưng bây giờ, ai cũng đàng hoàng thưởng thức vẻ đẹp của nàng hơn hắn, nghĩ mà thấy trong lòng bực bội không thôi.
Dạ Nhị nghe thấy lời của gia nhà mình, bỗng chốc trên mặt đều là ý khổ, gia ở trong chuyện của Kinh Mặc công chúa trước giờ đều không nói lý lẽ, trước đó hắn ta còn lo lắng Vương gia sẽ thích Chu thị kia, bây giờ, trái tim cuối cùng cũng buông xuống được rồi. truyện tiên hiệp hay
“Đưa gia tới đó trước.” Tuy không muốn để Dạ Nhị tiếp tục nhìn chằm chằm Kinh Mặc, nhưng lúc này người dùng được bên cạnh hắn lại chỉ có một mình Dạ Nhị.
Dạ Nhị nghe lời đưa Hứa Kế Thành từ từ đi về phía đại điện, may mà hôm nay vương phủ có chuyện vui, trong phủ người qua lại không nhiều, không có ai phát hiện bọn họ.
Khi bọn họ đi tới gần đại điện, người chủ trì đã hô to: Tân lang tân nương bái thiên địa.
“Gia muốn tới đó.” Hứa Kế Thành đột nhiên đưa tay, chỉ vào một khoảng đất bằng cách đó không xa, Dạ Nhị không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời đưa Hứa Kế Thành tới đó.
Lại không ngờ sau khi Hứa Kế Thành đi tới thì cười xoay người, nơi hắn đứng, vừa hay tương ứng ở xa với Kinh Mặc.
“Nhất bái thiên địa.” Giọng nói ngân cao của người chủ trì vang lên, Kinh Mặc quỳ trên đất, khi nhìn sang con gà trống ở trước mắt mặt mày rất điềm nhiên, hình như người trước mắt chính là Hứa Kế Thành.
Mà Hứa Kế Thành cách đó không xa sau khi nghe thấy lời của người chủ trì cũng quỳ trên đất, tương ứng ở xa với Kinh Mặc, khi thấy Kinh Mặc cúi người dập đầu, cũng vội vàng cúi người.
Dạ Nhị sững ra, hắn ta thế nào cũng không ngờ, gia của nhà mình không màng thân thể suy yếu kiên trì tới đây, vậy mà là vì để bái đường với Kinh Mặc công chúa.
Gia đối với Kinh Mặc công chúa thật là...
Dạ Nhị có hơi chua xót, bởi vì trong khoảnh khắc này hắn ta dường như đã hiểu được chút gì đó.
Thân phận của gia ở nước Tử Húc quá khó xử, sau lưng có công chúa của Đại Lương hùng mạnh, nếu như sống hòa thuận với gia, vậy sẽ khiến Hoàng thượng như mắc xương cá trong cổ họng.
Cho nên, gia mới làm ra điệu bộ không có một chút hoan nghênh, mới sẽ nghĩ cách sỉ nhục...
Nhưng gia của bọn họ ấy mà, vào nhiều năm trước đã nhận định Kinh Mặc công chúa, hắn chỉ mong chờ được thành hôn với Kinh Mặc công chúa...
“Gia, thuộc hạ đưa người tới, thân thể của người, bái đường là không thành vấn đề.” Dương Nhị kìm nén sự cay xè trong mắt, khẽ nói.
“Cút.” Hứa Kế Thành vừa quỳ bái xong ngẩng đầu lên thì nghe thấy câu nói này của Dạ Nhị.
Không thể không nói, câu nói này của hắn rất có sức sống, nếu như định lực của bản thân chỉ cần hơi lung lay, sợ rằng sẽ không khống chế được mà kêu Dạ Nhị đã hắn đi tới đại điện.
“Gia, người...” Dạ Nhị muốn mở miệng khuyên, nhưng cũng hiểu, gia làm việc trước giờ đều sẽ không xúc động hành sự.
Dạ Nhị không tiếp tục nói gì nữa, chỉ là cảnh giác nhìn xung quanh, không để người khác nhìn thấy chuyện ngu xuẩn mà gia của nhà mình làm vào lúc này, nếu không, nỗi khổ tâm trong những ngày này của gia sợ là đều phải uổng phí rồi...
Đợi sau khi hoàn thành lễ tiết ba quỳ chín lạy, đôi mắt tinh tế của Hứa Kế Thành đã nhuốm một lớp sương mỏng.
Dạ Nhị đỡ hắn đứng dậy, hắn loạng choạng vài cái mới đứng vững.
“Gia, ta đưa người về phòng tân hôn.” Phòng tân hôn mới đó là gia trước đó bắt đầu chuẩn bị, hắn còn nói, đó là nơi bản thân kim ốc tàng kiều.”
“Về tẩm điện của gia.” Hứa Kế Thành lườm Dạ Nhị, hắn trước giờ chưa từng cảm thấy Dạ Nhị vậy mà đáng ghét như vậy, biết rõ mình không thể làm được cái gì, lại còn dụ dỗ hắn như thế.
“Nhưng mà...” Dạ Nhị muốn nói, nhưng đó là đêm động phòng hoa chúc của người và công chúa, là phải nhớ cả đời...
Chỉ là lời tới miệng Dạ Nhị lại không dám nói nữa, ngày hôm nay đối với gia và công chúa mà nói, đều là phải nhớ cả đời, nhưng đại hôn gia tận tâm chuẩn bị, đã bị chính hắn hủy không thành hình dạng gì rồi, thiết nghĩ gia chắc không để tâm tới việc sẽ hủy nốt đêm động phòng hoa chúc cuối cùng.
“Không có nhưng nhị, ngươi đưa gia về tẩm điện, sau đó gọi Chu thị tới.” Hứa Kế Thành khẽ nói, đáy mắt vụt qua sự không vui. Thật là hận chết ngày đóng giả như này, thật sự muốn... giết vua.
“Vương gia, bên công chúa người đã rất quá đáng rồi, nếu như tối nay người lại để Chu thị đó..., người bảo mặt mũi của công chúa biết để đi đâu, sau này công chúa làm sao lập uy trong phủ này được? người...” Dạ Nhị sau khi hiểu sắp xếp của gia, trong lòng đều bị sự lo lắng chiếm cứ, sau khi trải qua những chuyện xảy ra liên tiếp trong mấy ngày này, Dạ Nhị đều sâu sắc cảm thấy công chúa bất luận như thế nào cũng sẽ không tha thứ cho Vương gia.
Tuy Vương gia lấy công chúa vào trong phủ, nhưng hai người muốn thật sự sống bình yên là rất khó.
“Chúng ta đã bái đường rồi, bắt đầu từ bây giờ, phải gọi Vương phi.” Hứa Kế Thành dường như không nghe thấy lời khuyên của Dạ Nhị, hơi đanh giọng, mắt nhìn chằm chằm sắc đỏ rực kia, đáy lòng được một loại hạnh phúc lấp đầy.
Chỉ cần nghĩ tới nàng đã là Vương phi của mình rồi, hai người giờ đây có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, bản thân có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, nhìn thấy nàng náo bất cứ lúc nào, chỉ là nghĩ thôi, cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.