Chương 764: Ngoại truyện 54: Thê thiếp gặp mặt
Ôn Uyển
21/06/2021
“Vương gia, Dạ Nhất là yêu thương chủ nhân, nếu như hắn ra tay có khi đã lấy mất nửa cái mạng của ngài rồi, công chúa Kinh Mặc đúng là không có chút tình cảm nào.” Dạ Tam không đành lòng nên lên tiếng khuyên ngăn, nhưng Hứa Kế Thành lại không thèm nghe.
Dạ Nhất chỉ có thể tuyệt vọng rời đi, nếu như chọc mù mắt rồi thì hắn sẽ trở thành kẻ tàn phế, nhưng mạng của hắn là do vương gia cứu, hắn không thể làm trái lệnh của vương gia.
Hứa Kế Thành nhìn bóng Dạ Nhất chậm rãi đi đến cửa đại điện, đằng sau bóng dáng cô đơn ấy là vẻ tuyệt vọng.
“Khoan đã, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, làm cho Kinh Mặc tin tưởng ngươi một lần nữa, cho dù nàng ấy muốn ngươi làm cái gì ngươi đều phải làm cho ta. Nếu ngươi không lấy được sự tin tưởng của Kinh Mặc, không thể trung thành, vậy thì ta cũng không cần thị vệ như ngươi nữa.” Cuối cùng Hứa Kế Thành cũng mở miệng, lời nói của hắn cho Dạ Nhất thêm hy vọng, nhưng những lời tiếp theo của Hứa Kế Thành cũng làm cho hy vọng ấy dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một sợ mỏng manh, yếu ớt.
“Thuộc hạ sẽ đi làm, nhưng nếu đến lúc đó công chúa và chủ nhân lại…” Trong lòng Dạ Nhất vẫn lo lắng như cũ, nếu giữa chủ nhân và công chúa Kinh Mặc lại xảy ra xung đột, lòng hắn chắc chắn vẫn chọn chủ nhân bên này.
“Cho dù nàng ấy muốn lấy mạng ta ngươi cũng phải ra tay, đây mới là việc mà một thị vệ nên làm.” Hứa Kế Thành chầm chậm nói, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng kiên định.
“Nhưng mà…” Dạ Nhất còn muốn nói tiếp, nếu như thật sự xảy ra chuyện như thế hắn muốn được ở bên cạnh chủ nhân, cho dù chỉ để báo đáp ơn cứu mạng của chủ nhân.
“Không có nhưng nhị gì hết, sau này ngươi chính là thị vệ của nàng ấy.” Hứa Kế Thành mở miệng, cắt đứt toàn bộ hy vọng trong lòng của Dạ Nhất, Dạ Nhất nhìn Hứa Kế Thành, dáng vẻ toát ra sự cô đơn.
Hắn hiểu được ý của chủ nhân, từ nay về sau hắn không phải thị vệ phụng mệnh bảo vệ công chúa Kinh Mặc mà hắn chính là thị vệ của nàng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình nàng.
“Đi đi, nếu như nàng không muốn giữ ngươi lại, thì ngươi tự biết chọc mù hai mắt của mình đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của ta nữa.” Hứa Kế Thành nói xong thì tiếp tục ăn cơm, chỗ canh còn thừa cũng vô cùng ngon miệng, hắn cầm bánh bao chấm vào canh, đó là món ăn ngon mà từ trước tới giờ hắn từng ăn.
Dạ Tam có chút không thể tin vào đôi mắt của mình, chủ nhân của hắn, chủ nhân rất kén ăn của hắn, chủ nhân mà ngay cả ăn bắp cải cũng chỉ ăn phần bên trong nhất của hắn lại đang ăn đồ ăn chấm với canh thừa một cách rất ngon miệng.
Chỗ đồ ăn nguội lạnh kia là thức ăn thừa của công chúa Kinh Mặc…
“Chủ nhân, ngài chờ một chút, Dạ Nhị sẽ lập tức mang đồ ăn tới, những đồ ăn kia đều nguội lạnh cả rồi, dạ dầy của ngài không tốt, ngài…” Dạ Tam mới nói có hai câu, Hứa Kế Thành đã trừng mắt nhìn hắn một cái, lời nói đã đến miệng cuối cùng lại không thốt ra được, đành trơ mắt nhìn vương gia của bọn họ ăn cơm thừa canh cặn giống như đang thưởng thức của ngon vật lạ.
Lúc Dạ Nhị vui vẻ bê đồ ăn lên Hứa Kế Thành đã ‘cơm no rượu say’ nằm trên chiếc sập mềm mại đọc sách, dáng vẻ giống như một con mèo đã ăn no.
“Vương gia, ngài…” nếu không phải số cơm canh nguội lạnh lúc trước còn thừa lại rất ít thì Dạ Nhị cũng không dám tin vương gia của mình lại ăn chỗ đồ ăn thừa đó.
“Ồn ào quá, mau đi xem tình hình bên phía vương phi đi, ta còn đang chờ Chu Thị báo tin vui cho ta đây.” Hứa Kế Thành không thèm nhìn Dạ Nhị lấy một cái đã nhẹ giọng nói.
Trên mặt của Dạ Nhị và Dạ Tam chỉ còn là tan vỡ, nếu không phải bọn họ biết vương gia của bọn họ đã có tình cảm sâu đậm với công chúa Kinh Mặc nhiều năm nay thì bọn họ thật sự hoài nghi, không biết có phải giữa công chúa Kinh Mặc và vương gia của bọn họ có thâm thù đại hận hay không.
Rõ ràng là người trong lòng yêu thương nhất nhưng lại cố tình tỏ ra lạnh lùng giống như kẻ thù…
“Vương gia, hoàng thượng bên kia tuy rằng vẫn kiêng dè vì ngài và công chúa ở bên nhau, nhưng ngài làm như vậy cũng hơi quá đáng, công chúa, nàng ấy…” Dạ Nhị còn nhớ rõ chuyện hôm qua khi vương gia muốn có được sự tha thứ của công chúa Kinh Mặc, nhịn không được lên tiếng, nhưng Hứa Kế Thành không muốn nghe, vẫn nằm đọc sách, giống như tất cả mọi thứ về Kinh Mặc đều không liên quan đến hắn, chẳng qua hắn chỉ là một người ngoài chờ xem náo nhiệt.
Cả ba người Dạ Nhất, Dạ Nhị, Dạ Tam đều hiểu rõ tính tình của Hứa Kế Thành, họ biết có khuyên nữa cũng vô ích cho nên đành ngoan ngoãn rời đi.
“Bản lĩnh của công chúa Kinh Mặc chúng ta đều đã thấy qua, đừng nói là Chu Thị, cho dù là chúng ta đều…” Dạ Tam nhìn thấy Dạ Nhị cau mày, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Dạ Nhị lại lắc đầu, hắn đương nhiên hiểu được ý của Dạ Tam, nhưng hắn sợ chủ nhân lại làm ầm ĩ lên, làm tổn thương công chúa Kinh Mặc, đó mới thật sự là mất nhiều hơn được…
“Trong lòng của chủ nhân có công chúa, làm sao có thể thật sự để cho người ta bắt nạt nàng, chẳng qua tính tình của chủ nhân ngày càng vặn vẹo, đối xử tốt với một người lại còn phải dùng cách này, đúng là…” Dạ Tam thấy sắc mặt của Dạ Nhị vẫn còn u ám nên lại nói tiếp, Dạ Nhị nghe Dạ Tam nói cũng chỉ gật đầu, bọn họ cũng biết, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, chủ nhân đúng là hơi quá đáng.
Tính cách của chủ nhân không phải mới ngày một ngày hai, bọn họ đã hết hy vọng từ lâu rồi, hiện tại bọn họ chỉ có thể trông chờ vào công chúa Kinh Mặc.
Nữ nhân mà vương gia thật sự quan tâm chắc chắn có thể gây sức ép, khiến cho vương gia khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Vương gia nhà bọn họ cũng từng là một người rất ấm áp, đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, nhưng mà ‘thế sự vô thường’, rất nhiều chuyện đã xảy ra biến chủ nhân của bọn họ thành dáng vẻ như bây giờ.
Bọn họ tin rằng chủ nhân của bọn họ sẽ sớm lấy lại dáng vẻ ban đầu…
Trong lúc bọn họ còn đang lo lắng cho tình cảm của vương gia nhà bọn họ và công chúa, thì ở tân phòng chỗ Kinh Mặc, những nữ nhân mà Kinh Mặc không muốn gặp cũng đều đã đến, dưới sự dẫn đầu của Chu Thị, dần dần xuất hiện trước mặt của Kinh Mặc.
Kinh Mặc nghe thấy động từ thư phòng đi ra, nàng thấy rất nhiều mỹ nữ béo gầy đủ loại đnag tươi cười hành lễ với mình.
Chỉ là vẻ mặt của bọn họ không giống nhau, lúc nhìn thấy Kinh Mặc có người tỏ ra rất vui mừng, có người lại vô cùng buồn phiền, cũng có người lại ‘tâm lặng như nước’, cho dù nhìn thấy Kinh Mặc mặt cũng không hề biến sắc.
Vào lúc Kinh Mặc còn đang đánh giá những nữ nhân xinh đẹp kia Chu thị đã cúi người hành lễ với nàng, lời nói dịu dàng, giọng giống như thì thầm: “Thần thiếp Chu Thị thỉnh an Vương phi tỷ tỷ, Vương phi vạn an.”
Lúc này Kinh Mặc mới nhìn về phía Chu Thị, giữa một đám nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc của Chu Thị cũng chỉ xếp vào hàng giữa, nhưng thái độ đối với nàng lại vô cùng khiêm tốn, giống như nàng ta thật sự coi Kinh Mặc là tỷ tỷ như lời nàng ta nói.
“Ngươi là con của phụ hoàng và phi tử nào sinh ra? Ta ở Đại Lương hơn hai mươi năm nhưng không biết sau lưng ta và Mẹ, phụ hoàng lại sinh ra một muội muội xinh đẹp như vậy.” Kinh Mặc vừa cười vừa nói, lời nói ôn hòa lại mang theo vài phần lạnh tận xương tủy.
Có ai không biết hoàng thượng của Đại Lương luôn một lòng một dạ với công chúa Ôn Tư của Tử Húc Quốc, không lập phi khác, tổng cộng trên dưới cũng chỉ có ba người con, người có thể gọi Mặc Kinh là tỷ tỷ cũng chỉ có Hoàng Thượng hiện tại của Đại Lương Tống Trọng Lâu và vương gia Niệm Y, Chu Thị lại dám gọi vương phi là tỷ tỷ, có khác nào đang cố gắng biến mình thành công chúa của hoàng gia Đại Lương…
Chu Thị sửng sốt, vừa nãy nàng ta chỉ lo lôi kéo làm quen với vương phi lại quên mất thân phận của vị vương phi này rất đặc biệt, đúng là không có ai có tư cách gọi nàng là tỷ tỷ.
Kinh Mặc vừa nói xong, xung quanh đã vang lên vài tiếng chế nhạo, còn Chu Thị thì vẫn cúi người ở đó, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn.
“Không biết tôn ti, không có phép tắc, đây đúng là quy tắc của phủ Thành vương.” Kinh Mặc thấy Chu Thị không nói gì, nhịn không được mở miệng nhẹ giọng nói.
Chu Thị không dám nói gì, vẫn như cũ cúi người ở đó, chỉ là khi nàng ta ngẩng lên nhìn Kinh Mặc, trong ánh mắt đã có thêm một tia oán hận.
Cùng là nữ nhân của vương gia, nàng ta lại chỉ có thể quỳ gối trước mặt Kinh Mặc.
Vốn dĩ nàng cũng có thể kiêu ngạo giống như nữ nhân trước mặt, nhưng niềm kiêu ngạo của nàng đã bị người ta hủy đi khi nàng mới năm tuổi…
Dạ Nhất chỉ có thể tuyệt vọng rời đi, nếu như chọc mù mắt rồi thì hắn sẽ trở thành kẻ tàn phế, nhưng mạng của hắn là do vương gia cứu, hắn không thể làm trái lệnh của vương gia.
Hứa Kế Thành nhìn bóng Dạ Nhất chậm rãi đi đến cửa đại điện, đằng sau bóng dáng cô đơn ấy là vẻ tuyệt vọng.
“Khoan đã, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, làm cho Kinh Mặc tin tưởng ngươi một lần nữa, cho dù nàng ấy muốn ngươi làm cái gì ngươi đều phải làm cho ta. Nếu ngươi không lấy được sự tin tưởng của Kinh Mặc, không thể trung thành, vậy thì ta cũng không cần thị vệ như ngươi nữa.” Cuối cùng Hứa Kế Thành cũng mở miệng, lời nói của hắn cho Dạ Nhất thêm hy vọng, nhưng những lời tiếp theo của Hứa Kế Thành cũng làm cho hy vọng ấy dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một sợ mỏng manh, yếu ớt.
“Thuộc hạ sẽ đi làm, nhưng nếu đến lúc đó công chúa và chủ nhân lại…” Trong lòng Dạ Nhất vẫn lo lắng như cũ, nếu giữa chủ nhân và công chúa Kinh Mặc lại xảy ra xung đột, lòng hắn chắc chắn vẫn chọn chủ nhân bên này.
“Cho dù nàng ấy muốn lấy mạng ta ngươi cũng phải ra tay, đây mới là việc mà một thị vệ nên làm.” Hứa Kế Thành chầm chậm nói, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng kiên định.
“Nhưng mà…” Dạ Nhất còn muốn nói tiếp, nếu như thật sự xảy ra chuyện như thế hắn muốn được ở bên cạnh chủ nhân, cho dù chỉ để báo đáp ơn cứu mạng của chủ nhân.
“Không có nhưng nhị gì hết, sau này ngươi chính là thị vệ của nàng ấy.” Hứa Kế Thành mở miệng, cắt đứt toàn bộ hy vọng trong lòng của Dạ Nhất, Dạ Nhất nhìn Hứa Kế Thành, dáng vẻ toát ra sự cô đơn.
Hắn hiểu được ý của chủ nhân, từ nay về sau hắn không phải thị vệ phụng mệnh bảo vệ công chúa Kinh Mặc mà hắn chính là thị vệ của nàng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình nàng.
“Đi đi, nếu như nàng không muốn giữ ngươi lại, thì ngươi tự biết chọc mù hai mắt của mình đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của ta nữa.” Hứa Kế Thành nói xong thì tiếp tục ăn cơm, chỗ canh còn thừa cũng vô cùng ngon miệng, hắn cầm bánh bao chấm vào canh, đó là món ăn ngon mà từ trước tới giờ hắn từng ăn.
Dạ Tam có chút không thể tin vào đôi mắt của mình, chủ nhân của hắn, chủ nhân rất kén ăn của hắn, chủ nhân mà ngay cả ăn bắp cải cũng chỉ ăn phần bên trong nhất của hắn lại đang ăn đồ ăn chấm với canh thừa một cách rất ngon miệng.
Chỗ đồ ăn nguội lạnh kia là thức ăn thừa của công chúa Kinh Mặc…
“Chủ nhân, ngài chờ một chút, Dạ Nhị sẽ lập tức mang đồ ăn tới, những đồ ăn kia đều nguội lạnh cả rồi, dạ dầy của ngài không tốt, ngài…” Dạ Tam mới nói có hai câu, Hứa Kế Thành đã trừng mắt nhìn hắn một cái, lời nói đã đến miệng cuối cùng lại không thốt ra được, đành trơ mắt nhìn vương gia của bọn họ ăn cơm thừa canh cặn giống như đang thưởng thức của ngon vật lạ.
Lúc Dạ Nhị vui vẻ bê đồ ăn lên Hứa Kế Thành đã ‘cơm no rượu say’ nằm trên chiếc sập mềm mại đọc sách, dáng vẻ giống như một con mèo đã ăn no.
“Vương gia, ngài…” nếu không phải số cơm canh nguội lạnh lúc trước còn thừa lại rất ít thì Dạ Nhị cũng không dám tin vương gia của mình lại ăn chỗ đồ ăn thừa đó.
“Ồn ào quá, mau đi xem tình hình bên phía vương phi đi, ta còn đang chờ Chu Thị báo tin vui cho ta đây.” Hứa Kế Thành không thèm nhìn Dạ Nhị lấy một cái đã nhẹ giọng nói.
Trên mặt của Dạ Nhị và Dạ Tam chỉ còn là tan vỡ, nếu không phải bọn họ biết vương gia của bọn họ đã có tình cảm sâu đậm với công chúa Kinh Mặc nhiều năm nay thì bọn họ thật sự hoài nghi, không biết có phải giữa công chúa Kinh Mặc và vương gia của bọn họ có thâm thù đại hận hay không.
Rõ ràng là người trong lòng yêu thương nhất nhưng lại cố tình tỏ ra lạnh lùng giống như kẻ thù…
“Vương gia, hoàng thượng bên kia tuy rằng vẫn kiêng dè vì ngài và công chúa ở bên nhau, nhưng ngài làm như vậy cũng hơi quá đáng, công chúa, nàng ấy…” Dạ Nhị còn nhớ rõ chuyện hôm qua khi vương gia muốn có được sự tha thứ của công chúa Kinh Mặc, nhịn không được lên tiếng, nhưng Hứa Kế Thành không muốn nghe, vẫn nằm đọc sách, giống như tất cả mọi thứ về Kinh Mặc đều không liên quan đến hắn, chẳng qua hắn chỉ là một người ngoài chờ xem náo nhiệt.
Cả ba người Dạ Nhất, Dạ Nhị, Dạ Tam đều hiểu rõ tính tình của Hứa Kế Thành, họ biết có khuyên nữa cũng vô ích cho nên đành ngoan ngoãn rời đi.
“Bản lĩnh của công chúa Kinh Mặc chúng ta đều đã thấy qua, đừng nói là Chu Thị, cho dù là chúng ta đều…” Dạ Tam nhìn thấy Dạ Nhị cau mày, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Dạ Nhị lại lắc đầu, hắn đương nhiên hiểu được ý của Dạ Tam, nhưng hắn sợ chủ nhân lại làm ầm ĩ lên, làm tổn thương công chúa Kinh Mặc, đó mới thật sự là mất nhiều hơn được…
“Trong lòng của chủ nhân có công chúa, làm sao có thể thật sự để cho người ta bắt nạt nàng, chẳng qua tính tình của chủ nhân ngày càng vặn vẹo, đối xử tốt với một người lại còn phải dùng cách này, đúng là…” Dạ Tam thấy sắc mặt của Dạ Nhị vẫn còn u ám nên lại nói tiếp, Dạ Nhị nghe Dạ Tam nói cũng chỉ gật đầu, bọn họ cũng biết, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, chủ nhân đúng là hơi quá đáng.
Tính cách của chủ nhân không phải mới ngày một ngày hai, bọn họ đã hết hy vọng từ lâu rồi, hiện tại bọn họ chỉ có thể trông chờ vào công chúa Kinh Mặc.
Nữ nhân mà vương gia thật sự quan tâm chắc chắn có thể gây sức ép, khiến cho vương gia khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Vương gia nhà bọn họ cũng từng là một người rất ấm áp, đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, nhưng mà ‘thế sự vô thường’, rất nhiều chuyện đã xảy ra biến chủ nhân của bọn họ thành dáng vẻ như bây giờ.
Bọn họ tin rằng chủ nhân của bọn họ sẽ sớm lấy lại dáng vẻ ban đầu…
Trong lúc bọn họ còn đang lo lắng cho tình cảm của vương gia nhà bọn họ và công chúa, thì ở tân phòng chỗ Kinh Mặc, những nữ nhân mà Kinh Mặc không muốn gặp cũng đều đã đến, dưới sự dẫn đầu của Chu Thị, dần dần xuất hiện trước mặt của Kinh Mặc.
Kinh Mặc nghe thấy động từ thư phòng đi ra, nàng thấy rất nhiều mỹ nữ béo gầy đủ loại đnag tươi cười hành lễ với mình.
Chỉ là vẻ mặt của bọn họ không giống nhau, lúc nhìn thấy Kinh Mặc có người tỏ ra rất vui mừng, có người lại vô cùng buồn phiền, cũng có người lại ‘tâm lặng như nước’, cho dù nhìn thấy Kinh Mặc mặt cũng không hề biến sắc.
Vào lúc Kinh Mặc còn đang đánh giá những nữ nhân xinh đẹp kia Chu thị đã cúi người hành lễ với nàng, lời nói dịu dàng, giọng giống như thì thầm: “Thần thiếp Chu Thị thỉnh an Vương phi tỷ tỷ, Vương phi vạn an.”
Lúc này Kinh Mặc mới nhìn về phía Chu Thị, giữa một đám nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc của Chu Thị cũng chỉ xếp vào hàng giữa, nhưng thái độ đối với nàng lại vô cùng khiêm tốn, giống như nàng ta thật sự coi Kinh Mặc là tỷ tỷ như lời nàng ta nói.
“Ngươi là con của phụ hoàng và phi tử nào sinh ra? Ta ở Đại Lương hơn hai mươi năm nhưng không biết sau lưng ta và Mẹ, phụ hoàng lại sinh ra một muội muội xinh đẹp như vậy.” Kinh Mặc vừa cười vừa nói, lời nói ôn hòa lại mang theo vài phần lạnh tận xương tủy.
Có ai không biết hoàng thượng của Đại Lương luôn một lòng một dạ với công chúa Ôn Tư của Tử Húc Quốc, không lập phi khác, tổng cộng trên dưới cũng chỉ có ba người con, người có thể gọi Mặc Kinh là tỷ tỷ cũng chỉ có Hoàng Thượng hiện tại của Đại Lương Tống Trọng Lâu và vương gia Niệm Y, Chu Thị lại dám gọi vương phi là tỷ tỷ, có khác nào đang cố gắng biến mình thành công chúa của hoàng gia Đại Lương…
Chu Thị sửng sốt, vừa nãy nàng ta chỉ lo lôi kéo làm quen với vương phi lại quên mất thân phận của vị vương phi này rất đặc biệt, đúng là không có ai có tư cách gọi nàng là tỷ tỷ.
Kinh Mặc vừa nói xong, xung quanh đã vang lên vài tiếng chế nhạo, còn Chu Thị thì vẫn cúi người ở đó, dáng vẻ vô cùng khiêm tốn.
“Không biết tôn ti, không có phép tắc, đây đúng là quy tắc của phủ Thành vương.” Kinh Mặc thấy Chu Thị không nói gì, nhịn không được mở miệng nhẹ giọng nói.
Chu Thị không dám nói gì, vẫn như cũ cúi người ở đó, chỉ là khi nàng ta ngẩng lên nhìn Kinh Mặc, trong ánh mắt đã có thêm một tia oán hận.
Cùng là nữ nhân của vương gia, nàng ta lại chỉ có thể quỳ gối trước mặt Kinh Mặc.
Vốn dĩ nàng cũng có thể kiêu ngạo giống như nữ nhân trước mặt, nhưng niềm kiêu ngạo của nàng đã bị người ta hủy đi khi nàng mới năm tuổi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.